Cô thở phào nhẹ nhõm và lướt qua danh sách ghi chú trên điện thoại, lần lượt đánh dấu từng mục đã hoàn thành.
Đầu tiên: Dọn dẹp phòng. Đã xong. Cô không chỉ dọn dẹp kỹ lưỡng phòng khách mà còn hút bụi cả phòng tắm và phòng ngủ của mình, dù cô nghi ngờ rằng căn phòng sau cùng sẽ không có cơ hội "lộ diện" trước mặt Renako sớm.
Tiếp theo: Chuẩn bị đồ ăn. Đã xong. Hôm qua, cô đã dùng kinh nghiệm nấu ăn nhiều năm từ thời tiểu học để làm chiếc bánh phô mai nướng sở trường của mình. Ajisai cũng đã mua đầy đủ đồ uống, bao gồm nhiều loại sữa cho mấy đứa em trai để chúng không uống hết những món ngon dành cho vị khách của cô.
Cuối cùng trong danh sách: trang điểm và chọn trang phục."Hy vọng mọi thứ ổn cả," cô tự nhủ... Đã xong?
Ajisai đứng trước gương trong phòng, xoay người qua lại để kiểm tra mái tóc của mình lần nữa. Gần đây, cô đã lơ là một số thói quen chăm sóc bản thân vì phải trông mấy đứa em suốt cả mùa hè. Đã lâu lắm rồi cô mới lại làm tóc thật cẩn thận, và kết quả là nó tốn thời gian hơn dự tính. May mắn thay, hôm nay cô có một nguồn động lực đặc biệt để làm mọi thứ thật chỉn chu…! À, thực ra thì… cũng không hẳn… Ừm, chắc là có.
Dù sao đi nữa, vẫn còn một chút thời gian trước khi phải ra ngoài, nên cô quyết định chỉnh lại mái tóc một chút nữa.
"Đã hai tháng kể từ lúc hứa với nhau rồi," cô thì thầm, "bao nhiêu chuyện cứ đến dồn dập." Có phải sự sốt ruột Ajisai đang cảm thấy là do phải chờ đợi quá lâu không? Đúng vậy, chắc chắn là thế.
"Lúc đó cậu ấy đáng yêu lắm, vẻ nghiêm túc đó," Ajisai nhớ lại.
Chỉ nghĩ đến thôi, Ajisai đã cảm thấy người nóng bừng. Đây là lần đầu tiên cô nhận được sự âu yếm thái quá như vậy, thành thật mà nói, nó đã tạo một ấn tượng khá mạnh.
"Thôi chết, mình lại nghĩ về chuyện đó nữa rồi. Dừng lại ngay," cô tự trách mình.
Ajisai lắc đầu. Cô và Renako không phải kiểu như thế. Ajisai chỉ đang nỗ lực hơn vì muốn chắc chắn bạn mình có khoảng thời gian vui vẻ, nhất là khi Renako đang giữ lời hứa đi chơi cùng cô.
Ajisai thích những lời hứa. Chúng khiến cô cảm thấy có một sợi dây kết nối rõ ràng, một thứ tượng trưng cho sự chân thành hai chiều. Những lời hứa càng tuyệt vời hơn khi cả hai cùng cố gắng hết sức để biến chúng thành hiện thực. Nó giống như nói rằng: "Bạn quan trọng với tôi, và tôi biết mình cũng quan trọng với bạn," một kiểu trò chuyện từ trái tim đến trái tim. Cô hiểu rằng điều này có thể hơi phóng đại, nhưng dù sao, những lời hứa khiến cô cảm thấy hạnh phúc và an tâm hơn rất nhiều.
Dù sao thì, Renako đang giữ lời hứa với Ajisai, đó là lý do cô hào hứng... và cũng là lý do khiến trái tim cô đập nhanh hơn một chút. Đương nhiên chỉ vì lý do đó thôi. Không có gì khác. Sẽ thật không tưởng nếu có.
Đã gần đến giờ gặp Renako, Ajisai rời phòng ngủ và gọi ra phòng khách: "Con ra ngoài một lát để đón bạn nhé!"
Ajisai đã nói trước với hai đứa em trai rằng một cô bạn cùng tuổi rất giỏi chơi game sẽ đến chơi. Cô không biết chúng có nhớ không, nhưng vì mùa hè này cuộc sống của chúng khá nhàm chán, cô đoán chúng sẽ rất phấn khích khi Renako thực sự xuất hiện.
Ajisai xỏ đôi sandal màu xanh nhạt và mở cửa trước.
Ánh nắng chiếu vào mạnh đến mức cô vô ý thốt lên: "Thời tiết hôm nay trong lành ghê!" Cô nheo mắt nhìn lên bầu trời.
Mùa mưa ở Nhật Bản gợi nhớ đến một loài hoa đặc biệt - hoa cẩm tú cầu (ajisai), nở từ tháng 5 đến đầu tháng 7. Và dù đã hơi trễ so với mùa hoa cẩm tú cầu, nhưng Ajisai này vẫn nở rộ dưới ánh nắng mùa hè khi cô nhảy băng qua con đường.
"Rena-chan, tớ không thể nào đợi thêm được nữa." - cô bật cười khúc khích một mình.
Đây là Sena Ajisai, một nữ sinh năm nhất trung học. Cứ như thể ai đó từ phía sau bất ngờ vượt qua cô, câu chuyện tình mùa hè khó quên của cô đã chính thức bắt đầu.


0 Bình luận