Cậu im lặng trong giây lát, đôi mắt tối màu ánh lên thứ gì đó lạnh lẽo lạ thường đối với một đứa trẻ mười tuổi. Ánh nến leo lét trong góc thư viện phản chiếu gương mặt nhỏ bé nhưng nghiêm nghị đến mức khiến người đối diện vô thức lùi lại một bước. Không còn vẻ ngây thơ hay sự mơ hồ của một cậu công tử non nớt, cậu ngồi thẳng lưng, hai bàn tay đặt nhẹ trên mặt bàn gỗ phủ bụi, ánh nhìn không hề rời khỏi người hầu nữ đang run rẩy đứng cạnh.
“Cô là ai?” Giọng cậu vang lên, thấp và đều, không phải tiếng quát tháo, cũng chẳng mang ý uy hiếp, nhưng sự điềm tĩnh ấy lại khiến kẻ khác bủn rủn.
Nữ hầu thoáng khựng lại. Câu hỏi quá thẳng, quá bất ngờ, như thể cậu bé trước mặt đã nhìn thấu tất cả. Ngón tay cô ta co giật, vô thức siết chặt vạt váy, rồi lắp bắp:
“C...chủ nhân , tôi… tôi chỉ là người hầu được công tước sai đến chăm sóc ngài. Không có gì khác cả ”
Cậu không đáp ngay. Đôi mắt hẹp lại, quan sát từng cử động, từng nhịp thở. Rồi chậm rãi, như một kẻ thẩm tra lão luyện, cậu bắt đầu nối chuỗi suy luận.
' Bắt đầu từ khi mình nhớ lại thì mình đã nhận ra.'
“Ngay từ đầu, ta đã thấy cô có điều bất thường. Cách cô quan sát xung quanh, cách cô luôn chọn đứng gần cửa ra vào thay vì đi phía sau ta như những hầu nữ khác thật không giống một người hầu bình thường.”
Giọng cậu hạ thấp hơn, nhưng mỗi chữ phát ra đều như mũi kim đâm thẳng.
“Nhưng cũng cảm ơn cô. Chính cô là người đã đưa ta đến đây. Vốn dĩ ta luôn muốn thoát khỏi đám lính canh kia, nhưng không thể đi quá xa vì ma thuật giám sát. Vậy mà cô lại biết chính xác cách tránh khỏi mắt chúng, thậm chí thoát được cả lớp ma thuật kiểm soát của gia tộc. Một hầu nữ bình thường thì không thể nào làm được.”
Khuôn mặt nữ hầu tái nhợt. Cô ta cắn môi, nhưng vẫn chưa đáp.
Erevan nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua những kệ sách phủ bụi. Giọng cậu vang lên lần nữa, lần này không giấu sự châm biếm lạnh lẽo:
“Dù sao, thư viện này cũng thuộc về gia tộc Nyxaris. Vậy mà không ai lau dọn. Một nơi chất đầy sách cổ quý giá, lại để mặc cho mạng nhện giăng, bụi phủ dày. Chuyện đó không hợp lý dù ko ai dùng thì gia tộc vẫn sẽ lau dọn định kì mà. Cô dẫn ta tới đây, không phải vì kiến thức trong sách, mà vì biết rõ nơi này không bị giám sát. Đúng không?”
Cậu ngừng lại, rồi khẽ nhếch môi.
“Nhưng điều kì lạ hơn nếu đây là nơi bị bỏ hoang, hẳn phải có lệnh cấm. Thư viện gia tộc đâu phải nơi ai muốn vào thì vào. Vậy mà nơi này lại không hề có lính canh trấn giữ, không có bùa giám sát, không có phong ấn nào đáng kể. Cấm mà không canh giữ, không giám sát? Trừ khi, nơi này bị cố tình phong toả vì lý do đặc biệt có khả năng nơi đây chứa cái gì đó . Vậy mà cô lại biết rõ từng lối đi… Thật thú vị.”
Nữ hầu lùi lại nửa bước, tim đập dồn. Cảm giác như đang bị dồn ép từng chút. Đứa trẻ mười tuổi này không chất vấn bằng cơn giận, mà bằng lý lẽ sắc bén, như lột bỏ từng lớp vỏ ngụy trang của cô.
Một khoảng im lặng đè nặng. Ngọn nến chập chờn, ánh sáng lay động trên gương mặt Erevan một gương mặt trẻ thơ nhưng đôi mắt lại già dặn, chất chứa sự lạnh lùng chẳng hợp tuổi.
Cuối cùng, nữ hầu bật cười khan. Tiếng cười cứng nhắc, run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng.
“Xem ra, ta không thể giấu ngài được nữa”
Ngay trong tích tắc, không khí trong thư viện đổi khác. Làn khói đen mỏng manh thoát ra từ thân thể cô ta, áo váy hầu nữ biến dạng, thay bằng bộ giáp da ôm sát, gọn nhẹ, những lưỡi dao nhỏ lấp lánh giắt bên hông. Mái tóc xõa dài trở nên rối tung, ánh mắt từ ngoan ngoãn chuyển thành sắc bén như dã thú.
' Một sát thủ.'
Cô ta nheo mắt nhìn cậu bé trước mặt, giọng trở nên trầm khàn, không còn vỏ bọc yếu đuối ban đầu.
" Ngài thông minh thật, tiểu công tước . Nhưng thông minh thì đã sao? Ngài vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Dù có mang ma lực thuần khiết của gia tộc Nyxaris, ngài cũng chẳng thể so được với một kẻ đã trải qua huấn luyện máu lửa.”
Cô ta khẽ rút dao, ánh kim phản chiếu thứ ánh sáng chết chóc.
Erevan vẫn không hề nhúc nhích. Cậu ngồi đó, bình thản như một tượng đá, ánh mắt không gợn sợ hãi. Thậm chí, khóe môi cậu còn cong lên một nụ cười nhạt nụ cười khiến sát thủ kia thoáng bất an.
“Thú vị thật. Vậy là cô cuối cùng cũng chịu hiện nguyên hình. Nhưng ba từ TIỂU CÔNG TƯỚC đấy gọi nhầm rồi cô biết ta là con út trong gia tộc còn năm người chị gái mà”
Cậu thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một thứ uy áp kỳ lạ.
Trong căn thư viện phủ bụi, khoảng cách giữa một cậu bé nhỏ bé và một sát thủ lão luyện dường như bị xóa nhòa bởi bầu không khí căng thẳng. Một bên là sự ngây thơ về tuổi tác nhưng trí tuệ sắc bén cùng ma lực tiềm tàng, một bên là kinh nghiệm, sự tàn nhẫn và bàn tay đã quen với máu.
Trận chiến chưa bắt đầu, nhưng sự đối đầu đã rõ rệt.
“Cô muốn giết ta sao?” Erevan khẽ nghiêng đầu, hỏi như thể đang trò chuyện thường ngày, chứ không phải đối diện với một kẻ đang cầm dao lăm lăm.
Sát thủ kia nhếch môi. “Giết ngài ư? Ta đâu phải kẻ ngu. Một cái xác trẻ con thì có ích gì? Nhưng một ‘tiểu công tước’ sống sót, bị ta khống chế thì giá trị lớn hơn nhiều. Gia tộc Nyxaris hẳn sẽ phải trả cái giá xứng đáng để chuộc ngài về. Chẳng phải thế sẽ tốt hơn sao?”
Cậu bé chống cằm, ngón tay gõ nhịp chậm rãi trên mặt bàn bụi phủ. “Ừm, nghe cũng hợp lý. Chỉ có điều” đôi mắt cậu ánh lên sự trầm ngâm lạnh lẽo “cô có chắc mẹ ta quan tâm đến việc ta sống hay chết? Có chắc bà ấy chịu thỏa hiệp yêu cầu của cô? Nếu cô đánh cược vào điều đó, thì thật ra… mạo hiểm quá mức rồi.”
Câu nói khiến khóe miệng sát thủ khựng lại. Nhưng chỉ trong giây lát, cô ta lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lóe lên sự hiểm độc. “Ta chỉ cần thử một lần thôi. Một đứa trẻ như ngài, đối với gia tộc quyền thế kia, chắc chắn không chỉ là món đồ bỏ đi. Họ sẽ không để mặc ngài bị kẻ khác thao túng.”
Erevan quan sát thật lâu, rồi bất ngờ nhún vai. “Thật thú vị. Vậy ra cô không đơn thuần là một con dao được thuê để cắt cổ ta. Cô có thù với gia tộc ta, đúng chứ? Nói nghe xem nào. Họ đã làm gì để một sát thủ máu lạnh như cô còn giữ hận thù?”
Trong thoáng chốc, gương mặt cô ta thoáng hiện sự méo mó khó kìm, như ký ức nào đó bị chọc đúng vết thương. Nhưng trước khi cô ta kịp mở lời, bầu không khí trong thư viện chợt đổi khác.
Một luồng sát khí nặng nề, ẩm ướt và hoang dại, tràn vào từ lối đi khuất sau kệ sách. Không gian vốn tĩnh lặng bị xé rách bởi tiếng bước chân nặng nề không, không phải bước chân người, mà là những móng vuốt khổng lồ cào trên nền đá, phát ra âm thanh ken két rợn người.
Nữ sát thủ lập tức xoay người thủ thế, bàn tay siết chặt chuôi dao. Đôi mắt cô ta lóe lên cảnh giác cực độ. “Cái gì…?”
Từ bóng tối hiện ra một sinh vật khổng lồ: lông đen dày như màn đêm, đôi mắt đỏ như than hồng, hàm răng sắc lẻm phản chiếu ánh nến chập chờn. Con sói cao lớn đến mức cái đầu nó gần chạm trần thư viện, mỗi bước đi đều khiến bụi bay mù mịt.
'Malvernis.'
Erevan không nhúc nhích. Thậm chí, cậu còn ngả người ra sau, thản nhiên như thể đã đoán trước. Khóe môi cậu nhếch lên thành một nụ cười.
“Đến rồi à, Malvernis.”
Tiếng gầm trầm đục vang lên, như một lời đáp. Đôi mắt rực lửa của con sói khổng lồ khóa chặt lấy sát thủ, khiến mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô ta. Lần đầu tiên, sự điềm tĩnh của kẻ từng giết vô số mạng người bắt đầu lung lay.
Cô ta lẩm bẩm, gần như nghẹn lại trong cổ họng: “Thứ… quái gì thế này…”
Erevan đặt hai bàn tay nhỏ bé chồng lên nhau trước mặt, giọng cậu đều đều vang lên, lạnh lẽo mà đầy uy quyền:
“Ta tò mò về cô, nhưng đừng hiểu lầm. Dù có thù với gia tộc ta, thì lựa chọn bắt cóc ta làm con tin… không khôn ngoan chút nào. Và hơn hết” ánh mắt cậu lóe sáng, “cô đang đứng trước kẻ mà ngay cả khi bị nguyền rủa, vẫn khiến cả thế giới khiếp sợ.”
Malvernis nhe răng, một tiếng gầm vang lên như sấm nổ, làm cả kệ sách rung chuyển. Không khí trong thư viện căng đến mức chỉ cần một động tác nhỏ thôi, sẽ biến thành địa ngục máu lửa. Tiếng gầm trầm khàn của Malvernis dội thẳng vào ngực, khiến nữ sát thủ không kìm được mà chùn bước nửa nhịp. Nhưng cô ta vẫn cố nghiến răng, bật khỏi vị trí như bóng đen lao vút đi, dao lóe sáng, hướng thẳng vào cổ họng con sói khổng lồ.
Nhát chém tưởng như sẽ xé rách lớp lông đen dày, nhưng khi lưỡi dao chạm đến, một luồng lực vô hình chặn lại, làm cổ tay cô tê dại. Ngay giây sau, Malvernis vung một vuốt. Cú vả của nó không hẳn nhắm vào giết, nhưng đủ sức nghiền nát bức tường phía sau khi cô ta bị ép xuống nền đá lạnh.
Cô gào khẽ, máu rỉ ra từ khóe môi, nhưng vẫn vung tay tạo ấn chú, định triệu hồi ma thuật bóng tối. Thế nhưng, ngay khi luồng ma lực dâng lên, nó tan biến như tro tàn dưới mưa, chẳng kịp bùng nổ đã bị nuốt chửng.
“Cái… gì thế này?!” giọng cô nghẹn lại vì sốc, mắt mở to hoảng hốt.
Malvernis dí sát mõm, hơi thở nóng rát phả lên da thịt, hàm răng trắng hếu khép lại chỉ cách cổ cô chưa đến một tấc. Sát thủ nghiến chặt răng, hét lớn:
“Con chó này… chuyện gì đang xảy ra với sức mạnh của ta?!”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt sói lóe đỏ dữ dội. Một tiếng gầm gừ như sấm dội từ lồng ngực nó, đầy nhục nhã vì bị gọi là chó. Không khí trở nên ngột ngạt, tựa như áp lực của núi đá đang đè nén, khiến cả thư viện run rẩy.
Erevan vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như kẻ bàng quan. Cậu chẳng buồn giải thích. Thay vào đó, giọng nói non nớt mà lạnh lẽo cất lên, như dao sắc cắt vào thinh lặng:
“Cô không cần biết Malvernis là gì. Thứ cô nên quan tâm là ta muốn gì.”
Nữ sát thủ rùng mình khi ánh nhìn của cậu quét qua, hệt như loài rắn độc liếc con mồi. Nhưng cậu bé chỉ giơ bàn tay bé nhỏ, ra hiệu cho con sói.
“Malvernis.” giọng Erevan chậm rãi, điềm tĩnh đến đáng sợ. “Dùng quyền năng của ngươi. Đọc sâu vào ký ức của ả. Ta muốn biết mọi thứ. Mối thù, kẻ đứng sau, và vì sao cô ta dám bén mảng đến đây.”
Đôi mắt đỏ rực của sói khổng lồ xoay lại, nhìn cậu trong thoáng chốc. Trong đáy mắt như lóe lên chút căm phẫn, vì lệnh đó không đơn giản chỉ là ra oai mà là ép nó bộc lộ quyền năng vốn dĩ thuộc về những quái vật cổ đại, thứ mà ngay cả những pháp sư mạnh nhất cũng run sợ khi nghe đến.
Malvernis gầm nhẹ, rồi cúi thấp đầu, hàm răng ghì chặt vai sát thủ, không cho cô cựa quậy. Một luồng khí đen đặc như khói đêm bắt đầu rò rỉ từ cơ thể nó, bao lấy cơ thể cô ta. Khí đó lạnh buốt, nặng nề, như thể từng sợi hồn phách đang bị kéo ra ngoài, vặn xoắn thành hình thù méo mó.
Sát thủ kêu gào, vùng vẫy trong tuyệt vọng. “Không… cái này… không thể nào…! ”
Câu nói ngắt quãng, bị chặn bởi tiếng gầm vang rền. Erevan khoanh tay, ánh mắt vẫn dửng dưng quan sát cảnh tượng hỗn loạn. Giọng cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng đẫm mùi sát khí:
“Cứ coi như là… cô đã sai lầm khi nghĩ ta chỉ là một đứa trẻ. Và giờ, ta sẽ cho cô nếm mùi của một quái vật thật sự.”
Luồng bóng đen càng lúc càng siết chặt, tiếng la hét của sát thủ dần nghẹn lại, chỉ còn tiếng thở đứt quãng và ánh mắt run rẩy tuyệt vọng.


0 Bình luận