• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4

Chương 9: Bộ đồ bơi của em gái thằng bạn làm phiền tôi!

0 Bình luận - Độ dài: 6,603 từ - Cập nhật:

Một ngày, rồi hai ngày cứ thế trôi qua 

Sau khi xong khâu thiết kế cho nhân vật mới, Murasaki Shikibu-sensei lại tiếp tục vẽ tư thế và thẻ minh họa, cả phác thảo, kẻ khung và lên màu cho chúng. Cốt truyện chính trong kịch bản cũng dần được hoàn thiện. Khỏi phải nói, chất lượng của cái nào cũng rất hoàn hảo 

Có lẽ nhân vật Koyagi mà Canary tạo ra là nhân vật tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Tôi biết, vì chính tôi là người đã làm việc với Koyagi nhiều hơn bất kỳ ai. Và tôi biết người chơi sẽ gọi Kokuryuuin Kugetsu là một tuyệt tác, dù cô ấy còn chưa được ra mắt 

Tiếp nữa là hệ thống công nghệ của Ozu. Nó phân tích dữ liệu về tiến trình của những người chơi chúng tôi đang có và những dữ liệu trước đó nữa. Chẳng hạn như khả năng tiếp cận nhân vật mới của một người, phần cốt truyện mà họ đọc hay bỏ qua cho đến khi hoàn thành nó, hay những cốt truyện bị bỏ giữa chừng,... Những dữ liệu thu thập được đó sẽ được đưa vào để tính toán những điều kiện giúp cho Kokuryuuin Kugetsu thu hút nhiều người chơi nhất có thể. Sau đó Ozu sẽ xây dựng các sự kiện, Canary sẽ kiểm tra và chỉnh sửa lại cho phù hợp 

Quan sát quá trình mọi người làm việc, tôi thấy nó chẳng khác gì một công việc chuyên nghiệp. Điều đó khiến tôi một lần nữa nhận ra những thành viên tài năng của Liên minh tuyệt vời đến nhường nào. Và cũng khiến đầu tôi hiện lên đầy những câu hỏi hướng đến bản thân 

Liệu tôi có thực sự đủ trình độ để dẫn dắt bọn họ không?

Một người chuyên nghiệp như Canary không thể làm gì hơn để khiến tài năng của bọn họ tỏa sáng sao?

Liệu làm việc trong những dự án khác không phải là Koyagi có khiến những thành viên trong Liên minh thành công hơn không?

Bản thân tôi có gì để chắc rằng tôi là người nên dẫn dắt họ? Tôi là ai? Tôi có thể cho họ điều gì?

Câu hỏi nối tiếp câu hỏi, kéo dài đến vô tận. Nếu tôi không thể trả lời những câu hỏi đó thì tôi không xứng đáng để đứng ở đây. Và nếu như Liên minh có thể đạt được kết quả tốt hơn mà không có tôi, thì tôi biết điều gì sẽ là tốt nhất 

“Senpai! Nhìn này! Nó có hình dáng lạ lắm!”

"Hay đấy"

“Con cua này to thật! Còn có màu đen nữa! Em cứ nghĩ cua thì phải có màu đỏ chứ!”

"Hay đấy"

“Aha ha ha! Nhìn con sao biển này em thấy mắc cười quá! Nhìn dễ thương nhưng mà hơi ghê, giống cảnh Sumire-chan-sensei uống say khướt rồi lăn quay ra ghế ấy!”

"Hay đấy"

“Này! Anh có đang nghe em nói gì không thế?!”

"Hay đấy"

“...”

"Hay đấy"

“Oh, em hiểu rồi! Nhìn thấy em trong bộ đồ bơi siêu cấp dễ thương này khiến anh thấy hứng thú đến ngơ người luôn chứ gì! Anh đúng là đồ biến thái, Senpai à!”

"Hay đấy"

“...”

"Hay đấy"

“...”

“Hay—”

“Thôi ngay đi!”

Đột nhiên có thứ gì đó đập mạnh vào mặt tôi, sau đó trừ tiếng hét của Iroha tôi không thấy gì ngoài một màu đen tăm tối “Gah! Cái gì vậy?! Gì thế này?!”

Tôi gỡ thứ đó ra khỏi mặt mình, đó là một con sao biển có hình dạng thú vị

Cái quái gì đây Iroha? Kinh quá 

“Sao anh ngẩn người ra thế? Anh có quên việc mình phải làm không đấy?”

“Ờ… tụi mình đang làm gì vậy?”

“Bắt hải sản đấy?”

“Khoan. Sao cơ?”

Bọn tôi đang đứng trên bãi biển. Tôi nhìn xuống thì thấy tay phải mình đang cầm cây lao móc. Bên chân tôi là một cái xô đầy ắp cua, sò và các loại sinh vật biển khác. Tiếng chúng cào vào thành chiếc xô nhựa lạo rạo cùng tiếng sóng vỗ đồng điệu như thể hòa làm một 

Iroha trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận “Chính anh là người đã nói rằng chúng ta nên làm những gì mình có thể làm mà!”

“Anh nói thế nhưng sao mình lại đi bắt hải sản vậy?”

“Thì ba ngày trước anh nói đấy còn gì, kiểu ‘Tán thưởng mọi người bằng một ít trái cây tươi ngon từ biển cả nào!” mà”

“Anh có nói thế à? Cơ mà mấy thứ này thì chắc chắn là tươi rồi, nhưng chúng có ăn được không vậy?”

“Nói thật thì, em không trông mong về chuyện đó lắm”

Những sinh vật đang bò lúc nhúc trong xô trông chả giống mấy con được bày bán ở quầy cá trong siêu thị tý nào. Thứ này chẳng đáng mạo hiểm ăn vào để rồi phát hiện ra chúng có độc đâu. Tôi bảo Iroha có thể thả chúng đi nếu muốn, nên nhỏ lật ngược cái xô lại để những sinh vật trong đó lạch bạch bò về nhà

Nghĩ kỹ thì, không ai trong chúng tôi thực sự mang theo đồ câu cá hẳn hoi cả, và đó cũng không phải điều chúng tôi nên làm 

Iroha và tôi không thể chỉ vô tư mà tận hưởng mùa hè trong khi mọi người đang quần quật với công việc hoàn thành nhân vật mới trước thời hạn một tuần như thế này được. Tôi biết về lý thì đó không phải lý do khiến Mashiro bận rộn như vậy trong suốt một tuần, nhưng việc em ấy đang ngồi cùng thuyền với những người khác là sự thật  

Tôi và Iroha tự kiếm việc cho riêng mình và quyết định rằng sẽ làm gì đó để sự sáng tạo trong mọi người chảy ồ ạt khí thế. Chúng tôi nghĩ sẽ tuyệt biết bao nếu thưởng cho mọi người một ít hải sản tự bắt để khích lệ vì công sức họ đã bỏ ra, vậy nên chúng tôi mới cầm xô ra biển bắt hải sản đây

Nhưng Iroha càng đáng tin cậy bao nhiêu thì tôi càng như người mất hồn bấy nhiêu

Từng ngày từng giờ trôi qua. Cứ mỗi lần tôi thấy dự án tuyệt vời mà mọi người đang làm, tôi lại bắt đầu cảm thấy hụt hẫng hơn từng chút 

Tôi biết điều đó thật hổ thẹn và thảm hại biết mấy, nhưng tôi thấy ghen tị khi Koyagi không có tôi trong đó. Tôi biết trò chơi đó không phải của riêng tôi, nó là sản phẩm được sinh ra từ những nỗ lực và cố gắng của tất cả mọi người, đó là lý tôi không thể phàn nàn gì về việc nó đang dần bị ‘lấy mất’ khỏi tay tôi

Tôi thở dài thườn thượt 

“Thôi nào đừng ủ rũ nữa! Nhận lấy này!” Iroha hất tung một tia nước lên bằng đôi chân trần 

“Bleurgh! Cái đồ ngốc kia, thôi đi”

Sau vài ngày dưỡng thương ở biệt thự, chân của Iroha cuối cùng cũng lành hẳn. Giờ chân nhỏ vùng vẫy thoải mái dưới nước vậy mà lại tát nước vào mặt tôi, làm miệng tôi nốc đầy nước biển mặn chát

Iroha phá lên cười trước phản ứng của tôi

“Con khốn này…”

“Này, lỗi tại anh đấy chứ. Anh đã có cơ hội siêu đặc biệt được đi chơi riêng với một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như em mà anh lại đứng ngây người ra đó à!”

“Xin lỗi vì lơ em đi, nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ được”

“Về vụ nhân vật mới à?”

“Ừ…”

“Hmm…” Iroha đảo mắt xung quanh và hạ giọng nói “Lại đây một chút đi”

“Hả?”

Đây là một bãi biển tư nên không thể có tai mắt từ bên ngoài, nhưng Iroha vẫn nắm lấy tay tôi và kéo tôi đi như thể nhỏ thật sự sợ bị nhìn lén. Tôi đi theo nhỏ, trong đầu tự hỏi không biết điều gì sắp xảy ra

Iroha dẫn tôi đến khu ghềnh đá xa xa nơi bãi biển. Đó là một góc khuất mà từ phía dinh thự không thể thấy được

“I-Iroha? Em đang làm gì vậy?”

“Đừng lo mà, anh ngồi đó đi. Nhanh lên”

“Được rồi”

Có gì đó trong giọng điệu của nhỏ khiến tôi phải nghe theo và ngồi xuống một tảng đá nhô lên gần đó. Mặt đá gồ ghề khiến tôi suýt vấp ngã, phải cố để giữ thăng bằng. Nhưng việc này khó hơn tôi nghĩ và tôi bắt đầu mất thăng bằng

Rồi đột nhiên mặt Iroha hiện ra ngay trước mặt tôi 

“G-Gì thế?!” Tôi biết giọng tôi đang run rẩy 

Cách đây không lâu, mỗi lần Iroha áp sát vào tôi, việc cảm nhận được từng hơi thở của nhỏ thở phà vào mặt tôi gần như là chuyện thường ngày, và tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về điều đó. Nhưng giờ thì khác. Giờ tôi không thể lờ đi sự thân mật giữa chúng tôi được nữa. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt, giống như những con bướm bị bẫy làm mẫu trưng bày trong những cái hộp treo trên tường vậy. Iroha trước mặt tôi lúc này mang giọng nói nhuốm đầy vẻ đe dọa của một sinh vật xinh đẹp toàn năng mà ai cũng sợ hãi   

“Anh trai của ta. Hãy giải phóng bóng tối sâu thẳm bên trong anh và để nó tan chảy trong ngọn lửa đen tuyền của ta đi”

“Lại nữa à?”

“Dịch ra là: Nếu có điều gì đang khiến anh buồn phiền, anh có thể nói với em và em sẽ giúp anh giải tỏa”

“Phiên dịch Nhật-Nhật à? Đây là lần đầu… Này, khoan đã”

Đột nhiên tôi thấy có cảm giác deja vu, giống như một nhân vật nào đó đã từng nói những câu thoại như thế rồi vậy

“Kokuryuuin Kugetsu. Anh bảo em hãy luyện giọng của cô ấy mà phải không?”

“Oh, đúng rồi. Đó là người mà em đang nhập vai phải không?”

“Vâng. Nhưng mà vì em chưa có kịch bản nên em chỉ diễn dựa trên những gì em nghĩ về cô ấy thôi”

Đó là một trong những việc chúng tôi có thể làm khi những người khác đang bù đầu với công việc: đó là nhập tâm thật tốt với nhân vật, để chúng tôi có thể sẵn sàng ghi âm lời thoại của cô ấy ngay khi kịch bản hoàn chỉnh. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải triệu tập Otoi-san trở về từ chuyến đi sáng tác nhạc của cô ấy ở phương Bắc, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ giúp chúng tôi thôi, mặc dù chắc cổ sẽ cằn nhằn một chút. Nhưng đó là lý do gần đây tôi đã tìm thấy một cửa hàng mới bán bánh Shine Muscat [note72803]

“Được rồi, nhưng tại sao em lại giở cái giọng của Kokuryuuin Kugetsu ra lúc này hả? Nhưng dù sao thì anh cũng không có gì để nói với em đâu, vì không có thứ gì đang làm anh phiền muộn lúc này cả”

“Nói dối!”

“Ái…? Nah, thật ra thì cũng không đau lắm”

Lúc nãy tôi cứ tưởng Iroha vừa tát tôi cơ, nhưng hóa ra đó chỉ là một con sao biển khác thôi. Nhưng cảm giác nhớp nháp của nó trên mặt tôi khiến tôi thấy khó chịu hơn nhiều

“Anh chỉ là một chú chim non lạ lẫm với bóng tối. Anh nghĩ gì chứ? Cho ta thấy sự sám hối của anh đi! (Thế có nghĩa là, làm ơn đừng chịu đựng một mình nữa! Anh có thể nói với em tất cả mọi thứ!)”

“Em định cứ như thế này bao lâu nữa vậy?”

“Đến khi anh chịu thành thật với ta!”

Đây có phải công cụ chọc ghẹo mới của nhỏ không vậy? Ít nhất thì nó cũng hữu dụng mỗi lần chúng tôi lên ý tưởng về nhân vật mới và cả chất lượng kịch bản nữa 

“Như anh vừa nói đấy, anh không có gì để nói với em cả”

Tôi không thể ngừng chăm chỉ được, nếu không thì tôi không thể nào đối mặt với tài năng của những thành viên trong Liên minh được mất. Vấn đề của tôi là không biết ‘chăm chỉ’ là gì. Liệu tôi có đang làm đúng không? Liệu còn chuyện gì tôi có thể làm nữa không? Lỡ những gì tôi làm là không đủ thì sao?

“Anh đã luôn lo lắng về chuyện đó”

Chỉ riêng lần này, tôi cảm thấy có chút lo lắng nhiều hơn trước đây. Iroha sau khi chăm chú lắng nghe những gì tôi nói thì nhỏ nở một nụ cười như ma cà rồng 

“Anh là một bó hoa nở rực rỡ. Có phải anh định chạm vào một trong những bông hoa xinh đẹp, chỉ để bị rỉ máu bởi những chiếc gai độc không? (Vì xung quanh anh toàn những thiên tài nên anh mới cảm thấy bị căng thẳng có phải không?)”

“Căng thẳng sao? Anh nghĩ thế. Kiểu như, anh nghĩ rằng mình đã hiểu rõ tất cả mọi thứ, nhưng giờ thì anh nhận ra mình đã lầm, có khi anh chẳng hiểu gì cả”

“Anh không cần phải ghen tị với những bông hoa ấy làm gì cả. Bởi vì anh là một cái cây thiêng liêng mà các loài hoa đều phải ngước nhìn đấy (Anh luôn có những điểm đặc biệt theo cách riêng của mình mà, Senpai)”

“Kiểu gì được chứ? Anh hoàn toàn có thể bị thay thế mà. Nếu Liên Minh không còn cần anh nữa thì không sao cả, anh ổn với việc tự rời đi và anh sẽ làm điều đó, nếu đó là lựa chọn tốt nhất”

Thật ra tôi sẽ phải rời đi ngay nếu trường hợp đó xảy ra. Đôi khi sự thật có thể thật tàn nhẫn và thất thường. Giống như những người luôn tin vào công lý tuyệt đối — nhưng rồi niềm tin ấy lớn đến mức họ không ngần ngại làm điều ác chỉ để bảo vệ lý tưởng. Hay như một nhân viên ghét cay ghét đắng lối quản lý độc tài của CEO, nhưng khi ra mở công ty riêng thì lại vô thức lặp lại y hệt. Hoặc như một người luôn muốn tạo chỗ đứng cho tài năng của mình trong xã hội, chỉ để rồi nhận ra mình làm thế cũng chỉ để mưu cầu lợi ích cá nhân.

Đó là lý do tại sao tôi luôn tự trách bản thân mình. Nếu tôi cứ ngụy biện rằng bản thân mình đang làm tất cả vì lợi ích của tất cả mọi người thì cuối cùng tôi cũng chỉ đang tự lừa dối mình thôi. Nếu tôi cứ cố bám víu lấy vị trí hiện tại trong liên minh, tôi sẽ đánh mất lý tưởng mà bản thân đang theo đuổi mất. Xã hội này có dư những kiểu người như thế rồi. Tôi đã nghĩ như thế đấy

“Hoặc là…không” Tôi lẩm bẩm 

Phải chăng đó cũng là một phần trong kế hoạch của Canary? Một chiêu trò tinh vi để kéo tôi xuống hố sâu tuyệt vọng chăng? Tôi bắt đầu lẩm bẩm. Những điểm yếu, góc khuất sâu bên trong mà tôi không bao giờ muốn để lộ ra, và giờ đang vô thức tự chui ra khỏi miệng tôi. Ít nhất thì tôi vẫn kiềm chế được phần nào

“Thấy được tất cả những gì học có thể làm… đúng là đau đớn thật” Tôi gượng gãi má

“Senpai…”

“Ồ, xin lỗi nhé. Cứ than vãn mãi cũng chẳng ích gì cả phải không?”

Nghĩ lại về một năm vừa qua. Mọi thứ thay đổi nhiều thật kể từ lúc đó. Kỹ năng giao tiếp của Ozu đã tiến bộ trông thấy, và giờ đây cậu ấy đã có thể cư xử đúng mực. Murasaki-sensei thì đã không còn bị trói buộc bởi gia tộc của mình nữa. Koyagi cũng ngày càng nhận được nhiều sự công nhận hơn, đồng nghĩa với việc giá trị của những người tạo ra nó trên thị trường cũng sẽ cao hơn. Chỉ có duy nhất một thứ cần chú tâm 

“Nhìn thấy Canary-san làm việc cùng những người họ khiến anh cảm thấy có thể họ sẽ không còn cần đến anh nữa” Cuối cùng tôi cũng nói những điều đó thành lời, chúng thốt ra từ miệng tôi dễ hơn tôi nghĩ “Anh hiểu chứ; Canary-san là một biên tập viên tài năng, và số người làm được như cô ta rất ít. Ngay cả khi không phải một người giỏi giang như cô ta thì Liên minh vẫn cần một đạo diễn sản xuất tử tế hơn. Những người như thế rất dễ kiếm và anh nhận ra rằng người đó không nhất thiết phải là anh đâu”

Khi bắt đầu nói, miệng tôi không thể dừng lại được. Từng câu từ cứ thế tuôn ra như thác đổ, những thứ cặn bẩn từ đầu nguồn tích tụ và chất đống ở đáy con sông  

“Và anh tiếp tục nghĩ đến những thứ như…Bởi vì mình đã đưa Liên minh đi xa đến này rồi, nên sẽ có không ít những nhà sản xuất khác để tâm đến họ” Tôi có thể nếm rõ vị của thứ nước đó; thật hôi và bẩn thỉu, đến mức tôi muốn nghẹt thở vì nó. Nhưng tôi vẫn không thể ngừng nói tiếp “Anh biết suy nghĩ của mình thật đáng kinh tởm. Ham muốn giữ họ bên mình đúng thật là không hề hiệu quả, và điều đó chính là đang kìm hãm họ lại. Chỉ đơn giản là anh đang đố kỵ mà thôi. Heh”

Vậy đấy. Những hạt cặn bã cuối cùng đều trôi lộ hết ra ngoài. Lúc ấy trong lòng tôi thật nhẹ nhõm nhưng rồi lại quay ra căm ghét bản thân mình. Tất cả những gì tôi vừa làm là than vãn. Và than vãn thì chẳng có tí tác dụng nào cả, mà cũng chẳng thay đổi được điều gì hết”

“Senpai à…”

Ngay cả Iroha cũng không biết phải phản ứng ra sao mà

“Đừng lo lắng quá, cứ coi như anh chưa nói gì đi” 

Nhưng Iroha lại lắc đầu, gặt phăng lời cầu xin tha thiết của tôi đầy tàn nhẫn. Nhỏ nắm tay lại và đưa lên trước ngực nói

“Ta cảm ơn anh, anh trai của ta, vì đã cho ta thấy những sự đau khổ hằn sâu bên trong cái kén của anh (Cảm ơn vì đã chia sẻ với em những điều này!)” Iroha mỉm cười dịu dàng với tôi “Đối với một người sống trong bóng tối như ta, ánh sáng chói lóa của mặt trời như anh đang làm những đam mê trong ta bùng cháy đấy (Em nghĩ anh thật sáng chói, senpai ạ)”

“Nếu thế thì anh nghĩ em nên đi khám mắt đi là vừa. Anh yếu đuối lắm. Yếu đuối và kinh tởm”

Iroha chỉ đang phóng đại thôi. Tôi nên đối mặt với sự thật

Nhỏ khẽ thở dài. Hẳn là nhỏ đã nhận ra những gì nhỏ nói không có tác dụng là mấy; không gì có thể thay đổi cảm giác của tôi lúc này cả. Không gì có thể khiến tôi ngừng chán ghét bản thân mình được hết 

“Được rồi. Em có ý này” Iroha nắm lấy cái khóa kéo trên cổ chiếc áo bảo hộ của mình “Hãy chiêm ngưỡng đi!”

Nhỏ nắm phăng cái áo đi, như thể nhỏ đang gỡ bỏ xiềng xích của một lời nguyền vô hình 

“Hhhhả….?”

“Tôi không biết phải phản ứng như thế nào. Tôi chỉ biết chớp mắt nhìn nhỏ mà không thể ngậm được mồm

Đó có phải là vì đối với một người có vẻ đẹp bất tử và kiêu hãnh như Kokuryuuin Kugetsu, việc cho tôi - con côn trùng thấp hèn - nhìn ngắm cơ thể trần trụi chẳng đáng là gì không?

Một vầng ánh dương chói lóa. Đó là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi. Đơn giản quá phải không?

Tảng đá lấp bớt đi một phần ánh nắng, để lại những vệt bóng mỏng tên làn da trắng mịn màng chỉ được che lấp bởi những mảnh vải bikini. Tôi đã nhìn thấy bộ bikini đó trước đây khi nhỏ gửi cho tôi một tấm ảnh của nhỏ qua LIME. Chiếc bikini màu nắng vàng rất hợp với nhỏ và tôi thề là tôi có thể ngửi thấy mùi cam quýt tỏa ra từ nhỏ

414adc67-5bea-49ee-887c-4a6687747ad1.jpg

Nhỏ có đôi chân dài, đầy đặn nhưng không quá to cùng với bụng và cái eo thon thả. Tôi cam đoan với thân hình đồng hồ cát đó của nhỏ, nhỏ có thể tự hào khiến bất kì người mẫu ảnh nào cũng phải ghen tị đấy

Về ngực của Iroha…đúng là không ngoài mong đợi, nếu phải nói thì nó khá là nổi bật. Những kí ức khi chúng chạm vào tay hay lưng tôi ùa về, không phải tôi đã dành cả ngày để mơ tưởng về chúng sau khi tiếp xúc, những bạn biết đấy, tôi là một chàng trai đang trong độ tuổi trưởng thành và xung mãn, vậy nên việc nghĩ về chúng như những đứa trẻ tuổi teen khác là chuyện bình thường. Nhưng dù sao thì chúng đúng là to thật đấy

À mà những câu trên không mấy quan trọng đâu nên đừng để tâm quá và tiếp tục đi (làm ơn). Nói tóm lại, có một cô gái tuổi teen mặc bikini đang đứng trước mặt tôi. Các bạn biết như thế là đủ rồi

“Senpai? Anh có thể nói gì đó được không? Anh đang làm em khó xử đấy”

“Hả? À, đúng rồi. Xin lỗi nhưng mà em muốn anh nói gì bây giờ?”

Trước hết tôi không biết lý do thôi thúc nhỏ khoe ra bộ bikini cho tôi ngắm là gì? Nhỏ khoác áo bảo hộ trên vai như một chiếc áo choàng, nó tung bay trong làn gió biển khi Iroha đứng đó tránh mặt đi với đôi má ửng hồng. Là một gã còn trinh, thấy nhỏ như vậy khiến trái tim tôi loạn nhịp hết cả lên. Tôi tự hỏi nhỏ có biết điều đó không nữa?

“Mọi người ở trường đều nói em rất xinh đẹp anh biết không’

“Anh biết điều đó”

Đột nhiên tôi nhận ra nhỏ không còn diễn vai của Kokuryuuin Kugetsu nữa. Người con gái đứng trước mặt tôi hiện giờ chính là Kohinata Iroha

“Lũ con trai luôn ngắm nhìn em. Họ nói em là cô gái dễ thương nhất vũ trụ “

“Gượm đã. Chúng biết xếp hạng độ dễ thương của tất cả con gái trong vũ trụ luôn sao?”

“Vì lớp học bơi ở trường được chia thành hai lớp nam và nữ. Nên đám con trai chưa bao giờ thấy em trong bộ đồ bơi của trường”

“Phải rồi. Những em đang muốn nói đến chuyện gì vậy?”

“Cả Ozuma cũng chưa từng thấy em trong bộ dạng này luôn đấy”

“Được rồi, nhưng ý em là gì chứ?”

“Trời ơi. Không thể tin nổi! Anh vẫn không hiểu ý em à?!” 

“Tất nhiên là không rồi! Thay vì nói thẳng thì em cứ chờ cho anh đoán ra như thế này à!”

“Em muốn nói là anh là người duy nhất thấy điều này! Thấy em trong bộ bikini đấy!” Iroha hét lên, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền lại. Dù mặt nhỏ đã đỏ chín cả lên và đôi môi thì đang run rẩy, nhưng nhỏ vẫn dang rộng hai tay và nói với tôi “Anh không còn là một người tầm thường nữa, hiểu chưa?!”

“Gì cơ?”

“Anh đã được thấy thứ mà không một tên con trai nào ở trường được thấy! Được thấy em trong bộ dạng này là thứ mà họ chỉ có mơ mới thấy được! Vậy nên dù bây giờ anh có hạ thấp bản thân mình đến nhường nào, thì ít nhất anh cũng phải biết rằng anh là người đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng ‘những người được thấy cảnh Iroha-chan mặc bikini’ trên toàn thế giới đấy!”

Lời bao biện nghe ngớ ngẩn thật đấy, nhưng tôi có thể thấy đằng sau nỗ lực chân thành của nhỏ để làm tôi vui lên là một thứ tình cảm gì đó, là tình yêu à? Tình yêu tôi nói không phải kiểu tình yêu ngớ ngẩn mà lũ trẻ thời nay hay nghĩ, nó đơn giản hơn. Chỉ đơn giản là nhỏ thực sự quan tâm đến tôi, không nghi ngờ gì nữa sau những gì nhỏ cố chứng mình cho tôi thấy

Dù vậy tôi cũng thật là thảm hại quá, khi lại để đàn em của mình làm đến mức này 

“Cảm ơn em,” Tôi chỉ nói đơn giản vậy thôi, trong khi lảng mắt đi và gãi má gượng gạo. Chắc chắn rồi, tôi đang xấu hổ chết đi được, nhưng tôi không trơ trẽn đến nổi không có lấy một lời cảm ơn “Cảm ơn em vì đã cố làm anh vui lên, ngay cả khi anh chỉ than vãn và phàn nàn như một kẻ thất bại thảm hại”

“Anh đang nói gì thế? Em đã đợi anh bộc bạch với em những điều đó từ lâu lắm rồi!”

“trông anh lộ liễu thế cơ à?”

“Không phải. Chỉ là, em luôn biết anh là người thế nào, anh luôn cố gắng làm mọi thứ mà chẳng mong cầu được đền đáp, em nghĩ thế nào rồi anh cũng sẽ suy sụp cho coi. Nhưng anh không hề như vậy, thậm chí anh còn không nói gì cả, nên em nghĩ anh là một siêu nhân với năng lực là vô cảm với mọi thứ hoặc có thể là anh chỉ đang kìm nén mà thôi. Tại sao anh không chịu chia sẻ điều này với ai vậy?”

“Nếu mọi người trong Liên minh biết điều này, anh sẽ chỉ phiền họ phải lo lắng là làm giảm hiệu quả làm việc thôi”

Những sản phẩm của người làm công việc sáng tạo phụ thuộc phần lớn vào trạng thái tinh thần. Nếu tôi cứ than vãn về những chuyện thế này, chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến tinh thần và cả năng suất làm việc của Liên minh

“Oh, phải rồi. Có điều này em muốn nói với anh từ rất lâu rồi, và em nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để nói điều đó đấy”

“Ừ, được rồi. Em cứ nói đi”

Có phải chỉ mình tôi thấy vậy không hay Iroha thật sự trông bực bội hơn vậy?

“K-Khoan! Em đang làm cái gì thế?!”

Iroha đặt một chân lên tảng đá và ngả người về phía tôi. Ở cùng nhỏ trong bộ đồ bơi hở hang này đã đủ tệ rồi, nhưng khi mặt nhỏ từ từ tiến sát lại gần tôi như thế này tôi cảm thấy mình như sắp nổ tung vậy. Tôi thầm vùng vẫy, nhưng Iroha lờ đi và đặt ngón tay buộc tội mảnh khảnh lên ngực tôi 

“Liên minh Tầng 05”

“Sao thế?”

“Khi anh nói đến ‘hiệu quả’, tức là con đường ngắn nhất để giúp những thành viên trong Liên minh có được hạnh phúc của riêng họ đúng không?”

“À phải rồi”

“Vậy em đoán đó là lý do cho sự kém hiệu quả ở anh đấy”

“Anh hiểu rồi. Vậy anh cần cải thiện thế nào đây?”

“Anh có thể cải thiện bằng cách nghĩ rằng chẳng có gì cần cải thiện là được”

“Nghe cứ như một lời bao biện logic ấy ha”

“Em đang nói anh phải trân trọng bản thân mình hơn đấy, Senpai! Ý em là—” Ngón tay nhỏ vẫn đè lên ngực tôi. Ánh mắt nhỏ đanh lại và nhìn thẳng vào mắt tôi khi nhỏ nói tiếp “—anh cũng là một thành viên của Liên minh mà, Senpai!”

Tôi ngây ra 

“Nếu anh thậm chí không thể khiến bản thân mình hạnh phúc, thì chẳng phải anh đã thất bại rồi sao?”

Chỉ có mỗi đầu ngón tay nhỏ chạm vào tôi, nhưng cơ thể tôi dường như bốc hỏa do hơi ấm tỏa ra và lan rộng từ nó

“Nếu em nói vậy” Tôi thở dài “Nhưng em biết con người anh thế nào mà”

“Phải rồi, em biết chứ”  Một nụ cười nham hiểm hiện trên môi Iroha “Nhân tiện thì chúc mừng anh đứng top một trên toàn thế giới trong bảng xếp hạng ‘những người được Iroha-chan trực tiếp chạm vào da thịt’ nhé. Cảm giác thế nào khi được đứng top một hả?”

“Không tuyệt vời lắm, vì nghe cái tiêu đề rất dễ hiểu lầm. Hơn nữa, nghe cứ như anh chẳng đối thủ cạnh tranh nào vậy, phải không?”

“Không! Mà thiện thể anh cũng đứng đầu trong số 'những người bị Iroha-chan lẻn vào phòng' và 'những người bị Iroha-chan ép sát vào người', vì vậy về cơ bản anh là người ấn tượng nhất thế giới rồi còn gì”

“Nếu mà ai cũng có thể tự quyết định hệ thống xếp hạng ngu nguốc của riêng mình như thế thì chẳng có ai không thể trở thành người ấn tượng nhất thế giới cả”

“Heh heh! Xem ra anh không thích được khen ha? Mà công việc của em là làm tất cả những thứ anh không thích mà. Nên em sẽ nhắc mãi anh là người tuyệt vời nhất thế giới luôn nhé!” Iroha nhe răng cười một cách đáng ghét thường thấy rồi nghiêm trang giơ tay chào kiểu lính

Nhỏ đúng thật là rắc rối. Nhưng có gì đó rất khác. Có lẽ là bởi tôi không nghĩ nhiều về nó lúc trước, hoặc có thể từ sau vụ ở Nghi lễ Tơ hồng đã thay đổi cách nhìn nhận của tôi cũng nên. Nhưng vì một lý do nào đó – phi logic, phi lý trí – lý do đó chẳng khác gì những thứ ngớ ngẩn tôi thường tự biện hộ trong đầu. Giống cái bảng xếp hạng phiền phức, điên rồ mà Iroha tự tạo ra được gọi là “Người tuyệt nhất trên đời” trong khi vẫn là điệu cười ấy (dù là để chọc điên tôi đi chăng nữa)...

…Nó cũng khiến lồng ngực tôi thắt lại. Thắt rất chặt 

Cảm xúc tôi đối với Iroha lúc này là gì vậy chứ? Nói thật, tôi vẫn không chắc liệu nó có thể được gọi như tình cảm luyến ái không, nhưng có một thứ tôi có thể nói ra lúc này 

Lúc này đây, tôi thấy Iroha cũng dễ thương đấy chứ 

Cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ rằng Iroha dễ thương trong cách nhìn nhận của xã hội, và tôi nhận ra rằng hầu hết lũ con trai ngoài khi đều sẽ nghĩ nhỏ ‘dễ thương’ miễn là nhỏ không mở miệng nói chuyện hoặc bộc lộ hết bản chất thật. Nhưng đó không phải kiểu ‘dễ thương’ mà tôi đang nói lúc này 

Tôi nghĩ rằng Iroha thật dễ thương, mặc dù nhỏ đang vô cùng phiền toái

Tôi luôn có quan niệm rằng tất cả mọi người ai cũng sẽ đối xử tử tế với người mình thích bất kể giới tính là gì, vì đó là bản năng khi theo đuổi tình yêu  

Thật ra, tôi từng tin rằng những người tsundere và những cô gái tệ với người mình thích chỉ tồn tại trong anime và light novel thôi. Những cô gái 3D sẽ thẳng thắn hơn, mỉm cười nhiều hơn với người mình thích và làm rõ cảm xúc của họ ngay từ đầu

Đó là những logic mà tôi luôn tin vào những giờ đây nó đã bị tan vỡ hoàn toàn 

Có lẽ những cô gái vừa phiền phức vừa dễ thương cũng tồn tại. Có lẽ việc làm phiền đối tượng của bạn cũng là cách để tiến gần đến họ hơn. Và có lẽ đó là một chiến thuật và hiệu quả để theo đuổi tình yêu của mình chăng 

Tôi không biết Iroha cảm thấy như thế nào về tôi. Lỡ đâu cảm xúc của nhỏ chỉ đơn giản là cảm xúc tích cực nhưng không theo thiên hướng lãng mạn thì sao? Có thể đơn giản chỉ là vì nhỏ là một người tốt thôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra, đối với tôi: nhỏ vừa phiền phức mà cũng thật dễ thương 

Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi đã hiểu được liệu những nhịp đập loạn xạ trong trái tôi có phải cảm xúc lãng mạn không. Có lẽ nếu là như thế, tôi sẽ không cảm thấy bối rối. Nhưng giống từ lúc Mashiro theo đuổi tôi khiến trái tim tôi đập ngày càng nhanh hơn, chỉ vì tôi đang ở gần một cô gái dễ thương. Và cũng giống những gì diễn ra lúc này. Tôi không có ý nói gì đến ham muốn tình dục đâu

Em gái thằng bạn tôi đúng là phiền phức. Phiền ngay cả lúc nhỏ cười, phiền cả lúc nhỏ nói. Đến cả lúc bình thường nhỏ cũng phiền, nhưng nhỏ vẫn rất dễ thương

Phát hiện đột xuất đó khiến tôi thấy đau đớn – đau đến nổi khiến tôi bật cười như một thằng ngốc. Tôi vội che miệng lại và lảng đi trước khi tôi kịp làm thế. Nhưng không thể tránh khỏi sự chú ý của Iroha

“Ah, Senpai, anh đang đỏ mặt đấy à?”

“L-Làm gì có chứ?”

“Nói dối kìa, hai má nóng đỏ cả lên này! Chúng đỏ ửng rồi! Heh! Em biết rồi nha! Anh cũng giống như bao tên con trai khác thôi, Senpai à! Tất nhiên là anh sẽ thấy phấn khích khi em mặc bikini rồi!”

“Im đi! Đừng có suy bụng ta ra bụng người!”

“Haha! ‘Suy bụng ta’ à! Em không biết rằng anh lại nhạy cảm đến thế đấy, Senpai!” Iroha dùng đầu ngón tay khoanh tròn trên da tôi

“Tôi quằn quại khi cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng “T-Thôi đi…Anh–không phải chỗ đó!”

“Chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc, chọc!”

“Anh nói là thôi đi mà!”

“Aha ha ha! Trêu anh vui thật đấy! Chắc em không dừng lại được mất!”

Kohinata Iroha. Con nhỏ độc tâm thích cười nhạo trên nỗi đau của tôi. Nhưng khi nhìn nhỏ tự do làm bất cứ điều gì mình muốn - vui vẻ thể hiện mong muốn của chính mình - khiến tôi nhớ đến những gì Canary từng nói trước đó

Rằng tôi nên thành thật hơn với mong muốn của chính mình, không nên cống hiến hết mọi thứ mình có cho Liên minh mà bỏ qua bản thân vì tôi cũng là một thành viên trong đó. Có thể con đường để tôi dẫn dắt nhóm của mình một cách hiệu quả nhất chính là thành thật với chính mình 

Tôi đã dành những ngày hè vui vẻ với kouhai siêu dễ thương nhưng siêu cấp phiền phức của mình ở đây. Có lẽ nghĩ rằng tôi muốn khoảng thời gian này kéo dài hơn chút cũng không sai

“Cảm ơn em Iroha. Giờ thì anh hiểu rồi”

“He he! Có vẻ như Senpai của mọi khi đã trở lại rồi ha!”

“Hả? Nói thật thì anh không biết mình có còn là senpai của lúc trước không nữa”

“Nhưng giờ anh giống anh ấy lắm. Anh chàng vừa tìm ra cách hiệu quả nhất để làm một việc gì đó ấy”

“À. Vậy có lẽ Senpai đó đang ở đây đấy”

Có thể nói giờ tôi sẽ quay lại mục tiêu ban đầu của mình: Làm sao để mang nhiều hạnh phúc nhất có thể đến cho Liên minh bằng con đường hiệu quả nhất. Chỉ khác một điều rằng từ giờ tôi đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với cảm xúc thật của mình

Dù sao sau cái mớ hỗn độn tôi phải đối mặt những ngày vừa qua thì điều này gầm với con người thật của tôi hơn nhiều. Tôi cảm thấy như mình có thể đối phó với Liên minh một lần nữa như cách tôi đã từng. Tôi phải cảm ơn Iroha thôi, nhỏ đã kéo tôi thoát khỏi nỗi u sầu và lo lắng, còn Canary đã đặt ra cho tôi những câu hỏi thách thức nữa nhưng phải đến bây giờ tôi mới ngộ ra

Tôi quay lại nhìn Iroha, bẻ tay và cười toe toét “Chắc dám chọc lét anh thì em cũng chuẩn bị tinh thần để bị trả đũa gấp đôi rồi ha?”

“Không cần đâu cảm ơn. Nhưng cứ thử xem. Em sẽ hét toáng lên rằng em đang bị sàm sỡ”

“Chơi bẩn thế”

“Này, nếu anh thật sự muốn chạm vào người em đến thế thì em có thể nghĩ lại nếu anh chịu quỳ xuống van xin ‘Làm ơn đi Iroha-chan! Làm ơn cho anh cù lét em đi!’”

“Được thôi”

“Gì cơ? Anh đồng ý à?”

“Hạ mình xuống năm giây để có thể trả thù màn chọc ghẹo tàn nhẫn của em là cái giá quá nhỏ”

“K-Khoan, anh đang đùa đúng không Senpai?”

“Dù anh không phải máu S, nhưng anh rất mong được nghe em khóc thét đấy”

“K-Khoan! Dừng lại đi! Tránh ra! Eeek!”

Tiếng cười khổ sở của Iroha vang vọng giữa bầu trời hạ. Không ngờ con nhỏ phiền phức này lại nhạy cảm thế 

Nhỏ chạy lại bãi cát để thoát khỏi tôi, vừa đến nơi nhỏ đã ngã xuống. Yếu thế mà dám bắt đầu cuộc chiến à 

Sau khi gỡ hết nút thắt cảm xúc và trở nên khá hơn. Tôi và Iroha xõa thêm chút nữa trên bãi biển rồi cả hai cũng về biệt thự 

Đó là lúc mọi chuyện xảy ra 

“A-Aki-kun... Iroha-chan...”

Vừa lúc chúng tôi bước vào bên trong, Canary xuất hiện. Má cô ấy hóp lại, và cô ấy loạng choạng bước tới như một con nai con mới sinh. Cô bám chặt lấy chiếc khăn tắm đang quấn quanh vai tôi để giữ thăng bằng.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Tôi xin lỗi! Làm ơn giúp tôi với! Tôi không biết phải làm gì nữa... chip...”

“Cô phải cho tôi biết có chuyện gì thì mới giúp được chứ”

“Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi…” Đôi mắt cô ấy trống rỗng và đầy vẻ kiệt sức khi lên tiếng. “Cả Murasaki Shikibu-sensei và Makigai Namako-sensei đều đang bị bí ý tưởng…”

“Ồ ra vậy”

Chỉ một câu đó là đủ để tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra

                                                                        ***

“Cuối cùng cũng đến lượt Aki – người chuyên giải quyết rắc rối, ha?”

“Mày không được phép thấy vui trong chuyện này đâu, nghe chưa?”

Ghi chú

[Lên trên]
Bánh Shine Muscat thường là loại bánh ngọt hoặc tráng miệng sử dụng nho Shine Muscat – một loại nho xanh cao cấp từ Nhật Bản, nổi tiếng với vị ngọt, hương thơm đặc trưng và vỏ mỏng có thể ăn được
Bánh Shine Muscat thường là loại bánh ngọt hoặc tráng miệng sử dụng nho Shine Muscat – một loại nho xanh cao cấp từ Nhật Bản, nổi tiếng với vị ngọt, hương thơm đặc trưng và vỏ mỏng có thể ăn được
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận