Kỵ sĩ cực nam
Cỏ lông
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 hạt giống trung thành

Chương 02 thế cục bế tắc

0 Bình luận - Độ dài: 2,845 từ - Cập nhật:

  Hồi I :Ngọn Lửa Từ Kho Lương

  Kho lương đá của thành Sierenth, cực Nam, vốn được xây dựng từ ba đời vua Valenhardt để làm nơi trữ hạt giống và lúa gạo cho mùa đông dài, từ lâu đã trở thành biểu tượng quyền lực của (Hội đồng Lãnh chúa cực Nam ). Mỗi hạt lúa bên trong không chỉ là của ăn, mà còn là sợi xích trói buộc hàng ngàn nông dân dưới gót giày quý tộc.

 Nhưng cái đêm đó, Varendo – vị kỵ sĩ từng bị thất thế, từng thua trận và mất tất cả, đã đẩy cánh cửa nặng nề của kho lương bằng bàn tay trần, không chút do dự. Tiếng bản lề sắt rít lên như tiếng than khóc. Mùi thóc lúa khô hăng nồng xộc thẳng vào mũi. Sau lưng ông, hàng trăm ánh mắt dân đói khát dõi theo, sáng rực trong bóng đêm như bầy sói bị bỏ đói nhiều ngày.

 “Đây lương thực đấy nó không phải là của hội đồng,” Varendo trầm giọng, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.

 “Đây là máu, là mồ hôi của dân chúng. Và hôm nay, nó trở về với họ.”

Không một ai dám cản. Những kỵ sĩ đi theo ông – những người từng chứng kiến ông gục ngã trong chiến tranh, nay lại thấy ở ông ánh sáng của một kẻ vẫn chưa chịu chết – lập tức kéo cánh cửa lớn, từng bao lúa, từng hũ muối được chuyền tay. Tiếng khóc vang lên. Tiếng gọi “ân nhân”, “người cứu rỗi” lặp đi lặp lại trong màn đêm. Dân chúng quỳ sụp xuống, chạm môi vào những hạt thóc rơi vãi trên nền đất, như thể đó là thánh tích. Nhưng niềm vui ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Ở phía xa, tiếng vó ngựa rầm rập. Cờ hiệu hình thanh kiếm đỏ rực cắm trên khiên sáng lên dưới ánh đuốc. **Haka Dekken** – chỉ huy kỵ sĩ trung thành với hội đồng, thân hình như bức tường sắt, giáp đen phản chiếu ánh lửa – xuất hiện cùng đoàn kỵ sĩ hơn trăm người. Hắn ngồi trên lưng chiến mã cao lớn, ánh mắt lạnh lùng quét qua cảnh tượng hỗn loạn.  “Varendo!” – tiếng hắn vang vọng như sấm. – “Ngươi đã phạm điều cấm kỵ. Kho lương thuộc về hội đồng. Ngươi là kẻ phản nghịch!”

 Varendo bước lên phía trước, giữa hai phe, không chút sợ hãi. Gió đêm thổi tung áo choàng bạc rách tơi.

“Nếu cứu dân chúng khỏi chết đói là phản nghịch… thì ta chấp nhận.”

 Những kỵ sĩ cực Nam chia thành hai hàng rõ rệt. Một nửa giương giáo sẵn sàng theo Dekken, giữ gìn “luật lệ” của hội đồng. Nửa kia siết chặt cán kiếm, đứng bên Varendo, ánh mắt đầy lửa giận vì đã quá lâu phải nhìn dân mình chết dần chết mòn chỉ vì những túi thóc bị giam trong tường đá.

 Dân chúng đứng chen chúc phía sau, run rẩy nhưng không lùi bước. Họ hiểu: chỉ cần khoảnh khắc này nổ ra một trận chém giết, máu sẽ nhuộm đỏ đường phố Sierenth. Dekken kéo gươm khỏi vỏ, giọng gằn từng chữ:

“Ngươi chọn chống lại hội đồng, Varendo, ngươi chọn con đường không có đường quay lại.”

  Varendo đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng giọng ông bình thản như mặt hồ tĩnh lặng:

 “Không. Ta chỉ chọn đứng về phía nhân dân. Chính hội đồng đã quay lưng với họ.”

 Lời ấy như nhát búa bổ xuống. Những kỵ sĩ trẻ, chưa bị quyền lực của hội đồng trói buộc, nhìn nhau rồi bước sang đứng sau lưng Varendo. Sự chia rẽ trở thành công khai. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cực Nam thay đổi mãi mãi.

 Tiếng hò reo “Varendo! Varendo ” vang lên từ dân chúng. Ánh mắt căm phẫn của Dekken như muốn thiêu đốt đối thủ, nhưng hắn biết – một khi giết Varendo ngay đêm nay, hàng ngàn người dân đói sẽ vùng lên, và hội đồng sẽ mất kiểm soát hoàn toàn. Vậy là hắn siết chặt kiếm, rồi ra hiệu cho kỵ sĩ của mình rút lui. Trước khi quay ngựa, Dekken ném lại một câu:

 “Ngươi sẽ trả giá, kỵ sĩ thất bại. Máu của ngươi sẽ đổ trên ngọn giáo hội đồng.”

 Dân chúng vỡ òa trong niềm vui, quỳ xuống hôn bàn tay Varendo khi ông trao bao thóc cuối cùng cho một đứa bé gầy gò. Nhưng trong mắt Varendo, niềm vui ấy chỉ là ngọn lửa chớp tắt  ông biết, từ giây phút này, **cuộc chiến giữa kỵ sĩ với kỵ sĩ, giữa luật lệ hội đồng và công lý nhân dân, đã bắt đầu.**

Hồi II Tiếng Gầm Trong Hội Đồng

 Trong đại sảnh thành Sierenth, nơi hội đồng họp bàn, ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng, hắt bóng những lãnh chúa cực Nam lên bức tường đá như những con thú khổng lồ đang tranh mồi.

 Tin tức Varendo tự ý phá kho lương truyền về nhanh như chớp. Đám sứ giả chưa kịp thở đã bị gầm gừ át giọng. “Phản bội!” – Lãnh chúa Morn Verrick, một kẻ bụng phệ như thùng bia, đập tay xuống bàn. – “Tên kỵ sĩ hèn mọn ấy dám xúc phạm hội đồng ngay giữa thành Sierenth!”

 “Đó không chỉ là phản bội,” – một lão bá tước khác chêm vào, giọng run vì giận dữ – “Đó là sự sỉ nhục trước mặt dân chúng. Nếu để yên, chúng ta khác gì lũ hề nắm quyền lực rỗng ?”

 Cả sảnh ồn ào, tiếng giày ủng dậm dậm, tiếng đập bàn rền vang. Ai cũng muốn máu Varendo. Chỉ có **Dekken**, người vừa trở về từ kho lương, ngồi im lặng, mắt như đá. Khi sự hỗn loạn đạt đỉnh, hắn mới chậm rãi cất lời:

 “Nếu ta giết Varendo ngay tại đó… máu sẽ chảy khắp đường phố. Dân chúng sẽ nổi dậy. Các ngươi có muốn thành Sierenth thành biển lửa không?”

 Sảnh đường chìm vào im lặng nặng nề. Không một lãnh chúa nào dám trả lời ngay.

 “Hắn đã đi quá xa,” – Morn Verrick rít qua kẽ răng. – “Nhưng đúng… chúng ta chưa thể động tới hắn. Dân chúng coi hắn như thánh. Chỉ cần một mồi lửa, tất cả chúng ta sẽ bị nhấn chìm.”

Lời ấy làm nhiều lãnh chúa run lên. Ai cũng biết – cực Nam vốn luôn rạn nứt, mỗi nhà cát cứ một vùng. Chỉ cần một cuộc nổi loạn dân nghèo kết hợp với kỵ sĩ phản bội, toàn bộ cơ đồ hội đồng sẽ tan tành.

Một giọng già nua cất lên – đó là Lãnh chúa Hadrick, kẻ được coi là khôn ngoan nhất hội đồng:

 “Chúng ta không thể giết hắn. Nhưng ta nói thật – nếu để hắn tiếp tục tự do, uy quyền hội đồng sẽ tiêu tan. Cách duy nhất là… sỉ nhục, vấy bẩn danh dự của hắn. Đập nát hình ảnh ‘ân nhân’ mà dân chúng đang tôn thờ.”

Cả sảnh đồng loạt xôn xao.

 “Ngươi định làm thế nào?” – Dekken nhướng mày.

 “Hãy để hắn mang tiếng ‘kẻ trộm’, ‘kẻ phá luật’. Hãy dùng miệng lưỡi kỵ sĩ của chúng ta. Hãy rỉ tai rằng Varendo chỉ vì muốn vinh quang rẻ mạt nên diễn trò cứu dân. Hãy gieo vào lòng các kỵ sĩ trẻ mầm mống nghi ngờ. Không cần giết hắn, chỉ cần tước mất sự kính trọng.”

 Một tràng gật gù. Những lãnh chúa vốn sợ hãi viễn cảnh chiến tranh dân nghèo, nay như bám được cọc cứu mạng. Dekken siết nắm tay trên bàn, giọng trầm hẳn xuống:

 “Nhưng kỵ sĩ dưới trướng hắn… nhiều kẻ từng thề chết theo. Các ngươi tưởng chỉ bằng vài lời đồn là có thể chia rẽ họ sao?”

 Hadrick cười khan:

 “Kỵ sĩ cũng là người, Dekken. Người nào chẳng sợ mất đi đặc quyền? Chỉ cần cho họ thấy hội đồng vẫn ban phát ân huệ – đất đai, bạc vàng, quyền cưới hỏi – họ sẽ chần chừ. Và sự chần chừ đó sẽ giết chết lòng trung thành.”

 Sau cùng, nghị quyết không chính thức được đưa ra: **Không động đến Varendo trước mắt. Không máu, không gươm. Thay vào đó, gieo ngờ vực, gieo nhục nhã.**

Để trấn an đội ngũ kỵ sĩ trung thành còn đang dao động, hội đồng tổ chức ngay một buổi yến tiệc, bày biện rượu ngon thịt béo. Những lời lẽ hoa mỹ tuôn ra từ miệng lãnh chúa:

 “Các ngươi là trụ cột cực Nam.”

 “Đừng để một kẻ bại trận làm hoen ố thanh danh kỵ sĩ.”

 “Danh dự nằm ở đây, trong hội đồng này, chứ không phải trong tay kẻ nghèo hèn.”

Bề ngoài, tiếng cười vang vọng khắp đại sảnh. Nhưng phía sau rượu thịt, **nỗi lo lắng vẫn như dao treo lơ lửng trên đầu mỗi người**. Họ biết, khoảnh khắc Varendo đứng trước dân chúng, trao hạt thóc cho đứa bé gầy gò kia, đã gieo một hạt giống nguy hiểm: hạt giống của niềm tin. Một khi niềm tin đó nảy mầm, thì không thanh kiếm nào của hội đồng có thể chặt bỏ được nữa.

Hồi III Trong Bóng Tối Của Lòng Dân

Bên ngoài thành Sierenth, giữa quảng trường đất lầy lội, hàng dài dân nghèo xếp thành hàng rồng rắn. Mùi mồ hôi, bụi bẩn và hơi thở của hàng ngàn người chen chúc trong cái lạnh ẩm thấp như hòa tan vào sương đêm. Trên những toa xe gỗ thô kệch, những bao lúa, hạt đậu, cá muối được bốc dỡ xuống, chia thành từng gói nhỏ. Người dân run run chìa tay ra, đôi mắt sáng rực như tìm thấy hy vọng sau mùa đói kéo dài.

 Giữa đám đông, **Varendo** khoác chiếc áo choàng bạc đã sờn, đôi tay tự mình bốc từng nắm thóc trao cho những đứa trẻ gầy gò. Ánh mắt ông không kiêu hãnh, mà là thứ ánh sáng câm lặng của trách nhiệm.

Một bà lão quỳ sụp xuống, khóc nghẹn:

 “Ngài là ân nhân của chúng tôi… Ngài là kỵ sĩ thực thụ, không phải lũ ngồi trong hội đồng!”

 Lời ấy vang lên như mũi dao cắm vào lòng những kỵ sĩ đứng bên cạnh. Họ ngẩng cao đầu, nhưng trong mắt lại thấp thoáng lo âu.

 Trong căn lán dựng tạm để làm nơi nghỉ chân, các kỵ sĩ thân cận tụ tập quanh Varendo. Ngọn đuốc cháy lập lòe hắt bóng họ lên tấm vải ướt mưa. **Roderick**, người phó kỵ sĩ già tóc hoa râm, lên tiếng trước:

 “đội trưởng… Hội đồng sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngài biết rõ họ coi kho lương như máu mạch quyền lực. Ngài đã động đến tim gan của họ.”

 Một kỵ sĩ trẻ nóng nảy – **Albrecht** – lập tức phản đối:

 “Động thì sao? Ngài Varendo làm đúng! Bao năm nay, dân chúng bị bỏ mặc. Lũ lãnh chúa chỉ biết vơ vét. Chúng ta là kỵ sĩ, đâu phải kẻ giữ kho bạc cho bọn chúng!”

Không khí nóng lên, vài kỵ sĩ khác gật đầu tán thành, nhưng số còn lại vẫn cau mày.

Roderick gằn giọng:

“Ngươi nghĩ đơn giản quá, Albrecht. Hội đồng có trong tay toàn bộ lãnh chúa, kho dự trữ, thuế má, quân lính. Nếu họ coi chúng ta là phản loạn, chiến tranh sẽ nổ ra. Và chúng ta… chúng ta chỉ là một nhóm kỵ sĩ ít ỏi, mang theo danh dự đã rách nát từ thất bại năm xưa.”

Lời nhắc đến **thất bại năm xưa** khiến tất cả im bặt. Đó là nỗi nhục mà cả Varendo lẫn thuộc hạ không bao giờ quên.

 Một kỵ sĩ khác, **Helwin**, khẽ nói:

 “Dù vậy… ngài Varendo có được lòng dân. Tôi thấy tận mắt ánh mắt của họ. Một khi dân chúng đứng lên… thì cả hội đồng cũng phải run rẩy.”

Cả lán im lặng. Mưa nhỏ bắt đầu rơi, gõ lộp bộp trên mái bạt. Varendo ngồi yên suốt, cho đến khi mọi tiếng bàn cãi tan biến, mới chậm rãi cất lời.

 “Ta biết các ngươi lo lắng. Nhưng hãy nhớ: một kỵ sĩ không chỉ sống bằng mảnh đất ban phong hay lời thề với hội đồng. Kỵ sĩ tồn tại là để bảo vệ con người. Nếu hội đồng đã quên điều đó… thì chúng ta càng phải nhớ.”

 Ông ngước nhìn ra ngoài, nơi dân chúng vẫn kiên nhẫn chờ nhận từng gói thóc, từng lát cá khô.

“Ngày hôm nay, chúng ta gieo hạt giống. Có thể mai đây hội đồng sẽ nổi giận, thậm chí tuyên ta là phản bội. Nhưng khi hạt giống đã nảy mầm… thì dù có đốt sạch đất đai, nó vẫn sẽ tìm đường sống lại.”

Giọng nói của ông trầm, nhưng vang vọng, khiến các kỵ sĩ cúi đầu, bàn tay đặt lên chuôi kiếm – không phải vì khao khát chiến đấu, mà vì niềm tin khó gọi tên.

 Bên ngoài, giữa cơn mưa lất phất, một đứa bé ôm chặt túi gạo vào ngực, nhìn theo Varendo với đôi mắt long lanh. Trong ánh mắt ấy không chỉ là sự biết ơn, mà còn là sự sùng kính.

 Và chính ánh mắt đó, sau này, sẽ trở thành ngọn lửa châm ngòi cho một cuộc xung đột lớn đến mức không ai có thể dập tắt.

 Cơn mưa rả rích rơi xuống, từng giọt chạm đất nứt nẻ khô cằn như tiếng thở dài của đất trời sau một năm hạn hán và đói khát. Trên bãi đất trước lán, những người dân ôm lấy bao gạo, nắm cá khô, hạt đậu, nhiều người bật khóc, nước mắt hòa vào mưa. Các kỵ sĩ đứng đó, áo giáp thẫm nước, ánh mắt bồn chồn. Họ vừa tự hào vì được dân chúng tung hô, vừa run rẩy vì biết Hội đồng cực Nam sẽ không dung thứ cho việc này.

 Varendo không vội rời đi. Ông tháo chiếc găng tay sắt, để mặc mưa xối vào bàn tay chai sạn, rồi quay sang các kỵ sĩ của mình. Giọng ông vang lên, trầm mà chắc, át cả tiếng mưa.

 “Các ngươi nghe không? Đất trời đã đổ mưa trở lại sau một năm khô hạn. Người dân mừng mưa không kém gì mừng chén cơm. Vậy thì, chúng ta có gì phải sợ? Hội đồng có thể gọi ta là kẻ cướp lương, là phản đồ… nhưng người dân sẽ nhớ rằng, chính hôm nay, ta và các ngươi đã đứng giữa nạn đói mà đưa họ qua bên kia lằn ranh của cái chết.”

 Ông bước lên một tảng đá ướt, để toàn bộ ánh mắt dồn về phía mình.

 “Kỵ sĩ không sinh ra để làm tay sai giữ kho của lãnh chúa. Chúng ta thề kiếm để bảo vệ nhân dân. Nếu Hội đồng đã quên điều đó, thì chúng ta càng phải khắc sâu vào tim. Cái danh, cái ghế, cái quyền lực… tất cả sẽ mục nát theo thời gian. Chỉ có nhân dân mới là gốc rễ của cõi cực Nam này.”

 Một cơn gió lạnh quét qua, thổi bay chiếc áo choàng sẫm màu của ông. Dưới mưa, khuôn mặt Varendo hằn sâu nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng rực, không phải của một kẻ thất bại trong quá khứ, mà của một thủ lĩnh đang được tôi luyện lại từ chính đau thương.

 “Hội đồng sẽ nổi giận, ta biết. Họ sẽ nhục mạ ta, ta biết. Có thể ngày mai, chúng ta bị gắn nhãn phản nghịch, ta cũng biết. Nhưng ta thề với các ngươi, nếu thanh kiếm này còn trong tay, ta sẽ không để bất cứ ai gọi chúng ta là lũ phản bội dân chúng.”

 Ông rút kiếm, mũi kiếm chĩa xuống đất lầy, để mưa rửa trôi lớp sắt cũ kỹ.

 “Hãy giữ bình tĩnh. Đừng vội coi đây là cuộc chiến với Hội đồng. Ngày này, giờ này, chúng ta chỉ có một kẻ thù: đói nghèo và chết chóc. Nếu một ngày Hội đồng buộc ta phải chọn, thì hãy nhớ – thanh kiếm này đã chọn rồi.”

 Các kỵ sĩ siết chặt chuôi kiếm. Nỗi lo trong mắt họ chưa tan hết, nhưng một luồng nhiệt dâng lên trong lòng, hòa vào hơi lạnh cơn mưa.

Một kỵ sĩ trẻ thì thầm:

 “Một năm rồi dân chúng mới lại được thấy mưa… và chúng ta, cũng được thấy hy vọng.”

 Trong tiếng mưa rơi ào ạt, tất cả cúi đầu trước Varendo. Dù biết phía trước là vực thẳm, họ vẫn thấy bàn tay mình được nắm chặt trong một lời thề chung – lời thề của kỵ sĩ cực Nam có thể là bước ngoặt

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận