[LN] Quyển 8 - Thượng - Khu vực sâu thứ ba [ON GOING]
Chương 218: Cách đối đãi với Akira hiện tại
18 Bình luận - Độ dài: 6,263 từ - Cập nhật:
Duck: Something big is coming.
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Trở về nhà của Carol, Akira tắm nhanh để rửa sạch mồ hồi. Lần này cậu thực sự đã thay sang đồ mặc ở nhà. Akira chẳng hề thắc mắc rằng tại sao nhà Carol lại có sẵn quần áo cho con trai, thậm chí lại còn đúng cỡ của cậu.
Sau khi tắm chung, Carol cũng thay sang đồ mặc ở nhà. Bộ cô mặc là một loại vải mỏng tanh trông cực kỳ quyến rũ, nó giống như thứ mà người ta chỉ khoác tạm trước khi đi ngủ và cô thậm chí còn chẳng mặc gì bên trong. Phần da thịt lộ ra kia lại càng khiến những kẻ còn dư âm phấn khích từ trận chiến như Akira bị thu hút hơn. Nhưng phản ứng của cậu vẫn như mọi khi, chẳng chút thay đổi. Carol khẽ thở dài.
“Akira, tạm thời tối nay cậu sẽ ở lại đây đúng không?”
“Hả? Ừ, đúng vậy. Tôi sẽ ở lại đây.”
“Vậy à. Thế chúng ta ăn tối thôi nhỉ?”
Carol nhanh chóng chuẩn bị bữa tối. Tuy chỉ là những món ăn đơn giản, nhưng chúng đều sử dụng nguyên liệu cao cấp dành cho giới thượng lưu, với hương vị hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của khu vực bên trong bức tường. Thưởng thức bữa tối đó một cách ngon lành, Akira thoáng nghiêng về lựa chọn ở nhà của Carol thay vì nhà mình.
Đến giờ đi ngủ và theo yêu cầu của Carol, Akira đồng ý ngủ cùng giường với lý do cậu đang là vệ sĩ của cô. Chỉ đắp trên người một lớp chăn mỏng màu trắng, Carol không mặc nội y nằm bên cạnh, còn Akira nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm giấc ngủ. Carol biết rõ rằng không phải Akira không quan tâm đến phụ nữ. Phản ứng của cậu khi đi khám phá tàn tích Mihazono cùng Elena và Sara đã chứng minh điều đó.
Người phụ nữ quyến rũ từng mê hoặc không biết bao nhiêu đàn ông bằng cơ thể mình ấy giờ tự hỏi rằng rốt cuộc bản thân có gì không ổn? Hơi bực dọc khi nghĩ về điều đó, cô khẽ thở dài.
_*_*_*_
Cuối cùng Akira đã quyết định sẽ sống tại nhà Carol. Vì không ở nhà và có Carol bên cạnh nên cậu không thể tiến hành các trận đấu mô phỏng với Alpha. Thay vào đó, Akira tập trung vào việc học, luyện tập điều chỉnh thời gian nhận thức và độ phân giải thực. Ngoài ra cậu cũng xem phim, chơi game cùng Carol và tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi này mà chẳng lo buồn chán.
Rồi tới một ngày, Kibayashi gọi cho Akira.
“Akira, giờ cậu có thể tới toà nhà Kugama ngay được không?”
“Bây giờ á? Gấp vậy sao?”
“Tôi không ép cậu đâu. Muộn một chút cũng được. Bận bịu quá thì một tuần hay một tháng sau cũng không sao. Nhưng nếu càng chậm trễ thì việc chuẩn bị trang bị mới cho cậu cũng sẽ bị trì hoãn. Là việc kiểu đó đấy.”
Nghe vậy xong thì Akira cũng không thể từ chối.
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Nhưng sao chuyện trang bị mới của tôi lại do ông báo chứ?”
“Tôi cũng đang góp công chuẩn bị đồ cho cậu mà.”
Akira im lặng. Nhận ra điều gì đó ẩn đằng sau sự im lặng ấy, Kibayashi mỉm cười đầy khoái chí.
“Cứ yên tâm đê. Không phải tôi đang âm mưu gì đâu. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Là tôi đang ưu ái cậu đấy còn gì. Tôi chỉ muốn cậu được dùng những trang bị tối tân nhất có thể thôi.”
“...Vậy à.”
Akira tin vào điều đó. Có lẽ Kibayashi đang nghĩ rằng nếu trang bị của cậu càng mạnh thì cậu sẽ càng bị cuốn vào những trận chiến đòi hỏi mức trang bị xứng tầm hơn. Và để tận hưởng điều đó thì Kibayashi thực sự nghiêm túc trong việc chuẩn bị những thứ tốt nhất. Nghĩ vậy, Akira quyết định không nói gì thêm.
Kibayashi vui vẻ đáp lại.
“Tốt lắm. Vậy tôi chờ cậu nhé. Nhanh cái chân lên!”
Akira giải thích tình hình cho Carol và cả hai cùng tới toà nhà Kugama.
------
Akira được Carol chở bằng xe tới Kugama. Hikaru đang đứng đợi cậu trước toà nhà.
Tuy hơi bất ngờ khi thấy Akira đi cùng một người phụ nữ, nhưng cô vẫn dẫn cậu và Carol lên tầng thượng của toà nhà, nơi có nhà hàng cao cấp Stelliana. Mặc dù chưa từng gặp Carol nhưng Hikaru đã nắm rõ thông tin về cô nhờ đọc hồ sơ của Akira. Cô biết Carol kiếm tiền bằng nghề tay trái, rằng đã có không ít Thợ săn bị huỷ hoại bởi công việc ấy, và cả chuyện cô có mối quan hệ với những tay buôn tin xảo quyệt. Hikaru chắc chắn rằng Carol là một “ác nữ”.
Tuy vậy cô không can thiệp. Bởi lẽ chính Akira cũng là một nhân vật nguy hiểm, kẻ mà có lẽ đã giết tới cả ngàn người. Chắc hẳn đối với Akira thì những mối quan hệ kiểu như vậy cũng là chuyện bình thường. Hikaru lặng lẽ gạt chuyện đó qua một bên.
“Quả nhiên là khi đã trở thành một Thợ săn xuất sắc như Akira rồi thì lúc được mời tới một buổi gặp mặt nhỏ thôi cũng phải chọn nơi sang trọng như Stelliana thế này nhỉ.”
“Hừm, vậy à.”
Akira đáp lại nhẹ bâng, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một cảm xúc trái ngược hẳn. Việc phải mời cậu tới những nơi thế này mới là phép lịch sự tương xứng. Nghĩ vậy, Akira chợt cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ việc bản thân đã vươn lên trở thành một Thợ săn hạng cao như thế nào.
Khi tới Stelliana, Akira giao nộp vũ khí tại quầy trước khi vào trong. Nếu muốn thì nhà hàng vẫn có thể cho cậu mượn những trang phục phù hợp hơn, nhưng Akira từ chối và giữ lại bộ đồ gia cường. Carol cũng mặc đồ gia cường giống Akira khi cả hai bước vào bên trong.
Nhân viên dẫn họ tới một căn phòng riêng tư khá rộng rãi nằm sâu bên trong nhà hàng. Đây là phòng dành cho giới thượng lưu, nơi thường được sử dụng để tổ chức các cuộc họp cho các lãnh đạo doanh nghiệp. Nói cách khác, đây là lãnh địa của những kẻ quyền lực.
Kibayashi đã có mặt sẵn trong phòng và mỉm cười rạng rỡ chào đón Akira.
“Đến rồi à. Không ngờ cậu lại dẫn theo bạn gái đến luôn đấy.”
“Có vấn đề gì đâu. Tôi cũng có lý do riêng mà. Thế ông gọi tôi tới đây làm gì?”
“Ừ. Trước tiên thì cậu cứ đợi ở đây một tiếng đã.”
Akira cau mày khó hiểu.
“Mồm giục tôi tới gấp mà giờ ông lại nói phải đợi một tiếng là sao hả?”
“Ấy ấy, cứ bình tĩnh. Đâu phải vô duyên vô cớ mà tôi gọi cậu tới gấp như thế chứ. Việc cậu hiện diện ở đây thì một tiếng sau mới có ý nghĩa. Cứ ăn uống tẹt ga đi. Tôi đãi cả phần bạn gái cậu luôn. Thoải mái gọi món nhé.”
Dù vẫn có chút bất mãn vì lời mời kỳ quặc, nhưng trước các món ăn tại Stelliana, những cảm xúc ấy của Akira nhanh chóng tan biến. Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống và cầm lấy thực đơn.
Thấy vậy, Carol mỉm cười thích thú rồi cũng ngồi vào chỗ.
Sau khi gọi món và chờ đợi một lúc, đồ ăn đã được phục vụ. Trong lúc ấy, Kibayashi cùng Hikaru rời phòng một lần, nhưng rồi sau đó chỉ có mình ông quay lại.
“Kibayashi, Hikaru đâu?”
“Đang tiếp mấy vị khách khác rồi.”
“Còn ai tới nữa sao?”
“Ừ, là đại diện của các công ty muốn cậu dùng sản phẩm của họ đấy. Bao nhiêu người đến thì tôi vẫn chưa rõ. Khả năng cũng chẳng có ai đến, mà nếu thế thật thì cứ kệ đi, cũng vui mà.”
Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Kibayashi, Akira quyết định không hỏi gì thêm nữa.
“Vậy thì tôi sẽ trình bày ngắn gọn lý do gọi cậu tới hôm nay. Cứ vừa ăn vừa nghe nhé.”
Akira gật đầu và bắt đầu thưởng thức món ăn. Cậu suýt nữa đã cuốn theo hương vị tuyệt hảo của chúng, tới nỗi cậu phải cố gắng lắm mới dứt ra được một phần tâm trí để tập trung nghe Kibayashi nói.
Thấy vậy, Kibayashi cười lớn và khuyên nhủ.
“Sau này nếu có ai đấy đề nghị đàm phàn ở đây thì cậu nên nghỉ khoẻ đi. Đồ ăn chỗ này dễ làm cậu mất tập trung lắm.”
Akira cười khổ vì chẳng thể phản bác được lời nào. Một Thợ săn hạng cao khiến bao người kinh ngạc bởi sự thăng tiến vượt bậc như cậu vẫn mang khẩu vị bình dân của một Thợ săn tầm thường. Trước những món ăn đắt đỏ nhưng chẳng thấm tháp gì so với thu nhập khổng lồ của bản thân, cậu vẫn bị chúng cuốn đi một cách dễ dàng.
------
Kibayashi gọi Akira tới là để cậu tham gia buổi gặp mặt nhằm chọn công ty cung cấp bộ trang bị mới cho mình.
Xếp hạng Thợ săn của Akira dự kiến sẽ tăng vọt nhờ khoản thù lao của Sakashita Heavy Industries. Kibayashi đã yêu cầu các doanh nghiệp dự đoán mức xếp hạng mới ấy của cậu và cung cấp trang bị phù hợp, ít nhất họ cũng phải đáp ứng được tới mức đó.
Tuy nhiên, kể cả khi là để quảng bá sản phẩm thì việc cung cấp trang bị đắt đỏ dành cho Thợ săn cấp cao với giá rẻ và bất chấp lợi nhuận chỉ để đổi lấy hiệu quả tiếp thị là một canh bạc lớn. Nếu Akira thất bại và bỏ mạng ngoài vùng đất hoang thì công ty hậu thuẫn cậu sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.
Các công ty dám đưa ra mức xếp hạng cao cho Akira bất chấp rủi ro ấy là những nơi đánh giá cậu rất cao. Kibayashi tin rằng Akira sẽ ưu tiên hợp tác lâu dài với các công ty này. Dựa trên lý lẽ đầy màu hồng ấy, Kibayashi đã khéo léo thúc đẩy các công ty phải cung cấp trang bị tối tân nhất có thể.
Hạng Thợ săn của Akira đã được cập nhật ngay trước khi Kibayashi gọi cho cậu. Tuy nhiên thông tin này vẫn chưa được công bố trên trang cá nhân của Văn phòng Thợ săn, bởi vì Kibayashi đã tạm thời ngăn việc đó lại bằng quyền hạn của mình. Một khi đã công bố thì thông tin ấy sẽ lập tức tới tai các công ty. Sau khi xác định nơi sẽ cung cấp trang bị thì những điều chỉnh chi tiết sẽ được thương thảo trực tiếp với bên phụ trách.
Lý do Kibayashi nói rằng nếu Akira tới trễ thì việc chuẩn bị cũng sẽ chậm lại chính là bởi quy trình đó.
Kibayashi kết thúc phần giải thích của mình ở đây.
Khi nghe xong thì đó cũng là lúc Akira vừa vét sạch đồ ăn trên cái đĩa trước mặt. Cơ thể đã được rèn luyện của cậu vẫn chưa hề thấy đủ chất dinh dưỡng, nó lập tức đẩy cái đĩa ấy sang một bên và bắt đầu tấn công đĩa tiếp theo. Các món ăn ở Stelliana chỉ đọc tên thôi thì sẽ chẳng thể nào biết được nguyên liệu hay cách chế biến ra sao, nhưng Akira tin tưởng rằng nếu đã ở đây rồi thì chẳng có món nào dở cả, vì vậy cậu cứ thế mà mạnh dạn gọi món.
“Thế rốt cuộc khi nào tôi mới nhận được trang bị?”
“Cái đấy còn tuỳ thuộc vào công ty nào được chọn. Có thể là ngay trong hôm nay, nhưng có khi là phải chờ cả tháng.”
“Sao lại chênh lệch lâu thế?”
“Nếu hàng phải vận chuyển từ kho ở Thành phố khác đến thì tất nhiên phải mất thời gian rồi. Nhưng nếu hàng được dữ trữ sẵn trong kho gần đây để phục vụ việc bán cho Thợ săn hạng cao ở Kugamayama thì chỉ cần 30 phút là có thể giao tận tay. Cơ mà chuyện định giá và bán thế nào thì lại là chuyện khác. Một món đồ giá 20 tỷ Aurum có giảm nửa giá còn 10 tỷ đi chăng nữa thì đó vẫn là một con số khổng lồ. Thế thì cậu làm sao mà quyết định ngay được, đúng không?”
“Ra là vậy....”
Akira đã quen sử dụng trang bị giá 5 tỷ Aurum. Nhưng đối với cậu thì chúng vẫn chưa đủ mạnh nên mới cần phải nâng cấp. Con số 20 tỷ Aurum mà Kibayashi nhắc đến kia dù lớn thật nhưng cái giá ấy cũng không quá xa rời thực tế. Cậu có thể hiểu được điều đó.
Nhưng với cảm giác về tiền bạc của Akira, người vẫn xem 1 triệu Aurum là một khoản không nhỏ thì đó thực sự là một số tiền khổng lồ vượt ngoài sức tưởng tượng. Ý thức rằng việc đơn giản như mua sắm trang bị cho bản thân lại dính tới số tiền lớn như vậy khiến Akira, tuy có chút muộn màng, vẫn không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.
------
Khi Akira đã ăn xong bữa chính, thưởng thức hết món tráng miệng và đang nhâm nhi tách cà phê sau bữa ăn thì tại một chiếc bàn cách đó không xa, các đại diện công ty đã có mặt đông đủ. Trên bàn họ không có thức ăn mà chỉ có vài ly nước lọc.
Hikaru, người nãy giờ liên tục đưa từng đại diện vào phòng rồi lại chạy ra đón người kế tiếp, lần này dẫn theo Inabe quay trở lại phòng. Sự xuất hiện của Inabe đồng nghĩa với việc thời gian đã điểm. Vừa tròn một tiếng kể từ lúc Akira tới đây.
Kibayashi đứng dậy, rời khỏi bàn của Akira để tiến về chỗ của các công ty và nở nụ cười đầy nhã nhặn.
“Xin lỗi vì đã để các vị phải đợi. Tôi tin rằng Thợ săn của chúng ta sẽ rất trân trọng sự hiện diện của các vị ở đây, ít nhất là hơn những người không kịp có mặt.”
Lời nói của Kibayashi ngầm ám chỉ rằng những công ty không cử đại diện đến hôm nay e rằng sẽ bị gạt khỏi danh sách hợp tác trong những lần trang bị sau.
Kibayashi tiếp tục, ông vẫn giữ giọng điệu nhã nhặn nhưng đầy áp lực.
“Như các vị đã biết, mỗi công ty đã gửi dự đoán của mình về mức hạng Thợ săn phù hợp cho trang bị mà các vị dự định cung cấp cho cậu ấy. Nhưng giờ vẫn còn cơ hội để thay đổi dự đoán. Công ty đưa ra con số gần nhất với xếp hạng thực tế sẽ giành được quyền đàm phán cung cấp trang bị mới. Mọi người đã sẵn sàng chưa? Đây là cơ hội cuối cùng để điều chỉnh. Các vị ở đây có ai muốn thay đổi nữa không?”
Không một ai lên tiếng. Các đại diện đều giữ nét mặt nghiêm túc và im lặng đồng thuận.
“Tốt. Vậy với tư cách là nhân viên của Văn phòng Thợ săn , tôi sẽ tiến hành cập nhật thứ hạng của Thợ săn này. Bắt đầu.”
Ngay lập tức, trong giao diện thực tế ảo tăng cường của các đại diện doanh nghiệp, thông tin cá nhân của Akira trên Văn phòng Thợ săn hiện ra. Akira và Carol cũng đang theo dõi trang web đó trên thiết bị của mình.
Trang thông tin đã được cập nhật.
Khoảnh khắc ấy, khuôn mặt của tất cả các đại diện doanh nghiệp đồng loạt cứng đờ vì kinh ngạc.
Hạng Thợ săn của Akira là 70.
Ngay cả Akira cũng không giấu nổi sự sửng sốt. Dù không am hiểu mấy về hệ thống xếp hạng Thợ săn, nhưng ít nhất cậu cũng biết rõ rằng con số này rất phi thường.
[...Alpha. Hạng 70 nghĩa là... cao đến mức nào vậy?]
[Nhớ lần cậu chiến đấu với đám Giant Bugs khi hộ tống đoàn xe vận chuyển liên Thành phố chứ? Những Thợ săn được xếp ở đầu đoàn xe ấy ít nhất cũng phải hạng 70 đổ lên. Lúc ấy tôi đã nói rồi mà. Akira rồi cũng sẽ sớm đạt đến mức đó thôi. Nhưng không ngờ mọi thứ lại nhanh như vậy nhỉ.]
[À... ừ... đúng là nhanh thật....]
Trước nụ cười vui vẻ của Alpha, Akira chỉ có thể lúng túng đáp lại như vậy. Cậu vẫn giữ nét mặt có phần cứng nhắc ấy và nhìn về phía Kibayashi. Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc đó từ lâu, Kibayashi mỉm cười đáp lại ánh mắt của Akira.
------
Việc hạng Thợ săn – một thứ vốn càng lên cao càng khó tăng, lại nhảy vọt từ 55 lên 70 chỉ trong một lần là điều bất thường đến mức ngay cả Akira cũng nhận ra, nhưng đằng sau sự phi thường ấy lại ẩn chứa những lý do phức tạp đằng sau.
Akira đã yêu cầu Inabe chuyển thù lao từ Sakashita Heavy Industries thành tiền và hạng Thợ săn. Tuy nhiên, nhờ sự can thiệp của Kibayashi mà phần thù lao đó đã được đổi thành chỉ tăng hạng Thợ săn mà thôi.
Là một trong năm Tập đoàn lớn nhất phía Đông, Sakashita Heavy Industries phải thể hiện sự hào phóng với những ai có đóng góp cho họ. Nếu bị yêu cầu trả tiền thì họ buộc phải chi ra số tiền đủ lớn để khẳng định uy tín. Tuy nhiên nguồn lực tài chính của Sakashita không phải là vô tận.
Ngược lại, nếu chỉ thăng hạng Thợ săn thì họ sẽ không phải bỏ ra một đồng nào mà vẫn giữ được thể diện. Bản thân việc nâng mạnh hạng Thợ săn cũng đã là một khoản thù lao xứng đáng.
Tuy nhiên, chỉ với lý do như vậy thôi thì việc nâng từ 55 lên tận 70 vẫn chưa đủ thuyết phục và thiếu căn cứ. Đây chính là lúc mà Kibayashi thể hiện tài nghệ của mình.
Ông đã thêm cả thù lao của Hikaru vào trong đó.
Kết quả là Hikaru đã đánh mất cơ hội thăng tiến tại Kugamayama, điều vốn dĩ phải dựa vào thành tích từ thù lao của Sakashita. Nghĩa là về mặt lý thuyết thì giờ Hikaru chẳng còn lý do gì để phải tiếp tục quản lý Akira nữa. Phần lớn người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một sự thiệt thòi rõ ràng. Nhưng với Hikaru, người sớm đã muốn rút khỏi việc quản lý Akira thì điều đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Khi được Inabe hỏi rằng liệu cô có thực sự muốn làm vậy hay không và cố gắng ngăn cản thì Hikaru đã khẳng định chắc nịch rằng cô đã hứa sẽ làm mọi thứ để giúp Akira - ân nhân cứu mạng mình, nhận được trang bị tối tân nhất. Cô thuyết phục Inabe hãy chấp thuận việc dùng thù lao của cô cho Akira.
Việc dồn cả hai khoản thù lao lại như vậy là đủ để hợp lý hoá cho một lần nâng hạng lớn. Nhưng để nhảy từ 55 lên 70 thì vẫn chưa đủ. Bởi lẽ đối với những Thợ săn đã đạt hạng cao thì việc tăng thêm một bậc thường sẽ phải mất vài năm, hoặc thậm chí là cả đời cũng chẳng thể nhích nổi một đơn vị.
Trong bối cảnh khắc nghiệt như vậy mà Akira lại nhảy vọt lên một lúc 15 bậc. Nguyên nhân cho điều này chính là những gì cậu đã thể hiện trong trận chiến ở đoàn xe vận chuyển liên Thành phố.
Về nguyên tắc, hạng Thợ săn không hoàn toàn phản ánh sức mạnh cá nhân. Nó chủ yếu là thước đo mức độ cống hiến cho Liên hiệp Doanh nghiệp Thống Nhất. Nhưng trên thực tế thì nó vẫn thường được dùng để làm chỉ số sức mạnh, cũng chính vì thế mà yêu cầu điều chỉnh thứ hạng Thợ săn mới tồn tại.
Sức mạnh mà Akira thể hiện khi hạ gục Erde hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn của một Thợ săn hạng 55. Trong quá khứ, Akira cũng từng được điều chỉnh hạng dựa theo chiến tích. Và lần này một đợt điều chỉnh mới gần như là điều tất nhiên.
Vì thế Sakashita đã quyết định xử lý sự việc lần này như một dạng điều chỉnh thứ hạng Thợ săn đặc biệt. Tuy là ngoại lệ, nhưng nếu xét về bản chất thì đây vẫn là phần thưởng xứng đáng cho công lao to lớn mà Akira mang lại, sau khi bị Tập đoàn này tự ý dùng làm mồi nhử trong yêu cầu trước đó.
Hơn nữa , nếu quay lại bản chất cốt lõi của hạng Thợ săn, tức là thước đo thể hiện mức độ cống hiến cho Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất thì việc Akira lập công lớn cho Sakashita – một trong những thành viên chủ chốt của Liên hiệp, cũng chính là đóng góp cho cả Liên hiệp. Sakashita tưởng thưởng cho Akira như vậy âu cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Dù vậy thì ngay cả trong nội bộ Sakashita cũng có những ý kiến e ngại rằng nâng lên tận hạng 70 là hơi quá đà. Nhưng sau khi rà soát, họ nhận thấy Akira từ lâu đã là một “kẻ gian lận hạng” điển hình, tức là có thực lực vượt xa con số trên giấy tờ.
Vì vậy để tránh phải thực hiện thêm một lần điều chỉnh nữa chỉ sau vài tháng thì họ quyết định sẽ nâng hạng của Akira lên cao hơn mức cần thiết.
Với tất cả những lý do trên, Akira giờ đã trở thành Thợ săn hạng 70.
Và khi biết được điều đó với tư cách nhân viên nội bộ của Văn phòng Thợ săn, Kibayashi đã không nhịn được mà cười phá lên đầy thích thú. Dù bản thân ông cũng chỉ dự đoán rằng cùng lắm Akira cũng chỉ lên được hạng 65 là cùng. Việc bị cậu vượt mặt dự đoán ấy một cách thẳng thừng khiến ông càng cười khoái chí hơn nữa.
------
Trước tình huống ngoài dự đoán, các đại diện công ty không giấu nổi sự bối rối. Kibayashi lấy lại vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp rồi cất giọng.
“Tiếp theo, tôi xin được công bố người giành được quyền đàm phán.”
Ánh mắt sắc bén của các đại diện doanh nghiệp đổ dồn về phía Kibayashi. Phần lớn bọn họ đều ước tính rằng hạng Thợ săn của Akira cao lắm cũng chỉ tầm 60. Thế nhưng con số giờ đây lại là 70. Lợi ích thu về nếu giành được quyền đàm phán sẽ tăng vọt. Trái lại, nếu trắng tay ra về thì thiệt hại sẽ vô cùng lớn. Tất cả đều nín thở chờ đợi kết quả.
Kibayashi công bố người chiến thắng.
“Kiryou-sama. Chúc mừng ngài. Xin mời ngài chuyển sang bàn đàm phán bên kia.”
Những người của phía Kiryou tuy được gọi tên, nhưng không ai trong số họ nở nụ cười. Tuy vậy họ vẫn giữ vẻ nghiêm túc khi lặng lẽ đứng dậy và tiến về bàn phía bên kia, nơi Akira đang ngồi chờ.
“Còn những vị khác xin hãy vui lòng rời khỏi đây. Xin cảm ơn các vị đã dành thời gian tới tham gia, chúng tôi vô cùng biết ơn trước sự hiện diện của các vị.”
Những kẻ thua cuộc đưa mắt nhìn nhau với vẻ bất mãn thấy rõ. Rồi một người trong số họ lên tiếng hỏi Kibayashi.
“...Ít ra thì chúng tôi cũng nên được phép qua chào hỏi cậu ấy chứ?”
“Rất tiếc nhưng điều đó là không thể thưa ngài. Trong phạm vi cuộc đàm phán này thì cả quyền chào hỏi cũng đã thuộc về Kiryou-sama, người vừa giành được quyền ưu tiên. Đây là điều khoản đã được các bên thống nhất từ trước.”
“Nhưng mà....”
Người đàn ông vẫn cố gắng nài nỉ, nhưng Kibayashi nghiêm nghị đáp lại.
“Buổi gặp mặt lần này được tổ chức dưới sự giám sát của Văn phòng Thợ săn theo đúng yêu cầu từ các bên liên quan, để dù thắng hay thua thì cũng không ai phải mang lòng oán hận hay không hài lòng về kết quả. Vì vậy tôi không khuyến khích việc phá vỡ những điều khoản đã được nhất trí từ trước.”
Người đàn ông thở dài đầy tiếc nuối. Mặc dù là giám đốc điều hành của một công ty lớn, nhưng một khi Văn phòng Thợ săn đã được lấy ra làm lý do thì anh cũng chẳng thể nói thêm được lời nào nữa và đành ngậm ngùi rời khỏi phòng. Những người còn lại lần lượt nối bước theo sau.
Inabe cũng chuẩn bị rời đi. Trước khi ra khỏi phòng, ông quay lại gọi Hikaru, người đang đứng chờ sẵn đằng sau rồi dặn dò.
“Vậy phần còn lại giao cho cô. Ta còn phải đi lo hậu sự cho mấy vị khách kia.”
“V-Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Lúc này Kibayashi cũng gọi Hikaru.
“Hikaru, việc của tôi tới đây là xong rồi nhé. Phần còn lại nhờ cô đấy.”
“Ể!? Cả Kibayashi-san cũng đi sao ạ!?”
“Từ giờ trở đi là công việc thuộc thẩm quyền của Thành phố Kugamayama rồi. Tôi chỉ là nhân viên của Văn phòng Thợ săn thôi nên không thể can dự gì thêm nữa đâu. Cô vẫn là người trực tiếp phụ trách Akira mà, phải không? Cố gắng lên nhé.”
Inabe cũng tiếp lời động viên.
“Như cậu ta đã nói rồi đấy, cho tới khi hoàn tất việc trang bị cho Akira thì cô vẫn là người chịu trách nhiệm chính. Cứ cố gắng hết mình đi. Ta trông cậy vào cô.”
Dứt lời, Kibayashi và Inabe cùng nhau rời khỏi căn phòng.
“...Rồi rồi, tôi hiểu rồi mà!”
Hikaru lầm bầm, giọng nửa bất mãn nửa cam chịu rồi hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, bước tới bàn của Akira để tiếp tục làm nốt công việc của mình.
------
Vì có người không liên quan tới việc chuẩn bị trang bị đang ở đây nên Akira đã giao toàn bộ việc đàm phán với Kiryou lại cho Hikaru và rời đi giữa chừng.
Tuy vậy, những phần quan trọng nhất trong quá trình thương lượng đã được Akira đàm phán xong xuôi. Việc giao hàng các trang bị mới sẽ diễn ra vào ngày mai. Hơn nữa, phía Kiryou đã cam kết chắc chắn rằng họ sẽ chuẩn bị các trang bị xứng đáng với Thợ săn hạng 70, hoặc ít nhất cũng phải đạt được tiêu chuẩn đó.
Đến mức này rồi thì Akira cũng không cần phải bận tâm tới những phần thương lượng chi tiết còn lại nữa. Cậu cứ để Hikaru và phía Kiryou tự do đàm phàn với nhau theo ý muốn. Cậu cùng Carol rời khỏi Stelliana sớm hơn những người khác.
Thứ hạng Thợ săn mà Kiryou báo cáo với Kibayashi là 65. Thực ra mà nói thì chỉ riêng con số 65 đó thôi cũng đã là quá cao so với đánh giá thông thường. Nếu Kiryou cũng giống như các công ty khác thì cùng lắm họ cũng chỉ dám đưa ra mức hạng khoảng 60 mà thôi.
Việc lần này họ mạnh tay nâng con số ấy lên tận 65 là vì một thoả thuận do Inabe đứng sau.
Inabe đã nhiều lần làm khó Kiryou mà chẳng thèm vuốt mặt. Chẳng hạn như ông yêu cầu Kiryou cung cấp trang bị tạm thời cho Akira dưới danh nghĩa là đồ cho mượn trong lúc chờ sửa chữa, khi cậu đã làm mất phần lớn trang bị sau trận chiến trên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố.
Bù lại, Inabe cũng hứa hẹn rằng nếu sau này Kiryou lại tiếp tục cung cấp trang bị cho Akira thì ông sẽ đứng ra bảo lãnh toàn bộ các khoản thanh toán. Dù cho phía Kiryou có cung cấp những thiết bị vượt xa khả năng tài chính thực tế của Akira đi chăng nữa thì Inabe cũng cam kết sẽ đích thân chi trả toàn bộ phần chênh lệch đó.
Nhờ thoả thuận này mà Kiryou không còn phải lo lắng gì nhiều khi ra quyết định cung cấp trang bị vượt mức cần thiết cho Akira nữa, thậm chí họ còn bất chấp khả năng hiệu quả quảng cáo sẽ bị suy giảm vì trang bị được dùng quá mạnh so với năng lực của thị trường mục tiêu. Vì thế nên lần này Kiryou đã mạnh dạn nâng mức dự doán của mình lên rất cao.
Dựa trên tính toán thì Kiryou đã lựa chọn sẽ đưa ra mức hạng 65, một con số mà họ tin rằng sẽ cao hơn hạng Thợ săn sau khi cập nhật của Akira, đồng thời họ còn định dùng phần chênh lệch giữa con số thực tế và con số họ đưa ra để làm ân huệ và ghi điểm với Inabe, nhằm có được lợi thế trong các hợp đồng cung cấp trang bị cho Thành phố Kugamayama về sau.
Nhưng cuối cùng con số 65 ấy vẫn không vượt qua được thứ hạng thực tế của Akira. Vị giám đốc điều hành đại diện phía Kiryou tham gia đàm phán lần này đã rất bất ngờ trước kết quả ấy, nhưng ông vẫn che giấu gọn gẽ sự ngạc nhiên của mình trước mặt Akira cũng như những người liên quan và tiếp tục tiến hành đàm phán một cách trơn tru. Họ hành xử như thể tất cả ngay từ đầu đã luôn biết rằng Akira sẽ đạt hạng 70, nhờ vậy mà tránh được các câu hỏi dò xét từ phía Hikaru.
Việc Kiryou đưa ra điều kiện ưu đãi rằng sẽ chuẩn bị trang bị phù hợp với hạng 70 và giao ngay vào ngày mai ấy thực chất chính là kết quả của những mối quan hệ và dàn xếp phức tạp như vậy đằng sau cánh gà.
Tất nhiên là Akira hoàn toàn không biết gì về những nội tình rắc rối đó. Nhưng dù sao thì cậu vẫn sẽ nhận được những trang bị mạnh mẽ vượt xa mong đợi. Trên đường về nhà, Akira trông rất vui vẻ và thoải mái.
Từ ghế lại, Carol mỉm cười trêu chọc.
“Nói gì thì nói chứ tôi cũng bất ngờ lắm đấy. Cậu lên hẳn hạng 70 luôn cơ mà. Rốt cuộc cậu đã làm cái gì trong trận chiến trên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố thế hả, Akira?”
“Chi tiết thì tôi không thể nói được, nhưng tôi đã đấu với một kẻ cực kỳ mạnh. Nếu như bình thường thì chắc chắn là tôi đã thua rồi. Thắng được hắn hoàn toàn là nhờ may mắn thôi.”
“Ồ~ Vậy xem ra hôm đó cậu gặp may đấy chứ.”
“...Không, thực tế thì bị kéo vào cuộc chiến với một kẻ như vậy ngay từ đầu là quá xui xẻo mới đúng.”
“Nhưng cuối cùng cậu vẫn thắng mà, nhờ vậy mà cậu mới đạt hạng 70, rồi còn nhận được trang bị mạnh nữa chứ, đúng không? Kết quả như thế cũng đâu có tệ lắm?”
“Cô có nói vậy thì....”
Akira cũng hiểu điều mà Carol muốn nói. Thế nhưng cậu vẫn khó có thể nghĩ rằng đó là may mắn. Suy nghĩ ấy hiện rõ trên gương mặt, khiến biểu cảm của Akira có phần nặng nề.
Thấy vậy, Carol mỉm cười nói tiếp.
“Người ta vẫn hay nói chuyển hoạ thành phúc đấy thôi? Nếu đã trải qua chuyện khó khăn thì đổi lại những gì ta nhận được cũng sẽ rất lớn. Thế chẳng phải tốt hơn sao? So với việc chỉ đơn giản áp đặt bản thân là “xui xẻo quá” thì cách nghĩ đó sẽ tốt cho tinh thần hơn mà, đúng không?”
Akira dần nở nụ cười.
Đúng như lời Carol nói, thay vì chỉ nghĩ bản thân xui xẻo thì nghĩ mình đã vượt qua bất hạnh để có được vận may lần sau sẽ tốt hơn. Bởi lẽ may mắn và xui xẻo vốn là hai mặt của một đồng xu. Nếu nghĩ như vậy thì chuỗi ngày xui xẻo kéo dài từ trước tới giờ có thể xem là những cơ hội liên tục đến để giúp cậu có được may mắn về sau, vậy cũng chẳng phải quá tệ. Akira quyết định nghĩ theo hướng đó.
Akira được Carol đưa về nhà cậu và bắt đầu chuẩn bị một vài thứ để sang sống tạm ở nhà cô một thời gian. Dù nói là chuẩn bị nhưng thực ra cũng không có gì nhiều, chỉ vài bộ đồ lót và quần áo mặc ở nhà cho vài ngày là đủ để nhét gọn trong một chiếc vali.
Nhìn đống đồ ít ỏi ấy, Carol khẽ cười khổ.
“Sẵn sàng chi tiền mua bộ đồ gia cường đắt đỏ thế kia mà quần áo mặc ra ngoài hay đồ thường ngày lại gần như không có. Cậu không định sắm thêm à?”
“À. Tôi không để tâm nhiều đến quần áo lắm....”
Vì biết bản thân không có mắt thẩm mỹ nên Akira cũng chẳng mấy hứng thú để đi mua sắm quần áo.
“Mà cả nhà của cậu nữa, hình như chỗ này là tiêu chuẩn cho mấy Thợ săn tầm hạng 30 thôi phải không? Giờ cậu hạng 70 rồi mà, lẽ ra cậu nên sống ở nơi tốt hơn mới phải chứ?”
“Thì hôm qua tôi mới lên hạng 55 mà....”
“Kể cả thế đi nữa thì nhiều người bảo khi đã lên hạng 50 rồi thì đa phần Thợ săn còn đổi cả Thành phố để sống luôn cơ mà.... Akira, cậu không có tham vọng gì sao? Tôi đoán đồ đạc trong đây chắc toàn là đồ có sẵn khi cậu nhận nhà thôi chứ cậu cũng chẳng mua thêm gì mới cả. Đến cả tôi cậu còn không thèm động vào thì chắc cậu cũng chẳng có ham muốn tình dục nhỉ. Tôi nghĩ không có ham muốn gì cũng hơi bất thường đấy.”
“Dù cô có nói vậy thì....”
Akira cũng có những ham muốn riêng. Cậu muốn có quần áo đàng hoàng để mặc, muốn được ăn những món ăn ngon, muốn có một mái nhà để che mưa che nắng. Chính những ham muốn ấy đã khiến cậu trở thành Thợ săn.
Và tất cả chúng đều đã được thoả mãn từ khá sớm. Thêm vào đó, vì trước đây đã từng sống một cuộc đời khắc nghiệt ở mấy con hẻm khu ổ chuột nên những ham muốn vượt lên trên những gì cậu đang có cũng dần phai nhạt đi. Có chăng chỉ còn mỗi sở thích về tắm rửa là ngoại lệ.
Hơn nữa, khi sống lâu ở một nơi rồi thì con người ta cũng sẽ nảy sinh cảm giác gắn bó. Nhất là khi đây là căn nhà mà cậu đã phải vất vả lắm mới có được. Cũng vì lý do ấy nên thay vì chuyển nhà để có phòng tắm tốt hơn thì Akira lại chọn phương án tu bổ nó ngay tại chỗ.
Chính vì vậy nên dù là một Thợ săn hạng cao và kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Akira vẫn duy trì lối sống giản dị mà người khác khó có thể tưởng tượng được. Và cậu cảm thấy hài lòng với một cuộc sống như thế.
Vậy nhưng ngay lúc đó, Alpha chợt cau mày.
[Akira, cảnh giác.]
Akira lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Thấy vậy, Carol cũng vội vàng nâng cao cảnh giác.
“Akira, có chuyện gì vậy?”
“Không, chỉ là....”
Khoảnh khắc ấy, ngôi nhà của Akira bị thổi bay bởi một đợt tấn công từ bên ngoài. Những viên đạn khổng lồ như pháo được bắn ra liên tục từ một khẩu súng cỡ lớn. Chúng chẳng màng gì đến những thiệt hại xung quanh và biến căn nhà của Akira thành cát bụi.[note75592]
Thành quả mà cậu đã phải vất vả làm việc để có được ấy, lại một lần nữa bị cướp mất.


18 Bình luận
Btw, nãy có thấy 1 page hay web nào đó chạy full vietsub vol 8 thượng tính qua ngó thử thì thấy phải mua mà 1 chap giá chát quá...
Nên sếp duck mãi đỉnh 🗿
Dịch chen thì không nên ủng hộ nhé bác :D
- một căn nhà
🙃