175. Mảnh ghép (1)
Cho dù là ánh mắt soi mói của Moyong Hi-ah như thể đang muốn moi ra điều gì đó từ tôi, hay việc cả thế giới xung quanh tôi bỗng chốc đông cứng…
Cả hai chuyện cộng lại cũng không thể khiến tôi bối rối bằng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
『Cá chép… biết nói?』
Đúng vậy. Một con cá chép đang nói chuyện.
Chiếc miệng nhỏ xíu cứ bập bõm, phát âm từng chữ rõ ràng đến lạ.
Chỉ cần nhìn cảnh đó thôi cũng đủ khiến tôi sởn cả da gà.
[Tên vô liêm sỉ kia.]
Thậm chí… nó còn mắng chửi rất tục.
[Người ta gọi thì phải trả lời chứ. Sống từng ấy tuổi đầu rồi mà vẫn không biết lễ nghi là sao hả?]
『…Nó đang nói với tôi đấy à?』
[Ở đây ngoài ngươi ra thì còn ai khác nhúc nhích được nữa?]
Người thì cũng không ít, chỉ là ngoài tôi ra chẳng có ai cử động thôi.
Khoan, chuyện đó bây giờ không quan trọng.
『…Rốt cuộc ngươi là cái quái gì?』
[Mắt mù à? Không nhìn ra sao?]
Nhìn thì… rõ lắm chứ.
Cá chép. Một con cá chép trắng muốt.
Thứ linh vật được Thiếu Lâm cưng như trân bảo, nghe đồn đã sống mấy trăm năm.
Hình như tên nó là Bạch Nhã Nghĩa Ngư gì đấy. Cái tên nghe cũng sang.
Khi tôi còn đang đứng đó ngơ ngác thì con cá tiếp tục nhả lời qua cái miệng bập bõm của nó.
[Ugh. Cái biểu cảm ngớ người của ngươi vẫn cứ là hết sức tệ hại. Đã là kẻ nghịch chuyển luân hồi mà mặt mũi vẫn còn dữ tợn thế kia...]
『Ngươi đang nói cái quái gì vậy…』
Tình cảnh kỳ quặc thế này mà còn bị một con cá chửi xấu trai à?
Tôi chưa kịp phản ứng thì râu nó bắt đầu phe phẩy.
Nó thậm chí còn thay đổi cả biểu cảm nữa — đấy là nếu một con cá có thể làm thế.
Nhìn thế nào cũng thấy nó giống như đang cười khẩy tôi vậy.
[Hah! Shincheol, thứ mặt dày không biết điều. Trong tình huống thế này mà ngươi vẫn còn đùa được à?]
Shincheol.
Chỉ cần nghe đến cái tên đó là tôi biết ngay con cá đang nói đến ai.
Không thể nhầm được.
Chính là cái ông già đang nằm lăn lóc trong thân thể tôi, người ăn nhờ ở đậu không trả nổi một đồng tiền trọ.
Vấn đề là tại sao con cá này lại tưởng tôi là lão Shin?
Toàn bộ thế giới đang đông cứng, thời gian ngưng đọng như bị đóng băng… Phải chăng hiện tượng kỳ lạ này là do con cá gây ra?
Thế mà gọi đây là bảo vật á…?
Nó thậm chí còn không phải là một đồ vật vô tri. Nếu phải gọi, thì phải là ma vật mới đúng.
Tôi nói dứt khoát:
『Ngươi nhầm người rồi. Ta không phải là Shincheol.』
[Tên đầu đất này, thôi ngay trò vờ vịt đi. Chính ngươi cũng rõ hơn ai hết là thời gian chẳng còn bao nhiêu. Đừng có diễn nữa.]
『…Không định nghe người ta nói gì à?』
Tôi vừa nói xong thì râu nó đột nhiên vươn dài, vuốt qua má tôi một cái.
Cảm giác trơn trượt khiến tôi rùng mình. Tôi giơ tay định chộp lấy, nhưng râu nó lách ra né được, rồi nhẹ nhàng rút về chỗ cũ.
Sau đó, nó lại rung rinh, như thể đang mỉm cười đắc ý.
[Thân xác này… ngươi rèn tốt đấy. Không chỉ đã vượt qua bức tường, mà còn bắt đầu đặt nền móng để tiến tới siêu việt rồi.]
『…』
Một giọt mồ hôi lạnh rịn xuống sống lưng tôi.
Vì những gì con cá nói… đều đúng cả.
Tôi đang âm thầm chuẩn bị để bước từ Thượng Cảnh sang Hóa Cảnh.
Nội công của tôi đã đột phá giới hạn, Khí thì đang dần hòa làm một với thân xác, đặt những viên đá đầu tiên cho cảnh giới cao hơn.
Tất nhiên, từ Nhất Lưu lên Thượng Cảnh vốn đã được xem là nấm mồ của võ giả.
Thì từ Thượng Cảnh lên Hóa Cảnh còn khó hơn gấp bội.
Ngay cả tôi cũng phải tự tính ít nhất vài năm nữa mới dám mơ tới chuyện đó.
Vậy mà con cá chỉ cần sờ phát đã nhận ra sao…?
[Việc ngươi có thể đẩy thân xác non nớt này đến mức ấy là bằng chứng đầu tiên. Nhưng cái thứ hai mới là quan trọng hơn.]
Tõm.
Con cá chép quẫy mạnh, bắn một giọt nước thẳng vào má tôi.
[Ngươi mang cái mùi hoa mai nồng nặc thế kia mà còn định qua mặt ta à?! Mặt dày vừa thôi, đồ đầu bò!]
À…
Chắc là do Đạo Khí ở trong người mình.
Lượng Đạo Khí ấy đã bị tôi hấp thụ từ món bảo vật của Hoa Sơn, tiện thể cuốn luôn cả lão Shin vào.
Nó mạnh đến mức từng làm chệch luôn cả tính chất Hỏa Khí trong Cửu Viêm Hỏa Luân Công, khiến màu lửa cũng đổi khác.
Lão Shin từng bảo, Đạo Khí tôi đang mang trên người thậm chí còn thuần khiết hơn cả Yung Pung.
Vấn đề là, dù con cá có cảm nhận được Đạo Khí đó đi chăng nữa…
Thì cũng chẳng có lý do gì để nó nhầm tôi với lão Shin.
Huống hồ… lão đã là người cõi âm rồi.
[Thôi, không đùa nữa. Mọi việc diễn ra đúng như kỳ vọng thì tốt đấy, nhưng thời gian ta có không còn bao nhiêu.]
『Đã bảo rồi mà, ta không phải người ngươi đang nghĩ tới…』
Tôi một lần nữa phủ nhận, và con cá chép cười khẩy.
Một biểu cảm quái lạ hiện rõ trên cái mặt cá trống trơn, nom vừa buồn cười vừa đáng ghét.
[Được thôi, nếu ngươi đã cố chấp đến thế… đừng trách ta phải nặng lời.]
Nó tính làm gì sao?
Tôi lập tức nâng cao cảnh giác, dồn toàn bộ cảm quan vào con cá.
Dù gì thì nó cũng là một tồn tại đã sống cả trăm năm, gần giống ma vật hơn là một linh vật như người ta vẫn gọi.
Nhưng trái ngược với lo lắng của tôi, chẳng có đòn tấn công nào bay tới cả.
Ngược lại, con cá nhìn tôi với vẻ nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào từ nãy đến giờ.
[Chuyện hồi còn trẻ ấy mà. Ngươi còn nhớ không? Cái thời ngươi hay đi bám váy phụ nữ, lại còn chọn đuổi theo con gái nhà họ Moyong…]
Ngay khoảnh khắc con cá thốt ra câu đó, tôi lập tức cảm thấy một cơn co rút kỳ lạ nổi lên từ đan điền.
Cơn nhói ấy nhanh chóng biến thành cơn đau quặn thắt, khiến tôi vô thức nhăn mặt lại.
Cảm giác như có thứ gì đó đang vùng vẫy điên loạn trong bụng tôi.
Không lẽ nào…
Cái con quái vật chuyên gia đi hút Khí trong người tôi lại sắp nổi điên?
[...Ba ngày ba đêm tỏ tình, rồi cuối cùng lại để cô ấy rơi vào tay thằng khốn Myung…]
Ngay khi con cá định tiếp tục thì…
[Cái thằng hoà thượng chết bầm kia…! Ngậm cái miệng thối lại không được à!?]
Một giọng nói quen thuộc vang thẳng vào đầu tôi.
『…Hả?』
[Ể?]
[Hở?]
Một khoảnh khắc lặng như tờ bao trùm cả không gian.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng đó, vang lên một giọng già nua, xấu tính thấy rõ:
[Ơ kìa… Vậy mà cũng được à?]
Lão Shin buông giọng bất lực pha chút sững sờ.
***
Hoàng A Phật Tôn, Cheolyoung — nếu phải nhắc đến một đại sư có nội lực thâm sâu nhất trong lịch sử Thiếu Lâm, thì đó chắc chắn là ông ấy.
Là một bậc chân tu đã chạm đến cảnh giới cao nhất.
Là một trong năm cao thủ đại hiệp từng ngăn chặn Huyết Kiếp.
Người đặt nền móng cho kỷ nguyên hưng thịnh rực rỡ nhất của Thiếu Lâm.
Không ngoa khi nói ông là người đã mở ra cả một thời đại.
Và một người vĩ đại như thế…
Tõm tõm.
…Giờ đây đang bơi bập bõm, thở bọt bong bóng trong hồ nước kia.
Không lẽ thật sự là con cá đó…?
Tôi nhìn chằm chằm vào con cá chép trắng đang lượn quanh hồ, mặt đầy hoang mang.
Từng động tác bơi, từng chiếc vảy trắng muốt, đều toát lên vẻ thanh khiết và uy nghi.
Duy chỉ có cái mặt cá ngây ngô bẩm sinh là phá hỏng bầu không khí.
Tựa như trò đùa vô tình trong một khung cảnh vốn dĩ đang rất trang nghiêm.
Tôi không nghi ngờ gì cả.
Bởi vì chính lão Shin đã xác nhận điều đó.
Nếu là lão nói, thì chắc chắn là thật.
Lặng im một hồi, lão Shin nhìn con cá rồi thở dài, cất tiếng:
[Cheolyoung… cái bộ dạng đó là sao vậy chứ?]
Người mấy hôm trước còn ngủ ly bì không hé nửa lời, giờ lại đột nhiên xuất hiện và mở miệng… khiến tôi còn chưa kịp xoay trở đã bị cuốn theo.
Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao giờ lão mới chịu ló mặt ra, thì lão đã mải nói chuyện với con cá kia—
Hay đúng hơn là, Hoàng A Phật Tôn.
[Câu đó phải để ta hỏi ngươi mới đúng, Shincheol.]
Giọng nói ban nãy nghe còn nhẹ nhàng, giờ đây chợt trầm hẳn xuống.
[…Tại sao ngươi lại thành ra nông nỗi này?]
[Có lẽ cũng vì lý do y như ngươi thôi.]
Con cá chép ấy vốn được gọi là linh vật của Thiếu Lâm.
Cũng giống như lão Shin từng trú ngụ trong bảo vật của Hoa Sơn, thì phải chăng Cheolyoung cũng đã yên giấc suốt hàng trăm năm trong hình hài một linh vật?
Hmm. Cũng có lý lắm chứ.
Nếu chuyện đó xảy ra được với lão Shin, thì với Cheolyoung cũng chẳng phải chuyện bất khả.
Chỉ là, nếu như vậy… thì phải giải thích thế nào về việc các cao thủ đời trước lại bị trói linh hồn vào những món bảo vật?
Lão Shin trước đây từng nói bản thân ông cũng chẳng rõ nguyên nhân.
Nhưng nếu là Cheolyoung, có khi ông ta lại biết.
Lẽ nào, lão Shin đã đoán trước được chuyện này?
Cũng không loại trừ khả năng đó.
Tôi còn nhớ lời lão Shin từng dặn là nhất định phải ghé qua Thiếu Lâm Tự nếu đến Hà Nam.
Không chừng, ngay từ đầu lão đã nhắm đến tình huống này.
Và đúng như dự đoán, lão Shin mở lời hỏi Cheolyoung:
[Cheolyoung, ngươi có biết tại sao ta… tại sao chúng ta lại tồn tại trong hình hài này giữa thời đại này không?]
Tại sao lão vẫn còn hiện diện ở thế gian này.
Và nguyên nhân khiến lão không thể rời đi.
[…Ngươi, ngươi hỏi như thế là sao?]
[Ta không biết. Nên ta mới hỏi ngươi.]
[…]
[Cheolyoung.]
Cheolyoung, người khi nãy vẫn còn liên tục tuôn lời, giờ bỗng im lặng.
Một khoảng lặng kỳ lạ kéo dài giữa hai người.
Khi thời gian bị ngưng đọng, mọi âm thanh cũng tan biến, khiến sự yên ắng càng trở nên nghẹt thở.
Có vẻ như lão Shin không chịu nổi bầu không khí này, bèn cất giọng hối thúc:
[Cheolyoung, sao không trả lời—]
[Tiểu tử đó… không phải là ngươi sao?]
[…Cái gì cơ?]
[Cậu thiếu niên đang đứng trước mặt ta đây, chẳng lẽ… không phải là ngươi à?]
Một câu hỏi kỳ lạ.
Ý ông ấy là gì khi hỏi tôi có phải là lão Shin hay không?
Ngay cả lão Shin cũng sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ.
[Ngươi đang nói linh tinh gì vậy? Ta không phải đứa trẻ này thì làm sao?]
Nhưng Cheolyoung vẫn không trả lời, mặc dù lão Shin đã gặng hỏi.
Ông ta chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, cái miệng cá khẽ bập bõm, không nói thêm gì.
[Cheolyoung.]
Lão Shin bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất ổn, bèn liên tục gọi tên ông ta.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng thở dài khẽ vang lên, kèm theo lời thì thầm chua xót:
[…Ra là vậy. Cuối cùng… vẫn không được.]
[Cái gì không được? Ngươi nói rõ ra xem nào! Đừng có nói nửa vời!]
[Shincheol.]
[Nói đi.]
Bộ râu cá khi nãy còn phe phẩy giờ khẽ chìm dần xuống đáy nước, như phản chiếu tâm trạng trầm mặc của Cheolyoung.
[Ngươi nói rằng mình không nhớ gì cả.]
[Phải. Ta… Ta không nhớ gì hết. Thế nên mới cần ngươi nói cho ta biết.]
Từ sau trận chiến với Huyết Ma, lão Shin đã đánh mất toàn bộ ký ức.
Lão không biết vì sao bản thân vẫn còn tồn tại dưới dạng linh hồn.
Không biết tại sao không thể siêu thoát.
Dẫu lịch sử có ghi chép lại bao điều về lão, thì lão Shin vẫn không thể hiểu chính mình đã trải qua những gì.
Và giờ đây, lão chỉ hy vọng rằng Cheolyoung có thể cho lão một câu trả lời.
[Ngươi có biết lý do không?]
Trước câu hỏi ấy, Cheolyoung chu môi lên đáp một cách chậm rãi:
[Ta biết. Rất rõ là đằng khác.]
[Vậy thì—]
[Nhưng ta không thể nói.]
Câu nói ấy khiến lão Shin như bị điện giật, lập tức bật dậy:
[Ngươi đang giỡn mặt với ta đấy à?]
[Ta cũng mong mình chỉ đang nói đùa. Nhưng khi ngươi vẫn còn trong hình dạng này… thì ta không thể tiết lộ gì được.]
[Ý ngươi là sao chứ—]
[Sau hàng trăm năm dài đằng đẵng đợi chờ trong câm lặng… cuối cùng ta cũng được gặp lại ngươi. Thế nhưng thứ ta nhận ra chỉ là một điều — luân hồi không thể bị bẻ gãy.]
…Có phải là do tôi tưởng tượng không?
Tôi có cảm giác… lớp vảy trắng muốt của con cá chép kia vừa xám đi đôi phần.
Trong suốt cuộc đối thoại giữa hai người họ, tôi chỉ biết lặng thinh và lắng nghe.
Tôi không chen vào được, mà cũng chẳng dám chen vào.
Vì cảm xúc từ lão già trong người tôi… truyền đến rõ mồn một.
Và những chuyện như thế này… không thể tùy tiện mở miệng.
[Ngươi định cứ tiếp tục lảm nhảm mấy câu mơ hồ như vậy sao?]
[Ngươi nhớ được đến đâu?]
Trước câu hỏi của Cheolyoung, lão Shin im lặng trong giây lát như đang lục lại trí nhớ, rồi chậm rãi đáp:
[Cheokmasan (Trịch Ma Sơn). Trận chiến cuối cùng với Huyết Ma. Ta nhớ được tới thời điểm đó.]
Nghe thế, Cheolyoung khẽ bật cười như thể bất lực.
[Nghĩa là… ngươi thực sự chẳng biết gì cả.]
Lại là những lời ẩn ý.
Cuối cùng, lão Shin không kìm được nữa mà gầm lên:
[Cái tên đầu trọc chết tiệt kia! Nếu định trả lời thì nói cho rõ ràng vào!!]
Dù bị mắng thẳng mặt, phản ứng của Cheolyoung vẫn y như cũ — vô cảm và vô niệm.
Từ khoảnh khắc lão Shin xuất hiện dưới hình dạng linh hồn, ông đã giữ nguyên trạng thái như vậy mà chưa từng dao động.
Chính cái phản ứng vô cảm đó càng khiến lão Shin tức điên, nghiến răng nói qua kẽ răng:
[…Chỉ một câu này thôi. Trả lời ta nghiêm túc một lần là đủ.]
Dù Cheolyoung không nói gì, lão Shin vẫn tiếp tục:
[Huyết Ma… đã chết chưa?]
Ngay khoảnh khắc câu hỏi đó được thốt ra, tôi cảm thấy một cơn gió lạnh buốt lướt qua sau gáy.
Dù nơi đây thời gian đã ngừng chảy, và một cơn gió không thể nào hiện hữu trong thế giới ngưng đọng này, cảm giác ấy vẫn hiện hữu rõ ràng.
Râu cá của Cheolyoung khẽ rung động. Lần này, ông cuối cùng cũng trả lời một cách đàng hoàng:
[Hô… May thay, câu hỏi này ta có thể trả lời. Tuy nhiên, có vẻ ngươi đã biết trước đáp án mà không cần ta phải nói, có đúng không?]
[…]
Ngay lúc đó, tôi cảm nhận được luồng Khí trong đan điền chấn động.
Nghĩa là, lão Shin đang dao động dữ dội.
Và rồi, như tiếng sấm nổ giữa trời quang:
[Hắn chưa chết.]
Đạo Khí trong cơ thể tôi, vốn luôn êm đềm tĩnh tại, bắt đầu điên cuồng nổi loạn.
『Lão Shin…!』
Tôi cố gắng trấn áp luồng Khí đang náo loạn trong cơ thể, nhưng lão Shin dường như không nghe thấy gì cả.
Lão đã hoàn toàn bị cuốn vào cơn bão táp cảm xúc của mình.
Mà tôi… tôi cũng không tránh khỏi cú sốc đó.
Ai mà giữ nổi bình tĩnh trước lời tuyên bố rúng động đó của Hoàng A Phật Tôn?
Huyết Ma… vẫn còn sống?
Kẻ từng biến Trung Nguyên thành biển máu, nhấn chìm cả võ lâm vào tai họa ngút trời suốt một thời đại.
Đại chiến Huyết Kiếp đã kết thúc bằng cái chết của hắn, hoặc ít nhất, đó là những gì lịch sử ghi lại.
Một kẻ thủ ác bị liên thủ tiêu diệt bởi năm vị đại hiệp danh chấn thiên hạ.
Vậy mà bây giờ lại nói, hắn chưa chết?
Lời của Cheolyoung chẳng khác nào đang khẳng định rằng: Huyết Ma vẫn tồn tại cho đến tận ngày nay.
[Ha, coi phản ứng của ngươi… có vẻ đúng là không nhớ gì thật, nhất là vào thời khắc cuối cùng đó.]
[…Nói cho ta biết. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó?]
[Ngươi đã nghe câu trả lời rồi còn gì. Huyết Ma vẫn còn tồn tại trên thế gian này.]
[Không thể nào! Lịch sử rõ ràng đã ghi rằng—]
[Ngươi vẫn còn tin vào lịch sử à? Sau ngần ấy năm bị lừa dối?]
Câu nói sắc như dao ấy khiến lão Shin phải nghẹn lại.
[…Cơ mà, lịch sử cũng không hoàn toàn sai. Huyết Ma đúng là đã bỏ mạng trong trận chiến đó.]
[Vậy thì…!]
[Nhưng hắn chưa thực sự chết.]
Tôi cảm thấy cơn gió phía sau ngày một dữ dội hơn.
Không phải gió lạnh của mùa đông, mà là một hơi thở nóng bỏng và nặng trịch.
[Hắn đã dùng chính cái chết của mình để tự trói buộc bản thân vào thế gian này.]
[Giải thích sao cho ta hiểu được đi—!]
Con cá chép với lớp vảy trắng lặng lẽ bơi đến gần.
Như thể muốn đối mặt trực tiếp với lão Shin.
Và rồi, từ cái miệng nhỏ kia, vang lên một giọng nói dứt khoát:
[Huyết Ma đang mưu đồ phục sinh, Thần Kiếm Hoa Sơn.]
Ngay khi lời đó được thốt ra, đan điền tôi như nổ tung.


26 Bình luận