Tập 41: Đôi cánh tung bay trên Avalon
Chương 861: Hắc Long (2)
2 Bình luận - Độ dài: 3,361 từ - Cập nhật:
Ngay lập tức, một vụ nổ lớn làm rung chuyển cả Avalon.
Ngọn lửa đỏ rực bùng lên dữ dội. Làn khói đen dày đặc bốc lên cuồn cuộn, như muốn nuốt chửng cả bầu trời đêm sáng rực bởi sự xuất hiện của Thiên Thần.
"... Nổ to thật đấy."
Fiona đang ngồi trên lưng Pegasus do Sariel điều khiển, nhìn xuống vụ nổ từ trên không không khỏi thốt lên.
Là một người sở hữu sức mạnh hủy diệt khủng khiếp, việc Fiona phải thốt lên "Nổ to thật đấy." cho thấy quy mô và sức nóng của vụ nổ là phi thường đến nhường nào.
"Trung tâm vụ nổ là vị trí chủ nhân rơi xuống."
"Ừm, chắc Kurono-san là người gây ra vụ nổ đó."
Họ tin chắc rằng Kurono là nguyên do gây ra vụ nổ, nên không hề lo lắng.
Ngay từ đầu khi đối mặt với con Thiên Thần khổng lồ bí ẩn kia, Kurono đã lao vào tấn công trước, việc lo lắng cho sự an toàn của anh ấy trong trận chiến vào lúc này là điều thừa thãi.
Dù bị Thiên Thần bắn hạ bằng một ma thuật ánh sáng cực mạnh ở cự ly gần, họ cũng tin rằng Kurono sẽ ổn.
Nên bây giờ, điều họ quan tâm là chuyện gì đã xảy ra.
Kurono rơi xuống ngay giữa khu vườn rộng lớn của Lâu Đài Avalon. Xung quanh đó chắc chắn không có binh lính nào, cả quân ta lẫn quân địch. Chắc chắn anh ấy không chỉ đơn thuần là tạo ra vụ nổ để tấn công, và vốn dĩ Kurono cũng không thể sử dụng ma thuật nào có thể tạo ra vụ nổ lớn như vậy.
Nếu Kurono có kỹ năng đó, anh đã sử dụng nó trên chiến trường rồi, thậm chí dù có phải đẩy Fiona sang một bên.
Vậy nên nguyên nhân của vụ nổ không chỉ do Kurono. Phải có thứ gì đó khác nữa.
"Tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất mạnh. Cô biết đó là gì không?"(Fiona)
"Tôi nhớ luồng khí tức này."(Sariel )
Luồng ma lực khủng khiếp bùng phát cùng với vụ nổ. Sariel nhớ rõ cảm giác đó. Không, chính xác hơn là cô ấy không thể nào quên được.
Bởi vì đó là khí tức của kẻ thù mạnh nhất mà cô ấy từng đối mặt trong suốt thời gian dài làm Tông Đồ thứ bảy.
"Là sức mạnh của Long Vương Gavinal."
"Chả nhẽ Kurono-san đã thuần phục được Hắc Long?"
Như để khẳng định, nó đã xuất hiện.
Từ cột khói đen bốc lên cuồn cuộn, một thân hình đen tuyền, lấp lánh, dang rộng đôi cánh.
Đôi cánh đen vỗ mạnh, xé toạc màn đêm bay thẳng lên trời cao.
GWOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!
Con Hắc Long xuyên qua làn khói đen và bay lượn trên bầu trời đêm, cất tiếng gầm.
Một tiếng gầm chứa đựng sức mạnh khủng khiếp khiến mọi sinh vật phải khiếp sợ. Nó như muốn tuyên bố rằng, nó chính là chủ nhân của bầu trời này.
Nhưng một bóng người đã phủ nhận điều đó.
Trên cổ của con Hắc Long, một người đàn ông đang đứng hiên ngang.
Mái tóc đen, chiếc áo choàng đen bay phấp phới trong gió đêm. Anh mặc một bộ giáp đen tuyền, tay cầm dây cương được nối với hàm của con rồng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng hiểu.
Con rồng đã chấp nhận anh ta là chủ nhân. Nó đã nhường ngôi vị bá chủ cho một con người.
"Chủ nhân đang cưỡi Hắc Long."
"Ừm, đúng là đang cưỡi thật."
Dù nói một cách nhẹ nhàng, nhưng cả hai đều rất ngạc nhiên.
Tại sao lại có Hắc Long ở đây? Tại sao Kurono lại có thể cưỡi nó?
Dù giờ có rất nhiều câu hỏi, họ sẽ tạm gác qua một bên. Cả hai đều hiểu việc quan trọng nhất hiện tại là...
"Vậy thì, tiếp tục theo kế hoạch tác chiến thôi nhỉ."
"Vâng."
Kurono đã có sức mạnh không quân.
Nếu đã vậy, việc cần làm vẫn không thay đổi. Bắn hạ con thiên thần khổng lồ kỳ dị đã xé toạc màn đêm.
"Chúng ta nên lùi lại một chút. Sẽ rất nguy hiểm nếu ở quá gần Hắc Long."
"Rõ."
Với hai người trên lưng một con Pegasus, ngay cả với kỹ năng cưỡi ngựa siêu phàm của Sariel, cô ấy cũng không thể chiến đấu hiệu quả. Vai trò của cô là một máy bay ném bom. Cô ấy chỉ cần đưa quả bom hạng nặng mang tên Fiona đến mục tiêu.
Họ chưa biết sức mạnh của con Hắc Long mà Kurono đang cưỡi.
Nếu nó mạnh ngang ngửa với Gavinal, thì họ sẽ chỉ vướng chân anh ấy. Ngay cả Chris và đội kỵ sĩ rồng cũng có thể gặp nguy hiểm.
Có lẽ Kurono cũng muốn họ tạm thời rút lui.
Sau khi thấy Sariel và đội kỵ sĩ rồng bay ra xa, cuối cùng con rồng cũng hành động…
—-----------------------------
" Woah."
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trên không trung.
Dưới chân tôi là dấu tích của vụ nổ lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Xung quanh tôi là những kỵ sĩ Thiên Thần đang dàn trận bao vây chúng tôi.
Và ngay phía trên, con Thiên Thần khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hơn nữa ai còn chu đáo tạo ra dây cương bằng "Ma Thủ - Bind Arts" thế này? Hitsugi à?
Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình đang dồn ma lực vào con Hắc Long, và hét lên "Khế Ước!"... Rôi bất tỉnh vì kiệt sức. Nhưng tôi không cảm thấy mệt mỏi hay kiệt quệ ma lực.
"Chủ nhân thấy thế nào? Cảm giác cưỡi rồng bay lượn có thoải mái không ạ?"
"Ồ, Bellclozen... cô đã hồi phục hoàn toàn rồi à?"
"Vâng, nhờ có ngài."
Cơ thể đầy thương tích của Bellclozen giờ đây đã hồi phục hoàn toàn, không còn một vết xước. Thật khó tin.
Vảy rồng đen tuyền, bóng loáng như Dark Matter. Đứng trên lưng nó, tôi có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của loài rồng.
"Nhờ có người khế ước, em đã thức tỉnh sức mạnh thực sự của mình."
"Sức mạnh của vũ khí mang tên "Chiến Long Cơ" sao?"
"Vâng... Có vẻ như ngài đã biết thân phận của em rồ."
"Xin lỗi vì đã nhìn trộm ký ức của cô, nhưng đó là do bất khả kháng."
Tôi đã từng trải qua cảm giác này.
Nó giống như hiện tượng Back Door mà tôi gặp phải khi đánh bại Sariel trong cuộc chiến Galahad.
Những thông tin, có lẽ là ký ức của Bellclozen, ùa vào tâm trí tôi.
Nó không phải là rồng hoang dã, mà là một vũ khí sinh học được tạo ra bởi con người thời cổ đại. Và nền văn minh cổ đại đó đã bị hủy diệt, dù sở hữu những vũ khí sinh học mạnh mẽ như vậy.
Tôi không biết tai ương" lúc đó là gì... Nhưng ít nhất, tôi hiểu được cảm xúc của Bellclozen, con rồng duy nhất còn sống sót, cô đơn chờ đợi Khế ước giả xuất hiện.
Nhưng hai trăm năm cơ mà, một khoảng thời gian dài đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi.
"Không vấn đề gì đâu ạ, em muốn ngài biết mọi thứ về em."
"Ừm, hãy kể cho tôi nghe sau. Trước hết hãy cho tôi thấy sức mạnh của Hắc Long."
"Fufu, tuân lệnh!"
Bellclozen gầm lên, một tiếng gầm uy lực của loài rồng, trái ngược với giọng nói ngây thơ, đáng yêu của cô ấy, và vỗ mạnh đôi cánh.
Do Thiên Thần liên tục triệu hồi kỵ sĩ Thiên Thần, nên giờ trên bầu trời này không thiếu mục tiêu để tấn công.
Như một màn khởi động, Bellclozen lao về phía một đội kỵ sĩ Thiên Thần đang tiếp cận.
"Ầm!", một tiếng kim loại va chạm nặng nề. Đội kỵ sĩ Thiên Thần gồm mười người đang cầm khiên và giáo, đụng độ trực diện với Bellclozen, và tan xác trong nháy mắt. Bellclozen thậm chí còn chưa cần sử dụng răng nanh của mình. Chỉ cần một cú va chạm, chúng đã bị nghiền nát.
Dù có được trang bị vũ khí và áo giáp, nhưng mười người với kích thước bình thường không thể nào chống lại được thân hình đồ sộ của một con rồng.
Bellclozen dài gần 100 mét, tính từ đầu đến đuôi. Llớn hơn Salamander rất nhiều. Một toa tàu cao tốc dài khoảng 25 mét, nên một sinh vật có kích thước như vậy, lao tới với tốc độ cao, chắc chắn sẽ nghiền nát bất cứ thứ gì cản đường nó.
Những mảnh vỡ của kỵ sĩ Thiên Thần cùng với trang bị của chúng, tan biến thành những hạt ánh sáng trắng, và biến mất trên bầu trời đêm. Thật tốt khi không có xác chết.
"Hừ, rốt cuộc cũng chỉ là lũ tinh linh giả tạo chỉ được cái số lượng. Mỏng manh thật”
Bellclozen tiếp tục bay thẳng về phía trước, dễ dàng hất tung những đội kỵ sĩ Thiên Thần khác đang cố gắng chặn đường, thoát khỏi vòng vây. Cô ấy nói với vẻ chán chường.
"Nhưng chúng vẫn rất phiền phức. Cô hãy dọn dẹp thêm một chút."
"Vâng, chỉ va chạm thôi thì chán quá. Đây là trận chiến đầu tiên của hai ta, emphải cho chủ nhân thấy sức mạnh thực sự của Hắc Lon."
Bellclozen mở miệng, hàm răng sắc nhọn lóe sáng, những tia lửa nhỏ bắn ra.
Không ngờ, tôi lại được chiêm ngưỡng Hơi Thở Rồng ở cự ly gần như vậy. Một trải nghiệm mà tôi chưa từng nghĩ đến so với hồi tôi phải chiến đấu với Salamander trong bài kiểm tra cơ động. Cuộc sống thật sự khó lường.
"Hoo...", Bellclozen hít một hơi thật sâu. Không chỉ đơn thuần là hít thở. Đó là động tác chuẩn bị để phun Hơi Thở Rồng. Hàm răng của con rồng tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
Và ngay sau đó, như để đáp lại sự mong đợi của tôi, một ngọn lửa đỏ rực bùng nổ.
Hắc Long phun ra một quả cầu lửa. Một quả cầu lửa khổng lồ, giống như ma thuật tấn công của Fiona khi cô ấy nghiêm túc.
Quả cầu lửa nóng rực, kéo theo một vệt lửa dài, lao về phía một nhóm kỵ sĩ Thiên Thần đang giơ khiên và đang triển khai ma thuật phòng ngự. Có lẽ đó là biện pháp phòng thủ tốt nhất mà chúng có thể làm. Một ma thuật phòng thủ ánh sáng cấp cao được tạo ra, kể cả vậy…-
BOOOOOOOOOOM!!!
Ma thuật phòng thủ tan vỡ trong nháy mắt khi quả cầu lửa va chạm.
Một vụ nổ lớn bùng lên trên bầu trời đêm, những mảnh xác của kỵ sĩ Thiên Thần lấp lánh tỏa ra ánh sáng trắng. Giống như pháo hoa vậy.
"Quả nhiên là rồng có khác."
"Chỉ là Hơi Thở Lửa thôi. Nếu em nghiêm túc, sức mạnh của nó còn khủng khiếp hơn nhiều... Nhưng với lũ đó thì thế là đủ rồi."
Tôi nhớ Sariel đã từng nói với tôi rằng Hơi Thở Rồng của Long Vương Gavinal là một tia laser đỏ thẫm. Có lẽ đó mới là Hơi Thở Rồng thực sự của Hắc Long.
Tuy nhiên, quả cầu lửa là quá đủ để đối phó với kỵ sĩ Thiên Thần. Không cần thiết phải sử dụng Hơi Thở Rồng thực sự.
"Đối thủ quá yếu, em sẽ dọn dẹp chúng nhanh gọn. Chủ nhân, em chuẩn bị tăng tốc, cố gắng đừng để bị rơi nhé."
"Yên tâm, tôi bám chắc lắm."
Nếu đến việc chỉ ngồi trên lưng mà cũng không làm được thì thật quá thảm hại.
Cưỡi trên lưng một con rồng có thể bay lượn với tốc độ cao, thực hiện những động tác nhào lộn phức tạp, chắc chắn sẽ là một trải nghiệm ly kỳ hơn cả đi tàu lượn siêu tốc. Không, phải nói là giống như bám vào một chiếc chiến đâu cơ đang bay tốc độ cao.
Nhưng tôi không còn là con người bình thường nữa, tôi nhất định sẽ điều khiển được con Hắc Long này... hy vọng vậy.
"Đừng buông dây cương nối với em -- Đi nào!"
"Vút!", một luồng gió mạnh và gia tốc khủng khiếp ập đến. Quả nhiên rất nhanh. Với thân hình to lớn như vậy, mà cô ấy vẫn có thể di chuyển với tốc độ và gia tốc cực mạnh. Rồng thực sự là một sinh vật phi thường.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã bay qua bầu trời đêm, và lao về phía một nhóm kỵ sĩ Thiên Thần đang cố gắng bao vây chúng tôi.
Thứ vung về phía những kẻ đang giương giáo trong tư thế nghênh chiến, là móng vuốt.
Bellclozen có bốn chân và một đôi cánh. Khác với Wyvern, loài rồng có cánh và chân trước hợp nhất, cấu trúc xương của Bellclozen là của một con rồng thực thụ.
Móng vuốt sắc nhọn, dài, của Hắc Long có thể dễ dàng xé toạc kẻ thù.
Chỉ với một cú vung móng vuốt, nhóm kỵ sĩ Thiên Thần đã tan xác.
"Thế này thì mạnh quá rồi đấy."
Ngay cả những kỵ sĩ Thiên Thần ở ngoài tầm với của móng vuốt cũng bị xé xác.
Như một phép Phong ma thuật cấp cao, vô số lưỡi đao được bắn ra như một cơn bão. Không biết lưỡi đao được tạo từ áp lực chân không hay là lưỡi đao từ ma lực? Mà chỉ với một cú vung móng vuốt, Bellclozen đã tạo ra một đòn tấn công diện rộng.
Đương nhiên móng vuốt của Hắc Long sắc bén hơn cả thanh đại kiếm sắc bén nhất. Khiên và áo giáp không thể nào cản được. Ngay cả tường thành chưa chắc có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên đối với những kỵ sĩ Thiên Thần, chúng dường như không biết sợ hãi, vẫn tiếp tục tấn công, dù đã chứng kiến đồng đội của mình bị tiêu diệt.
Một số kỵ sĩ Thiên Thần may mắn thoát khỏi cú vung móng vuốt, lợi dụng lúc Bellclozen đang bận rộn với những kỵ sĩ Thiên Thần khác, chúng lao vào tấn công từ phía sau.
"Hừ, lũ ruồi nhặng phiền phức."
Bellclozen không cần quay đầu lại, cô ấy vung đuôi về phía sau.
Chiếc đuôi dài, mềm dẻo, được bao phủ bởi lớp vảy cứng cáp đến tập chóp. . Với kích thước tương đương hai toa tàu cao tốc và được quất đi với tốc độ của một cây roi thì sẽ ra sao? . Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ thấy kinh khủng.
BAANG!!
Một âm thanh chói tai vang lên, cho thấy đầu đuôi của Bellclozen đã vượt qua tốc độ âm thanh.
Những kỵ sĩ Thiên Thần bị tấn công bởi một khối lượng lớn, di chuyển với tốc độ siêu thanh. Chúng ngay lập tức biến thành những hạt ánh sáng, biến mất trên bầu trời đêm.
"Xem ra chúng đã nhận ra cận chiến là vô ích. Bọn chúng đã chuyển sang tấn công tầm xa rồi kìa."
"Đúng vậy."
Những kỵ sĩ Thiên Thần gần đó đã bị tiêu diệt, và những kỵ sĩ Thiên Thần khác cũng bay ra xa.
Trong khi đó, những kỵ sĩ Thiên Thần ở xa đang giơ cao những cây giáo, vũ khí chính của chúng, và chuẩn bị tư thế ném. Hàng trăm kỵ sĩ Thiên Thần trên không, di chuyển đồng bộ, nhắm mũi giáo về phía chúng tôi.
Nhìn vẻ ngoài và khí tức của những cây giáo phát sáng, tôi đoán rằng chúng có uy lực tương đương với ma thuật tấn công cấp cao. Nếu chúng đồng loạt tấn công, sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng đó là đối với con người.
"Vô ích thôi."
Tiếng hít thở mạnh mẽ lại vang lên.
Ngay bên dưới tôi, nơi cổ của Bellclozen, một luồng nhiệt khổng lồ đang dâng trào. Tôi biết Bellclozen định làm gì.
"Thiêu rụi chúng đi"
Ngọn lửa đỏ rực bùng nổ, nuốt chửng lũ kỵ sĩ Thiên Thần.
Chúng cũng đã kịp tấn công. Tôi cảm nhận được vô số ánh sáng lấp lánh như những vì sao và những luồng sát khí màu trắng đồng loạt bay đến.
Rồi sau đó, tầm nhìn của tôi bị nhuộm đỏ bởi ngọn lửa.
Bellclozen phun ra một luồng lửa khổng lồ. Không phải là quả cầu lửa, mà là Hơi Thở Lửa dạng tia.
Cơn lốc lửa nóng rực, xoáy tròn, quét qua lũ kỵ sĩ Thiên Thần.
Một số đội kỵ sĩ Thiên Thần đã giơ khiên, thi triển ma thuật phòng ngự để bảo vệ đồng đội, nhưng chúng cũng chung số phận với những kỵ sĩ Thiên Thần bị quả cầu lửa tấn công.
Chúng bị nuốt chửng bởi sóng lửa cùng với ma thuật phòng ngự. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi Hơi Thở Lửa quét qua, chúng đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Chỉ còn lại những hạt ánh sáng trắng, lấp lánh.
"Quả nhiên để thiêu đốt một đám đông thì thế này vẫn dễ hơn."
"Còn khoảng một nửa. Tiếp tục nào."
"Vâng, em sẽ nhanh chóng dọn dẹp chúng."
Đây không còn là một trận chiến, mà là một cuộc tàn sát.
Sự ngu ngốc của việc thách thức một con rồng.
Ma thuật tấn công cấp cao dù có sử dụng bao nhiêu cũng vô dụng. Và làm sao có thể đấu súng với một con rồng có thể phun ra Hơi Thở Lửa liên tục?
Tiếp cận nó cũng là một điều không tưởng.
Thân hình đồ sộ, cứng như sắt của Hắc Long có thể dễ dàng nghiền nát bất cứ thứ gì chạm vào nó, và nó có thể bay lượn với tốc độ cao. Móng vuốt của nó có thể xé toạc mọi thứ, và đuôi của nó có thể quét sạch mọi thứ phía sau.
Chỉ có những người sở hữu sức mạnh phi thường như Tông Đồ thứ bảy Sariel, hoặc Kiếm Vương Leonhart, mới có thể tiếp cận và chiến đấu với Hắc Long. Những kỵ sĩ Thiên Thần, những kẻ mà Bellclozen coi là "tinh linh giả tạo" không thể nào làm được.
Đội quân kỵ sĩ Thiên Thần với số lượng gần một nghìn đã bị Bellclozen tiêu diệt trong nháy mắt.
"Tạm thời, thế này là đủ rồi."
"Vâng."
Sau khi thiêu rụi lũ kỵ sĩ Thiên Thần bằng Hơi Thở Lửa dạng tia, và tấn công những kỵ sĩ Thiên Thần ở gần, phần lớn kỵ sĩ Thiên Thần trên không đã bị tiêu diệt.
Ngoài những kỵ sĩ Thiên Thần trên không, còn một số kỵ sĩ Thiên Thần đã đáp xuống mặt đất và đang giao tranh với quân nổi dậy, nhưng chúng tôi không có thời gian để dọn dẹp từng tên một.
"Giờ thì, hãy xử lý kẻ đứng đầu. Bellclozen, cô còn đủ sức không?"
"Fufu, túi lửa của em chỉ vừa mới nóng lên thôi."
Túi lửa?
Tôi chỉ từng nhìn thấy nó trong hình minh họa giải phẫu của sách quái vật.
"Tốt, vậy thì nhờ cả vào cô."
"Vâng, được chiến đấu theo mệnh lệnh của chủ nhân, thật là một niềm hạnh phúc. Lên nào!"
Bellclozen vỗ mạnh đôi cánh bay lên cao.
Con Thiên Thần khổng lồ giống như một con quái vật vẫn đang lơ lửng trên đầu chúng tôi. Lần này, chúng tôi sẽ đánh bại nó. Đã đến lúc ngươi trả lại Avalon cho chúng ta rồi, Mariabelle
2 Bình luận
Ko biết về sau có không