Vol 4
Chương 10: Em gái thằng bạn làm phiền cả Liên minh Tầng 05!
0 Bình luận - Độ dài: 5,471 từ - Cập nhật:
Tối hôm đó, chúng tôi tụ họp lại trước màn hình tivi 4K 80 inch đặt tại phòng khách biệt thự Kanaria. Chỉ còn ba ngày cho tới lúc–mà khoan, trăng đã đi hơn nửa đoạn rồi, vậy nên chỉ còn có 2 ngày thôi–hạn cuối hoàn thành nhân Vật Kokuryuuin Kugetsu. Chúng tôi ở đây là bao gồm cả tôi, Iroha, Sumire, Ozu và cuối cùng là Canary, người đang nằm co rúm trong sự xấu hổ ở phía cuối sofa
Mashiro không có ở đây vì em ấy đang bận sửa lại bản thảo của mình nên đang tự nhốt mình trong phòng rồi. Bù lại (dù biết có chút thô lỗ nhưng kệ đi) chúng tôi có Makigai Namako đang chờ ở đầu dây LIME bên kia
Chúng tôi tụ tập ở đây như thể đang chờ một vị thám tử lừng danh nào đó lật tẩy thân phận hung thủ của vụ án giết người tàn bạo diễn ra ở căn biệt thự này. Nhưng thực ra là chẳng có vụ giết người nào cả và chúng tôi ở đây cũng chẳng phải vì lý do gì to tát
“Xem vài bộ anime thôi nào. Cô có Netflimax không?”
“Hả? Ừm, có chứ, chíp…” Canary trả lời với bộ mặt rũ rượi, thất vọng vì cô ta không thể giúp họa sĩ và nhà văn của mình vượt qua khủng hoảng bí ý tưởng. Nhưng tất nhiên cô ta vẫn không quên từ ‘chíp’ đặc trưng
“Anh có tivi không vậy, Makigai-sensei?” Tôi hỏi
[Ờ…Không, tôi đang đi nghỉ mát]
“Hửm? Đang đi nghỉ mát mà anh còn phải viết kịch bản mới à?”
[K-Không có! Um, er,... Phải! Tôi đi ăn mừng vì đã hoàn thành công việc trước hạn, nhưng rồi mấy cậu lại đến đẩy thêm việc cho tôi!]
“Oh, phải rồi ha. Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi thực sự đang phải chạy đua với thời gian”
[Thế sao lại để biên tập viên của tôi toàn quyền quản lý chứ? Tôi không hiểu nổi]
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của anh ấy như thế nào nữa, nhưng tôi hiểu tại sao anh ấy lại thấy chuyện này thật điên rồ
[Mà dù sao tôi cũng có một cái điện thoại khác ở đây nên tôi sẽ xem trên đó. Tôi không biết kế hoạch là gì nhưng tôi sẽ nghe theo cậu vậy]
“Tuyệt quá. Vậy anh mở bộ My Honey tập một lên coi được không?”
[My Honey sao? À đó là bộ anime mới ra mắt vào mùa hè]
Đúng thế. Đó là bộ anime mà Liên minh đã hóng mỗi tuần. Nó bắt đầu công chiếu từ đợt Mashiro chuyển đến trường chúng tôi rồi
“Aki, tao vẫn không hiểu tất cả chuyện này là sao? Tụi mình thoát khỏi thực tại bằng cách xem anime hay gì?”
“Gượm đã, đó có phải việc chúng ta đang làm không?! Ý cậu là chúng tôi không cần quan tâm đến việc trễ hạn nữa mà cứ thoải mái đắm chìm trong thế giới tuyệt đẹp của Mio-chan à?! Tuyệt quá!”
“Shikibu!”
“Tôi xin lỗi. Cơ mà tại sao chứ? Ngay từ đầu cậu là người đã nói chúng ta sẽ xem anime mà, Aki! Sao giờ cậu lại đi tức giận với tôi chứ?!”
“Đừng có lo, Sumire-chan-sensei! Tất cả đều nằm trong kế hoạch bí mật của Senpai mà!”
“Kế hoạch bí mật sao?”
“Đừng có nhìn tôi kiểu đó. Không có gì mờ ám đâu. Ý tôi là, cô được phép xem anime mà không phải sao?”
Ozu cười khẩy “Coi bộ mọi chuyện sẽ thú vị đây!”
[Tôi đang nghe đây]
Ít nhất thì Ozu và Makigai Namako-sensei ở đầu dây bên kia cũng đã sẵn sàng
“Được rồi, vậy…”
Tôi ngừng lại khi tất cả mọi người đều đang hướng mắt về phía mình. Họ đang nín thở chỉ để chờ tôi nói tiếp. Như thể họ đang tôn trọng tôi và những thứ tôi đang làm cho họ. Điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy không ngờ lại khiến tôi nhẹ nhõm đến lạ
Nhưng tôi không thể thay đổi việc bản thân là ai. Việc tôi có thể là chiến đấu với những vũ khí được ban cho, và cảm giác như giờ tôi đã học được cách chấp nhận nó rồi
“Trân trọng thông báo lễ khai mạc cuộc thi marathon My Honey xin được phép bắt đầu! Nhiệt huyết đã bùng lên rồi, vậy nên bắt đầu thôi mọi người ơi!” Tôi tuyên bố
…
Bầu không khí thật yên ắng cho đến khi Makigai-sensei phá vỡ nó bằng một câu chửi rủa
[Cậu bị đần à, Aki?]
“Makigai-sensei…Tôi không quản đối sự chỉ trích, nhưng có làm thế thì liệu anh có thể…có thể góp ý gì đó mang tính xây dựng hơn được không?”
[Chúng ta chỉ còn lại hai ngày thôi đấy, tôi chỉ nhắc thế thôi]
“Pfft, đúng rồi ha. Có vẻ như giờ không phải là lúc thích hợp để xem anime nhỉ? Cơ mà đó là cách hiểu của người bình thường thôi đúng không?” Ozu cười toe toét như thể cậu ta biết chính xác những gì tôi nghĩ
“Whoa, Senpai. Điên rồ thật đấy”
“Đi chậm mà chắc thì sẽ chiến thắng cuộc đua! Nếu mọi người cứ ngồi lì ở bàn làm việc và tự nhốt mình trong bốn bức tường thì chẳng có gì tiến triển được đâu! Thế thì xem một bộ anime hay không phải cách hiệu quả hơn để giết thời gian à?”
“Ha ha! Hợp lý lắm, Senpai, nhưng chọn thời điểm gần hạn chót như thế này đúng là một chiến lược kỳ lạ mà. Cơ mà thú vị đấy, như anh vậy!”
“Vì mọi người đều đông đủ ở đây cả rồi, nên ta có thể tận hưởng nó cùng nhau” Tôi nói
“Oh…” Iroha tròn mắt, nụ cười trên môi nhỏ cũng chợt tắt “Được thôi!”
Có vẻ nhỏ đã hiểu rồi
Nhỏ không còn cười cợt nhả nữa mà thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ đến ấm lòng. Đây là lần đầu tiên Liên minh cùng ngồi lại với nhau và coi anime như thế này
“Trời ơi, tôi chưa coi bộ này từ lúc nó phát sóng lận! À mà bộ The Dumbbells the Quintuplets Next Door Lift Saga cũng khá là hay. Bộ đó cũng đang chiếu luôn đó. Cơ mà chả có ai dễ thương được bằng Mio-tan hết, với cả chỉ có mỗi My Honey mới gán ghép được với mấy bé shota thôi”
“Shikibu”
“Tôi xin lỗi”
“Không…” Lần thứ hai tôi gọi tên cô ấy, không hiểu sao cổ lại dập đầu quỳ gối dưới chân tôi với vẻ mặt u ám
Cũng phải thôi. Bình thường mấy trò đùa kiểu này khi gần sát hạn chót thì cổ phải lãnh án tử vài lần là ít. Nhưng hôm nay khác, cổ không cần phải kiềm chế nữa, đạo diễn sản xuất đã cho phép điều đó
“Ổn mà. Giờ cô cứ tận hưởng hết mình đi”
“WAAAH! TÔI YÊU CẬU QUÁ, AKITERU-SAMA!”
Và thế là cuộc chạy đua với My Honey 6 tiếng liền của Liên minh (cộng thêm Canary) chính thức bắt đầu
***
[Mấy phân cảnh hồi hộp ở tập ba được làm tốt ghê! Thậm chí biết Tomomi sắp chết rồi nhưng tôi vẫn khóc cơ. Cách bài trí hoàn hảo thật]
“Đúng rồi đấy, không tin nổi phần đó luôn! Tôi nhớ mình đã vẽ cả đống truyện cho Tomomi để cô ấy có thể hạnh phúc ở thế giới mà cô ấy không phải chết nữa!”
“Hiệu ứng họ làm cho nhân vật phản diện tốt đến nỗi khó nhận ra ra luôn ha. Nếu không có nó thì cái chết của Tomomi đã không có ý nghĩa đến vậy rồi!”
[Ê, Ozu. Cậu vô tâm quá đấy”
“Đúng vậy đấy nhé!”
“Không, cậu ấy đúng đấy chứ. Cái hay là phần hiệu ứng không tốn kém nhưng khiến toàn cảnh trông tuyệt hơn”
[Này, Aki. Cậu cũng vô tâm hệt vậy là sao]
“Ugh! Lũ con trai có vấn đề rồi! Chỉ có những thiếu nữ trinh nguyên có trái tim biết thấu hiểu như chúng ta mới biết trân trọng điều đó thôi!”
[Ơ-Ơ này, Shikibu!]
“Hả? Ể! Aaaargh!”
Thôi nào, Murasaki Shikibu-sensei, đừng có phân biệt giới tính nữa. Makigai-sensei cũng là đàn ông đấy, Chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả”
“Cậu nói đúng ha? Tôi mất não quá”
Chúng tôi từng tổ chức những buổi xem phim thế này qua LIME rồi, nhưng giờ chúng tôi mới có dịp tụ họp mà tổ chức trực tiếp thế này. Chúng tôi sẽ chọn ra một bộ anime mà mọi người thích nhất, rồi nói về suy nghĩ của mình về bộ phim qua LIME và đôi những ý kiến trái chiều sẽ xảy ra tranh cãi. Suy cho cùng, chúng tôi đều coi bộ phim đó riêng và qua những con mắt khác nhau với cảm nhận khác nhau
Những ý kiến vụn vặt ấy cứ vun đắp dần và bù trừ cho nhau đến khi xây lên một thiên đường nghệ thuật tạm bợ mà tất cả chúng tôi đều hài lòng
Ngoài việc bữa tiệc hôm nay được tổ chức ngoài đời, vẫn còn một điều gì đó – hoặc một ai đó khác khiến lần này trở nên khác biệt hẳn với những bữa tiệc qua LIME bình thường
“Nhưng Mio-chan vẫn thật tuyệt vời khi kiên trì theo đuổi nhân vật chính đến thế dù cậu ta đần độn đến mức còn nhận ra điều đó! Ý em là, không phải nó rõ ràng đến như thế sao, nhưng cậu ta hoàn toàn chẳng biết gì cả, vậy nên cô ấy mới phải bạo hơn! Đáng yêu ghê!”
“Phải vậy không?! Iroha-chan, cô hiểu ý em mà!”
[Đúng vậy. Khẩu vị tốt đấy]
“Heh heh! Anh quá khen Á, người cô mùi rượu không à! Cô uống bao nhiêu chai Vodka rồi vậy, Sumire-chan-sensei?!”
“Để đầu óc tỉnh táo mà coi anime là tội lỗi đấy! Cô chỉ tận hưởng hết mình như Aki đã nói thôi!”
Là sự có mặt của Iroha. Đó chính là khác biệt lớn so với những bữa tiệc bình thường của chúng tôi. Nhỏ hòa nhập với mọi người rất tốt, cứ như ngay từ đầu nhỏ đã là thành viên trong nhóm LIME của Liên minh vậy. Tất nhiên là nhỏ luôn tham gia và không bỏ lỡ bữa tiệc nào của Liên minh trên tầng 5 tòa chung cư của chúng tôi. Tôi cá chắc là Ozu, Sumire và Makigai Namako-sensei đã coi nhỏ là một phần của chúng tôi rồi
Nhưng lần này thì khác, chúng tôi tổ chức những buổi thảo luận anime như thế này để giúp hai thành viên của Liên minh vượt qua giai đoạn bí ý tưởng. Những lần khác chúng tôi xem anime như thế này, mọi cuộc thảo luận đều diễn ra trên LIME. Tất cả những gì Iroha có thể làm là theo dõi đoạn hội thoại trên LIME qua vai tôi để xem chúng tôi nói gì. Cảnh tượng trước mắt tôi bây giờ giống như hình ảnh lâu đài hoang tàn trở lại thời huy hoàng nhờ hội ngộ với mảnh ghép cuối cùng bị thiếu đi vậy
Buổi thảo luận phim cứ thế tiếp tục cho đến một đoạn, bỗng nhiên mọi người đều im lặng và cau mày. Đã 5 tiếng trôi qua và bộ phim đang gần đi đến hồi kết, nhưng đến cả Sumire và Makigai-sensei cũng câm như hến dù hai người họ hàn huyên gần như cả đêm
Chính là nó
Tôi đảo mắt sang Iroha. Nhỏ nháy mắt khi đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Nhỏ biết chính xác những gì tôi đang nghĩ
“Có vẻ như mọi người đều để ý rồi ha” Tôi dừng ngang bộ phim và bước ra đúng trước mặt bọn họ như thể tôi là một thám tử đang đứng trước những nghi phạm của mình vậy “My Honey. Tập mười. Đây chính là điểm mấu chốt”
“Chuyện gì vậy, Aki?”
“Khi xem bộ phim này, tất cả chúng ta đều có những cảm xúc khác nhau về cốt truyện của bộ phim và nhân vật Mio trong câu chuyện. Nhưng đến tập này chúng ta đều nghĩ đến cùng một thứ”
Mio, nữ chính bộ anime My Honey, được miêu tả trong suốt bộ phim là mẫu con gái mạnh mẽ. Trong thời gian đồng hành, cô ấy không ngại phê phán, chỉ trích nhân vật chính khi anh ta sai lầm và cố gắng chôn giấu tình cảm của mình để cân bằng với nhiệm vụ
Tập mười là thời điểm gần với hồi cuối của câu chuyện và Mio cuối cùng cũng thật sự đến với nhân vật chính. Nhưng cô ấy lại bám dính lấy nhân vật chính đến mức khó chịu
“Lúc này Murasaki Shikibu-sensei, Makigai Namako-sensei và cả Ozu nữa đều đồng ý rằng Mio thời điểm lúc này là dễ thương nhất”
Đó là khoảnh khắc duy nhất ý kiến của chúng tôi đều đồng nhất. Một giao điểm chung giữa những trục ý kiến song song. Nếu có một thứ tôi có thể làm cho Liên minh mà không ai có thể làm được thì đó chính là: Tìm ra điểm mà tất cả mọi người cùng hướng đến. Tìm ra viên ngọc quý duy nhất tỏa sáng giữa hoang mạc và dẫn dắt mọi người đến đó
“Nếu chúng ta muốn làm cho nhân vật mới, Kokuryuuin Kugetsu trở thành nhân vật tuyệt nhất có thể…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì Iroha bước tới. Ozu, Sumire, Makigai Namako-sensei ở đầu dây bên kia, và thậm chí cả Canary ở góc phòng cũng im lặng theo dõi khi Iroha đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu
“Sao không làm cô ấy giống như thế này?”
Như thể đôi mắt nhỏ đã thay màu. Như thể khuôn mặt ấy không còn là của Iroha nữa. Đó chính là dấu hiệu cho thấy công tắc trong nhỏ đã được bật lên. Phía trước chính là Kohinata Iroha, một nữ diễn viên lồng tiếng. Cô gái chỉ xuất hiện trong phòng thu của Otoi-san
“Ta muốn được ở bên anh dù ngày mai có là tận thế, đến khi mặt trăng le lói trên bầu trời đêm. Ta chỉ muốn lưu giữ những khoảnh khắc này với chủ nhân và ôm trọn lấy nó mãi mãi. Liệu như thế có ích kỷ lắm không?”
Giọng nói của Iroha – của Kokuryuuin Kugetsu u sầu tan biến vào không khí. Sự sợ hãi ánh lên trong đôi mắt nhỏ khi cầu xin như thế nhỏ có thấy được kết cục tồi tệ nhất có thể xảy ra đang gần kề. Mọi người đều thấp thỏm đứng ngồi không yên vì sợ họ sẽ hối hận nếu không vươn tay ra đón lấy nhỏ. Đó là sức hấp dẫn từ đôi mắt của Iroha. Nhưng nhỏ tức thì cười toe toét
“Đùa thôi!” Nhỏ cười phá lên “Trời, coi biểu cảm yếu đuối của anh kìa. Có phải anh đang mong một cuộc hẹn lúc nửa đêm với ta có phải không? Ngọt ngào ghê!”
Bầu không khí đã bị phá vỡ hoàn toàn. Kokuryuuin Kugetsu đang chọc khoáy ngón tay quỷ quyệt của nhỏ vào má tôi
Cả giọng điệu, cử chỉ, cách hành xử của nhỏ… Mọi khía cạnh nhỏ thể hiện ra đều gợi lên một cảm giác gì đó rất kiêu ngạo, đúng phong thái của một ma cà rồng đã sống qua hàng thập kỷ. Nhưng mọi thứ khác đều là cô gái phiền phức mà tôi đã biết quá rõ nhờ tiếp xúc hằng ngày
Quả thực Kokuryuuin Kugetsu này hơi khác so với bản gốc nhưng âu việc đó không phá hủy đi hình tượng nhân vật. Đó chỉ là một chút gia vị vừa đủ để nó tốt hơn thôi
“W-Woww!” Sumire chồm người dậy với đôi mắt lấp lánh
[Tuyệt…thật…] Makigai-sensei đầu dây bên kia cũng thốt lên kinh ngạc
“Giờ thì mình hiểu rồi” Ozu đưa tay lên cằm khi nhìn tôi đầy ẩn ý rằng mọi chuyện đã sáng tỏ
Mọi người hẳn là đã hiểu rõ ý của chúng tôi rồi. Tôi tự tin đặt tay lên vai Iroha và nói
“Diễn xuất tốt lắm. Cảm ơn em, Iroha”
Nhỏ cười khúc khích “Hóa thân thành cô ấy thú vị mà! Có điều nghĩ ra lời thoại thì hơi khó nhằn!”
Giờ đây Iroha không còn là một nàng ma cà rồng ngạo nghễ nữa, mà là một cô nàng tuổi teen của mọi ngày. Sumire và Ozu trông kinh ngạc tột độ trước sự thay đổi ấy, nhưng bỏ qua chuyện đó đi vì giờ chưa phải lúc giải thích chi tiết mọi chuyện. Từ sau lần giúp đỡ câu lạc bộ kịch, mọi người đều đã biết Iroha có tài năng diễn xuất rồi nhưng chúng tôi không đi xa đến mức nói cho họ biết nhỏ là một diễn viên lồng tiếng
Chỉ bằng một vở kịch họ sẽ không thể nào biết được toàn bộ tài năng của Iroha được, và tôi không bao giờ tiết lộ có bao nhiêu diễn viên lồng tiếng cho Koyagi. Vì vậy tôi nghĩ rằng họ sẽ không nghĩ chỉ có một diễn viên đảm nhận việc lồng tiếng đâu
Đó là lý do tôi tin việc Iroha thể hiện mình ngay lúc này có thể che dấu vỏ bọc một cách êm xuôi. Tất nhiên, chúng tôi có lý do để mạo hiểm và sẽ chấp nhận nếu có rủi ro
“Đây có phải Kokuryuuin Kugetsu mà mọi người—à không, chúng ta muốn thấy chứ?”
Người tôi muốn chứng kiến điều đó nhất là Sumire và Makigai-sensei, để có thể thúc đẩy họ hoàn thiện những nét bút cuối cùng. Để chiếu sáng đôi chút về những hình ảnh mờ nhạt của Kokuryuuin Kugetsu lý tưởng trong đầu họ
“Đúng thế! Chính là cô ấy! Chính là Kugetsu-tan mà tôi muốn thấy!”
[Cô ấy kiêu ngạo và cao thượng, nhưng bên trong lại ngọt ngào và nữ tính. Tôi luôn thấy thiếu thiếu gì đó. Ra là nếu thêm vào một chút thể hiện tình cảm mãnh liệt hơn thì…ta sẽ có một nhân vật mạnh mẽ]
“Tao cũng đồng ý. Nếu chỉ có dáng vẻ thẹn thùng với xinh đẹp thì giống nhiều nhân vật chúng ta có rồi. Nhưng làm cho cô ấy phiền phức một chút thì… Tao nghĩ chúng ta đã tìm được một mảnh ghép hoàn hảo đấy”
“Được rồi! Đến lúc hoàn thiện Kugetsu-tan rồi!”
[Um, lâu lắm rồi tôi mới có động lực cầm bút như thế này đấy]
“Hay là không nhỉ! Chúng ta chỉ còn hai tập nữa thôi, cùng xem hết nhé!”
“Aki” Ozu khẽ cười tinh nghịch với tôi “Không phải chỉ vì vài sự đồng thuận từ Liên minh mà mày lại thấy khía cạnh này dễ thương đâu ha?”
“Không đâu. Tao biết là mày sẽ không bỏ qua vụ đó mà, nhất là mày đấy”
“My Honey. Tập mười. Không phải mày nói mày ghét cách hành xử của Mio trong tập này trong khi tất cả đều thích đấy chứ? Mày đã nói rằng mày không thể thích nổi vì nó khiến mày liên tưởng đến ai đó mà ha”
“Quả thực tao đã nói như thế”
“Tao có nên kỳ vọng vào sự quay xe này không?” Ozu nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét
Tên này đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi rồi, nhưng nếu tôi càng giải thích biện hộ lòng vòng thì chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn thôi
“Tất cả thành viên Liên minh đều đồng tình, không hơn không kém”
Tôi đã chọn câu trả lời như thế
Kệ Ozu tôi quay sang nhìn thành viên đáng kính của Liên minh, người đã góp công rất lớn trong việc lấy lại động lực chắp bút cho những người khác. Khi đôi mắt chúng tôi chạm nhau, nhỏ nhe răng cười và ưỡn ngực đầy tự hào. Tôi giơ ngón cái lên để khen ngợi nhỏ và nhỏ đáp lại tôi lại tôi bằng hai ngón tay biểu tượng chữ V cùng một nụ cười rạng rỡ
***
“Nói tôi nghe xem ‘ý tưởng lớn’ là gì vậy?”
“Ý tưởng lớn nào cơ?”
“Cho phép mọi người lười biếng khi hạn chót cận kề như vậy á. Như thế là bất thường đấy.”
“Ừ, đúng là bất thường thật.”
Tụi tôi ai cũng vừa xem xong tập cuối siêu gay cấn của My Honey cách đây không lâu.
Tôi đã chuyển sang khu bếp trong phòng khách để pha cà phê và đang uống dở thì Canary, trông khá mệt mỏi, bước vào.
Tôi cười với cô ấy, kiểu hơi áy náy
“Mấy người đó quả thực không bình thường phải không? Cứ như chẳng ai hợp với ai vậy.”
“Tôi còn không biết họ quý nhau hay ghét nhau nữa cơ.”
“Ừ, tôi hiểu cảm giác đó mà.”
Cách hiệu quả nhất để dẫn dắt một nhóm là đảm bảo rằng tất cả đều có cùng chí hướng, đưa ra một mục tiêu chung, rồi cùng nhau cố gắng đạt được nó. Nếu bạn đưa một người mới vào mà người đó lại có tư tưởng khác biệt, thì bạn sẽ tốn quá nhiều thời gian để xử lý hết phàn nàn này đến bực bội khác. Kết quả là tiến độ nhóm chậm lại, và bản thân bạn – người lãnh đạo – cũng mất dần uy tín. Thành thật mà nói, tốt nhất là đuổi người đó đi, rồi tìm ai đó thật sự hợp gu với nhóm ấy
Nhưng điều đó không áp dụng cho Liên minh Tầng 05
“Tụi tôi chẳng ai giống nhau cả. Thế mà không hiểu sao mọi thứ vẫn ổn, giống như một chiếc hộp đen vậy. Chúng tôi là như thế đấy”
“Ý cậu là, cậu còn không hiểu tại sao nhóm mình hoạt động được à?”
“Đúng thế. Tôi cũng không hiểu tại sao nhóm hoạt động được nữa, chỉ là…mọi thứ cứ vậy thôi. Như cô thấy đấy, có lẽ là bởi chúng tôi cùng coi một bộ anime, cùng chơi một game ngày qua ngày và và chẳng ai ngại nêu ý kiến trái chiều. Cuối cùng, chính tất thảy mấy cái khác biệt đó lại tạo nên một cái gì đó hoàn chỉnh”
“Sự lười nhác của Murasaki Shikibu-sensei với việc Makigai Namako-sensei chỉ tham gia cho có… Mấy cái đó kết hợp lại mà cậu kêu hoàn chỉnh à?”
“Tôi không chắc lắm, nhưng có lẽ là như vậy”
Khi Canary lấy đi anime, manga, game và mấy thứ giải trí khác, Murasaki Shikibu-sensei mới thực sự tập trung vào phần minh họa của mình. Canary hiểu rất rõ bản chất ham muốn của con người, cũng như nguồn gốc của nó, và nhờ sự dẫn dắt đó, Makigai Namako-sensei đã viết nên một kịch bản tuyệt vời.
Thế nhưng, chỉ vậy thì chưa đủ để hoàn thành dự án. Và cũng không đủ để hoàn thiện bản cập nhật dành cho Koyagi. Vẫn còn thiếu một thành phần quan trọng – một thứ độc đáo và không thể diễn tả thành lời: Đó là sự vui nhộn độc đáo mà các thành viên Liên minh cùng vun đắp và gây dựng nó như một thương hiệu
“Lúc này không có nhiều thứ mà tôi có thể đóng góp cho Liên minh. Nhưng có một thứ gì đó vô hình, có một thứ mà chúng tôi cùng nhau tạo ra…mà nó không thể có nếu thiếu đi tôi. Bởi vì tôi cùng là một thành viên của Liên minh”
“Tôi hiểu rồi. Cậu đã tìm thấy câu trả lời cho mình rồi ha” Canary dựa người vào bồn rửa, nhấp một ngụm rượu vang, giữ nó trong miệng một lúc, rồi khẽ mỉm cười – một nụ cười đầy điềm tĩnh và chín chắn. Cô cúi mắt xuống, nhìn dòng rượu đỏ đang xoáy nhẹ trong ly
Tôi cúi người trước cô ấy “Cảm ơn cô”
“Tôi không cần cảm ơn đâu, chíp. Tôi thua rồi mà. Trông thảm hại ghê ha”
“Dù cô chưa bao giờ muốn thắng sao? Cô chỉ tham gia cuộc thi này để bắt tôi tự nhận ra điều mình cần hiểu thôi”
Canary không đáp lại
Thậm chí nếu tôi có sai, thì vẫn có một thứ tôi chắc cú lúc này. Nếu cô ấy thực sự muốn lấy đi nhóm của tôi, có vô số cách đơn giản và hiệu quả hơn để làm điều đó. Cô không cần giả vờ như đây chỉ là một kỳ nghỉ một tuần, cũng không cần đẩy thời hạn đến gần đến mức ngộp thở như thế. Rõ ràng, ý định của cô ấy chưa từng là hủy hoại chúng tôi
“Cô bảo tôi hãy suy nghĩ xem mình có thể đóng góp được gì cho Liên minh. Nhờ vậy, tôi đã có thể nhìn lại và hiểu được điều gì tạo nên chúng tôi”
“Nhưng cậu vẫn cần phải luôn cảnh giác đấy”
“Tôi biết. Không thể cứ nhún vai rồi tiếp tục như mọi khi, chỉ vì mình vừa tìm ra câu trả lời được mà”
Đây không phải toán học, nên không thể có vụ chỉ có một đáp án được. Đó là câu hỏi tôi luôn tự hỏi bản thân từ khi tôi bắt đầu dẫn dắt Liên minh rồi
Canary thở dài một hơi “Cậu đúng là một con ngỗng khôn ngoan đấy. Nếu cậu đã nghĩ thông suốt đến mức đó rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa”
Nhìn nét mặt cô ấy tôi có thể hiểu những ngày qua cô ấy phải gồng gánh cho kịp thời hạn như thế nào
“Nhưng tại sao? Tại sao cô lại làm tất cả những việc này? Cô muốn tôi trưởng thành vì điều gì chứ?”
“Ểh, tôi đâu làm vì cậu.” Cô ấy cười, như thể đang cố nhắc tôi nhớ rằng cô ấy vốn chẳng phải người nhân hậu gì “Tôi chỉ chõ mũi vào chuyện này vì lợi ích của Makigai-sensei thôi. Và cùng vì lợi ích của tôi nữa”
“Ý cô là…”
“Đối với Makigai-sensei, tiểu thuyết cũng chỉ là thứ yếu, một nửa trái tim anh ta đã dành trọn cho Liên minh rồi. Nếu tôi giúp nhóm cậu phát triển, thì vị thế anh ta cũng được nâng cao, chíp”
“Hiện tại chúng tôi mới là những người dựa hơi sự nổi tiếng của anh ấy tại UZA Bunko đấy. Tôi còn nghĩ một ngày nào đó mình phải trả ơn anh ấy nữa cơ”
“Cậu có thể trả ơn bằng cách đừng độc chiếm hết thời gian của Makigai-sensei ấy, chirp.”
“Ừ thì… Cô nói không sai”
Tôi hơi bất ngờ vì lời nói có phần sắc bén của cô, nhưng rồi ngay giây sau đó Canary lại nở nụ cười với tôi, chắc là cô ấy không có ý gì gay gắt thật
“Đừng có dựng lông lên thế. Makigai-sensei làm việc với cậu là vì anh ta muốn vậy thôi.”
“Nghe vậy tôi mừng lắm... và biết ơn nữa.”
“Thế thì giúp tôi một chuyện đi, nếu cậu thật sự biết ơn.”
“Giúp á? Ý cô là... nếu đó là việc tôi có thể làm được…”
“Cậu sẽ làm bất cứ việc gì, đúng không?”
“Không, tôi đâu có nói vậy,” Tôi đáp, cố giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể.
Tôi biết là cô chỉ đùa thôi, nhất là khi cô cũng chẳng ép gì thêm. Nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng, hứa vu vơ với một biên tập viên không phải là ý kiến hay
Canary lấy ra một tấm danh thiếp mỏng từ túi áo. Nó vừa khít lòng bàn tay cô ấy. Cô kẹp nó giữa hai ngón tay rồi đặt một nụ hôn lên góc thiệp trước khi đưa cho tôi
“Có muốn làm quản lý riêng cho tôi không?”
“Xin lỗi. Cô nói gì cơ?”
“Nhìn cách cậu và Liên minh làm việc cùng nhau khiến tôi chắc chắn một điều mà tôi đã nghĩ khi mới lần đầu gặp cậu, chíp. Nếu cậu tham gia UZA Bunko và cung tôi phấn đấu thì…mười năm nữa thôi, chúng ta có thể đè bẹp cả Imperial Books đấy”
Tấm danh thiếp mà cô ấy đưa tôi thuộc về một nhân viên UZA Bunko. Trên đó ghi: Hoshino Kana
“Kiraboshi Kanaria, mười bảy tuổi. Tên thật là Hoshino Kana. Tôi chỉ đưa thiệp này cho những người thật sự xứng đáng thôi. Thế nào? Cậu thấy sao?”
Tôi nhìn vào mắt Canary, nhưng không thấy chút đùa cợt nào trong đó. Cô ấy đang thật sự nghiêm túc
Xét một cách khách quan, đây là một cơ hội cực kỳ lớn. Dù không cùng đẳng cấp với Imperial Books, UZA Bunko vẫn là một nhà xuất bản trẻ trung đầy tiềm năng với tác giả đình đám Makigai Namako. Và người phụ nữ mang cơ hội ấy đến cho tôi là biên tập viên xuất sắc nhất của nhà xuất bản đó, người có thành tích cá nhân và vị thế đáng nể trong ngành. Bất cứ ai để mắt đến ngành xuất bản cũng sẽ mong ngóng có được một cơ hội như thế này
Canary là một người có khối thành tích đáng gờm. Lẽ ra cô ấy phải biết rõ câu trả lời của tôi rồi chứ. Vì thế, việc cô ấy hỏi thế lại nghe có vẻ lạ.
“Tớ rất biết ơn… nhưng…”
Dù tâm trí tôi đã định sẵn, và câu trả lời cũng rất rõ ràng. Nhưng Canary lại không để tôi nói hết
“Tôi biết rồi. Ưu tiên của cậu bây giờ là Liên minh phải không?”
“Thế sao cô còn hỏi tôi?”
“Chỉ để phòng hờ thôi. Biết đâu sau này Liên minh vì một lý do nào đó mà tan rã, lúc ấy cậu có thể gọi vào số trên danh thiếp”
“Vậy là ý cô là giữ để đề phòng cũng được phải không?”
“Chắc vậy đấy, chíp. Cứ cho là tôi đang trừ ẻo cậu cũng không sao, nhưng có ai biết được tương lai sẽ ra sao đâu”
“Quả thực điều đó cũng quan trọng. Nếu cô thật sự nghiêm túc thì tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn đấy”
Nếu Liên minh thất bại, thì coi như chấm hết. Nhưng giờ thì, nỗi sợ ấy đã dịu bớt đi một chút. Tôi biết, nếu chẳng may vấp ngã, ít ra cũng có người sẵn sàng giúp chúng tôi đứng lên
“Chỉ là cậu khiến tôi cảm thấy giống như một con bọ nhỏ được Canary xinh đẹp đây giữ làm vật phòng hờ ấy, nhưng chắc nó giống tình yêu cần vật chất hơn”
“Cô đang nói cái quái gì vậy?”
“Aha ha ha! Đừng lo, tôi là idol mà, nên chẳng thể bên nhau được đâu.”
“Đừng có chọc tôi nữa” Tôi thở dài
Người phụ nữ đó (dù trông như thiếu nữ vậy) bật cười rồi uống thêm ngụm rượu. Tôi mặc kệ mấy lời nói linh tinh của cô ấy và quay lại nhìn đám bạn vẫn đang vui chơi trong phòng khách
Tôi biết, được đứng ở đây và nói chuyện cùng một người tầm cỡ trong ngành như Canary là một điều hiếm hoi. Càng hiếm hơn khi cô ấy lại công nhận tôi. Nếu tôi chỉ có một mình thì chắc không có mùa xuân ấy rồi
Tôi biết ơn các thành viên Liên minh vô cùng.
“Tôi đi đây.” Tôi lấy một hộp nước cà chua từ tủ lạnh, quay lưng lại với Canary và bước về phía phòng khách
“Đi đi, thành viên Liên minh Tầng 05, Aki-kun”
“Ừm. Cảm ơn vì tất cả, Hoshino-senpai.”
Tôi không còn muốn giữ khoảng cách thái quá nữa. Tôi không giống Canary; tôi không phải là người lớn với vai trò phải giữ khoảng cách chuyên nghiệp giữa bản thân và nhóm của mình. Liên minh có thể còn non nớt, có thể vẫn đang loay hoay tìm chỗ đứng vững chắc—nhưng tôi là một phần của họ


0 Bình luận