Đảo Mắt Rồng
Takopi Chupa AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 2,573 từ - Cập nhật:

Đồng hồ chỉ 8h45 tối, nhưng bến phà đã vắng tanh. Ánh đèn đường thưa thớt tạo ra những vệt sáng vàng lập lòe trên mặt nước đen, còn lại là bóng tối bao phủ khắp nơi. Lê Hạ Băng đứng cạnh một cây cột đèn, chiếc áo vàng ôm sát người, tay cầm chắc chiếc túi đựng máy ảnh và thiết bị ghi âm. Cô liên tục nhìn đồng hồ, lòng đầy lo lắng về cuộc thám hiểm sắp tới.

Tiếng bước chân trên sàn gỗ khiến cô quay lại. Đoàn Thanh Tâm bước ra từ bóng tối, mặc một bộ quần áo đen giản dị, tóc buộc gọn sau gáy. Trên vai cô mang một chiếc ba lô có vẻ khá nặng.

"Bác sĩ đến rồi." Băng chào hỏi, cảm thấy yên tâm hơn khi thấy Tâm.

"Thiết bị xét nghiệm nước đã sẵn sàng." Tâm nói, giọng tỏ ra bình tĩnh nhưng Băng vẫn cảm nhận được sự căng thẳng trong ánh mắt cô. "Hy vọng đêm nay chúng ta sẽ tìm được những gì cần thiết."

Đúng 9 giờ, Nguyễn Văn Hải xuất hiện từ phía cuối bến tàu. Anh ta mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, mang theo một chiếc túi vải nhỏ và một chiếc đèn pin chuyên dụng. Khi thấy Tâm, Hải có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Chào bác sĩ Tâm." Hải lên tiếng chào hỏi: "Em không ngờ bác sĩ cũng tham gia."

"Những gì liên quan đến độc chất trong môi trường đều thuộc về chuyên môn của tôi." Tâm đáp, giọng chính thức.

Băng nhận ra có một chút căng thẳng giữa hai người, nhưng không hiểu rõ nguyên nhân. "Chúng ta đi thôi." Cô nói: "Khu vực cần khám phá ở đâu?"

Hải chỉ về phía xa: "Phía bắc Vịnh P, có một khu vực mà công ty P đang thuê để làm dự án. Về chính thức thì đó là dự án cải tạo cảnh quan, nhưng em nghi ngờ họ đang làm việc khác."

Ba người đi bộ dọc theo bờ biển, tránh những khu vực có đèn sáng. Đường đi khá xa, khoảng 2 km, qua những khu dân cư thưa thớt và đoạn rừng phòng hộ ven biển. Tiếng sóng vỗ bờ và tiếng côn trùng kêu trong đêm là âm thanh duy nhất đi cùng họ.

"Đây rồi." Hải dừng lại trước một hàng rào sắt có biển cảnh báo: "Khu vực thi công - Cấm vào". Đằng sau hàng rào là một khu đất rộng với nhiều cỗ máy xây dựng và đống vật liệu. Nhưng điều lạ là, không có bất cứ dấu hiệu thi công nào. Mọi thứ đều im lặng.

"Lạ quá." Băng quan sát: "Nếu đây là công trình thì tại sao không có canh gác?"

Tâm chỉ về phía biển: "Hai người nhìn kia."

Từ khu vực dự án, có một đường ống lớn nối thẳng ra biển, đường kính khoảng 1 mét, màu xám xỉn lấp ló trong bóng tối. Xung quanh miệng ống, nước biển có màu sẫm hơn so với vùng nước xung quanh.

"Đường ống xả thải." Hải thì thầm: "Em đã đúng."

Tâm mở ba lô, lấy ra một bộ dụng cụ xét nghiệm nước nhỏ gọn : ”Chúng ta cần mẫu nước gần đường ống đó." Cô nói: "Nhưng phải rất cẩn thận."

Ba người tìm cách trèo qua hàng rào. May mắn là hàng rào không có dây thép gai. Họ chui qua một khoảng hở dưới hàng rào và lẻn vào khu vực dự án.

Bên trong, cảnh tượng khác hẳn so với bên ngoài. Khắp nơi là những thùng sắt lớn có ký hiệu nguy hiểm, các đường ống nối từ thùng này đến thùng khác, và cuối cùng đổ ra đường ống dẫn ra biển. Mùi hóa chất nồng nặc khiến cả ba người phải bịt mũi.

"Này là một hệ thống xả thải hoàn chỉnh." Tâm quan sát: "Họ đang pha trộn nhiều loại hóa chất khác nhau rồi xả trực tiếp ra biển."

Băng chụp ảnh một cách điên cuồng, từ những thùng hóa chất đến các đường ống, đến biển số nhãn hiệu trên các thùng. Đột nhiên, cô nhận ra một thùng có ghi dòng chữ quen thuộc: "ZPY Industries - Chất thải độc hại - Cần xử lý đặc biệt."

"ZPY Industries?" Băng đọc to: "Công ty này có liên quan gì đến công ty P không?"

Tâm nghe thấy cái tên đó, khuôn mặt trở nên tái mét: "ZPY? Đó là công ty mẹ của Công ty P." Cô nói, giọng run rẩy: "Và ZPY cũng là công ty mà... mà bố tôi điều hành."

Băng và Hải đồng thời quay lại nhìn Tâm, mắt mở to kinh hoàng.

"Bố bác sĩ?" Băng hỏi, không tin vào tai mình.

Tâm gật đầu, nước mắt chảy dài: "Giờ 2 người đã hiểu tại sao tôi không thể đối mặt với họ rồi chứ? Làm sao tôi có thể tố cáo chính bố ruột mình?"

Hải đặt tay lên vai Tâm: "Chị Tâm, chính vì thế chị mới quan trọng hơn. Chị hiểu về họ, biết cách họ hoạt động. Chúng em cần chị."

"Không..." Tâm lắc đầu: "Tôi không thể. Tôi đã làm điều này một lần rồi, và tôi đã mất mọi thứ."

Đột nhiên, tiếng máy móc nổ vang lên từ xa. Ba người cùng quay về phía âm thanh, nhìn thấy ánh đèn pha của một chiếc xe tải lớn đang tiến về phía khu vực họ đang đứng.

"Nhanh, chúng ta phải trốn!" Hải thì thầm.

Nhóm ba người nhanh chóng chạy về phía rừng phòng hộ, trốn sau những tàng cây dậy. Từ đó, họ quan sát thấy chiếc xe tải dừng lại gần khu vực thùng hóa chất. Hai người đàn ông bước xuống xe, một người mặc vest đen, còn người kia mặc áo công nhân.

"Hôm nay xả bao nhiều?" Người mặc vest hỏi.

"20 thùng chất thải từ nhà máy Z." Người công nhân đáp: "Ông chủ dặn phải xả hết trước khi có thanh tra."

"Tốt. Cứ tiếp tục theo kế hoạch. Và nhớ không để lại dấu vết."

Băng chụp ảnh cảnh này, tay run rẩy vì hồi hộp. Đây chính là bằng chứng cô cần. Nhưng khi đang tập trung chụp ảnh, chiếc điện thoại của cô bỗng nhiên phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.

Hai người đàn ông lập tức quay về phía âm thanh.

"Có ai đó ở đó!" Người mặc vest hét lên.

"Chạy!" Hải thì thầm gấp gáp.

Ba người lao ra khỏi khu rừng, chạy về phía bờ biển. Sau lưng, tiếng chân và tiếng hét đuổi theo ngày càng gần. Băng cảm thấy phổi như bỏng rát, nhưng không dám dừng lại.

"Theo tôi!" Tâm bỗng nhiên lên tiếng, rẽ về phía một con đường nhỏ mà Băng không hề biết: “Tôi biết đường tắt!"

Họ chạy qua những con hẻm nhỏ, qua khu dân cư ngủ yên, cuối cùng dừng lại ở một quán café đã đóng cửa. Cả ba người đều thở hổn hển, tim đập như trống.

"Chúng ta thoát được rồi." Hải nói, tay áp lên ngực: "Nhưng họ có thể đã nhìn thấy mặt chúng ta."

"Không sao." Tâm nói, bình tĩnh trở lại: "Khu vực đó tối thui, họ không thể nhìn rõ được."

Băng mở điện thoại kiểm tra những bức ảnh vừa chụp. May mắn thay, cô đã kịp ghi lại được cảnh hai người đàn ông và đoạn hội thoại về việc xả 20 thùng chất thải. Đây là bằng chứng quan trọng.

"Chúng ta có bằng chứng rồi." Cô nói, giọng đầy phấn khích

 "Và tôi cũng thu được mẫu nước." Tâm cầm lên một chiếc lọ nhỏ đựng nước màu hơi vàng đục: "Sáng mai tôi sẽ đem về phòng thí nghiệm phân tích."

"Vậy bước tiếp theo là gì?" Hải hỏi.

"Em cần viết bài báo với những bằng chứng này." Băng suy nghĩ: "Nhưng trước đó, chúng ta cần tìm hiểu thêm về ZPY Industries và mối liên hệ với Công ty P."

Tâm im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi có thể giúp 2 người điều đó. Nhà tôi còn lưu một số tài liệu từ thời tôi làm việc cho họ. Nhưng..." Tâm ngập ngừng: "Điều đó có nghĩa là tôi phải về nhà, nơi mà... nơi mà bố tôi có thể biết được."

"Chúng em có thể đi cùng chị." Băng đề nghị: "Để bảo vệ lẫn nhau."

"Không được." Tâm lắc đầu kiên quyết: "Càng nhiều người càng nguy hiểm. Tôi sẽ đi một mình, lấy tài liệu rồi mang đến cho 2 người ."

“Nhưng em cảm thấy chị đi một mình sẽ rất nguy hiểm đặc biệt chúng ta mới bị phát hiện lúc nãy , rất có thể bố chị đã nghi ngờ thì sao?” Băng thành thật đáp như thể cô rất lo lắng cho Tâm mà cô không hề hay biết, có lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

“ Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu em dù sao đó cũng là bố chị mà, nếu có bị phát hiện thì ông ấy sẽ bỏ qua cho chị nhưng còn hai đứa thì chị không muốn vì chị mà 2 em phải dính dáng vào chuyện này.” Tâm bèn nói mà lòng ngập ngừng rất lo cho hai em.

"Vậy chị tính khi nào ?" Hải bèn hỏi.

"Ngày mai buổi tối đi . Bố chị thường có cuộc họp dài vào tối thứ ba. Đó sẽ là cơ hội tốt nhất." Tâm trả lời, rồi nhìn vào mắt Băng: "Nhưng em phải hứa với chị , nếu có chuyện gì xảy ra với chị , em sẽ tiếp tục điều tra và công bố sự thật."Tâm nhìn Băng như muốn tin vào điều mình đã hứa.

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Băng nói, nhưng trong lòng cô cảm thấy bất an: "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Ba người chia tay trong đêm khuya, mỗi người về một hướng khác nhau để tránh bị theo dõi. Băng đi bộ về khách sạn, tâm trí luôn cảnh giác với mọi âm thanh xung quanh. Con đường về có vẻ an toàn, nhưng cô không thể gạt bỏ cảm giác như có ai đó đang quan sát mình từ bóng tối.

Về đến phòng, Băng ngay lập tức khóa cửa cẩn thận và kéo rèm. Cô mở laptop, bắt đầu sắp xếp những thông tin và bằng chứng thu thập được. Những bức ảnh hôm nay rõ ràng cho thấy một hệ thống xả thải bất hợp pháp đang hoạt động. Cô viết:

"Ngày 2 điều tra: Đã phát hiện hệ thống xả thải trái phép tại khu vực dự án của Công ty P. Xác nhận có đường ống dẫn thẳng ra biển. Mẫu nước có màu và mùi bất thường. Cần kết quả xét nghiệm để khẳng định thành phần hóa học."

Khi đang viết, điện thoại của cô reo. Một số lạ:

"Alo ?" Băng cẩn thận trả lời.

"Chị Lê Hạ Băng?" Giọng nam trầm ấm, lạ lẫm.

"Ai nói chuyện vậy?".Băng thấy lạ khi đối tượng biết họ tên đầy đủ của cô.

"Chị đừng quan tâm tôi là ai. Tôi gọi để khuyên chị nên dừng những gì đang làm."Hắn ta trả lời ngắn gọn.

Tim Băng đập nhanh: "Anh đang đe dọa tôi à?"

"Không phải đe dọa. Là lời khuyên chân thành. Có những thứ mà người như chị không nên đụng đến. Về Thành phố A ngay mai đi, sẽ tốt hơn cho tất cả."Giọng hắn ta trầm mang tính đe doạ cô.

"Tôi là phóng viên, có quyền tự do báo chí." Băng cũng trả lời cho đúng lẽ.

"Quyền tự do không bảo vệ được tính mạng, chị Băng ạ." Giọng điệu của người kia trở nên lạnh lùng: "Hãy nghĩ về gia đình chị."

Cuộc gọi cúp máy, để lại cho Băng cảm giác như rơi vào một vực thẳm. Họ biết về gia đình cô. Điều đó có nghĩa là họ đã điều tra kỹ về cô, và có thể làm hại những người cô yêu thương.

Cô gọi ngay cho mẹ ở Thành phố A:

"Con gái, sao gọi khuya vậy?" Giọng mẹ nghe buồn ngủ.

"Mẹ ơi, mấy ngày này mẹ có thấy ai lạ ở quanh nhà không?" Băng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

"Có, sáng nay có một anh thanh niên đến hỏi về con. Nói là bạn đồng nghiệp muốn gửi quà cho con."Mẹ Băng cũng thấy hơi tò mò hỏi cô.

Băng cảm thấy tim như ngừng đập: "Mẹ có đưa thông tin gì không?"

"Không, mẹ nói con đi công tác xa rồi. Sao hỏi vậy con?".Mẹ Băng hơi lo lắng cho cô.

"Không sao đâu mẹ. Con chỉ lo lắng cho mẹ thôi." Băng trấn an: mẹ rằng: "Mấy ngày tới nếu có ai lạ đến hỏi về con, mẹ đừng mở cửa nhé."

Sau khi cúp máy, Băng ngồi xuống giường, tay ôm đầu. Cô đang ở giữa một cuộc chiến lớn hơn mình tưởng tượng. Những kẻ đằng sau vụ này không chỉ có quyền lực mà còn sẵn sàng làm mọi cách để che giấu sự thật.

Nhưng rồi cô nghĩ đến những đứa trẻ bị nhiễm độc, những ngư dân mất sinh kế, và đặc biệt là Đoàn Thanh Tâm - người đang gánh vác nỗi đau từ quá khứ và sự thật về cha mình. Cô không thể bỏ cuộc bây giờ.

Băng mở laptop, tiếp tục viết bài báo. Lần này, cô quyết định viết một bài toàn diện, từ hiện tượng cá chết, đến nghi ngờ về công ty P, đến phát hiện hệ thống xả thải bất hợp pháp. Cô sẽ gửi bài này cho tòa soạn với yêu cầu đăng ngay, trước khi có thể có điều gì xấu xảy ra.

Trong khi gõ phím, cô nhớ đến ánh mắt đau khổ của Tâm khi biết sự thật về cha mình. Làm thế nào một người có thể gánh vác nỗi đau như vậy? Và quan trọng hơn, liệu Tâm có đủ can đảm để đối mặt với cha mình không?

Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng khi Băng hoàn thành bài báo. Cô đính kèm tất cả ảnh chứng cứ và gửi cho biên tập viên với dòng ghi chú: "Bài khẩn cấp - Xin hãy đăng sớm nhất có thể."

Trước khi đi ngủ, cô nhìn ra cửa sổ về phía Vịnh P. Ở đâu đó ngoài kia, trong bóng đêm, những thùng hóa chất độc hại vẫn đang âm thầm xả ra biển, tiếp tục đầu độc môi trường và đe dọa sinh mạng của con người. Nhưng từ ngày mai, sự thật sẽ bắt đầu được phơi bày, và Băng biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của một cuộc chiến dài và nguy hiểm.

Cô không biết rằng, trong một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố P, một người đàn ông tóc bạc đang đọc báo cáo về cuộc thám hiểm đêm nay. Ông ta đặt báo cáo xuống bàn, nhấc điện thoại lên:

"Có vẻ con gái tôi đã quay lại cuộc chơi rồi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận