Tên tôi Tsukinomori Makoto. Tôi chỉ là một gã trung niên bình thường hơi ưa nhìn một chút. Nếu có thứ gì đó khiến tôi khác biệt so với những người đàn ông trung niên khác thì hiện tôi đang là CEO của một công ty giải trí quốc tế, Honeyplace Works
Tựa lưng và chiếc ghế êm ái ở hàng ghế sau của chiếc xe đen bóng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Dải biển xanh biếc trải rộng như được một nghệ nhân thổi thủy tinh tạo nên, đẹp tuyệt vời, nhưng con đường lại vắng tanh không một bóng xe, ngoại trừ chiếc SUV cũ kỹ mà chúng tôi vượt qua vài phút trước
Thiết nghĩ nếu bãi biển xinh đẹp này không phải do một triệu phú nào đó sở hữu thì chắc xe tôi không thể đi lại thoải mái như này đâu
Và triệu phú đó là Kiraboshi Kanaria, tên thật của cô ta là Hoshino Kana. Giờ tôi đang trên đường đến biệt thự của cô ta để bàn về ứng dụng nà chúng tôi đang lên kế hoạch phát triển trên điện thoại dựa trên một trong những tác phẩm nổi tiếng của UZA Bunko. Cô ta dành của mùa hè của mình ở căn biệt thự mà chúng tôi sắp đến gặp. Nhân viên của tôi đã nói tôi rằng là CEO thì không cần đích thân đến đâu nhưng cứ coi đây là trách nhiệm vì kinh nghiệm cũng được
Thư ký của tôi thì lại nghĩ tôi chỉ muốn gặp Kanaria, “siêu idol kiêm biên tập viên”. Tôi xin nói luôn là không có chứng cứ nào cho chuyện đó nhé. Phải, cô ấy có một lượng fan nam khổng lồ, và đúng là tôi cũng thấy cô ấy dễ thương, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định tán tỉnh. Not my gu
Nói thật thì, chúng tôi chưa ngủ với nhau lần nào dù tôi đã gặp cô ta năm lần rồi. Thậm chí còn chưa nắm tay. Thư kí của tôi biết rõ điều đó thế mà vẫn không tin tôi. Đúng là tàn nhẫn mà
Tôi gửi một dòng tin nhắn cho bé đường của tôi trong app hẹn hò.
Và chớp cái, căn biệt thự xa hoa tọa nơi bãi biển trắng xóa đã hiện ra trước mắt. chiếc dừng lại tìm chỗ đỗ. Tôi chỉnh lại vạt áo và bước xuống xe một cách tao nhã. Nói không phải khoe chứ hiếm lắm mới tìm được một người đàn ông thanh lịch hơn tôi đấy
“Cảm ơn ngài vì đã đích thân đến tận đây. Mọi thứ cho cuộc họp đã được chuẩn bị cả rồi, mời ngài đi theo tôi…” Người phụ nữ ngọt ngào trong trang phục gothic lolita cúi đầu lịch thiệp. Chính là Hoshino Kana, người tôi cần gặp
“Cuốn sách mới của Mashiro thế nào rồi?”
“Rất ấn tượng ạ. Dù hơi khác thường, nhưng đúng với kỳ vọng của độc giả.”
“Tốt lắm. Ta mừng vì mọi thứ tiến triển suôn sẻ.”
Tôi ngồi xuống ghế salon trong phòng tiếp khách, nhấm nháp hương trà thơm và mỉm cười vuốt ria mép
Kana ngồi xuống đối diện, không còn sự lấp lánh của idol thường thấy nữa
“Em ấy vui vẻ hơn hẳn kể từ khi chuyển trường, đặc biệt là sau khi làm việc cùng Liên minh Tầng 05. Tôi đoán là nhờ ngài đấy.”
“Cô biết cách nịnh đàn ông quá nhỉ”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi”
Tôi cười đáp lại. Nhớ lại quãng thời gian gần hai năm trời cô con gái đáng yêu của tôi chỉ biết nhốt mình trong phòng và viết tiểu thuyết không ngừng nghỉ. Đôi lúc chúng tôi lướt qua nhau trong nhà, trông vẻ mặt con bé dường như đã chán ngấy cuộc sống thực đã tổn thương con bé. Là một người cha, thấy thế tôi xót lắm chứ. Rồi một ngày tôi nhận được tin nhắn từ Hoshino-san rằng
“Makigai-sensei vừa nhận công việc từ một công ty indie tên là Liên minh Tầng 05. Vì lý do nào đó, con bé cực kỳ hào hứng. Dù tôi chưa từng nghe đến công ty đó, tôi vẫn phải để mắt tới”
Tôi từng nghĩ những công ty game tự phát chỉ mãi nằm trong tầng hầm. Nhưng không ngờ, Koyagi lại được phát hành và lan truyền như lửa gặp gió, nhờ mạng xã hội và danh tiếng của Makigai Namako
“Chuyện đó làm ta nhớ lại hồi trước. Ta đã cảm thấy có gì đó mờ ám ngay từ đầu, sau mới biết thì ra là cháu ruột ta đứng sau tất cả! Cảm giác như bị đâm sau lưng bởi một con hồ ly tinh vậy!”
“Ngài có chắc mình đang ko nói về những gì xảy ra lúc này không?”
“Ha ha! Ta cũng bất ngờ lắm khi đột nhiên thằng nhóc Akiteru lại nhờ ta tuyển nó và nhóm ấy”
“Tôi nghĩ máu kinh doanh là do di truyền rồi”
“Phải, tiếc là con trai ta lại chẳng được thừa hưởng tí nào cả. Mà thôi chuyện đó không quan trọng”
Lúc ấy, tôi nhận ra đây là cơ hội giúp Mashiro quay lại với xã hội. Không phải tôi quan tâm lắm đâu, tôi chỉ muốn con gái cưng có thể tận hưởng cuộc sống như trước kia. Thế là tôi đánh liều giao con bé cho Akiteru-kun
“Cô có nói rằng đã gặp nhóm Akiteru khi Mashiro đang chạy deadline tại nhà trọ đúng không? Họ vừa ở đây với Mashiro phải không?”
“Vâng, và tôi sợ là tôi đã thử thách cháu ngài hơi nhiều. Hy vọng tôi không gây rắc rối gì.”
Tôi cười và nhấp một ngụm trà “Không sao, cũng tốt cho thằng nhóc thôi. Ở tuổi nó, cần nhiều kinh nghiệm để trưởng thành lắm”
Hoshino-san thở dài, ôm mặt. “Trẻ thật là sướng. Nhìn nó làm tôi nhớ thời còn là thiếu nữ. Có tận hai thiếu nữ xinh đẹp vây quanh, tôi ghen tị quá đi mất”
Tôi phun hết đống trà trong miệng ra, không biết tôi có phải người bước ra từ hoạt hình không nữa. May thay, Hoshino-san né kịp mớ đó nên không ảnh hưởng mấy đến cô ta. Nhưng đó không phải điều khiến tôi sốc nhất
“Hai?! Ý cô là sao?”
“Hở? Thì, có Mashiro-chan và—”
“Ta biết Mashiro rồi! Mashiro thì ổn, chỉ cần thằng nhóc ấy không đi quá giới hạn và phá vỡ hợp đồng thôi!
Hoshino-san, người không biết tí gì về hợp đồng, nghiêng đầu khó hiểu. Cô ấy không nhận ra sự nghiêm trọng, và không nhận ra cái hố băng mà Akiteru-kun có thể bị sụp
“Ý cô là thằng nhóc Akiteru còn thân thiết với cô nhóc nào khác nữa à?”
“Đúng thế, phải rồi. Là Kohinata Iroha-chan. Ngài không biết em ấy à?”
“Kohinata... Iroha...”
Bây giờ nhớ lại, Amachi-san có nói con gái cô ấy khá thân với Akiteru-kun. Đúng rồi, nó là bạn của con trai cô ấy, Ozuma-kun, nên Iroha-chan đáng lẽ chỉ là em gái của bạn thôi chứ
“Hai đứa hợp cạ lắm luôn đấy. Xem về tính cách tôi không nghĩ hai đứa hợp nhau được vậy đâu”
“Tôi không tin”
“Ơ, tôi sai sao?”
Tay tôi run lên bần bật như kẻ cai nghiện. Tôi ép tay lên thái dương gào thét như kẻ độc tài vừa tụt mấy phần thắng
“Chết tiệt, không phải thằng nhóc nói khác sao!”
“Ờm…,” Hoshino-san gãi má với nụ cười gượng gạo, có vẻ lo mình đã lỡ lời
Tôi phớt lờ cô ta, thay vào đó thầm thề trong lòng. Cần phải điều tra gấp về thằng cháu tôi và chuyện tình của nó thôi


0 Bình luận