Vol 3
Chương 2: Tôi không thể đi du lịch một mình với Ajisai-san đâu, trừ khi... (1)
1 Bình luận - Độ dài: 10,731 từ - Cập nhật:
Lần đầu tiên tôi trò chuyện với Ajisai-san là vào ngày thứ hai sau ngày khai giảng. Trời hôm ấy mưa, trong lúc tôi vẫn còn đang ngập tràn trong cảm giác chiến thắng sau lần mạnh dạn tiếp cận Mai đáng kính hôm trước, thì tôi nhìn thấy Ajisai-san đứng dưới ga tàu mà không có ô, tôi đã hào hứng tiến thẳng đến bên cậu ấy và hỏi: "Này, cậu không có ô à? Muốn đi nhờ ô của tớ không?"
Tôi rút chiếc ô gấp từ cặp ra, nở nụ cười rạng rỡ để mong cuộc trò chuyện không bị thiếu tự nhiên. (Đây là phiên bản đã được lý tưởng hóa của sự kiện đó.)
"Ồ, thật chứ?" Cậu ấy đáp. "Cậu tốt bụng quá."
Khi Ajisai-san mỉm cười dưới cơn mưa xối xả, tôi thấy cậu ấy trông giống hệt một đóa cẩm tú cầu lấp lánh bởi những giọt mưa. Rồi cậu ấy nói: "Rất vui được gặp cậu, Rena-chan," rồi sau đó cậu ấy được xếp chỗ ngồi kế bên tôi. Cứ thế, chúng tôi trở thành bạn bè. Dễ như ăn bánh vậy.
Kể từ đó, Ajisai-san là hiện thân cho mọi điều mà tôi ngưỡng mộ. Bề ngoài, cậu ấy mong manh, đáng yêu, lại còn cực kỳ tử tế và dịu dàng với tất cả mọi người. Lúc gặp cậu ấy ngay đầu năm học, tôi đã nghĩ chỉ có một mình tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt dành cho thiên sứ. Nhưng hóa ra không phải vậy. Càng thân thiết, tôi càng nhận ra cậu ấy đặc biệt thế nào.
Ở trường, cậu ấy luôn là người giải cứu tôi. Khi tôi bị bỏ rơi không có cặp trong giờ thể dục nhịp điệu, cậu ấy thấy tôi đứng đó cứng đờ như khúc gỗ thì liền tiến lại gần. "Tớ cũng chưa có cặp," cậu ấy nói. "Cậu muốn ghép đôi với tớ không?" Tôi suýt bật khóc vì cảm động và thề sẽ trân trọng cô gái ngọt ngào này suốt đời. Với lòng tận tụy dành cho cậu ấy, tôi thậm chí nghĩ có lẽ mình từng là hiệp sĩ của Công chúa Ajisai kiếp trước. Trên đời này không có ai thứ hai như Ajisai-san. Nhờ có cậu ấy mà tôi mới vượt qua được nỗi ám ảnh thời cấp hai. Vì thế, tôi quyết định sẽ bảo vệ đóa hoa ấy đến cùng.
Và đó là câu chuyện phía sau lý do tôi ngồi cạnh cậu ấy trên chuyến tàu sớm nhất ngày hôm nay.
"Tớ chưa từng đi tàu sớm thế này bao giờ," cậu ấy nói. "Không ngờ lại vắng đến thế ha?"
"Chuẩn không cần chỉnh," tôi đáp.
Hóa ra Ajisai-san đã có sẵn địa điểm muốn đến. Đầu tiên, chúng tôi sẽ đi tuyến Keio tới Shinjuku, rồi từ đó mới tới điểm đến thật sự.
"Thú thật là," Ajisai-san vừa nói vừa đưa điện thoại cho tôi xem, tay kia ôm chặt chiếc túi, "lúc chán nản, tớ hay lên mạng tìm địa điểm du lịch."
Móng tay hồng lấp lánh dễ thương của cậu ấy chỉ vào màn hình, nơi hiện lên cả danh sách khách sạn.
"Tớ lên kế hoạch đi một mình," cậu ấy tiếp tục. "Dùng mấy app này để tìm tuyến đường, tính toán đủ thứ linh tinh. 'Hmm, mất hai tiếng nhỉ. Làm gì để giết thời gian dây? Có nên mang theo sách để đọc không?'?"
Cách cậu ấy nói ra từ "linh tinh" một cách tự nhiên khiến tôi nghĩ: À, vậy là mình cũng có thể thoải mái nói mấy từ kiểu này trước mặt cậu ấy. Là một đứa sống khép kín, tôi chủ yếu học cách giao tiếp bằng cách quan sát người khác nói chuyện.
"Ờm… vậy khoảng bao lâu nữa thì bọn mình mới đến nơi thế?" tôi hỏi.
"Hmm," cậu ấy suy nghĩ. "Chắc là khoảng hai tiếng rưỡi."
"Thế thì cũng không lâu lắm nếu bọn mình cứ lướt điện thoại ha."
"Ừm," cậu ấy cười. "Lần này còn có cả cậu đi cùng nữa."
Càng xa nhà, nụ cười của Ajisai-san càng rạng rỡ hơn. Khoan đã. Liệu cậu ấy có đang giả vờ vui vẻ để tôi đỡ ngại không? Thôi nào, tôi lại suy nghĩ tiêu cực rồi.
"Đi tàu lúc mọi người còn chưa thức dậy đúng là mới lạ thật đấy," cậu ấy nói.
Tôi đã tự ý xen vào kỳ nghỉ của cậu ấy với câu cửa miệng "Bỏ trốn á? Nghe hay đấy. Khi nào cậu đi thế? Tớ cũng muốn đi cùng." (Cứ gọi tôi là Kakyoin, với phong cách tự nhiên xông vào cuộc phiêu lưu kì thú của cậu ấy.) Nhưng biết đâu Ajisai-san thật sự muốn tận hưởng chuyến đi một mình? Có thể cậu ấy đã háo hức được tự mình khám phá đủ thứ, nghĩa là mọi nỗ lực của tôi đều thành công cốc. Nếu kết thúc chuyến đi, cậu ấy nghĩ: "Phải cố gắng mua vui cho một đứa vô duyên không biết đọc tâm trạng đúng là mệt mỏi quá đi!" thì sao? Nếu cậu ấy ghét tôi, nghĩa là tôi sẽ không được đi cùng cậu ấy trong suốt quãng đời cấp ba!
Nhưng không, sự an toàn của Ajisai-san quan trọng hơn tất cả. Nếu cậu ấy về nhà bình an, thì tôi có phải cô đơn ba năm nữa cũng đáng…? Ơ mà tôi có muốn thế đâu! Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi!
Tôi rùng mình. Để lấp đầy khoảng lặng, tôi vội nói: "H-hôm nay thời tiết mát mẻ quá nhỉ?"
"Ừ, đúng thế," cậu ấy gật đầu.
Không nghĩ ra chủ đề nào khác, tôi đành nói về thời tiết. Mình có nên mở rộng sang độ ẩm hay các loại mây không nhỉ? Thôi, dừng lại ngay! Tôi tự nhủ. Lạc đề mất!
May thay, không như dòng suy nghĩ của tôi, đoàn tàu vẫn an toàn tới ga Shinjuku.
Vừa vào sân ga, tôi giơ tay lên: "X-xin lỗi, tớ đi vệ sinh một chút nhé."
"Ừ, không sao. Còn nhiều thời gian mà, cậu cứ thong thả."
Tách khỏi cậu ấy, tôi chui vào toilet nữ, đóng cửa phòng và thở dài. "AAAAAAAA…" Tôi rên rỉ, bụm tay vào mặt.
Tôi chẳng biết nói gì với cậu ấy cả. Đợi đã, để tôi bình tĩnh lại nào. Điều quan trọng nhất là gì? À, đương nhiên là bảo vệ Ajisai-san. Và phải đảm bảo giúp cậu ấy vui nữa. Nghĩa là, mục tiêu của tôi là khiến cậu ấy hài lòng vì có tôi đi cùng! À há!
Vậy phần còn lại dễ rồi, phải không? Tôi chỉ cần kết hợp khả năng giao tiếp điêu luyện của Mai, trí thông minh của Satsuki-san và sự vui vẻ của Kaho-chan để làm Ajisai-san thích thú thôi! Nhưng liệu tôi có làm nổi không?!
Lỡ đặt mục tiêu cao quá rồi. Được rồi, hạ thấp tiểu chuẩn xuống một chút vậy, mục tiêu của tôi là chỉ cần đưa Ajisai-san về nhà an toàn thôi. Vậy là ổn rồi. Sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ. Ajisai-san sẽ không ghét mình đâu... Dù mình chẳng có bằng chứng gì để khẳng định điều đó cả.
Dù sao thì đây cũng không phải là game. Tôi không thể xem thanh tâm trạng của Ajisai-san để biết cậu ấy đang vui hay đang buồn. Nếu cậu ấy cười và nói đang rất vui, thì tôi cũng chẳng thể tin được. Mà thật ra, nếu có thanh tâm trạng chắc còn kinh khủng hơn, nên không có còn đỡ. Khoan đã... Nếu ngược lại thì sao?
Nghĩ mà xem, Ajisai-san luôn tử tế như vậy. Nếu tôi tỏ ra không vui, cậu ấy sẽ nghĩ: "Ôi không, Rena-chan cố ép bản thân đi cùng mình, giờ cậu ấy buồn mất rồi." Không, tôi không thể chịu nổi suy nghĩ đó! Được rồi, tôi phải tận hưởng chuyến đi này!
Tôi cười khẽ. Tôi đang ở riêng với Ajisai-san trong chuyến đi này. Sao có thể không vui được? Nào, Renako, mỉm cười đi. Mày đang chắc chắn sẽ vui mà, phải không?"
Không thể chịu nổi nữa! Tôi không thể tự mình gồng gánh mọi thứ được. Tôi quyết định gửi tín hiệu cầu cứu qua điện thoại:
"Làm ơn cứu tớ với!"
Và rồi, dù trời còn chưa sáng hẳn, tôi nhận được phản hồi gần như ngay lập tức.
Satsuki: Gì thế? Cậu đang bị zombie truy đuổi à?
Ôi, Satsuki-san bạn của tôi, cậu ấy luôn luôn xuất hiện đúng lúc để cứu nguy cho tôi! Tôi điên cuồng bấm điện thoại.
Renako: Satsuki-san! Tớ đang bỏ trốn cùng với Ajisai-san, nhưng bây giờ tớ không biết nói chuyện về chủ đề gì hết! Giúp tớ với!
Satsuki: Gì cơ, cậu đang nói gì thế?
Satsuki: Tôi đang không hiểu cậu đang nói về cái gì.
Renako: Ajisai-san nói là cậu ấy sẽ bỏ nhà ra đi một mình nên tớ đi cùng, cậu hiểu chưa? Có nghĩa là tớ sẽ dính chặt với cậu ấy như hình với bóng, và tớ không biết phải làm gì hết!
Satsuki: Cậu đang làm cái quái gì thế hả?
Renako: Tớ không biết! Gió theo chiều nào thì tớ theo chiếu ấy thôi.
Cậu ấy không trả lời trong vài phút, khiến tôi phát tiết. Satsuki-san, cậu là bạn thân của tớ mà! Tại sao? Sao cậu lại có thể bỏ rơi tớ? Tôi nghĩ.
Hay là... cậu ấy chưa bao giờ thật sự coi tớ là bạn? Làm ơn đừng nói vậy mà!
Chẳng lẽ chỉ mình tôi nghĩ chúng tôi là bạn bè sao? Nhưng chúng tôi đã hôn nhau tới ba lần rồi cơ mà! Cậu ấy không hề quan tâm đến tôi... Hay cậu ấy chỉ muốn thân xác tôi thôi... Tôi chợt nhận ra, ngay lúc này, có lẽ cậu ấy đã quên tôi và lại chìm đắm vào mấy cuốn sách biến thái.
Tôi cúi nhìn số điện thoại khác: Oozuka Mai. Liệu tôi có thể tâm sự với Mai không? Có nên nói với cậu ấy rằng tôi đang bỏ trốn cùng Ajisai-san không? Nhưng Mai vốn đã quá bận rộn, tôi không muốn chất thêm gánh nặng lên cậu ấy. Hơn nữa... tôi nhớ cái ngày Mai vội vã bay từ Pháp về và đuổi theo tôi. K-không, không thể nói chuyện này với cậu ấy được. Cậu ấy có thể mỉm cười cho tôi lời khuyên, nhưng sau đó, tôi biết chắc cậu ấy sẽ xử tôi luôn. Đó cũng là điều cậu ấy đã làm khi nghe tin tôi hôn Satsuki-san mà.
Có lẽ tôi nên nhờ Kaho-chan giúp. Kaho-chan sẽ lắng nghe tôi... Tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi không chắc. Thật ra, tôi chẳng biết gì về cuộc sống riêng của cậu ấy cả.
Ôi, thật vô ích. Tôi tiêu rồi. Liệu một kẻ vô dụng như tôi cố giúp Ajisai-san có phải là tội lỗi không? Nếu tôi không có đôi cánh, làm sao tôi có thể chạm tới một thiên thần đây? Tôi sẽ phải đối mặt với Ajisai-san trần trụi và trống rỗng như chính con người tôi.
Và ngay khi tôi đã buông xuống số phận, một tin nhắn từ Satsuki-san gửi đến.
Hửm? Khoan đã—hả, hả, hả? Khi tôi đang ngây người nhìn, bốn tệp văn bản cũng bật lên.
Renako: Cái gì thế?
Satsuki: Chúng là bộ file tôi vừa soạn để đề phòng trường hợp cậu gặp phải những tình huống ép o le đấy.
Satsuki: Tôi đã ghi chi tiết từng chủ đề nói chuyện trong đó.
Satsuki: Cứ mở ra dùng nếu cậu cần.
Renako: Cảm ơn cậu, Satsuki-san! Cậu đúng là bạn thân nhất của tớ.
Renako: Tớ vui lắm!
Renako: Cảm ơn cậu nhiều lắm! Cậu là nhất, Satsuki-san. Tớ yêu cậu! Cậu là người bạn nhất của tớ trên thế giới rộng lớn này! (Ooh ooh, ooh ooh) Cậu đã làm ước mơ của tớ thành hiện thực (Ooh ooh, ooh ooh).
Satsuki: Im đi.
Renako: Được rồi, giờ tớ áp dụng cái đầu tiên đây.
Satsuki: Cậu tuyệt vọng quá rồi đấy.
Tôi mở một trong bốn file và thấy câu hỏi mở đầu:"Hỏi về nơi cậu ấy muốn đến một ngày nào đó." Hử. Câu này bình thường hơn tôi nghĩ. Đây là Satsuki-san cơ mà, tôi cứ nghĩ sẽ kiểu:"Nè, cậu thích kiểu tra tấn nào vậy? Còn tôi...", đoạn này cậu ấy sẽ khúc khích cười "thích nhất kiểu tra tấn cổ của Trung Quốc, bắt tội phạm đi trên ống tre được phủ dầu bắc ngang đống lửa đang cháy rực."
Tôi biết ơn vì nó tầm thường đến vậy. Tầm thường là quá đủ với tôi. Nếu có gì đó, thì cứ tầm thường là tốt nhất. Suy cho cùng, tôi cũng muốn trở nên bình thường, nếu điều đó có thể với tôi. Hoan hô (cách đạt được sự tầm thường bằng thủ đoạn)!
Satsuki: Nhưng tôi cần cảnh báo cậu một điều.
Renako: Hả, gì thế? Sao nghe kinh dị quá vậy...
Satsuki: Trông cậu có vẻ rất ngưỡng mộ Sena, nhưng cậu cần nhớ rằng tất cả mọi người đều có bản chất xấu xa. Nếu cậu lột được lớp bên ngoài thì cậu ta vẫn có mặt xấu đấy.
Renako: Hả? Làm gì có chuyện đó! Ajisai-san là thiên sứ đó, không phải loại người bất lịch sự và ích kỉ như chúng ta đâu!
Satsuki: Tôi có được tính vào "chúng ta" không?
Renako: ... :)
Satsuki: Thôi, không vấn đề gì. Ý tôi là, cậu có thể sẽ thay đổi thay đổi cách cư cử nếu cậu thấy được phần không tốt hoặc là phần cậu không muốn nhìn thấy của cậu ta
Renako: Nhưng tớ yêu tất cả mọi thứ thuộc về Ajisai-san mà.
Satsuki: Yêu tất cả mọi thứ thuộc về một người nào đó là bất khả thi.
Wow, khẳng định luôn à.
Satsuki: Đó là lí do tại sao tôi muốn cậu có cái nhìn bao quát hơn phiên bản Sena mà cậu tự biên tự diễn trong đầu đấy. Cứ nhìn vào con người thật của cậu ta, hiểu chưa?
Renako: Uh.... Thế hả, tớ hiểu rồi.
Satsuki: Tôi chỉ muốn nói thế thôi. Giờ thì, chúc may mắn.
Và thế là cuộc trò chuyện kết thúc.
Qua những gì Satsuki-san cố gắng truyền đạt, tôi hiểu rằng mình không nên áp đặt lý tưởng lên cậu ấy, nhưng...Kỳ lạ thay, câu "Không thể yêu mọi thứ về một người" lại khiến tôi suy nghĩ. Đúng vậy, ngay cả Mai và Satsuki-san cũng có những khiếm khuyết, điều đó là tự nhiên... Vậy thì, phải chăng Ajisai-san cũng có điểm không hoàn hảo? Hay chỉ là kỹ năng giao tiếp của tôi quá kém nên tôi không nhận ra?
Không, tôi không thể ngồi đây mãi phân vân về chuyện này. Ajisai-san đang đợi tôi, tôi phải đi thôi.
Tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh và thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đứng cạnh một cây cột ngay bên ngoài. Trời ơi, cậu ấy đáng yêu quá! Đó chính là Ajisai-san. Cậu dễ thương thật đấy! tôi thầm nghĩ.
"X-xin lỗi vì đã để cậu đợi, Ajisai-san," tôi nói.
"A, không sao đâu."
Một luồng hạnh phúc tràn ngập trong tôi khi cậu ấy mỉm cười. Phải rồi, Ajisai-san không thể có bất kỳ điểm xấu nào! Tất cả chỉ là do Satsuki-san hay lo xa quá mà thôi. Ajisai-san hoàn hảo, tinh tế, một thiên thần tuyệt mỹ!
Bây giờ, với những câu bắt chuyện trong tay, tôi không còn sợ hãi nữa. Tại sao tôi lại phải sợ hãi khi một thiên thần rực rỡ đang đứng bên cạnh? Làm sao tôi có thể cảm thấy thất bại khi có Ajisai-san ở bên chứ?
Tôi không thể thiếu đi sự tự tin được!
"Cậu chuẩn bị đầy đủ chưa?" cậu ấy hỏi.
"Ờ, ờm. Rồi."
Cậu ấy đã bắt đầu bỏ rơi tôi rồi. Ôi những chủ đề bắt chuyện tội nghiệp của tôi.
Tôi vừa lỡ mất thời cơ để bắt chuyện ngay tại ga Shinjuku, dù tôi có cả một danh sách chủ đề trong tay!
Satsuki-san ơi, tôi nghĩ, những thứ này chẳng có ích gì nếu cậu không nói cho tớ biết khi nào nên nên áp dụng!
Khi Ajisai-san bước đi nhanh hơn bình thường, mỗi bước chân đều tràn đầy quyết tâm, tôi lẽo đẽo theo sau như một chú vịt con. Tôi thậm chí còn không biết chúng tôi đang đi đâu nữa.
Chúng tôi đi qua cổng soát vé, lên xuống vài bậc cầu thang, rồi cuối cùng bước vào một hành lang hẹp và đến sân ga tuyến Odakyu.
Khi tôi bắt kịp cậu ấy, tôi lên tiếng: "Ưm, cho tớ hỏi là bọn mình đang đi đâu vậy?"
Cậu ấy nhoẻn miệng cười với tôi như một đứa tỜẻ tinh nghịch khi đứng sau vạch kẻ trắng. Với ánh mắt như thế, tôi đoán cậu ấy sắp nói: "Rena-chan, tớ sẽ đưa cậu đến một thế giới nơi chỉ có hai chúng ta thôi" và dẫn tôi lên chuyến tàu đến thiên đường. Và nếu cậu ấy thực sự nói vậy, có lẽ tôi sẽ chỉ đáp: "Ừm, nếu là đi với Ajisai-san thì tớ đi đâu cũng được."
Nhưng có vẻ tôi đoán hơi sai.
"Câu hỏi dành cho Rena-chan đây," cậu ấy nói.
"Hả? Ồ, ừm, được thôi."
Chào mừng đến với Ajisai Quiz Bowl đầu tiên trong lịch sử, tôi thầm nghĩ. Nếu trả lời đúng, liệu tình cảm của cậu ấy dành cho tôi có tăng lên không?
"Cậu nghĩ tớ định đến nơi nào?" cậu ấy hỏi.
"Ớ? Ờm, để xem nào..." tôi nói. "Disneyland?"
"Èèè. Được rồi, để tớ gợi ý nhé. Đó là một nơi cực kỳ yên bình."
"Một nơi cực kỳ yên bình..." tôi lặp lại. "Chờ đã, không lẽ là Kyoto? Ví dụ như đi tham quan chùa chiền với mấy thứ kiểu đó."
"Èèèè. Đến lúc tớ tiết lộ rồi!"
Có vẻ như thời gian của tôi đã hết khi tôi cứ đoán sai liên tục. Đoàn tàu đang tới gần, và khi cửa mở ra, Ajisai-san bước vào như đang nhảy múa. Cậu ấy xoay người, váy xoè ra, rồi tuyên bố: "Chúng ta sẽ đi suối nước nóng đó, Rena-chan."
Sức công phá trong câu nói đó mạnh đến mức khiến tôi liên tưởng đến những game thủ online siêu đẳng nhưng chẳng bao giờ xuất hiện ở giải đấu ngoài đời. Mắt tôi mở to hết cỡ trong khi não tôi đang khởi động lại.
"Suối nước nóng?!" tôi hét lên.
"Ừm. Tớ đã đặt chỗ cho cả hai rồi, nên chỉ cần đi đến đó thôi. Cậu vào ngồi đi."
"Trời đất ơi."
Tôi đứng cứng như tượng, nên cậu ấy nắm tay tôi dắt đi vào toa tàu.
Chuyến tàu này hướng đến một nơi xa lạ(với riêng tôi), nơi có suối nước nóng mà Ajisai-san hằng mong ước. Wow. Tôi thật sự sắp đi suối nước nóng với cậu ấy ư? Tôi đã thật sự có được cơ hội này sao? Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần. Có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là "bị cuốn đi".
Vẫn còn ngơ ngác, tôi đến được chỗ ngồi đã đặt sẵn, ngay bên cạnh Ajisai-san. Cậu ấy đặt ba lô xuống rồi chỉ vào chỗ ngồi với nụ cười tươi.
"Cứ tự nhiên nhé, Rena-chan," cậu ấy nói.
"O-okay."
Tôi vẫn đứng yên một lúc. Không thể tin được tôi đã đi xa đến thế chỉ trong nháy mắt, và ý nghĩa đầy đủ của cụm từ "Mình đang bỏ trốn cùng Ajisai-san" đã thực sự chìm vào tâm trí mình. Chuyến tàu tốc hành này giờ đây đang đưa hai đứa ra xa, rất xa thành phố. Câu nói sáo rỗng "Nếu muốn quay lại, phải làm ngay bây giờ trước khi quá muộn" hiện lên trong đầu.
"Rena-chan?" Ajisai-san nghiêng đầu hỏi.
Cậu ấy đang rủ tôi đến thiên đường. Không, dừng lại đi! Đến lúc này mà còn nhát gan thì đúng là hèn lắm. Tỉnh táo lại đi, Renako! Tôi tự nhủ. Hãy nhớ lại tất cả những gì Ajisai-san đã làm cho tôi. Đã đến lúc đền đáp lại! Dù có thể không giúp được gì nhưng tôi không thể để Ajisai-san một mình như thế này được!
Ajisai-san cười và nhường cho tôi chỗ ngồi cạnh cửa sổ, tôi nắm lấy vai cậu ấy.
"Hử?" Cậu ấy ngạc nhiên. Rồi tôi đẩy cậu ấy ngồi xuống chính chỗ đó.
"Hôm nay là ngày của cậu mà," tôi nói. Tôi quay đi khi làm vậy vì hơi ngượng. Mình không cố tỏ ra ngầu hay gì đâu, chỉ là... muốn cho cậu ấy thấy mình quyết tâm thế nào thôi.
Ajisai-san thoáng sững sờ rồi mỉm cười như một đóa hoa đang khoe sắc.
"Cảm ơn cậu, Rena-chan," cậu ấy nói.
Trời ơi, cậu ấy ấy dễ thương quá.
Tôi bỏ ba lô xuống, đặt dưới chân, lục tìm sạc điện thoại và mấy thứ linh tinh. Tôi giả vờ bận rộn với mấy thứ đó để cậu ấy không thấy mặt tôi đang đỏ như thế nào.
Ajisai-san khúc khích cười khi nhìn ra cửa sổ. "Lâu rồi tớ mới được ngồi cạnh cửa sổ đó," cậu ấy nói. "Mỗi lần đi chơi xa, mấy đứa nhóc lúc nào cũng tranh chỗ này. Lâu lắm rồi tớ mới được trải nghiệm cảm giác này một lần nữa."
Tôi không biết cậu ấy đang nói với tôi hay tự độc thoại. Khi tô liếc nhìn, cậu ấy quay lại và chạm mắt tôi.
"Này Rena-chan, cậu nghĩ sao?" cậu ấy hỏi.
Tôi chẳng biết nói gì cho phải, nên trả lời một cách ngớ ngẩn thành thật: "Ừm... Tớ cũng không biết nữa."
Ajisai-san không có vẻ gì là sốc. Cậu ấy chỉ mỉm cười dịu dàng. "Vậy à."
"Ờ..."
Tàu bắt đầu lăn bánh, và một lúc sau, Ajisai-san chỉ ngồi đó ngắm cảnh vật trôi qua mà chẳng nói gì. À phải rồi. Tôi có chủ đề nói chuyện mà. Sẽ ổn thôi. Tôi làm được. Dù sao cũng có Satsuki-san hỗ trợ rồi.
"N-này, tớ hỏi cái này được không?" tôi lên tiếng.
"Hửm?"
"Nếu được đi bất cứ đâu, Ajisai-san muốn đi đâu nhất?"
"Câu hỏi hay đấy. Có nhất thiết phải là nơi có thật không? Ví dụ như tớ chọn Wonderland thì sao nhỉ?"
"Ờm... Tớ không biết nữa..."
"Cậu không biết?!" cậu ấy trợn mắt.
Ừ thì, trong file hướng dẫn đâu có quy định gì đâu...
"Hừm," cậu ấy gãi cằm. "Vậy thì tớ muốn thăm mấy lâu đài châu Âu ấy. Như lâu đài Neuschwanstein hay lâu đài Windsor ấy."
"Ồ, lâu đài nghe có vẻ thú vị đấy! Toàn rương kho báu với đủ thứ bên trong."
Trời ạ, Satsuki-san! Tình hình tệ quá rồi! Tôi thầm kêu lên. Cậu ấy đâu có ngờ tôi đối đáp vụng về đến thế. Kiến thức về lâu đài của tôi toàn từ game RPG thôi!
Như thể nhận ra sự bối rối của tôi, Ajisai-san nhanh chóng đổi chủ đề: "À mà tớ cũng đang muốn thử tham gia sự kiện gì đó... tên là gì nhỉ? Comiket? Hình như vậy."
"Ý cậu là hội chợ Comic Market à?!"
"Đúng rồi đó!" cậu ấy cười tít mắt.
