• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1 : Hoàng đế trở về

Chương 03 : Thời đại của nữ hoàng Lilithia.

0 Bình luận - Độ dài: 2,439 từ - Cập nhật:

Mặt trời đã lên cao, bóng nắng nghiêng qua những khóm hoa oải hương đang đua nở trong khu vườn nhỏ thuộc trang viên gia tộc  Nyxaris. Không gian im ắng đến mức chỉ nghe được tiếng gió mơn man lướt qua tán lá, đôi khi lẫn trong đó là tiếng chim sẻ chuyền cành ríu rít, chẳng hề hay biết nơi này vừa trải qua một đêm hỗn loạn.

Cậu bé ngồi trên chiếc ghế đá, khuất sau vòm hoa hồng trắng. Ánh sáng đọng trên đôi mắt đỏ trong như pha lê, lấp lánh như viên ngọc dưới ánh mặt trời. Đôi mắt ấy không mang vẻ dữ tợn như lời nguyền đỏ máu thường bị gán, mà có chút gì đó tinh nghịch, hiếu kỳ và cũng rất con nít. Mái tóc đen tuyền hơi rối, phản chiếu từng sợi sáng bạc khi gió lướt qua, khiến diện mạo cậu mang một thứ khí chất vừa trong trẻo vừa khó đoán định.

Cả buổi sáng, những người lính được lệnh túc trực ngoài vườn, nhưng không ai dám tiến lại quá gần. Họ lặng lẽ quan sát từ xa, như thể vừa bảo vệ, vừa canh chừng. Trong khu vườn, chỉ có duy nhất một người hầu gái trẻ đang chậm rãi đứng sau chỉ  lặng lẽ chờ đợi bất kì mệnh lệnh nào của cậu, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu chủ nhỏ bằng ánh mắt dè chừng xen lẫn lo lắng.

Cậu bé đưa tay khẽ vuốt cánh hoa oải hương tím nhạt. Hương thơm dìu dịu gợi cho cậu một ký ức mơ hồ một mảnh rời rạc trong giấc mộng dài không đầu không cuối. Có những giọng nói vang vọng từ xa xăm, những bóng người quỳ dưới chân một ngai vàng, và chính bản thân cậu hay là một “người nào đó” khác trong kiếp trước, đứng sừng sững giữa trận chiến rực lửa.

“ Chỉ một phần thôi sao? ”  cậu lẩm bẩm.

Đôi mắt đỏ ánh lên một tia nghi hoặc. Từ đêm qua đến nay, những ký ức mơ hồ ấy cứ lặp đi lặp lại, chẳng rõ là mộng hay là sự thật bị phong kín trong máu huyết của cậu. Một cậu bé mười tuổi, làm sao có thể mang ký ức về những cuộc chiến vĩ đại đã kết thúc hàng ngàn năm trước? Vậy mà từng mảnh vụn lại chân thực đến mức khiến tim cậu nhói lên.

“Chủ nhân.” Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ. Người hầu gái cúi đầu, chắp tay trước ngực. “Ngài có muốn uống chút trà không? Hôm nay khí trời oi hơn mọi khi, sợ rằng ngài sẽ…”

“Không cần.”  Cậu cắt lời, giọng điệu vẫn điềm nhiên, ánh mắt không rời khỏi những cánh hoa. Một thoáng im lặng kéo dài, rồi cậu chợt quay sang, hỏi:

“Ngươi biết bây giờ là năm thứ bao nhiêu không?”

Người hầu hơi ngẩn ra. Câu hỏi thật lạ, bởi lẽ ai sống ở lãnh địa này cũng đều nhớ rõ. Cô gái đáp khẽ:

“Dạ, bây giờ là năm thứ  bảy nghìn bốn trăm tám mươi hai ạ, xem ra ngài cũng đã đến tuổi tò mò rồi sao chả mấy mà có thể đi học cùng các chị của ngài ”

" Lâu...lâu vậy sao??.”  Cậu nhắc lại, chậm rãi nếm từng âm tiết.

Cậu bé trầm mặc một lúc lâu, ngón tay vẫn khẽ miết trên cánh hoa oải hương mềm mịn. Trong mắt cậu, sắc đỏ nhạt ấy bỗng dần hòa trộn cùng những mảnh ký ức chập chờn, biến thành màu đỏ của máu, màu đen của khói lửa, và ánh vàng rực rỡ của một ngai vàng cao ngất. Trái tim nhỏ bé khẽ đập nhanh hơn, tựa như chính nó cũng đang gắng gượng nhớ về một điều gì đó đã bị phong ấn từ quá khứ xa xăm.

“Ngươi vừa nói bảy nghìn bốn trăm tám mươi hai ?” Cậu nhắc lại, giọng như rơi vào khoảng không tĩnh mịch của khu vườn.

Người hầu gái gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng để xua đi sự kỳ lạ của câu hỏi. “Vâng, Chẳng bao lâu nữa, ngài cũng sẽ được học đầy đủ về lịch sử và luật lệ, như các tiểu thư của nhà Nyxaris.”

“Bảy nghìn…” Erevan lẩm bẩm, đôi mắt đỏ thoáng co lại. Từng con số xoáy sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy như có một vực thẳm đang mở ra ngay dưới chân mình.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người hầu. “Vậy hoàng đế hiện tại là ai?”

Người hầu có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng cúi người đáp lời:

“Là Nữ hoàng Lilithia, thưa ngài. Người được xem là minh quân sáng suốt, đã trị vì ngôi báu hơn năm ngàn năm nay.”

“Nữ… hoàng.”

Cậu lặp lại, nửa như xác nhận, nửa như thì thầm với chính mình. Những mảnh ký ức kia lại ùa về: giọng hô vang , bóng dáng của quần thần quỳ rạp, và tiếng gọi “Bệ hạ” vang vọng. Thế nhưng, người ngự trên ngai vàng khi ấy không phải Lilithia, mà là chính cậu hoặc ít nhất là một bản ngã nào đó từng tồn tại trong máu huyết này.

Ngón tay cậu khẽ run. “Ngươi có biết  trước Nữ hoàng Lilithia, ngai vàng thuộc về ai không?”

Người hầu lúng túng, đôi mắt dao động, bởi câu hỏi ấy không phải thứ một đứa trẻ thường tò mò. Nhưng nàng vẫn trả lời, bằng chất giọng dè dặt:

“Thần chỉ được nghe kể lại từ những ghi chép cổ. Rằng trước khi Nữ hoàng lên ngôi, từng có một vị Hoàng đế vĩ đại, người đã sáng lập nên đế quốc lập ra thời đại quân chủ của ma tộc. Nhưng ngài đã qua đời từ lâu, và ngai vàng truyền lại cho Nữ hoàng Lilithia. Có người bảo rằng chính sự sụp đổ của vị Hoàng đế ấy đã mở đường cho Nữ hoàng lên ngôi và hoàng đế đầu tiên ngài ấy tên là Erebus! ”

Erevan khẽ bật cười, một nụ cười hệt như gió thoảng qua hoa, nhẹ nhưng chất chứa đầy châm biếm. “Qua đời từ lâu… ư? Ngươi có biết là bao lâu không?”

Người hầu chần chừ. Cuối cùng, nàng thở dài và thì thầm:

“Hơn năm nghìn năm, thưa chủ nhân. Từ khi Hoàng đế Erebus băng hà đến nay”

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Erevan lặng im, mắt đỏ khẽ mở lớn, rồi dần dần nheo lại, ánh nhìn sắc bén hệt như kẻ vừa ghép được những mảnh ghép cuối cùng của một bí ẩn kinh thiên. Hơi thở cậu trở nên nặng nề, bàn tay siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch.

Cậu thì thầm, gần như tự nói với chính mình.  “Hẳn là gấp đôi thời gian ta trị vì luôn”

“Chủ nhân ngài nói gì vậy?” Người hầu không kìm được, buột miệng hỏi, nhưng vừa thốt ra, nàng lập tức cúi gằm, nhận ra sự thất lễ.

Erevan không trả lời ngay. Cậu ngồi thẳng lưng, đôi mắt đỏ hằn lên tia sáng kỳ lạ, một thứ ánh sáng mà không một đứa trẻ nào nên có. Đó là ánh mắt của một vị quân vương từng gánh cả đế quốc trên vai, nay tái sinh trong hình hài nhỏ bé, mang theo ký ức vỡ vụn.

Cậu nhớ. Không phải tất cả, nhưng một phần ký ức rõ rệt hơn bao giờ hết. Chính cậu là người đã dựng nên đế quốc này, chính cậu đã khai sáng triều đại, đặt nền móng cho từng viên gạch, từng luật lệ. Và kể từ khi năm tháng được tính từ con số một, tức là bắt đầu từ chính triều đại của cậu, thời gian đã trôi qua đến nay hơn bảy ngàn năm.

Nhưng khoảng khắc cậu rời bỏ ngai vàng, cái chết của chính mình thì lại hoàn toàn mờ mịt.

“Ta không nhớ được”  Cậu lẩm bẩm, đôi môi khẽ run. “Ta không nhớ mình đã chết thế nào. Không nhớ khi nào ngai vàng rời khỏi tay mình. Tại sao vậy?”

Bầu trời giữa trưa sáng rực, nhưng trong đôi mắt đỏ, dường như chỉ còn bóng tối sâu hun hút. Những mảnh ký ức như lửa cháy, nhưng phần cuối cùng, cái khoảnh khắc định đoạt sự sống còn, lại bị bôi xóa như một trang sách cháy dở.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nhắm mắt, để mặc gió cuốn tung mái tóc đen. Một nụ cười nhạt, gần như chua chát, thoáng qua trên môi.

“Năm nghìn năm. Nữ hoàng Lilithia.”  Cậu nhấn từng chữ, chất giọng non nớt nhưng lại vang vọng như từ vực sâu vọng về.  “Rốt cuộc cô ta có liên quan gì đến cái chết của ta ? Và… tại sao ký ức của ta lại không trọn vẹn?”

Người hầu gái lặng im, trái tim run rẩy vì những lời lẽ nàng chẳng thể hiểu nổi. Trước mặt nàng chỉ là một cậu bé, nhưng bóng dáng ấy trong khoảnh khắc lại tựa như cái bóng của một bậc đế vương, kiêu hùng, đầy u uất, và xa vời ngoài tầm với.

Trong sự tĩnh lặng ấy, hoa oải hương khẽ lay động, hương thơm lan tỏa, gợi lên một cảm giác vừa ngọt ngào, vừa như lời mời gọi từ dĩ vãng xa xăm. Erevan biết rõ: con đường trước mặt mình sẽ chẳng còn là những ngày tháng bình lặng. Bởi chính sự tồn tại của cậu, đã là vết rạn trong lịch sử mà đế quốc này cố tình che đậy suốt hàng nghìn năm.Và giờ đây, cậu sẽ phải tìm lại câu trả lời cho cái chết của chính mình.

Erevan khẽ ngả lưng trên ghế đá, ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa rơi trong tay. Ánh nắng trưa xiên qua tán lá, rải xuống mái tóc đen mượt óng ánh những vệt sáng lấp lánh. Đôi mắt đỏ thẫm nhìn xa xăm, nhưng trong đó chỉ là chút u sầu nặng trĩu.

Cậu nhớ lại những mảnh ký ức vụn vỡ của kiếp trước, khi bản thân còn ở vị thế cao nhất, có quyền lực và có những con người trung thành quỳ dưới chân mình. Những cận thần ấy, kẻ thì thề sẽ đi cùng đến tận cùng thế giới, kẻ thì nguyện hiến trọn máu thịt để bảo vệ lý tưởng của chủ nhân. Thế nhưng khi vòng luân hồi khép lại, cậu tỉnh dậy trong hình hài một đứa trẻ yếu ớt, không còn biết ai còn sống, ai đã chết.

“Quỷ tộc…” Cậu lẩm bẩm, nụ cười nhạt thoáng hiện nơi khóe môi. Bản chất của loài quỷ chính là sự dai dẳng. Trừ phi bị kết liễu, bằng không thời gian chẳng thể làm họ biến mất. Vậy thì những cận thần cũ vẫn có thể đang tồn tại đâu đó, ẩn mình sau bao lớp giả dối. Chỉ cần tìm ra họ, cậu sẽ không còn đơn độc.

'' Khi vọng chúng còn sống''

Khu vườn vẫn tĩnh lặng, chỉ có ánh nắng dần nghiêng xuống, len qua từng kẽ lá, nhuộm màu vàng óng lên những khóm hoa oải hương tím nhạt. Bầy bướm nhỏ bay chập chờn, đôi cánh mỏng trong suốt như nhuộm cả ánh sáng. Ở nơi yên bình ấy, cậu bé lặng im như pho tượng, chỉ có nhịp thở đều đặn và ánh mắt trĩu nặng suy tư.

Erevan khẽ nhắm mắt lại. Và khi hàng mi rợp bóng phủ xuống, cả khu vườn dường như tan biến, thay thế bằng những hình ảnh khác một quảng trường mênh mông ngập tràn lửa đỏ, tiếng binh khí va chạm như sấm động, và trên cao, lá cờ khổng lồ thêu cánh chim quỷ tung bay trong bão lửa. Tiếng hô vang , tiếng than khóc, tiếng cười ngạo mạn hòa vào nhau, tạo thành một thứ âm thanh hỗn loạn đến choáng váng.

Cậu thấy mình, hay đúng hơn là người kia, trên ngai vàng khắc từ hắc thạch, đôi mắt sáng rực ánh lửa, nắm chặt vương quyền. Bên cạnh ngai vàng, một thanh đại kiếm cắm sâu vào nền đá, máu chảy dọc theo lưỡi thép, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Có kẻ quỳ dưới chân, gào thét thề trung thành. Có kẻ đứng xa, ánh mắt ngập tràn phản bội.

Nhưng rồi cảnh tượng vỡ vụn. Hình ảnh cuối cùng chỉ còn lại một vệt máu loang trên bậc thang ngai vàng, và tiếng gọi "Bệ hạ" nghẹn ngào kéo dài đến tuyệt vọng.

Erevan bật mở mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội. Trong một thoáng, cậu cảm giác mùi máu tanh còn vương trong cổ họng. Song khi nhìn quanh, chỉ có khu vườn tràn ngập hương hoa oải hương, chim sẻ ríu rít chuyền cành, chẳng chút dấu vết nào của những ký ức kia.

“Ảo giác…” cậu khẽ thì thầm, nhưng trong đôi mắt đỏ lại lóe sáng nét quả quyết. Không, đây không thể chỉ là ảo giác. Những ký ức ấy chân thật hơn bất kỳ giấc mơ nào, giống như máu thịt cậu đang tự kể lại điều nó từng trải qua.

Người hầu gái vẫn im lặng đứng gần đó, không dám quấy rầy. Trong mắt nàng, cậu chủ nhỏ bỗng trở nên xa lạ, tựa hồ mỗi cái nhắm mắt của cậu là cả một thế giới khác mở ra. Nàng cắn môi, rồi rụt rè lên tiếng:

“Chủ nhân… ngài có muốn trở về trong cung nghỉ ngơi không? Trông ngài… hơi mệt.”

Erevan lắc đầu. Cậu ngả người dựa vào ghế đá, đôi mắt ngước nhìn bầu trời xanh biếc. Giữa nền trời, mây trắng trôi hờ hững, như chẳng hề hay biết có một bí mật ngàn năm đang cựa mình sống dậy nơi đôi mắt đỏ ấy.

Trong lòng cậu vang vọng một câu hỏi không ngừng lặp lại:

“Erebus đã chết như thế nào???”

Cô gái im lặng dường như cũng không biết câu trả lời của câu hỏi này. Câu hỏi không lời đáp, nhưng lại như hạt giống đã gieo xuống, chắc chắn một ngày sẽ trỗi dậy thành cơn bão.Khu vườn lặng yên, nhưng trong sự tĩnh lặng ấy, trái tim cậu đập dữ dội chẳng khác gì trống trận.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận