“Nhân vật mới đã hoàn thành! Chúng ta đã chuẩn bị xong phần minh họa, cốt truyện và những phần code cuối cùng. Giờ tôi muốn—”
“Bla bla bla! Nào, xuống nước thôi!”
“N-Này, Murasaki! Ít nhất hãy để tôi nói hết đã chứ!”
“Lý do? Đây là lần đầu tiên tôi không bị cái deadline nào dí sau nhiều năm đấy! C-cơ mà, Iroha-chan! Nay em mặc bikini à? Ôi trời, ôi trời ơi”
“Aha ha ha! Cô như trinh nữ ấy! Cười bể bụng mất thôi!”
“Á à. Em còn gan hơn nữa đấy, Iroha-chan. N-Nhận lấy này!”
“Eeek! Đừng có hất nước vào em nữa mà, Mashiro-senpai, em—eeeee!”
“Và thế là họ đã nhảy xuống nước hết cả rồi.” Tôi thở dài. “Sao họ di chuyển nhanh vậy trong khi bình thường tập thể dục còn lười chảy thây cơ chứ?”
Tính ra thì—à không, là ba ngày rồi kể từ lần chúng tôi cùng xem My Honey.
Sau khi xem xong, Sumire và Makigai Namako-sensei đã ngay lập tức quay về phòng làm việc và hoàn thành toàn bộ phần việc của nhân vật mới mà không nghỉ ngơi lấy một phút. Mashiro cũng hoàn tất bản chỉnh sửa bản thảo của em ấy vào thời điểm đó, và cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái bàn làm việc như cái vỏ sò đóng sập kia.
Chúng tôi ai nấy đều mệt rã rời khi hoàn tất mọi thứ, và khi deadline qua đi, chúng tôi đã nằm vật ra mất nửa ngày, chẳng khác gì ngủ mê man không biết trời đất.
Ba ngày sau (là hôm nay), chúng tôi đã hồi phục hoàn toàn, và đang tận dụng từng phút cuối cùng trên bãi biển, trước khi chuẩn bị quay về nhà.
Là nhóm trưởng, tôi định phát biểu vài câu truyền động lực, nhưng tụi con gái lại kéo nhau đi chơi luôn, để lại tôi và Ozu đứng sau tảng đá, phía sau bãi cát.
Cũng chẳng sao cả. Dù gì thì mấy lời hùng biện đó cũng chẳng cần thiết. Nhìn tụi nó là biết tinh thần đang cao ngút rồi, đâu cần tôi nói gì thêm. Thế là tôi quyết định khỏi nói luôn cho nhẹ đầu.
“Tuần này làm tốt lắm, Aki.” Ozu ngồi xuống cạnh tôi, khẽ nói.
“Mày cũng thế” Vẻ điển trai nhưng thường ngày của cậu ta vẫn không có gì thay đổi, chỉ trừ những vệt đen nhỏ dưới mặt mà chỉ tôi nhận ra “Hẳn là vất vả lắm ha, tự nhiên phải đi code một đống cho nhân vật mới như thế”
“Đúng thế. Nhưng tao thích nó, vì tao biết nhân vật này sẽ rất tuyệt vời”
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy
Phía trước là Iroha đang nằm thư giãn trên chiếc phao, Mashiro, người yêu biến nhất, đang bơi một cách tận hưởng với vẻ thích thú mà tôi chưa bao giờ thấy nơi em ấy trước đây. Còn Sumire á, cổ đang vùng vẫy như sắp chết đuối. Đó cũng chỉ là một ngày khác trong cuộc sống thường nhật của Liên minh
“Lần này mày lòng vòng thật đấy, Aki à. Tao phải nói là khá kém hiệu quả đấy”
“Ý mày là sao?” Mặc dù tôi biết tỏng câu trả lời những tôi vẫn hỏi
Ozu cười khúc khích. Tôi biết rằng mình đâu thể lừa tên bạn thân này được
“Nếu mục tiêu của mày chỉ là cho Murasaki Shikibu-sensei và Makigai Namako-sensei cái nhìn cụ thể về một Kokuryuuin Kugetsu mà bọn họ muốn thấy, thì tất cả những gì mày cần làm là cho họ thấy một chút diễn xuất của Iroha. Mày đã sắp xếp kịch bản đó ngay từ đầu rồi phải không?”
“Phải đấy. Nhạy bén ghê ta”
Ozu nói trúng phóc. Trong khi mọi người mải mê bận rộn với nhân vật mới, thì tôi và Iroha đã nghĩ về một Kokuryuuin Kugetsu mà chúng tôi muốn, rằng cô ấy là ai khi được tạo ra. chung tôi đã làm những gì mình có thể. Và kết quả là Kokuryuuin Kugetsu Iroha đã xuất hiện vào lúc đó
Trở ngại lớn nhất trong việc phát triển và ra đời của Kokuryuuin Kugetsu có lẽ là khi họa sĩ minh họa và biên kịch mất dần hứng thú với cô ấy, một nhân vật mới mất đi sức hấp dẫn sẽ không còn là động lực cho hai người họ được nữa. Tôi và Iroha đã rút ra kết luận như thế và bắt đầu thực hiện kế hoạch chữa cháy
“Nhưng tại sao mày lại muốn bọn tao làm một việc thiếu hiệu quả như ngồi xem hết My Honey?”
“Dù sao thì mày cũng đã hiểu ra gần hết rồi nên tao sẽ nói cho mày biết. Nhưng tao tuyệt đối không nói với những người khác đâu đấy” Tôi chuẩn bị tiết lộ lý do của mình, không hẳn là cao thượng gì khi miễn cưỡng như vậy, nhưng tôi cảm thấy có lỗi khi giấu bạn thân của mình mãi
“Thật sự thì, tao nghĩ nếu là vào đêm khuya như thế và họ còn đang phấn khích nữa thì họ sẽ dễ thuyết phục hơn”
“Ồ”
“Gặp mấy người đã đang bí ý tưởng rồi mà còn cố nói lý với họ nữa thì cũng chỉ tổ vô ích. Nên tao mới canh me lúc bọn họ đang phê anime, rồi lái qua sức hấp dẫn của Kokuryuuin Kugetsu. Vì bọn họ đã mê man sẵn rồi, nên tao nghĩ điều đó sẽ biến thành động lực ngay thôi”
“Thế mà tao nghĩ mày sẽ có đột phá gì đó chứ” Ozu chùn vai vẻ thất vọng
“Xin lỗi. Nhưng cách làm của tao không hoàn hảo đâu. Cũng đâu có tốt đẹp gì mấy”
Iroha đã thông não cho tôi về việc tôi cũng là một thành viên của Liên minh, điều đó khiến tôi cảm thấy trân trọng giá trị của bản thân chút. Đồng thời nó cũng nhắc cho tôi nhớ rằng sự thật là tôi vẫn còn thua xa những người tài năng xung quanh mình
“Tao nghĩ ý tưởng tao và Iroha nghĩ ra có thể mang lại một kết quả tốt. Nhưng tao còn phải nghĩ về những việc cần làm để chắc chắn rằng nó sẽ thành công nữa. Có lẽ tao đã chơi hơi bẩn khi nhân lúc bọn họ không phòng bị nhất mà nhắm vào, nhưng cách duy nhất tao có thể dùng lúc này “
“Aki…”
“Nếu vì điều đó mà mày thấy ghét tao thì ổn thôi, mày không cần làm bạn của tao nữa”
“Lại nữa à? Từ đầu tao đã biết mày là người thế nào rồi mà Aki” Ozu lắc đầu trước mấy lời tự trách nặng nề của tôi
Cậu ấy lúc nào cũng nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, bất kể tôi làm gì. Có thể đó chỉ là vì cậu tốt tính, nhưng chính vì thế mà tôi mới có thể tiếp tục con đường mình đã chọn với sự tự tin
“Mà tao nhận ra một điều khi thấy diễn xuất của Iroha” Ozu búng ngón tay một cái rồi chỉ ra bãi biển, nơi các thành viên khác đang đùa nghịch dưới nước. Thật ra, tôi cũng có cảm giác cậu ta nhận ra rồi, nhưng chỉ mơ hồ thôi — vì người đó là em gái cậu ta mà . “Iroha là người lồng tiếng cho nhân vật trong Koyagi, đúng không?”
“Chắc tao chẳng giấu được gì nữa rồi” Tôi gật đầu thừa nhận
Một khi Ozu biết chuyện, rất có nguy cơ chuyện này sẽ đến tai mẹ của nhỏ, Otoha. Tất nhiên tôi tin Ozu sẽ không nói với bà ấy, nhưng tôi vẫn giữ bí mật với cậu ta vì tôi không muốn bản thân đưa cậu ta vào diện nghi ngờ nếu mọi chuyện vỡ lở. Nhưng có vẻ giờ tôi không thể giấu cậu ta thêm được nữa rồi
“Tao luôn nghĩ rằng vì iroha hay lén lút qua phòng mày và thường có mặt trong mọi bữa tiệc của Liên minh nên em ấy biết về Liên minh là điều dễ hiểu. Nhưng khi thấy Iroha diễn vai nhân vật mới tao thấy em ấy biết về Koyagi và bối cảnh câu chuyện nhiều hơn những gì em ấy nên biết”
“Không ngờ tao lại nghe từ ‘bối cảnh’ từ mày đấy”
“Tất cả là nhờ có mày mà. Tao đâu còn gặp vấn đề về giao tiếp nữa. Ít nhất là khi nói đến Koyagi”
Ozu thật sự nhạy bén. Iroha sở hữu một chất giọng khó tin, có thể dễ dàng biến hóa để phù hợp với bất kỳ nhân vật hay cá tính nào; nam hay nữ, trẻ hay già. Thế nhưng, giọng nói trong Koyagi luôn mang một sắc thái đặc biệt. Có thể là cách Iroha diễn, cách thở, hay một thứ gì đó vô hình mà Liên minh đã truyền tải qua kịch bản, nghệ thuật và toàn bộ sản phẩm. Dù là gì đi nữa, nó cũng là một hiện diện quá rõ ràng
Đó chính là điều khiến Koyagi trở nên đặc biệt. Đó là lý do vì sao nó có nhiều fan đến thế, kể cả khi thị trường đang quá bão hòa
“Iroha trông rất vui khi được diễn xuất”
“Ừ, chỉ là, đừng nói với Otoha-san nhé” Tôi tha thiết van nài
“Tao biết. Tất nhiên tao sẽ không làm thế rồi. Tao đứng về phía mày mà” Ozu gật đầu niềm nở với tôi
“Cảm ơn. Tao rất biết ơn đấy”
Phía trước, Sumire và Mashiro đang hất nước vào nhau ngoài bãi biển. Iroha lén đến sau lưng Mashiro và bắt đầu cù hai bên hông, khiến Mashiro nhảy cẫng lên. Họ quấn lấy nhau đùa nghịch
“Iroha thật sự rất tài năng. Không phải tao nói thế vì tao là anh con bé. Chính mày cũng muốn cho thế giới thấy được tài năng của con bé mà phải không. Đó là lý do mày luôn ủng hộ hết sức dù em ấy có phiền phức như thế nào”
“Đúng vậy. Giấu nhẹm tài năng của nhỏ là một mất mát lớn cho xã hội đấy. Kỹ năng lồng tiếng của nhỏ thật sự đã thu hút tao”
“Phải rồi. Là thu hút theo kiểu “thuần túy” thôi đúng không? Tao tưởng con bé quyến rũ mày rồi nên mày mới quan như thế không á”
“Tao phải nhắc cho mày nhớ tính nhỏ làm tao phát điên bao nhiêu lần nữa đây?”
“Tao tưởng mày ngầm thấy con bé dễ thương và mày chỉ đang tỏ ra tsundere thôi chứ. Nhưng nếu tào bộ mối quan hệ của mày với Iroha là vì mày công nhận tài năng của con bé, thì có lẽ tao đã sai ngay từ đầu rồi”
“Ừ…Có lẽ thế. Hoặc không”
“Không sao” Ozu cau mày, như thể đang cố hiểu lời tôi nói
Sao đầu óc thằng bạn thân của tôi lại hoạt động nhanh như thế nhỉ? Đôi lúc thật đáng sợ. Nhưng đáng sợ hay không, tôi vẫn quyết định nói thật về suy nghĩ gần đây của mình về Iroha
“Iroha đúng là phiền phức thật, nhưng…có khi chính điều đó lại khiến nhỏ trông dễ thương hơn cũng nên” Tôi gãi má tránh mặt đi để giấu đi sự lúng túng. Tôi không dám nhìn vào mắt Ozu, cũng không dám nhìn về phía Iroha đang nô đùa nơi bãi biển
“Whoa, vậy là cuối cùng mày cũng thừa nhận rồi sao, Aki” Ozu nhào người về phía tôi đầy vẻ phấn khích
Đẩy thuyền cho tôi và Iroha có thể là sứ mệnh đời cậu ta luôn á, vậy nên những gì tôi vừa nói có vẻ đã làm bùng lên ngọn lửa hy vọng trong cậu ta nữa rồi. Nhưng tôi phải nói thẳng một điều
“Đừng có hiểu nhầm ý tao. Đúng là giờ tao nghĩ Iroha vừa phiền phức vừa dễ thương. Nhưng điều đó không có nghĩa là tao có tình cảm với nhỏ đâu”
“Thôi nào. Mày không giấu tao được nữa đâu. Đến nước này rồi sao không đàn ông lên và thừa nhận đi hả?”
“Thật mà. Không phải tao đang kiếm cớ đâu”
Đúng là kể từ sau cái đêm ở Nghi lễ Tơ hồng diễn ra, tôi cảm thấy tim mình luôn đập loạn nhịp mỗi khi có Iroha ở cạnh. Tôi từng nghĩ có khi nào mình ‘crush’ nhỏ rồi không. Nhưng khi bình tĩnh suy xét lại thì đó âu cũng chỉ là phản ứng tự nhiên thôi. Tôi là một thiếu niên trai tráng, nhỏ là một cô gái dễ thương. Đó cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, không phải có tình cảm hay gì
“Iroha là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tao không nghĩ thứ cảm xúc mà tao hướng về nhỏ là tình cảm yêu đương hay gì cả, và hiện tại tao cũng không muốn ép bản thân phải tin vào điều đó”
“Bởi vì ưu tiên hàng đầu bây giờ của mày là Liên minh sao?”
“Đúng thế. Hơn nữa là tao đã hứa với Tsukinomori-san rồi. Tao phải đóng giả làm bạn trai của Mashiro đến khi tốt nghiệp và tao không thể bước vào một mối quan hệ thực sự nào cho đến lúc đó. Tao muốn đưa Liên minh về đến đích, rồi mới có thể dành thời gian suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó được”
Với tôi, đó là điều đúng đắn phải làm. Nó cũng vì Mashiro, vì sự dũng cảm của em ấy khi tỏ tình với tôi. Và nó cũng là vì Iroha. Tôi không biết cảm xúc của nhỏ ra sao, nhưng tôi biết mình biết ơn lòng tốt và sự hiện diện của nhỏ
Đây là điều tôi cần làm trước, trước khi có thể tự hỏi lòng mình thật sự cảm thấy thế nào, và trước khi có thể đối mặt với những cảm xúc đó một cách thẳng thắn
“Coi bộ tao phải đóng vai quân sự dài dài rồi” Ozu thở dài
“Không, tao lạy mày. Mày đừng làm gì cả” Tôi quay lại nhìn Iroha đang chơi đùa dưới nước.
Iroha. Sumire. Mashiro. Nhờ vào kế hoạch của chúng tôi, thậm chí cả Makigai Namako-sensei giờ đây cũng đã công nhận Iroha và tài năng của nhỏ. Hồi chúng tôi còn học sơ trung, tôi vẫn nhớ như in hình ảnh nhỏ ngồi u sầu trong phòng khách nhà Kohinata, nhưng giờ đây nhỏ đã có thể vui chơi cùng mọi người mới gương mặt rạng rỡ. Vẻ mặt ấy khác hẳn vẻ xa cách ngày thường
Lúc trước nhỏ không để ai biết về phần khó chịu ấy ngoài tôi. Nhưng giờ cả Sumire và Mashiro cũng được thấy nó. Và tôi nhận ra mặt phiền phức đó lại dễ thương không tưởng
Đó là lý do tôi muốn cả thế giới chấp nhận nhỏ, chấp nhận một Iroha khi nhỏ có thể vui đùa thỏa thích một cách chân thật như thế. Tôi muốn mọi người chấp nhận một Iroha tuy phiền phức nhưng cũng có nét dễ thương. Tôi muốn hét thật to, cho họ thấy rằng một cô gái phiền phức toái cũng có thể dễ thương được như vậy. Rằng Iroha dễ thương nhất khi nhỏ là chính mình. Tôi có thể cảm nhận được những khát khao trong tôi với tư cách là một đạo diễn sản xuất đang bắt đầu rạo rực
“Cuối tháng này chúng ta có lễ hội mùa hè đúng không? Sau đó là cả lễ hội văn hóa nữa”
“Đúng thế. Mùa thu này nhiều sự kiện thật. Nôn ghê”
“Thì là mùa của tình bạn mà. Cùng nhóm bạn tổ chức sự kiện. Đó là một cách để tận hưởng tuổi thanh xuân đấy”
“Heh. Tao không nghĩ mình lại nghe được từ ‘tuổi thanh xuân’ từ miệng mày đấy. Nhưng từ khi mày chấp nhận việc Iroha dễ thương, dù là dễ thương kiểu phiền phức thì âu cũng hiểu được điều đó”
“Phải. Tao sẽ tận dụng tốt sự kiện lần này nhân lúc còn trẻ”
Ozu chắc đã biết trước những gì tôi sẽ nói, nếu không thì cậu ta chẳng trưng ra cái điệu cười nham nhở ấy đâu. Nhưng dù rất ăn ý, nhưng có vẻ lần vẫn có khác biệt chí mạng trong cách nghĩ của tôi và cậu ta, vì khi tôi nói ra ý mình thì cậu ta lại đơ mặt ra
Mười giây sau cậu ấy mới có thể thốt lên thành tiếng “Hả? Mày nói gì?”
Có thể Ozu nghi ngờ, nhưng đó là điều tôi thật lòng muốn làm. Nó xuất phát từ tận đáy lòng, và hoàn toàn phù hợp với triết lý của tôi: tìm ra con đường hiệu quả nhất để tất cả thành viên Liên minh có thể hạnh phúc
Hơn hết, đó là điều Iroha cần. Bởi vì sau khi tôi, Ozu, Mashiro, Otoi-san và Midori tốt nghiệp, Iroha sẽ chỉ còn Sumire là giáo viên. Nhỏ sẽ cô đơn lắm
“Tao muốn dùng lễ hội văn hóa để giúp Iroha tìm một người bạn thân cùng khóa. Một người mà nhỏ có thể mở lòng mà phiền phức với công suất tối đa. Tao muốn nhỏ tìm được 1 người bạn thân như tao và mày vậy, Ozu”


3 Bình luận