Là một game thủ thuần túy, tôi không am hiểu nhiều về anime hay manga. Dù có theo dõi vài bộ nhưng chỉ là sở thích phụ thôi. Nhưng nếu Ajisai-san là fan anime, tôi sẵn sàng "nhập hội" ngay! Phải kiếm chủ đề trò chuyện riêng với cậu ấy thôi.
Không ngờ những chủ đề do Satsuki-san gợi ý lại khiến tôi xúc động thế này. Cảm ơn cậu, Satsuki-san, tôi nghĩ thầm. Được làm bạn với cậu quả là điều tuyệt vời. Mãi là bạn thân nhé!
Tôi khẽ nghiêng người, cố tỏ ra hào hứng vừa phải: "Nếu cậu muốn đi Comiket, thì sự kiện đó hẳn là có nhiều thứ đặc biệt nhỉ?"
Tim tôi đập thình thịch chờ câu trả lời.
Ajisai-san e thẹn thừa nhận: "Ừ. Tớ thấy tin tức nói có rất nhiều cosplayer ở đó. Họ dễ thương lắm, tớ muốn tận mắt ngắm họ."
"Ra là vậy!"
Chết rồi. Đây đúng là một cái bẫy hoàn hảo, cái bẫy nhử người ta sang phe của hội otaku! À không, có lẽ tôi đang suy nghĩ quá lên thôi. Tôi tin rằng dù có là otaku đi nữa, Ajisai-san cũng sẽ vẫn vui vẻ chấp nhận tôi với nụ cười rạng rỡ thôi.
"Năm nay tớ bận quá, nên chắc không đi được," cậu ấy nói. "Nhưng tớ rất muốn thử một lần."
Nhắc đến cosplay...
"À mà này," tôi lên tiếng, "tớ rất muốn xem cậu cosplay một lần đấy."
"Hả?" Cậu ấy vội lấy tay che má, ngại ngùng. Trời ơi, đáng yêu quá!
"Nhưng cosplay là dành cho những người thực sự đam mê," cậu ấy nói. "Ừm... nhưng đúng là tớ cũng muốn thử hóa trang thành các cô gái phép thuật trong mấy phim thiếu nhi chiếu vào sáng Chủ nhật. Họ dễ thương lắm!"
À há. Thì ra Ajisai-san xem mấy phim siêu nhân mặt nạ kiểu Sentai hay Kamen Rider cùng mấy đứa em trai. Và đó cũng có nghĩa là cậu ấy cũng xem cả những phim ma pháp thiếu nữ chiếu ngay sau đó.
Nếu Ajisai-san cosplay thành một ma pháp thiếu nữ, chắc sẽ đáng yêu không tưởng được. Tôi cứ nghĩ đến cảnh cậu ấy mặc váy xòe bồng bềnh là muốn xỉu luôn. Sẽ tuyệt lắm đây.
"Có một nhân vật nữ mà tớ thích nhất," cậu ấy nói. "Cô ấy là nhân vật mới, xuất hiện giữa chừng trong phần..."
Thế là suốt quãng đường còn lại, Ajisai-san say sưa kể cho tôi nghe về bộ phim đó. Thật đáng giá khi bỏ trốn cùng cậu ấy chỉ để nghe cậu ấy hào hứng kể về phim hoạt hình thiếu nhi. Một cô gái dễ thương nói về một chủ đề dễ thương, còn gì tuyệt hơn nữa? Góc nhỏ trên chuyến tàu đang lao ra khỏi thành phố này chính là nơi ấm áp, dịu dàng nhất trên đời. Đi cùng Ajisai-san đúng là tuyệt cú mèo!
"Rena-chan, sắp đến nơi rồi đó," Ajisai-san lên tiếng.
"Ớ?" Tôi giật mình.
Hóa ra lúc nào đó tôi đã thiếp đi. Cũng phải thôi, đêm qua tôi gần như không ngủ được mà.
Tôi vội lau vệt nước dãi ở khóe miệng. "X-xin lỗi, Ajisai-san."
"Không sao đâu. Tớ cũng có ngủ quên một chút nữa mà," cậu ấy cười ngượng nghịu.
Giữ được bình tĩnh khi vừa tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt Ajisai-san ngay trước mắt quả là điều bất khả thi.
Chúng tôi xách ba lô lên và xuống tàu. Khu vực quanh ga vắng tanh. Quầy vé trông có vẻ cổ kính và hoàn toàn không mang không khí ồn ào của những điểm du lịch biển. Nói chung, nơi này khá là...
"Ở đây vắng quá nhỉ?" cậu ấy nhận xét.
"Hả?! Cậu nói vậy cũng được sao?" Tôi hỏi lại.
Cậu ấy bật cười: "Nhưng trông đúng là như vậy mà."
Cậu ấy nói không sai. Nhưng tôi tưởng đây là nơi cậu ấy muốn đến.
Một làn gió biển mặn mà thổi qua thị trấn, khiến tôi nhớ lại chuyến đi Odaiba gần đây. Lúc ấy, người đứng bên cạnh tôi là Mai, còn giờ đây là Ajisai-san. Cậu ấy vô thức vuốt lại mái tóc, đeo chiếc ba lô cồng kềnh lên vai rồi nhìn ra xa. Tôi muốn ngắm nhìn cậu ấy thật lâu, nhưng lại sợ trông mình như kẻ kỳ quặc nếu cứ đứng đó chằm chằm.
Vì vậy, tôi lên tiếng: "Ờm, đây là nơi cậu muốn ở lại à?"
"Ừ," cậu ấy đáp. "Tớ định sẽ ở lại nhà trọ có suối nước nóng này."
"Hiểu rồi."
Ajisai-san nhìn lên đồng hồ ở quảng trường ga. "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, Tớ đói bụng quá, cậu thì sao? Bọn mình ghé vào một quán nào đó đi."
"Được đó!"
Không có nhiều lựa chọn, nên chúng tôi quyết định thử quán mì udon duy nhất ngay trước ga. Quán chỉ có lèo tèo vài thực khách, và chúng tôi ngồi cạnh nhau ở quầy. Tôi bỗng nhận ra đôi vai mảnh mai của cậu ấy sát bên mình và cố gắng hết sức để trái tim không loạn nhịp.
"À, này Ajisai-san," tôi lên tiếng. "Cậu thích ăn udon lắm à?"
"Ừ, ngon mà. Nói chung thì tớ thích hầu như tất cả các loại mì, nhưng tớ không hay tự đi ăn udon một mình lắm."
"Vậy à," tôi đáp.
Nhưng thực ra tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi thuộc tuýp người hoàn toàn thoải mái khi đi ăn một mình.
Rồi từ góc mắt, tôi thấy Satsuki-san đang trừng mắt nhìn mình. "Sao cậu lại nói dối Sena?" Satsuki-san trong đầu chất vấn. "Tôi đã nói là không động tới chuyện này nữa rồi mà?"
Đây là tình huống khác mà! Tôi thầm van xin. Tớ chỉ tự động đồng tình thôi. Không có ý gì đâu, thề đó!
Tôi vội vàng sửa sai. "À! Thi thoảng tớ cũng hay đi ăn ramen một mình đấy!"
Nếu Ajisai-san trừng mắt và nói "Sao cậu nói dối?" thì có lẽ tôi sẽ bật khóc ngay tại chỗ. Nhưng cậu ấy không làm thế.
"Wow, thật à," cậu ấy nói. "Có cậu đi cùng, chắc tớ có thể đi bất cứ đâu nhỉ?"
Tôi nhận ra chút hàm ý (kiểu "Cậu đi một mình khắp nơi à? Chắc không có bạn bè gì nhỉ haha"), nhưng vì là Ajisai-san nói nên tôi biết cậu ấy không có ý đó.
"Ừm!" tôi đáp.
Hai tô udon chúng tôi gọi đã tới: tôi gọi món kake udon lạnh và cậu ấy gọi kitsune udon nóng. Ajisai lấy từ túi ra chiếc dây buộc tóc và nhẹ nhàng cột tóc lên. Nhìn thấy cổ trần của cậu ấy, tim tôi như ngừng đập.
"C-cùng ăn thôi," tôi nuốt nước bọt.
"Ừ!"
Này, tôi không phải kẻ biến thái đâu. Ai mà chẳng thấy các cô gái buộc tóc lên để tránh bị dính vào mì là một hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ. Ai cũng nghĩ thế mà, tin tôi đi!
"Ngon quá," cậu ấy nói.
"Ừ-ừ, ngon thật."
Chúng tôi đang ở vùng nước nguy hiểm đây. Ước được làm sợi mì mà Ajisai-san đang thổi nguội quả là vượt quá giới hạn. Dù thường thấy cậu ấy ăn ở trường, nhưng sao lần này, Ăn cùng cậu ấy khiến bụng tôi cứ bồn chồn khó tả. Có lẽ là bởi ăn kiểu này giống như đang chia sẻ đồ ăn hơn. Đứng ăn crepe hay uống trà thì khác hẳn. Tôi không biết giải thích sao, nhưng việc cùng bạn bè dùng bữa như một thói quen hàng ngày khiến tôi ngượng đến phát điên.
Tôi lén liếc nhìn cậu ấy và vô tình chạm mắt. Chết rồi! Ajisai-san khúc khích cười: "Muốn ăn thử mì của tớ không?"
"K-không cần đâu. Xin lỗi vì đã nhìn cậu."
"Cậu đâu cần phải xin lỗi? Không sao mà."
Tôi cười gượng. Chết tiệt! Tôi đang ngày càng trở nên kỳ quặc! Tôi muốn nói điều gì đó tử tế hơn, nhưng biết nói gì bây giờ?
Đến lúc xem file thứ hai của Satsuki rồi, tôi nghĩ. Dùng hết nửa số file chỉ trong vài giờ đầu có phải ý hay không? Chắc chắn là không rồi!
Dù sao thì, file thứ hai ghi: Hỏi về ước mơ tương lai của cậu ấy. Satsuki-san lại một lần nữa đúng phóc. Câu hỏi này trông rất tử tế. Không khiến tôi trông như kẻ biến thái, cũng chẳng quá suồng sã. Satsuki-san có vẻ không giỏi nói chuyện, nhưng cậu ấy biết chính xác tôi cần gì vào lúc nào. Có vẻ cậu ấy chính là cô gái tôi cần! Tôi có thể vứt não đi và để những file văn bản của cậu ấy làm việc.
Như con robot điều khiển từ xa, tôi hỏi: "Ajisai-san, cậu có ước mơ gì cho tương lai không?"
"Hmm, để xem nào. Tớ có ước mơ gì nhỉ?" Ajisai-san cười bối rối, đôi đũa vẫn gắp miếng mì. "Câu hỏi khó nhỉ?"
Tôi hiểu cảm giác đó!
"Còn cậu thì sao? Cậu ấy hỏi lại.
Tôi á? Tôi cũng có chứ. Nếu có thể, tôi muốn sống ẩn dật, không làm việc ngày nào, không nói chuyện với ai, rồi chết đi như một ẩn sĩ. Nhưng tôi xóa ngay ý nghĩ đó khi nó hiện lên. Điều đó chắc chắn sẽ khiến Ajisai-san thất vọng.
"T-Tớ từng nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có thể kiếm sống bằng cách chơi game. Kiểu như streamer nổi tiếng ấy..." Tôi cười gượng.
"Ồ, nghe hay đấy chứ," cậu ấy mỉm cười đồng tình.
Nếu ngây thơ hơn chút, tôi đã suýt nghĩ: "Cậu ấy vừa đồng ý với ước mơ của mình. Được rồi! Mình sẽ trở thành streamer giỏi nhất thế giới và cưới cậu ấy làm vợ luôn!"
"Nhưng giờ tớ không nghĩ thế nữa," tôi nói. "Có nhiều thứ tớ muốn làm, nhưng không biết có làm được hay không thôi."
"Tớ hiểu," cậu ấy gật đầu. "Được nghe người khác nói về ước mơ thích nhỉ?"
Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ với tôi. Tôi gần như nghe thấy tiếng kim đồng hồ tình cảm của cậu tăng vọt. Ha ha ha! A
"Hồi nhỏ tớ từng muốn làm việc trong tiệm bánh," cậu ấy kể. "Rồi sau lại muốn trở thành một oneesan trưởng thành."
"O-oneesan trưởng thành là sao cơ?" Tôi hỏi.
"Tớ chỉ nghĩ hình ảnh đó thật ngầu thôi, dù không biết thực sự sẽ làm nghề gì. Kiểu như đi khắp phố trong bộ vest và giày cao gót ấy."
Hẳn cậu ấy còn rất trẻ khi nghĩ về ước mơ đấy. Tim tôi rộn ràng khi tưởng tượng hình ảnh Ajisai-san phiên bản trưởng thành hơn bước đi tự tin. Ôi, Ajisai-oneechan!
"Nhưng nói thật thì," cậu ấy thừa nhận, "tớ nghĩ ước mơ của tớ từ đó đến giờ cũng không thay đổi nhiều lắm."
Cậu ấy thở dài khi cầm bát mì udon trên tay: "Thỉnh thoảng, tớ ước mình có thể trưởng thành hơn bây giờ. Tớ muốn trở nên tử tế hơn với mọi người, có đủ can đảm và có khả năng hoàn thành mọi việc."
"Lần trước cậu có nói qua điện thoại rồi nhỉ?"
"Ừ. Đó là mục tiêu hiện tại của tớ, nhưng tớ nghĩ còn lâu mới đạt được..."
Trong mắt tôi, Ajisai-san đã hoàn hảo rồi. Nhưng ngay cả cậu ấy cũng nhận ra mình cần phải trưởng thành hơn và luôn nỗ lực mỗi ngày để đạt được ước mơ.
Cậu ấy cười xòa: "Cơ mà tớ chẳng tiến bộ được tí nào cả. Giờ tớ vẫn cứ cằn nhằn mấy đứa em, bực bội rồi bỏ nhà đi đấy thôi."
"A-ai cũng có lúc như vậy mà," tôi vội nói. "Không phải ai lúc nào cũng cố gắng hết sức được."
"Cậu tốt bụng thật đấy, Rena-chan. Cảm ơn cậu đã động viên tớ, dù tớ là một đứa khó ưa."
Nụ cười của cậu ấy mờ nhạt, như thể sắp biến mất. Tại sao lại thế? Khoan đã!
"Không, không phải vậy đâu!" Tôi thốt lên. "Tớ cũng đâu có điểm gì tốt đẹp! Cậu luôn khen tớ đủ thứ, nhưng tớ vẫn còn rất nhiều điểm phải cải thiện. Tớ dễ kiệt sức lắm, nên cứ khi nào cần nghỉ ngơi là tớ nghỉ ngay. Không thể cố gắng 100% thì tớ sẽ 'nghỉ ngơi' hết 100% luôn!"
Tôi hoàn toàn không có chút niềm tin nào vào bản thân, vì tôi biết rằng khi tới thời khắc quyết định, tôi không thể cố gắng hết mình. Tôi sẽ luôn chuồn mất trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng!
"Tớ mừng vì cậu biết cách điều tiết sức lực đấy, Rena-chan," Ajisai-san nói.
Ý tớ không phải thế mà.
"Đấy là lười biếng đó. Ngày nghỉ nó còn nằm ì ở nhà cả ngày cơ!" Tôi phản bác.
"Nghỉ ngơi cũng quan trọng mà."
"Vậy còn khi tớ chơi game mà không làm bài tập?"
"Có đam mê là tốt mà," Ajisai-san đáp. "tớ ước mình cũng có thể làm như vậy."
Tôi đang tự chỉ trích bản thân, nhưng Ajisai-san cứ liên tục tự ti, cậu ấy cứ liên tục xoay chuyển tình huống và dành lời khen cho tôi. Thoáng chốc, tôi thấy thích thú khi thấy cậu ấy "tự ti kiểu Ajisai". Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ nổ tung vì cảm giác tội lỗi mất. Tôi phải nhanh chóng ngăn cậu ấy lại thôi.
"Tớ xin cậu, Ajisai-san," tôi van nài. "Cậu có thể lăng mạ tớ một trận được không?"
Cậu ấy tròn mắt: "Yêu cầu gì kì vậy?! Ừm... cậu muốn tớ nói gì nào?"
"Thử nói những gì cậu thầm nghĩ về tớ hàng ngày đi."
"Hả? Ờm..."
Ajisai-san nhìn thẳng vào tôi như đang cố nhớ lại điều gì đó. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi chưa từng nghe cậu ấy chê bai ai bao giờ, nên tò mò không biết cậu ấy sẽ nói gì về mình. Có lẽ sẽ là thứ gì đó dễ thương kiểu: "Cậu đúng là đồ ngốc, đồ đần!" Hoặc có khi cậu ấy sẽ dâm đúng tim đen của tôi: "Cậu có biết giao tiếp khi chỉ có hai người với nhau không vậy?"
Tôi đang ngồi đó trong trạng thái căng thẳng kỳ lạ, Ajisai-san khép hờ mắt và lẩm bẩm: "Rena-chan, cậu... cậu quá... tử tế với mọi người."
Khi lời nói đó thoát ra từ miệng thiên thần của trường Ashigaya, tôi không nhịn được mà hét lên: "Khoan đã, chính cậu nói câu đó á?"
Sau khi dùng bữa xong, chúng tôi rời quán và đi vào thị trấn. Đó là một thị trấn ven biển điển hình, tuy chưa từng đến đây bao giờ, nhưng khung cảnh vẫn khiến tôi thấy bồi hồi.
Ajisai-san bước đi phía trước. Thoạt nhìn cậu ấy vẫn như thường ngày, nhưng... có gì đó không ổn. Cuộc trò chuyện lúc trưa đã chứng minh, hẳn là đã xảy ra chuyện gì lớn lắm nên cậu ấy mới tự dằn vặt bản thân như vậy. Cứ mỗi vài phút là cậu ấy lại cút đầu xuống đất.
Tôi muốn động viên cậu ấy, nhưng không được suôn sẻ lắm. Giá như hồi cấp hai tôi chịu khó sống tích cực hơn, có lẽ giờ đã có đủ kinh nghiệm sống để an ủi cậu ấy rồi.
Đột nhiên, cậu ấy dừng bước và nhìn ra phía đê. Ánh nắng mùa hè chói chang trải dài chiếm trọn tầm mắt tôi, rộng lớn đến mức gần như phản chiếu.
Tôi bước lại gần.
"Ngày trước tớ hay đến đây lắm," cậu ấy nói.
"Họ hàng tớ có kinh doanh nhà nghỉ ở đây."
"Ồ, thế thì hay quá."
Hóa ra đây không phải là một thị trấn ngẫu nhiên.
"Ừm," cậu ấy tiếp tục, "Tớ cảm thấy nơi này hơi hẻo lánh. Nhưng chắc do tớ cô gái Tokyo chính hiệu nên mới nghĩ vậy? Tớ thích không gian yên tĩnh như thế này."
Chúng tôi tiếp tục bước đi cạnh nhau, mỗi người đeo chiếc ba lô cồng kềnh. Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra nơi chúng tôi đang hướng đến là nhà trọ của người nhà cậu ấy.
"Lúc nào tớ cũng muốn đi đâu đó, lướt các trang du lịch này nọ," Ajisai-san nói. "Nhưng đây lại là lần đầu tiên tớ thật sự được trải nghiệm."
Cậu ấy cúi nhìn xuống mặt đất: "Cuối cùng thì tớ nhận ra mình không thể đi đến bất cứ đâu trừ những nơi đã từng đến rồi."
Dáng vẻ của cậu ấy trông khá buồn bã như một cô bé sợ nước không dám nhảy xuống hồ bơi vậy. Từng giây trôi qua, tôi càng thấm thía rõ hơn điều mình cần làm...
Được thôi! Nếu chỉ là chuyện nhỏ thế này thì ngay cả tôi cũng có thể xử lý được!
Tôi nắm lấy tay cậu ấy.
"R-Rena-chan?" Ajisai-san giật mình kêu lên.
"Này Ajisai-san! Tớ thấy có một nhà nghỉ khác gần đây đấy!" Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy xem, nở nụ cười tươi. "Cậu đã từng đến đây cũng được, nhưng có tớ ở đây rồi, cậu không muốn thử đến một nơi mới à? Biết đâu lại thú vị thì sao!"
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, kinh ngạc trước sự táo bạo của tôi. Tôi toát mồ hôi hột, tôi cứ nghĩ mình đã đi quá xa rồi. Tôi mong cậu ấy không nói: "Ơ, không phải vậy đâu."
Để lấp đầy khoảng lặng, tôi tiếp tục lảm nhảm và biến mình thành một con ngốc, giọng tôi dần cao hơn: "Đừng lo! Ajisai-san à, cậu có thể đi bất cứ đâu và làm bất cứ thứ gì cậu muốn một mình. Nhưng nếu cậu đừng sợ cô đơn vì đã có tớ ở đây rồi!"
Trong thị trấn ven biển vắng lặng đó, không một bóng người, tôi nắm lấy tay cậu ấy. Tôi không hề định làm vậy, nhưng đó là cách Ajisai-san luôn dùng khi muốn thấu hiểu người khác.
Cậu ấy nhíu mày gọi: "Rena-chan..." với giọng đầy xúc động.
"Ơ, ừ-ừm. Tớ chỉ nghĩ sao nói vậy thôi... ờm..."
"Kia có phải là nhà nghỉ cậu nói không?"
"Hả?"
Ajisai-san chỉ tay, tôi liền nhìn theo và thấy...
"N-nơi đó bị dỡ bỏ rồi!"
Trên cửa ra vào treo một tấm biển ghi "Đã Đóng Cửa". Trời ơi! Giờ phải làm sao đây?
Tôi xấu hổ đến toát cả mồ hôi. Cảm giác như sắp gục ngã tại chỗ. Ừ thì tôi hiểu họ cũng có khó khăn riêng, nhưng ít nhất thì cũng cập nhật trang web đi chứ!
Ajisai-san bật cười khúc khích rồi thì thầm: "Vậy thì... chúng ta đi đến ga tiếp theo nhé, Rena-chan?"
"Ồ, ừ, được chứ!" Tôi đồng ý ngay.
Cậu ấy lại một lần nữa giúp tôi thoát khỏi tình cảnh khó xử. Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều lắm, Ajisai-san... Tôi không đủ trình để đóng vai Mai rồi.
Ajisai-san thì thầm: "...Cảm ơn cậu."
"Hả? Cậu vừa nói gì thế?"
Má tôi đỏ bừng vì ngượng, không dám quay lại nhìn, chỉ biết bước tiếp trong khi tay vẫn nắm chặt lấy cậu ấy. Chúng tôi quay trở lại ga tàu, bàn tay vẫn vô thức đan vào nhau. Lòng bàn tay cậu ấy giờ ấm áp hơn nhiều so với lúc chúng tôi nắm tay nhau đi qua sân ga ban nãy.
Giờ mới nhớ ra là chuyến tàu tiếp theo phải 40 phút nữa mới đến. Chúng tôi đã không còn ở Tokyo nữa rồi.
Chúng tôi rời khỏi thị trấn ven biển quen thuộc của Ajisai-san để đến một nơi khác xa lạ hơn. Một lúc sau, chúng tôi dừng chân tại quán trọ duy nhất trong thị trấn.
Khi đến quầy lễ tân, nơi này trông hoang vắng đến lạ, làm cho tôi liên tưởng đến một kiểu nhà tắm công cộng nào đó. Tôi đoán chúng tôi là những người khách duy nhất ở đây.
"Giờ tớ mới để ý," cậu ấy nói, "không biết họ có cho học sinh cấp ba thuê phòng qua đêm không nhỉ?"
Đúng là thế thật, tôi từng nghe kể cần phải có giấy phép của phụ huynh hoặc cái gì đó tương tự. Nhưng giờ nghĩ thì cũng hơi muộn rồi.
Đang lúc lo lắng, Ajisai-san bỗng cười toe toét. "Thôi, cứ hỏi là biết mà!"
Cậu ấy lon ton chạy ngay đến quầy, vừa đi vừa gọi: "Xin chào!"
Những người sở hữu kỹ năng đặc biệt "Cứ hỏi là biết mà" quả thật rất mạnh mẽ. Tôi hoàn toàn phụ thuộc vào họ luôn. Ajisai-san đúng là không phải dạng vừa, vì đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Chúng tôi thuê được một phòng dễ không tưởng. Có lẽ Ajisai-san không khiến bà lão ở quầy lễ tân nghi ngờ gì. Bà thậm chí còn chẳng thèm hỏi chúng tôi đến đây làm gì. Có phải vì Ajisai-san ứng biến tốt không nhỉ? Cậu ấy quá phi thường, cứ như có mã cheat cho mọi tình huống giao tiếp xã hội vậy. Tôi cá là cả đời cậu ấy sẽ chẳng bao giờ bị cảnh sát thẩm vấn. Tôi chỉ mong cậu ấy mãi rực rỡ và luôn nhận được sự ưu ái của xã hội.
Ajisai-san quay lại chỗ tôi với nụ cười tươi và chìa khóa phòng trên tay. "Rena-chan, bà ấy nói còn phòng trống đấy," cậu ấy thông báo. "May quá!"
"Ừ-ừ."
Rồi bà lão (chắc là chủ quán trọ?) xuất hiện và bắt đầu nói chuyện với Ajisai-san như bắn súng liên thanh: "Đây là bạn của cháu à? Hai đứa đang du lịch cùng nhau sao? Ở đây chẳng có gì nhiều đâu, nên hai đứa cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé. À, mà ngày mai có lễ hội đấy! Lễ hội đó nổi tiếng ở vùng này lắm, hai đứa nhớ đến chơi nhé."
Tôi chẳng biết làm sao để chen lời trước một người lạ nói nhiều như thế, nhưng Ajisai-san ứng đối dễ dàng như đang trò chuyện với hàng xóm thân thiết vậy. Thật không thể tin nổi.
Bà lão đi cùng chúng tôi dọc hành lang, trong khi vẫn liến thoắng không ngừng.
"Ồ," tôi thầm nghĩ khi bước vào phòng. "Phòng này té ra cũng ổn phết đấy chứ." (Nghe có vẻ hơi thô lỗ, nhưng kệ đi.) Căn phòng rộng cỡ phòng khách nhà tôi, được bài trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản với chiếc bàn lớn và bốn chiếc ghế không chân để ngồi trên chiếu tatami. Còn có cả TV lẫn tủ lạnh mini nữa, đúng kiểu một phòng trọ bình thường nhưng khá ổn, với khoảng trống ở phòng bên cạnh để trải futon. So với suy nghĩ ban đầu "Kệ đi, dù phòng tệ cũng được" của chúng tôi thì đây quả là một bất ngờ. Hơn nữa, đây là nơi tôi sẽ ở cùng với Ajisai-san vài ngày tới. Mới nghe thôi đã đủ thấy hấp dẫn rồi.
"Cần gì cứ gọi bà nhé, Ajisai-chan!" bà lão nói giọng lanh lảnh.
"Dạ, cháu cảm ơn bà ạ!" Ajisai-san đáp lại.
Bà lão với Ajisai-san hình như đã trở thành bạn bè chỉ sau vài phút, bà cúi đầu chào rồi khép cửa lại với tiếng "cách", để lại tôi và Ajisai-san trong không gian riêng.
Cậu ấy đặt ba lô xuống và mỉm cười mãn nguyện. "Có phòng riêng như thế này tuyệt quá nhỉ," Ajisai-san nói.
"Ừ, đúng vậy."
Tôi cũng đặt túi xuống góc phòng, bật điều hòa rồi ngồi phịch xuống. Phù. Lúc này, tôi chỉ muốn thở một hơi cho thoải mái.
Ajisai-san đang tận hưởng từng giây khi khám phá căn phòng. "A," cậu ấy reo lên. "Nơi này đẹp quá đi."
Cậu quá đỗi đáng yêu. Chỉ cần nhìn Ajisai-san đi loanh quanh cũng đủ khiến tâm hồn tôi dịu lại. Ước gì nơi này có camera để phát sóng 24/7 hình ảnh của cậu ấy.
Khi mở cánh cửa tủ quần áo, Ajisai-san kêu lên như vừa tìm thấy kho báu. "Ở đây có yukata nè! Cậu mặc thử đi, Rena-chan."
"Ờm, được thôi," tôi đáp. Thú thật, cả buổi sáng chạy nhảy ngoài trời khiến người tôi đẫm mồ hôi. Là một người sống khép kín, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi được trở về "căn cứ" như thế này, nên buông lỏng cảnh giác mà đồng ý ngay. Nhưng lúc đó, tôi đâu biết được sự "đáng sợ" của bộ yukata.
Tôi đứng cạnh Ajisai-san, và khi cậu ấy cầm bộ yukata bình thường của nhà trọ lên, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Khoan đã, Ajisai-san mặc yukata á?! Từ từ. Đợi đã. Bình tĩnh nào. Chuyện này có hợp pháp không thế?
"Chà," Ajisai-san nói. "Trông mát mẻ với thoải mái ghê."
Cậu ấy trông như sắp thay đồ ngay tại chỗ, khiến tôi rơi vào tình thế khó xử.
Tôi quay đi. "Ờm," tôi ấp úng. "Ơ ơ."
"A, xin lỗi cậu. Để tớ sang phòng kế bên thay đồ nhé?"
Như hiểu được ý tôi, cậu ấy cầm yukata và nhanh chóng bước vào phòng bên cạnh. Khi từ từ đóng cửa lại, tôi để ý thấy Ajisai-san đang mỉm cười.
"Rena-chan," cậu ấy nói. "Không được nhìn trộm đâu nhé."
Tôi phát ra tiếng kêu cụt lủn như một con chim kỳ dị, Ajisai-san bật cười khúc khích rồi đóng hẳn cửa lại.
Cậu ấy đang thay đồ trong phòng bên... Cởi áo, tháo váy ra, rồi khoác lên mình bộ yukata... Đúng là chúng tôi từng thay đồ cùng nhau trong giờ thể dục, nhưng lúc đó luôn có các bạn nữ khác xung quanh. Đó là một không gian ồn ào, náo nhiệt với đủ thứ, chứ không tĩnh lặng và yên bình như lúc này. Nếu lắng tai nghe thật kĩ, tôi có thể nghe thấy tiếng xào xạc nhẹ khi cậu ấy thay đồ lẫn trong tiếng điều hòa.
Tôi cuống cuồng thay đồ theo. Chắc đó không phải tiếng cậu ấy thay đồ đâu. Có lẽ chỉ là tiếng tim tôi đập thình thịch thôi!
Tôi kéo tấm vải mềm mại phủ lên chiếc áo lót, rồi thắt obi quanh eo. Chà, đã bao lâu rồi tôi không mặc yukata nhỉ? Cảm giác hơi chật làm tôi phải đứng thẳng lưng hơn. Tôi không biết mình trông như thế nào nữa, ngay cả khi soi gương trong nhà tắm, tôi vẫn không biết mình có đang mặc đúng không... Tôi nghĩ vấn đề có lẽ nằm ở chỗ nó làm nổi bật vòng một của tôi hơn bình thường.
Mai tóc của tôi vẫn giữ nguyên nên tôi nghĩ chẳng có gì đặc biệt lắm. Hay là thử làm tóc nhỉ? À mà thôi, không biết làm thì đừng có mà nghịch lung tung.
Ngay lúc đó, cánh cửa trượt phía sau mở ra, Ajisai-san đã thay đồ xong.
"Tớ xong rồi đây!" cậu ấy nói.
"Ư-ừm."
Tôi rón rén quay lại phòng, và trước mắt tôi là hiện thân của vẻ đẹp Nhật Bản thuần túy.
Hiện thân ấy khúc khích cười. "Mình thích cảm giác này quá!"
"Ôi trời ơi," tôi rên rỉ.
Chết tiệt. Ajisai-san đang đứng đó trong bộ yukata. Cậu ấy buộc tóc đơn giản bằng dây chun nylon, để lộ gáy trắng ngần. Đây quả là tình huống nguy hiểm. Sức gợi cảm vượt xa mọi thang đo. Đôi bàn chân trần thấp thoáng dưới gấu yukata dài đến mắt cá chân còn lấp lánh hơn cả biển cả ban nãy. Có lẽ do chất vải yukata quá tuyệt, nhưng Ajisai-san - vốn đã đẹp tựa thiên thần - giờ lại càng thêm dịu dàng, thanh thoát. Đôi vai của Ajisai-san... Sao mà mảnh mai thế... Và đường cong từ cổ xuống vai trong bộ yukata đó... Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là điểm yếu của tôi!
MINH HỌA
"Rena-chan mặc yukata đẹp quá đi," Ajisai-san vừa nói vừa cười khúc khích.
"Bọn mình mặc yukata giống hệt nhau luôn."
"Ừ!"
Tôi có cảm giác như có dòng chữ "Khốn nạn!" lập lòe trên đầu mình. Mỗi khi cậu ấy bước đi, tà yukata lại phất phơ để lộ... để lộ... Giá như tôi có thể khâu chặt phần cổ áo lại!
Có phải Ajisai-san và tôi sẽ sống chung dưới một mái nhà, cùng mặc yukata như thế này không? Cứ như vợ chồng mới cưới vậy. Không, không, không được nghĩ vậy. Tôi vừa mới thay đồ xong mà đã đổ mồ hôi lần nữa rồi.
"Giờ mới cảm nhận được không khí nhà trọ nhỉ?" cậu ấy hỏi.
"Chuẩn không cần chỉnh!" tôi đáp.
Tôi hít một hơi thật sâu. Bình tĩnh nào, tôi tự nhủ. Ajisai-san chắc chắn không muốn ở chung với đứa hễ ra nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt đầy ham muốn. Khoan đã, không, tôi đâu có như vậy! Renako, mày đang nói cái quái gì thế hả? Tôi suýt tự làm mình hoảng hồn. Tôi mà nhìn Ajisai-san với ánh mắt không trong sáng ấy hả? Chưa bao giờ nhé. Phù, hết cả hồn.
Để mà nói thì thi thoảng người khác cũng nhìn cậu ấy như vậy. Nhóm bạn tôi (trừ tôi) thường xuyên trở thành chủ đề bàn tán, đặc biệt trong những cuộc thảo luận kiểu "Này, cô nào trong lớp hot nhất nhỉ?". Dĩ nhiên, không phải tất cả con trai đều lịch sự, nên bạn sẽ nghe thấy những câu như "Mai là số một. Tao sẽ tán đổ cô ấy", hay "Không, không, phải là Sena chứ?". Những cuộc trò chuyện kiểu đó chỉ xảy ra khi đối tượng không có mặt, và mỗi lần nghe thấy, tôi luôn muốn mắng mấy tên đó một trận. Nhưng bây giờ tôi có trở nên giống bọn họ không? Vậy là trông đầu tôi chỉ là một đưa con trai tuổi teen thôi sao.
Hầy, giờ tôi lại đâm ra chán nản. Tôi tự trách mình, Ajisai-san là một thiên thần cơ mà, và dù Mai có làm thay đổi gu của tôi đi nữa thì cũng không đời nào tôi nhìn cậu ấy theo cách đó. Ajisai-san là tia sáng cuối cùng chiếu xuống thế giới bẩn thỉu này.
Tia sáng ấy giờ đang ngồi đối diện tôi, lật cuốn sách hướng dẫn du lịch mà các nhà trọ hay có (hóa ra chúng được gọi là sách hướng dẫn du lịch à).
"Wow," cậu ấy reo lên. "Ở đây có suối nước nóng riêng mà bọn mình có thể đặt trước nàu. Lát nữa gọi điện hỏi thử nhé."
"Ừ-ừ, được đấy," tôi ấp úng.
Suối nước nóng... Suối nước nóng riêng ư...?
"A này," tôi lên tiếng.
"Hửm?"
Tôi đưa tay lên cằm, tỏ vẻ suy nghĩ. "Có phải ý cậu là, tớ với cậu tắm chung suối nước nóng ấy hả?"
"Đúng rồi đấy," Ajisai-san đáp.
Tôi không thể hiểu lầm ý cậu ấy được. Tôi cẩn trọng hỏi lại: "Vậy là cậu và tớ tắm chung suối nước nóng... nghĩa là, cậu và tớ sẽ tắm cùng lúc luôn?"
"Ừ. Đúng vậy," cậu ấy xác nhận.
Không, không được! Bất khả thi! Tại sao chứ?! Đúng là tôi đã từng tắm chung với Mai và Satsuki-san trước đây, nhưng...tại sao tắm chung với Ajisai-san lại làm tôi sợ hãi đến vậy?! Tôi có linh cảm không tốt. Không, không được!
"Ơ, x-xin lỗi," tôi ấp úng. "Chắc tớ không tắm suối nước đâu."
"Ể, sao thế?"
"Tớ không thích bị người khác nhìn khi đang tắm lắm. Nhưng không phải lỗi do cậu đâu. Thật, thật đấy, không hề liên quan gì đến cậu đâu nhé!"
"O-okay," cậu ấy nói.
Khi tôi phản đối kịch liệt, Ajisai-san trông hơi thất vọng. Nhưng cậu ấy chỉ nói: "Chỉ là tớ muốn thử tắm suối nước nóng cùng cậu thôi."
Là một người hướng nội, làm người khác thất vọng là sở trường của tôi. Lần đầu tiên trong đời, kinh nghiệm khiến hàng trăm người thất vọng của tôi cuối cùng cũng có ích! Tôi đúng là một đứa tệ hại.
Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nếu cậu ấy cố ôm tôi và nũng nịu: "Cậu không muốn tắm chung với tớ sao?" thì tôi sẽ hoàn toàn bất lực. Dù Mai và Satsuki-san đã từng kéo tôi vào bồn tắm bằng một lực không thể cưỡng lại (nhấn mạnh là không thể cưỡng lại), tôi vẫn kiên quyết từ chối tắm chung với Ajisai-san!
Trong khi lật giở cuốn sách hướng dẫn, cậu ấy nói: "Ồ, ở đây còn có cả bàn bóng bàn nữa này. Em biết chơi không, Rena-chan?"
"Tớ biết chơi tàm tạm."
"Tớ muốn đấu một ván với cậu."
"M-Mong cậu chiếu cố," tôi nói.
Ajisai-san đột nhiên im lặng. Từ nãy đến giờ cậu ấy vẫn rất vui vẻ, nhưng giờ đột nhiên trầm tư rồi dịch lại gần tôi. Ơ, sao thế nhỉ?
Vẫn mặc bộ yukata nhà trọ, Ajisai-san ngồi sát bên tôi. Đường cong của vải vóc quanh đôi chân cậu ấy chiếm trọn sự chú ý của tôi, khiến tim tôi đập thình thịch.
Cậu ấy ho nhẹ một tiếng.
"Rena-chan," Ajisai-san nói. "Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
"Ừ, tớ đang nghe đây."
Hể? Chuyện gì thế nhỉ? Tôi phải làm sao nếu cậu ấy nói muốn ở lại đây làm việc suốt đời và không bao giờ quay về nhà? Tôi có nên ủng hộ quyết định đó không? Tôi sẽ rất nhớ cậu ấy. Tôi chỉ muốn cậu ấy quay lại trường cùng tôi.
Khi tôi run rẩy vì lo sợ, Ajisai-san nói: "Bọn mình vẫn chưa bàn về chuyện tiền nong nhỉ."
"Hả?" Tôi ngạc nhiên. Tôi không ngờ cậu ấy lại nhắc đến chuyện tiền bạc.
Cậu ấy lấy từ ba lô ra một chiếc ví màu hồng. "Cậu đã đồng ý đi trốn cùng tớ, đúng chứ?"
"Ừ? Đúng thế?"
Tôi không biết cậu ấy sẽ nói gì tiếp theo.
“Vậy nên tớ định sẽ thanh toán hết mọi chi phí. Cả tiền nhà trọ lẫn phí di chuyển. À, và cả bữa trưa nữa.”
Tôi suýt nữa thì nhảy dựng lên vì bất ngờ. “Không được!” Tôi phản đối. “Không được đâu!” Tôi không thể chấp nhận chuyện này! “Ajisai-san, tớ đi cùng vì bản thân muốn thế mà!”
“Ừm,” cậu ấy gật đầu. “Tớ rất trân trọng tấm lòng của cậu. Thật lòng đấy. Tớ rất biết ơn cậu.”
Ajisai-san mỉm cười với tôi, nhưng đôi lông mày của cậu ấy nhíu lại, hiện lên vẻ lo âu. “Nhưng mà, người khởi xướng chuyến đi này là tớ. Có cậu đi cùng tớ rất vui, nhưng nếu để cậu phải làm thêm chuyện nữa thì tớ sẽ cảm thấy áy náy lắm. Xin lỗi cậu, tớ chỉ lắm mọi thứ rối rắm hơn.”
“Không, không, không sao,” tôi vội nói. “Ít nhất thì tớ có thể trả phần của mình…”
“Như thế là tớ đang ép cậu tiêu hết tiền tiết kiệm đấy,” Ajisai-san lắc đầu. “Với lại, nhà trọ này không hề rẻ đối với mấy đứa học sinh cấp ba như bọn mình, cậu biết mà?”
Tai tôi ù đi. Dù rất muốn đồng ý, nhưng tôi buộc phải từ chối.
Dù mâu thuẫn nội tâm khiến tôi đau đầu, tôi vẫn gắng gượng đưa ra lý lẽ thuyết phục: “K-không, tớ không thể để cậu… Nè, giả dụ như khi đi chơi nhóm và ai đó đề xuất ghé vào một chỗ, thì đâu có bắt người đó trả hết đúng không? Chia tiền thanh toán là chuyện bình thường mà! Đúng chứ? Hơn nữa, tiền tiết kiệm của tớ toàn dùng để nạp game mobile hoặc mua game thôi. Mà tớ thì luôn muốn được đi du lịch cùng cậu! Nếu có mấy tờ 10.000 yên trong tay bây giờ, tôi sẽ dâng nó lên cho cậu!”
“Ừm, tớ có nghe người ta bảo người trên trên tờ 10.000 yên là một tay nghiện rượu nổi tiếng, nhưng mà…” Ajisai-san cúi đầu. “Ừ-ừm, được thôi.”
Tuyệt. Tôi đã thuyết phục được cậu ấy.
Nhưng ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Ajisai-san lại lắc đầu. “Không, không. Tôi không thể để cậu trả tiền được. Chuyện này khác với chuyện cả nhóm cùng vào quán café.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì… Chuyện tớ bỏ nhà đi là sai.” Ajisai-san trông vô cùng nghiêm túc. “Tớ đã bỏ lại hai đứa em mà bỏ đi. Tớ là một người chị tồi tệ. Rồi giờ lại còn bắt cậu đi cùng. Tớ không ích kỉ đến mức chỉ trả một nửa đâu.”
Ajisai-san đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu logic của cậu ấy chút nào.
Vì là một người chị tồi nên cậu ấy phải trả gấp đôi?
Nghe như cậu ấy đang tự trừng phạt bản thân vậy.
Tôi bắt đầu, cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng. Việc dùng tiền của tôi để trả thật sự không phải vấn đề lớn, nhưng khi nhìn cậu ấy, tôi có cảm giác như mình đang bị cự tuyệt, kiểu "Tớ chưa từng muốn cậu đi cùng."
Tôi muốn làm rõ sự thật bằng mọi giá. Có lẽ tôi nên nói đây là cách trả ơn vì cậu ấy luôn ở cạnh tôi trên trường. Có điều… làm gì có ai trả tiền vì được bạn bè che chở cơ chứ.
"Ừm… Thì… Liệu…"
Nhưng tôi cũng không nghĩ bạn bè của nhau lại có một người phải gánh hết mọi chi phí. Vậy có phải Ajisai-san và tôi vẫn chưa thật sự là bạn?
Nếu là Mai trong tình huống này, cậu ấy sẽ tự hào tuyên bố: "Tiền bạc chẳng là gì cả." Đồ xảo trá! Nếu một kẻ tầm thường như tôi nói vậy, chắc chắn sẽ bị phớt lờ. Còn Satsuki-san thì sao nhỉ? Kỳ lạ là tôi có cảm giác cậu ấy sẽ chấp nhận lời đề nghị trả tiền của Ajisai-san. Cậu ấy sẽ chỉ nói: "Ồ, cảm ơn nhé," và nuốt trọn lòng tốt của Ajisai-san mà không chút do dự. Đưa ra lựa chọn đó cần nhiều can đảm lắm. Còn nếu là Kaho-chan, cậu ấy sẽ cười khúc khích và đùa: "Đừng lo! Tớ vừa trúng số nên tiền đầy túi đây!", khiến chủ đề nghiêm túc tan biến nhờ sự duyên dáng của mình.
Nhưng tôi không có khả năng làm mấy chuyện như thế, và lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Tôi phải giữ bình tĩnh, nhưng chỉ một chút nữa thôi là nước mắt sẽ trào ra.
"Ajisai-san, liệu… liệu…" Tôi lắp bắp. Có phải sẽ tốt hơn nếu tớ không đi cùng?
Tôi kịp nuốt câu nói đó trước khi kịp thốt ra. Nếu hỏi vậy, mọi chuyện sẽ kết thúc, và tôi biết rằng đi cùng Ajisai-san là quyết định đúng đắn. Tôi phải tin vào điều đó.
Ajisai-san nhìn tôi với ánh mắt đáng thương và bắt đầu xin lỗi: "Tớ xin lỗi, Rena-chan. Tớ không cố ý làm cậu buồn đâu. Chỉ là tớ không muốn đặt gánh nặng này lên cậu."
Đột nhiên, tôi bật dậy.
"Rena-chan?" Ajisai-san bối rối gọi tôi.
Tôi đặt hai tay lên vai cậu ấy và nhìn xuống dáng người mảnh mai của Ajisai-san. Giờ chỉ còn cách đi theo con đường duy nhất mà tôi có thể làm.
"Đ-được rồi, Ajisai-san," tôi nói. "Tớ đồng ý… nhưng với một điều kiện."
Cậu ấy ngơ ngác: "Đ-điều kiện gì vậy?"
"Đầu tiên, cậu và tớ cần phải… đụng chạm vật lí…"
"Đụng chạm vật lí…?"
Má cậu ấy đỏ ửng lên, và trong cơn tuyệt vọng, tôi hét lên:
"Đúng! Trước tiên hãy đấu một trận bóng bàn với tớ đi!"


1 Bình luận