Arnold Grimm
Century
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:100 km

Chương 02:Watson

0 Bình luận - Độ dài: 3,373 từ - Cập nhật:

Đến 9:54 sáng ngày 3 tháng 1 năm 1874, Arnold tiếp tục cuộc hành trình của mình, sau 4 giờ đi liên tục Mr Jambless có vẻ đã bắt đầu cảm thấy đói lẫn khát rồi. Nên anh buộc phải dừng chân tại một cánh đồng xanh trù phú đầy cỏ cách Sherburn in Elmet không xa, tầm 10 km nữa là sẽ tới.

Arnold nhìn ra sau lưng, cây cầu Tadcaster vẫn hiện hình dù có vẻ đã cách xa cũng phải 18 km rồi, nhưng hình bóng cây cầu ấy vẫn in đậm vào đầu Arnold. Anh ngồi trên một tảng đá to tay phải cầm bút, tay còn lại cầm quyển sách của mẹ, để tiếp tục viết lại cuộc hành trình của mình. Khi vừa viết mới được 700 từ hơn thì Mr Jambless đã ăn uống no nê rồi.

“Bịch!!”

Arnold lại ngồi lên yên ngựa đi tiếp, môi của anh dần nứt nẻ do nhiệt độ xung quanh, Arnold không quan tâm. Bỗng xuất hiện một trại có người, ở đó thậm chí còn có vài con ngựa nâu gần đó được trang bị yên cưỡi. Tay của Arnold từ từ thò ra sau lưng, lấy ra khẩu mauser 1871 kéo bu-lông. Ngắm về phía đó, vừa đi.

- Tôi không tấn công đâu. - Arnold nói.

- Anh là ai? 

- Mỏ “Vàng xa” ở đâu?

- Tôi không biết, mời anh đi chỗ khác. Trước tôi dùng đến bạo lực, và bắt buộc anh phải đi.

- Vậy thôi…

Arnold thở dài bốc ra từ túi đạn một viên đạn đồng gài vào khẩu súng.

“Cách!!!”

Anh cùng Mr Jambless quay đi đến phía của Sherburn in Elmet, anh phóng ngựa nhanh nhất có thể để đến được nơi ấy. Đến 13:29 chiều, Arnold đã đến được Sherburn in Elmet ở đây có nhiều ngôi nhà cạnh nhau. Bởi muốn có một chỗ nghỉ tạm thời Arnold quyết định mở khóa dạy cưỡi ngựa, anh cùng Mr Jambless đứng giữa phố cầm trên tay một cái bảng ghi “dạy cưỡi ngựa - 10 bảng anh 5 tiếng dạy” nhưng chẳng có ai đăng ký cả.

- Giờ nhà nghỉ rẻ nhất cũng phải ít nhất 20 bảng anh một đêm, xem ra việc này… khó thật. Cứ đà này tối nay ngủ ngoài đường rồi. - Arnold than thở.

Chỉ có Mr Jambless lắng nghe, ở giữa dòng người chẳng mấy đông đúc. Được vài tiếng trôi qua nữa, khi anh chuẩn bị dọn dẹp và đi vào đại một quán bar để lấy tung tích về mỏ vàng.

- Anh gì ơi?

Một cô gái lạ mặt gọi Arnold, cô có mái tóc vàng hoe trông thật mềm mại làm sao, làn da trắng trẻo vô cùng, với một đôi mắt long lanh ấy đẹp như những câu chuyện của mẹ anh khi xưa, dáng vẻ mỏng manh nhưng không thiếu phần mạnh mẽ, trông nàng như vừa qua thời con gái chưa bao lâu, nàng đẹp mê hồn nhưng cũng có phần hoang dã tinh nghịch bên trong.

Kế bên nàng là một người đàn ông già đeo kính, nàng thì lại mặc trên mình những thứ vải đắt tiền. Biết chắc cô gái này là con nhà giàu Arnold liền niềm nở nói:

- Tôi là Arnold Grimm, rất vui được gặp cô. Thưa, cô muốn học cưỡi ngựa à?

Cô gái thích thú, vì Arnold đã đoán trúng suy nghĩ của mình, với ngoại hình điển trai điển trai và mái tóc nâu thơ mộng và một dáng vóc cân đối, nên cô ấy chọn không từ chối gã cao bồi mới quen này.

- Thưa cô, giờ đã muộn rồi xin cô hãy quay lại quán trà cùng ông chủ và bà chủ đi ạ… - Người quản gia nói.

Cô tiểu thư nghe vậy, mặt cô lộ rõ vẻ chán nản nhìn Arnold. Trong vài giây rồi lại tươi cười, có lẽ cô đã nghĩ ra điều gì đó.

- Anh còn chỗ nào trống cho tôi không? - Cô tiểu thư nói.

- C-có chứ, luôn luôn có chỗ cho cô ạ. - Arnold lúng túng nói.

- Cho tôi một chỗ nhé, chiều mai được được không? Nhà tôi ở giữa Sherburn in Elmet. Tôi tên Charlotte Watson, rất vui được gặp anh, Arnold. - Charlotte vui tươi nói.

Cả hai bắt tay nhau, cũng như lời xác nhận từ nay Charlotte đây là khách hàng duy nhất của Arnold này, sau đó, Charlotte quay lưng bỏ đi, cô đến một quán trà tên Penterson, Arnold chỉ đứng cạnh Mr Jambless nhìn hình bóng của cô tiểu thư nhà giàu khuất xa dần.

“Cô ấy đẹp như bước ra từ truyện cổ tích vậy.” - Arnold nghĩ.

Anh bắt đầu đi vòng vòng Sherburn in Elmet, cho khuây khoả bản thân. Trên phố ai nấy cũng bất ngờ trước một thanh niên cưỡi ngựa giữa đường, nhưng rồi cũng cho qua. Arnold cưỡi Mr Jambless đi được một lúc thì thấy một dinh thự to lớn nằm giữa Sherburn in Elmet, trước cổng có ghi “Middle Watson”.

“Đây là nhà của Charlotte ư? Cũng đẹp thật đấy…” - Arnold nghĩ.

Tay anh lấy ra một cây bút cùng quyển sách da của mình, lật ra hai ba trang đầu và vẽ lại dinh thự vừa đẹp đẽ vừa to lớn trước mặt. Ở trong dinh thự có một cái cây to với cành cây vương tới phòng ngủ của Charlotte, nhìn nó thật thơ mộng đến nỗi Arnold cũng không biết dùng từ nào để mô tả. Suy nghĩ không biết tối nay sẽ ngủ ở đâu lại xuất hiện trong đầu Arnold, anh bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài do tối qua chẳng ngủ mà đi trong đêm tới cầu Tadcaster, nên giờ mới buồn ngủ đến nỗi này.

- Này anh khi làm gì trước nhà tôi đấy! - Một người đàn ông già sau hét to.

Có vẻ ông ta ở sau lưng anh, Arnold quay ngựa ra sau để nhìn, kế bên ông ta là một người phụ nữ chạc tuổi người đàn ông kế bên, ở giữa là… Charlotte. Arnold trong giây phút ấy, bỗng nhớ lại về Eliza mà té ngựa mà đập đầu xuống đất.

Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang trong chuồng ngựa của ngài Watson. Anh cố đứng dậy nhưng không tài nào đứng nổi, khi nhìn sang kế bên anh thấy một bát súp nhỏ vẫn còn nóng nhưng vẫn đủ chất, Arnold đói bụng từ từ nhấp từng ngụm để tận hưởng vị súp thơm ngon.

Kế bên bát súp, còn có thêm một tờ giấy nội dung như sau: “Cậu là Arnold Grimm à? Từ nay trong bảy ngày tiếp theo. Cậu phải dạy con gái tôi cưỡi ngựa, nếu đồng ý thì cậu có thể ở lại đây và khi xong việc tôi sẽ đưa cậu ba trăm bảng Anh, nếu không thì mời cậu ra khỏi nhà tôi trong hai giờ sắp tới, George đã mở sẵn cổng nhà cho cậu rồi.” - kí tên Jonathan Watson.

“Bảy ngày ư? Nghe thì dài thật, hy vọng với ba trăm bảng anh mình sẽ đủ tài nguyên để đi tiếp…” - Arnold nghĩ.

Arnold đứng dậy, dù cơ thể vẫn còn khá mệt. Khi anh nhìn quanh thì thấy Mr Jambless vẫn đang ở đó, cảm giác an yên trong tích tắc hiện lên trong đầu Arnold.

“May quá, Jambless vẫn ở đây.” - Arnold nghĩ.

Bỗng anh nghe thấy tiếng động gì đó bên ngoài, nên Arnold quyết định xách khẩu mauser mang ra ngoài, tay đang lục túi đạn được treo bên hông Mr Jambless. Nhưng anh nhận ra mình đã nạp đạn rồi, có lẽ Arnold đôi lúc lại đãng trí đến lạ khi đi ra ngoài, phía sau lớp rào sắt của dinh thự nhà Watson là một tên cướp đang bị đuổi đánh.

“Bằng!!!!”

- Hy vọng là điều này tốt, nếu đúng vậy thì mình sẽ bớt tội lỗi đi phần nào. - Arnold nói.

Một viên đạn xé gió lao thẳng vào cổ hắn, Arnold đeo lại súng lên lưng. Anh nhìn ra sau Mr Jambless vẫn đang ngủ, không biết làm gì. Anh quyết định đi bộ quanh phố Sherburn in Elmet, bỗng ông quản gia George đã đứng sau lưng anh. Arnold thận trọng nhìn ông, được một lúc im lặng thì ông George cất lời:

- Thưa cậu Grimm, ông bà Watson đã kêu gọi cậu vào trong dinh thự ạ…

- C-cảm ơn ông vì đã nói. - Arnold nói.

Sau đó Arnold cùng quản gia tiến vào trong dinh thự nhà Watson, vào bên trong trước mắt của Arnold là hai ông bà Watson, ánh mắt cả hai sắt lẹm nhìn vào tay cao bồi ngoại vùng.

- Ông George ra ngoài đi. Vậy cậu có chấp nhận dạy con gái ta cưỡi ngựa không? - Bà Helen Watson nghiêm nghị nói.

- Vâng thưa bà Watson. - Ông quản gia từ tốn đáp.

Sau đó George quay lưng bước ra ngoài, còn ông Jonathan Watson vẫn im lặng nhìn Arnold, mặt anh dần nhem nhuốc bởi mồ hôi. Arnold nghĩ đến gia thế hiện tại của mình, anh nhận ra mình nhỏ bé nhường nào trước hai người kia, Arnold cứ mãi dán mắt xuống chân mình, rõ ràng là ông bà Watson gây một áp lực khổng lồ lên anh.

- T-tôi đồng ý, thưa bà Watson… - Arnold chậm rãi nói.

Cả ba lại rơi vào im lặng, Bà Helen nhìn lướt qua Arnold. Bà chẳng tỏ ra vẻ gì bất ngờ hay tôn trọng anh, ông Jonathan phủi tay áo nói:

- Được, giờ cậu thử tìm cách mà gặp Charlotte đi... nếu con bé đồng ý thì tụi ta giữ cậu lại nơi đây, trang viên Middle Watson.

Arnold ngẩn ngơ, anh có vẻ vẫn chưa hiểu lời ông Jonathan cho lắm, đến khi cuộc đàm thoại kết thúc, Arnold đi ra ngoài và quay lại chuồng ngựa để kiểm tra Mr Jambless.

Được một lúc anh quay lại dinh thự, Arnold đi tới phòng của Charlotte nhưng cửa mở không thể nào được, có lẽ nó đã bị khoá trái từ bên trong. Thành ra Arnold đi ra ngoài leo lên cành cây vương vào cửa sổ phòng tiểu thư, khi leo lên thì thấy cô đang thích thú đọc quyển nhật ký của anh, Arnold im lặng nhảy vào phòng.

- Thưa cô Charlotte, cô có thể trả lại quyển nhật ký cho tôi không? - Arnold nói.

- Một lát nữa đi, tôi vẫn chưa đọc xong mà. - Charlotte làm nũng trước Arnold.

Chẳng biết nói gì thêm, chàng cao bồi ngồi xuống sàn. Anh tựa lưng vào cửa sổ nhìn cô tiểu thư nhà Watson, một phút, một giờ trôi qua. Charlotte cũng đã đọc xong, cô cười mỉm trả lại cho Arnold, đứng dậy cô ấy mở cửa ra cho anh.

- Nhật ký của anh đọc thú vị thật đó. À mà nếu anh hỏi tôi có muốn anh dạy cưỡi ngựa không hả? Thì tôi đồng ý, nên nói với bố mẹ tôi như vậy nha. - Charlotte nói.

Arnold gật gù đầu, anh đi ra khỏi phòng ngủ. Tiến xuống tầng dưới gặp lại ông bà Watson, đến nơi Arnold đứng sững lại nhìn ông Jonathan, anh đưa tay ra nói:

- Thưa ông, tiểu thư Charlotte đã đồng ý rồi ạ.

- Vậy là tốt rồi, từ nay đến bảy ngày tiếp theo cậu sẽ ở lại nơi này, Grimm. - Ông Jonathan nói.

Cứ thế Arnold quay lại chuồng ngựa của mình, anh ngồi tựa vào tường suy nghĩ đôi ba thứ trong các ngày gần đây. Đứng dậy xoa đầu Mr Jambless, anh lại ngồi xuống lấy sách và bút ra viết tiếp nhật ký của mình.

Ngày 4 tháng 1 năm 1874 lúc 10:31 sáng, Arnold đã đứng trước sân nhà Watson cùng Mr Jambless cạnh bên. Chỉ đợi Charlotte chuẩn bị nữa thôi là đã có thể bắt đầu buổi dạy rồi, đợi được 15 phút thì cô tiểu thư nhà Watson đã bước ra. Cô trông vẫn tươi tỉnh như bao ngày, Charlotte tiến đến gần Mr Jambless đưa tay lên xoa đầu nó, nhưng Jambless liền hất mạnh tay cô ra.

- Ey up! Nó không thích bị người lạ xoa đầu đâu, thưa tiểu thư. - Arnold bình thản nói.

[Ey up, là một từ lóng của vùng Yorkshire, có nghĩa là xin chào hoặc cẩn thận. Tuỳ hoàn cảnh.]

- Anh vừa nói tiếng lóng à? Dù sao thì, xin lỗi con ngựa hộ tôi nhé. Mà nó tên gì thế, Arnold? - Charlotte nói.

- Jambless, nhưng tôi hay thêm kính ngữ Mr vào tên của nó, tiểu thư muốn gọi sao cũng được.

- Tên hay vậy, anh đặt à? Hay ai khác? - Charlotte nói.

- Bố tôi, ông ấy vừa được chôn hôm qua. - Arnold nói bằng vẻ đượm buồn.

- X-xin lỗi. - Tiểu thư hấp tấp nói.

- Sao cũng được, mời tiểu thư lên ngựa.

Charlotte theo lời hướng dẫn của Arnold, cô cố gắng leo lên con ngựa già. Nhưng Mr Jambless liền cố hất Charlotte ra khỏi người mình, khiến cô tiểu thư chỉ dám ngồi yên đó mà chẳng làm được gì.

- Bình tĩnh đi, Mr Jambless. Cô ấy không phải loại bần hèn mà Jambless ghét đâu. - Arnold nói.

Tay anh xoa xoa đầu Mr Jambless, khiến con ngựa già dừng lại việc hất Charlotte ra. Giữ vững dây cương, Charlotte lần đầu được cưỡi ngựa, cô vội quyết định thử chạy một vòng quanh sân.

“Cọc!!!” “Cọc!!!”

Tiếng móng ngựa vang đầy trong đầu Arnold, anh nhìn hình bóng đó một lúc. Cô tiểu thư trông như tay cưỡi ngựa nghiệp dư vậy, nhưng Charlotte vẫn chẳng thấy chán việc này. Arnold lấy súng ra khỏi lưng mình, đặt xuống đất.

Nhìn cảnh cưỡi ngựa của Charlotte, anh lấy bút và sách ra viết tiếp đôi dòng vào nhật ký. Đến giữa trưa khi ông bà Watson cùng các gia nhân trong nhà quay về trang viên từ nhà thờ sau khi làm lễ, cả nhà Watson bắt đầu ăn trưa. Về Arnold, anh chỉ ngồi trong chuồng ngựa kế bên Mr Jambless, tay vẫn mãi miết viết không biết chán là gì.

“Có lẽ là cảm giác mình viết nhật kí, giống như khi Charlotte cưỡi ngựa.” - Arnold nghĩ.

Dựa vào Jambless, Arnold đặt quyển sách xuống. Nghĩ suy đôi ba điều về các ngày sắp tới, bỗng Jambless hí lên, con ngựa già đứng dậy nhìn về phía trước. Arnold đứng dậy theo sao, thì đó là ông Geogre tay ông cầm một bát súp nóng hổi đặt xuống cho Arnold, Anh chỉ cúi đầu cảm ơn người quản gia già.

- Thưa cậu Grimm, bát súp này được cô Charlotte nấu với sự hướng dẫn của cô hầu Jeane ạ. Cô Charlotte rất muốn cậu ăn thử, nên gọi tôi đem đến cho cậu. Thôi, tạm biệt cậu chúc một ngày tốt lành cậu Grimm. - Geogre chu đáo nói.

- C-cảm ơn ông rất nhiều ạ. - Arnold nói.

Ngay khi ông Geogre đi, Arnold cầm bát súp nóng lên. Anh nhấp một ngụm súp, nó tương đối ngon với khẩu vị của Arnold. Thành ra không quá lâu anh đã ăn hết bát súp ấy, đặt bát súp xuống. Arnold đứng dậy đi ra khỏi chuồng ngựa, ngắm mây trời trưa sắp chuyển thành chiều, như một thói quen khác người anh quay lại chuồng ngựa viết tiếp nhật ký của mình.

Ngày 4 tháng 1 năm 1874 vào 14:29, Arnold đã ngưng việc viết liên tù tì nhật ký, anh quay sang Jambless đang ngủ. Nó vẫn rất mệt vì tuổi đã cao, và cũng phải tích một lượng lớn sức để phiêu lưu sau này. Anh nhìn qua lớp rào sắt ngăn cách bản thân khỏi xã hội, bỗng Charlotte lại xuất hiện lần này cô kêu Arnold vào nhà bếp. Đến nơi, trước mặt anh là tất cả gia nhân trong nhà Watson.

- Xin giới thiệu với anh, hai người này lần lượt là chị Jeane Ann có lẽ anh nghe tên chị ấy từ lão Geogre rồi, và chắc Arnold đây cũng biết quản gia Geogre là ai rồi nên tôi không nhất thiết phải nói nữa… - Charlotte vui vẻ nói.

- Cảm ơn, tiểu thư. - Arnold nói.

- Anh có vấn đề gì à? - Charlotte nói.

- Nowt, tôi chỉ thấy tóc cô hơi rối thôi.

[Nowt, cũng là một từ tiếng lóng của Yorkshire. Nó mang nghĩa là không có gì.]

- Ra ngoài sân đi, tôi muốn tập cưỡi ngựa tiếp rồi. - Charlotte cố tỏ vẻ ra lệnh.

- Vâng, thưa tiểu thư.

Vào 14:47 chiều ngày 4 tháng 1 năm 1874, Arnold cùng Charlotte đã bắt đầu tiếp tục tập cưỡi ngựa. Như lúc sáng, Arnold cứ mãi viết nhật ký, Charlotte lại tiếp tục có một quãng thời gian khó khăn trong việc làm quen với Mr Jambless.

Sau vài giờ trôi qua, thì Charlotte và Mr Jambless gần như đã khá hoà hợp. Arnold cứ mặt kệ mọi thứ, anh chỉ viết nhật ký nhiều nhất có thể. Khi thấy Mr Jambless đã thấm mệt, Arnold liền bảo nó ngưng lại và dắt vào chuồng cho con ngựa già nghỉ ngơi. Anh thở một hơi dài, bỗng Charlotte xuất hiện.

- Cô ở đây làm gì? - Arnold nói.

- À… không có gì, hay nowt theo anh ấy.

- Vậy cô tới đây làm gì?

- Sao nói một hồi y chang lúc đầu vậy? - Charlotte nói. - ý tôi là anh thấy bát súp tôi nấu ấy, ngon hay dở?

- Khá ngon, dù hơi mặn chút nhưng. Tôi ăn được.

- Vậy thôi, chúc anh một ngày vui vẻ.

- Chúc cô cũng vậy.

Đến 22:45 tối cùng ngày, Arnold vẫn chưa ngủ. Anh mãi lang thang quanh sân dinh thự, bỗng thấy ông Jonathan vẫn đang uống trà bên ngoài nhà. Arnold im lặng tiến đến xem sao, chỉ thấy ông Watson thở dài và uống trà trong im lặng.

- Này Grimm, lại đây. - Ông Watson nói.

Arnold giật mình, nhưng cũng đi tới chỗ ông Jonathan. Anh ngồi lên chiếc ghế đối diện người đàn ông của gia đình Watson, ông ấy nhìn anh bằng một ánh mắt vẫn chẳng khác gì trước đây.

- Chuyện cậu dạy con gái tôi đến đâu rồi? - Ông Watson nói.

- Vâng thưa ngài Watson, chuyện ấy vẫn đang trên đà ổn định. - Arnold nói.

- Ừ. Cứ vậy đi, hết tuần này cậu sẽ có tiền. Con gái tôi sẽ có kiến thức để đem đi khoe khoan với hôn phu tương lai của nó. - Ông Jonathan nói.

- Vâng… mà, ông có thể kể đôi chuyện của quản gia Geogre được không? - Arnold tò mò hỏi.

Jonathan nghe vậy, ông ấy cười nhẹ. Ngẩn mặt lên cao nhìn sao trên trời, rồi ngước xuống nhìn tên cao bồi không một xu dính túi.

- Chuyện của Geogre à? Được thôi, xem như đêm nay ranh giới gia cấp của chúng ta bị phai mờ đi. - Ông Jonathan nói. - Geogre là biệt danh của ông quản gia già đó thôi, tên thật của ông ấy là Timothy John. Ông ta đã làm quản gia cho cái nhà này từ thời, tôi và Helen mới cưới nhau được hai tuần. Khi con bé Charlotte ra đời, ông Geogre cũng là một trong số ít người nhìn thấy Charlotte lúc mới lọt lòng. Đến nay ông Geogre cũng đã ngoài 50 tuổi rồi.

- Cảm ơn ông rất nhiều, ngài Watson. - Arnold nói.

- Xong chuyện rồi, thì cậu tốt nhất nên quay lại cái chuồng ngựa của cậu đi, Grimm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận