Đảo Mắt Rồng
Takopi Chupa AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

0 Bình luận - Độ dài: 2,695 từ - Cập nhật:

Sương mù bao phủ Vịnh P  như một tấm voan mỏng, che khuất những hòn đảo đá vôi hùng vĩ nhô lên từ mặt nước xanh ngọc. Ánh nắng mai le lói xuyên qua lớp sương, tạo nên những vệt sáng vàng óng trên mặt biển. Từ xa, tiếng máy móc nổ máy vang lên đều đặn, những chiếc thuyền thúng của ngư dân đang chuẩn bị ra khơi cho một ngày mới. Thành phố P thức giấc cùng với tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ và tiếng chim hải âu kêu vang.

Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ.

Những tiếng gọi quen thuộc của người dân ven biển trở nên lo lắng, gấp gáp. Thay vì tiếng cười đùa thường ngày, đó là những lời thì thầm đầy nghi ngờ. Trên mặt nước, ánh bạc lạ lùng của những thứ không thuộc về biển đang trôi theo dòng chảy, lập lòe dưới ánh mặt trời buổi sáng. Băng cảm thấy một nỗi lo âu dâng lên trong lòng, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.

Lê Hạ Băng đứng trên cầu tàu du lịch nhỏ đang tiến vào cảng P, mái tóc đen dài bay trong gió biển. Cô siết chặt chiếc áo khoác mỏng, cảm nhận mùi tanh của biển xộc vào phổi. Mùi này quen thuộc nhưng cũng xa lạ, không phải mùi muối mặn trong lành mà cô từng yêu thích khi còn nhỏ, mà là một thứ mùi nặng nề, khó chịu khiến cô phải nhíu mày. Hai năm rồi cô chưa về thăm quê nhà, và lần này cũng không phải để thăm viếng. Cô cảm thấy nỗi nhớ quê hương trỗi dậy, nhưng cũng đầy nỗi lo lắng.

“Chị ơi, chị có thấy mấy con cá kia không?” 

Giọng nói của một cậu bé khoảng mười tuổi khiến Băng quay lại. Cậu đang chỉ xuống mặt nước, đôi mắt to tròn đầy lo lắng. Băng nhìn theo hướng ngón tay của cậu bé, và cảm giác bất an trong lòng cô dâng lên. Những xác cá bạc trôi nổi trên mặt nước như những đồng xu bị lãng quên. Có lẽ hàng trăm con, từ những con cá nhỏ đến những con cá lớn bằng cánh tay người, tất cả đều nằm ngửa, bụng phình to, mắt đục như được phủ một lớp màng mỏng.

“Sao chúng chết vậy, chị?” Cậu bé hỏi, giọng run run.

Băng không trả lời ngay. Cô rút chiếc điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh nhanh, rồi ghi chú thời gian và địa điểm. Đây chính là lý do cô có mặt ở đây, một vụ cá chết hàng loạt tại Vịnh P mà tòa soạn giao cho cô điều tra.

 “Có lẽ do thời tiết thôi em." Cô nói nhẹ nhàng, không muốn làm cậu bé sợ hãi thêm. Nhưng trong đầu, những câu hỏi đã bắt đầu hình thành. Tại sao? Từ khi nào? Và quan trọng nhất, ai là thủ phạm?

Tàu cập bến với tiếng còi dài. Băng vẫy tay chào cậu bé rồi bước xuống cầu tàu, chiếc ba lô đeo vai chứa đầy thiết bị ghi âm, máy ảnh và các tài liệu sơ bộ cô đã thu thập được từ trước. Không khí tại thành phố P ẩm ướt bao quanh cô, mang theo mùi dầu, khói thuốc lá và một thứ gì đó cô không thể định danh được. Cô cảm thấy như có một áp lực vô hình đang đè nặng lên tâm trí mình.

Bến P tấp nập hơn cô tưởng tượng. Ngư dân đang kéo lưới về, nhưng thay vì tiếng cười nói vui vẻ thường thấy khi về bến đầy cá, là những khuôn mặt ủ ê và những lời than phiền khẽ khàng.

“Lại chết nữa rồi?” Bác ngư dân A than phiền.

“Tuần này mất trắng rồi?”  Bác ngư dân B cũng uể oải.

“Không biết còn ra khơi làm gì?”Bác ngư dân C cũng chán nản than phiền không muốn ra khơi đánh bắt cá nữa.

Băng tiến lại gần một bác ngư dân đang ngồi vá lưới, khuôn mặt rám nắng nhăn nheo như vỏ cây khô. Chiếc thẻ phóng viên trong túi áo cô nặng như một viên đá. Cô cảm thấy hồi hộp, không biết bác có sẵn lòng chia sẻ thông tin hay không.

“Chú cho cháu hỏi về tình hình cá chết ở đây được không ạ?” Băng lịch sự hỏi.

Bác ngư dân ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt già nua đầy nghi ngờ hỏi: “Cô là ai?”

“Cháu là phóng viên, đến điều tra về vụ này ạ.” Băng đưa thẻ ra cho bác xem: “Cháu muốn hiểu tại sao cá lại chết nhiều như vậy.”

Bác ngư dân im lặng một lúc, rồi nhìn quanh như sợ ai đó nghe thấy: “Cháu muốn biết sự thật à? Bác nghĩ có người đang đầu độc biển ở đây.”

“Tại sao chú lại nghĩ là đầu độc mà đầu độc sao chú?” 

“Mấy tháng nay, nước biển có màu khác, mùi cũng lạ. Cá chết từng đàn. Bác đánh cá ở đây hơn ba mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy vậy.” Bác trai lắc đầu, tiếng thở dài: “Nhưng bác chỉ là ngư dân thôi, ai chịu nghe lời bác nói đâu.”

Băng ghi chú nhanh vào sổ tay, cảm giác như một mảnh ghép đầu tiên của câu đố đã được đặt vào đúng vị trí: “Chú có biết ai có thể giúp cháu tìm hiểu thêm không? Có thể là bác sĩ hay nhà khoa học nào đó?”

Bác ngư dân nhìn cô một lúc, rồi gật đầu chậm rãi nói: “Có một cô bác sĩ ở bệnh viện Y. Nghe nói cô ta hay xét nghiệm máu cho mấy đứa trẻ bị ốm gần đây. Cô ta hơi trầm tính, nhưng có vẻ hiểu biết lắm.”

“Tên cô ấy là gì ạ?” Băng bèn hỏi kĩ lại.

“Đoàn… Đoàn gì đó. Bác không nhớ rõ, nhưng cháu hỏi ở bệnh viện là biết ngay.”Bác ngư dân thật thà đáp.

Băng cảm ơn bác ngư dân và bước đi, nhưng không thể gạt khỏi đầu cảm giác như có ai đó đang quan sát cô. Cô quay lại nhìn, nhưng chỉ thấy những ngư dân bận rộn với công việc của mình và du khách chụp ảnh từ xa. Có lẽ chỉ là do cô quá nhạy cảm thôi.

Cô gọi taxi đi về phố, nhìn qua cửa sổ những con phố quen thuộc của Thành phố P. Những hàng cây phượng chưa nở hoa, các tòa nhà cũ kỹ chen lẫn với những công trình hiện đại, và ở khắp nơi, biển quảng cáo của các công ty, trong đó có nhiều tên tuổi lạ hoắc mà cô chưa từng nghe. Một câu chuyện mới đang bắt đầu. Và Băng có linh tính rằng, đây sẽ không phải là một cuộc điều tra đơn giản như cô từng làm.

Chiếc taxi dừng lại trước khách sạn cô đặt phòng từ trước. Băng trả tiền, bước xuống và hít một hơi thật sâu. Hương vị của quê nhà trộn lẫn với mùi biển và một thứ gì đó cô không thể nhận ra. Ngày mai, cô sẽ đến bệnh viện Y. Và có lẽ, cuộc gặp gỡ với cô bác sĩ bí ẩn tên Đoàn sẽ mở ra những câu trả lời mà cô đang tìm kiếm. Hay những câu hỏi mới mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. 

Khách sạn S nằm trên đường S, cách cảng không xa, là nơi Băng chọn để thuận tiện cho việc đi lại. Phòng của cô ở tầng ba, cửa sổ hướng ra phía cảng, từ đây có thể nhìn thấy những cần cẩu cao vút và hàng loạt container xếp thành từng dãy ngay ngắn. 

Băng đặt ba lô xuống giường, mở laptop ra và bắt đầu sắp xếp lại những thông tin đã thu thập được. Trên màn hình, cô mở một file Word trống và gõ dòng tiêu đề: “Vụ cá chết hàng loạt tại Vịnh P – Ngày 1”. Những bức ảnh cô chụp sáng nay hiện ra trên màn hình những xác cá trắng bệch trôi nổi, đôi mắt đục ngầu nhìn lên trời. Băng phóng to từng bức ảnh, quan sát kỹ. Có một chi tiết lạ: hầu hết các con cá đều có những đốm đỏ nhỏ li ti trên da, như thể bị phỏng hoặc tác động bởi chất gì đó.

Cô ghi chú: “Cần tìm hiểu về các loại hóa chất có thể gây ra hiện tượng này.” 

Tiếng điện thoại reo làm cô giật mình cô thấy tên “Trần Minh Đức – Đồng nghiệp” hiện trên màn hình. 

“Băng, sao rồi? Đến Thành phố P chưa?” Giọng Đức vang lên qua loa ngoài.

“Vừa đến, đang sắp xếp thông tin ngày đầu.” Băng trả lời, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop.

“Nghe nói vụ này khá nghiêm trọng đấy. Cá chết từng đàn, ngư dân đang rất bức xúc. Em cần giúp gì thì nói nhé, anh sẽ hỗ trợ điều tra cùng em.”Anh Đức bèn trả lời.

Có điều gì đó trong giọng nói của Đức khiến Băng cảm thấy không thoải mái. Anh ta tỏ ra quá quan tâm đến công việc của cô, trong khi thường ngày hai người hiếm khi nói chuyện riêng.

“Cảm ơn anh. Em sẽ báo cáo tiến độ đều đặn.” Cô trả lời ngắn gọn.

“Nhớ đừng nghĩ nhiều quá, Băng. Có khi chỉ là hiện tượng tự nhiên thôi. Đừng làm to chuyện lên.” Anh Đức đáp lại.

Băng nhíu mày: “Hiện tượng tự nhiên không giải thích được tại sao cá chết theo từng đàn lớn như vậy, anh Đức.”

“Ừ… ừ, em nói cũng đúng. Nhưng cẩn thận nhé.” Anh ta nói xong bèn cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc, để lại cho Băng cảm giác bứt rứt. Đức chưa bao giờ quan tâm đến công việc của cô đến thế. Và lời khuyên “đừng nghĩ nhiều quá “nghe như một lời cảnh báo hơn là lời khuyên thiện ý. Cô lắc đầu, quyết định tạm gác việc suy nghĩ về Đức sang một bên. Có việc quan trọng hơn cần làm.

Băng mở trình duyệt web, tìm kiếm “bệnh viện Y”. Trang web hiện ra với giao diện đơn giản. Cô tìm mục “Đội ngũ bác sĩ” và lướt qua danh sách các khoa. Trong khoa Pháp y, cô tìm thấy:

“BS. Đoàn Thanh Tâm – Trưởng khoa Pháp y, chuyên môn: Độc chất học và Y học pháp y.”

Bức ảnh hồ sơ cho thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sâu và biểu cảm nghiêm túc. Có gì đó ở ánh mắt của cô ta khiến Băng không thể rời mắt khỏi màn hình.

“Độc chất học?” Băng lẩm bẩm nghĩ. “Chính xác những gì mình cần.” Cô ghi lại địa chỉ và số điện thoại của bệnh viện, rồi nhìn đồng hồ. 4 giờ chiều  có lẽ vẫn còn kịp để ghé thăm bệnh viện hôm nay.

Băng thay đồ, chọn bộ vest đen công sở nhưng không quá trang trọng, rồi bước ra khỏi khách sạn. Xe buýt tuyến S đi thẳng đến bệnh viện Y, theo như thông tin cô tìm được trên mạng.

Trên xe buýt, cô quan sát đường phố qua cửa sổ. Những hàng cây phượng hai bên đường chưa nở hoa, lá xanh mướt phủ bóng mát cho vỉa hè. Thỉnh thoảng lại thấy những biển quảng cáo của các công ty hóa chất, xây dựng, và đặc biệt là nhiều công ty liên quan đến cảng biển. Một tấm biển lớn gây chú ý: “Công Ty TNHH Đầu Tư Phát Triển Thành Phố P– Vì một tương lai xanh.” Logo của công ty là hình con sóng cách điệu với màu xanh lam tươi sáng. Băng chụp ảnh tấm biển này. Không biết tại sao, cô có cảm giác sẽ gặp lại tên công ty này trong quá trình điều tra.

Bệnh viện Y hiện ra như một tòa nhà lớn màu trắng, với kiến trúc hiện đại nhưng không mất đi sự ấm cúng. Băng bước vào sảnh chính, không khí mát lạnh từ máy điều hòa xua đi cảm giác oi bức của chiều hè tại đây.

“Chị cần giúp gì ạ?” Cô nhân viên lễ tân trẻ trung hỏi với nụ cười thân thiện.

“Em muốn gặp bác sĩ Đoàn Thanh Tâm ở khoa Pháp y được không ạ?”Băng hỏi cô nhân viên tiếp tân.

Nụ cười trên khuôn mặt cô nhân viên lễ tân như đông cứng lại. “Em có hẹn trước không? Bác sĩ Tâm rất bận và hiếm khi gặp người ngoài.”

“Em là phóng viên, muốn phỏng vấn về một vấn đề liên quan đến chuyên môn của bác sĩ.” Băng đưa thẻ phóng viên ra.

Cô nhân viên lễ tân nhìn thẻ, rồi gọi nội bộ. Sau một lúc nói chuyện nhỏ giọng, cô quay lại: “Bác sĩ Tâm đang ở phòng thí nghiệm tầng hầm, cô có thể xuống gặp, nhưng có thể bác sĩ sẽ không có nhiều thời gian.”

“Cảm ơn chị.” Băng lịch sự cảm ơn nhân viên tiếp tân.

Băng bước vào thang máy, bấm nút B1. Cảm giác hơi lạ khi phải xuống tầng hầm để gặp một bác sĩ. Phòng pháp y thường được đặt ở những nơi ít người qua lại, cô hiểu điều đó, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp.

Cửa thang máy mở ra, hành lang dài với ánh sáng huỳnh quang trắng lạnh. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến cô phải bịt mũi. Cô đi theo chỉ dẫn đến phòng “Pháp y – Phòng Thí Nghiệm Số 3.”

Qua cửa kính, Băng nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang cúi xuống kính hiển vi. Chính là người trong ảnh hồ sơ – bác sĩ Đoàn Thanh Tâm. Ngoài đời, cô ta trông nhỏ nhắn và trẻ hơn so với ảnh, nhưng có một thứ khí chất khó tả, vừa lạnh lùng vừa thu hút.

Băng gõ cửa nhẹ.

“Vào đi.” Giọng nói từ bên trong nghe khá lạnh.

Băng bước vào, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trong phòng. Khắp nơi là những lọ thủy tinh chứa các mẫu vật lạ, máy móc hiện đại và đặc biệt là một bể cá lớn chứa những mẫu san hô có hình dạng kỳ quái.

“Cô là ai?” Tâm ngẩng đầu khỏi kính hiển vi, đôi mắt sáng nhìn Băng với vẻ thờ ơ.

“Tôi là phóng viên Lê Hạ Băng, đến điều tra về vụ cá chết hàng loạt ở Vịnh P. Tôi nghe nói bác sĩ có chuyên môn về độc chất học, muốn xin ý kiến.”

Tâm im lặng một lúc, nhìn Băng từ đầu đến chân như đang đánh giá: “Cá chết ở vịnh à? Cô có mang mẫu không?”

“Tôi không đem theo, nhưng tôi có ảnh.” Băng đưa điện thoại ra, mở album ảnh chụp sáng nay.

Tâm nhìn qua từng bức ảnh, biểu cảm nghiêm túc hơn. Khi thấy những đốm đỏ trên da cá, cô dừng lại.

“Những đốm này… giống triệu chứng tiếp xúc với hóa chất tổng hợp.” Cô nói, giọng trở nên quan tâm hơn: “Cô có biết khu vực nào có hoạt động công nghiệp gần đó không?”

“Tôi chưa điều tra kỹ, nhưng nghe ngư dân nói nước biển có màu và mùi lạ từ vài tháng nay.” Băng bèn thật thà hỏi ngay.

Tâm đặt điện thoại xuống, nhìn Băng với ánh mắt khác hẳn không còn lạnh lùng mà có phần lo lắng.

“Nếu những gì tôi nghĩ là đúng, thì đây không chỉ là vấn đề cá chết. Có thể có người đang đầu độc cả vùng biển.” Băng nghi ngờ hỏi và trả lời như những gì cô nghĩ để xem biểu hiện của bác sĩ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận