Tôi đã trở thành phù thủy...
アロハ座長 (Aloha Raichou) てつぶた (Tetsubuta)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03

Chương 10: Quản lý Hoang địa Hư vô và báo cáo với Liriel

1 Bình luận - Độ dài: 1,773 từ - Cập nhật:

Mùa đông đã đến với Hoang địa Hư vô.

Tuyết rơi dày đặc, những cơn bão tuyết khủng khiếp hoành hành khiến việc đi lại đến thị trấn thú nhân trở nên khó khăn, nên chúng tôi quyết định sẽ tạm nghỉ cho đến mùa xuân.

   

「Mùa xuân tới, con sẽ đổi chiếc khăn tay thêu này với Kyal-chan và Touli-chan.」

   

Trong căn nhà nhỏ ấm cúng hết nhìn Selene chăm chú thêu trên chiếc khăn tay trắng, tôi lại kèm thêm cho con bé đọc sách, học tập, cùng nhau nấu ăn trong những ngày đông buốt giá.

Trong những khoảng thời gian rảnh, tôi cưỡi chổi bay đi kiểm tra các điểm sản xuất ma lực trong Hoang địa Hư vô.

Dù vậy, nồng độ ma lực nơi đây vẫn còn thấp.

Nếu chẳng may pháp cụ kết giới bị hỏng, ma lực bên trong sẽ thoát ra, cây cối sẽ không đủ khả năng duy trì sự sống rồi chết khô.

Vì vậy, tôi phải đi khắp nơi kiểm tra các pháp cụ kết giới, Cây Thế giới, và cây cối xung quanh.

   

「Chuyện này… hơi ngoài dự đoán nhỉ.」

   

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi thoáng bối rối.

   

「Cây Thế giới đã mọc xuyên qua kết giới rồi.」

   

Tập trung ma lực vào mắt để sử dụng 【Cảm nhận Ma lực】, tôi thấy rõ: chồi non của Cây Thế giới đã vươn cành lá xuyên qua lớp kết giới hình vòm, vươn ra ngoài.

Hơn nữa, Cây Thế giới vốn có thể phát triển ngay cả trong môi trường ít ma lực, nên những phần cành vươn ra ngoài vẫn xanh tốt, tiếp tục phóng thích ma lực kể cả vào mùa đông.

Tôi vốn đã cài đặt để phạm vi kết giới tự động mở rộng theo sự phát triển của Cây Thế giới, nhưng tốc độ không theo kịp, cái kêta là cành lá đã xuyên ra ngoài.

Và từ những nhánh cây ấy, ma lực đang trực tiếp được tỏa vào Hoang địa Hư vô.

   

「Tuy ngoài dự tính, nhưng chỉ cần truyền thêm ma lực để mở rộng kết giới là được.」

   

Nghĩ đoạn, tôi dồn thêm ma lực vào trụ đá kết giới, mở rộng phạm vi bao phủ.

   

「Xong rồi, giờ thì kết giới đã cân bằng với sự phát triển của Cây Thế giới. Nhưng chắc phải thỉnh thoảng kiểm tra thêm… chắc chỗ khác cũng cần điều chỉnh.」

   

Tiện thể, tôi dùng ma pháp gạt lớp tuyết trên mặt đất, quan sát lớp đất bên dưới. Có lẽ cỏ cây khô héo phân hủy đã tạo thành một lớp đất mới, mỏng nhưng màu mỡ.

Một chu trình sinh hoá đang dần hình thành.

   

「Vậy thì, đến mùa xuân mình có thể trồng thêm vài điểm Cây Thế giới nữa. Nhân tiện, gieo thêm ít hạt giống này cũng được.」

   

Tôi rải xuống đất trống những hạt giống dược thảo được tạo bằng 【Ma pháp Sáng tạo】, rồi phủ nhẹ đất lên.

   

「Dược thảo vốn ưa sinh trưởng ở nơi nhiều ma lực. Có khi lại mọc tốt ấy chứ. Mùa xuân tới sẽ thú vị đây.」

   

Kết giới đã được chỉnh để duy trì nồng độ ma lực ở một mức nhất định, phần dư thừa sẽ thoát ra ngoài. Ngay cả thế, lượng ma lực trong đó cũng dư dả cho dược thảo phát triển.

Một vùng dược thảo tươi tốt chẳng khác nào một khu rừng nhỏ, có thể sản sinh ma lực không thua gì cây gỗ bình thường.

Sau khi điều chỉnh xong, tôi bay về nhà trên chổi. Về đến nơi, Tet và Selene đã chuẩn bị món hầm nóng hổi chờ tôi về.

「Mama, mẹ đã về~! Con đã hâm nóng món hầm rồi~!」

「Hôm nay chúng ta cùng tắm, rồi ba người ngủ chung nhé!」

「Fufu, được thôi. Hôm nay chúng ta sẽ ngủ cùng nhau cho ấm nào.」

   

Một ngày mùa đông yên bình, được gia đình chào đón, và tôi lại chìm vào giấc ngủ an lành.

   

……

   

『Lâu rồi nhỉ, Chise.』

「Liriel. Vậy từ “con mắt của thần”, tình hình Hoang địa Hư vô trông ra sao?」

   

Đã bốn… không, năm năm rồi thì phải.

Trong khi nuôi nấng Selene, tôi đã tận dụng kiến thức mà Liriel để lại để phục hồi Hoang địa Hư vô.

   

『Đúng thế, chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà kết quả đã đáng kinh ngạc. Việc trong Hoang địa Hư vô xuất hiện nhiều mảng xanh, thật sự như một giấc mơ vậy.』

「Vậy thì tốt.」

『Nhưng ta thật sự rất ngạc nhiên. Ngươi đã dùng 【Ma pháp Sáng tạo】 để tạo ra Cây Thế giới sao. Đó vốn là loài cây từng tồn tại ở thế giới nguyên sơ.』

「Thế giới nguyên sơ?」

『Đúng vậy. Đó là loài thực vật do Thần Sáng tạo làm nên ra kiến tạo thế giới. Ở đại lục này, chỉ còn lại đúng một cây trong một làng Elf. Trên toàn thế giới thì chẳng rõ còn lại bao nhiêu, đó là loài thực vật vô cùng quý hiếm.』

   

Ấy vậy mà giờ đây, những cây non cùng loại đang mọc nhan nhản khắp nơi──điều đó đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải kinh ngạc.

Tôi chỉ nghĩ rằng mình đã sáng tạo một loài cây mới. Không ngờ lại tái hiện một loài từng tồn tại trong quá khứ.

   

「Ừ thì, chắc nên là con người và thần cũng có những suy tính giống nhau…」

   

Hay chính là 【Ma pháp Sáng tạo】 đã thấu hiểu ý tôi, rồi lựa chọn tái tạo ra loài thực vật kia… tôi không chắc nữa.

Ngoài ra, việc tôi dựng thêm kết giới bên trong Đại kết giới mà các vị thần đã giăng khắp vùng, rồi từ đó tiến hành tái sinh từng mảng nhỏ, cũng được Liriel đánh giá là một cách làm “rất con người”.

   

『Các vị thần bọn ta khó mà can thiệp chi tiết xuống mặt đất, nên việc ngươi có thể khởi động tái sinh trên phạm vi nhỏ như thế quả thật đáng kinh ngạc. Thêm nữa, nhờ Chise luôn giải phóng ma lực, nên chỉ cần để mặc như thế, trong khoảng 1000 năm nữa thôi là việc tái sinh của 【Hoang địa Hư vô】 sẽ hoàn tất.』

「Lâu thật đấy…」

『Dù sao thì, so với thời chưa có chút hy vọng nào, đây là bước tiến khổng lồ. Trước kia ta nghĩ ít nhất cũng phải 10.000 năm cơ.』

   

Con số 10.000 năm nghe quá xa vời, khó mà hình dung. Nhưng nếu rút xuống còn 1000 năm, rõ ràng quá trình tái sinh đã được rút ngắn rất nhiều.

Dĩ nhiên, tôi không định dừng lại để mặc cho tự nhiên, mà sẽ tiếp tục nỗ lực tái sinh Hoang địa Hư vô.

   

「Được rồi, từ từ tăng số lượng Cây Thế giới, tiếp tục giải phóng ma lực là được.」

『Ừ, trông cậy vào ngươi. Nhưng hãy cẩn thận. Con người vốn tham lam. Khi đất đã hồi sinh, ắt sẽ nảy sinh tranh chấp. Nếu rừng bị đốt, Cây Thế giới mà ngươi khó nhọc trồng sẽ bị mất hết!』

   

Ra vậy… tôi đã quên mất yếu tố tranh giành của loài người.

Nếu việc tái sinh tiến triển, thì sớm muộn gì Liriel cũng không cần phải duy trì Đại kết giới để tách biệt nơi này nữa.

Đến lúc đó, bất kỳ ai cũng có thể đặt chân vào mảnh đất này.

   

『Cho nên, Chise, ta muốn ngươi trực tiếp kiểm soát Hoang địa Hư vô!』

   

Nghe thế, tôi không khỏi lúng túng.

   

「Vậy thì, chắc phải tìm cách buộc các quốc gia lân cận ký kết hiệp ước bất khả xâm phạm thôi.」

『Nói thoáng như vậy mà cũng ra được giải pháp… Chise, ta thích ngươi rồi đó.』

   

Liriel mỉm cười vui vẻ, nhưng tôi thì chẳng thấy lời khen này dễ chịu chút nào.

   

『Mà với năng lực của ngươi, chắc chẳng khó đâu. Ví dụ, tự tay chặn đứng một thảm họa ma vật, hoặc trợ giúp hoàng tộc quý tộc, rồi nhân cơ hội ép họ ký kết. Cố lên nhé!』

「Nghe cứ như phó thác hết cho tôi vậy… Nhưng thôi, nếu có dịp thì tôi sẽ thử.」

   

Cuộc trao đổi về báo cáo tình hình và phương hướng tương lai coi như xong.

Sau khi bàn việc nghiêm túc xong, không khí quanh Liriel cũng dịu lại.

   

『Thế còn cuộc sống cùng đứa trẻ thì sao?』

   

Người mỉm cười, ánh mắt đầy mong chờ, rõ ràng muốn nghe tôi kể.

   

   

Tôi đáp:

   

「Nói vui thì chưa đủ… mà phải gọi là mỗi ngày đều tràn ngập những bất ngờ.」

   

Trong cuộc sống chỉ có chúng tôi ở Hoang địa Hư vô, đã có biết bao chuyện bất ngờ xảy đến. Như việc mấy Golem đất sét bỗng tiến hóa thành “Golem gấu”, hay vì Selene tin rằng trên đời có chổi bay, thảm bay nên tôi đã phải chế tạo ra những pháp cụ đó để không làm vỡ tan giấc mơ của con bé.

Khi Selene bắt đầu đi học ở nhà trẻ, con bé không chỉ kết bạn với những đứa trẻ khác mà còn được các cô giáo dạy cho nhiều điều, rồi lại hào hứng khoe lại với tôi và Tet.

Mỗi lần Selene làm thế, gương mặt tự tin hớn hở của con bé đáng yêu đến mức khiến tôi không thể nào chịu nổi.

Ngay cả mùa đông này, khi không thể đi thị trấn, chúng tôi vẫn vui vẻ trải qua những ngày tháng: đọc sách, học tập, tập thêu may đơn giản.

   

『Ngươi yêu thương đứa trẻ đó đến mức “không thể nào chịu nổi” nhỉ.』

「Tất nhiên rồi. Bởi con bé là niềm tự hào của chúng ta mà.」

   

Nghe câu trả lời, Liriel mỉm cười nhẹ, lẩm bẩm “đúng là bà mẹ mê con”, và rồi cuộc gặp gỡ trong mộng ấy kết thúc.

Nhờ lượng ma lực đã tăng lên nhiều, tôi không còn bị kiệt quệ ma lực khi gặp Liriel. Nhưng ngay cả thế, chỉ riêng giấc mộng vừa rồi cũng đã tiêu tốn gần một nửa bể ma lực của tôi.

Khi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Tet và Selene đang nằm ngủ cạnh tôi, xếp thành hình chữ xuyên[note79159], gương mặt họ ngập tràn hạnh phúc.

Ngắm nhìn hai gương mặt đáng yêu ấy, tôi cũng thả lỏng cơ thể và chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Ghi chú

[Lên trên]
Chữ xuyên: 川
Chữ xuyên: 川
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận