• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 3 - Sự ngưỡng mộ của trẻ con, suy cho cùng cũng chỉ là thứ thoáng qua như bệnh sởi mà thôi

Kết chương - Tiền

13 Bình luận - Độ dài: 8,063 từ - Cập nhật:

Đó, đối với tôi, cũng chỉ là một trong vô số ký ức đầy vô lý, đánh cược mạng sống, đến mức chẳng muốn nhớ lại mà thôi.

Thiếu nữ trong lòng tôi đang run rẩy. Chỉ biết run rẩy. Bởi ngoài điều đó ra, cô không còn làm được gì khác.

Thiếu nữ vốn dĩ có thể lao đi nhanh đến mức bỏ lại cả âm thanh phía sau, và chỉ bằng đôi tay trần cũng đủ sức đấm chết những yêu quái nhan nhản, giờ đây đã hoàn toàn trở nên bất lực. Thân thể không sao dồn nổi sức, linh lực cuồn cuộn như muốn trào ra ngoài kia lại chẳng thể sử dụng được chút nào.

Bị độc thần kinh làm tê liệt thân thể, lại thêm yêu độc tiết ra từ yêu quái mô phỏng thực vật ăn thịt làm tắc nghẽn dòng chảy linh lực, cô giờ đây chỉ còn là một đứa trẻ bất lực. Thậm chí còn suy yếu đến mức phải run rẩy trước cả một tiểu yêu hạ cấp. Một thân thể chẳng điều khiển nổi lấy một thuật thức đơn giản. Phải nói thẳng ra, cô giờ đây chẳng khác nào một gánh nặng vô dụng.

「Không... Không... Ta không muốn... như thế này...」

Thiếu nữ gần như lõa thể đang ẩn mình trong áo choàng thì thầm, giọng đầy sợ hãi và tuyệt vọng, lặp đi lặp lại. Những tiếng thì thào nhỏ bé. Cứ thì lẩm bẩm mãi.

Ánh mắt như thể bị tất thảy thế gian phản bội, ngấn đầy nước mắt, cùng với những lời mê sảng ấy, xét từ những gì nàng đã phải trải qua, cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Bởi với một thiếu nữ chỉ vừa mới mười tuổi, chưa từng biết tới thất bại, thì trải nghiệm này quả thật quá mức tàn khốc và chấn động.

...Và trên hết, điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là việc, so với vận mệnh ban đầu cô vốn phải gánh chịu, thì hiện tại vẫn còn là nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và... thực sự đến giờ mọi vấn đề vẫn chưa được giải quyết chút nào.

「Haha, đúng là game bất khả thi rồi còn gì」

Giữa đêm khuya u ám, trong khu rừng toàn lũ yêu quái hoành hành, tôi lẩn mình vào khe hở giữa những tảng đá lớn, cố giấu thân thể khỏi lũ quái vật đang lởn vởn khắp nơi, thốt ra một giọng điều chán chường. Quả thực tôi đang cực kỳ nản.

「Không ngờ lại khắc nghiệt đến mức này...」

Tôi nặn ra một nụ cười méo mó mà cười cợt. Để không chết, tôi đã chuẩn bị kỹ càng và bước vào cái sự kiện cưỡng ép thối tha này, vậy mà... haha, ngay ngày đầu tiên đã bị vét sạch vật phẩm dự trữ, chỉ còn biết cười thôi chứ biết sao giờ. Không phải là xem thường đâu, nhưng mà…

『Grurururu...』

「…!? Gần quá…」

Trước tiếng gầm gừ vang lên từ đâu đó, tôi lập tức siết chặt nét mặt. Có lẽ vẫn chưa bị phát hiện... nhưng không thể nán lại lâu được. Tôi còn muốn phục hồi thể lực càng nhiều càng tốt, thế nhưng…

「.........」

Chợt, tôi cúi xuống nhìn. Thiếu nữ tóc hồng đang nép mình trong áo choàng, run rẩy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, như van nài. Trong ánh mắt ấy ngập tràn tuyệt vọng, sợ hãi và bất an.

(...Cô bé này lanh lợi thật. Biết rõ tình cảnh của mình.)

Cả chuyện tìm kiếm hay cứu viện đều vô vọng, kẻ duy nhất cô có thể dựa vào lúc này chỉ còn mình tôi, một tên đầy tớ đáng khinh, và hơn hết, cô cũng hiểu bản thân mình giờ đây chỉ là gánh nặng trên con đường vượt qua khu rừng này. Cái đầu non nớt nhưng thông minh ấy, dường như đã hiểu cả rồi.

「…Đừng làm cái vẻ mặt đó nữa. Thần sẽ nghĩ cách mà」

Tôi đeo chiếc mặt nạ đã sứt một nửa, vừa nói vừa làm bộ đùa cợt. Dĩ nhiên, làm gì có cơ ngơi nào mà đùa giỡn... nhưng nếu để cô ấy bật khóc, kêu gào giữa đêm khuya này, e rằng sẽ nguy to. Ít nhất để cho tinh thần cô ổn định, tôi vẫn còn có thể đóng vai gã hề.

...Dù sao cũng là đầy tớ, quá biểu cảm sẽ chỉ gây nghi ngờ thừa thãi, nên tốt nhất là đừng để bị nhìn thấy.

「Ờ thì, là vậy đấy. …Đừng có mà rình trộm ta, lũ yêu quái kia!!」

Ngay lập tức, tôi rút con dao găm rẻ tiền ở bên hông và phóng thẳng ra. Một con chuột yêu quái đang lén lút rình mò từ trong bụi rậm bị xuyên thẳng qua sọ, não bị phá hủy hoàn toàn, chết không kịp kêu lên tiếng nào. Tiêu diệt nó trước khi nó kịp kêu gọi đồng bọn, kể cũng may mắn.

「Eh…? Ah...」

Thiếu nữ, vốn đã bị nhiễm độc nên không còn cảm nhận được khí tức xung quanh, chỉ còn biết há hốc miệng nhìn trân trối toàn bộ sự việc vừa diễn ra. Ha, cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm đúng tuổi rồi.

(...Còn hơn cái bộ mặt chảnh chọe ban nãy. Giờ thì ít nhất nói gì cũng dễ nghe hơn... mong là vậy.)

Nghĩ về thực tại chẳng bao giờ thuận lợi, tôi vừa tự giễu vừa quan sát lại cô bé. Có vẻ như cô không hề mang lòng nghi kỵ đối với thái độ của tôi. Cũng phải thôi, cô làm gì có thư thái để nghĩ xa đến thế. Tốt thôi. Thế nhưng...

