Đây đúng là một cực hình. Tôi chỉ muốn bỏ chạy. Tôi chỉ muốn về nhà thôi.
Tôi, Amaori Renako, một học sinh trung học năm nhất hoàn toàn bình thường, đang ngồi trên ghế cố gắng chịu đựng chuyện này. Tôi thực sự lạc lõng quá mức!
Khi nhìn xung quanh, tôi thấy người dân địa phương lướt qua tầm mắt tôi, tất cả đều là những người trông có vẻ thuộc giới thượng lưu, đang mải mê nói về vai trò to lớn của thời trang trong việc định hình tương lai của Nhật Bản. Nơi đây cũng có lác đác một vài người trẻ tuổi, nhưng ai nấy đều trông rất sang trọng, như thể họ đến từ một chiều không gian khác vậy. Đối với một đứa nhút nhát ăn mặc khiêm tốn như tôi, áp lực lớn đến nỗi tôi cảm thấy mình sắp bị đạp cho bẹp dí như một con cá dưới biển sâu vậy. Mà nghĩ lại thì, một vài nội tạng của tôi có lẽ đã ngừng hoạt động từ lúc nào rồi.
Kỳ nghỉ hè đang cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, mà tôi lại đang ở đây, tại một buổi trình diễn thời trang sành điệu ở Shibuya. Tuy nhiên, lần này tôi không bị lừa giống như lần trước.
Tôi bắt đầu lo lắng kỳ nghỉ hè của mình sẽ tan biến vào một vòng luẩn quẩn bất tận của bài tập hè, chơi game, bài tập hè, chơi game, chơi game nữa, chơi game mãi, cứ thế và cứ thế. Đó là định nghĩa về cuộc sống hưởng thụ của tôi, nhưng tôi cũng từng có một giấc mơ ngớ ngẩn là trở thành một cô gái tuổi teen nổi tiếng, hướng ngoại hơn. Nếu tôi cứ lười biếng suốt mùa hè, tôi sợ bản thân sẽ lại rút vào vỏ ốc như một kẻ sống ẩn dật, như tôi đã từng trước khi tôi thay đổi bản thân để vào trường cao trung. Và điều đó thật sự không tốt chút nào. Tôi đã cật lực cố gắng suốt ba tháng nay, tinh thần tôi đã bị hao mòn trong quá trình đó. Nếu tôi phải bắt đầu lại từ level 1 khi kỳ nghỉ hè kết thúc, thì đó giống như bị ném trở lại địa ngục rồi phải leo lên lại vậy. Làm ơn đấy, tôi nghĩ. Bất cứ chuyện gì cũng được, ngoại trừ chuyện đó.
Nhưng vấn đề là, đơn giản là tôi không có bất kỳ lý do gì để rời khỏi căn phòng có điều hòa, siêu tiện nghi của tôi. Cho đến khi bạn tôi mời tôi đến buổi trình diễn này. Tôi rất biết ơn đến mức đồng ý lời mời ngay lập tức, và đó là câu chuyện về việc tại sao tôi lại ở đây.
Người đến càng ngày càng đông. Tôi cố gắng hòa mình vào đám đông, tôi lại cầm cuốn tập chí đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần rồi mở ra xem lại tỉ mỉ.
Buổi trình diễn này dành cho Thương hiệu Thời trang QR. Trong tập chí, có hình ảnh một cô gái tóc vàng thanh lịch với một bông hoa cài trên mái tóc vàng óng của cô. Cậu ấy đứng trong một tư thế táo bạo, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước: Oozuka Mai.
Cậu ấy và tôi có một mối quan hệ đặc biệt gọi là bạn Rema, nghĩa là chúng tôi chia sẻ những phần sâu thẳm nhất của bản thân với nhau. Và—
Đúng lúc đó, tất cả đèn vụt tắt, thế giới chìm vào bóng tối. Một ánh đèn sân khấu bật lên, chiếu sáng sàn diễn, và một âm thanh trầm vang lên, rung chuyển toàn bộ cơ thể tôi, thu hút ánh nhìn của đám đông với một bầu không khí hồi hộp như thể một điều gì đó đáng kinh ngạc sắp bắt đầu.
Một loạt người mẫu bắt đầu trình diễn nối tiếp nhau trên sàn catwalk. Ôi Chúa ơi, tôi nghĩ. Đầu của họ thì nhỏ, chân họ thì thon dài. Từng người một trong số họ, từ những cô gái bằng tuổi tôi cho đến những phụ nữ lớn tuổi hơn nhiều, đều bước đi một cách uyển chuyển đến nỗi như thể họ đang lướt trên sàn diễn vậy.
Đây là một buổi trình diễn thời trang, nghĩa là những bộ quần áo họ mặc mới là điểm thu hút chính, lẽ ra tôi phải chú ý đến trang phục học đang mặc, nhưng tôi không thể rời mắt khỏi những cô gái này. Tôi làm gì còn lựa chọn nào khác đâu cơ chứ? Nếu tình cờ tôi bắt gặp một hoặc hai người trong số họ ở bên ngoài, tôi sẽ thốt lên kiểu: "Wow, cô gái đó vừa nãy khét thế!". Tưởng tượng có cả một nhóm người như vậy ở cùng một chỗ? Tôi phát điên mất.
Tôi không biết quần áo họ đang mặc có đẹp hay không.
Tôi thở dài thườn thượt trong lòng. Tôi có thể cảm thấy kỳ nghỉ hè của mình đang trở nên ý nghĩa hơn từng khoảnh khắc.
Buổi trình diễn cứ thế mà tiếp diễn, vẫn chưa đến lượt Mai lên sàn catwalk. Trong lúc tôi tự hỏi liệu tôi có phải đã ngủ quên hay bất tỉnh rồi không, thì một cô gái đơn độc bước lên sân khấu.
Đáng lẽ ra cậu ấy phải rất quen thuộc với tôi, nhưng bây giờ cứ như thể tôi lần đầu nhìn thấy cậu ấy trong đời vậy. Toàn thân cậu ấy tỏa ra ánh sáng rực rỡ khi cậu ấy sải bước về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng với vẻ tự tin. Mỗi bước chân của cậu ấy đều nói lên quá khứ huy hoàng và tương lai sáng lạng đang chờ đợi cậu ấy phía trước. Tôi há hốc mồm nhìn cậu ấy, quên hết mọi lo lắng. Mỗi bước đi của cậu ấy thật duyên dáng, như một nàng tiên cá trong đại dương rộng lớn vậy. Tôi cảm thấy như mình đang thoáng thấy một sinh vật trong truyện cổ tích qua cửa sổ của một chiếc tàu ngầm. Cậu ấy là một thực thể siêu phàm mà mọi khía cạnh đều được tạo ra để quyến rũ nhân loại, từ ánh mắt, đầu ngón tay đến từng sợi tóc. Cậu ấy đã làm tôi say đắm.
Khi Mai quay người và bước đi, tôi hít một hơi thật sâu như thể tôi vừa mới nhớ ra cách thở. Tim tôi đập nhanh như thể tôi vừa nhìn thấy một bí ẩn siêu nhiên, và phải mất vài phút để bình tĩnh lại.
Đèn bật sáng trở lại sau đó, báo hiệu buổi trình diễn đã kết thúc. Mai rõ ràng là tiết mục cuối cùng của QR. Tôi không biết chính xác đây là một vinh dự lớn đến mức nào, nhưng chắc chắn nó vượt ngoài tầm với của tôi rồi.
Tôi cảm thấy như mình vừa hoàn thành một trò chơi điện tử và xem đoạn cắt cảnh cuối cùng. Trong chốc lát, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế và không nhúc nhích. Tôi thật sự đã nói chuyện với cô gái này vào ngày đầu tiên đi học đấy hả? Tôi biết cậu ấy nổi tiếng, nhưng đây là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Tôi đã nghĩ mình đã biết ít nhiều về cậu ấy, nhưng tôi đã sai hoàn toàn. Nếu tôi biết cậu ấy là người mẫu từ trước, có khi tôi sẽ không bao giờ tiếp cận cậu ấy đâu; thay vào đó tôi sẽ dành cả ba năm trung học để theo dõi từ xa và gặm nhấm nỗi đau khổ bên trong. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không biết.
Dù sao thì, chắc là cũng đến lúc đi về rồi, tôi nghĩ. Tôi vừa định đứng dậy thì Mai đi đến.
"Chào," cậu ấy nói. "Nãy giờ cậu thấy vui không?"
Ối. Tim tôi lỡ nhịp khi cô gái vừa mới vài phút trước vừa đi trên sàn catwalk, giờ đây đang đứng trước mặt tôi bằng xương bằng thịt. Tôi đã gần như bật khóc vì lòng biết ơn và muốn nói: "Tôi là fan lớn nhất của cậu đấy! Được gặp cậu hôm nay đúng là một vinh dự! Áaaaa, bây giờ tôi có thể chết một cách hạnh phúc rồi!", nhưng tôi đã cố gắng kìm mình lại một cách tuyệt vọng.
"C-cậu ngầu thật đó!" Tôi nói thêm. "Cậu trông thật xinh cực luôn."
Nhưng Mai trông vẫn nhẹ nhõm. "Thật sao?" cậu ấy nói với một nụ cười. "Nghe vậy tôi mừng lắm. Tôi đã lo lắng lắm đấy, vì tôi biết cậu sẽ xem tôi trình diễn."
Cái sự lo lắng mà cậu ấy nhắc đến, có lẽ là một trong những yếu tố quan trọng để có một màn trình diễn thành công. Còn sự lo lắng của tôi chỉ khiến đầu óc tôi trống rỗng đến nỗi không nói nên lời, cả hai hoàn toàn khác nhau.
"Cậu có được ra hành lang bây giờ không vậy?" tôi hỏi. Tóc cậu ấy vẫn còn bện lại và vẫn chưa tẩy lớp trang điểm sân khấu lộng lẫy kia.
"Được mà," cậu ấy nói. "Dù sao thì đây chỉ là buổi trình diễn thời trang chính thức của QR dành cho giới truyền thông và người tiêu dùng thôi mà."
"À, thế hả," tôi nói, trong khi chẳng hiểu gì cả. Tôi sẽ thấy khó xử nếu hỏi một lời giải thích và làm mất thời gian của câj ấy.
Mai khúc khích. "Giao lưu với khán giả cũng là một phần trong công việc tôi đấy."
"Ô-ồ, cũng có lý!"
Tôi gật đầu trước nụ cười thân thiện của Mai. Trời đất ơi! Tim tôi loạn nhịp rồi! Cứ như khi bạn hẹn hò với một gã vô tích sự nào đó nhưng lại trông siêu ngầu khi lên sân khấu chơi nhạc cùng ban nhạc vậy. Tôi phải tự nhắc nhở bản thân rằng đây chính là cô gái đã từng đau khổ phải dùng đùi tôi làm gối để bình phục. Cơ mà bây giờ tôi không thể thấy điều đó nữa!
Khi tôi thầm hoảng loạn vì cậu ấy, khuôn mặt xinh đẹp của Mai bỗng lại gần tôi. "Có chuyện gì vậy, Renako?" cậu ấy hỏi. "Mặt cậu đỏ bừng rồi này. Cậu lại phải lòng tôi rồi à?"
"Tôi có bao giờ yêu cậu đâu mà 'lại'!" tôi phản đối. "Thế nên bỏ cái từ 'lại' đó đi nhé."
"Ồ, thật sao? Tiếc thật đấy. Nếu chỉ có hai chúng ta, tôi đã có thể lắng nghe nhịp tim của cậu và để nó nói lên tất cả rồi."
"Grrrr," tôi gầm gừ. Tôi chẳng bao giờ có thể bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt Mai. Tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi tại sao ban đầu cậu ấy lại thích tôi. Mai đã nói với tôi rằng chúng tôi là định mệnh của nhau, nhưng tôi khá chắc mình vừa trúng số với tỷ lệ một trên bảy tỷ. Thế nhưng nếu tôi nói điều đó với Mai, tôi khá chắc cậu ấy sẽ chỉ đáp lại kiểu, "Dù sao thì cậu là người đã thắng mà," điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy mình nên im lặng và chấp nhận vận may của mình. Đó là lý do tại sao tôi từ chối làm như vậy.
"À, ừm, bỏ qua chuyện yêu đương đi," tôi nói, nhượng bộ cậu ấy hết mức có thể, "Tớ... ừm. Tớ thực sự nghĩ cậu trông rất ngầu đó. Nên là tớ có thể đã... ừm. Bắt đầu thích cậu hơn một chút so với trước đây?"
Khuôn mặt Mai nở một nụ cười. "Trời ạ," cậu ấy nói. "Cậu chẳng thành thật gì cả."
"K-không, ý tớ không phải vậy! Tớ đang cố gắng thành thật mà."
"Tôi hiểu rồi," cậu ấy nói thì thầm nhẹ nhàng. "Nghe vậy tôi vui lắm."
K-không cần phải thì thầm đâu, tôi nghĩ. Giọng nói của cậu ấy khiến tôi cúi đầu vì xấu hổ. Chuyện này có gây ra vấn đề gì không nhỉ? Liệu những người xung quanh có nhìn chúng tôi rồi tự hỏi tại sao hai cô gái này lại ve vãn nhau không? Bình tĩnh nào, sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ. Mai và tôi dù sao cũng chỉ là bạn tốt của nhau thôi mà! Không hơn không kém!
"Vì cậu đã cất công đến đây để gặp tôi," Mai nói, "nên tôi đã hy vọng chúng ta có thể ghé qua đâu đó trên đường về nhà cùng nhau, nhưng không may là tôi hẹn đến vài buổi họp báo từ trước rồi. Lâu rồi hai ta chưa gặp nhau, vậy mà..."
"Ừ, tiếc thật," tôi nói. "Kỳ nghỉ hè của cậu có vẻ bận rộn quá, Mai."
"Đúng vậy, hơi bận một chút," cậu ấy nói. "Xin lỗi cậu. Tôi đã thề sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho cậu trong đám cưới của chúng ta, vậy mà giờ tôi lại bỏ cậu lại một mình."
Ây dà, cậu ấy bận đến mức bắt đầu bị hoang tưởng rồi, tội nghiệp quá.
"Nếu cậu muốn nhắn tin cho tớ hay gì đó, thì cứ tự nhiên nhé," tôi nói. "Thỉnh thoảng gọi điện cũng được."
Cậu ấy ôm tôi, và tôi réo lên. Đang ở nơi công cộng đấy, Mai! Đúng là không phải ai cũng quan tâm đến việc hai cô gái ôm nhau. Chỉ là tôi xấu hổ chết đi được thôi! Cậu ấy thơm quá!
"Tốt," cậu ấy nói. "Bây giờ tôi đã được bổ sung thêm 'năng lượng Renako' và có động lực để làm việc rồi."
"Kh-không có chi..."
"Tiện thể thì tôi sẽ có thêm động lực nếu cậu để tôi lập một hợp đồng tiền hôn nhân với một luật sư làm nhân chứng đấy. Cậu đồng ý không?"
"Không?!"
Sau này về nhà tra cứu, tôi mới biết cứ bốn cặp đôi ở Châu Âu và Mỹ thì có một cặp ký hợp đồng tiền hôn nhân trước khi cưới. Vậy thì cứ gọi tôi là cô gái Nhật Bản chính hiệu đi.
"Dù sao thì," tôi bắt đầu, "tớ cũng chẳng định ở ngoài muộn đến thế ngay từ đầu. Mà kể cả tớ có rảnh đi nữa thì tớ cũng chẳng thèm ký hợp đồng tiền hôn nhân đâu."
"Hừm?" cậu ấy nói. "Mai cậu đến nhà Ajisai phải không?"
Sao cậu ấy biết được nhỉ? Mai mỉm cười với tôi, nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó khác ẩn sau nụ cười ấy. Có phải tôi đang quá đa nghi không?
"Ư-ừm, đúng thế..." tôi nói.
"Thế à. Hai cậu thân nhau thật. Tiếc quá, mai tôi có việc nên không tham gia cùng hai cậu được."
"Đ-đúng vậy, tiếc thật đấy..." Trong lòng, tôi nghĩ, "khoan đã, cậu muốn đi à?" Nhưng tôi không nói thẳng rá.
"Ừ," cậu ấy nói. "Thật tiếc. Tiếc ghê, tiếc kinh khủng."
Mai đang trong thời gian thử thách vì lần trước cậu ấy đã cố gắng tiếp cận tôi sau khi ghen tị với Ajisai-san. Mai có thể kiểm soát thời tiết, Trái Đất và mọi người trên hành tinh này, vậy tại sao cậu ấy lại khao khát có được tôi đến vậy? Hay có lẽ cậu ấy trở nên háo hức như vậy vì không thể có được tôi? Trời ạ, tôi chẳng hiểu gì cả.
Tôi căng thẳng và nhìn Mai một cách cảnh giác. "B-Bọn mình sẽ phải đi chơi vào lúc khác vậy, nhé?"
"Ừm ừm," cậu ấy nói. "Được thôi."
Cậu ấy nở một nụ cười quyến rũ với tôi. "Tôi phải đi rồi. Tôi xin lỗi vì đã nói những bình luận không cần thiết. Đừng bận tâm đến tôi. Cậu cứ tận hưởng thời gian với Ajisai đi. Cậu ấy cũng là một người bạn thân quý của tôi, nên tôi rất vui vì hai cậu thân thiết."
Urgh, tôi nghĩ.
Tôi biết rõ khao khát của Mai dành cho tôi lớn đến mức nào, nên thấy cậu ấy kiềm chế bản thân như vậy cũng làm tôi cảm thấy hơi cảm động. Tôi trông giống như một người mẹ đang mỉm cười nói: "Đừng lo cho mẹ, mẹ không đói lắm đâu" khi con gái mình, dù biết rõ tình hình tài chính gia đình, vẫn hỏi xin một suất kake soba rẻ nhất cho bữa tối.
Điều duy nhất tôi có thể làm là đáp lại Mai bằng sự ủng hộ hết mình. "Tớ cũng vậy," tôi nói, siết chặt tay cậu ấy. "Cảm ơn vì đã mời tớ đến buổi trình diễn thời trang hôm nay. Chúc cậu thành công trong công việc!"
Mai nở một nụ cười rạng rỡ. "Tôi sẽ luôn vui vẻ làm việc chăm chỉ nếu nó cho tôi cơ hội khoe sắc đẹp của mình với cậu," cậu ấy nói với tôi. "Cảm ơn cậu đã đến."
Sau đó, Mai rời đi với một nụ cười đẹp đến mức tôi nghĩ mình hẳn đang mơ.
Phù, tôi nghĩ. Tôi không chắc liệu có phải nhờ cậu ấy đã cho tôi thấy một khía cạnh thật ngầu của mình, hay chỉ vì tôi đã không gặp cậu ấy quá lâu, nhưng tim tôi vẫn đập không ngừng. Gần như thể tôi đã yêu Ma— Thôi được rồi, khả năng đó xảy ra là rất thấp! Cẩn thận đấy, tôi ơi. Tôi cần phải ngừng trêu chọc số phận. Nó giống như đứng một chân trên mép mái nhà để thể hiện mình dũng cảm vậy. Rồi sẽ có một ngày tôi ngã chỏng vó mà không sống sót được.
Ngay lúc đó, tôi nhận ra có một người phụ nữ tóc vàng đang đứng cạnh mình, mặc dù tôi không biết chị ấy đã ở đó bao lâu. "Cô và người mẫu đó có vẻ quen biết nhau khá rõ nhỉ," người phụ nữ nói.
Mái tóc dài của chị ấy được buộc thành hai đuôi ngựa với độ dài khác nhau. Chị ấy dường như không quá cầu kỳ về quần áo, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc đơn giản và một chiếc váy ngắn bó sát. Trông có vẻ xa cách và lạnh lùng như một nhà khoa học dành cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, nhưng chị ấy thấp hơn tôi khá nhiều và trông khoảng hai mươi tuổi gì đó. Tuy nhiên, tôi chắc chắn đây là người nổi tiếng vì chị ấy trông rất tự nhiên ở đây.
"À," tôi nói. "Ừm." Bối rối khi bị một người hoàn toàn xa lạ tiếp cận, tôi gật đầu. "V-vâng, cậu ấy là, ừm. Bạn học của em."
"Thật sao?" chị ấy hỏi. "Hai người thân nhau đến mức nào?"
"'Thân nhau đến mức nào'?" tôi lặp lại.
Đó là một câu hỏi cực kỳ hóc búa. Nói một cách khách quan, chúng tôi thân đến mức có thể hôn nhau! Nhưng rõ ràng tôi không thể nói thế với người phụ nữ này được.
"Ừm..." tôi bắt đầu. "Chà, tôi ít nhất có thể nói rằng đó không phải là tình bạn một chiều. Chúng em thân đủ để em có thể tự tin nói rằng cậu ấy cũng rất quý em ạ."
Theo tôi, đó là đánh giá cao nhất mà một người có thể dành cho bạn của mình.
“Vậy hai đứa đã tiếp xúc vật lí chưa?” chị ấy hỏi. “Ý là hai đứa có ôm ấp nhau hay đại loại thế không?”
“HẢ!?”
Người phụ nữ này là ai vậy chứ?! Bộ chị ấy đọc được suy nghĩ của tôi sao? Tôi lại căng thẳng lần nữa, sẵn sàng chuồn khỏi đó bất cứ lúc nào.
Khuôn mặt người phụ nữ thậm chí còn không hề lay động khi nói, “Toàn bộ hào quang của con bé thay đổi khoảng tháng Sáu. Trước đây nó là màu đỏ son rực rỡ, còn bây giờ nó giống màu đỏ sẫm dịu hơn. Thay đổi đột ngột sẽ làm biến đổi phẩm chất của một người mẫu, vì vậy nên tôi muốn tìm hiểu tường tận chuyện này nếu có thể. Khi hai đứa ôm nhau, tay ai ở trên thế?”
“K-không ai cả!” tôi nói.
Với lại, đoạn đầu đó là ngôn ngữ gì vậy?
“À, không sao đâu,” người phụ nữ nói. Chị ấy xoắn một bím tóc quanh ngón tay và quay lại công việc rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp nhỏ bằng giấy.
“Ơ?”
“Không cần trả lời đâu,” chị ấy nói. “Tôi chỉ muốn biết điều gì đã truyền cảm hứng cho con bé thay đổi thôi. Cô là bạn của con bé, đúng không? Cứ gọi cho tôi nếu có chuyện gì rắc rối xảy ra. Tôi đặt mục tiêu nghỉ giải lao mười lăm phút mỗi ngày, nên nếu cô canh thời gian đúng lúc, tôi sẽ có thể nhấc máy.”
“Vậy là chỉ có 4 phần trăm khả năng em gọi đúng lúc thôi hả!”
Chị ấy đã đưa cho tôi một tấm danh thiếp. Có vẻ hài lòng khi tôi đã cầm lấy nó, chị ấy nhanh chóng bước đi. Người phụ nữ đó là cái quái gì thế? Trông giống như một nhân vật anime điên loạn, với tính cách hống hách và cá tính mạnh mẽ vậy.
À, đây là buổi trình diễn thời trang cơ mà. Đây là nơi mà cá tính của mọi người là yếu tố bán hàng, nên người ta đổ xô đến đây để tìm kiếm của lạ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, tôi ngó qua tấm danh thiếp. Nó lạ mắt đến nỗi tôi không thể đọc được gì! Không có bất kỳ dòng chữ thương mại thông thường nào như thế này hết, kết nối thế kia, kinh doanh thế nọ. Kiểu thiết kế như thế này có hơi quá cho một tấm danh thiếp. Thậm chí chữ trên đó còn không phải tiếng Nhật!
Sau khi rời khỏi buổi trình diễn thời trang, tôi đã trải qua mọi nỗi khổ mà con người từng biết để cố gắng giải mã những chữ cái Latin viết tay. Ư… Ưm…
Tôi lên đường đến ga Shibuya, trong lúc ngồi đợi trên sân ga để chờ chuyến tàu, tôi nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp. Tôi may mắn kiếm được một chỗ ngồi.
Tôi lại nhìnxuống tấm danh thiếp. Có một cái tên được viết bằng chữ cái tiếng Anh. Mất một lúc tôi đã tìm ra cách dịch sang tiếng Nhật, trên đó viết, "Renee… Oozuka… san…?"
Tôi mở cuốn số tay trong túi, vì tôi dùng nó nhiều quá nên giờ nó có dấu vết sờn rách rồi. Trong cuốn sổ có in hình của người phụ nữ ban nãy: Oozuka Renee, CEO kiêm nhà thiết kế chính của Thương hiệu Trang phục QR.
Ơ thế có nghĩa là…
Tôi đã nói chuyện với mẹ của Mai á!
Tôi suýt hét toáng lên, ngay trên tàu.
Khi về đến nhà, tôi định gọi em gái, "Chị về rồi đây," thì tôi nhận thấy một đống giày ở lối vào, tất cả đều dễ thương và mới tinh. Chết rồi. Các giác quan giao tiếp xã hội của tôi đang réo lên, bạn bè của em gái tôi chắc chắn đang ở đây!
Tôi rón rén về phòng. Tôi luôn cảm thấy khó xử khi em gái tôi mời đám bạn dễ thương của nó đến chơi. Về mặt tích cực thì mấy dịp này đã cho tôi cơ hội để rèn luyện kỹ năng tàng hình của mình. Tôi đã rất thành thạo việc di chuyển không gây tiếng động (trong chính ngôi nhà của mình).
Tuy nhiên, nhưng trùng hợp làm sao, cửa phòng em gái tôi mở ra ngay khi tôi đang lén lút đi ngang qua phòng em ấy.
"A, Onee-chan," em ấy gọi.
"Oái!"
Cho đến bây giờ, bất cứ khi nào em gái tôi bắt gặp tôi khi nó có bạn bè đến chơi, nó sẽ ngay lập tức bảo tôi biến đi cho chỗ khác như thể tôi là một con chó hoang ngoài đường. (Và chuyện đó đau lòng lắm!) Cơ mà dạo gần đây, em gái bắt đầu ấm áp hơn với tôi. Chắc là cuối cùng tôi đã tự giải thoát mình khỏi xiềng xích của một kẻ thất bại ẩn dật. Có lẽ tôi đang tiếp cận một cái gì đó xứng đáng với nhân phẩm của mình. Được rồi, dừng lại thôi, không có lý do gì để tự hành hạ bản thân như thế hết. Tôi đã trở thành siêu hướng ngoại rồi, đến mức em gái tôi cũng phải ngưỡng mộ tôi cơ mà. Trong ngôi nhà này, tôi là người nắm quyền. Tôi tỏa sáng như mặt trời thế này.
Em gái tôi, mặc một bộ trang phục rất bình thường, nhìn tôi từ đầu đến chân khi tôi vẫn diện nguyên bộ váy đi tiệc.
"Ủa?" em ấy nói. "Chị mới đi đâu à?"
Gì chứ, em ấy thậm chí còn không để ý tôi đã ra khỏi nhà sao? To gan gớm nhỉ! Sao nó dám dùng cái giọng điệu đó với một người vô song như tôi cơ chứ?
"Ừ, đúng rồi," tôi nói. "Chị vừa từ Shibuya về ấy mà."
Mấy em gái trong phòng nhận ra tôi đang đứng nói chuyện ở ngoài cửa. "Wow, là Onee-san huyền thoại kìa," một người nói. "Chào chị!"
"Khoan đã, thật á?" một người khác nói. "Oa, chị dễ thương quá!"
AAAAAAA! Tôi nghĩ. NHỮNG NGƯỜI HƯỚNG NGOẠI!
Một người trong nhóm có mái tóc bob thể thao, người còn lại thì cực kỳ nhợt nhạt với mái tóc nhuộm đủ màu sáng mà bạn có thể nghĩ ra. Cả hai đều rất xinh. Mặc dù cả hai đều nhỏ tuổi hơn tôi, tôi vẫn đông cứng người, lo lắng. Sự sỉ nhục khi phải đối mặt với một số phận khủng khiếp như vậy ngay trong chính ngôi nhà của mình! Lẽ ra tôi nên quanh quẩn ở phòng khách cho đến khi đám bạn rời đi thì hơn. Tôi xin lỗi, tôi nghĩ. Tôi thực sự chẳng tỏa sáng chút nào. Tôi giống như cái bóng của một viên sỏi bé nhỏ hơn!
Nhưng họ đã chào tôi rồi, tôi không thể phớt lờ họ được. Than ôi, cái giá phải trả cho việc không thể save game ngoài đời thực, tôi muốn quay lại trước khi bước vào nhà.
"C-chào," tôi nói. "Cảm ơn các em đã luôn để mắt đến em gái chị."
Cố gắng gom góp chút kỹ năng giao tiếp xã hội còn lại, tôi đã cố gắng hết sức để mỉm cười. Tôi có thể thả ga mà không cần lo lắng. Đây là nhà của tôi, lãnh thổ của tôi, vùng đất thiêng liêng mà tôi mạnh nhất. Nếu tôi tỏ ra đủ tỉnh táo, họ sẽ không thể nhìn thấu được tôi.
Đúng lúc đó, em gái Tóc Cầu Vồng lạch bạch đến bên tôi rồi nắm lấy cánh tay tôi. Ể?
"Nè, onee-san, lại đây nói chuyện với bọn em đi!" em ấy yêu cầu.
Em ấy nhìn xuống tôi với một nụ cười ngọt ngào, thân thiện đến rợn người. Đây là kiểu cười tự tin mà mấy cô gái tự nhận thức được mình là người dễ thương nhất lớp.
Em ấy kéo tôi vào căn phòng mát lạnh, có điều hòa. Mặt nạ của tôi giờ đã tuột khỏi mặt và đang treo lủng lẳng trên một sợi chỉ.
"Bọn em vừa mới nói chuyện về chị đấy," Tóc Cầu Vồng nói với tôi.
"H-hở?"
Em ấy xích lại gần tôi. Cánh tay đó mềm mại làm sao… Ôi làn da mịn màng của một em gái trẻ.
"Thôi đi, Seira,” em gái tôi nói. “Cậu làm phiền chị ấy đó.”
“Đâu có,” Tóc Cầu Vồng khăng khăng. “Phải không, Onee-san? Này, Onee-san, em nghe nói chị là bạn với Oozuka Mai phải không?”
“Hả? Ờ, ừm, đúng vậy.”
Tôi chẳng làm gì khác ngoài việc nói hai câu thoại "Đúng thế” và “Ờ ừm” để ra vẻ đang trò chuyện, nhưng giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Em ấy thực ra chẳng quan tâm đến tôi tí nào, chỉ muốn nghe về Mai thôi. Ai mà chẳng hứng thú với Mai cơ chứ? Làm gì có chuyện một người dễ thương như em ấy lại có hứng thú với tôi.
“Em biết ngay mà!” em ấy reo lên, vỗ tay và ghé sát vào tôi. “Onee-san nè, ngay từ lần đầu gặp nhau, em đã không ngừng nghĩ về chị đó! Chị thon thả, còn toát ra một khí thế đầy năng lượng nữa.”
“Hớ? Cái gì cơ?”
Em gái này có cần đeo kính không vậy? Cái quái gì đang xảy ra thế này?
“Chị em mình kết bạn với nhau đi!” em ấy đề nghị. “Chị cho em xin số điện thoại được không?”
“Này, ừm, em gái ơi…?” Tôi nhìn sang em gái để cầu cứu, nhưng nó đang cười đểu tôi.
“Chà, chắc em không giúp được gì rồi!” em ấy nói. “Suy cho cùng thì Onee-chan của em là bạn thân nhất của Mai trên toàn thế giới mà.”
Con nhóc hư đốn này! Đây đúng là em gái tôi rồi. Bây giờ tôi mới có thể cảm nhận được mối liên kết trong gia đình. Trong gia đình này, chúng tôi tin vào việc lợi dụng người khác để làm mình trông tốt hơn! Nó đã đi bô bô về tôi ở trường rồi sao?
“Bạn thân nhất của Mai trên toàn thế giới?” tôi nói. “Ừm, chị không chắc đâu…”
Có lẽ đó là mục tiêu cuối cùng, nhưng tôi nghĩ chúng tôi chưa đạt đến mức đó đâu.
Khi tôi cau mày, sự phấn khích trong đôi mắt lấp lánh của các cô em khóa dưới cũng giảm đi
“Đúng đúng!” tôi nói. “Bọn chị là bạn thân đó!”
“Thấy chưa? Tớ đâu có nói phét!” em gái tôi reo lên.
Tôi ưỡn ngực tự hào khi em ấy vỗ tay. Không biết liệu nhà Amaori có phong tục hề hước như thế này qua nhiều thế hệ không nhỉ
Mấy cô em khóa dưới lại phấn chấn trở lại.
“Wow, đỉnh thật đấy!” Tóc Cầu Vồng kêu lên. “Từ từ đã, Oneesan-senpai, chị cũng làm người mẫu sao?”
“Hở?” tôi nói. “Ừm. À. Ước gì chị có thể nói cho em biết!”
Tôi cố gắng cười một cách đầy ý nghĩa, nhưng em gái tôi lại phá lên cười.
“Chị tớ? Người mẫu á? Chị ấy mà làm người mẫu ấy hả?” (Cười.) “Không đời nào!” (Cười sặc sụa.) “Giỡn hoài vậy, làm gì có chuyện đó!” (Cười một cách kinh tởm.)
Tôi thề là tôi sẽ giết con bé này. Cứ lăn lộn trên sàn mà cười đi. Mày sẽ không bao giờ cười được nữa đâu, cứ chờ đấy.
Tôi giận run người, tôi lấy cuốn sổ tay ra khỏi túi và ném về phía nó. “Có thể chị không hợp để làm người mẫu. Nhưng để chị nói cho mà nghe, hôm nay Mai đã mời chị đến một buổi trình diễn thời trang đó!”
Đúng lúc đó, em gái tóc bob nãy giờ vẫn ngoan ngoãn và im lặng trong suốt cuộc nói chuyện này bỗng kêu lên. Hả?
“Có phải là buổi trình diễn thời trang của Queen Rose không?!” em ấy hét lên. “Onee-san, chị đã đến đó thật hả?”
“Ờ, đúng thế.”
“Seira, Haruna, như vậy không phải quá đỉnh rồi sao?”
“Tớ không mê mấy cái đó lắm, nhưng phải công nhận là đỉnh thật!” Tóc Cầu Vồng nói.
“Chị gái của tớ mà lại!” em gái tôi chen vào.
“Queen Rose đã có hàng tấn người hâm mộ trên khắp thế giới với tư cách là thương hiệu thời trang đường phố số một của Nhật Bản trong vài thập kỷ trở lại đây,” Tóc Bob tuôn ra. “Họ không chỉ dừng lại ở việc trình diễn các bộ sưu tập của mình tại Tuần lễ Thời trang Tokyo đâu. Họ tham gia vào Tuần lễ thời trang lớn trên toàn cầu!”
Tôi gật đầu theo khi em ấy tuôn một tràng. Hóa ra QR là viết tắt của Queen Rose à.
“Cậu am hiểu về thời trang quá nhỉ, Minato.” Tóc Cầu Vồng nói. “Vậy mà cậu còn chẳng buồn đến nhà Haruna.”
“T-tớ chỉ thích thời trang thôi mà,” Tóc Bob nói. “Chỉ là không phải là Oozuka Mai cụ thể thôi. Chị ấy là người mẫu ngôi sao của Queen Rose, nên cũng không phải là tớ đặc biệt không thích chị ấy. Chỉ là… Cậu chỉ thích Mai-senpai chỉ vì chị ấy nổi tiếng thôi chứ gì, Seira! Cậu chỉ hùa theo đám đông thôi!”
“Hả? Không, không phải vì thế mà tớ mới thích chị ấy nhé,” Tóc Cầu Vồng khăng khăng. “Là vì tớ có ước mơ trở thành người mẫu nổi tiếng.”
Thời cơ tới rồi. Họ đổi chủ đề rồi, tôi vội vã đứng dậy. “Đ-được rồi,” tôi nói, “chị về phòng đây, các em cứ vui vẻ nhé.”
Tôi vừa trở về nhà từ một buổi trình diễn thời trang với người bạn thân nhất của mình, Oozuka Mai. Tôi, về cơ bản là người hướng ngoại nhất mà con người từng được biết tới và là mục tiêu kính trọng của đám nữ sinh cấp hai này, khẽ hất tóc rồi đi về phía cửa.
Nhưng đúng lúc đó, Tóc Cầu Vồng đã chặn tôi lại bằng giọng nói ngọt ngào đến ghê người. “Ủa? Onee-san, chị đánh rơi cái gì này.”
“Hở?”
Đó là tấm danh thiếp mà tôi đã nhét vào cuốn sổ tay.
“Đó chỉ là…” Tôi bắt đầu. Tóc Cầu Vồng, Tóc Bob, và em gái tôi đều nhìn chằm chằm vào nó. “Một tấm danh thiếp chị nhặt được ở buổi diễn thôi…”
Tóc Cầu Vồng và Tóc Bob đồng thời hét lên.
“Oozuka Renee?!”
Ngay lập tức tôi bị đẩy trở lại vào tình thế khó khăn.
“Ý cậu là Oozuka Renee từ Queen Rose ấy hả?! Nhà thiết kế nổi tiếng khắp thế giới ư?”
“Họ đã làm một chương trình truyền hình đặc biệt về tác phẩm Little Witch của cô ấy gần đây đó!”
Khi mấy em gái liên tục hỏi và bình luận, bụng tôi bắt đầu đau.
Cuối cùng, tôi cũng tìm cách rút lui về phòng. Tin tôi đi, những người tuyệt vời ở đây là Mai và mẹ cậu ấy. Không phải tôi.
Tôi vội vàng cởi bộ quần áo đi chơi và mặc đồ ở nhà. Tôi cũng muốn tẩy trang, nhưng tôi sẽ làm sau khi mấy đứa bạn của em gái tôi đi về.
Tôi thở dài và ngả lưng xuống giường. “Mệt quá,” tôi tự nhủ.
Nghiêm túc mà nói thì tôi có hơi quá đà rồi. Việc mấy cô em khóa dưới bắt đầu thân thiết với tôi và liên tục đến chơi suốt mùa hè là điều tồi tệ nhất. Và tôi không muốn chúng thấy rồi cười nhạo tôi, kiểu như “Oozuka-senpai thật tuyệt vời làm sao, còn chị ư? Ha! Chị chỉ là trợ lí của Oozuka-senpai thôi.” Tôi sẽ không thể chịu nổi khung cảnh đó đâu! Khụ, giá như chúng đừng thấy cuốn sổ tay đó. Tôi đúng là ngốc khi không giữ nổi bình tĩnh. Với tư cách là một kẻ thất bại ẩn dật trước đây, tôi chỉ biết mấy thương hiệu nổi tiếng kiểu như Uniqlo hay GU thôi. Tôi nên tự thấy xấu hổ về bản thân. Càng lợi dụng địa vị của người khác để tiến thân, thì hậu quả sẽ càng cực kì khôn lường. Tôi đoán đó là cách thế giới vận hành.
Khi tôi đang lăn lộn trên giường, đau khổ thì một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt ướt át. Ai trên đời này lại nhắn tin cho một đứa con gái nông cạn, thích tìm kiếm sự chú ý như tôi chứ? Liệu có ai trên thế giới này thực sự quan tâm đến một người như tôi không?
Hẹn gặp cậu lúc 1 giờ ở ga tàu ngày mai nhé? tin nhắn hiện lên.
A, là Ajisai-san. Tin nhắn này là của Ajisai-san. Thiên thần của tôi! Ngay cả chữ viết của cậu ấy cũng đáng yêu. Lòng tốt hiện hình trong một cô gái trẻ xinh đẹp. Bất cứ khi nào tôi ghét bỏ bản thân, tin nhắn của Ajisai-san đều cứu vớt tôi.
Nhưng liệu tôi có đang chiếm đoạt thời gian của thiên thần Ajisai-san đáng yêu này không? Nếu tôi giả vờ ốm và nói, “Xin lỗi, tớ bị cảm rồi. Ngày mai tớ không đi được đâu,” tôi sẽ khiến cậu ấy lo lắng mát. Ajisai-san sẽ kiểu, “Hả, cậu có sao không?! Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, Rena-chan!”
Làm sao tôi có thể ngồi đó mà chơi PS4 được chứ? Tinh thần của tôi đã bị tha hóa rồi sao? Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi chắc chắn sẽ không đi học nữa. Tôi sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Ajisai-san nữa. Tôi sẽ ngừng nói chuyện với gia đình, và, tất nhiên, tìm việc làm cũng là điều không thể. Tôi sẽ chỉ ở trong phòng chơi game cho đến khi chết. Đó là hình phạt dành cho kẻ dám lừa dối một thiên thần.
Được rồi, thế là đủ rồi.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng còn lại của ngày hôm nay để gửi cho cậu ấy một câu trả lời.
Nghe có vẻ hay đấy!
Tôi yêu nhắn tin, nhắn tin là nhất. Dù tâm trạng có tệ đến mấy, tôi vẫn có thể thêm dấu chấm than vào và nghe có vẻ hoàn toàn vui vẻ. Ước gì tôi có thể nói bằng lời.
Tôi nằm đó lấy lại ý chí sống, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi nằm chờ đến giờ ăn tối. Tôi tẩy trang rồi xuống bàn ăn, bỗng dưng em gái tôi khúc khích cười.
"Onee-chan, chị có muốn ăn miếng gà rán của em không?" nó hỏi tôi bằng giọng nịnh nọt, ra vẻ tự hào về bản thân. Nó bị sao thế nhỉ?
"K-không, chị không cần đâu..." tôi nói.
"Hửm, thật á? Thôi được. Chị có nhớ bạn em nói muốn xin số điện thoại của chị không?"
"Nghe chị nói này," tôi nói, "có lẽ em không quan tâm đâu nhưng chị vẫn muốn nói..."
"N-nói gì cơ?"
Tôi lặng lẽ lắc đầu. "Em không nên dựa dẫm vào thành tựu của người khác để làm bàn đạp nâng bản thân lên đâu. Sau này chắc chắn sẽ gặp rắc rối đấy."
Em gái tôi nuốt khan. Bình thường, em gái tôi là người sống rất chuẩn mực, nên lời nói của tôi đã trúng tim đen của nó.
"Em không thể tin được là có ngày em bị chị mắng đấy," nó nói. "Cả đời em chưa từng trải qua cảm giác nhục nhã này bao giờ."
"Này, đừng có nói ra chứ!"
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi nhà ngay sau buổi trưa. Tối qua, để chuẩn bị cho hôm nay, tôi đã đi ngủ sớm hơn hai tiếng. Tôi lo lắng đến mức sẽ nói hớ trước mặt Ajisai-san (hoặc làm phiền cậu ấy, hay thậm chí khiến cậu ấy ghét tôi) nên tôi đã dành trọn hai tiếng để tưởng tượng cuộc trò chuyện của chúng tôi trong đầu… nghĩa là cuối cùng tôi vẫn đi ngủ vào đúng giờ như mọi khi.
Mặt trời chiếu sáng chói chang trên bầu trời cuối tháng Bảy, hút cạn năng lượng của tôi trên đường đến ga tàu. "Làm ơn đi mà, ông trời ơi, ông có thể nương tay cho một cô gái không?" tôi khẩn cầu.
Tôi lê bước chân đến ga tàu rồi đi lên tàu. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở ga tàu gần nhà Ajisai-san nhất, cách nhau khoảng ba ga. Bất chợt tôi bị một luồng khí lạnh ập đến, bụng tôi nhân cơ hội đó bắt đầu biểu tình dữ dội. Tôi đã mong chờ chuyến đi chơi này từ rất lâu rồi, và giờ thì tôi lo lắng đến nỗi ngón tay và ngón chân đều tê dại. Rủ nhau đi chơi sau giờ học trên trường là một chuyện, nhưng đi chơi với nhau vào kỳ nghỉ hè là một chuyện khác.
Lẽ ra tôi nên từ chối mới phải. Tôi không đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng là đến nhà Ajisai-san đâu. Khi tôi đến đó, Ajisai-san có thể sẽ chán tôi và nghĩ, "Rena-chan nói chuyện ở trường thì vui đấy, nhưng nói chuyện riêng với cậu lâu thì chán chết mất." Như ngày hôm qua đã chứng minh, tôi thực sự không giỏi giang đến thế. Tôi đã cố gắng hết sức để làm mình trông vĩ đại hơn thực tế, nhưng tôi chỉ đang giả vờ thôi, và cái viễn cảnh bất cứ ai phát hiện ra sự tầm thường làm tôi muốn chui đầu xuống đất. Sẽ ra sao nếu tôi cố gắng hoãn hoặc bỏ chạy nhỉ? Ít nhất tôi sẽ không phải lo về việc bị cậu ấy phát hiện ra.
Tôi trông ốm yếu lạ thường trong hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ tàu. Tôi chỉ trang điểm nhẹ, như bình thường, và tôi đã chỉnh mái tóc mái khá đẹp, nhưng có lẽ tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho chúng.
Trong lúc tôi quằn quại lo lắng, tàu ngày càng gần đích đến. Cuối cùng, tôi bước ra khỏi tàu và lên sân ga. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi đi qua cổng soát vé, và rồi…
"A, Rena-chan! Ở đây nè," cậu ấy gọi tôiđáAjisai-san đứng đó như một bông hoa đơn độc đang nở rộ.
Tôi không thể kìm nén được. Tôi hét lên, "Cậu là người đáng yêu nhất trên đời!"
"Hả?!"
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy không mặc đồng phục. Tôi cảm thấy mát mẻ hơn chỉ bằng việc nhìn hai cánh tay nhợt nhạt, mảnh mai của cậu ấy lấp ló từ chiếc áo blouse cụt tay, họa tiết hoa. Chúng rạng rỡ đến mức khiến tôi, người bình thường chưa bao giờ nhìn thấy chúng, không thể không chắp tay lại để tôn thờ. Chiếc váy dài ôm lấy eo cậu ấy, mang lại cho Ajisai-san vẻ duyên dáng tinh tế của một cô gái tuổi teen dễ thương. Để hoàn nốt kiệt tác, mấy ngón chân nhỏ xinh của cậu ấy lấp ló ra khỏi đôi sandals màu xanh (hình như nó được gọi là mules) được sơn hồng hào (đó gọi là làm móng chân, Renako ạ). Đang là mùa hè nên Ajisai-san mặc đồ khá thoải mái. Cậu ấy nhìn siêu đáng yêu và tráng lệ vô cùng.
"Cậu dễ thương lắm luôn á," tôi nói với cậu ấy. Ajisai-san nè, hè này cậu đã làm gì vậy? Làm thế nào mà cậu lại trở nên siêu đáng yêu thế này vậy?"
Khoan đã, không đúng. Ajisai-san đã siêu đáng yêu ngay từ lần đầu chúng tôi gặp nhau rồi. Giống như khi tôi gặp lại Mai sau một thời gian dài vậy. Tôi nhận ra rằng mình lúc nào cũng được chiêm ngưỡng mấy cô gái xinh đẹp đến khó tin như thế này hàng ngày ở trường. Cứ như thể tôi được ăn gỏi cá ngừ béo ngậy và thịt bò Matsusaka hảo hạng mỗi ngày vào bữa trưa rồi lại nói, "Nghĩ lại thì, món này cũng không tệ đến thế!"
Sau khi tôi líu lo khen ngợi, cậu ấy nói, "Cảm ơn cậu, cậu làm tớ vui quá."
Cậu ấy mỉm cười rạng rỡ với tôi và giơ hai dấu hiệu hòa bình. Móc mượt mà của cậu ấy đung đưa trong gió, ngay cả mặt trời tưởng chừng có thể làm tan chảy nhựa đường cũng dường như dịu đi. Có lẽ Ajisai-san là vũ khí tối thượng chống lại sự nóng lên toàn cầu.
Rồi cậu ấy nhìn đi chỗ khác, đan ngón tay vào nhau một cách bẽn lẽn trước ngực. "À, ừm," cậu ấy bắt đầu, "…Đã lâu lắm rồi tớ mới gặp cậu nên tớ có thể trang điểm hơi quá tay. Cậu không cảm thấy kì lạ chứ?"
"Không hề luôn! Khoan đã, thực ra — ừ, kỳ lạ chết đi được! Sao cậu lại dễ thương như vậy chứ!"
"Cậu nghĩ vậy à?" cậu ấy hỏi.
"Ừ ừ," tôi khẳng định. "Mắt tớ bị làm sao rồi ấy. Ajisai-san, bộ cậu là tiên nữ tàng hình với mọi người xung quanh nhưng với tớ thì không à?"
"Ư-ừm, Rena-chan, tớ nghĩ bọn mình nên đến nơi nào đó mát mẻ hơn."
Tuyệt vời. Tôi đã khiến cậu ấy lo lắng cho mình.
Nhưng mặc kệ đi. Khi tôi nhìn vào mặt cậu ấy, mọi lo lắng của tôi đều tan biến hết. Tôi đang cảm thấy phấn khích, giống như tôi đã chờ mấy tiếng hồ và bây giờ là đến lượt tôi đi tàu lượn siêu tốc vậy. Có gì mà phải lo lắng chứ? Ajisai-san và tôi chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau. Tôi sẽ cố hết sức để làm cậu ấy cảm thấy vui vẻ khi chơi với tôi!
Với một nụ cười rạng rỡ, tôi nói, "Cảm ơn Ajisai-san đã rủ tớ nha!"
"Lúc nào cũng được mà, Rena-chan."
Giờ thì kỳ nghỉ hè của tôi mới thực sự bắt đầu. Yosh! Hôm nay sẽ là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi!


0 Bình luận