Chương 8: Buổi Tiệc và Ánh Sáng trong Đêm Mưa
Mưa bắt đầu nặng hạt khi chiếc taxi cũ rẽ vào con đường lát đá dẫn đến Khách sạn B. Những vũng nước trên mặt đường loang ra những phản chiếu lung linh của ánh đèn pha, như hàng triệu viên kim cương vụn bị vỡ ra và rải khắp mặt đường. Băng cảm nhận rõ hương mùi mưa và hơi ẩm của đất đá, khiến cô hồi hộp hơn bao giờ hết. Cảm giác như cả thành phố đang bị cuốn vào một bức màn sương ướt át, nơi mà mọi bí mật đều có thể bị lộ ra bất cứ lúc nào.
Đoàn Thanh Tâm, trong bộ váy dạ hội màu xanh ngọc lấp lánh, trông thật khác biệt so với vẻ kín đáo thường ngày. Cô bước sát vào tai Băng và thì thầm:
“Em sẵn sàng chưa?”
Băng gật đầu, dù tim đập nhanh và đầu óc căng thẳng. “Hơn bao giờ hết,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Khi hai người xuống xe, họ chọn cách đi bộ một quãng ngắn để tránh bị chú ý. Khách sạn B nổi bật với kiến trúc hiện đại, sảnh chính rộng lớn và những tấm kính cao, phản chiếu ánh đèn đường ướt. Dòng người vội vã chạy vào sảnh tạo ra một âm thanh nhộn nhịp xen lẫn tiếng mưa rơi đều đều trên mái hiên.
Buổi tiệc sinh nhật của bà Khang được tổ chức tại tầng 15, nơi mà ánh sáng pha lê từ những chiếc đèn chùm rực rỡ soi xuống sảnh, tạo nên một không gian xa hoa, sang trọng, hoàn toàn trái ngược với bầu trời u ám bên ngoài. Những vị khách quyền lực xuất hiện khắp nơi: các quan chức chính phủ, doanh nhân, những gương mặt quen thuộc của giới thượng lưu thành phố P. Băng cảm nhận rõ sự áp lực trong không khí, từng ánh mắt dõi theo mỗi bước chân cô và Tâm.
“Kế hoạch vẫn như cũ,” Băng thì thầm, tay giữ chặt chiếc túi xách chứa chiếc máy ghi âm nhỏ, linh kiện đặc biệt mà cô đã chuẩn bị cả tuần. “Chúng ta sẽ đợi cơ hội để tách ông Khang ra một góc.”
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
“Chào mừng đến với buổi tiệc.”
Băng và Tâm quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Hải. Vẻ điềm tĩnh thường thấy ở anh ta đã biến mất, thay bằng nụ cười nửa miệng mỉa mai, khó đoán. Hải rút điện thoại và ra hiệu cho ai đó. Một cơn lạnh sống lưng chạy dọc theo Băng, nhưng cô vẫn phải giữ bình tĩnh.
“Đừng để hắn làm em phân tâm,” Tâm nói, siết chặt tay Băng, như muốn truyền cho cô sự kiên định. “Chúng ta tiếp tục.”
Họ hòa vào dòng người, di chuyển khéo léo qua sảnh. Tâm dẫn đường, mắt quan sát mọi ngóc ngách. Băng cố tìm một vị trí thuận lợi để bật máy ghi âm mà không bị chú ý. Trong khi đó, cô thoáng thấy Trần Minh Đức đứng gần quầy bar, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng khi nhìn thấy cô. Anh liên tục ra hiệu bằng mắt, nhưng Băng không hiểu được thông điệp. Một cảm giác quen thuộc, gợi lại ký ức về những lần bị phản bội trước đây, ùa về trong cô. Cô đành tạm thời bỏ qua, tập trung vào nhiệm vụ chính.
Khi hai người tiến đến gần ông Khang, Băng giả vờ làm đổ ly rượu vang, tạo ra một khoảnh khắc hỗn loạn nhỏ để tiến gần mục tiêu. Nhưng ngay khi cô định bật máy ghi âm, một người phục vụ va vào cô, khiến chiếc máy rơi xuống sàn và ngấm đầy rượu vang đỏ.
“Xin lỗi, cô có sao không?” giọng phục vụ khách sáo, nhưng ánh mắt lướt qua chiếc máy ghi âm với một nụ cười bí ẩn. Băng nhận ra mình đã rơi vào bẫy, nhưng chưa có thời gian phản ứng.
“Quá muộn rồi,” giọng ông Khang vang lên từ phía sau.
Băng quay lại, thấy ông Khang đứng đó, ánh mắt đầy quyền lực. “Ta đã biết các cô sẽ làm gì. Cả kế hoạch này, cả chiếc USB trong túi con gái ta.”
“Băng !” Tâm thốt lên, vừa hoảng hốt vừa tức giận. “Bố đã biết từ lúc nào?”
“Ngay từ lúc con đưa ra ý tưởng ngu ngốc đó,” ông Khang trả lời, giọng trầm mà đầy uy quyền. “Con nghĩ ta có thể để con một mình đối đầu với tập đoàn như ZPY sao? Mọi hành động của con đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.”
Hải và hai người đàn ông khác tiến đến, chuẩn bị thu giữ USB. Sự tuyệt vọng bủa vây Băng, cảm giác thất bại gần như nghiền nát cô. Cô nhìn vào mắt Tâm, thấy một nỗi đau sâu thẳm, nhưng vẫn nắm chặt tay cô đồng minh duy nhất lúc này.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trong phòng tắt ngúm. Tiếng nhạc dừng hẳn, nhường chỗ cho tiếng la hét hoảng loạn của khách mời. Không gian chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng nhấp nháy từ điện thoại di động vài vị khách lo lắng bật lên.
“Cái quái gì thế?” ông Khang hét lên, giọng đầy tức tối.
Một giọng trầm ổn vang lên từ phía sân khấu:
“Đã quá muộn rồi, thưa ông Khang.”
Ánh đèn flash đồng loạt bật lên, chiếu sáng toàn bộ sân khấu. Đại úy Nguyễn Hải Long, mặc bộ vest đen lịch lãm, đứng đó cùng nhóm nhân viên an ninh. Ánh mắt anh kiên quyết, nhìn thẳng vào Băng:
“Chúng tôi đã có tất cả bằng chứng. Tất cả mọi người đã bị theo dõi từ lúc đầu.”
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ dưới sảnh, bước chân rầm rập trên hành lang. Ông Khang, bà Khang và Hải bị bao vây, mọi nỗ lực chống cự trở nên vô vọng trước lực lượng áp đảo.
Băng và Tâm đứng sát nhau, lắng nghe âm thanh hỗn loạn xung quanh. Cả hai đều hiểu rằng, sự hợp tác bí mật này là bất ngờ mà ông Khang không hề lường trước. Ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc, truyền cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối.
“Chúng ta đã làm được,” Tâm thở nhẹ, giọng vừa mỉm cười vừa đầy xúc động.
Băng đáp lại bằng ánh mắt rực sáng, lòng tràn đầy niềm tin và quyết tâm: “Chúng ta chưa kết thúc đâu. Nhưng ít nhất tối nay, chúng ta đã thắng một trận quan trọng.”
Ánh sáng từ các điện thoại di động, đèn chớp của cảnh sát, và những phản chiếu trên mặt sàn ướt hòa quyện, tạo thành một khung cảnh kỳ ảo, vừa lộng lẫy vừa đầy nguy hiểm. Mưa bên ngoài vẫn rơi, hòa cùng tiếng còi cảnh sát, nhịp tim của Băng và Tâm đập cùng một nhịp, cảm giác vừa hồi hộp vừa nhẹ nhõm.
Trong lòng Băng, nhiều cảm xúc đan xen: lo lắng cho tương lai, phẫn nộ vì những tháng ngày bị đe dọa, nhưng đồng thời là cảm giác chiến thắng ngọt ngào, khi chứng kiến công lý bắt đầu thực hiện. Tâm, bên cạnh cô, cũng cảm nhận được sức mạnh của sự đồng hành và lòng trung thành.
Dòng người bắt đầu được hướng dẫn ra khỏi sảnh, một số khách vẫn còn hoảng loạn, ánh mắt nhìn quanh dò xét. Băng lén quan sát ông Khang, thấy ông ta bị bao vây nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, quyền lực. Nhìn ánh mắt đầy tính toán ấy, cô hiểu rằng trận chiến này chưa kết thúc, nhưng ít nhất cô và Tâm đã mở ra cơ hội.
Khi cảnh sát tiến gần hơn, Hải bị bắt giữ, cúi đầu trong sự thất vọng và bối rối. Băng thoáng nghĩ đến những lần anh xuất hiện từ đầu, những hành động tưởng như hỗ trợ giờ mới lộ ra là một phần kế hoạch kiểm soát cô. Một cảm giác vừa đau vừa nhẹ nhõm trỗi dậy: cuối cùng mọi thứ đã được phơi bày.
Băng và Tâm rút ra khỏi dòng người, đứng lại một góc, trong tiếng mưa lẫn ánh sáng của sảnh. Cả hai đều im lặng, nhưng sự im lặng này chứa đầy những thông điệp không lời: tin tưởng, đồng hành, và quyết tâm hướng tới những gì phải làm tiếp theo.
Tâm nhẹ nhàng nắm tay Băng:
“Đêm nay, chúng ta đã chiến thắng. Nhưng còn nhiều thứ phải làm.”
Băng nhìn sâu vào mắt cô đồng minh, thấy trong đó vừa là sự mệt mỏi, vừa là một sức mạnh mới. “Em biết. Nhưng có chị bên cạnh, em không sợ nữa.”
Ngoài sảnh, mưa vẫn rơi nặng hạt, phản chiếu ánh sáng lung linh từ những chiếc đèn chùm và điện thoại. Khung cảnh vừa đẹp vừa dữ dội, giống như chính hành trình của họ: đầy gian nguy nhưng cũng tràn ngập hy vọng.
Cảnh tượng cuối cùng của chương này là Băng và Tâm đứng cạnh nhau, nhìn về phía đại úy Hải Long và lực lượng cảnh sát. Họ biết rằng hôm nay là một chiến thắng quan trọng, nhưng cũng là bước khởi đầu cho cuộc chiến dài hơi phía trước với những thế lực quyền lực vẫn đang ẩn mình, chờ cơ hội phản công.
Trong lòng Băng, một niềm tin mới được thắp lên: sự thật sẽ không thể bị chôn vùi, và công lý, dù chậm rãi, cũng sẽ đến. Tâm, đứng bên cạnh cô, cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ, một sự tin tưởng không thể phá vỡ, sẵn sàng đối mặt mọi nguy hiểm phía trước.
Và khi ánh sáng của các đèn pha cảnh sát phản chiếu trên mặt sàn ướt, hòa cùng tiếng mưa đều đều, cả hai biết rằng đêm mưa này, trong bão tố của quyền lực và âm mưu, họ đã tìm thấy nhau – tìm thấy đồng minh, và tìm thấy chính bản thân mình.


0 Bình luận