Konosuba: Ano Orokamono n...
Hirukuma Hagure Yuuki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 5: Khế ước với Bạch Long

Chương 3: Khế ước với Bạch Long ! (Phần 6)

0 Bình luận - Độ dài: 2,566 từ - Cập nhật:

“Ở đây cũng không có.”

Tôi tình cờ đụng độ vài con thỏ và xử lý chúng, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Faitfore đâu.

Có lẽ con bé thật sự nhớ nhà và đã quay trở về.

Nhưng… Faitfore là kiểu người sẽ lặng lẽ rời đi mà không để lại lời nào cho tôi sao?

Ừ thì, biết đâu em ấy vẫn còn giận chuyện tôi bỏ đi mà không đưa nhỏ đi cùng, và giờ làm vậy để "trả đũa"... Nếu đúng là thế, thì tôi đúng là không có tư cách để nổi giận.

Tôi tự vỗ nhẹ vào má và hít sâu một hơi.

“Chắc mình sẽ tiếp tục tìm thêm chút nữa.”

Nếu con bé đã về nhà thật thì không sao, nhưng nếu vẫn đang loanh quanh đâu đó trong nước này thì lại là chuyện khác.

Tôi lột da một con thỏ trong số mấy con tôi bắt được rồi mang theo. Dù chẳng đủ làm em ấy no, nhưng ít nhất cũng giúp nhỏ đỡ đói bụng một chút.

“Tốt hơn là nên bắt đầu tìm ở xa thị trấn hơn. Dù gì thì Faitfore cũng không phải loại người gặp khó khăn chỉ vì đi lạc.”

Tôi quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi lang thang khắp nơi tìm kiếm – nhưng hoàn toàn vô ích.

Có lẽ đến lúc tôi nên nghiêm túc xem xét việc cúi đầu xin lỗi Lynn và những người khác. Tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm Faitfore, nhưng việc phải cô đơn thế này thực sự đang ăn mòn tinh thần tôi.

Thì ra đây là cảm giác của Yunyun… Có lẽ sau này tôi nên tử tế với em ấy hơn chút.

Khi tôi quay trở lại hội, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào, thì bầu không khí bên trong nhộn nhịp đến mức chẳng ai để ý tôi bước vào.

Các nhân viên hội đang tất bật dán thông báo lên bảng, trong khi các nhà thám hiểm thì xúm lại đọc một cách hào hứng.

“Họ đăng nhiệm vụ hấp dẫn nào đó sao?”

Tôi len vào giữa đám đông, và thấy ngay giữa bảng là một tấm áp phích lớn:

[Truy bắt rồng trắng!]

“Cái gì cơ!?”

Tôi ngạc nhiên bật ra tiếng lớn, và ngay sau đó bị một mạo hiểm giả khác đẩy bật ngã khỏi đám đông.

Thông thường, tôi đã nổi nóng rồi, nhưng giờ không phải lúc.

“Chuyện này là thật à...?”

“Ồ, là Dust đó.”

Tôi bị choáng đến mức chẳng nhận ra Lynn đã gọi tên mình. Keith và Taylor cũng đang đứng cạnh cô ấy.

Việc họ chủ động nói chuyện với tôi chắc là dấu hiệu cho thấy họ đã nguôi giận rồi, phải không?

“Tôi đã thấy áp phích nhiệm vụ.”

“Hiện giờ cả thị trấn đều đang bàn về nó. Nghe nói có người nhìn thấy một con rồng trắng không xa lắm, nên hội đang bắt đầu huy động lực lượng.”

“... Chắc là con rồng trắng đó thật sao?”

“Ừ, chính là con rồng trắng mà mọi người vẫn đồn đại là mang lại vận may và tài lộc đấy. Ai cũng nhắm tới nó.”

Rồng trắng – đúng như tên gọi – là loài rồng với thân hình trắng như tuyết, mang thuộc tính thiêng liêng mạnh mẽ. Người ta nói chúng vừa thông minh vừa hiền lành, nhưng cũng được xem là loài đang trên bờ tuyệt chủng.

“Người ta đồn rằng xương và nanh rồng trắng có thể mang lại may mắn và tài lộc. Giới quý tộc, thương nhân và những kẻ dư tiền sẵn sàng chi bộn tiền để mua. Nếu chúng ta bắt được một con, cả đời này không cần lo nghĩ gì nữa.”

Keith không nói sai.

Nguyên liệu từ rồng trắng có giá cực cao trên thị trường. Có cả lời đồn rằng máu rồng trắng có thể làm chậm quá trình lão hóa – thậm chí là mang lại tuổi xuân vĩnh cửu.

Có tin rằng vì tin vào mấy lời đồn đó mà rồng trắng đã bị săn lùng đến mức gần tuyệt chủng – cho đến vài năm gần đây mới bắt đầu xuất hiện lại.

“Nói đến rồng trắng thì không thể không nhắc đến–”

“Hiệp sĩ Rồng đó, đúng không!?”

Yunyun đột ngột chen ngang lời Taylor.

Như thường lệ, sự hiện diện của cô ấy mờ nhạt đến mức tôi không nhận ra.

Nhưng hôm nay lại là một dịp hiếm hoi: cô ấy chủ động tham gia câu chuyện.

“À… Ý cậu là vị Hiệp sĩ Rồng nào vậy?”

“X-Xin lỗi vì cắt ngang…”

“Không sao đâu, chỉ cần kể tôi nghe thêm về Hiệp sĩ Rồng đó.”

Yunyun vẫn cúi đầu xin lỗi, nhưng Lynn thì chỉ nhẹ nhàng xua tay rồi lắng nghe tiếp.

“Cậu biết về đội Hiệp sĩ Rồng của quốc gia láng giềng chứ? Trong số đó, có một người được xem là hình mẫu lý tưởng của một hiệp sĩ – vừa thông minh vừa đẹp trai. Anh ta cưỡi một con rồng trắng!... Ít nhất là tôi nghe thế.”

Yunyun càng kể càng phấn khích, đến mức giọng cô ấy lớn dần lên, trước khi chợt nhận ra và ngượng ngùng rút lui.

“Nghe thật tuyệt quá… Một hiệp sĩ cưỡi rồng trắng... Haah, tôi ước gì một ngày nào đó có một hoàng tử cưỡi rồng xuất hiện trước mặt tôi…”

Cứ để Yunyun mơ mộng thêm một lúc cũng chẳng sao.

“Tôi cũng từng nghe về chuyện đó. Hình như anh ta từng ‘bắt cóc’ công chúa rồi đưa đi khắp nơi. Mặc dù thực chất là do chính công chúa yêu cầu, nhưng việc dẫn cô ấy đi suốt vài ngày vẫn khiến anh ta bị coi là phạm tội. Kết cục là gia tộc anh ta bị khai trừ, còn bản thân bị lưu đày.”

“Thôi bỏ vụ đó đi, nói về nhiệm vụ thì hơn. Mọi người có định tham gia không?”

Tôi buộc phải chuyển chủ đề, vì câu chuyện đang đi quá xa.

Tôi cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, quay lại thì thấy Lynn đang nheo mắt. Có vẻ tôi hơi quá vội vàng...

“Không, đối đầu với rồng thì quá sức với bọn tôi. Dù sao cũng có nhiều nhóm khác đang tính hợp tác với nhau để hạ nó.”

“Nếu Kazuma và nhóm cậu ta tham gia thì có lẽ còn có cơ hội. Nhưng nghe đâu họ đang bận chuyện khác nên không tham gia. Nếu Aqua có đi cùng thì ít ra còn có thể tin tưởng vào khả năng hồi sinh của cô ấy.”

Keith và Taylor không có vẻ mặn mà lắm với nhiệm vụ này.

Dù rồng trắng được xem là hiền lành, nhưng nó vẫn là rồng.

Ngay cả khi cả tá mạo hiểm giả cùng hợp sức, vẫn là một trận chiến không dễ.

“Nghe nói có người thấy nó đang chiến đấu với một con quái vật. Nó chỉ gầm lên để đe dọa, chứ không hề làm hại con người. Tôi không muốn đi săn một sinh vật như thế.”

“Đe dọa...?” – từ đó khiến tôi hơi giật mình, nhưng giờ tôi có chuyện quan trọng hơn để lo.

“Nhưng nếu nhiệm vụ chỉ yêu cầu cung cấp thông tin đáng tin thì vẫn có thưởng. Nếu thật sự là loại hiền lành, việc tìm ra nó cũng không khó lắm.”

“Cậu hiếm khi tình nguyện dính vào mấy việc nguy hiểm mà?”

“Nếu đúng như lời đồn thì sẽ không có thương vong gì cả. Với lại, các cậu không tò mò muốn tận mắt nhìn thấy rồng trắng quý hiếm sao?”

Những lời cuối cùng dường như đánh trúng tâm lý phiêu lưu của họ. Sau một thoáng do dự, cả nhóm đều gật đầu.

Tốt, giờ thì còn một chuyện nữa.

Tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần.

“Và, tiện thể… Ừm, các cậu có thể giúp tôi tìm Faitfore không? Nếu chẳng may cô ấy chạm trán con rồng thì rất nguy hiểm. Với lại, một người thì không thể bao phủ hết phạm vi tìm kiếm được.”

Tôi quay mặt đi để che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.

Các bạn đồng hành của tôi có vẻ bất ngờ trong giây lát, rồi nhanh chóng nở những nụ cười tinh quái.

“Ồ? Ôi trời~ Tôi tưởng cậu bỏ cuộc lâu rồi cơ đấy~”

“Cô bé đó không phải đã về nhà rồi sao? Hừm~?”

“Này này, chẳng phải cậu đã bí mật đi tìm cô bé sau lưng tụi này sao? Dust-chan cũng có mặt dễ thương ghê~”

Khỉ thật, đây là lý do tôi không muốn nhờ vả họ mà!

Đừng có cười nữa! Đừng có véo má tôi!

Tôi đã mở lời nhờ họ giúp, nên đành chịu trận vậy. Cũng may là chẳng bao lâu sau, họ đồng ý.

“Ừm, tôi có thể tham gia cùng không?”

Yunyun rụt rè giơ tay.

“Tất nhiên rồi, chào mừng em. Nếu lỡ mà chúng ta gặp rồng thật, sẽ cần đến em đó.”

“Đ-Để đó cho tôi! Ehehe, được tin tưởng rồi~”

Vậy là hỏa lực đã được đảm bảo.

Giờ tôi cần một người giỏi định vị, và một nơi phù hợp để bắt đầu tìm kiếm.

Nơi có thể đáp ứng cả hai điều đó chính là—

“Vậy thì… anh có thể giúp em được không, Vanir-san?”

Tôi đến cửa hàng vật phẩm ma thuật quen thuộc, nơi Vanir-san đang mặc tạp dề, đứng sau quầy, còn Loli Succubus thì đang hì hụi lau sàn, cũng mặc một chiếc tạp dề tương tự.

Dạo gần đây, cô ấy dành cả ngày làm việc ở cửa hàng này, còn ban đêm thì về lại tiệm succubus.

Không thấy bóng dáng cô chủ cửa hàng xinh đẹp đâu cả. Nhìn những vết cháy sém trên sàn mà Loli Succubus đang ra sức lau chùi, có vẻ cô ấy lại vừa gây rắc rối gì đó và bị trừng phạt bởi  Vanir-san.

“Hmm, ý cậu là muốn ta tìm ra vị trí hiện tại của cô gái tóc bạc đó chứ gì?”

“Vâng, làm ơn giúp em… Em biết là giờ không có tiền, nhưng em sẽ trả lại sau! Thật đấy!”

Tôi chắp tay cúi đầu tha thiết cầu xin, và Vanir-san khẽ thở dài.

Khó mà đoán được sắc mặt của anh ấy do chiếc mặt nạ che kín, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự bất mãn trong giọng nói.

“Không một ai trong thị trấn này tin vào mấy lời hứa thanh toán của cậu, nhưng được thôi. Ta sẽ đoán vị trí của cô bé cho cậu.”

“Cảm ơn anh rất nhiều!”

“Tuy nhiên… có một điều kiện.”

Anh ấy thì thầm một điều kiện nhỏ – hoàn toàn hợp lý – nên tôi gật đầu cái rụp và chấp thuận ngay.

“Quả đúng là Vanir-sama – khôn ngoan và uyên bác như mọi khi.”

“Ta cũng chẳng cần phải giấu làm gì. Cô gái đó… hiện đang ở gần một cái hồ. Chính là nơi mà Cô gái tĩnh lặngtừng sống trước kia.”

“À, em biết chỗ đó. Anh đúng là cứu tinh! À, còn một chuyện nữa… Em có thể đưa cô ấy theo không?”

“Vì Vanir-sama thân yêu~ tôi sẽ làm mọi việc bẩn thỉu nhất~ Kya! Anh làm gì vậy hả!?”

Tôi kéo Loli Succubus ra – lúc đó cô ấy đang vừa lau sàn vừa lắc mông như thể đang cố quyến rũ Vanir-sanbằng điệu nhảy lau nhà. Tôi nghĩ ít nhất mình cũng nên hỏi cô ấy trước.

“Muốn làm gì thì làm. Ta không quan tâm.”

“Thật tàn nhẫn! Nhưng… nếu tôi có thể khiến Vanir-sama uống món súp do chính tay tôi nấu, thì mọi thứ đều đáng giá!”

Thật đấy hả? Loli Succubus mê Vanir đến mức nếu ngài ấy bảo cô chết, chắc cô ấy sẽ gật đầu không do dự. Đám cuồng Serena có khi còn tỉnh táo hơn cô ta…

“Vậy thì đi thôi. Cởi tạp dề ra mau, chúng ta khởi hành.”

“Đó là cách anh nhờ người khác giúp sao!? Dù có thân quen thế nào cũng nên có chút lịch sự chứ!”

“Đừng gây ồn ào trong cửa hàng. Nếu cô lau xong rồi thì hết việc ở đây rồi. Đi theo tên tội phạm đó đi.”

“Ahh… Bị lạnh nhạt như vậy cũng tuyệt ghê… Nếu đây là sở thích NTR của ngài… à không, đau đớn thật, nhưng tôi sẽ đi với Dust…”

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đê mê như thể tôi là kẻ thứ ba trong tiểu thuyết tình cảm ấy!

Và cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ chỉ vì Vanir-san không thể thấy cô từ góc độ đó! Tôi cũng có cảm xúc đấy!

Có cảm giác cô ấy ngày càng mê mệt Vanir-san hơn theo thời gian.

Cô ấy miễn cưỡng cất dụng cụ lau nhà, rồi từ từ tháo tạp dề bằng một cách khá... gợi cảm, nhưng với vẻ ngoài trẻ con của cô ta thì tôi chỉ thấy như một đứa bé đang tập tành làm người lớn.

Cô ta có vẻ cố ý làm vậy để gây chú ý với Vanir-san, nhưng anh ấy còn chẳng buồn liếc nhìn.

“Bị lơ đẹp như vậy mà sao tim tôi vẫn xao xuyến thế này? Có phải đây là... niềm vui bị phớt lờ không? Tôi thấy mình hiểu cảm xúc của Darkness-san hơn rồi. Một cánh cửa mới đã mở ra…”

“Này! Tuyệt đối đừng mở cái cánh cửa đó!”

Không cần phải thông cảm với sở thích kỳ lạ của kẻ cuồng SM như Darkness. Điều cuối cùng tôi muốn trong giấc mơ của mình là bị cản trở bởi sở thích méo mó của cô nàng này.

Tôi kéo Loli Succubus đi theo, trong khi cô ấy vẫn quay đầu lại đầy lưu luyến, đưa tay ra phía Vanir-san.

“Vanir-sama đang ngày một nhỏ dần... Khi trở về, em nhất định phải hít thật sâu để lấp đầy phổi bằng mùi của ngài. À đúng rồi, mảnh vỡ của ngài mà em giữ chắc vẫn còn mùi đó... Nhất định em sẽ kiểm tra lại!”

Không phải cơ thể của anh ấy được làm từ bụi đất sao? Không phải là mùi đất sao!?

“Này, thị trấn này có quá nhiều kẻ biến thái rồi, làm ơn đừng gia nhập vào hàng ngũ đó nữa.”

“Đừng có coi tình yêu thuần khiết của tôi dành cho Vanir-sama là bệnh hoạn! Đó là tình yêu chân chính!”

“Tất cả đám biến thái cuồng loạn đều nói câu y hệt...”

Tôi bắt đầu hối hận vì đã dắt cô ấy theo. Nhưng dù sao thì cô ấy cũng rất hữu ích trong việc tìm kiếm – đặc biệt vì cô ta biết bay. Tìm người từ trên không thì nhanh hơn nhiều so với đi bộ.

Cô ấy vẫn quay đầu nhìn cửa hàng một cách say đắm, nhưng tôi nghĩ nếu cách xa Vanir-san một lúc, chắc rồi cô ấy cũng bình thường lại thôi… chắc vậy…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận