Kỵ sĩ cực nam
Cỏ lông
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 hạt giống trung thành

Chương 06 Mưa trên vương thành

0 Bình luận - Độ dài: 2,369 từ - Cập nhật:

 Trong ánh đèn mờ vàng của tửu quán khi cuộc vui đã tan, Albecht cùng hai kỵ sĩ vừa nhận được tin tức bất ngờ, vội vã rời khỏi. Bên ngoài, trời Varendell đang lất phất mưa, từng giọt nhỏ nặng trĩu rơi xuống những mái ngói đen sẫm của thành phố. Hơi men còn vương trên hơi thở, nhưng bước chân của họ gấp gáp, tiếng giày sắt đạp xuống những con phố lát đá vang vọng trong màn đêm ẩm ướt. Người dân lác đác còn lại vội vã che chắn gánh hàng, rút vào trong nhà, tránh xa bước chân vội vã của những kỵ sĩ khoác áo choàng bạc in phù hiệu con chim ưng.

 Con đường dẫn về cung điện của Valesca xuyên qua quảng trường trung tâm. Nơi đây, những tượng đá tưởng niệm các vị vương Valenhardt đã băng hà lặng lẽ đứng im dưới cơn mưa phùn. Albecht không ngoái nhìn; tâm trí anh chỉ chăm chú vào tin tức vừa nhận: Varendo, người mà hội đồng cực nam xem là kẻ phá rối, đã tự ý mở kho lương phía nam, phân phát cho dân chúng, một hành động có thể vừa được ca ngợi như lòng nhân từ vừa bị xem như phản loạn trắng trợn.

 Khi ba người tiến vào sân ngoài cung điện, lính gác cúi đầu chào. Ngọn đuốc cháy bập bùng trong mưa ẩm, khói quyện thành từng vệt mỏng. Những bậc thang cẩm thạch ướt loáng dẫn lên đại sảnh, nơi ánh sáng từ ngọn đèn dầu lớn hắt ra tạo nên một dải sáng ấm áp giữa màn mưa lạnh giá.

 Valesca đang ngồi tại sảnh đường rộng lớn. Nàng khoác chiếc áo choàng dài màu xanh thẫm thêu chỉ bạc, vầng trán thanh tú rọi sáng bởi những ngọn nến thắp quanh ngai gỗ sồi. Gương mặt nàng vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi, đôi mắt tím thẳm, ánh nhìn vừa xa xăm vừa cứng cỏi, như thể mọi cơn sóng ngầm chính trị dồn về cùng một lúc đều đè nặng trên vai. Quanh nàng là các thị nữ và vài kỵ sĩ cận vệ, đứng im như tượng, chỉ chờ mệnh lệnh.

 Albecht và hai người đồng đội quỳ xuống, đặt nắm tay phải bọc sắt lên trước ngực trái của mình để hành kỵ sĩ lễ. Tiếng kim loại khẽ vang vọng giữa đại sảnh tĩnh lặng.

 “Thưa công chúa,” Albecht cất tiếng, giọng khàn trầm, “tin tức mới nhất từ phía nam đã được xác nhận. Varendo đã tự ý phá kho lương ở phía nam của thành Sierenth . Hắn phân phát thóc lúa, hạt giống cho dân chúng như thể ban ơn.”

 Một tiếng xì xào nhỏ lan trong gian sảnh, vài thị nữ đưa mắt nhìn nhau. Valesca vẫn bất động, đôi mắt không rời khỏi Albecht.

“Dân chúng phản ứng thế nào?” giọng nàng vang lên nhẹ nhưng rắn chắc.

“ Thưa tiểu thư , người nghèo thì hoan hô hắn như bậc cứu tinh,” một kỵ sĩ trẻ đi cùng đáp, “nhưng những kỵ sĩ dưới trướng hội đồng thì coi đó là sự phản bội. Họ nói kho lương ấy thuộc quyền phân phối của hội đồng, không phải một kẻ tùy tiện tự xưng chính nghĩa.”

Ánh mắt Valesca hơi khép lại, nàng dựa lưng vào ngai. Ngọn nến lung linh phản chiếu đôi đồng tử tím lặng lẽ, như biển sâu không đáy.

“Còn hội đồng thì sao ?”

Albecht hít sâu một hơi trước khi trả lời:

“Vẫn chưa có lệnh tiến công can thiệp của hội đồng thưa công chúa . Họ tức giận, nhưng vẫn phải kiềm chế. Vì họ không muốn để varendo có cớ để biến  Sierenth thành chiến trường , và do kỵ sĩ đoàn cực nam đã công khai chia phe . Đám kỵ sĩ varendo và dekken đang nhìn nhau chằm chằm, nhưng bọn họ chưa ai muốn rút gươm tạo thành xung đột đổ máu cả. Cục diện này…chắc chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng cháy thành cuộc chiến toàn diện của các dòng kỵ sĩ.”

 Valesca nâng ly rượu đỏ đặt bên ngai, đưa lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Đôi bàn tay trắng muốt run nhẹ, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi trong vẻ kiêu hãnh thường thấy. Cái chết đột ngột của Valenhardt V, sự phân rã của vương triều , rồi đến tin Varendo đã tự ý hành động lần này… tất cả như những gọng kìm siết dần quanh nàng.

 Tiếng mưa ngoài cung điện nặng hạt hơn, từng tiếng gõ lộp bộp vọng vào sảnh lớn, hòa cùng tiếng lửa nến cháy rì rào. Không ai trong số ba kỵ sĩ dám ngẩng đầu.

 Valesca ngồi nghiêng trên ghế cao. Đôi mắt tím sâu thẳm của nàng dõi theo Albecht một lúc lâu, rồi mới cất lời, giọng nhẹ như lụa nhưng vẫn ẩn chứa uy quyền:

“Albecht… nói cho ta biết, ngươi thực sự nghĩ gì về Varendo? Hắn là kẻ phản loạn, hay là một kỵ sĩ trung thành với lời thề của chính mình?”

Albecht thoáng khựng lại. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẫm phản chiếu tia sáng bập bùng của ngọn đèn. Người kỵ sĩ thở ra khẽ khàng, rồi trả lời, giọng vang lên chắc nịch, không một chút do dự :

“Thưa công chúa…Ta nghĩ rằng Varendo không phải kẻ phản loạn, cũng chẳng phải là kẻ trung thành mù quáng. Như ngài cũng đã biết dòng Varendo là dòng kỵ sĩ mùa tro từ bao đời nay đã gắn liền với lời thề với dân chúng , danh dự của hắn không thể để mặc dân đói khổ . Khi hội đồng giữ lương trong kho, hắn coi đó là sự sỉ nhục đối với lời thề kỵ sĩ của hắn. Đối với Varendo, hội đồng im lặng mới là kẻ phản bội , chứ hắn sẽ không phản bội lại người thưa công chúa.”

" Vì Cực nam cần người, cần sự ủng hộ của vương triều, cần sự ban ơn của người thưa công chúa "

 Trong thoáng chốc, cả đại sảnh tĩnh lặng. Lời nói của Albecht như một mũi dao sắc lẻm cứa vào không khí, không ai dám cử động. Hai kỵ sĩ đi theo anh, vốn là những kỵ sĩ cực nam trung lập, cúi gằm mặt xuống, vai khẽ run. Họ hiểu rằng, ở ngay giữa cung điện của Valenhardt, nói ra những lời bênh vực Varendo là một hành động táo bạo đến mức nào.

 Valesca giữ im lặng rất lâu. Nàng đặt ly rượu xuống, những ngón tay mảnh khảnh khẽ gõ nhịp trên tay ngai bằng gỗ sồi cứng cáp. Trong đôi mắt tím thẫm dấy lên một thứ ánh sáng khó hiểu: nửa hoài nghi, nửa khâm phục.

Nàng thở ra thật khẽ, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn:

“Ngươi dám nói ra những lời đó trước mặt ta, Albecht. Ngươi có biết rằng nếu truyền ra ngoài, hội đồng sẽ xem ngươi là kẻ đồng lõa với Varendo không?”

Albecht không cúi đầu, chỉ giữ nguyên ánh mắt vững chãi:

“Thưa công chúa, ta chỉ nói lên sự thật trong lòng một kỵ sĩ cực nam. Dù hội đồng có quyền lực, dù dân chúng có ngợi ca hay phỉ báng, thì bản chất của lời thề kỵ sĩ cực nam vẫn chỉ có một: không bỏ rơi dân chúng của mình trong khổ nạn. Varendo hành động cực đoan, nhưng không phải không có lý do. Còn ta… ta chỉ trung thành với người, và với sự thật đó.”

 Hai kỵ sĩ đứng cạnh nín thở. Họ vừa thán phục, vừa sợ hãi trước sự thẳng thắn của Albecht. Valesca khẽ cười nhạt, nhưng nụ cười ấy buồn nhiều hơn vui.

“Lời thề của kỵ sĩ cực nam các ngươi sao …” – nàng lặp lại, như đang tự nhắc lại cho chính mình – “Một lời thề danh dự mà đến cả hội đồng cũng đang dần quên lãng. Họ không nhìn vào dân chúng, mà chỉ nhìn vào kho lương và ngai vàng trung thổ. Đúng, họ không muốn một cực nam như xưa… không muốn một cuộc thánh chiến mùa tro tái diễn… nhưng sự sợ hãi ấy của bọn họ đang bóp nghẹt, và tước đoạt mọi thứ. Kể cả ta.”

 Giọng nàng trầm xuống, ánh mắt xa xăm như đang xuyên qua những bức tường cung điện để hướng về Sierenth xa xôi.

“Ngươi nói đúng, Albecht. Đối với đám kỵ sĩ varendo thì hội đồng chỉ im lặng mà không hành động mới là sự phản bội. Nhưng Varendo cũng không thể cứ thế mà phá bỏ mọi khuôn phép. Hắn đã chạm vào quyền kiểm soát kho lương, đã đặt tay vào chính mạch máu của cực nam. Và bây giờ chỉ cần một lệnh can thiệp từ hội đồng… Ta nghi hắn thật sẽ lấy cớ để ra lệnh triệu tập toàn bộ dòng Varendo, phát động chiếm cả thành Sierenth. Khi đó, cực nam này thật sự sẽ bị xé toạc.”

 Nàng ngừng lại, đôi vai mảnh khảnh khẽ run, nhưng gương mặt vẫn giữ sự uy nghiêm lạnh lẽo , ngón tay mảnh mai khẽ gõ lên thành ly rượu. Nàng nhớ về anh trai mình  và những ngày tháng ngai vàng còn vững chắc. Khi ấy, cực nam vẫn cúi đầu trước nàng và nhận lương thực từ trung thổ, không ai dám tự tiện chống lại hội đồng. Nhưng nay, cái chết bất ngờ của hắn đã khiến bàn cờ đảo lộn, quyền lực vỡ ra thành từng mảnh, ai cũng muốn nắm giữ một phần.

 Nàng biết rõ Varendo không chỉ đơn thuần vì dân nghèo. Hắn là kẻ mang tham vọng. Dòng Varendo vốn nổi tiếng cực đoan, luôn tin rằng lời thề và thanh kiếm của họ phải đứng trên mọi quyền lực chính trị. Một khi hội đồng dám ra lệnh can thiệp, chắc chắn hắn sẽ lấy đó làm cớ để triệu tập tất cả các kỵ sĩ dưới trướng mình, thậm chí phát động binh lực đánh thẳng vào Sierenth hay là varendell để đoạt quyền.

 Ánh nến lay động trong gió lùa qua khe cửa, soi rõ gương mặt Valesca trầm ngâm. Nàng biết hội đồng đang kiềm chế không phải vì nhân từ, mà vì họ sợ chính điều Albecht vừa nói: sợ một cuộc chiến giữa các dòng kỵ sĩ cực nam, đẩy quyền lực của họ và vùng đất này vào hỗn loạn máu lửa.

Một lát sau, Valesca cất giọng, nhẹ nhưng đầy uy nghi:

“Các ngươi hãy lui ra, nghỉ ngơi đi. Ta cần suy nghĩ.”

Ba kỵ sĩ cúi đầu, đồng thanh:

“Vâng, theo ý của người .”

 Tiếng giáp sắt va vào nhau vang vọng khi họ đứng lên. Albecht là người cuối cùng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt xanh sáng lên trong ánh nến như muốn nói điều gì đó nhưng rốt cuộc vẫn chỉ khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ quay đi.

  Trong cung điện Varendell, ngọn nến vẫn chảy trôi những giọt sáp trắng, nhỏ xuống nền đá lạnh. Valesca ngồi im lặng trên ngai gỗ sồi, ánh mắt tím thẳm nhìn vào khoảng tối mênh mông trước mặt. Bên ngoài, tiếng mưa không còn lất phất mà đã nặng hạt, đập xuống mái ngói, gõ nhịp đều đặn như trống trận vang vọng từ phương xa. Lòng nàng trĩu nặng những lo âu không nói thành lời: Varendo đã hành động, hội đồng thì im lặng, và cực nam như một cánh đồng khô nứt chỉ chờ một tàn lửa bùng lên.

 Ánh nến lung linh bỗng như thu hẹp lại, nhường chỗ cho màn đêm lan rộng. Cánh cửa đại sảnh khép kín sau bước chân của Albecht và hai kỵ sĩ, để lại trong không gian trống trải chỉ còn hơi thở của một nữ chủ nhân cô độc.

Rồi màn khung cảnh lặng lẽ ấy rút lui, kéo dần về phía đông thành Varendell.

 Ngoài bức tường thành ướt mưa, nơi những con đường đất sũng nước dẫn đến cánh đồng bỏ hoang, một ngôi làng nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ được soi sáng bằng vài đốm lửa leo lắt. Tiếng chó sủa vọng lên, lẫn trong tiếng gió thổi qua mái tranh dột nát. Đêm nay, dân làng vẫn thức, một số người hô hoán vì thấy bóng người lạ ẩn hiện ngoài rìa làng.

 Ngọn đuốc chập chờn bập bùng soi ra vài dáng kỵ sĩ. Ánh lửa lướt qua những mảnh giáp thép đã mòn, những vết rỉ loang màu nâu đỏ. Trên vai áo choàng ướt nước mưa, huy hiệu bạc khắc hình mũi tên chéo bốn hướng lờ mờ hiện ra  một biểu tượng đã lâu ít ai thấy ở vùng cực nam, gợi về những dòng kỵ sĩ từng lưu lạc khắp cực nam , sau cuộc phản chiến 20 năm trước hay xa hơn nữa là Thánh chiến mùa tro.

 Họ đứng trong bóng tối, không để lộ gương mặt dưới mũ trụ che kín. Một người trong số đó cầm trong tay một ống da ướt mưa, bên trong là mảnh giấy nhỏ vừa được gỡ khỏi chân một con bồ câu đưa tin. Lửa đuốc soi qua, để lộ đôi mắt sắc lạnh phía sau khe mũ.

 Tiếng gió rít qua khe cửa sổ, tiếng hô hoán của dân làng vẫn vang lên trong đêm. Những kỵ sĩ im lặng trao đổi ánh nhìn, rồi người cầm ống da khẽ gật đầu. Tờ tin tức ấy, chưa ai ngoài họ biết, nhưng có thể chính nó sẽ làm rung chuyển cả cực nam trong những ngày sắp tới.

 Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng những vết chém hằn trên giáp, soi rõ biểu tượng mũi tên chéo chỉ bốn hướng. Bóng dáng họ chìm dần vào đêm mưa, mang theo tin tức định hình vận mệnh của Varendell, của Valesca, và của toàn xứ cực nam.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận