Unnamed Memory -after the...
Furumiya Kuji chibi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 2 - Đóa hồng không tên

2 Bình luận - Độ dài: 3,476 từ - Cập nhật:

Trans: azure

0c5c2995-d9f1-491d-b885-5702cc4693e7.jpg

Những ngày tháng lang thang một mình trên khắp lục địa…

Anh đã không còn đếm nổi bao nhiêu năm trôi qua, kể từ khi rời khỏi lâu đài chờ đợi nàng.

Thành phố đổi thay, con người đến rồi đi, triều đại cũng âm thầm xoay vần. Cảnh vật đổi thay, đường biên mất dạng, cả hoang mạc cũng đâm chồi lạ lẫm. Thứ duy nhất không đổi, chỉ có mình anh.

Đã gần sáu mươi năm trôi qua kể từ khi Tinasha rời xa anh một lần nữa. Trong từng ấy năm, anh đã bước qua hầu như mọi thị trấn trên lục địa, đi – và đi – không dừng lại.

Nhờ những gì nàng từng dạy, anh tự khắc tọa độ dịch chuyển, ghi lại mọi lối đi trên những cuốn sổ bìa da đã cũ sờn. Giờ đây, ba tập ghi chép dày cộp đã đầy ắp tên làng, tên phố, cả những chi tiết vụn vặt về phong tục và dấu vết phép thuật.

Dọc đường, anh từng nghe vô số lời đồn ma quái, nhưng tuyệt nhiên không một manh mối nào về những di vật ngoại giới. Hoặc chúng đã bị phong ấn vào nơi con người chẳng thể chạm tới, hoặc chúng vốn chưa từng tồn tại ở lục địa này. Nếu vậy, e là sẽ khó mà tìm được chúng trước khi nàng trở lại.

Nhưng Tinasha vẫn chưa quay về. Với dung mạo và phép thuật của nàng, hễ tái sinh là tin đồn sẽ lan nhanh như cháy rừng —ấy vậy mà, vẫn chẳng có lấy một tin gió, chẳng một phép cảm ứng nào đáp lại.Nàng từng nói: “Phép của chúng ta mạnh quá, cơ thể phàm nhân nhỏ bé phải mất thời gian để hấp thu lại. Phải đến năm mười lăm tuổi mới có thể dò ra bằng ma lực.”Nếu đúng thế, việc tìm thấy nàng — một phù thủy còn mạnh hơn cả anh — e còn mất nhiều năm hơn nữa.

── Đừng nóng vội.Vội vàng chỉ gieo rắc do dự. Mà do dự sẽ làm nàng lo lắng.Như Karl đã nhắc, anh phải là cột trụ để nàng tựa vào, bất kể chuyện gì.

Nghĩ vậy, anh lại tiếp tục đi — từ thị trấn này sang thị trấn khác, không định cư, không để mình vướng bận bởi bất kỳ ai.

Anh bước.

Anh bước.

Anh cứ thế bước…

Và rồi ── anh chạm tay vào dấu vết.

Trong hoang mạc trải dài hun hút, những tiếng nổ chấn động liên tiếp vang lên. Anh đạp tung cát, nghiêng mình lướt ngang. Một luồng chớp lửa xé gió bám sát gót, nổ tung ngay sau lưng anh — không mang dấu vết ma lực, chẳng có cấu trúc phép thuật nào. Cũng chẳng phải thuốc súng. Một lực lượng kỳ quái, thứ sức mạnh không thuộc về thế giới này.

Dưới cái nắng chói chang thiêu rát mọi bóng râm, anh lao thẳng về phía kẻ địch bé nhỏ — vùi lẫn trong cát, chỉ là một khối cầu trong suốt vừa khít lòng bàn tay.

Tất cả bắt đầu từ một tin đồn mơ hồ trong lúc anh dò la: “Có sinh vật lạ hình con ếch bị bán đấu giá như hàng ăn cắp.” Anh đã tìm đến để chắc chắn. Nhưng nó cảm nhận được sự hiện diện của anh, bỏ trốn. Qua hàng loạt dịch chuyển, cuối cùng, anh đã đuổi kịp nó nơi sa mạc mù cát này.

Anh thu hẹp khoảng cách, chỉ còn bảy bước. Lưỡi kiếm Akashia loang ánh bạc trong tay.

Nhưng ngay khi sắp bổ xuống, một luồng sáng hình quạt xé ngang từ khối cầu. Anh xoay lưỡi kiếm chắn trước ngực, trượt người né sang phải.Khối cầu lăn mình trên cát, kéo giãn khoảng cách thêm lần nữa.

Đây đã là điệp khúc quen thuộc — cứ mỗi lần anh áp sát, nó lại tách ra, như bóng ma trơn tuột. Anh xé tan luồng sáng đuổi theo, gió cát cuộn quanh lưỡi kiếm.

“Không ngờ lại phiền toái đến thế này…”Trước nay, anh từng chạm trán di vật biết phản kháng khi bị hủy diệt. Nhưng loại biết tự phòng vệ rồi bỏ chạy thế này, thì chưa. Nó từng mang dáng ếch, nhưng chỉ để ngụy trang. Khi nhận ra không thể thoát, nó biến thành khối cầu trong suốt, tự cách ly giữa cát và trời. Một con mồi dai dẳng, thông minh đến mức khó đoán.

Anh khẽ liếc chiếc nhẫn đá lam trên tay trái — viên đá đã nứt vỡ, rạn nửa bề mặt. Đó là công cụ phép anh dùng suốt hàng chục năm để truy dấu tọa độ dịch chuyển. Nhưng với con mồi quái dị thế này, mọi đường truy tung đều đứt đoạn.

Dù vậy, hôm nay nó nhất định phải bị diệt. “Gánh nặng này… Ta nhận.”

Khối cầu vùi một nửa trong cát, chẳng hắt lại chút ánh mặt trời nào. Nó như xuyên thấu qua mọi thứ, lặng lẽ quan sát anh.Từ nãy đến giờ, mỗi bước áp sát của anh đều bị đẩy lùi bằng loạt nổ dữ dội. Dưới cái nắng cháy rát, thể lực anh cạn dần, chẳng khác gì kẻ phàm tục.

Anh đưa tay quệt mồ hôi, hơi nóng hầm hập từ vết bỏng vẫn rỉ máu bên sườn.

“Naark, nghe rõ không?” Từ bầu trời xanh gắt, một bóng rồng đỏ khổng lồ lượn vòng, rít lên khẽ đáp lại.

Naark — con rồng đỏ trung thành, bạn đồng hành duy nhất suốt sáu mươi năm đằng đẵng.

Anh ngước lên, khẽ gật đầu, bàn tay siết chặt chuôi Akashia.“Sau đòn này, mọi thứ trông cậy vào cậu.”

Anh đã quen chiến đấu trên nền cát lún từ khi còn là một con người. Thuở ấy anh đã từng đối đầu với "Phù Thủy không được triệu hồi", kẻ tàn nhẫn giữa hoang mạc này.

Dù di vật có mạnh cỡ nào… chính phù thủy ấy mới là kẻ gian xảo nhất. Nếu nàng ở đây, nàng cũng sẽ nói: “Đừng sợ. Chỉ cần đủ tàn nhẫn, anh sẽ thắng.”

Nghĩ vậy, anh nhìn xoáy vào khối cầu vô tri. Nó không hề có ý chí, chẳng có tín niệm, chỉ đơn thuần tồn tại. Kẻ đối diện anh, chẳng phải sinh vật — chỉ là cỗ máy chết lạnh như hoang mạc này.

Anh đạp mạnh. Nhanh nhất kể từ khi trận truy đuổi bắt đầu. Luồng sáng xẻ dọc trời, chẻ đôi không khí, tưởng chừng muốn cắt anh thành hai mảnh. Nhưng anh không né. Anh dựng Akashia như tấm khiên, nghiến răng xé rách vệt sáng, lao vào cơn bão lửa loé loá.

Sườn anh nứt toạc, máu và da cháy xém bốc khói, mùi thịt khét quyện mùi kim loại. Anh nhếch môi, rút toàn bộ sức còn lại dồn vào đường kiếm. Khoảng cách — chỉ một nhịp thở. Mũi kiếm xuyên thẳng tâm khối cầu. Tiếng rạn vỡ lanh lảnh, cao như kim loại cào lên kính, rồi tan vào cát bụi.

Khối cầu vỡ vụn, rỗng ruột — tựa thứ gì đó chưa từng có thật.

“... Kết thúc rồi sao…”Anh nhìn mảnh vỡ tan loãng vào cát, tay vẫn ghì chặt chuôi kiếm. Thân thể bỗng loạng choạng, mắt tối sầm lại. Anh đổ người sang bên, hơi thở nặng nề, màu cát dưới thân loang đỏ. Máu chảy ra từ bụng sâu hoắm, những mảnh sáng găm trên da như than cháy ngấm ngầm tàn phá phép lực bên trong.

Sẽ chết ở đây sao?

Nếu Akashia là vũ khí từ ngoại giới để tiêu diệt di vật, thì những di vật cũng được sinh ra để diệt ngược lại. Nhưng anh không thể chết lúc này. Tinasha không ở đây. Nếu anh biến mất giữa sa mạc này, ai sẽ đón nàng trở lại?

Anh khẽ thì thầm, giọng chỉ còn là hơi thở dán sát bờ môi.“… Tinasha…”Viên tinh thể nàng từng giấu trong lồng ngực anh khẽ ấm lên — một thần chú trị thương, thứ duy nhất nàng để lại cho anh vì biết anh quá vụng về với phép thuật. Nhưng ánh sáng chưa kịp lan ra khắp thân thể, trước mắt anh đã hoá mờ.

Naark sà xuống, thân hình đồ sộ cuộn chặt, cúi thấp đầu đỡ lấy anh đang sắp gục. Anh để mặc cơ thể mình trôi theo hơi ấm của vảy rồng.Đôi cánh đỏ tung bụi cát mịt mù, bay vút lên trời.

Phía sau, nơi khối cầu từng tồn tại, trên mặt cát nóng hực dần nứt ra — như một vết đen loang trên gương bạc — nhưng khi ấy, anh đã chìm vào giấc mê vô hình, tay vẫn ghì chặt chuôi kiếm, tim vẫn gọi tên nàng, câm lặng như hoang mạc đêm.

ee0445f8-c53c-4dee-99b0-8bd45f79c3a5.jpg

Trong suốt mười sáu năm tồn tại, cô chưa từng có cái gọi là “trò chuyện”.

Ngay từ lúc vừa đủ ý thức, thế giới của cô đã luôn như thế.

Căn nhà nhỏ biệt lập bên trong thành, nơi cô bị giam giữ, chỉ thỉnh thoảng mới có hầu nữ lặng lẽ lui tới. Dù cô có cất lời, họ chưa bao giờ trả lời.

Bữa ăn bưng vào trong im lặng. Phòng được dọn, bồn tắm được chuẩn bị sẵn.

Những ngày trôi qua chỉ là để duy trì sự tồn tại. Giống như đám cây cỏ ngoài cửa sổ, cô chẳng làm gì, cũng chẳng thể làm gì — chỉ ngủ hoặc lặng lẽ nhìn bầu trời.

Cô không có tên. Thậm chí cũng chẳng biết bản thân là ai.

Trong chuỗi ngày dài như vô tận ấy, niềm vui duy nhất là những giấc mơ.

Trong mơ, ai đó nói với cô những lời dịu dàng. Họ cùng ăn cơm, cùng đọc sách, kể những câu chuyện vặt vãnh.Tất cả chỉ là ảo ảnh thoáng qua — vậy nên, cô luôn thích giấc mơ hơn hiện thực.

Nhưng cuộc sống tưởng chừng bất biến đó, rốt cuộc cũng đến hồi kết.

Vào một ngày mà chiến tranh nuốt trọn toà thành nơi cô ở — sớm hơn cả cái chết mà cô vẫn nghĩ mình sẽ đón trước.

“... Aa… Aaaahhh!”Tiếng la thất thanh vọng qua cửa sổ. Lần đầu tiên, cô nghĩ: “À… tiếng thét là như vậy sao?”Một mùi hăng khó tả len vào phòng — cô không biết đó là mùi của những thứ bị thiêu rụi.

Nhìn làn khói trắng lững lờ, cô chỉ ngơ ngác so sánh nó với mây trời, chẳng hiểu sự khác biệt.

Những tiếng hét, tiếng gào… với cô, chúng chỉ là âm thanh trôi nổi, vô nghĩa. Vì chưa từng biết những âm thanh đó chỉ vào thứ gì, chúng chẳng khác gì tiếng gió rít qua khung cửa.

Vậy nên cô chờ. Chờ thứ “không giống mọi khi” đang dần tiến lại gần.

Tiếng kim loại va nhau, tiếng bước chân gấp gáp — tất cả dừng lại trước cánh cửa đã giam giữ cô bao năm.

Tiếng giọng người, rồi tiếng ổ khoá sắt rít lên, từng khớp xích bung ra.

Cô không biết đằng sau đó chứa đựng điều gì.

Cánh cửa nặng nề bật mở.

Luồng gió lạnh ùa vào, quẩn quanh trong căn phòng tù túng.

Cô quay lại, ánh mắt chạm phải người đứng đầu đoàn binh.

Người đàn ông ấy, vừa chạm mắt cô, đã khựng lại, hơi thở dường như cũng nghẹn đi.

── Anneri là một đất nước nhỏ nằm về phía đông nam của lục địa. Một xứ sở yên bình, ngăn cách với đế quốc Kisk hùng mạnh bởi một quốc gia khác.

Hầu hết dân Anneri sống nhờ canh tác bông vải, bán cho các nước láng giềng. Nhưng khoảng một năm trước, mây đen đã bắt đầu phủ lên sự bình yên ấy.

Rozsark — quốc gia láng giềng phía đông — bắt đầu gây sức ép, ép Anneri trở thành chư hầu.

Các nước xung quanh nhìn động thái của Rozsark, vừa tò mò vừa khinh miệt: “Một vương quốc nhỏ nhoi chỉ có bông, có gì đáng để thôn tính?” — rồi ai nấy cũng làm ngơ, xem đó chẳng phải việc của mình.

Và thế là, căng thẳng cứ lơ lửng cho đến ngày ── Rozsark xua quân xâm lược Anneri.

Quân Rozsark dễ dàng nghiền nát đội quân Anneri ít ỏi, hành quân như vũ bão qua những con đường không một chốt chặn, mau chóng chiếm lấy thành.“Vô dụng thật. Áp lực đến vậy mà còn chẳng đề phòng nổi.”Ortwine — vị vương trẻ tuổi của Rozsark — buông giọng giễu cợt, sải bước qua con đường đẫm máu.

Chỉ mới hai mươi bốn tuổi, hắn lên ngôi sau cái chết đột ngột của người anh cùng cha khác mẹ. Gương mặt tuấn tú, đôi mắt xanh thẳm thừa hưởng từ người mẹ nổi danh xinh đẹp, nhưng sats khí lạnh toát ra từ hắn lại làm người ta muốn tránh xa.

Ortwine nổi tiếng vì những chính sách quyết liệt — tước bỏ đặc quyền quý tộc, đè bẹp phản đối — nên kẻ thù trong nước cũng không ít.

Nhưng sau chiến thắng chớp nhoáng này, chẳng ai dám mở miệng phàn nàn nữa. Nhà vua Anneri đã chết ngoài trận. Hoàng hậu, nghe đồn, đã uống độc dược khi Rozsark đột kích vào thành — người ta tìm thấy thi thể bà với gương mặt méo mó trong phòng riêng.

Ortwine đi ngang yến phòng, mùi máu vẫn vương khắp sàn đá, lạnh lùng ra lệnh:“Nếu còn hoàng tộc sống sót — chẳng phải vẫn còn một hoàng tử sao? Bắt sống nó, làm con tin.”

“Vâng, tuân lệnh!”Quân lính tản đi, chỉ còn lại một tướng lĩnh tiến lên bẩm báo, giọng thấp hẳn xuống.

“Chúng thần đã bắt được một đại thần để moi tin. Thành đã nằm gọn trong tay, tuy nhiên…”

Thấy thuộc hạ lưỡng lự, Ortwine nhíu mày giục: “Nói đi.”

“Có một toà nhà biệt lập… dùng để giam giữ.”

“Giam giữ?”Ortwine khẽ nhướng mày.

Trong hoàng tộc, chuyện giam người cả đời vì ‘vấn đề nhạy cảm’ chẳng hiếm lạ. Nhưng ai lại bị giam ngay lúc thành thất thủ?

“Nghe nói… là công chúa cả, Lisechen.”

“… Công chúa?”

Từ trước đến nay, Anneri chỉ được biết đến với một hoàng tử nhỏ tuổi, nên việc bất ngờ xuất hiện ‘công chúa giấu kín’ khiến Ortwine thấy thú vị.

“Nếu thật sự là hoàng tộc, cô ta có thể thay thế hoàng tử trốn thoát mà làm con tin. Hơn hết…”

Ý nghĩ về một ‘công chúa bị giam cầm’ như đốm lửa len vào khóe mắt lạnh lùng ấy.

“Thú vị đấy. Dẫn ta đi xem.”

Theo chỉ dẫn, hắn tiến vào khu biệt lập — một toà tháp đá bốn tầng lẻ loi, tách hẳn khỏi lâu đài.

Ngoại trừ đỉnh tháp, toàn bộ hầu như bỏ hoang — đủ để hiểu nó được dựng ra để “nhốt ai đó cho bằng được, và tách họ khỏi mọi thứ”.

Nỗi tò mò pha chút ngờ vực, Ortwine bước đến trước cánh cửa nặng với chốt sắt.

Binh lính cặm cụi phá khoá, từng vòng xích được bọc nhiều lần quanh ổ.

“… Cẩn trọng đến thế.”

Dù giặc đã vào thành, họ vẫn để cô công chúa này khoá kín bên trong. Nhìn cách xiềng xích quấn chặt, hắn biết — họ thà để cô chết quẩn trong phòng, còn hơn bị người ngoài tìm thấy. Một sự đề phòng lạ lùng.

Những ký tự ma pháp phức tạp phủ đầy cánh cửa. Viên pháp sư đi cùng biến sắc:

“Đây là kết cấu phong ấn cấp độ lớn… như một ngục giam pháp sư.”

“… Hừm.”

Khi mọi ổ khoá cuối cùng rời ra, Ortwine ra lệnh mở cửa.

Cánh cửa bật ra, luồng gió mát ùa ra theo làn khói trắng lững lờ qua khung cửa sổ.

Cô gái đứng quay lưng, rồi chậm rãi ngoái lại, ánh mắt chạm phải đôi mắt xanh kia.Khoảnh khắc ấy, hắn nín thở.

Mái tóc đen dài, rối bời. Đôi cánh tay gầy guộc như cành khô, lộ ra dưới lớp áo bạc màu. Khuôn mặt vô cảm, làn da nhợt nhạt, đường nét mỏng manh như tượng tạc — đẹp hơn mọi bức hoạ, mọi pho tượng hắn từng thấy. Đôi mắt đen mở to nhìn xuyên thấu. Cả đám tuỳ tùng phía sau cũng nín bặt.

Nhưng cô chẳng giống vua hay hoàng hậu Anneri. Màu tóc, màu mắt… mọi thứ khác biệt. Có lẽ chính vì dung mạo này, cô mới bị xem như kẻ không tồn tại?

Nhìn cô, Ortwine bỗng thấy cơn ớn lạnh mơ hồ — cảm giác như từng bắt gặp ánh mắt ấy ở một nơi nào đó.

Môi cô động đậy. Giọng nói vang ra, trong trẻo, vô hồn.

“Ngài là ai?”

Một câu hỏi rỗng, chẳng mong hồi đáp — đủ để thấy những năm tháng cô đã bị giam giữ thế nào.

Ortwine chợt khẽ cười, trả lời như đâm xuyên thẳng vào không gian khép kín:

“Ta là kẻ đã hủy diệt đất nước của cô hôm nay.”

Cô chỉ nghiêng đầu khẽ. Trong mắt đen sâu ấy chỉ có thoáng hiểu, không giận, không sợ, chẳng chút bi thương.

Nếu hắn đã hủy diệt đất nước, có lẽ cô cũng sẽ bị giết? Nhưng cô chẳng cảm thấy sợ hãi. Chỉ biết chờ đợi.

Ortwine rời mắt, lướt qua gian phòng trống không, gương mặt thoáng cau lại.

“… Một nơi như thế này… Thật chẳng khác gì ngục tối.”

Hắn nhìn lại cô, hỏi như gằn giọng:

“Lisechen, công chúa cả… Cô chẳng giống vua và hoàng hậu chút nào. Là vì thế mà bị giam cầm?”

“Lisechen…?”

“Không phải tên cô sao? Hay có tên khác?”

“… Ta không biết. Tên, hay bất cứ điều gì… ta đều không hiểu.”

Lần đầu nói chuyện với ai đó — cô nhìn hắn, không biết lời đó có được tính là một “cuộc đối thoại” không.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác ấy, Ortwine khẽ nhếch môi, quay lưng bước ra.Cô ngồi lại một mình, cho đến khi một người khác tiến đến. Một gã áo choàng dài — Rima, Tổng pháp sư của Rozsark — cúi chào nhẹ, giọng ấm lạ lùng.“

Ta là Rima. Số phận công chúa sẽ do bệ hạ định đoạt. Xin cứ ngồi chờ.”

“… Ta hiểu.”Cô khẽ gật đầu. Chỉ vậy thôi, cô đã thấy an lòng vì ít ra còn có thể “trò chuyện”.

Khi được Rima dẫn ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cô nhìn đôi bàn tay gầy đặt trên đầu gối.

“… Lisechen. Vậy đó là tên ta.”

Cô chưa từng nghĩ mình có cái gì gọi là tên. Nhẩm lại hai tiếng Lisechen, rồi khẽ hỏi người lính đứng gần nhất:

“Những người… từng mang đồ ăn cho ta… Họ ra sao rồi?”

Mười sáu năm qua, những hầu nữ âm thầm, những bàn tay dọn chăn gối, thay nước tắm… họ là mảnh kết nối duy nhất giữa cô với thế giới ngoài khung cửa sổ.

Người lính lúng túng, nhưng sau khi chắc chắn không ai nghe, anh ta ghé tai cô thì thầm:

“Khi quân ta đến, hầu hết dân thường đã được sơ tán. Những người còn lại nếu không chống cự đều bị bắt giữ…”

“… Vậy sao. Cảm ơn.”

Một nụ cười mỏng manh thoáng qua môi cô — điều khiến người lính nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

“… Tiếc là phụ vương và mẫu hậu… họ đều đã mất…”

“Phụ vương… mẫu hậu…”Cô lặp lại, chậm rãi gom nghĩa cho những từ vừa nghe.

Phụ vươngmẫu hậu… Thì ra họ là cha mẹ cô. Mà cô là công chúa, đứng trên tất cả. Vậy mà, lần đầu biết những từ ấy, cũng là lúc cô biết họ đã rời khỏi thế gian.

Lisechen ngồi yên, để mặc mọi người lục soát căn phòng cũ.

Rima — vị pháp sư đầu bạc — nhìn quanh một lượt, nét mặt đăm chiêu, rồi cũng bỏ đi đâu mất.

Không hề biết chuyện gì chờ đợi phía trước, cô gái bị đưa ra khỏi tháp đá, trở thành con tin của Rozsark, được dẫn về toà thành nơi kẻ đã hủy diệt quê hương cô đang ngồi trên ngai vàng.

- Nếu có góp ý gì về bản dịch, vui lòng liên hệ với mình tại Discord: azure_hcs

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ko có nhắc về việc giúp đỡ farsas à . Time skip tận 60 năm...
Xem thêm
Sau nuôi chồng từ bé thì chúng ta có nuôi vợ từ bé 🐺
Xem thêm