Vol 4
Chương kết 3: Sức mạnh của chiếc điện thoại đánh rơi
1 Bình luận - Độ dài: 1,595 từ - Cập nhật:
Tim mình đập liên hồi. Mọi thứ thật ồn ào. Cảm giác cơ thể anh ấy áp sát bên mình, như thể cả hai đang chia sẻ hơi ấm, khiến nhịp đập trong lồng ngực mình trở nên hỗn loạn. Dù mình thấy buồn ngủ sau chuyến đi dài, nhưng khi người mình yêu đang ở ngay bên cạnh thế này, ai mà ngủ cho nổi
Trên đường về nhà, cô Sumire là người lái chiếc xe bốn bánh dọc theo đường bờ biển, một hành trình an toàn và đều đặn. Bãi biển đẹp tựa như một bức vẽ, nhưng chẳng mấy ai được chiêm ngưỡng vì đây là bãi biển tư, chỉ trừ chiếc xe đen bóng vừa lướt qua
Con đường xe mình băng qua trống vắng và tĩnh lặng cực. Mình ngồi ghế sau bên cạnh Aki, vai hai đứa chạm vào nhau. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ khiến mình cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Nhưng má mình cứ nóng bừng lên, mình chẳng thể làm gì để bình tĩnh lại cả
Mọi chuyện đều nhờ chị đấy, Canary-san...
Canary-san bảo Sumire-sensei hãy đưa mình về cùng với mọi người vì chị ấy còn cuộc họp quan trọng ở căn biệt thự đó
Nhưng…
“Ưm... Hihi. Đồ senpai ngốc... Ưmnnn...”
“Nnngh... Thôi đi... Tránh ra... Sao em cứ...phiền phức quá vậy...Gnnngh... Ưmnnn...”
Không chỉ mình mới đang được tận hưởng hơi ấm của Aki. Iroha-chan đang ngủ ngon lành bên kia, đầu tựa lên vai anh ấy. Mình thấy khó chịu lắm. Aki là bạn trai mình cơ mà, mình chỉ mong em ấy nhớ ra điều đó…dù đó có là một lời nói dối thôi. Mình nghiêng người, áp sát vai mình vào Aki hơn nữa. Như này, tốt hơn rồi
Trừ mình ra chỉ còn Kohinata-kun ở ghế phụ và Sumire-sensei ở ghế lái là còn thức thôi. Hai người họ chẳng màng để tâm đến bọn mình làm gì đằng sau cả và cả ba cũng chẳng có gì để nói hết. Mình muốn nói chuyện liên quan đến Makigai Namako với Sumire-sensei nhưng thật khó khi Kohinata-kun–hay chính là OZ–vẫn còn thức. Mình chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi yên lặng và để trái tim rạo rực trong hơi ấm từ Aki. Nếu không thể chạm vào, không thể nói ra, thì chí ít hãy để mình cảm nhận thêm chút nữa
Mình vui vì đã dũng cảm chuyển trường. Nếu không mình không nghĩ mình có cơ hội đi biển với Aki như thế này đâu. Mình của năm ngoái chắc sẽ không tin đâu, mình từng ghét trường học đến nhường nào mà. Nhưng khi nghĩ về tất cả những gì đã thay đổi, mình có cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ tuyệt đẹp hơn là thực tại
Nhưng mình biết đây không phải là mơ hay một câu chuyện viển vông. Vai Aki ấm đến lạ thường. Cảm giác này là thật. Đồng thời, trong lòng mình cũng có một nỗi đau âm ỉ – thứ cảm xúc mà mình sẽ không bao giờ có được nếu cứ mãi ở lại ngôi trường cũ. Trái tim mình thắt lại mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Iroha-chan nghiêng về phía vai Aki
Mình biết em ấy là người bạn đồng giới đầu tiên của mình nhưng đồng thời cũng là tình địch. Em ấy và mình đều thích cùng một người
Khi đầu mình đang rối mù vì mớ deadline và niềm háo hức được đi biển thì mình nhận ra khoảng cách giữa Aki và Iroha-chan đã thu lại từ bao giờ. Cũng giống như lúc họ trải qua nghi lễ ở làng Kageishi cùng nhau vậy. Lẽ nào Iroha-chan đã quên Aki là bạn trai mình rồi?
Hoặc em ấy biết mình không phải bạn gái thật của anh ấy rồi sao? Điều đó cũng hợp lý thôi. Đôi lúc mình cũng quên mất, và cư xử như hai đứa vẫn chỉ là bạn. Một khi Iroha-chan nhận ra điều đó, có lẽ em ấy sẽ bắt đầu tấn công, vì em ấy biết vẫn còn cơ hội mà
Nhưng…không thể nào. Iroha-chan là em gái của OZ mà. Giữa em ấy và Aki luôn tồn tại một khoảng cách nhất định. Mình là người thuộc Liên minh, mình có lợi thế hơn. Mình là người đồng hành cùng Aki trên hành trình hiện thực hóa giấc mơ. Với tài năng diễn xuất của mình, em ấy có thể trở thành một diễn viên lồng tiếng miễn là Aki không định hợp tác cùng Iroha-chan thì em ấy không thể gia nhập Liên minh được
Mình thở dài thật khẽ để không ai nghe thấy. Sao mình có thể nghĩ đến điều khủng khiếp như thế chứ? Làm sao mình có thể mong Iroha-chan bị loại ra khỏi nhóm được chứ? Đó chính là điều khiến mình ghét bản thân đến vậy. Mình chỉ muốn làm bạn với em ấy, nhưng vì mình đang yêu mà. Nếu em ấy phải lòng một ai khác, thì mình sẽ hết lòng chúc phúc cho họ
“Ưmgh…”
Mình khẽ giật mình và thở gấp. Anh ấy bắt đầu cựa mình bên cạnh mình. Thời điểm này thật hoàn hảo, đến mức khiến mình lo sợ anh ấy có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng may thay, anh ấy vẫn đang ngủ, chẳng có dấu hiệu tỉnh lại. Cứ như thế, anh ấy mỗi lúc một thả lỏng hơn, và rồi… chiếc điện thoại trượt khỏi tay anh ấy
“Anh ấy làm việc đến lúc ngủ thiếp đi luôn à…Aki, à” Mình không khỏi mỉm cười
Mình không định làm gì cả. Mình chỉ cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại lên, và màn hình hiện ra những gì đang hiển thị. Thế là mình cứ thế đọc mà chẳng kịp suy nghĩ
“Hả?” Đó là tất cả những gì mình có thể thốt lên
“Hm? Sao thế, Mashiro-chan?” Sumire-sensei phía ghế lái hỏi mình
“K-Không có gì đâu! Không có gì!” Mình cuống cuồng, lén đẩy điện thoại lại vào túi áo khoác của anh ấy để che giấu.
“Vậy à?” Sensei cười nhẹ rồi tập trung lái xe trở lại.
Cô ấy có vẻ không nghi ngờ gì, và mình thở phào nhẹ nhõm ,nhưng sự nhẹ nhõm ấy chẳng kéo dài lâu
Thứ mình vừa thấy trên điện thoại của anh ấy khiến mình vô cùng hoang mang. Đó là đoạn tin nhắn trên LIME, giữa anh ấy và một người quen: Otoi-san. Mình biết cô ấy hồi Aki giúp đỡ câu lạc bộ kịch. Anh ấy nói cô ấy là người phụ trách phần kỹ thuật âm thanh cho Liên minh. Thế nên việc họ đang nói chuyện về việc thu âm kịch bản mới cũng không có gì bất ngờ
Kịch bản mới đã hoàn thành, phần minh họa cũng đã xong, nên bước tiếp theo là thu âm lời thoại của nhân vật. Những điều đó mình đã biết hết rồi. Điều khiến mình rối bời chính là những gì họ nói trong đoạn hội thoại đó
AKI: Vậy nên tôi hy vọng ta có thể thu xếp thêm một buổi thu âm nữa
Otoi: Thế cậu trả công sao đây?
AKI: 30 cây kẹo mút nhé… Thật ra thì 50 cây cũng được, chúng tôi đang vội
Otoi: Được rồi. Vậy tôi sẽ thu dọn đồ đạc về nhà chuẩn bị
AKI: Xin lỗi vì đã cắt ngắn kỳ nghỉ của cô
Otoi: Khỏi lo. Do tôi thích thu âm cho Kohinata thôi
AKI: Cảm ơn cô. Đợi tôi kiểm tra lại lịch của Iroha rồi báo lại sau
Otoi: Được thôi
Mình có thể nghe thấy tiếng những mảnh ghép đang dần liên kết lại trong đầu mình. Liên minh Tầng 05 gồm có 4 nhân vật chủ chốt: AKI là đạo diễn sản xuất, OZ là lập trình viên, Murasaki Shikibu-sensei là họa sĩ minh họa và biên kịch là Makigai Namako. Nhưng chắc chắn còn nhiều người khác tham gia vào Koyagi nữa, như Otoi-san chẳng hạn
Còn cả nhóm "Phantom Voice Troupe" – Nhóm lồng tiếng bí ẩn, được lan truyền rộng rãi trên mạng xã hội. Không ai biết chắc danh tính thật của họ. Có người bảo họ là các diễn viên lồng tiếng kỳ cựu, có người lại bảo là những gương mặt mới toanh. Thậm chí có tin đồn họ chỉ là một người duy nhất, đủ tài năng để lồng tiếng cho tất cả nhân vật
Nhưng với mình sự thật đã quá rõ. Mình đã biết nhóm “Phantom Troupe” là ai rồi. Mình vẫn nhớ như in cái cách em ấy dùng giọng của một nữ sinh hư hỏng để đuổi đám bắt nạt đi. Cái cách em ấy thể hiện vai diễn chẳng khác gì một diễn viên chuyên nghiệp khi câu lạc bộ kịch gặp rắc rối. Và cái cách em ấy cho tụi mình thấy một Kokuryuuin Kuguetsu lý tưởng là như thế nào
Mọi manh mối đều ở ngay trước mắt nhưng thật lạ vì mình chẳng hề để ý chút nào. Aki có một diễn viên tài năng ngay cạnh suốt thời gian qua. Đó không thể là tình cờ được
“Iroha-chan là diễn viên lồng tiếng của Liên minh…”
Lời thì thầm của mình tan vào khoảng không, nhẹ tựa hạt mưa đen tuyền rơi sâu vào đáy lòng


1 Bình luận