Tập 01 hạt giống trung thành
Chương 04 Ngọn lửa dưới lưỡi gươm
0 Bình luận - Độ dài: 3,698 từ - Cập nhật:
Thành varendell
Bầu trời buổi sớm ở Varendell phủ một màu xám bạc nhạt, những dải mây mỏng kéo dài từ chân trời đến tận ngọn tháp canh phía đông, nơi lá cờ của nhà Valenhardt tung bay phấp phới trong gió. Dưới chân thành, sông Varenn chảy chậm rãi sau một mùa khô hạn dài, mặt nước phản chiếu ánh sáng yếu ớt của bình minh. Thành Varendell, ngã tư huyết mạch giữa cực nam và phương nam, vẫn chưa hẳn tỉnh giấc, nhưng trong khu doanh trại kỵ sĩ nằm sát tường thành phía tây, tiếng chuông sắt báo hiệu giờ đổi ca đã vang lên từ lâu.
Trong một căn phòng nhỏ bằng đá, hẹp nhưng gọn gàng, Dalla từ từ mở mắt. Chàng cảm nhận được cái lạnh len vào qua khe cửa sổ hẹp, hơi thở phả ra từng làn khói mờ. Đã một năm nay khí trời cực nam trở nên thất thường, buổi sáng thì lạnh buốt còn buổi trưa nóng hầm hập, nhưng Dalla đã quen với nhịp điệu ấy. Chàng xoay người, đôi vai căng cứng vì giấc ngủ ngắn và nhiều mộng mị. Trên tường, thanh kiếm của chàng – thứ tài sản quý giá nhất, cũng là biểu tượng duy nhất của danh dự – treo ngay ngắn.
Dalla không phải dòng dõi quý tộc, càng không phải hậu duệ của những kỵ sĩ danh tiếng. Chàng xuất thân từ một gia đình thợ rèn ở vùng đồng hoang phía nam sông Velka, nơi đất đai khô cằn và dân chúng sống dựa vào những đoàn buôn qua lại. Vậy mà giờ đây, chàng được khoác áo choàng trắng viền đỏ của kỵ sĩ cung đình, phục vụ trực tiếp dưới quyền công chúa Valesca – người đang nắm quyền quản lý toàn bộ cực nam thay cho vương triều và giáo hội. Đó là một vinh dự lớn, nhưng cũng là áp lực đè nặng lên đôi vai non trẻ của Dalla, mới vừa bước sang tuổi hai mươi sau mùa tro năm ngoái.
Chàng ngồi dậy, đưa tay chà mạnh vào mặt để xua đi cơn buồn ngủ. Ngoài kia, tiếng bước chân dồn dập trên hành lang đá, tiếng giáp sắt khua lách cách, và tiếng ai đó cất giọng khàn đặc gọi những kỵ sĩ trẻ dậy tập luyện buổi sáng. Dalla khoác lên người áo giáp nhẹ đã được đánh bóng, rồi quàng chiếc áo choàng vải dày để tránh gió. Trước khi bước ra khỏi phòng, chàng khẽ liếc thanh kiếm treo trên tường. Trong khoảnh khắc, ánh thép lạnh lóe lên, gợi lại cho Dalla ký ức về những thất bại trên thao trường – ký ức mà chàng thề sẽ xóa bỏ bằng chính đôi tay mình.
Con đường lát đá dẫn từ khu phòng ngủ đến sân tập còn phủ sương. Khi Dalla bước ra, bầu trời chuyển dần sang màu hồng nhạt, mặt trời nhú lên sau những mái ngói đỏ san sát trong thành Varendell. Sân tập rộng lớn trải đầy cát, có hàng chục kỵ sĩ trẻ đã bắt đầu những động tác khởi động đầu tiên: múa kiếm, giương khiên, đấu sức. Tiếng hô “Một! Hai! Ba!” vang vọng khắp nơi, hòa lẫn tiếng thép chạm vào nhau dồn dập.
Dalla nhập vào hàng. Cơ bắp chàng căng lên theo từng nhịp di chuyển. Trong lòng, một cảm giác vừa tự hào vừa căng thẳng bủa vây. Bởi lẽ không giống những kỵ sĩ con nhà quý tộc khác, mỗi bước tiến của Dalla đều bị soi xét, mỗi cú chém hay mỗi động tác chậm chạp đều có thể trở thành cái cớ để những kẻ coi thường xuất thân của chàng chế giễu.
Sau buổi tập ngắn, chuông nhà thờ trong thành đổ vang, báo hiệu buổi sáng đã bắt đầu. Những kỵ sĩ giải tán thành từng nhóm, có người đi tuần, có người quay về doanh trại chuẩn bị ca trực. Dalla được phân công hôm nay làm nhiệm vụ hộ vệ trong cung điện Varendell – nơi ở và cũng là nơi làm việc của công chúa Valesca.
Cung điện Varendell hiện ra sừng sững phía bắc thành: những bức tường đá trắng cao vút, mái vòm chạm khắc hình hoa hồng – biểu tượng của nhà Valenhardt, và những cửa sổ kính màu phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Dalla cùng ba kỵ sĩ khác tiến qua cổng chính, bước vào khoảng sân lát đá hoa cương sáng bóng. Mỗi bước chân ở đây như nhắc nhở chàng rằng mình đang đứng giữa trung tâm quyền lực của cực nam. Và rồi, khi bình minh lên cao, nàng xuất hiện.
Valesca Valenhardt, công chúa nhà Valenhardt, bước ra từ cánh cửa lớn phía đông cùng đoàn thị nữ. Nàng mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, thắt eo bằng dải lụa bạc. Mái tóc vàng óng buông xuống vai, phản chiếu ánh nắng đầu ngày như suối chảy. Dalla đứng nghiêm, bàn tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng nhưng trái tim đập dồn dập trong lồng ngực. Mỗi lần được chiêm ngưỡng dung nhan của Valesca vào buổi sớm, chàng lại thấy như thế giới xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp thở của chính mình và bước chân nhẹ nhàng của nàng trên nền đá.
Valesca dừng lại giữa sân, ngẩng đầu hít một hơi dài, đôi mắt xanh sâu thẳm ánh lên vẻ kiên nghị nhưng cũng thoáng chút mệt mỏi. Từ ngày anh trai nàng, Valenhardt V mất , nàng phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề: vừa là biểu tượng của dòng máu Valenhardt, vừa là điểm tựa duy nhất cho cực nam trong thời loạn. Nhìn nàng, Dalla không chỉ thấy một mỹ nhân kiêu sa, mà còn thấy một ngọn lửa bền bỉ chống chọi trước bão tố chính trị.
Chàng biết, bản thân mình chỉ là một kỵ sĩ nhỏ bé, chẳng thể nào lọt vào mắt nàng giữa hàng trăm, hàng ngàn kỵ sĩ khác. Nhưng chỉ riêng cái khoảnh khắc mỗi sáng được nhìn nàng bước đi, với nụ cười khẽ chớm trên môi khi chào những thị nữ, cũng đủ để Dalla cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa.
Trong lòng chàng, một giọng nói vang lên: “Ta phải mạnh mẽ hơn, phải trở thành một kỵ sĩ đủ sức đứng vững trước mọi ánh mắt. Để một ngày nào đó, khi nàng quay lại nhìn, sẽ không chỉ thấy một cái tên tầm thường… mà là một thanh kiếm xứng đáng để nàng gửi gắm niềm tin.”
Âm thanh dần dần nhộn nhịp của cung điện Varendell bắt đầu dâng lên theo ánh nắng ban mai. Từ những hành lang lát đá cẩm thạch chạy dài, tiếng giày gõ lộp cộp xen lẫn tiếng đối đáp nghiêm trang của thị quan và tiếng sột soạt váy áo của các thị nữ. Trên những bức tường treo đầy thảm thêu hình ảnh thánh chiến mùa tro, hình ảnh nhà Valenhardt giương cao kiếm đoàn quân và giáo hội vẫn còn sừng sững như lời nhắc nhở về một quá khứ chưa xa.
Dalla đứng gác ở cổng phụ dẫn vào vườn thượng uyển. Chàng giữ tư thế thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, như một pho tượng bằng thép sáng loáng. Nhưng bên trong bộ giáp, trái tim chàng không ngừng rung lên bởi ý nghĩ rằng chỉ cách vài dãy hành lang thôi, công chúa Valesca đang dùng bữa sáng muộn cùng các cố vấn thân cận. Chàng không có quyền bước vào đó, cũng chẳng bao giờ được nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng trong những bàn luận chính trị, nhưng cái cảm giác mình là một phần của thành lũy che chở cho nàng đã đủ khiến Dalla kiêu hãnh.
Đến giữa trưa, khi chuông đồng từ tháp lớn ngân vang, báo hiệu giờ cơm, Dalla được đổi ca trực. Chàng cùng các đồng đội rảo bước về doanh trại kỵ sĩ nằm trong khuôn viên thành. Doanh trại Varendell là một dãy nhà dài, xây bằng đá xám thô, không hoa lệ nhưng vững chãi. Bên trong, không khí nóng ấm từ bếp than hòa quyện mùi thịt nướng, mùi bánh mì đen mới ra lò, và mùi da thuộc từ những bộ giáp vắt trên tường.
Trong phòng ăn lớn, những dãy bàn gỗ thô xếp dài, mỗi bàn đủ chỗ cho hơn chục người. Các kỵ sĩ tụ tập lại, cởi bỏ mũ giáp, ngả người thoải mái, tiếng cười nói vang rộn. Ở đây, ranh giới giữa quý tộc và bình dân mờ nhạt hơn: họ đều là kỵ sĩ, đều mang lời thề trung thành với nhà Valenhardt và công chúa Valesca.
Dalla chọn một chỗ ở gần cuối bàn, nơi có mấy gương mặt quen thuộc: Albecht – kỵ sĩ lớn tuổi hơn chàng vài năm, vốn nổi tiếng là người luyện kiếm khắc nghiệt nhưng tính khí hào sảng; Lorven – tay giáo dài nhanh nhẹn, thường cười đùa nhiều hơn đánh; và Helder – một gã to lớn, có giọng cười như sấm nhưng lại sợ bóng tối.
Bữa trưa đơn giản: bánh mì thô, súp đậu, vài miếng thịt muối, và rượu nhạt. Nhưng trong không khí ồn ào, nó trở thành một bữa tiệc thực sự. Lorven vừa nhai vừa huơ tay kể về chuyện một kỵ sĩ bị thị nữ bắt gặp ngáy to trong thư viện. Helder nghe xong cười ngặt nghẽo, vỗ mạnh vào lưng Albecht khiến rượu trong cốc tràn ra bàn.
“Chà, nếu hội đồng cực nam mà nghe thấy thì chắc sẽ lập hẳn sắc lệnh: "cấm ngáy trong thư viện, tội ngang bằng xúc phạm thánh ca!” – Lorven giễu cợt, khiến cả bàn cười ầm lên.
Một kỵ sĩ trẻ ngồi gần đó chen vào:
“Nghe nói hội đồng còn định ban quy định về cách kỵ sĩ phải đi đứng, ăn uống. Chẳng lẽ mai mốt vào bữa, chúng ta cũng phải chào kiếm trước khi đưa bánh mì vào miệng?”
Tiếng cười lại bùng nổ. Albecht thì khoát tay, giọng trầm vang:
“Hội đồng thì cứ hội đồng, còn kỵ sĩ thì vẫn là kỵ sĩ. Chúng ta đâu phải bầy chó để bị dắt dây. Ai dám đứng trước ta bảo phải ăn thế nào, ta sẽ dí mũi kiếm vào cổ hắn!”
Câu nói dứt khoát, mạnh mẽ, khiến nhiều kẻ gật gù hưởng ứng. Nhưng cũng có kẻ liếc mắt quanh, vì biết rằng giữa phe hội đồng cực nam và phe của những người theo Varendo, ranh giới càng ngày càng căng thẳng.
Không khí càng trở nên náo nhiệt hơn khi một kỵ sĩ trẻ vừa mới được bổ nhiệm từ phía nam ngồi vào bàn. Gương mặt cậu còn non trẻ, nhưng ánh mắt rạng ngời. Người ta thì thào rằng chàng ta có chút liên hệ xa với dòng Dekken – nơi nổi danh vì sản sinh ra Dekken, kỵ sĩ danh dự mùa tro khiến bao người kinh hãi.
Ngay lập tức, cả bàn đổ dồn ánh mắt trêu chọc.
“Ô hô, ngươi đến từ dòng Dekken sao? Vậy chắc đã từng thấy lão Dekken luyện kiếm chứ?” – Lorven chống cằm hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
Cậu kỵ sĩ trẻ đỏ mặt: “Không… ta chỉ nghe kể thôi.”
Helder phá lên cười: “Nghe kể cũng đủ rồi! Ta từng đứng cách lão ta một trăm bước, mà vẫn thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Như thể thanh kiếm của lão có thể vươn qua không khí mà chém vào cổ ta bất cứ lúc nào!”
“Đúng, đúng!” – một người khác chen vào – “Ta nhớ năm ngoái, có kẻ thách đấu lão trong quán rượu. Chưa kịp rút kiếm thì hắn đã quỳ gối, mồ hôi đầm đìa. Chỉ vì Dekken nhìn hắn một cái thôi!”
Tiếng cười rộ lên, kèm theo những lời trêu chọc nhắm vào cậu kỵ sĩ trẻ. Cậu ta cười gượng, vừa xấu hổ vừa hãnh diện vì được gắn liền với cái tên ấy.
Dalla ngồi lặng lẽ hơn, chỉ mỉm cười khi nghe những câu chuyện. Trong lòng chàng, nỗi ngưỡng mộ với những kỵ sĩ danh tiếng như Dekken hòa lẫn sự tự ti. So với họ, mình chỉ là kẻ mới tập tễnh, tay kiếm còn vụng về, chưa chịu nổi nổi quá hai đòn của Albecht trong buổi tập. Nhưng cũng chính sự bất lực đó thôi thúc chàng phải cố gắng nhiều hơn, để một ngày nào đó được ngồi giữa bàn này mà không còn chỉ là “kẻ đến sau”.
Câu chuyện dần rẽ sang đủ thứ đề tài: từ những trận tỉ đấu sắp tới trong thành, đến việc ai lén lút đem rượu từ chợ vào doanh trại, thậm chí cả chuyện một kỵ sĩ già từng say rượu đến mức tưởng mình là vua rồi leo lên bàn hô “Thiên hạ thái bình!” trước khi ngã lăn ra bất tỉnh.
Tiếng cười, tiếng rượu va vào cốc, tiếng thì thầm mỉa mai hội đồng cực nam, tất cả hòa trộn thành một không khí vừa sôi nổi vừa tiềm ẩn bất an. Và giữa đó, Dalla cảm nhận rõ rệt sự ấm áp của tình đồng đội – thứ khiến chàng, một kẻ xa lạ từ miền nam nghèo khó, tìm thấy chỗ đứng giữa Varendell phồn hoa nhưng đầy hiểm họa.
Sau bữa trưa, ánh nắng gay gắt của ban trưa đổ xuống sân tập vũ khí phía sau cung điện . Nơi ấy là một khoảng sân rộng lát đá nhám, bao quanh bởi dãy tường thành thấp và những cột gỗ dùng để treo vũ khí. Tiếng thép chạm thép, tiếng hò reo của kỵ sĩ trẻ, và tiếng bước chân rầm rập trên nền đá tạo thành một bản nhạc hỗn loạn nhưng quen thuộc — nhạc điệu của lửa và sắt của các kỵ sĩ hộ vệ Varendell.
Albecht, với dáng người rắn chắc, vai khoác áo giáp nhẹ thay vì giáp toàn thân, bước ra giữa sân. Trên tay hắn, thanh kiếm tập bằng thép cùn nhưng nặng trĩu lấp lánh dưới nắng. Gương mặt Albecht bình thản, nhưng ánh mắt ánh lên sự hứng thú như kẻ săn mồi vừa nhìn thấy con mồi nhỏ.
Dalla hít một hơi sâu, cởi bỏ mảnh áo giáp ngoài, chỉ giữ lại giáp ngực và bao tay. Chàng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm dọc sống lưng, không chỉ vì sức nóng từ mặt trời mà còn bởi áp lực trước mặt. Đây không phải là lần đầu chàng đấu luyện, nhưng lần nào đứng trước Albecht cũng khiến tim chàng đập mạnh, như thể lồng ngực không đủ rộng để chứa nỗi hồi hộp.
“Dalla!” — một giọng hò reo vang lên từ dãy kỵ sĩ đứng xem. “Cẩn thận đấy, coi chừng ngươi chỉ còn đủ sức chống được một đòn thôi!”
Tiếng cười rộ lên, có kẻ huýt sáo chọc ghẹo. Dalla mím môi, cố giữ bình thản.
Albecht nheo mắt nhìn chàng, cười nhếch môi:
“Đừng sợ. Chỉ cần ngươi chịu nổi hai đòn của ta, ta sẽ cho phép ngươi mời ta một cốc rượu tối nay.”
“Còn nếu ta chống được ba đòn thì sao?” – Dalla bất giác hỏi, giọng run nhưng quyết liệt.
“Ba đòn à?” – Albecht bật cười lớn, lắc đầu – “Nếu được ba đòn, ta sẽ cúi đầu gọi ngươi là huynh trưởng ngay trước mặt công chúa Valesca.”
Cả sân tập nổ tung tiếng cười. Đối với họ, đó chẳng khác gì trò đùa. Nhưng với Dalla, lời hứa kia lại như một ngọn lửa ngầm, thôi thúc chàng siết chặt chuôi kiếm, hít sâu thêm một lần nữa.
Tiếng kèn báo hiệu vang lên. Hai người bước vào tư thế chuẩn bị. Không gian như lắng xuống, chỉ còn tiếng gió lùa qua dãy cờ treo trên tường thành.
Albecht lao lên trước, bước chân mạnh mẽ như sấm, kiếm chém xéo từ vai xuống hông. Dalla vội vã đưa kiếm lên đỡ. Tiếng "choang!" vang lên chói tai, toàn thân chàng chấn động dữ dội. Lực từ Albecht dội qua lưỡi kiếm làm tay Dalla run lên, vai tê dại như bị búa tạ giáng xuống.
Chưa kịp lấy lại thăng bằng, nhát chém thứ hai đã ập tới, nhanh hơn hẳn. Albecht xoay người, mũi kiếm quét ngang ở tầm ngực. Dalla gồng mình nhảy lùi, kiếm của chàng va vào kiếm đối phương, tia lửa bắn tóe dưới ánh nắng. Cú va chạm mạnh đến mức Dalla ngã khuỵu xuống, đầu gối chạm nền đá.
“Đấy! Hai đòn rồi!” – tiếng la ó vang dậy.
Một số kỵ sĩ cười rần rần, vỗ tay hưởng ứng. Số khác lại huýt sáo, cổ vũ cho Dalla đứng dậy. Chàng cảm thấy mồ hôi tràn xuống trán, vị máu tanh nơi khóe môi khi vô tình cắn phải . Nhưng giữa tiếng cười chế nhạo, đôi mắt chàng sáng rực.
Chàng đứng dậy, nhấc kiếm, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:
“Đánh tiếp đi. Ta chưa ngã hẳn.”
Albecht hơi khựng lại, rồi cười lớn, ánh mắt như lóe lên tia tôn trọng. Hắn xoay thanh kiếm, bước vòng quanh Dalla như con sói thử thách con mồi nhỏ nhưng liều lĩnh.
“Được thôi, Dalla. Vậy hãy xem liệu ngươi có đủ sức để giữ lời của chính mình hay không.”
Cả sân tập nín lặng chờ đợi đòn kế tiếp. Bầu không khí ngột ngạt đến mức từng nhịp tim của Dalla cũng vang lên như tiếng trống trận.
Albecht hít một hơi sâu, bàn chân giẫm mạnh xuống nền đá, cơ bắp cánh tay nổi cuồn cuộn dưới lớp giáp nhẹ. Hắn di chuyển vòng quanh Dalla với sự bình thản của kẻ từng quen chiến trường, từng đoạt mạng người chỉ bằng một đường gươm. Trong mắt hắn, trận tỷ đấu này chỉ là một trò giải trí, một màn biểu diễn cho đám kỵ sĩ trẻ đang reo hò phía ngoài, nhưng với Dalla, đây là tất cả. Đây là cơ hội duy nhất để khẳng định bản thân trước đồng đội, trước công chúa, trước chính cái bóng nghi ngờ luôn đè nặng trong lòng chàng.
Không khí trở nên đặc quánh. Ánh nắng chiều rót xuống, hắt những vệt dài trên mặt sân, phủ lên hai thân ảnh như hai tượng đồng chờ giây phút quyết định. Những kỵ sĩ đứng quanh lặng thinh, chỉ còn tiếng thở gấp của Dalla và bước chân chậm rãi của Albecht dội vang trong không gian.
“Đứng vững đi, Dalla,” Albecht khẽ nói, giọng như sấm rền nhưng pha chút khích lệ. “Đòn này sẽ cho ngươi biết khoảng cách giữa chúng ta lớn đến mức nào.”
Rồi hắn bất ngờ lao tới. Nhanh như gió cuốn, Albecht xoay người, vung kiếm theo đường vòng cung hiểm hóc, nhát chém mạnh đến mức không khí cũng rít lên một tiếng ghê người. Dalla thấy tất cả mờ đi, tim đập dồn dập, đôi chân muốn nhũn ra, nhưng lý trí hét lên: “Đỡ lấy!”
Chàng gồng mình, dồn toàn bộ sức lực còn sót lại vào cánh tay. Thanh kiếm của chàng chạm vào lưỡi kiếm đối phương, tia lửa tóe lên. Nhưng lực từ Albecht quá khủng khiếp. Cú va đập như sấm sét đánh ngang ngực, đẩy Dalla bay ngược ra sau, lăn tròn trên nền đá. Thanh kiếm bật khỏi tay, xoay một vòng rồi rơi cách đó vài bước.
Một tiếng "choang" vang vọng.
Khung cảnh bùng nổ tiếng hò hét. Một số kỵ sĩ cười ngặt nghẽo, ôm bụng vỗ đùi. Số khác trầm ngâm, gật đầu với vẻ tôn trọng. Không một ai phủ nhận được rằng Dalla đã cắn răng chịu đựng trọn vẹn hai đòn, thậm chí còn cố gắng chống lại đòn thứ ba.
Albecht không cười. Hắn đứng sững lại, hạ thấp mũi kiếm, nhìn Dalla đang thở dốc dưới nền đất. Đôi mắt hắn ánh lên thứ gì đó khác thường — không còn khinh thường, mà là sự tôn trọng hiếm hoi. Hắn tiến lại, chìa tay ra. “Ngươi chưa thắng được ta, nhưng ngươi không hề bỏ chạy. Với ta, thế là đủ.”
Dalla ngẩng đầu, mồ hôi chảy ướt gương mặt, máu rỉ ở khóe môi. Chàng do dự một thoáng rồi nắm lấy bàn tay ấy, đứng lên. Xung quanh, tiếng ồn ào lắng xuống, thay vào đó là những ánh nhìn khác lạ từ đồng đội. Họ không còn thấy một kỵ sĩ yếu đuối, mà thấy một người dám ngẩng cao đầu trước sức mạnh của Albecht, dù chỉ trong chốc lát.
Một kỵ sĩ trẻ từ phía ngoài cười lớn, hét to:
“Dalla! Ngươi ít nhất cũng khiến Albecht phải nghiêm túc rồi đấy!”
Cả sân bật cười rộ, nhưng lần này không còn tiếng châm chọc, mà là tiếng cười chan hòa. Những tiếng vỗ tay vang lên, hòa với tiếng cười sảng khoái, khiến không khí trong doanh trại bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Albecht khoác vai Dalla, giọng trầm ấm:
“Uống với ta tối nay huynh đệ. Ngươi xứng đáng được ta mời rượu ha ha , cho dù chỉ chịu nổi hai đòn.”
Dalla gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm vui lẫn tự hào. Trong lòng chàng, một niềm tin mới chớm nở: rằng một ngày nào đó, chàng sẽ thực sự đứng ngang hàng với Albecht, không chỉ trong mắt đồng đội, mà cả trước mặt công chúa Valesca.
Xa xa, tiếng chuông thành Varendell vang vọng, báo hiệu giờ chiều đã đến. Ánh nắng nghiêng dần, đổ bóng dài lên sân tập. Giữa khung cảnh ấy, Dalla thấy lòng mình lặng đi, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm — một ngọn lửa nhỏ nhưng bền bỉ, không dễ gì dập tắt.


0 Bình luận