Konosuba: Ano Orokamono n...
Hirukuma Hagure Yuuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 5: Khế ước với Bạch Long

Chương 3: Khế ước với Bạch Long ! (Phần 7)

0 Bình luận - Độ dài: 1,686 từ - Cập nhật:

“Thực ra chúng ta không đủ người để săn một con rồng trắng đâu. Nhưng vì đó không phải là mục tiêu chính, chắc cũng ổn thôi.”

“Lynn, nếu cậu nói mấy lời kiểu vậy, nó thể nào cũng xuất hiện thật đấy.”

“Đừng nói mấy thứ rợn tóc gáy kiểu đó nữa!”

Theo lời chỉ dẫn của Vanir-san, sáu người chúng tôi đang tiến về phía cái hồ.

Trên đường đi, chúng tôi tình cờ gặp vài nhóm mạo hiểm giả khác, nhưng hầu hết bọn họ đều hướng về nơi con rồng được nhìn thấy lần cuối – khá xa hồ, nên chắc chẳng ai nghi ngờ gì chúng tôi.

“Vanir-sama nói là Faitfore đang ở gần hồ này, đúng không?”

“Ừ. Mà mấy lời anh ấy nói thì chưa lần nào sai cả.”

Dự đoán của anh ấy chính xác đến mức phi lý. Gọi là “tiên tri” thì có khi còn hợp lý hơn là “dự đoán”.

Tôi thực sự muốn tìm được con bé càng sớm càng tốt. Nhưng lời của Vanir-san… rốt cuộc anh ấy định ám chỉ điều gì?

“Chúng ta đến hồ rồi kìa. Nơi này khá rộng, nên chia làm hai đội tìm sẽ hiệu quả hơn. Một đội đi dọc theo bờ trái, đội còn lại bờ phải. Đi hết một vòng sẽ gặp nhau ở phía bên kia mà không bỏ sót khu vực nào.”

Tôi thấy đề xuất của Taylor khá hợp lý, nên cả nhóm chia làm hai.

Tôi đi cùng Lynn và Loli Succubus.

Keith, Taylor và Yunyun tạo thành nhóm còn lại.

Khuôn mặt Yunyun trắng bệch vì lo lắng. Em ấy hiếm khi tương tác với ai ngoài tôi, mà nay lại thành cô gái duy nhất trong nhóm, bảo sao không căng thẳng.

“Em nhìn như sắp ngất luôn rồi đó.”

“Tôi– tôi ổn! Là thủ lĩnh tương lai của Hồng Ma tộc, tôi cần cải thiện kỹ năng giao tiếp!”

Không ai nghe em ấy nói như thế mà tin nổi rằng nhỏ sẽ ổn.

“Chỉ hai người bọn tôi là đủ tìm rồi. Tôi còn có kỹ năng ‘Farsight’ cực kỳ phù hợp để dò tìm nữa mà.”

“Ừ, Yunyun, em có thể sang nhóm kia. Mấy tên con trai bọn anh vẫn ổn.”

Có vẻ Keith và Taylor không nỡ nhìn Yunyun run rẩy mãi nên chủ động nhường.

“Tôi– tôi không thể lùi bước được, vì đây là cách chúng ta chia nhóm ngay từ đầu. Không thể vì ích kỷ mà thay đổi được.”

Dù nói vậy, em ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Cứ để thế thì vòng lặp này sẽ tiếp tục mãi cho đến khi có người chủ động mở lời. Mà với tâm lý hiện tại, nhỏ cũng không thể tập trung vào việc tìm người nếu đi cùng Keith và Taylor.

“Thôi được rồi, em đi cùng bọn anh nhé. Dù sao em cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc đoán hành vi của người lang thang một mình sẽ hành động như thế nào phải không? ”

“O– Ồ, được thôi! Nếu mọi người đã nói tới vậy… thì tôi đồng ý đi cùng.”

Dù ngoài miệng tỏ ra miễn cưỡng, nhưng trông nhỏ rõ ràng là nhẹ nhõm thấy rõ. Thậm chí chẳng để ý tôi vừa khen nữa.

Chúng tôi chia tay nhóm Taylor và bắt đầu dọc theo bờ hồ bên mình. Cho đến giờ, chưa có chuyện gì lạ xảy ra.

“U-ừm, muộn rồi nhưng... các cậu có chắc Faitfore thực sự có thể đi xa khỏi thị trấn đến mức này không? Nghe có vẻ quá sức với một đứa trẻ đấy.”

“Đúng là không ai nghĩ một đứa nhỏ có thể đi xa thế. Nhưng nếu Vanir-sama đã nói, thì chắc chắn là đúng!”

“…”

Loli Succubus hoàn toàn dựa vào lòng tin tuyệt đối với Vanir-san để xua tan mọi nghi ngờ.

Lynn vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn tôi như thể đang chờ tôi lên tiếng.

“Không sao đâu nếu là lời của anh ấy. Dù hay chọc ghẹo con người, anh ấy sẽ không–”

Bất chợt, đầu tôi choáng váng, tầm nhìn mờ dần.

Tôi khụy xuống, không thể chống lại cơn chóng mặt đột ngột.

“Gì vậy? Cậu vấp phải hòn đá à? Cậu nên cẩn thận hơn đấy.”

Tôi không thể trả lời được lời Lynn nói.

Cảm giác này là gì?

Tôi cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, tránh để bạn đồng hành lo lắng.

“Chắc tại rượu tối qua vẫn còn trong người. Tôi nghỉ chút ở đây nhé, mấy người cứ đi trước.”

Tôi ngồi xuống quay mặt về phía hồ và vẫy tay cho họ đi tiếp.

“Thật là bó tay... Nhớ đuổi kịp bọn tôi đấy.”

“Nhớ đừng uống nhiều quá, ảnh hưởng đến nhiệm vụ đấy.”

“… Đi tiếp thôi.”

Sau khi xác nhận cả nhóm đã rời đi, tôi tiến lại sát mép hồ và nhìn vào mặt nước.

Đôi mắt trong phản chiếu của tôi đỏ hơn bình thường.

“Vậy là... đúng là như vậy.”

Tôi phớt lờ cảm giác buồn nôn đang dâng lên, đứng dậy rồi lao đi theo hướng khác.

Tôi len qua rừng cây rậm rạp quanh hồ, căng mọi giác quan lên.

Mùi cây cỏ và đất bốc lên nồng nặc, mạnh mẽ hơn bình thường.

“Chắc chắn em ấy ở gần đây… Faitfore, em đang ở đâu?”

Tôi nghe thấy tiếng gì đó đập mạnh xuống đất từ sâu trong rừng.

Tiếng cây gãy. Không chỉ một cây – có thứ gì đó to lớn đang băng qua rừng, phá nát mọi thứ trên đường đi.

Bình thường tôi sẽ tránh xa kiểu âm thanh này, nhưng lần này, tôi lao thẳng về phía đó.

Tiếng động ngày càng lớn. Tôi cảm nhận được cả mặt đất rung lên dưới chân mình.

Có thứ gì đó cực kỳ to lớn đang lồng lộn xung quanh. Rất có thể...

Cơn buồn nôn trong tôi càng lúc càng dữ dội khi tôi đến gần hơn. Những cảm xúc từ tận sâu trong ruột – giận dữ? Buồn bã? Còn có nhiều cảm xúc lẫn lộn khác cũng dâng trào.

Khi chạy đến gần hơn, tôi giẫm lên vật gì đó tròn tròn dưới chân và suýt ngã.

“Hộc… Hộc… Ai lại vứt rác ra đây vậy? Gì thế này…? Đây không phải là những cây mandrake sao?”

À phải, cái con linh mục điên khùng của giáo phái Axis từng thu gom đống mandrake rồi sau đó vứt bỏ chúng. Thì ra đây là chỗ cô ta vứt nó.

Nhiều quả đã bị cắn mất một phần.

“Tôi hiểu rồi, chắc em ấy ăn mấy thứ này rồi bị kích động, sinh ảo giác.”

Vậy ra đây là nguyên nhân khiến con bé nổi điên...

Cố gắng phớt lờ cơn buồn nôn, tôi tiếp tục tiến lên thì chợt vấp phải một khoảng trống.

Trước mặt tôi là một bãi đất hoang đầy cây bị bật gốc – và ở trung tâm là một con rồng trắng.

Nhưng không giống những con rồng hung tợn khác, con này thật sự rất đẹp.

Vảy của nó trắng tinh, lấp lánh dưới nắng. Khi nó dang rộng cánh, trông như một thiên sứ giáng trần.

Đây chính là lý do vì sao nó được xem là biểu tượng của tài lộc và may mắn, và có giá trị khủng khiếp khi được đem bán làm vật trang trí.

Trên cổ nó có đeo một chiếc vòng với viên đá đỏ.

“Em là—”

“Graaaaaah!!”

Tiếng gầm đột ngột cắt ngang lời tôi.

Dù được biết là loài hiền lành, nhưng con rồng này lại để lộ răng nanh và nhìn tôi đầy đe dọa. Đôi mắt đen láy giờ nhuốm màu đỏ rực như máu.

“N–Này, bình tĩnh đã! Chắc là vì ăn nhầm gì đó thôi!”

Dù cơn buồn nôn trong đầu càng lúc càng nặng, tôi vẫn gắng trấn tĩnh và từ từ tiến lại gần nó.

Con rồng hơi lùi lại, dù vẫn giữ tư thế cảnh giác.

“Không sao đâu… Đừng sợ. Sẽ ổn thôi.”

Tôi vươn tay ra—

“Dust, cậu đang làm gì vậy!? Lightning!

Một tia sét trắng lóa xẹt ngang tầm nhìn, chắn giữa tôi và con rồng.

Tôi quay lại, thấy Lynn vừa lao ra khỏi bụi cây, tay cầm gậy phép chĩa thẳng về phía trước.

“Graaaaah!”

Con rồng co rúm lại vì đòn đánh, nhưng nhanh chóng phục hồi và hướng đôi mắt đỏ rực về phía Lynn.

“Sao cô lại ở đây!?”

“Bọn tôi theo dõi vì thấy cậu hành động lạ! Sao cậu lại không rút vũ khí!? Muốn chết à!?”

“Con rồng này sẽ không làm hại tôi! Đừng xen vào!”

Tôi hét lên rồi quay về phía con rồng.

“Xin lỗi nhé, chắc em giật mình vì chuyện vừa rồi…”

Nhưng ngay khi tôi quay lại, móng vuốt khổng lồ của rồng đã lao thẳng đến.

Tôi chỉ kịp thấy một vùng màu trắng xé toạc không khí, rồi mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt.

Không – không phải môi trường thay đổi. Mà là cơ thể tôi đã bị đánh văng đi.

Chuyến bay bất đắc dĩ kết thúc khi tôi va mạnh vào một gốc cây to.

“Gahk!”

Cú va mạnh khiến tôi không thở nổi, phải cố gắng để lấy từng hơi thở ngắn.

Mắt tôi mờ đi trong làn đỏ, nhưng tôi vẫn lờ mờ thấy Lynn lao đến bên mình.

Trông cô ấy như sắp khóc. Một biểu cảm mà tôi chưa từng nghĩ sẽ thấy ở một người luôn mạnh mẽ như cô ấy.

“Dust! Dust! Cố gắng lên! Đừng gục xuống!”

Nghĩ lại thì, hình như cũng từng có người gọi tên tôi như vậy – trong tiếng nấc nghẹn...

Việc không thở được khiến cảm giác buồn nôn càng trào dâng. Không ổn rồi... với tình trạng này, tôi sẽ...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận