• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 : Hoàng đế trở về

Chương 02: Ràng Buộc

0 Bình luận - Độ dài: 2,184 từ - Cập nhật:

Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa kính, trải thành từng vệt dài trên sàn gỗ. Người đàn ông ngồi bên chiếc bàn nhỏ, tay lật những xấp giấy tờ chất chồng, hắn ta là một vị hoàng đế. Trang phục  hắn mặc chỉ là áo sơ mi trắng giản dị, tay áo xắn lên để lộ cổ tay rắn chắc. Ngòi bút khẽ lướt trên giấy, từng nét chữ sắc sảo nhưng tỉ mỉ.

“Ngài vẫn làm việc chăm chỉ như vậy sao, bệ hạ?”

Giọng nói vang lên từ phía đối diện, trầm lắng nhưng ẩn chứa chút gì đó hóm hỉnh.

Người đàn ông khẽ ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi cong môi thành một nụ cười mệt mỏi.

“Ta không nhớ là đã cho phép ai bước vào đây.”

Người kia ngồi trong vùng bóng tối, gương mặt mơ hồ, không thể nhìn rõ. Chỉ thấy nụ cười thoáng qua như ảo ảnh.

“Có cần xin phép mới được nhìn thấy người sao?”

Hắn khẽ bật cười, nụ cười hiếm hoi giữa đống công việc chất ngất.

“Ngươi nói cứ như thể ta là tù nhân trong chính cung điện này vậy.”

“Khác gì đâu, bệ hạ? Bao nhiêu năm rồi, ngài có khi nào sống cho mình một ngày nào chưa?”

Câu hỏi vang lên như một lời đùa, nhưng lại khiến không khí khựng lại.

Người đàn ông siết nhẹ cây bút trong tay, ánh mắt xa xăm. Hắn muốn phản bác, nhưng rồi chỉ cười nhạt.

“Có lẽ đúng là như thế.”

Người kia chậm rãi gõ ngón tay lên bàn, như đang cân nhắc điều gì.

“Nếu có một ngày ngài được tự do, được rũ bỏ hết trách nhiệm này, liệu ngài còn nhớ nổi mình thật sự là ai không?”

Hắn sững lại, hàng lông mày chau khẽ. Câu hỏi ấy vừa như trò đùa, vừa như một lưỡi dao mỏng len lỏi vào trí óc.

"Có lẽ ta không cần biết. Hoặc ta đã không dám nghĩ đến từ lâu rồi.”

Bóng người kia khẽ cười, nụ cười không rõ ý tứ.

“Ngài vẫn như thế, bệ hạ. Quá nghiêm túc, quá tỉ mỉ và quá cô độc.”

Người đàn ông khẽ thở ra, đôi mắt chạm vào vùng bóng tối mờ mịt.

“Ngươi là ai?”

“Ngài sẽ nhớ ra, một ngày nào đó.”

Câu trả lời dứt khoát nhưng đầy ẩn ý, như một lời hứa hoặc một lời nguyền.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng lại. Người đàn ông lặng im, bàn tay dừng trên trang giấy dở dang. Bên tai hắn, chỉ còn vọng lại âm điệu dịu dàng nhưng xa vời kia:

“Bệ hạ ngài có chắc là mình chưa từng quên điều gì chăng?”

Một tiếng thở dốc vang lên.Cậu bé bật người dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ánh sáng ban mai lùa qua cửa sổ, kéo theo tiếng chim hót và hương gió dịu nhẹ. Hơi thở cậu gấp gáp, ngực phập phồng, tay vô thức siết chặt tấm chăn.

Erevan Acheron Nyxaris ngồi dựa vào thành giường, bàn tay vẫn còn co rút nhẹ trên tấm chăn. Những gì vừa xảy ra trong rừng trận đối đầu với con quái vật khổng lồ, ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt, ký ức mơ hồ từ kiếp trước  tất cả dường như vừa trải qua trong tích tắc nhưng cũng vừa kéo dài vô tận. Cảm giác vừa kinh hoàng vừa lạ lùng khiến tim anh vẫn đập mạnh, từng nhịp như nhấn sâu vào cột sống.

Cánh cửa mở ra, và mẹ anh bước vào. Nữ công tước Nyxaris, trang phục vẫn còn dấu vết từ đêm, ánh mắt vừa lo lắng vừa nghiêm nghị. “Erevan, con sao lại đi lung tung trong rừng một mình? Con có biết con đã làm cả gia tộc lo lắng đến mức nào không?”

Erevan nhắm mắt một thoáng, cố gắng kìm nén cảm giác choáng váng từ ký ức vừa lóe lên. “Con xin lỗi ” Giọng anh trầm, mờ ảo như chưa hoàn toàn tỉnh hẳn.

Mẹ anh nhíu mày, bước tới gần, bàn tay đặt lên vai anh, lực vừa đủ để cảm nhận sự run rẩy. “Con còn nhỏ, Erevan. Sao lại đi đến chỗ nguy hiểm như thế? Nếu không nhờ những người hầu và binh lính kịp thời, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra” Giọng bà vừa trách, vừa lộ rõ sự sợ hãi.

Hai chị gái nhỏ hơn đứng nép phía sau, mắt tròn xoe, không dám chen lời, chỉ quan sát con trai bà với vẻ vừa thương vừa sợ. Trưởng công nương  từ hoàng cung trở về, ánh mắt lặng lẽ, dường như muốn nói điều gì nhưng không dám, chỉ im lặng đứng quan sát.

Erevan hít sâu một hơi, cố kéo bản thân về thực tại. Những ký ức mơ hồ về kiếp trước, về ngai vàng và con quái vật, vẫn còn vệt sáng nhạt trong đầu. Anh lặng lẽ nhìn mẹ, ánh mắt vừa bình thản vừa sắc bén, như tự nhủ bản thân không muốn để ai thấy sự yếu đuối vừa qua.

“Con không sao,” anh nói, giọng đều và trầm. “Mọi chuyện đã qua. Mẹ đừng lo.”

Mẹ anh nhíu mày, đôi môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút sợ hãi. “Con nghĩ chỉ nói vài lời là xong sao? Ta không thể để con cứ thế đi lung tung. Con là công tử của gia tộc, là hạt giống của Nyxaris. Chỉ một lần sơ ý thôi có thể cả vùng đất sẽ hứng tai họa!”

Erevan nhắm mắt một thoáng, cảm nhận từng nhịp thở của mẹ và những chị gái đứng xung quanh. Anh hiểu rõ nỗi lo của họ, nhưng cũng hiểu rằng anh không còn là đứa trẻ bình thường. Một phần ký ức cũ vẫn đang trỗi dậy, vừa sợ hãi vừa thôi thúc, nhắc nhở anh về quyền lực và trách nhiệm vốn thuộc về bản thân  không phải để người khác can thiệp hay kiểm soát.

Cuối cùng, anh đứng dậy, bàn tay siết nhẹ tấm chăn, mắt nhìn thẳng vào mẹ. “Mẹ, xin lỗi. Nhưng bây giờ con cần một chút không gian. Mọi người hãy ra ngoài đi.” Giọng nói trầm mà cứng rắn, không chỗ cho phản bác.

Mẹ anh nhíu mày, hạ giọng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Con thật sự dám đuổi tất cả ra ngoài sao, Erevan?”

Erevan không đáp, chỉ lặng lẽ đi về phía cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra rừng già phía xa  nơi vừa diễn ra những gì vừa khiến tim anh rung lên từng nhịp. Sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim của anh vang lên. Không gian như nín lặng, chờ đợi mọi người rời đi để anh có thể đối diện với những ký ức vừa lóe lên  ký ức về ngai vàng, về quyền lực, và về con quái vật đêm qua.

---- ĐÊM ĐÓ ----

“Hah… ngươi dám nói với ta như thuở ấy, dù giờ chẳng còn gì ngoài thân xác yếu ớt này sao? Erebus!!! ”

" Đừng gọi ta bằng cái tên đó, giờ ta là  Erevan Acheron Nyxaris "

Anh nhắm mắt, tay run run khẽ vuốt nhẹ cánh tay, và ký ức tiềm kiếp tràn về: khoảnh khắc mà Hoàng đế Erebus giờ là Erevan Acheron Nyxaris  chạm tay vào mắt Malvernis, dòng năng lượng cổ xưa bùng lên từ máu thịt và quyền lực từng thống trị thiên quân vạn mã. Lúc đó, cậu gieo một lời nguyền  một “bản án” tinh thần vào tim Malvernis, nhấn chìm nó trong sự phục tùng tuyệt đối, nhưng cũng đầy đau đớn, như một lớp xiềng vô hình.

“Ngươi sẽ không thể giết ta và nếu ngươi dám, ngươi sẽ mất đi mọi cơ hội giải thoát cho chính bản thân mình.” Giọng nói trong ký ức vang lên, trầm và rền, như tiếng sấm xuyên qua bóng tối.

Lời nguyền ấy không đơn thuần là sức mạnh, mà là một khắc sâu vào linh hồn Malvernis, khiến bất cứ hành động nào đi ngược ý chí Erevan đều gánh hậu quả nghiêm trọng. Nó như một mảng gương vỡ, phản chiếu chính sự bất lực và khao khát quyền lực trong tâm hồn quái vật.

Anh nhớ rõ, khi đó Malvernis gầm lên, răng trượt trên không trung, cơ bắp cuộn lên từng nhịp, nhưng đôi mắt lóe sáng dữ dội  không phải vì giận dữ, mà vì hiểu. Nó nhận ra, trong cơ thể yếu ớt của đứa trẻ nhỏ nhắn kia tồn tại quyền lực mà ngay cả bản thân nó, dù trải qua ngàn năm, cũng không thể phá vỡ.

“Ngươi tưởng ngươi có thể hủy ta sao?”  Malvernis gầm lên, nhưng từng âm thanh văng ra đều như bị hút vào một khoảng trống vô hình. “Ngươi! ngươi đã giam linh hồn ta trong chính lời nguyền của ngươi!”

Erevan nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim mình. Hơi thở vẫn gấp, nhưng anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Lời nguyền không chỉ là rào cản cho Malvernis, mà còn là công cụ bảo vệ, một mối ràng buộc tinh thần mà anh gieo khi còn là Hoàng đế. Malvernis muốn tự do? Nó phải tuân theo quy tắc mà chính nó không thể phá. Nó muốn giết anh? Mọi hành động ấy sẽ chỉ dẫn đến hủy hoại chính nó, như một bản án khắc sâu vào sinh mệnh.

Anh hồi tưởng lại từng câu từng chữ phát ra, trầm và rền vang trong ngôn ngữ cổ đại, nhấn vào từng sợi huyết quản của Malvernis, khiến nó cảm nhận rõ ràng mối ràng buộc giữa linh hồn và quyền lực.

“Ngươi không còn quyền lựa chọn bừa bãi. Mỗi bước đi đều nằm trong giới hạn ta đặt ra.”

Malvernis quằn quại, rít lên giữa rừng, nhưng dòng năng lượng mà Erevan gieo vào khiến nó không thể thoát. Nó đập mạnh, cào cấu, nhưng mỗi lần đó, lực ấy chỉ làm nhấn mạnh hơn sự bất lực của chính nó. Lời nguyền không phải cứng nhắc, mà thông minh, thích ứng theo hành động của quái vật, tạo ra cảm giác rằng mọi đường lui đều đã được tiên liệu.

Trong đầu Erevan, hình ảnh của đêm qua chồng chất: Con quái vật, nó phải chịu gánh nặng lời nguyền ấy. Đây là cách anh đảm bảo rằng, dù bản thân còn trong hình hài yếu ớt, sự thông minh và chiến lược từ kiếp trước vẫn thống trị tình thế.

Anh thở dài, nhắm mắt và nhẩm theo dòng ký ức:

“Ngươi là Malvernis, sinh ra để hủy diệt, nhưng cũng là sinh vật bị ràng buộc bởi lời ta gieo. Nếu ngươi phá phong ấn, máu ngươi sẽ chảy, nhưng tự do thì không bao giờ tìm thấy. Nếu ngươi giết ta, mọi cánh cửa giải thoát cho ngươi cũng sẽ khép lại mãi mãi.”

Erevan mở mắt. Trong tâm trí anh, hình ảnh con quái vật gầm lên, đôi mắt cháy sáng đỏ, nhưng cũng lóe lên chút sợ hãi mơ hồ. Anh nhận ra rằng lời nguyền không chỉ là rào cản, mà còn là cây cầu tinh thần, khiến nó phải tin tưởng, hoặc ít nhất, phải lắng nghe anh.

“Malvernis,” anh tự nhủ, giọng trầm, đầy uy quyền dù chỉ là một cậu bé  “ngươi sẽ luôn còn lựa chọn nhưng ta sẽ định hình giới hạn của ngươi. Ngươi không thể thoát khỏi. Ngươi không thể chống lại nếu không muốn tự hủy.”

Anh cảm nhận rõ sự thấm thía của từng chi tiết, từng bước đi, từng phản ứng của con quái. Malvernis, dù mạnh mẽ, dù tàn bạo, đã bị giam hãm trong mạng lưới tinh thần mà Erevan gieo  một lời cảnh báo vĩnh hằng rằng sự phục tùng có thể đau đớn, nhưng phản kháng sẽ dẫn đến diệt vong.

Erevan khẽ nhắm mắt một lần nữa, cảm giác nặng trĩu trên vai. Đây không chỉ là ký ức, mà là một bài học về quyền lực, trách nhiệm và ràng buộc  thứ mà anh phải mang theo trong kiếp hiện tại, nơi chỉ còn là cậu bé Erevan Acheron Nyxaris, nhưng với tâm trí và chiến lược của một Hoàng đế.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, anh nhận ra: Malvernis sẽ mãi là mối ràng buộc, nhưng đồng thời là công cụ nhắc nhở anh về quyền lực đã từng nắm, về lời hứa giữ thế cân bằng giữa quyền lực và sinh mạng, giữa sự sống và quyền năng. Và chính nhờ lời nguyền ấy, Erevan hiểu rằng, dù có yếu đuối hay trẻ nhỏ, trách nhiệm và quyền lực vẫn luôn nằm trong tay mình  không ai có thể thay thế, không ai có thể xóa bỏ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận