Bóng đêm phủ xuống lãnh địa gia tộc Nyxaris như một tấm màn dày đặc, nặng nề đến ngạt thở. Từ đầu thành cho đến cuối thung lũng, tiếng vó ngựa dồn dập không ngớt, xen lẫn tiếng hô hoán gấp gáp của binh lính. Đuốc sáng bập bùng rạch toạc bóng tối, tạo nên những vệt sáng lay lắt giữa sương đêm dày đặc. Người dân nín thở nhìn ra ngoài qua khe cửa, trong lòng dấy lên nỗi bất an vô hình. Không ai hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết rằng quân lính của gia tộc đã tràn ra khắp nơi, như thể đang săn tìm một thứ gì đó quan trọng đến mức có thể khuấy động cả vùng đất.
Có kẻ thì thầm đó là giặc cướp đã đột nhập vào trang viên. Có người run rẩy đoán rằng ma vật từ rừng sâu đã phá kết giới. Nhưng rồi, tất cả những lời đồn đoán đều lạc giọng trước khiếp sợ khi họ nghe được câu mệnh lệnh vang lên giữa đêm tối:
“Tìm cho bằng được công tử! Không để bất kỳ ai rời khỏi lãnh địa khi chưa thấy người!”
Một đứa trẻ. Tất cả hỗn loạn này, tất cả run rẩy này, chỉ vì một đứa trẻ?
Càng đi xa, không khí càng nặng nề. Tiếng chó săn sủa xé gió, vang vọng giữa cánh đồng lạnh lẽo. Tiếng thép chạm vào nhau, tiếng người la ó vang khắp bìa rừng, rền rĩ như sấm. Càng lúc, giọng ra lệnh của các đội trưởng càng sắc bén, giục giã, dấy lên sự căng thẳng tưởng chừng như chiến tranh sắp nổ ra ngay trong lòng lãnh địa.
Người dân bắt đầu xôn xao. Họ thì thầm với nhau trong nỗi lo âu: vì sao công tử lại biến mất? Một cậu nhóc mới chỉ vừa chập chững, sao có thể lạc khỏi vòng tay bao bọc nghiêm ngặt của gia tộc? Không ai dám nói to, nhưng sự sợ hãi hiện rõ trong mắt họ: nếu đứa trẻ kia thực sự là hạt giống của tương lai gia tộc, thì sự biến mất này chẳng khác nào điềm gở báo trước tai họa sắp giáng xuống toàn vùng.
Gió lạnh từ dãy núi phía bắc ùa về, rít qua những khe đá, như tiếng cười lạnh lẽo của quỷ thần. Trong ánh đuốc chập chờn, từng gương mặt binh lính hiện lên đầy căng thẳng. Họ không còn là những người chiến binh kiêu hùng trên chiến trường, mà chỉ như kẻ bị ám ảnh bởi một nỗi sợ mơ hồ, sợ thất bại trong nhiệm vụ này, sợ cái tên của họ bị xóa sổ cùng với danh dự gia tộc, nếu cậu nhóc không bao giờ được tìm thấy.
Và thế là đêm ấy, lãnh địa Nyxaris không ngủ. Một vùng đất vốn kiêu hãnh nay ngập chìm trong hỗn loạn và hoang mang, tất cả vì sự biến mất của một cậu bé mà chẳng ai dám chắc là vô tình hay do bàn tay của một thế lực nào đó đang âm thầm mỉm cười sau màn sương đêm.
Cậu bé run rẩy đứng giữa khu rừng tối mịt. Những tán cây cao vút, già nua như những bóng người khổng lồ đang cúi xuống dòm ngó. Lá rơi xào xạc trên nền đất lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gió rít nghe như hàng vạn tiếng thì thầm quái dị. Đôi chân nhỏ nhắn của cậu trần trụi, bùn đất bám chặt lấy gót, đầu gối run lên như muốn khuỵu xuống. Cậu không hiểu vì sao mình lại ở đây.
Rõ ràng là mới buổi chiều thôi, cậu còn ríu rít chạy quanh sân cùng vú nuôi. Trò chơi trốn tìm, tiếng cười vang khắp hiên nhà, mùi bánh ngọt từ gian bếp còn chưa tan. Cậu chỉ nhớ mình quay lưng, chạy về phía hàng rào quen thuộc, còn chưa kịp đếm hết nhịp tim thì tất cả xung quanh đã biến mất. Không còn tường thành nguy nga, không còn tiếng gọi thân thương. Thay vào đó chỉ là khoảng rừng âm u, xa lạ, và lạnh đến mức ngực bé nhỏ như bị ai siết chặt.
“Dì Dami, mẹ, chị,...” Cậu gọi khẽ, giọng lạc đi giữa màn đêm. Không ai trả lời. Chỉ có tiếng cú kêu khô khốc vang lên từ trên cao, khiến cậu rụt cổ, đôi bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy nhau để tìm một chút ấm áp.
Cậu nhóc có lẽ biết rằng không thể nào chỉ là một bước chân mà đi xa đến vậy. Nhất định là có ai đó, hay đúng hơn là “cái gì đó”, đã đưa cậu đến đây. Một thế lực vô hình, âm thầm mà hiểm độc. Ý nghĩ ấy làm trái tim non nớt dồn dập đập loạn, mí mắt nhòe đi vì nước mắt dâng trào. Cậu sợ, sợ đến mức không dám hét lớn, vì linh cảm mách bảo rằng tiếng kêu có thể gọi đến những thứ còn khủng khiếp hơn. Sợ đến mức toàn thân co rúm, cứ lùi mãi cho đến khi lưng chạm vào thân cây sần sùi lạnh buốt. Trong bóng tối, cậu chỉ là một sinh linh bé nhỏ, lạc lõng, bị nuốt chửng giữa khu rừng không có lối ra.
Nước mắt trào xuống má, rơi từng giọt xuống bàn tay đang run cầm cập. Cậu không biết làm gì ngoài việc thì thầm gọi tên mẹ trong vô thức người mẹ chưa bao giờ hiện diện trong tuổi thơ, nhưng là cái tên duy nhất cậu nhớ đến trong lúc tuyệt vọng. Một cơn gió lạnh băng thổi qua. Lá cây rít lên như tiếng cười. Và trong khoảnh khắc, cậu bé cảm giác rõ ràng' ai đó đang nhìn mình từ sâu trong bóng tối.'
Tiếng lá khô rụng vỡ vụn dưới chân, cậu nhóc run rẩy lùi lại, ánh mắt mở to đầy kinh hoảng. Ngay trước mặt, từ bóng tối đặc quánh như mực, một thân hình khổng lồ bất ngờ lao ra. Nó có dáng dấp như con chó săn trong khuôn viên dinh thự mà cậu từng chơi cùng nhưng to gấp mấy lần, lớp lông xù dựng đứng, hàm răng trắng hếu nhe ra như lưỡi dao.Tiếng gầm rền vang, khói trắng bốc ra từ miệng quái vật, mùi tanh hôi nồng nặc tràn ngập. Cậu hét thất thanh, quay lưng bỏ chạy, nhưng bàn chân vướng vào rễ cây khiến cả cơ thể đổ sập xuống nền đất ẩm lạnh. Chưa kịp đứng dậy, một bóng đen đã ập tới.
Bàn vuốt khổng lồ xé toạc mặt đất ngay bên cạnh, tung đất đá và cành khô văng tứ tung. Một vệt cào dài rạch ngang, sát bên hông cậu, làm làn da non nớt bỏng rát. Cậu bé co rúm, hai tay ôm lấy đầu, nước mắt trào ra vì sợ hãi.Con quái vật lại bổ tới, hàm răng ghì xuống gần như chực ngoạm trọn cả thân hình nhỏ bé. Cậu chỉ kịp đưa tay đẩy ra, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo và tanh tưởi dính vào da thịt. Lực cắn khiến xương cậu đau nhói, cả cơ thể run lẩy bẩy.
Trong tuyệt vọng, cậu vung tay, giãy giụa, cào cấu vô vọng vào lớp lông dày. Máu đỏ loang ra từ vết cắn, nóng rát, hòa với đất ẩm dưới rừng. Tim đập loạn nhịp, hơi thở dồn dập, tiếng gầm gừ của quái vật át đi tất cả.Cảnh tượng chẳng khác gì cơn ác mộng sống động , một cơn ác mộng không có lối thoát.
Con quái vật gầm lên một tiếng, nhảy chồm tới. Thằng bé ngã dúi xuống, lăn trên nền đất đầy lá mục, lưng tê dại khi bị sức nặng khủng khiếp ghì xuống. Hàm răng nhọn hoắt kề sát ngay cổ, chỉ cần một cú cắn, mọi thứ sẽ kết thúc.Trong cơn tuyệt vọng, bàn tay nhỏ bé của nó vô thức vùng vẫy, đẩy thẳng vào mặt con quái. Ngón tay chạm đúng vào mắt nó.
Một luồng năng lượng nóng rực như lửa thiêu đốt bùng lên. Không chỉ nơi đầu ngón tay, mà toàn thân nhóc như bị dòng điện xoáy trào qua từng mạch máu. Đôi mắt con quái lập tức lóe sáng dữ dội, như phản chiếu lại một thứ gì sâu thẳm trong cơ thể nó.
“Cuối cùng thì cũng tìm ra ngươi.” giọng con quái trầm khàn như sấm vang trong hư không.
''Erebus!!!"
Thằng bé sững người, tim đập loạn. Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu nó vang vọng một luồng âm thanh khác. Không phải của hiện tại, mà như vọng lại từ quá khứ xa xôi. Những từ ngữ lạ lẫm, đậm chất cổ xưa, đan cài như tiếng gió rít qua mộ phần:
" Ta, với tư cách Hoàng đế của ma giới, sẽ đặt dấu chấm hết cho ngươi."
Âm thanh kia gãy khúc, không trọn vẹn, chỉ để lại dư âm khắc nghiệt của một mệnh lệnh ngày xưa. Một thoáng hình ảnh lóe lên, bóng dáng một người đàn ông uy nghi trong chiến bào đen vàng, tay cầm thanh kiếm rực sáng, đối diện chính con quái này. Rồi tất cả vụn vỡ, biến mất.
Thằng nhóc hốt hoảng, ôm đầu. Những mảnh ký ức ấy không thuộc về nó, nhưng lại in sâu trong máu thịt, như thể chính nó đã từng nói ra.
Con quái khẽ nhếch miệng, ánh nhìn pha lẫn khinh miệt và căm hờn.
“Erebus ngươi nghĩ một phong ấn mục ruỗng có thể giam giữ ta vĩnh viễn sao? Năm ngàn năm, ta vẫn chờ, chờ ngày ngươi tái sinh trong hình hài yếu ớt này để nghiền nát.”
Không khí lạnh ngắt siết quanh cổ thằng bé, nhưng thay vì hoảng loạn, nó chậm rãi hít vào một hơi. Ký ức kia đã gieo trong nó một sự thật nó từng là Hoàng đế, ở kiếp trước. Và con quái này là chính là kẻ thù truyền kiếp.
Đôi mắt thằng bé thoáng đổi sắc , không còn trong veo ngây ngô như trẻ con, mà sâu thẳm, nghiêm nghị. Nó mở miệng, nhưng lần này không dùng tiếng nói thường ngày. Thay vào đó, một thứ ngôn ngữ cổ bật ra, trầm và rền vang, khiến không gian xung quanh khẽ rung:
“??? ??? ???… ??? ??????.”
(Ngươi vẫn còn là ngươi, nhưng ta không còn là kẻ ngươi từng biết.)
Con quái thoáng ngừng lại. Nó hiểu rõ thứ ngôn ngữ này, ngôn ngữ chỉ thuộc về đế quốc cổ đại . Giọng điệu kia, dù phát ra từ một cơ thể thiếu niên yếu đuối, lại chứa đựng khí thế từng đè bẹp cả thiên quân vạn mã.
Thằng bé tiếp tục, từng chữ như dao cắt xuyên qua màn đêm:
“??? ???? ??? ????. ??? ????? ?????.”
(Máu không phải là câu trả lời. Ngươi vẫn còn lựa chọn.)
Không khí nặng nề đến mức có thể nghiền nát xương cốt. Con quái bật ra tràng cười quái dị, nửa ngạc nhiên nửa giận dữ.
“Hah… ngươi dám nói với ta như thuở ấy, dù giờ chẳng còn gì ngoài thân xác yếu ớt này sao? Erebus!!! ”
Đôi mắt thằng nhóc đột nhiên lóe đỏ lên, giọng nói kiên định.
" Đừng gọi ta bằng cái tên đó, giờ ta là Erevan Acheron Nyxaris "
Trong giây phút ấy, cả hai kẻ 'một đứa trẻ nhỏ bé' và 'một con quái vật khổng lồ' lặng lẽ đối mặt. Và bóng tối xung quanh rung động, như thể đang chờ đợi quyết định kế tiếp của cả hai. Bóng tối xung quanh bỗng cuộn xoáy, lá cây rừng bay tứ tán, như bị cuốn vào vòng xoáy vô hình phát ra từ cơ thể cậu bé. Đất dưới chân nứt toác, ánh đuốc xa xa tắt lịm từng ngọn, cả khu rừng đắm chìm trong một sự im lặng khủng khiếp, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập như muốn xé toang lồng ngực.
Con quái vật khựng lại, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Rõ ràng trước mặt nó chỉ là một đứa trẻ run rẩy, nhưng sức ép đang trào ra kia lại khiến cả những kẻ từng đứng trên chiến trường năm xưa cũng phải rùng mình. Trong khoảnh khắc, nó nhìn thấy nơi đôi mắt non nớt kia ánh lên bóng hình quen thuộc cái uy quyền từng khiến vạn quân phủ phục.
“Không thể nào…” nó gầm khẽ, giọng khàn như đá mài trên thép.
Nhưng ngay khi luồng khí thế ấy dâng đến cực điểm, cơ thể bé nhỏ của Erevan đột nhiên chao đảo. Đôi mắt đỏ rực vụt tắt, mạch lực sụp đổ như sóng vỡ. Cậu bé khụy gối, ngực phập phồng, máu từ vết thương trên cánh tay nhỏ giọt xuống đất rừng.Trong phút giây ấy, cậu ngẩng lên nhìn con quái vật, ánh mắt vừa kiêu hãnh vừa mệt lả. Một hơi thở dồn dập bật ra, sau đó đôi mí nặng trĩu khép xuống.
Erevan gục ngã, toàn thân mềm oặt trên lớp lá mục ẩm lạnh. Bóng đêm lập tức nuốt trọn lấy cậu.
Tiếng quái vật gầm lên vang dội, nửa phẫn nộ, nửa khoái trá. Nhưng từ xa, tiếng vó ngựa và tiếng hô hoán của binh lính cũng vang đến gần, xé rách màn sương rừng. Hai thế giới hỗn loạn của con người và bóng tối của ma vật chuẩn bị va chạm.


0 Bình luận