Tập 37: Sự giáng sinh của kẻ thống trị
Chương 748: Vì chính nghĩa
5 Bình luận - Độ dài: 3,015 từ - Cập nhật:
Được Olwen triệu tập, tôi lần đầu tiên đặt chân đến dinh thự của Cực Lang Hội, cũng là căn cứ chính của họ.
Dinh thự thiết kế theo phong cách Laguna, với mái ngói và những bức tường bao quanh cùng với các tháp canh ở bốn phía, trông giống như một dinh thự của samurai. Thế nhưng bản thân dinh thự là một tòa nhà ba tầng đồ sộ, khiến nó mang dáng dấp của một ngôi chùa hơn. Cảm giác như đang chơi game phương Tây mang bối cảnh Nhật Bản vậy.
Nơi này được canh gác nghiêm ngặt với rất nhiều vệ sĩ mặc áo choàng đen, giống như hai vệ sĩ sinh đôi của Olwen, tuần tra nghiêm ngặt xung quanh.
Thật may mắn là danh tiếng Hắc Diện Nhân Ash của tôi khá là nổi, và người đưa tin của Olwen đã đưa cho tôi một loại giấy giới thiệu, nên việc gặp Olwen diễn ra khá suôn sẻ.
"Chào anh, tôi đang đợi anh, Ash."
Olwen đang đợi tôi trong một căn phòng có vẻ như là phòng khách.
Hôm nay, cậu ta mặc một bộ giáp nhẹ bên dưới chiếc áo choàng sặc sỡ, trông như đã sẵn sàng chiến đấu. Khí chất thoải mái thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một bầu không khí sắc bén, như một thanh katana vừa được rút ra khỏi vỏ.
"Là về chuyện di sản của Xanadu, phải không?"
Olwen gật đầu, và nhìn về phía sau tôi.
"Nếu bàn về chuyện này, hai người đồng đội của tôi cũng nên có mặt."
Cũng giống như Olwen luôn có hai vệ sĩ đi cùng, hôm nay tôi cũng dẫn theo Reki và Ursula.
"Tất nhiên là được, dù sao nhóm anh cũng là một nhóm ba người."
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi được Olwen cho phép. Tôi không muốn gây thêm rắc rối ở đây.
"Vậy, cậu muốn gì ở chúng tôi?"
"Tôi muốn anh hợp tác với tôi."
Đúng như tôi dự đoán, Olwen muốn hợp tác, hoặc ít nhất là muốn tôi không can thiệp vào kế hoạch của cậu ta.
"Thành thật mà nói với cậu, tôi không muốn dính líu đến chuyện này."
"Anh không thể đứng ngoài cuộc. Tất cả những ai sống ở Karamara đều sẽ bị ảnh hưởng."
"Nếu tôi rời khỏi đây thì sao?"
"Theo như dự báo xấu nhất, cơn bão cát năm nay sẽ kéo dài it nhất là hai tháng nữa, "
Đây có phải là lời nói dối để giữ chân tôi lại không...? Không, tôi cũng đã nghe thấy những dự báo tương tự kể từ khi chuyển đến sống ở đây.
"Nếu vậy thì tôi chỉ cần đợi hai tháng."
"Nếu anh có thể đợi được."
"Cậu đang đe dọa tôi đấy à?"
"Nếu di sản của Xanadu rơi vào tay Sylvanian, thì ngay cả chúng tôi cũng không thể chống lại bọn chúng. Cán cân quyền lực ở Karamara sẽ thay đổi hoàn toàn."
"... Nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Rất nghiêm trọng. Anh nhìn xem, ngay cả đèn đường cũng đã tắt ngúm."
Tôi cũng đã chú ý đến việc đèn đường trong thành phố bị tắt. Vì là ban ngày, nên không gây ra nhiều bất tiện, nhưng khi đêm xuống sẽ là một vấn đề lớn. Giống như bị cúp điện vậy.
"Ai đã làm chuyện này? Không chỉ đèn, mà cả nước và lửa cũng bị cắt. Nếu tình trạng này kéo dài, sẽ rất nguy hiểm."
"Nghe nói là do Chaos Legion. Gần đây, có tin đồn rằng bọn chúng đã tìm ra cách điều khiển tàn tích cổ đại."
Và bọn chúng đã gây ra sự cố mất điện trên diện rộng này.
Vào đúng thời điểm này... không, chính xác là vì đúng thời điểm này.
"Sylvanian hay Chaos Legion, dù là ai trong số chúng nắm quyền kiểm soát, sẽ không có lợi gì cho anh. Ngay cả trại trẻ mồ côi của tôi cũng có thể gặp nguy hiểm."
Mẹ nó, đúng là lời đe dọa.
Nhưng tôi không thể trách Olwen.
Nguyên nhân chính là do Xanadu đã tạo ra tình huống này, và Karamara là một đất nước đầy rẫy những kẻ xấu xa, đứng đầu là lũ Sylvanian.
"Tôi đã hứa sẽ bảo vệ anh và những người anh muốn bảo vệ... nhưng trong tình huống này, sức mạnh của tôi cũng có giới hạn. Tôi rất tiếc vì điều đó."
"Không sao, không ai có thể lường trước được chuyện này."
Đáng lẽ ra mọi chuyện đã không rối ren như thế này nếu Xanadu chia di sản cho người thân của mình một cách bình thường.
"Vì vậy, đây không phải là lời đe dọa. Tôi đề nghị hợp tác vì lợi ích của anh, và những người anh muốn bảo vệ."
"Haiz... đúng là không còn cách nào khác."
"Thực ra, anh đã biết mình nên làm gì rồi, phải không?"
"Đừng nói vậy, tôi thực sự không muốn tham gia. Tôi không cần di sản, tôi chỉ muốn hòa bình."
"Hãy để tôi cho anh thêm một lý do nữa."
Tôi có dự cảm không lành, nhưng tôi không thể không nghe.
"Kẻ đứng sau việc cắt điện này, mặc dù là Chaos Legion, nhưng nghe nói kẻ chủ mưu là Lily."
"Lại là cô ta sao?"
Cô ta phá hoại buổi biểu diễn của Emilia mà vẫn còn cảm thấy chưa đủ hay sao?
"Nói cách khác, là do Thập Tự Quân mà anh đang lo lắng. Nếu bọn chúng nắm quyền kiểm soát Karamara, nơi này sẽ ra đi về đâu? Hình như chúng đang âm mưu xâm chiếm lục địa Pandora, phải không?"
"Chết tiệt, thật tồi tệ..."
Mục đích của Sariel khi đến tận cùng thế giới này, là vì điều này sao? Cô ta đến đây vì có thứ gì đó có thể giúp cô ta chinh phục Karamara.
Nếu cô ta chiếm được Karamara, một quốc gia giàu có và phồn thịnh, cô ta sẽ biến nơi này thành căn cứ để mở rộng lãnh thổ. Tệ hơn nữa, cô ta có thể thực sự chinh phục toàn bộ lục địa Pandora.
"Elemental Master đã vào Đại Mê Cung rồi. Bọn chúng gây náo loạn ở lối vào, nên tin tức lan truyền rất nhanh. Nghe nói bọn chúng đã đánh bại hàng trăm mạo hiểm giả. Đúng như anh nói, bọn chúng rất mạnh."
Cuối cùng bọn chúng cũng đã hành động.
Có vẻ như bọn chúng đang nghiêm túc. Tham vọng của bọn chúng đã lộ rõ ràng.
"Với sức mạnh của Tông Đồ thứ bảy Sariel, Cô ta hoàn toàn có thể chinh phục Đại Mê Cung."
"C-có lẽ… không đến mức đó đâu."(Ursula)
"Ưm, em nghĩ là không cần phải lo lắng quá đâu."(Reki)
Reki và Ursula, những người im lặng nãy giờ, lên tiếng.
"HAI EM KHÔNG BIẾT CÔ TA ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO ĐÂU!
"Hức, xin lỗi anh..."
"Sorry, sorry, là lỗi của Reki."
"Không, xin lỗi hai em, anh không cố ý quát hai em."
Có lẽ tôi đã hơi nóng giận, nên hai người họ trông có vẻ buồn bã. Họ né tránh ánh mắt tôi, không dám nhìn thẳng vào mặt tôi.
Nhìn phản ứng của họ, tôi cảm thấy hối hận vì đã mất bình tĩnh... nhưng nếu phải đối mặt với Sariel, tôi không chắc mình có thể bảo vệ được họ. Ngay cả bản thân tôi cũng gặp nguy hiểm.
Mặc dù tôi vẫn đang tiếp tục rèn luyện, tôi vẫn cảm thấy mình chưa đủ mạnh để đối đầu với Sariel.
"Vậy, anh đã quyết định sẽ hợp tác với tôi chứ?"
"Olwen, tôi không có nghĩa vụ phải hy sinh mạng sống cho Cực Lang Hội, và tôi cũng không tham vọng có được di sản của Xanadu. Nhưng tôi sẽ hợp tác với cậu. Hợp tác để ngăn chặn kết quả tồi tệ nhất."
Tôi, Reki và Ursula, không ai muốn chết cả. Chúng tôi không muốn chết ở nơi này.
Nhưng có những kẻ mà tôi không muốn chúng có được di sản của Xanadu.
Đầu tiên là Sariel của Thập Tự Quân. Tiếp theo là lũ Sylvanian.
"Tôi sẽ tự mình lựa chọn đối thủ."
"Hừm, đành vậy."
Chiến lược của tôi là chỉ chiến đấu hoặc cản trở những kẻ mà tôi không muốn chúng chiến thắng. Tôi sẽ không đụng đến những kẻ khác, ví dụ như những người liên quan đến Tập Đoàn Xanadu.
Tệ nhất là rơi vào tay Sariel, còn ai khác có được dược di sản, tôi có thể xoay sở được.
"Reki, Ursula, hai em thấy sao?"
"Vâng! Reki sẽ cố gắng hết sức!"
"Di sản của Xanadu là của chúng ta!"
Hai em có nghe tôi nói gì không vậy?
Thôi kệ, thái độ tích cực vẫn tốt hơn là sợ hãi và chùn bước.
"Hãy hứa với tôi là anh sẽ hợp tác."(Olwen)
"Rõ rồi. Vậy hãy xem như thỏa thuận thành lập nhé."(Kurono)
—------------------
Mặc dù không muốn, nhóm "Ash to Ash" đã tham gia vào cuộc đua tranh giành di sản của Xanadu.
Sau khi rời khỏi dinh thự của Olwen, chúng tôi đến thẳng trại trẻ mồ côi "House of the Rabbit".
"Chúng ta chắc chắn sẽ có được di sản của Xanadu. có Kurono-sama ở đây, bọn chị sẽ chiến thắng."
"Mọi người, khi bọn chị trở về, chúng ta sẽ lại tổ chức tiệc nướng để ăn mừng!"
Reki và Ursula vui vẻ thông báo cho lũ trẻ về chuyến đi.
Mặc dù đây là một cuộc chiến nguy hiểm đối với chúng tôi, nhưng tôi không muốn làm lũ trẻ lo lắng.
"Kurono-sama... anh sẽ ổn chứ?"
"Ừ, anh không sao. Cứ giao cho anh, Lillian."
Tôi ôm Lillian, cô bé đang bám vào tôi như thường lệ. Tôi không thể để cô bé thấy mình lo lắng.
"Anh là anh hùng mà. Anh hùng sẽ không bao giờ thua kẻ xấu. Giống như lúc anh cứu em vậy."
"Vâng."
Lillian gật đầu, và ôm chặt lấy tôi.
U chài, đáng yêu quá đi.
"Vì vậy, hãy ngoan ngoãn đợi anh về nhé."
"Vâng, Kurono-sama..."
"Nè nè, hôm nay không có quà cho em à?"
Khi tôi đang ôm Lillian, Mia chạy đến, léo nhéo dưới chân tôi.
"Lại là con bé rắc rối này."
"Ơ, anh nói vậy là hơi quá đáng đấy!"
"Anh đã nghe nói về những trò nghịch ngợm của em rồi đấy."
"Tehe."
Đừng có cười trừ. Lúc nào cũng ăn vụng.
"Em là chị cả, nên phải làm gương cho các em. Trẻ con sẽ học theo những gì chúng nhìn thấy."
"Rồi rồi, em biết rồi."
Mia phồng mái, vẻ mặt chán nản khi bị tôi la. Cô bé này vẫn chẳng thay đổi gì cả.
"Mia, nhờ em trông nom mọi người nhé."
"Đừng có nói những lời như vậy với vẻ mặt nghiêm túc chứ. Mọi người sẽ lo lắng đấy."
Mia rất tinh ý.
Cô bé nói đúng. Tôi đang chuẩn bị tham gia vào một cuộc chiến sinh tử.
"Sẽ không sao đâu. Vì Kurono-sama có— em ở đây mà!"
"Haha, em nói như thần thánh vậy."
"Fuhaha, ta chính là Quỷ Vương Cổ Đại, Mia Elroad! Ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh của Quỷ Vương!"
"Rồi rồi, cảm ơn em."
Tôi cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh. Như vậy, tôi sẽ không để lộ vẻ mặt lo lắng cho bọn trẻ thấy.
Và như vậy, chúng tôi hứa với lũ trẻ rằng sẽ trở về an toàn, và lên đường đến Đại Mê Cung.
—-------------
"... Thật tốt, anh đã đến."
Emilia nhìn tôi, có vẻ bồn chồn. Thái độ của cô ấy trông rất khác thường, như thể một cô gái đang chuẩn bị tỏ tình với chàng trai vậy.
Mặc dù tôi chưa từng được tỏ tình... à không, Reki và Ursula đã tỏ tình với tôi rồi. Nhưng họ còn quá nhỏ, nên tôi không thể nào rung động được.
"Tôi không ngờ cô lại gọi tôi đến đây."
Tôi đến gặp Emilia hôm nay vì nhận được tin nhắn của cô ấy. Suýt chút nữa là tôi đã xuất phát đến Đại Mê Cung rồi.
Vì vậy, tôi đã để Reki và Ursula đợi một chút, và đến gặp Emilia tại căn cứ của "Bình Minh Vàng". Mới chỉ sáng nay thôi, tôi đã đưa Emilia trong tình trạng say xỉn, về đây.
"Họ đã liên lạc với anh rồi à? Cực Lang Hội phải không?"
"Tôi có quen biết với Olwen, nên không thể từ chối... và tôi cũng có lý do riêng của mình."
"Tôi biết, anh sẽ vào Đại Mê Cung."
"Ừ. Vì vậy, tôi rất vui vì đã gặp được cô trước khi đi."
Mặc dù tôi không nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng nguy hiểm lần này lớn hơn nhiều so với những nhiệm vụ thông thường. Đại Mê Cung bây giờ đầy rẫy những kẻ đang tranh giành di sản. Họ còn nguy hiểm hơn cả quái vật.
"... Đừng đi."
"Tôi… không thể --"
"Đừng đi! Đừng bỏ tôi lại! Anh đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi mà, Ash!"
Ôi trời, cô ấy bất ngờ ôm chầm lấy tôi!?
Emilia hôm nay sao lại chủ động thế? Cô ấy lo lắng cho tôi đến vậy sao?
"Nếu bây giờ anh vào Đại Mê Cung, anh trai tôi có thể sẽ giết anh."
"À, phải rồi... tôi cũng nghĩ vậy."
Zenongarth, anh trai của Emilia, mạo hiểm giả mạnh nhất Karamara. Anh ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho di sản của Xanadu.
Còn công khai tuyên bố muốn trở thành "Quỷ Vương" nữa chứ... chắc chắn anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
"Yên tâm đi, Emilia. Tôi không thực sự muốn có di sản đó. Tôi chỉ không muốn nó rơi vào tay một số kẻ xấu."
Và Zenon không nằm trong số đó. Tốt nhất là anh ta nên là người có được di sản.
"Anh không cần phải chiến đấu, nếu không có anh, anh trai tôi vẫn sẽ chiến thắng! Vì vậy, xin anh đừng đi, đừng mạo hiểm mạng sống của mình."
"Xin lỗi, Emilia. Nhưng tôi phải đi."
"Tại sao chứ?Sao chuyện này lại quan trọng đến vậy... Anh đã hứa sẽ từ bỏ việc làm anh hùng vì tôi mà!"
Tôi không thực sự muốn làm anh hùng.
Tôi muốn ngăn chặn tham vọng của Sariel, không phải vì tôi muốn cứu Karamara, hay lục địa Pandora.
Mà vì... tôi sợ.
Tôi sợ mình sẽ lại bị bọn chúng bắt.
Và lần này, sẽ không chỉ có mình tôi-- tôi phải ngăn chặn điều đó. Nếu không, tôi sẽ không bao giờ có được bình yên.
"Nếu tôi không đi, thì có lẽ, tôi sẽ không thể bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ... Vì vậy, đây là lần cuối. Đây là lần cuối cùng tôi làm anh hùng."
"Tại sao... Đừng để tâm những chuyện đó nữa... Hãy đưa tôi đi, ngay bây giờ..."
Emilia ôm chặt lấy tôi, như thể không muốn rời xa, và vùi mặt vào ngực tôi, nước mắt bắt đầu rơi.
Trái tim tôi cảm thấy dao động. Làm tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức.
"Emilia, hãy tin tôi. Tôi sẽ không làm điều gì ngu ngốc, tôi hứa sẽ trở về."
Tôi không muốn chết. Và tôi vẫn còn một chút hy vọng.
Chỉ cần chiếc chìa khóa không rơi vào tay Sariel là được. Tôi không cần phải đánh bại cô ta. Như vậy, điều kiện chiến thắng dễ dàng hơn nhiều so với việc phải đối đầu trực tiếp với cô ta.
Nếu người khác có được chìa khóa và thừa kế di sản... lúc đó tôi sẽ dừng lại. Chỉ cần ngăn chặn Sariel chiếm đoạt Karamara là đủ rồi, tôi không thể làm gì hơn nữa.
Nếu muốn làm nhiều hơn thế, thì tôi đã phải chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến tranh.
"... Đừng chiến đấu với anh trai tôi nhé."
"Tôi sẽ không đánh nhau với anh ấy. Thậm chí, tôi còn có thể hợp tác."
Tuy nhiên, nếu Zenon và Olwen đối đầu nhau... thì tôi sẽ không can thiệp. Dù chọn phe nào, tôi cũng sẽ gặp rắc rối.
"Hứa với tôi là anh sẽ trở về an toàn nhé?"
"Tất nhiên rồi. Khi tôi trở về, tôi sẽ đưa cô đi bất cứ đâu cô muốn."
Nếu có ý định bỏ trốn. Tôi chỉ cần anh trai của Emilia chiến thắng như kỳ vọng, Emilia sẽ được an toàn ở Karamara, đén lúc đó, ngay cả Sariel và Lily cũng sẽ không thể ở lại đây.
Và Emilia sẽ lại trở thành Top idol... Tôi sẽ không cần phải giúp cô ấy nữa. Đó là kết thúc có hậu nhất.
"... Ừm, tôi hiểu rồi. Anh là anh hùng mà, tôi không thể ngăn cản anh."
"Tôi không phải là người vĩ đại như cô nghĩ."
"Không, tôi biết. Nhưng hãy hứa với tôi, đây là lần cuối."
"Ừ, tôi sẽ không làm những chuyện nguy hiểm nữa."
Tôi không thích mạo hiểm mạng sống của mình. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.
"Khi anh trở về, anh sẽ là của em-- vì vậy, em cũng sẽ là của riêng anh."
"... Hửm?"
Cô ấy nói gì vậy, mối quan hệ này, rõ ràng là trên cả bạn bè,
"Em yêu anh, Ash. Khi anh trở về, chúng ta sẽ bỏ trốn cùng nhau!"
Ơ, chờ chút, chuyện này là sao vậy, tôi chưa nghe nói về chuyện này, tôi không biết gì về chuyện này-- nhưng trước khi tôi kịp hỏi, Emilia đã tiến tới hôn tôi say đắm, khiến đầu óc tôi choáng váng.


5 Bình luận
Do dự là thất bại,nếu đã thích thì tấn công ngay và luôn
Mấy bé nữ chính romcom phải gọi chị bằng má
Còn đoạn này,đm anh nô à,não anh bị bọn thập tự chơi hỏng mất chỗ nào à,tự đấm mình ba phát rồi xem lại cẩn thận đoạn hội thoại xem