「Hí...!?」

Tôi đưa tay ra, thiếu nữ bán khỏa thân giật bắn người lên, run rẩy. Ánh mắt sợ hãi dõi theo bàn tay đang tiến lại gần, cuối cùng nhắm chặt mắt như chịu đựng. Và rồi... khi cảm nhận được thứ gì đó chạm lên đầu mình, cô mở mắt ngỡ ngàng nhìn tôi.

「Thì, chẳng qua thần hay nghĩ mái tóc này trông mềm mại dễ chịu lắm. Giờ thế này, cho thần hưởng chút đền bù cũng không quá đáng chứ?」

Tôi cười gượng, vừa nói vừa cư xử có phần hỗn xược. Không phải nói dối đâu. Mái tóc mềm như tơ lụa, óng ánh ấy, từ lâu tôi đã muốn chạm thử rồi.

...Dẫu vậy, cũng không thể phủ nhận còn có lý do khác.

「……………」

Thiếu nữ ban đầu còn đầy bất an, nhưng sau khi nhận thấy trong mắt tôi không có ác ý hay thù địch, bèn ngoan ngoãn để mặc tôi xoa đầu, rồi sau đó ôm chặt lấy tôi.

(...Chậc. Quả nhiên là một đứa trẻ lanh lợi.)

Cô hiểu rằng nếu tỏ ra khó chịu lúc này sẽ là cực kỳ nguy hiểm. Cũng đúng, còn hơn để một đứa trẻ chưa trưởng thành ầm ĩ la hét mà chuốc lấy phiền toái... Nhưng mà, bắt một đứa trẻ con phải chịu đựng thế này, thế gian này thực sự đúng là địa ngục.

「Hửm...? Ngủ mất rồi sao?」

Không biết đã trôi qua bao lâu. Có lẽ vì quá mệt mỏi, thiếu nữ trong lòng tôi bắt đầu thở từng nhịp đều đặn, thiếp đi lúc nào không hay. Không hẳn là vì hoàn toàn yên tâm, nhưng bản năng trẻ nhỏ chắc cũng không thể cưỡng lại được.

「…Thật là, nhìn thế này lại càng thêm phiền phức.」

Ký ức về những đứa em tôi chợt ùa về. Không phải nét mặt, mà là bầu không khí rất giống. Đặc biệt là đứa em gái đó, sau mỗi lần gặp ác mộng lại ôm chặt lấy tôi khóc nức nở, bôi toàn nước mắt rồi nước mũi lên áo tôi, rồi sau đó cũng ngủ vùi như thế này. Thật là đứa nhóc bướng bỉnh…

「Thật đấy, toàn những đứa hỗn láo. Nhưng mà…」

Trẻ con thì phải thế mới đúng. Còn hơn là cứ run rẩy sợ hãi mãi. Ít nhất, đứa trẻ này hiện tại không có tội gì. Với lại, dù sao đi nữa, nếu không đưa được cô ấy về, thì tôi cũng chẳng thể sống sót trở ra được. Không có lựa chọn. Phải làm thôi. Vậy nên…

「Cho đến khi thoát khỏi khu rừng này, xin cơ thể mình hãy còn gắng gượng cho...」

Nhìn chằm chằm vào vũng máu đỏ tươi đã hình thành dưới chân từ lúc nào, chảy ra từ vết thương trên lưng bị rạch lúc cứu cô bé tóc hồng này, tôi khẽ nở một nụ cười khổ. Đó là nụ cười của một kẻ đã sẵn sàng đón nhận tất cả.

Đó là chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, phải, từ bốn năm về trước...

-

「………Mơ, sao...?」

Đó là câu đầu tiên tôi lẩm bẩm khi ý thức dần quay trở về thực tại. Và rồi, cùng với ý thức, ngũ quan của tôi cũng từ từ hồi phục cảm giác chân thật.

「Ah……ugh, khụ…………!?」

Trong cơn mê mờ hỗn độn, tôi rên rỉ rồi mở mắt ra. Vừa mới trở về thực tại, thứ ập tới ngay lập tức chính là cơn đau đớn cùng cảm giác mệt mỏi.

Cả cơ thể tôi đau đớn dữ dội. Đến mức có thể gọi là đau nhức toàn thân trầm trọng… ngay cả việc động đậy một ngón tay cũng vô cùng khó khăn. Tôi cảm thấy như thể bị trói chặt bởi một cơn tê liệt.

Kế tiếp là cơn đau đầu. Một nỗi đau âm ỉ, nhức nhối như mạch đập từ tận sâu trong não bộ khiến tôi phải nghiến răng chịu đựng.

Rồi tôi cảm nhận được cả nóng lẫn lạnh. Tựa như bị cảm nặng, cơ thể bên trong nóng bừng, vậy mà vẫn không ngừng run rẩy vì lạnh. Cảm giác buồn nôn trào lên, và lúc này tôi mới chợt nhận ra phần thân trên của mình quấn kín băng trắng, đồng thời toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Cuối cùng, cảm giác mệt mỏi và kiệt sức tràn  tới. Cơ thể tôi nặng nề như đúc bằng chì. Xương cốt, từng khớp một, đều rã rời như đã bị mài mòn cạn kiệt. Một cơn buồn ngủ dữ dội lại lôi kéo tôi về cõi mộng. Một cám dỗ khó lòng chống cự.

Thế nhưng bản năng tôi vẫn cố gắng chống lại cơn cám dỗ ấy. Cứ dễ dàng khuất phục trước chút cám dỗ này thì không thể nào chống lại huyễn thuật của yêu quái được. Ký ức trước đó vẫn còn mơ hồ, tôi cố gắng di chuyển ánh mắt để nắm bắt tình hình xung quanh.

Một trần nhà hiện ra trong tầm mắt. Trần nhà bằng gỗ… nghĩa là, tôi đang ở trong căn phòng nào đó.

Tiếp theo, tôi thấy tấm cửa shoji, và tuy ánh sáng mờ mịt khó nhìn rõ, tôi vẫn nhận ra được vài bức thư họa và vật dụng trang trí. Chăn đệm lót dưới thân là loại nhồi lông vũ. Vậy thì, đây là phòng ngủ……?

(Chuyện gì… đang xảy ra vậy?)

Ít nhất, tôi biết chắc đây không phải là cái túp chòi tạm bợ dành cho mộ đầy tớ như tôi. Nhưng đồng thời, trong đầu tôi cũng dấy lên những nghi vấn. Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lại được ngủ ở một nơi thế này? Một kẻ chỉ là đầy tớ như tôi lẽ ra không thể được phép đặt chân vào đây mới phải…

「Ugh... ugh... Gaa...!?」

Giữa cơn mê man do đau đớn và buồn ngủ gây ra, tôi cố lắc người, vặn vẹo thân thể đang rã rời để thu thập thêm thông tin, rồi thử cử động cả hai tay, và ngay lập tức, cơn đau dữ dội khiến tôi bật ra tiếng kêu. Đồng thời, tôi cũng nhớ lại cánh tay trái của mình đã bị thanh yêu đao quái gở kia bẻ cong về một hướng kỳ dị, rồi còn bị đâm xuyên từ lòng bàn tay đến tận vai.

「Gư…! Ha… ha… ha… C-chuyện gì đang xảy ra…? Cống ngầm… còn thanh đao chết tiệt đó thì…?」

Vừa thở hổn hển, tôi vừa lẩm bẩm. Chết tiệt, ngay cả nói thành tiếng cũng khó khăn đến thế này...

「Có… có ai không? Ai đó… ah…?」

Tôi cố gắng lê lết cánh tay phải, đỡ bị thương hơn một chút, và rồi cuối cùng cũng nhận ra. Ngay sát bên trong chăn, có ai đó… hoặc có thứ gì đó đang nằm cạnh tôi.

「………」

Nếu là tôi ngày thường, hẳn đã lập tức cảnh giác, chộp lấy vũ khí, hoặc chí ít cũng bật dậy khỏi chăn trong chớp mắt. Tiếc rằng với cơ thể kiệt quệ và thương tích thế này, tôi hoàn toàn không có chút dư lực nào để làm được điều đó. Cũng chẳng có vũ khí nào trong tầm tay. Hơn nữa, bộ não đã tàn tạ vì đau đớn và mệt mỏi chẳng thể nghĩ ra điều gì.

Thế nên, tôi không suy nghĩ gì cả, chỉ vô thức nắm lấy mép chăn, kéo bật ra.

Và rồi, trước cảnh tượng xuất hiện bên dưới tấm chăn ấy, đầu óc tôi trong một chốc hoàn toàn trống rỗng. Bởi vì, chỗ đó là…

「Aoi…?」

Một thiếu nữ đang nằm đó. Mái tóc óng ả, rực rỡ mang sắc đào phơn phớt hồng, vẻ đẹp đồng thời toát lên sự thanh khiết và kiều diễm mà bất cứ ai cũng phải thừa nhận. Cổ ngọc nõn nà vẽ thành đường cong mềm mại. Làn da trắng trong suốt tựa pha lê, vóc dáng mơn mởn đầy sức sống, cùng bộ ngực nảy nở vượt xa tuổi tác… Một cô gái hội tụ tất cả lý tưởng ngoại hình mà một nam nhân có thể mơ ước… đang nằm đó, hoàn toàn khỏa thân.

「………」

Tôi chết lặng vài giây, tâm trí vốn đã rối mù lại hoàn toàn ngừng trệ. Và rồi, tôi nhận ra nhịp thở đều đều, nhịp nhàng của cô, nhận ra đôi mi khép chặt, cô đang ngủ.

...Dù đã hiểu vậy, trong lòng tôi chỉ càng dâng lên thêm hoài nghi.

(Không, khoan đã… đây thực sự là hiện thực sao? Hay chỉ là ảo giác, hay là đang mơ?)

Chỉ cần cân nhắc các dữ kiện hiện tại, cũng đã quá khó tin để gọi đây là thực tại. Cộng thêm ý thức vẫn còn lờ mờ, tôi đi đến kết luận, khả năng cao đây chỉ là ảo giác hoặc mộng cảnh. Bởi tình huống này quá đỗi bất thường.

「Đây là… vết nước mắt, sao?」

Mặc dù bất lịch sự, ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào cô, nàng thiếu nữ đang ngủ trong cùng một chăn, da thịt gần như kề sát, không thể không chú ý.

Khóe mắt nàng, Onizuki Aoi, đỏ hoe và sưng tấy. Đôi gò má vẫn còn ướt đẫm. Thật khó mà nghĩ đó là thứ gì khác ngoài dấu vết của những trận khóc nức nở.

「…………」

Tôi lặng lẽ nhìn cô . Không phải vì bị mê hoặc. Cũng chẳng phải vì dục vọng. Chỉ đơn giản là tôi đang nhớ về quá khứ. Nhớ lại ký ức bốn năm về trước…

「…Nhìn thế này mới thấy, chẳng thay đổi gì cả.」

Hồi đó, cô cũng mang gương mặt như thế này.

…Cho dù tài năng xuất chúng, thực lực vượt trội, thì rốt cuộc cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười tuổi mà thôi. Bị thuộc hạ, thân tộc… không, bị chính người mà mình ngưỡng mộ nhất phản bội. Lại bị thương đến mức không thể cử động nổi, phải chạy trốn suốt ba ngày ba đêm trong khu rừng yêu quái đầy rẫy những quái vật khát máu rình rập. Kết cục ra sao, khỏi cần phải nói.

Cái dáng vẻ ngạo mạn, chảnh chọe thuở vừa rời khỏi dinh thự cũng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một thiếu nữ sợ hãi, khóc lóc, bám víu vào bất kỳ ai, thậm chí thảm hại, đáng thương bám lấy cả một đầy tớ tầm thường như ta.

「…Có lẽ, chính cái sự thảm hại ngày ấy cũng là nguyên nhân.」

Một cách rất tự nhiên, gần như vô thức, tôi vươn tay ra.

Và rồi, cũng như đã từng vỗ về lũ em thuở bé, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc cô, khẽ vuốt ve.

「…Haha, chắc là tỉnh dậy mình sẽ bị đánh chết mất.」

Một tên hạ nhân dám tự tiện xoa đầu tiểu thư cao quý danh tộc trừ yêu sư, dù nghĩ thế nào cũng là đại nghịch bất đạo. Người nóng tính thì có khi đã lệnh chém đầu từ lâu rồi.

Hành động ấy vừa nguy hiểm, vừa vô nghĩa, chẳng có lấy một chút lợi lộc nào. Một hành động ngu ngốc tột cùng. Ấy thế mà…

「…Gương mặt khi ngủ, vẫn không đổi chút nào.」

Vừa vuốt mái tóc ấy, tôi lại nghĩ, có lẽ vì đã phơi bày bộ dạng thảm hại đến thế trước mặt tôi, nên cô ấy mới giữ tôi lại bên mình như bây giờ.

Dẫu cho sự việc đã trôi qua từ thuở mười tuổi, đã cho người ta thấy bộ dạng nhếch nhác đến thế, chẳng trách cô không yên tâm buông tha. Không chỉ vì thú vui, việc giữ tôi bên cạnh còn có thể nhằm mục đích giám sát, đề phòng tiết lộ chuyện cũ. Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán mà thôi…

「Mà, tại sao cô lại ở trong tình trạng thế này… lại còn khóc nữa………」

Tôi thoáng tìm kiếm một lời giải thích hợp lý cho tình huống hiện tại… nhưng rồi tự nhủ, đây là mơ hoặc ảo giác, có cố suy nghĩ sâu xa cũng chỉ vô ích mà thôi.

「Khoan đã. Haha, chẳng lẽ… đây là do tâm lý và dục vọng sâu kín của mình tạo thành? Hahaha, nực cười thật. Buồn cười chết mất…」

「…Tomobe?」

Câu nói ấy khiến tôi lập tức im bặt, nín thở, trong khoảnh khắc như hóa đá. Rồi chậm rãi quay đầu, khuôn mặt cũng dần cứng lại.

Thiếu nữ đang nép bên tôi, ánh mắt đỏ hoe, long lanh ngấn nước, đang chăm chú nhìn tôi. Ánh nhìn ấy trong suốt, run rẩy, hệt như một đứa trẻ sợ hãi.

「T-tiểu thư… cái này…!?」

Tôi vội vàng rút tay lại, cố gắng biện hộ, nhưng vì cơn đau đầu và cơn buồn ngủ hỗn loạn, đầu óc tôi hoàn toàn không kịp nghĩ ra lời nào, chỉ biết ú ớ, bối rối.

Và khi tôi còn đang luống cuống nghĩ cách, thì—

Một cảm giác mềm mại, ấm áp khẽ chạm vào má tôi… Tôi phải mất một chút thời gian mới nhận ra đó là bàn tay cô.

「Đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi.」

Câu nói như mệnh lệnh phát ra từ đôi mắt kiên định như xuyên thấu tâm can ấy. Tôi lập tức hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô. Và thế là, dù hoang mang, bối rối, tôi vẫn tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ ấy.

Một khoảng lặng kỳ lạ kéo dài… Tôi chỉ vuốt tóc cô, còn cô thì nhẹ nhàng chạm lên má tôi, chăm chú ngắm nhìn. Dẫu đang cùng nằm chung một chiếc chăn, gần như trần trụi, tình cảnh này vẫn khiến tôi cảm thấy siêu thực

「…Tiểu thư, người đang khóc sao?」

Trong muôn vàn nghi vấn, những điều muốn hỏi, cuối cùng lời thốt ra đầu tiên lại là câu đó. Và trước câu hỏi ấy, đôi mắt Aoi khẽ run lên, rồi khép lại.

「Đúng vậy. Ta đã biết trước, nhưng… đó là sự lựa chọn của ngươi, đúng không?」

Cô thì thầm, vừa buồn bã, vừa tiếc nuối, nhưng cũng như đã chấp nhận. Rồi, bàn tay nhỏ bé đang chạm lên má tôi khẽ di chuyển, lần lên trán tôi, thì thầm—

「Ngươi cần phải nghỉ ngơi thêm. Hãy an tâm, nơi này an toàn. Vậy nên… cứ ngủ đi.」

Khi tôi nhận ra đó là huyễn thuật từ đôi mắt cô, thì đã quá muộn. Đầu óc tôi, vốn đã rã rời vì đau đớn và kiệt sức, nhanh chóng chìm vào hôn mê. Suy nghĩ cũng không thể nào tiếp tục được nữa. Và như thế, tôi chầm chậm khép mi, rồi… rồi…

-

Nàng thiếu nữ chứng kiến chàng một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu, Onizuki lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt chàng thanh niên. Nàng cứ thế dõi theo, không rời mắt. Có lẽ dù cho chàng có tỉnh lại đi nữa, ký ức về chuyện này cũng sẽ mờ nhạt chẳng thể nhớ nổi. Như vậy cũng tốt. Bây giờ, chỉ cần như vậy là được rồi…….

「………Chẳng hay bề ngoài đã tạm thời qua mặt được người ta chưa nhỉ」

Aoi khẽ ngồi dậy, rồi vẫn không ngừng vuốt ve đôi gò má chàng trai, bằng một sự xót xa cùng tình yêu vô tận. Đã từng có lúc mức độ ăn mòn tiến triển tới mức không tài nào che giấu nổi, song cuối cùng, mọi chuyện xem ra vẫn kịp thời xử lý được. Ít nhất, nếu chỉ xét riêng gương mặt, thì trong phạm vi người ngoài nhìn thấy cũng không đến nỗi quá mất tự nhiên……… Dẫu cho, những gì bên dưới lớp da ấy ra sao, thì nàng cũng không thể biết được.

「Dù vậy………ngạc nhiên thật đấy. Không ngờ lại bị nhìn bằng ánh mắt như vậy」

Nàng vốn không phải vì mục đích đó mà làm thế. Chỉ là do mất quá nhiều máu, cơ thể chàng nhất là các chi, đã lạnh toát như xác chết. Thế nhưng bên trong lại khác, cơn biến dị khiến nhiệt lượng toả ra đến mức kinh người…… Aoi buộc phải vừa hạ nhiệt vừa dùng bí dược để áp chế dị biến, đồng thời ngăn không cho cơ thể chàng từ bên ngoài bị mục rữa. Chính vì vậy, nàng mới phải chui vào chăn, trong dáng vẻ thế này, vừa thầm cầu mong điều tồi tệ nhất đừng xảy ra… nhưng nói rằng nàng 「không hề mong đợi」 thì chắc chắn là nói dối.

「Thật đấy, khiến người ta mất cả tự tin luôn. Bình thường thì cũng nên có chút phản ứng chứ?」

Aoi rất ý thức về vẻ đẹp của mình. Nàng biết khuôn mặt mình tuyệt mỹ thế nào, thân thể mình cuốn hút ra sao, huyết thống của mình cao quý đến nhường nào. Và nàng cũng biết, những điều đó đối với đàn ông có giá trị lớn lao đến mức nào, khiến họ dù thế nào cũng muốn có được.

 Huống chi, hiện tại hắn đang trong tình trạng cận kề cái chết, lý trí mong manh tựa tơ liễu trước gió, chỉ còn là một sinh vật gần giống lũ quái vật để mặc dục vọng dẫn lối. Trong hoàn cảnh như thế, bên cạnh hắn lại xuất hiện một thiếu nữ khỏa thân không chút che đậy… hậu quả thế nào, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ hiểu. Ấy vậy mà………

「Bị nhìn bằng ánh mắt ấy thì ta phải làm sao đây. Chẳng phải như thế thì ta lại giống dã thú hơn sao?」

Dù có bị nhìn bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng thì Aoi cũng đã chuẩn bị tâm lý… Nhưng ánh mắt ấy lại hoàn toàn khác. Đó là ánh mắt đầy ắp tình thương, hoặc chí ít là một sự trìu mến.

「Thật đấy, bỏ lỡ cơ hội đáng tiếc quá phải không?」

Nếu khi ấy chàng trai áp đảo cô, đè cô xuống, thì Aoi cũng không định kháng cự. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận tất cả, để cho bản thân được chàng chiếm đoạt, tha thứ tất cả những gì chàng muốn làm với mình… Nhưng………

Nghĩ tới đó, Aoi bật cười giễu chính mình. Tha thứ ư? Tha thứ cái gì cơ chứ? Không phải như vậy. Không phải như vậy.

Đó chỉ là kỳ vọng, là dục vọng, là mong muốn ích kỷ của riêng nàng mà thôi. Chỉ là nàng quá sợ hãi, sợ ánh mắt khinh bỉ, cảm xúc căm hận sẽ hiện ra trên gương mặt chàng khi tỉnh dậy, nên mới cố tìm cho mình một cái cớ mà thôi.

「Fufufu. Thật là lố bịch, đúng không?」

Chẳng khác gì hồi đó. Chẳng thể trách móc gì kẻ đó được.

Đúng vậy, lố bịch vô cùng. Giống như khi xưa, nàng khinh bỉ và thất vọng về mẫu thân, chỉ biết ngu ngốc hy vọng được phụ thân yêu thương. Nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực, chỉ cần lập công, chỉ cần rèn luyện đủ tư cách kế thừa dòng dõi Onizuki thì phụ thân sẽ yêu thương mình, suy nghĩ ngây thơ ấy. Và cũng chính vì ngu ngốc như thế, mới mắc bẫy của kẻ đó, mới bị kẻ đó phản bội…

Không, không phải vậy. Không giống như vậy. Cô không giống kẻ đó. Mọi thứ chỉ là nằm ngoài dự tính. Cô không hề có ý định gài bẫy chàng. Không hề có ý làm điều ác.

Chỉ là…… chỉ là cô mong muốn chàng trai ấy trở thành người xứng đáng với mình. Chỉ cần trở thành người mà cô có thể ở bên cạnh… Chỉ vậy thôi, vậy mà……!!

「Nếu có thể tạo ra sự đã rồi, thì còn có thể ngụy biện đủ điều nhỉ?」

Hiện tại xét về địa vị, chàng trai thấp kém hơn nàng , cho nên nếu mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch, nàng đã có thể dùng chuyện đó để trói buộc chàng. Với tính cách của chàng, nếu làm ra chuyện như vậy, chàng sẽ không dám nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt vì cắn rứt lương tâm. Thế mà…… chẳng ngờ lại bị nhìn bằng ánh mắt đó.

「Vậy cuối cùng, khoản nợ này đành phải để lại sau vậy nhỉ? Thật là người tàn nhẫn ghê~ Lúc nào cũng cứ trêu chọc thiếp thế này, là muốn hành hạ thiếp sao? Hay là muốn tính thêm lãi suất nữa đây?」

Nàng vừa trêu ghẹo, vừa khẽ ôm lấy gương mặt chàng trai trong lòng bàn tay. Thiếp yêu chàng, yêu chàng tới vô tận…

「Không cần phải…tha thứ cho thiếp đâu nhé? Ah, yên tâm đi. Thiếp cũng chẳng mong ngóng gì chiếu cố hay ân xá cả. Chỉ cần... khi thời khắc ấy đến, thiếp sẽ nhận lấy hết thảy hình phạt, nhé?」

Cho tới ngày thiếp trở thành người của chàng, khi ấy dù có hình phạt thế nào thiếp cũng nguyện nhận lấy. Thiếp sẽ làm tất cả theo ý chàng. Sẽ hiến dâng tất cả cho chàng. Cho nên… cho nên…!!

「………Ngó trộm đấy sao, obaa-sama? Không ngờ người lại có sở thích xấu như thế, đi rình mò buổi gặp gỡ của cháu gái mình」

Aoi khẽ thì thầm, hướng về phía chiếc bóng chim hiện lên mờ ảo trên cánh cửa kéo dưới ánh trăng. Giọng nói ấy lạnh lùng, cảnh giác, thậm chí phảng phất sát khí. Hoàn toàn khác biệt với giọng ngọt ngào, đầy cảm xúc, tựa như tiếng chuông ngân vừa nãy.

「Ara, cháu gái ta lại lạnh nhạt như vậy sao, Aoi? Ta đã phải vất vả ra tay giúp đỡ con đấy nhé, vậy mà lại nói thế, thật là làm bà buồn lòng」

「Không biết miệng nào nói ra câu đó nhỉ? Người đã từng vứt bỏ đứa cháu gái đáng yêu này」

Đáp lại giọng nói ngọt ngào như mèo kêu vang lên từ phía chiếc bóng, Aoi không giấu nổi sự khinh bỉ và thù địch. Cô biết rõ. Bốn năm trước, khi cha cô bày mưu hãm hại cô, người bà này rõ ràng đã biết, vậy mà lại không hề ra tay cứu giúp hay cảnh báo lấy một lời.

「Đừng nói vậy chứ. Ta cũng có lý do của riêng mình mà. Với lại, chẳng phải cuối cùng cháu vẫn bình an vô sự đó sao? Hơn nữa, những gì ta làm cho con sau này, chẳng lẽ con đã quên rồi à?」

Giọng điệu nũng nịu ấy truyền qua thức thần, khiến Aoi bật tiếng tặc lưỡi. Tặc lưỡi nhưng... nàng lại chẳng thể phủ nhận những lời đó, một sự thật cay đắng. Ngay từ khi đống sắt vụn đáng ghét kia tìm cách giết chàng ấy, Aoi đã có dự cảm chẳng lành. Đã thế, dù mất máu nhiều đến vậy mà vẫn còn thở được, điều đó chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất.

Không thể để bị phát hiện. Ngay khi trở về dinh thự của gia tộc Aimi, cô đã lập tức dựng kết giới chồng chất quanh phòng, đồng thời thi triển thuật xua người. Kết giới nghiêm ngặt tới cả Uemon, thủ lĩnh Thượng Lạc đoàn, cũng khó lòng phá nổi. Nếu để người khác nhìn thấy tình trạng ấy, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.

Nếu may mắn thì bị giam giữ, bình thường thì bị xử tử, còn tệ nhất là trở thành vật thí nghiệm cho Lý Cứu Chúng, bị hành hạ đến mức chết còn sướng hơn sống. Đặc biệt, vật thí nghiệm bị biến đổi bởi『Yêu Mẫu』 thì cực kỳ hiếm hoi. Nếu bị bọn điên kia biết… nàng sẽ chẳng ngần ngại tiêu diệt toàn bộ nhân chứng.

May mắn thay, bi kịch đó đã không xảy ra. Nếu không, ngay cả khi giết sạch sẽ, việc nhiều người trong dinh thự mất tích vẫn sẽ bị nghi ngờ.

Dẫu vậy, bảo vệ chàng trai ấy trong phòng riêng cũng chỉ giải quyết được bước đầu. Việc cầm máu và khâu vết thương còn tạm ổn, nhưng dịch thể của yêu quái đã xâm nhập vào cơ thể, chậm rãi mà chắc chắn, làm biến đổi thân thể chàng.

Như sâu bướm hóa kén để trở thành bướm, cơ thể chàng đang bị tái tạo từ bên trong… Khi Aoi đưa chàng vào phòng, có lẽ khoảng một phần mười cơ thể đã bị biến dị. Bắt đầu từ nhãn cầu bên trái, lan rộng, thấm sâu và biến dị.

Ngay cả Aoi, cũng không thể giải quyết lập tức. Dù có bí dược để ngăn chặn yêu hóa và kéo dài mạng sống, nhưng đó cũng chỉ là kéo dài, không phải chữa trị tận gốc. Các cấm thuật triều đình, có lẽ còn có hy vọng… nhưng việc ấy là bất khả thi trong tình cảnh hiện tại.

Huống chi, nguyên liệu cho thứ thuốc bí truyền ấy cực kỳ khó tìm. Để tái tạo cơ thể yêu hóa trở lại thành thân thể con người, cần linh lực cực kỳ mạnh. Nhưng những thứ như máu hay tim của người mang linh lực cao đâu dễ kiếm?

Dùng nguyên liệu cấp thấp để thay thế thì khỏi cần nói, dịch thể ấy có nguồn gốc từ『Yêu Mẫu』 , được cho đã từng là thần tộc bị sa đọa. Với thứ đó, nguyên liệu tầm thường sẽ chẳng mang lại hiệu quả gì. Aoi thậm chí đã chuẩn bị tâm lý ám sát vài trừ yêu sư trong kinh thành.

「Người cứu cháu lúc đó chính là bà đấy nhé? Dù không định đòi ơn, nhưng cũng nên cảm ơn một chút chứ, phải không nào?」

Với giọng điệu ôn hòa già dặn, chiếc bóng chim kia khẽ cười. Đúng vậy, khi Aoi đang rơi vào tình thế tuyệt vọng, thì chính thức thần bạch lộ của bà xuất hiện. Bà nội cô cũng gắn thức thần theo dõi tình hình, chỉ hai ngày sau khi sự việc xảy ra đã mang đầy đủ nguyên liệu tới.

Và Aoi, như muốn chứng minh tài năng của mình, đã điều chế thành công thứ bí dược cao cấp ấy ngay lần đầu tiên, rồi cho chàng trai uống.

Kể từ đó, ba ngày trôi qua… Những chỗ bị biến dị liên tục vật lộn giữa hình người và yêu vật, cuối cùng cũng tái tạo gần như hoàn chỉnh, ít nhất là bề ngoài. Dù vẫn rất yếu, nhưng năm ngày sau chàng đã tỉnh lại. Tất cả, quả thật là nhờ bà nội. Nhưng………

「Ta cũng đoán ra rồi, nhưng trái tim đó... chắc hẳn là của ả đàn bà đó, đúng không?」

Một câu hỏi có phần mơ hồ, thế nhưng đối với hai người thì chỉ cần vậy là đủ.

「……Chỉ một lần hay hai lần thì còn đỡ, nhưng nếu buộc phải hấp thu mỗi tháng một lần, thì thứ của đứa trẻ đó là tối ưu nhất, chuyện đó ít nhất con cũng hiểu được chứ?」

Sau một hồi im lặng, bạch lộ xác nhận với Aoi bằng giọng như căn dặn.

Nhị tiểu thư Onizuki, vì khó chịu mà khẽ nhíu mày, song cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

「Ta cũng đâu phải đồ ngốc. Ít ra ta hiểu rõ thứ nội tạng chất lượng như thế không phải dễ dàng có được」

Nếu chỉ là một lần duy nhất, nàng tuyệt đối không muốn sử dụng trái tim của ả nữ nhân đó... Thế nhưng, đây không phải chuyện có thể phán đoán bằng cảm xúc. Đúng vậy, đây là phương thuốc kéo dài sinh mệnh, chỉ để ức chế triệu chứng. Không phải thứ có thể chữa trị tận gốc.

Nếu không làm gì cả, thì ít nhất mỗi tháng một lần cũng phải uống. Nếu không, hiện tượng yêu hóa kia sẽ một lần nữa gặm nhấm lấy chàng. Đúng vậy, ít nhất là mỗi tháng một lần. Để áp chế dịch thể nồng đậm yêu lực từ 『Yêu Mẫu』 đó, cần đến nội tạng của kẻ mang linh lực tương xứng... tốt nhất là trái tim... đây là điều bắt buộc.

Mà lại mỗi tháng một lần?

Nếu nghĩ một cách bình thường thì cho dù tiêu tốn bao nhiêu vàng bạc cũng là điều không tưởng. Ấy vậy mà chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, bà đã đưa ra thứ nguyên liệu gần như hoàn mỹ trong trạng thái tươi mới nhất, và còn mạnh miệng tuyên bố từ nay về sau lúc nào cũng có thể chuẩn bị được.

Nếu vậy, chỉ còn một con đường duy nhất để có được. Đó chính là ả đàn bà không biết nghĩ xa, đầu óc cũng như phẩm hạnh đều không ra sao, vậy mà lại may mắn và mạnh mẽ đến mức giết mãi cũng không chết được kia...

「Ta hiểu rằng bản thân không có tư cách phàn nàn. Ta hiểu mà」

Việc một phần thân thể của ả đàn bà kia được cấy vào trong người chàng, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến nàng nổi da gà, buồn nôn. Thế nhưng, nàng vẫn có thể chịu đựng. Vì chàng, chút cảm xúc ấy nàng hoàn toàn có thể đè nén được.

「Thế thì? Đổi lại, bà muốn yêu cầu điều gì? Ta cũng không phải kẻ ngạo mạn. Chỉ cần nằm trong khả năng, ta sẽ nhượng bộ」

Chỉ cần không phải giao ra người mà nàng yêu thương nhất, Aoi đã sẵn sàng chấp nhận hầu như mọi điều kiện. Dù sao phần nào trách nhiệm trong sự việc lần này cũng thuộc về nàng, chính nàng đã đẩy chàng vào vòng nguy hiểm...

…Dĩ nhiên, nàng cũng thừa hiểu, dù có là cái ả ngu ngốc sống trong thế giới màu hồng ấy thì cũng không dám đòi quyền sở hữu hắn, là điều tối kỵ đối với gia tộc Onizuki, nên mới có thể bình thản như vậy.

Thế nhưng... ở một khía cạnh nào đó, lựa chọn của người chị lại gây tổn thương cho lòng kiêu hãnh của cô tiểu thư kiêu ngạo mang tên Aoi còn tàn nhẫn hơn bất kỳ yêu cầu nào. Tức là…

「Yên tâm đi. Theo lời đứa con bé thì không cần bất kỳ báo đáp gì cả」

「……Bà nói thật sao?」

Nghe thấy lời của thức thần, Aoi lộ ra vẻ mặt ngờ vực.

Cho dù có thể tái sinh đi nữa, thì vẫn cần phải tự mình mổ bụng, moi lấy trái tim, cũng không thể để cho người ngoài phát hiện ra. Cái nỗi đau đớn ấy, dù không trải qua thực tế cũng có thể dễ dàng tưởng tượng được. Vậy mà ả ta lại tự nguyện dâng hiến cho nàng mà không cần báo đáp? Chuyện này thật sự khó mà tin nổi. Nếu nói rằng chính bà nội đã tẩy não ả đàn bà đó thì còn có lý hơn.

「Ta không làm những chuyện như thế đâu nhé? Chỉ là ta đã cẩn thận giải thích lý do với đứa nhỏ, rồi nó tự nguyện chấp thuận thôi. Theo lời đứa nhỏ ấy thì, 『Tại sao lại phải đòi hỏi báo đáp để trao tặng cho chàng chứ』」

「………!!?」

Nghe thấy lời đó, Aoi trừng mắt, cứng họng. Aoi đã hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của người chị mình.

Đối với chị nàng, bản thân nàng, đứa em gái này, vốn dĩ chẳng đáng để để tâm, cũng chẳng thèm nghĩ đến. Chỉ vì đối với chàng, trái tim của mình là cần thiết, nên tự cắt lấy, chỉ đơn giản là thế. Ngay từ đầu, chị ta chưa từng nghĩ tới nàng, cũng không coi như đang giúp đỡ. Đúng vậy, Aoi hoàn toàn bị『phớt lờ』.

…Đúng vậy, y hệt như cách người cha ruột đối xử với nàng từ khi chào đời.

「Đừng có giỡn mặt với ta……!!!」

Bất giác, nàng nghiến chặt răng. Bị một ả nữ nhân ngu ngốc như vậy coi thường đến mức này...!!

Trong lồng ngực Aoi, một cảm xúc đen tối trỗi dậy. Đó chính là hận thù. Là sát ý nhắm đến ả đàn bà đáng nguyền rủa kia, kẻ vừa sở hữu tất cả những gì nàng khát khao, lại dễ dàng vứt bỏ chúng.

Đừng có đùa đừng có đùa với ta!!

Đừng có đùa với ta!!

(Ả ta……!! Định coi thường ta đến mức nào mới chịu được đây……!! Cái này, cái kia!! Tất cả đều là tự tay mình chuốc lấy, thế mà ả đàn bà đó còn dám nói những lời viển vông như thế……!!)

Sự kiêu ngạo và trơ tráo của chị mình, kẻ mà Aoi coi là chỉ biết tự phụ dựa vào dị năng của bản thân, khiến linh lực xung quanh nàng cuộn trào. Phải chăng ả cho rằng dù có chuyện gì cũng không thể chết được? Ngây thơ, ngây thơ quá mức rồi.

 Đúng là dị năng ấy rất đáng sợ, nhưng ngược lại, nó cũng chỉ có vậy mà thôi. Nếu đã biết cách, thì vẫn có thể giết chết, hoặc thậm chí đày đọa vào trạng thái còn đau đớn gấp bội cái chết. Và với trí tuệ cùng kiến thức của Aoi, nghĩ ra mười phương pháp như vậy chỉ là chuyện trong nháy mắt. Vậy mà, vậy mà……!!

「Đúng vậy. Nếu thế thì, ta sẽ dạy cho ả một bài học. Để cho những chuyện ngớ ngẩn thế này……」

「Chuyện đó thì ta không cho phép đâu, Aoi?」

Trước lời cảnh cáo lạnh lùng, không thể đoán được cảm xúc đằng sau, cơn giận của Aoi như bị dập tắt. Qua thức thần, chỉ một câu ngắn ngủi đó thôi, nhưng lại ẩn chứa sát khí dày đặc cùng sức mạnh từ ngôn linh thuật được luyện thành tới thăng hoa, đã khiến Aoi không còn chú tâm đến điều gì khác.

「…………」

Một hồi lặng thinh.

Thiếu nữ, chỉ quấn trên người một tấm chăn mỏng, xoay lưng lại để che chắn cho người mình yêu thương nhất, đối mặt qua tấm cửa shoji với thức thần, trong tâm trạng cực kỳ cảnh giác.

Dù sao thì Aoi, dù được ca ngợi là thiên tài, cũng mới chỉ mười bốn tuổi, lại tay không tấc sắt mà còn phải bảo vệ người sau lưng, nên cho dù chỉ là giao tiếp qua thức thần, thì đối đầu trực diện với bà nội kia cũng không thể dễ dàng thoát thân. Phản ứng như vậy, cũng là chuyện đương nhiên.

「………Fufu , đừng làm mặt đáng sợ như thế? Ta đâu có ý định cãi nhau với con」

Là bà nội tự mình phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy. Vừa cười dịu dàng vừa xua tan sát khí.

「Chuyện chị em hòa thuận…… e là không dễ dàng, nhưng cũng đâu cần phải lộ rõ thù địch đến vậy? Cứ cau có mãi thì phí gương mặt mỹ miều đó lắm đấy?」

Một lời nói nghe có vẻ lạc quan... nhưng Aoi tuyệt đối không có ý định tin theo mặt chữ. Nàng hiểu rất rõ, đó chính là một lời cảnh cáo.

「………Này, ta vẫn luôn thắc mắc đó obaa-sama? Rốt cuộc bà đang nghĩ gì mà giờ này lại đưa tay cứu vớt ta? Chuyện lần này, chẳng phải cũng chưa xin được sự chấp thuận từ những lão già kia sao?」

Aoi hỏi, như thể thăm dò. Đúng vậy, đây là vấn đề then chốt. Việc cứu giúp lần này, lẽ ra vốn không thể chấp nhận được. Việc nàng quá mức chấp niệm với một kẻ đầy tớ. Việc ả đàn bà kia tự tay xé toạc bụng mình.

Xét theo lịch sử và thể diện của gia tộc Onizuki, cả hai việc đều là đại kỵ. Ấy vậy mà bà lão thích làm bộ trẻ trung kia... vì sao lại đứng về phía bọn họ?

「Ara? Có gì lạ đâu? Trước khi là trưởng lão của Onizuki, ta vẫn là bà ngoại của các con kia mà? Yêu thương đám cháu dễ thương, đáp ứng nguyện vọng của các cháu, chẳng phải đó là điều đương nhiên sao?」

Nói như thật…!! Aoi liếc nhìn thức thần bằng ánh mắt lạnh lùng.

(Thật sự... có thể nói ra mấy câu giả dối ấy mà không chớp mắt. Nếu bà thực sự nghĩ như vậy, thì ta, cả ả đàn bà đó, và cả chàng ấy nữa... đã chẳng ra nông nỗi này rồi……!!)

Nàng thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng vẫn không nói ra miệng. Bởi vì, có nói cũng vô ích, chỉ tổ bị đánh trống lảng.

「……Thôi, ai mà biết được. Dù sao thì, chuyện của ả đàn bà kia ta đã hiểu. Biết bản thân không có tư cách phàn nàn nên ta sẽ nhẫn nhịn. Vậy nên…… hãy đi đi. Ta không muốn lãng phí thời gian riêng thư bên nhau hiếm hoi của bọn ta đâu. Hay là, còn điều gì khác bà muốn nói?」

Tức là, hãy cút đi, đó là cách nói uyển chuyển mà Aoi truyền đạt.

「Fufufu, ta hiểu rồi. Bà lão như ta cũng nên lui bước thôi. ……À phải, còn việc cần truyền đạt. Về chuyện Uemon, ta đã thay con dàn xếp ổn thỏa rồi, cứ yên tâm đi nhé? Đã chuẩn bị sẵn lý do viện cớ, bên này cũng không cần phải mở miệng từng chuyện đâu. Còn nữa… hãy nhớ đừng quên đi xin lỗi nhà Ako sau này. Bên đó rất cưng chiều cô út, nếu không muốn gây ra những gợn sóng không cần thiết thì phải tới tận nơi mà bày tỏ đấy. Ta đã sắp xếp lịch sẵn rồi. Cuối cùng, về nguyên liệu cho đợt thuốc tiếp theo, ta sẽ gửi đến chậm nhất là trong vòng hai mươi ngày nữa nhé?」

‘Bằng giọng ngọt ngào như mật, bà vừa truyền đạt, vừa ra lệnh về những chuyện cần làm sau này. Aoi thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là một nữ nhân không thể lơ là. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế mà đã thu thập thông tin, thu xếp đâu vào đấy mà không để lộ dấu vết, nàng thực không thể xem thường.

「Vậy thì, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé?」

Nói xong, thức thần lập tức bốc cháy, hóa thành tro bụi rồi biến mất. Dẫu vậy...

(Dù sao đi nữa, chắc chắn vẫn còn một con thức thần nhỏ trốn ở đâu đó thôi.)

Không có chứng cứ, song Aoi gần như chắc chắn. Nếu không thì sao có thể ứng biến nhanh đến vậy được chứ.

「Thật sự, không biết bà đang tính toán cái gì đây mà………?」

Đối với những hành động đầy ẩn ý, mục đích khó lường của bà mình, Aoi bất giác bật ra một tiếng tặc lưỡi. Dù bản thân đã cố gắng dò xét, nàng vẫn chẳng thể nào hiểu được lý do tại sao người đàn bà nham hiểm, gian xảo ấy lại chìa tay giúp đỡ lần này. Hoàn toàn không thể đoán ra được ý đồ phía sau. Chẳng lẽ, bà ta đang chơi trò đặt cược cả hai bên, để dù người chị ngu ngốc kia hay chính bản thân Aoi trở thành người kế vị tiếp theo thì đều không mất đi quyền lực? Không rõ. Chỉ có một điều Aoi có thể khẳng định…

「……Mình có linh cảm rất xấu.」

Không thể lý giải thành lời, nhưng bản năng của nàng mách bảo — tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác với con mãng xà già kia. Không thể lơi lỏng, tuyệt đối không thể. Chính vì vậy…

「Thiếp biết điều này sẽ khiến chàng đau khổ. Nhưng… xin chàng hãy chịu đựng thêm một chút nữa thôi」

Một lần nữa, Aoi nằm xuống bên cạnh người thương, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt chàng. Rồi khẽ ôm lấy chàng, thì thầm vào bên tai. Dẫu hiểu rõ mình đang làm một điều tàn nhẫn đến nhường nào, nhưng để tiếp tục sống cùng chàng, nàng chỉ còn cách này mà thôi.

「Mạnh mẽ hơn, cao xa hơn nữa… vì chàng sẽ trở thành chồng của thiếp, nên ít nhất, ngần ấy cũng phải chịu đựng được chứ, đúng không?」

Aoi thì thầm, nở một nụ cười buồn bã. Một nửa trong lòng nàng cũng hiểu rõ, những lời ấy chỉ là tự dối lòng mà thôi. Quả thật nàng rất lý tưởng hóa. Những kẻ phàm tục bình thường vốn chẳng hề lọt nổi vào mắt xanh của nàng. Nhưng hơn thế, sự thực là với thực lực hiện tại, chọn chàng làm bạn đời là một điều quá khó khăn và nguy hiểm. Vì thế, nàng chỉ còn cách để chàng trở thành anh hùng...

「……Xin lỗi chàng.」

Cuối cùng, nàng ôm chặt lấy thân thể đang say ngủ trong lòng mình, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào, thì thầm lời xin lỗi...

-

「………Thật là, đứa cháu gái bất tài khiến người ta phải nhọc lòng. Phải trừ điểm thôi」

Trong bóng tối, từ con thức thần đang lặng lẽ dõi theo cảnh tượng ấy, những lời lẽ lạnh lùng nhuốm đầy vẻ giễu cợt và khinh miệt khẽ vang lên với âm lượng không thể lọt vào tai bất kỳ ai. Trong đó chứa đựng đầy bực bội và khó chịu, hoàn toàn không thể nói với đứa cháu gái mình.

「…………」

Thông qua thức thần, nàng ta không ngừng dưa ánh mắt lạnh lẽo về phía đứa cháu gái đang ôm chầm lấy chàng. Và rồi... khuôn mặt nàng khẽ nhăn lại.

Đó là sự chán ghét chính người thân mình, là lòng khao khát, cũng là cơn ghen tỵ, điều đó, nàng ta hoàn toàn chưa hề tự nhận thức được………

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

liệu đây là buff của main???
chứ main khổ quá r, buff 1 chút đi đm
Xem thêm
mong là buff chứ main nó có đánh quái vượt cấp đủ kiểu cũng chả mạnh lên bao nhiêu.
mạng thì có đúng 1 cái, tuyệt kĩ hay vũ khí xịn cũng không, ko buff éo biết sau sống kiểu mẹ gì
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
TRANS
bà nội ơi là bà nội TT
Xem thêm
chương này ngồi đọc với nghe bài "nghịch mộng " jjk v0 tuyệt cmmnr
Xem thêm
Bé hina hiến trái tim luôn, oách xà lách vô cùng
Xem thêm
Bé ấy thả tim 🫀 vì hành động dũng cảm của anh mob nhà ta.
Xem thêm