Khởi Chương: Cực Nam Sau mùa tro
Cực Nam – vùng đất khô cằn và hẻo lánh nhất của toàn cõi. Bốn bề là núi đá và thảo nguyên hoang hóa, chỉ có gió cát và đất nứt nẻ bầu bạn. Phía Bắc của nó giáp với vùng phương Nam phì nhiêu, nhưng chính sự đối lập đó lại càng làm cho cực Nam trở thành nơi của gian khổ, khắc nghiệt và bất khuất.
Trải qua bao thế hệ, cư dân ở cực Nam quen với việc sống cùng đói nghèo, lửa chiến tranh, và những mùa màng thất bát. Xong họ cũng được rèn thành một khối sắt đá – từ lãnh chúa cho đến kỵ sĩ, từ tu sĩ cho đến dân thường – tất cả đều nuôi trong lòng một niềm kiêu hãnh: cực Nam là pháo đài của những kẻ không bao giờ khuất phục.
Thế nhưng, sự thật lịch sử đã để lại một vết sẹo nhức nhối. Trong **Thánh Chiến Mùa Tro**, cực Nam từng dốc toàn bộ sức mạnh để chống lại cuộc xâm lược của **Giáo hội** và **Vương quốc Trung thổ** do **nhà Valenhardt** đứng đầu. Họ đã chiến đấu như những con sói bị dồn đến đường cùng, nhưng cuối cùng, ngọn cờ cực Nam vẫn gãy gục dưới vó ngựa của giáo binh.
Sau thất bại ấy, **Hội đồng Lãnh chúa Cực Nam** được dựng lên, mang danh nghĩa “thành trì trung thành” với Valenhardt và Giáo hội. Nhưng trong thực chất, hội đồng là kẻ cai trị thực sự của vùng đất này: một tập hợp phức tạp của **tu sĩ, lãnh chúa danh dự, và kỵ sĩ trưởng tộc**, nắm quyền quyết định thuế má, lương thực, và quân đội. Họ được cho là “quyền lực tối cao” của cực Nam.
Dưới quyền Hội đồng là **Kỵ sĩ đoàn cực Nam** – lực lượng quân sự hùng mạnh nhất vùng. Kỵ sĩ đoàn không chỉ là lưỡi gươm, mà còn là xiềng xích: Họ kiểm soát quân sự tuyệt đối, đảm bảo mọi lãnh chúa, mọi tu sĩ, mọi tiếng nói đều quy phục dưới danh nghĩa trung thành với Valenhardt và Giáo hội.
Nhưng rồi, cái chết bất ngờ của **Valenhardt V** ở trung thổ đã thay đổi tất cả. Trung thổ rối loạn, triều đình Valenhardt bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt ngai vàng, còn Giáo hội thì lâm vào những chia rẽ nội bộ. Khoảng trống quyền lực lan đến tận cực Nam. Hội đồng Lãnh chúa không còn bị kiểm soát từ trung ương, và thế là, lần đầu tiên sau hàng trăm năm, cực Nam có cơ hội để thở tự do – hoặc để tự xé nát mình.
Khoảng trống ấy sinh ra hai thế lực.
* Một bên là **phe Hội đồng Cực Nam**: quan viên, tu sĩ, lãnh chúa danh dự, những kẻ nắm kho lương và thuế má. Họ tin rằng chỉ có tiếp tục duy trì trật tự cũ mới giữ được quyền lực và sự ổn định. Một nửa Kỵ sĩ đoàn vẫn đứng dưới cờ của họ, sắt đá trung thành với mệnh lệnh.
* Đối trọng lại, dần dần trỗi dậy **phe Varendo** – những kỵ sĩ và hiệp sĩ trẻ của các gia đình từng nếm mùi thất trận, từng chứng kiến dân chúng chết đói dưới sự cai trị lạnh lùng của Hội đồng. Họ theo Varendo không chỉ vì một cái tên, mà vì ông là kẻ hiếm hoi dám đứng lên nói rằng thanh kiếm của kỵ sĩ sinh ra để bảo vệ nhân dân, chứ không phải để giữ kho lương cho lãnh chúa.
Và thế là, cực Nam hôm nay như một thanh gươm bị đặt trên bàn mài. Cả hai thế lực đều cầm chung chuôi kiếm, nhưng không ai chịu buông tay.
Một bên là **Hội đồng Cực Nam**, quyền lực tối cao đắm chìm trong danh dự và quyền lực
Một bên là **Varendo và những kỵ sĩ của ông**, sức mạnh từ lòng dân.
Trong bóng tối, mưa đầu mùa đã bắt đầu rơi, báo hiệu những trận cuồng phong sẽ không còn xa nữa.
Ngoài tường thành Sierenth, thủ phủ của cực Nam, những cơn mưa lác đác đầu tiên sau một năm đói kém đã làm con đường đất nứt nẻ trở nên lầy lội. Những đoàn dân tị nạn, gầy gò và kiệt sức, nối nhau kéo về trước cổng thành, ánh mắt mờ đục nhưng lóe lên niềm hy vọng mới khi từng xe lương thực được phân phát. Những túi ngũ cốc, những khối bánh mì cứng như đá và chum nước được chuyền tay, khiến tiếng khóc của trẻ nhỏ lắng xuống và tiếng rên than của người già khẽ dịu đi. Không ít kẻ quỳ gối trước tượng đồng cũ kỹ dựng ngoài thành, thì thầm tạ ơn trời đất và các kỵ sĩ đã ban cho họ sự sống sót.
Trong thành Sierenth, tình hình lại hoàn toàn khác. Không khí căng thẳng như lưỡi kiếm kề sát cổ họng. Bản doanh của Kỵ sĩ đoàn và Hội đồng Cực Nam đều đặt tại đây, biến Sierenth thành trung tâm quyền lực nhưng cũng là tâm chấn của chia rẽ. Từ cổng Bắc đến cổng Tây, nơi nào cũng thấp thoáng bóng áo choàng và huy hiệu của hai phe: phe đi theo Varendo, kẻ vừa tự ý phá kho lương nơi mình kiểm soát để cứu dân; và phe trung thành với Hội đồng, dưới sự chỉ huy của Haka Dekken.
Sự căng thẳng bộc lộ rõ nhất không phải trên chiến trường, mà ngay trong đời sống thường nhật lộ rõ. Ở giếng nước công cộng, nơi phụ nữ và trẻ con đến lấy nước, các kỵ sĩ trẻ của hai phe đã nhiều lần xô xát chỉ vì những lời khiêu khích. Một kẻ buông lời nhạo báng rằng phe Varendor chỉ là bọn “phản loạn ”, lập tức bị một kỵ sĩ trẻ phe đối phương túm cổ áo, kéo ra giữa đám đông. Tiếng thép va chạm loảng xoảng khi gươm bị rút nửa chừng, chỉ kịp dừng lại khi đội lính canh chen vào, ngăn hai thanh gươm kề sát nhau.Ở tửu quán gần quảng trường, những cuộc tỷ thí còn kịch liệt hơn. Giữa men rượu, các kỵ sĩ trẻ thách đấu nhau, ném găng tay xuống sàn, lao vào bằng kiếm gỗ hay gươm cùn. Đám đông reo hò, nhưng những ánh mắt già dặn hơn thì lo lắng, bởi mỗi cuộc tỷ đấu đều tiềm ẩn nguy cơ biến thành trận chém giết thực sự. Từ tửu quán, những cuộc thách đấu này lan sang chợ buôn bán: nơi tranh giành vị trí canh gác, ai được bảo vệ quầy hàng, ai có quyền thu thuế chợ. Thậm chí, trong những ngõ hẹp, nơi ánh sáng đèn dầu lay lắt, các nhóm kỵ sĩ trẻ va chạm chỉ bằng những lời lẽ cay độc, sỉ nhục tổ tiên nhau, trước khi rút lui trong tiếng gầm gừ.
Dẫu căng thẳng tràn ngập, một sự kiềm chế lạnh lùng vẫn phủ lên tất cả. Không phe nào dám để máu đổ công khai trong thành, bởi chỉ cần một giọt máu rơi xuống, ngọn lửa chiến tranh sẽ bùng cháy khắp cực Nam. Những người chỉ huy hai phe ra lệnh nghiêm cấm giết chóc trong thành, nên mọi xung đột chỉ dừng lại ở mức “sỉ nhục” và “tỷ đấu”. Xong, sự kiềm chế ấy mong manh tựa tơ nhện, bởi chỉ cần một tia lửa bất ngờ, mọi thứ sẽ bùng nổ không thể cứu vãn.
Ở các trạm gác, binh lính và lính canh trở thành kẻ đứng giữa cơn bão. Một nửa trong số họ nhận mệnh lệnh từ Hội đồng, nửa kia lại nghe theo các kỵ sĩ Varendor. Khi còi lệnh vang lên, người chỉ huy quát tháo, họ lúng túng nhìn nhau: “Nghe lệnh ai? Hội đồng hay Varendo?” Cảnh binh bị giằng co, mệnh lệnh chồng chéo, khiến không ít đội tuần tra tan rã ngay giữa đường phố.
Dân chúng thì thầm bàn tán trong nỗi sợ hãi. Ở chợ phiên, có người ghé tai nhau:
“Nghe nói đêm qua kỵ sĩ của Dekken chặn đường một người của Varendo, suýt nữa thì chém chết nhau.”
Người khác lại lắc đầu: “Nếu có chiến tranh, chúng ta sẽ chết đói thêm lần nữa… lần này không ai cứu đâu.”
Những bà mẹ ôm con, kéo chúng tránh xa đám kỵ sĩ, còn những lão già ngồi trên bậc thềm chỉ biết thở dài: “Cực Nam rồi cũng sẽ tự nuốt lấy mình.”
Sierenth – thành phố trung tâm của cực Nam – bề ngoài vẫn đứng vững, tường thành vẫn sừng sững, chợ búa vẫn tấp nập. Nhưng trong từng ngõ nhỏ, từng quán rượu, từng chốt gác, hai thế lực đang từng bước giành giật linh hồn của nó. Và tất cả đều biết: sự yên ả này chỉ là tạm bợ, bởi ngọn lửa chiến tranh đã âm ỉ cháy, chỉ chờ một cơn gió mạnh để bùng thành biển lửa.
Trong khi ngoài phố xá Sierenth còn chộn rộn bởi dân chúng và những cuộc xung đột ngấm ngầm, ở trong một gian đại sảnh lát đá tối om của một tửu quán xa hoa bậc nhất thành, **Haka Dekken** – kỵ sĩ danh dự bậc nhất của cực Nam – đang ngồi thẳng lưng như một bức tượng đồng. Hắn được biết đến là thanh kiếm chưa từng biết thua, là biểu tượng kiêu hãnh của kỵ sĩ đoàn cực Nam, một con người sống chết vì danh dự và sức mạnh. Nhưng giờ đây, ánh mắt hắn lại lấp lánh thứ ánh sáng khác – ánh sáng của quyền lực, của kẻ đang đứng cùng một hàng với Hội đồng Lãnh chúa và nếm trải những xa hoa chỉ dành cho bậc bề trên.
Trước mặt Dekken, trên bàn là bình rượu đỏ quý hiếm từ tận trung tâm của xứ phương Nam giàu có kia , hương nồng ngọt lan tỏa khắp căn phòng. Hắn nhấc ly, khẽ lắc, rồi nhấp từng ngụm nhỏ, đôi môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. Ở bên cạnh, **những cô gái điếm trẻ** với làn da mịn màng, hương thơm phấn son ngào ngạt, uốn éo quanh hắn như những dây leo. Một cô ghé vào tai thì thầm, bàn tay mềm mại vuốt dọc ngực trần rắn chắc của hắn, một cô khác lại ngồi gọn trên đùi, để bàn tay của Dekken thoải mái vuốt ve eo hông trơn mượt.
Hắn không hề giấu giếm sự khinh bỉ của mình. Khi một cô gái hỏi khẽ:
— “Ngài Dekken, Varendo kia có thật là anh hùng như dân chúng vẫn gọi?”
Dekken bật cười khan, tiếng cười như thép cọ vào thép:
— “Anh hùng ư? Hắn chỉ là một thằng điên, một kẻ phá kho thóc như phường trộm cắp. Một kỵ sĩ không giữ được lời thề, không phục tùng luật lệ, thì có khác gì lũ cướp đói trên đường?”
Câu nói ấy khiến một vài kỵ sĩ trẻ của phe Hội đồng, ngồi quanh bàn, vỗ tay khen ngợi. Họ đã uống say, nhưng trong mắt lấp lánh sự cuồng tín, xem Dekken như chuẩn mực để noi theo. Một kẻ trẻ tuổi hét lên:
— “Đúng! Varendo rồi sẽ bị nghiền nát dưới gót ngựa của Hội đồng! Và tên tuổi của Dekken sẽ rạng danh hơn cả!”
Tiếng hò reo vang lên, hòa lẫn tiếng đàn trúc và tiếng cười khanh khách của gái điếm, khiến căn phòng chìm trong một bầu không khí hỗn loạn vừa hưởng lạc vừa tôn sùng.
Đêm ấy, Dekken thả mình trong khoái lạc. Bàn tay hắn vuốt ve, ghì chặt thân thể mềm mại đang run lên trong vòng tay, mùi rượu và mùi da thịt hòa quyện, che lấp mọi ý nghĩ nặng nề về xung đột ngoài kia. Ánh đèn dầu vàng vọt hắt bóng hắn lên tường, bóng một gã kỵ sĩ khổng lồ đang tận hưởng quyền lực lẫn dục vọng, như một vị chúa tể nắm quyền sinh sát.
Thế nhưng, giữa tiếng rên rỉ và tiếng cười, một **quý tộc béo ú**, mặt đỏ bừng vì rượu, khập khiễng bước đến gần Dekken. Mồ hôi chảy ướt đẫm lớp áo nhung lộng lẫy, hắn ghé sát tai nói khẽ, nhưng đủ để vài kỵ sĩ quanh bàn nghe rõ:
— “Dekken… nếu ngài thực sự muốn dẹp yên cái loạn này, ta có cách. Một lưỡi dao trong đêm, một bóng người biến mất. Chỉ cần hạ Varendo, mọi thứ sẽ chấm dứt. Hội đồng sẽ mang ơn ngài mãi mãi.”
Không khí lập tức đông cứng lại. Một vài cô gái điếm sững sờ ngừng cử động, những kỵ sĩ trẻ im bặt. Dekken ngẩng đầu, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng như lưỡi gươm rút ra khỏi vỏ. Trong khoảnh khắc, hắn gần như bật dậy, tay siết chặt chuôi gươm bên hông, chỉ thiếu một nhát chém nữa là cái đầu béo núc kia rơi xuống.
Bằng giọng gầm khàn đặc, Dekken rít lên:
— “Ngươi vừa dám bảo ta ám sát một kỵ sĩ danh dự? Ngươi nghĩ ta là thứ sát thủ trong bóng tối sao? Ngươi hiểu gì về lời thề? Nếu Varendo phải chết, hắn sẽ chết dưới lưỡi gươm của ta, trước hàng ngàn con mắt, trong vinh quang của chiến trận! Bất cứ kẻ nào mưu đồ sát lén, chính ta sẽ tự tay chém hắn trước!”
Tên quý tộc run rẩy lùi lại, mồ hôi chảy như suối, suýt ngã dúi dụi. Dekken hất cốc rượu còn nửa vào mặt hắn, rồi quay lại ngồi xuống, ôm chặt lấy thân thể cô gái trong lòng, như thể vừa ném đi một sự dơ bẩn không đáng tồn tại.
Một kỵ sĩ trẻ cúi đầu thì thầm:
— “Đúng vậy… đó mới là Dekken… kỵ sĩ không bao giờ biết thất bại, không bao giờ hạ thấp thanh kiếm của mình trong bóng tối.”
Tiếng nhạc, tiếng rượu, tiếng da thịt lại trỗi dậy, khỏa lấp cơn bão vừa thoáng qua. Dekken khép mắt, miệng khẽ nhếch lên. Trong tâm trí hắn, Varendo vẫn chỉ là một kẻ điên đáng khinh bỉ. Nhưng cũng như hắn vừa thừa nhận: một ngày nào đó, hai thanh gươm sẽ phải chạm nhau, và chỉ còn một kỵ sĩ đứng vững trước ánh sáng.


0 Bình luận