Vào thời điểm trận đấu giữa Gu Yangcheon và Moyong Hi-ah sắp bắt đầu,
Minh Chủ Võ Lâm đương nhiệm—Jang Cheon—đang ngồi đối diện với con trai mình, Jang Seonyeon.
Chiếc chén từng đầy ắp trà ấm đã cạn khô từ lâu,
Thế nhưng Jang Cheon vẫn nâng nó lên trong im lặng, như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
Sự tĩnh lặng kéo dài.
Cho đến khi chính ông là người phá vỡ nó trước.
『Tại sao con lại làm vậy?』
Câu hỏi ngắn gọn nhưng chứa đầy áp lực.
Jang Seonyeon, người nãy giờ vẫn cúi đầu, giờ mới từ từ ngẩng lên.
『Con trai.』
『…Vâng.』
『Con đã quên lời hứa với cha rồi sao?』
『Con chưa quên.』
『Vậy tại sao con lại quyết định làm vậy?』
『…』
Jang Seonyeon im lặng.
Không phải vì hắn không có gì để nói…
Mà là hắn không muốn nói ra.
Những điều có thể nói thì nhiều vô kể, nhưng hắn biết chắc rằng dù có nói ra, lời lẽ đó cũng sẽ quay ngược lại đâm vào chính mình.
『Chẳng phải ta đã nói với con rồi sao? Rằng thứ sức mạnh đó rất nguy hiểm.』
Tại sao cha lại nghĩ vậy?
Một câu hỏi Jang Seonyeon không dám thốt lên, chỉ có thể giữ lại trong lòng.
『Ta đã cảnh cáo con. Sức mạnh đó có thể từng chút một nuốt chửng con… cho đến khi con đánh mất chính mình.』
Nghe đến đó, dạ dày Jang Seonyeon quặn thắt.
Một luồng Khí chợt trỗi dậy trong đan điền hắn.
Như thể đang nổi giận trước lời nói của cha hắn, nó bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Có vẻ vì đây là lần đầu tiên hắn gọi dậy sức mạnh ấy sau một thời gian dài, nên nó vẫn chưa chịu ngoan ngoãn trở lại.
Cha hắn—dù là Minh Chủ Võ Lâm—cũng không biết nhiều về sức mạnh này.
Dù nắm trong tay quyền lực tối cao, ông chưa bao giờ được ban tặng thứ sức mạnh ấy qua nghi lễ.
Thế nên… chuyện ông không hiểu rõ là lẽ đương nhiên.
Thậm chí, ông có khi còn không cảm nhận được nó.
Ông chỉ đơn thuần sinh nghi vì đã chứng kiến những gì Jang Seonyeon thể hiện trên võ đài.
『Ta nhớ rõ, ta đã cấm con dùng nó trước khi bước qua tuổi trưởng thành. Thế mà con vẫn ngang nhiên phớt lờ lời của ta. Tại sao?』
Jang Seonyeon bất giác nhớ đến Namgung Bi-ah trước lời trách mắng của Jang Cheon.
Tại sao hắn lại làm vậy?
Jang Seonyeon đã tự hỏi câu đó vô số lần.
Và chỉ có duy nhất một câu trả lời hiện lên trong đầu:
Vì sợ hãi.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Hắn đã sợ hãi người con gái ấy—người càng lúc càng tỏa sáng theo từng giây.
Thứ ánh sáng chói lòa của cô ấy đã khiến hắn hoảng sợ, nên hắn mới vùng chạy, vội vã gọi dậy sức mạnh kia như một lối thoát thân.
…Thật đáng khinh.
Cái dáng vẻ luôn tiến lên phía trước, không chịu chùn bước ấy.
Ánh mắt không nao núng, nhìn xuyên qua hắn, hướng đến một thứ gì đó xa xăm.
Bước chân đầy tự tin, không đọng lại một chút hoài nghi hay do dự…
Tất cả những điều ấy, chỉ khiến Jang Seonyeon thấy ghê tởm.
Thậm chí cả ánh mắt của Gu Yangcheon nhìn hắn khi bế Namgung Bi-ah rời khỏi võ đài…
Hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Jang Seonyeon không hiểu nổi cảm xúc của mình.
Ta chỉ dùng sức mạnh được ban cho mình thôi mà.
Nếu đã vậy… cớ sao ta lại phải chịu đựng cảm giác nhục nhã và tủi hổ này?
Đây là sức mạnh để ta tỏa sáng.
Ta phải rực rỡ hơn tất thảy.
Ta là kẻ được chọn kia mà.
Chính vì vậy, ta tin rằng mình xứng đáng hơn bất kỳ ai.
Thế nhưng… tại sao nữ nhân đó lại có thể chói lọi đến thế?
Đúng là những cảm xúc trẻ con.
Thứ đang âm ỉ trong Jang Seonyeon lúc này—chính là mặc cảm.
Hắn không muốn thừa nhận nó.
Nhưng hắn không thể chối bỏ hiện thực.
Có lẽ hắn đã đánh giá quá thấp những thiên tài đồng trang lứa.
Và cái giá phải trả là chính sự chao đảo trong lòng hắn lúc này.
Chính Lưu Tinh đã nói với ta…
Rằng Thiên Ý đã chỉ định ta làm ngôi sao của thời đại này.
– Mang trong mình hai dòng máu, vận mệnh thiên hạ sẽ quy tụ về ngôi sao.
– Ngay cả thời gian cũng chẳng thể trói buộc… Nếu không phải ngôi sao, thì là gì?
Lúc ấy, Jang Seonyeon không hiểu rõ ý nghĩa của những lời đó…
Chỉ biết rằng, họ đã gọi hắn là ngôi sao.
Chắc chắn là vậy.
Nhất định phải là vậy.
Dù cho có chuyện gì đi nữa.
『Con xin lỗi, thưa phụ thân.』
Jang Seonyeon nở một nụ cười nhạt, giọng trầm thấp, như để khép lại những dòng suy nghĩ hỗn độn.
Cha hắn chẳng biết gì cả.
Hoặc có thể… ông biết, nhưng cố tình làm ngơ.
Mà điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
『Con sẽ không phạm thêm sai lầm nào nữa, để không làm vấy bẩn danh tiếng của cha.』
Vì sớm muộn gì, cha cũng sẽ hiểu được hắn thôi.
Đó là viễn cảnh của một tương lai không xa.
『…』
Jang Cheon không đáp lại lời của con trai mình—một điều hiếm thấy.
Phải chăng vì luôn tin tưởng vào đứa con trai tài giỏi của mình mà ông đã quá lơ là?
Ông cảm nhận được một điều gì đó khác thường trong khí chất của Jang Seonyeon.
Tuy nhiên, ông không biết sự thay đổi mơ hồ đó là gì.
Jang Cheon khép mắt lại, trầm ngâm.
…Có lẽ ông sẽ phải đến gặp Phương trượng một chuyến.
***
Bắc Hải Băng Cung (北海氷宮) — chủ nhân của vùng đất băng giá nơi cực Bắc.
Miền đất bị bao phủ bởi tuyết trắng quanh năm không tan, vì ảnh hưởng của tinh thể băng tuôn trào từ Ma Cảnh phương Bắc.
Chúng phủ lấy toàn bộ lãnh thổ trong một mùa đông vĩnh cửu, không có lối thoát.
Những kẻ sinh ra để ngự trị trên ngai vàng tuyết phủ hầu hết đều xuất thân từ nơi này.
Do khí hậu khắc nghiệt và môi trường băng giá đặc thù, võ học nơi đây cũng hình thành một con đường riêng biệt—Băng Công—phát triển quanh cái lạnh đến tận cốt tủy.
Một nhân vật tiêu biểu tới từ đó là Băng Nghi Quân, Cung Chủ tiền nhiệm, người từng dẫn theo đội quân băng tuyết xuống Trung Nguyên…
Tương truyền chỉ với một cái phẩy tay của ông, mùa hè liền lùi bước và mùa đông giá rét lập tức kéo đến.
Chính vùng đất đó là nơi đã sản sinh ra những bậc cao thủ siêu phàm như vậy.
Và Moyong Hi-ah—cũng mang dòng máu của Băng Cung chảy trong huyết quản.
Bởi vì mẫu thân cô chính là con gái thứ tư của Cung Chủ Băng Cung, đồng thời cũng là chính thất phu nhân của gia tộc Moyong.
Phụ thân cô—một người vốn sinh ra trong khuôn khổ nghiêm cẩn của Tứ Đại Gia Tộc—lại đem lòng yêu sâu sắc một nữ nhân của Bắc Hải.
Có lẽ chính vì vậy mà suốt đời ông chỉ có duy nhất một người vợ, không thiếp thất, không có mối hôn sự nào khác.
Là gia chủ của một trong Tứ Đại Gia Tộc, việc ông kết hôn với người con gái Bắc Hải, lại còn tuyên bố sẽ không nạp thiếp—
Chẳng khác nào công khai đối đầu với các trưởng lão trong gia tộc.
Nó đồng nghĩa rằng, ông đã đặt tình yêu lên trên cả danh vọng và lợi ích thế gia.
Một hành động ngu ngốc, nếu đứng từ góc nhìn của gia tộc.
Như minh chứng cho điều đó, ông đã một mình gánh vác mọi hệ lụy sau này do quyết định ấy mang lại.
Moyong Hi-ah lớn dần theo năm tháng, từ một tiểu cô nương trở thành một thiếu nữ.
Nhưng trong suốt thời gian đó, cô vẫn không sao hiểu được người cha ấy.
Làm sao tình yêu lại đáng giá đến vậy?
Có gì đáng để đánh đổi, đến nỗi phải mất mát tất cả chỉ để bảo vệ nó?
Cả lý trí lẫn con tim của cô đều không thể nào lý giải nổi uẩn khúc đó.
Hãy nhìn xem, tình yêu của họ đã khiến gia tộc Moyong cao quý bị tụt lại phía sau so với các thế gia khác trong Tứ Đại Gia Tộc như thế nào...
Thậm chí, ngay cả cái tên “Moyong” cũng dần mất đi trọng lượng.
Vậy tình yêu sâu đậm đó đã để lại điều gì?
Một chút vinh quang phai nhạt, giờ đã nằm trọn trong tay Võ Lâm Minh.
Một người cha lẻ loi sống trong cô độc và hồi ức, sau khi người mẹ qua đời.
Và…
Một đứa con gái—là chính cô—kẻ đang sống lay lắt giữa ánh nhìn thương hại, ký sinh trên cái tên gia tộc, dựa vào chút tàn dư còn sót lại.
Phụ thân và mẫu thân của cô chắc hẳn chưa bao giờ ngờ rằng đứa con gái duy nhất họ khó nhọc sinh ra lại mắc chứng tuyệt mạch.
Có lẽ cũng không ai lường trước rằng huyết mạch Băng Cung lại để lại một hệ quả như vậy.
Đặc biệt là trong thời đại mà căn bệnh bất trị như Cửu Âm Tuyệt Mạch còn có thể chữa khỏi—
Còn cô… lại mắc phải một loại bệnh không thứ gì cứu được.
Cái số phận quái quỷ gì thế?
Nực cười.
Lố bịch đến mức… chẳng còn đáng than vãn nữa.
Thế gian vẫn cứ xoay vần như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Moyong Hi-ah, giống như bao người mắc tuyệt mạch khác, thường sẽ phát triển giác quan đặc biệt nhạy bén.
Nhưng nếu gọi là đổi chác ngang giá, thì đó là một cái giá quá rẻ mạt.
Nó chỉ mang lại đau đớn và khổ sở, như một trò đùa ác ý của số phận.
Vì ngoài kia, thiên tài còn rất nhiều, và ai cũng vượt trội hơn cô.
Ngay cả cậu thiếu niên đang đứng đối diện cô lúc này cũng là một minh chứng sống động.
Cái tên này… không phải hơi quá đáng rồi sao…?
Một khối cầu rực lửa, như thể gom góp hết mọi ngọn lửa trong thiên hạ, đang bùng cháy dữ dội trước mắt cô.
Một hình ảnh choáng ngợp đến mức, gọi nó là tiểu thái dương (mặt trời nhỏ) cũng không quá lời.
Khi trông thấy thứ đó, Moyong Hi-ah để lộ một vẻ mặt vô vọng—nhưng cũng thấp thoáng nụ cười.
Đó là nụ cười nảy sinh khi đã thấy được sức mạnh thật sự của Gu Yangcheon.
Chí ít phần nghi vấn trong lòng cô đã được giải đáp.
Còn vẻ mặt hụt hẫng nhuốm màu tuyệt vọng kia—
Xuất phát từ sự thật rằng, cô có cố gắng thế nào đi nữa cũng sẽ không thể chạm tới cậu ấy.
Phải chăng… đây là lý do cậu đã nói lời xin lỗi?
Nếu quả thực là như thế, thì nó quá ư trịch thượng rồi đấy.
Cô càng thấy ngớ ngẩn khi đã cố hiểu lời xin lỗi nhỏ mọn đó.
Moyong Hi-ah rút kiếm ra, chậm rãi lưu chuyển nội Khí.
Dẫu trong lòng liên tục dấy lên ý nghĩ muốn bỏ cuộc…
Nhưng cô không thể dừng lại được.
Moyong Hi-ah có thể gục ngã.
Nhưng Tuyết Phụng thì không.
Hàn Khí bắt đầu ngưng tụ quanh lưỡi kiếm trong tay cô.
Tuyệt học truyền thừa của gia tộc Moyong là Nghĩa Quyền Bị Thiện Công (義權備善功) – một nội công chính tông.
Và kiếm pháp dẫn dắt nó là Nghĩa Quyền Bị Tiên Kiếm (義權備先劍).
Chỉ có điều, khác với võ công của các gia tộc khác, khi mà Hỏa Khí hay Lôi Khí sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo từng cảnh giới tu luyện…
Gia tộc Moyong chưa từng có truyền thừa nào liên quan đến Hàn Khí.
Ngược lại, họ hoàn toàn xa lạ với thứ Khí lạnh lẽo ấy.
Bởi vì chỉ có duy nhất Moyong Hi-ah là mang trong người Hàn Khí.
Giống như đôi mắt mang màu sắc khác biệt của cô…
Cảnh giới càng cao, Hàn Khí hòa lẫn vào chiêu thức cũng ngày càng trở nên rõ rệt, nhờ huyết mạch truyền thừa từ Băng Cung.
Mỗi khi vận công để phát động kiếm pháp, lạnh buốt sẽ lập tức xâm chiếm cơ thể.
Và để chống lại cái lạnh ấy, cô buộc phải tiếp tục vận Khí, tạo một lớp hộ thể ngược lại.
Nhưng đây không phải là cái lạnh mùa đông mà người thường vẫn biết.
Nó là một thứ Hàn Khí đến từ nội thể và ăn mòn sinh lực, khiến cơ thể khó thích nghi.
Một con người bình thường sẽ không thể nào chịu nổi.
Kể cả có ngồi cạnh bếp lửa, khoác trên người bao nhiêu lớp áo lông dày đi nữa, cái lạnh này cũng không thể hóa giải…
Một cơn lạnh không hề thuyên giảm.
Đó là cái lạnh tiêu hao sinh mệnh, đóng băng mọi thứ xung quanh, tràn ngập mùi tử khí…
Và cũng chính là cái lạnh mà Moyong Hi-ah ghét nhất trên đời.
Lạnh đến phát sợ, phát mệt, phát chán.
Moyong Hi-ah ngước lên nhìn tiểu thái dương trước mặt mình.
Luồng nhiệt ấy nóng đến mức khiến cổ họng cô khô rát, hơi thở nghẹn lại, chân mày khẽ cau.
Dù thân thể đã được bao bọc bởi Khí, lại còn có Hàn Khí ngăn cách xung quanh…
Thế nhưng Hỏa Khí do Gu Yangcheon phát ra vẫn dễ dàng nuốt trọn tất cả như cơn lũ dữ.
Moyong Hi-ah cảm thấy khó tin… nhưng đồng thời cũng thấy… hiển nhiên.
Đơn giản bởi vì Hỏa Khí của Gu Yangcheon mạnh hơn Hàn Khí của cô nhiều.
Một sức nóng không thể bị ngăn cản bởi mùa đông.
Nhưng làm thế nào mà cậu ta có thể sử dụng hỏa công ở mức độ này?
Moyong Hi-ah luôn tự tin về trực giác và khả năng cảm nhận nhạy bén của mình.
Nó không chỉ giúp cô đọc vị sắc mặt hay cảm xúc người khác…
Mà còn nhìn thấu được căn cơ võ học của đối phương.
Dẫu không thể sánh với các dị thể thần thánh như Thiên Vũ Chi Thể được ghi chép trong cổ tịch, nhưng năng lực ấy cũng đủ để cô nắm bắt được kha khá.
Vậy mà khi nhìn vào Gu Yangcheon…
Cô không thể lý giải nổi võ công của cậu ta.
Theo nhiều nghĩa, nó rất kỳ lạ.
Không phải vì nó phức tạp.
Ngược lại, nhìn từ góc độ kỹ pháp thì đó là một môn võ công đơn giản.
Chỉ là, điều kiện để sử dụng nó quá khắt khe.
Trước hết—nó cần một lượng nội Khí khổng lồ mới có thể thi triển.
Tiếp theo—cơ thể phải được rèn luyện đến cực hạn, đủ mạnh để có thể kiểm soát và khống chế nhiệt lượng của Hỏa Khí bùng nổ.
Moyong Hi-ah đưa mắt quan sát Gu Yangcheon kỹ hơn.
…Nhìn không giống một thân thể được tôi luyện đến mức ấy.
Theo đánh giá của cô, so với những thiên tài cùng thế hệ, Gu Yangcheon trông còn có phần yếu ớt hơn.
Không chỉ ở cơ bắp—mà cả vóc dáng lẫn thể trạng tổng thể cũng không hề to lớn hay cường tráng.
Và điều đó khiến Moyong Hi-ah thắc mắc không biết thứ sức mạnh khổng lồ đó đến từ đâu.
Nếu chỉ bảo là nhờ thiên phú thì quả thật vẫn chưa đủ.
Mà nếu không phải, cô cũng chẳng có lời giải thích nào khác.
Kết quả của một thế giới bất công.
Đó là kết luận duy nhất mà Moyong Hi-ah có thể rút ra.
Cô vốn đã sớm hiểu rõ bản chất nghiệt ngã của thế giới này—
Nên cô chỉ có thể nở một nụ cười cay đắng.
『Ngay cả khi đứng trước ngọn lửa hừng hực ấy… mình vẫn cảm thấy lạnh.』
Có lẽ vì đứng quá gần cái “thái dương” kia mà ý nghĩ ấy bất chợt lướt qua tâm trí cô.
Moyong Hi-ah hạ thấp người, thủ thế.
Dù sao, trận đấu cũng đã bắt đầu.
Khi thanh kiếm bọc trong Hàn Khí lạnh lẽo chuẩn bị đâm xuyên qua tầng khí nóng để lao tới—
『……Hở?』
Moyong Hi-ah chợt khựng lại.
Ngọn lửa xung quanh Gu Yangcheon vẫn cháy ngùn ngụt, lan khắp võ đài.
Thế nhưng cô lại đứng bất động như hóa đá, cứ như thể cô vừa quên mất mình định làm gì.
『Hả… Gì… thế này?』
Lần đầu tiên, biểu cảm bất biến của Moyong Hi-ah xuất hiện khe nứt.
Cô lắp bắp — một phản ứng hiếm hoi từ người luôn bình tĩnh như cô.
Từ góc nhìn của cô, đây là một phản ứng không thể tránh khỏi.
Tại sao mình… đột nhiên không thấy lạnh nữa?
Hàn Khí vẫn hiện hữu, ngưng tụ quanh lưỡi kiếm.
Nội Khí trong người cô vẫn luân chuyển ổn định, không có dấu hiệu tán loạn.
Tức là trạng thái chiến đấu của cô vẫn còn nguyên vẹn.
Điều đó cũng có nghĩa là—cái lạnh vốn luôn hành hạ cô… đáng lẽ phải hiện diện.
Vậy mà giờ đây, nó đã biến mất không dấu vết.
Quá đỗi bàng hoàng, cả bàn tay cầm kiếm của cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Bởi vì suốt cuộc đời, điều này chưa từng xảy đến với cô.
Ngay cả gia tộc Tang, với y đạo tinh thông và vô số kỳ dược cũng không thể xua tan lạnh giá trong người cô.
Thứ duy nhất họ để lại chỉ là một vết sẹo lớn sau lưng.
Nếu vậy thì…
Tại sao chuyện này lại xảy ra—ngay lúc này?
『Cho dù là bây giờ… hay trước kia.』
Trong lúc còn đang ngỡ ngàng chưa bừng tỉnh khỏi cú sốc, Moyong Hi-ah bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.
『Lúc nào cũng suy nghĩ nhiều. Mỗi lần có chuyện không như ý là mắt lại tròn xoe ra như vậy.』
『…Ngài vừa nói gì cơ?』
Moyong Hi-ah hỏi lại, chẳng hiểu Gu Yangcheon đang nói gì.
Nhưng cậu chỉ đanh mặt lại rồi lắc đầu.
『Không có gì đâu. Tôi không nói với cô, chỉ là bất chợt nhớ đến ai đó thôi.』
– Haa, tai cô ta vẫn thính như ngày nào.
Dù Moyong Hi-ah không thực sự nghe rõ lời Gu Yangcheon nói, nhưng chỉ nhìn khẩu hình miệng, cô đoán cậu vừa lầm bầm mấy câu như vậy.
Gu Yangcheon đưa mắt nhìn quanh sàn đấu, rồi tiếp lời.
『Tôi nghĩ… mình đã cho người ta xem đủ rồi.』
『…Thiếu gia Gu?』
『Và cũng đợi đủ lâu rồi.』
Ngay khi lời cậu dứt, ngọn lửa bắt đầu chuyển động.
Ngọn lửa từng xoáy tròn như quả cầu giờ đây thay đổi hình dạng theo cử chỉ của cậu.
Không phải biến mất, mà đúng hơn là bò lên cánh tay của Gu Yangcheon, rồi cuộn quanh đó như muốn xoáy vào da thịt.
Chỉ nhìn qua cũng đã thấy vô cùng nguy hiểm.
Không chỉ hình dạng bất thường—mà khí tức toát ra từ nó cũng khiến người ta bất giác rùng mình.
Ngọn lửa được rút ra từ một "tiểu thái dương", nay được cô đọng lại trên một bên cánh tay…
Không cần nghĩ cũng biết nó mạnh đến mức nào.
Tạm gác lại cú sốc khi không còn cảm nhận được cái lạnh nữa…
Moyong Hi-ah không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cô cảm thấy nhịp độ trận đấu đang rẽ sang một hướng rất tệ. Một linh cảm chẳng lành ập đến.
Rồi Gu Yangcheon hỏi:
『Cô không tính nhận thua đấy chứ?』
Khác với bầu không khí nặng nề ban đầu, lần này giọng cậu nghe nhẹ bẫng như đang trêu đùa.
『…Không… tôi… cái đó…』
『À, xin lỗi. Tôi hỏi câu ngớ ngẩn quá. Tôi biết cô chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.』
Trong lúc Moyong Hi-ah vẫn còn loay hoay lý giải hành động kỳ quặc của Gu Yangcheon giữa trận đấu—
Cô nhận ra bản thân vừa thoáng cân nhắc chuyện đầu hàng khi nhìn vòng lửa xoáy quanh cánh tay Gu Yangcheon.
Tuy nhiên, giờ nhận thua thì quá muộn rồi.
Cố gắng gạt bỏ hối hận sang một bên, Moyong Hi-ah vội vàng xoay kiếm, chỉnh lại tư thế.
Thế nhưng—trước khi cô kịp tiến một bước, Gu Yangcheon đã ra tay trước.
Một cú vung rất nhẹ,
Của cánh tay đang bọc trong lửa.
『Đòn này sẽ không đau đâu.』
Phừng!
Nhiệt lượng tỏa ra nóng đến mức như đang nung chảy cả không gian xung quanh cô, khiến nó vặn xoắn, méo mó.
Cậu vừa nói là không đau…?
Có chắc là không rụng mất cái răng nào nếu ăn trọn cú đấm đó vào mặt không đấy?
『Có lẽ vậy.』
Cùng lúc lời Gu Yangcheon dứt với một nụ cười nhàn nhạt—
Một ngọn lửa khổng lồ trùm lên nuốt trọn lấy Moyong Hi-ah.
Và đó là thứ cuối cùng cô nhìn thấy trước khi ý thức chìm vào bóng tối.
***
Trận đấu kết thúc chỉ với một chiêu lửa.
Tôi đã nghĩ ít nhất cô ấy cũng cầm cự được đến đòn thứ hai…
Vậy mà chẳng hiểu sao Moyong Hi-ah lại gục ngã ngay từ cú đánh đầu tiên.
Thật là… Mình đã biết chuyện này từ kiếp trước rồi, nhưng cô ấy vẫn vậy—lúc nào cũng suy nghĩ lan man.
Và chính cái thói quen đó là điểm yếu chí mạng của cô ấy.
Cô đang mải nghĩ gì trong lúc chiến đấu mà để bản thân lơ đễnh đến vậy?
Tôi chưa bao giờ hiểu nổi cách những người thông minh vận hành tâm trí của họ.
Ngay khoảnh khắc trọng tài tuyên bố kết quả, khán đài bùng nổ trong tiếng hò reo như thể đã chờ sẵn từ trước.
Thế nhưng, như mọi lần—tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Lẽ ra mình nên nhẹ tay hơn một chút.
Thứ cảm xúc ít ỏi còn sót lại trong tôi, chỉ là chút hối tiếc.
Vì mỗi lần thi triển võ công chỉ để phô bày trước người khác, thứ tôi nhận được luôn là một sự trống rỗng khó tả.
Thậm chí kiếp trước còn tệ hơn nữa.
Tôi nhớ mình đã từng dốc toàn lực chỉ để làm cho lửa bùng mạnh hơn, nhằm thu hút ánh nhìn, tìm kiếm sự công nhận.
Và tôi cũng biết rõ hơn ai hết—những ngọn lửa đó cuối cùng đã bị sử dụng vào việc gì.
Chính vì vậy, tôi không muốn lặp lại sai lầm đó trong kiếp này.
『Nghĩ ngợi làm gì… Dù sao thì đời cũng có bao giờ theo ý mình đâu.』
Từ lúc quay lại quá khứ cho đến tận bây giờ—
Chẳng có thứ gì đi theo đúng kế hoạch cả.
Nên đến cuối cùng, tôi chỉ còn biết làm bạn với trạng thái vô cảm, lặng lẽ trôi theo mọi thứ như nước chảy đá mòn.
Tuy nhiên…
Tôi ngẩng đầu, nhìn về nơi cao nhất phía bên kia.
Tôi tự hỏi—ai đang ở trên đó?
Tôi khuếch đại cảm quan, dùng hết khả năng quan sát.
Lần này thì tôi không ngại nếu bị phát hiện nữa.
Ngay lập tức, một vài bóng người hiện lên trong tầm nhìn.
Minh Chủ không có mặt ở đó.
Phương trượng Thiếu Lâm cũng không.
Là vì trận đấu họ muốn xem đã kết thúc?
Hay còn lý do nào khác?
Dù là gì, thì có lẽ ngày mai tôi sẽ được nhìn thấy họ.
Lúc này, tôi bỗng nhớ đến lời của Nhị trưởng lão—người đã dặn dò tôi trước khi rời đến Hà Nam:
— Nếu muốn gây chuyện thì nhớ làm cho to vào.
Khi đó tôi đã nghĩ…
Một trưởng lão chính phái mà nói ra câu ngu ngốc ấy, đúng là chẳng ra làm sao.
Nhưng giờ ngẫm lại…
Biết đâu đó lại là lời khuyên từ một bậc trí giả đích thực.
Quả không hổ danh là Nhị trưởng lão, thâm sâu khó lường.
『Phải đấy. Có lẽ mình nên làm vậy thật.』
Nếu rắc rối tôi gây ra có hơi quá tay một chút…
Thì tôi luôn có thể lôi Nhị trưởng lão ra làm bình phong.
Dù sao thì…
Chính ông là người đã bảo tôi gây chuyện, và tôi chẳng qua chỉ đang ngoan ngoãn làm theo lời người lớn, với tư cách là một “thiếu gia gương mẫu” thôi mà.
Tôi rời khỏi võ đài sau khi xác nhận Moyong Hi-ah đã được người đưa đi an toàn.
Nhìn thì có vẻ đe dọa, nhưng đòn vừa rồi tôi đã cố ý giảm lực…
Nên cô ấy chắc chắn không bị thương nặng đâu.
Tạm gác chuyện đó lại đã…
Tôi phải đến phòng y tế.
Vì giờ này, cô ấy chắc tỉnh lại rồi.


33 Bình luận
Xin chào mọi người, sắp tới mình muốn mua LN về đọc và mình thấy trên các trang bán hàng thì có các mặt hàng như là bản phổ thông, bản giới hạn, bản tái bản thì không biết sự khác nhau về các bản là như nào và dịch thuật của các bản nó có khác nhau không? Mong mọi người giải đáp dùm mình với, mình xin cảm ơn.
TFNC
*
*
*
*
*
*
*
sau này moyong hi-ah theo main, main triệt tiêu hẳn cho luôn ( đây là vợ 5 nhé bạn )