Arnold Grimm
Century
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01:100 km

Chương 01: Grimm

0 Bình luận - Độ dài: 2,451 từ - Cập nhật:

17 tháng 1 năm 1855 lúc 13:55, Arnold Grimm ra đời tại vùng Yorkshire, Anh quốc, trong căn biệt thự của gia tộc Grimm. Bố của cậu là ngài Edmund Grimm  ông là một quý tộc hạng trung, sở hữu cho mình mười lăm nông trại lớn, chuyên về chăn nuôi ngựa thuần chủng cho hoàng gia Anh, và cho các tay đua ngựa lúc bấy giờ khi nhắc đến ngựa thì ắc sẽ có người nói về “Trang trại của Grimm”.

Mẹ của cậu là bà Olivia Grimm, bà là một nhà văn nhưng bất thành, người mà luôn thủ thỉ kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích bà nghĩ ra thời còn học tại Oxford vào mỗi tối. Có lẽ vì thế mà Arnold khi mới mấy tuổi đầu đã bắt đầu nhen nhóm trong mình hai ngọn lửa: ngọn lửa của tự do và ngọn lửa của nghệ thuật.

Ngày 21 tháng 7 năm 1861, khi này cậu ấm nhà Grimm đã lên tuổi thứ 6. Arnold được bố tập cho cưỡi ngựa. Điều thú vị ở đây là cậu thành công cưỡi được con ngựa Mr Jambless là một con ngựa già trong nông trại, nó có một lòng tự tôn rất cao. Thành ra đã từng suýt đạp một người đến chết nếu không có sự can thiệp của Edmund. Nhưng với người nhà Grimm, nó lại hành xử như một hiệp sĩ với vua hay hoàng hậu của mình vậy. Dù đây là lần thử đầu tiên trong đời cậu, từ đây Arnold có biệt danh là “The one who genius”. Điều này cũng hiển nhiên thôi, bởi vì cậu khi ấy mới lên chừng đó tuổi.

Và vào lúc này, ông Edmund nói một câu với Arnold rằng:

- Đàn ông chỉ sợ một thứ, là người họ yêu quý nhất.

Lúc lên 8 tuổi cậu được dạy cách bóp cò súng hơi và bắt đầu viết những mẩu truyện ngắn phần lớn đều từ cuốn sổ da cũ mẹ cất ngăn nắp ở dưới giường, nó đã bám đầy bụi và trông rất cũ nát nhưng những mẩu truyện bên trong đã lập tức hút hồn cậu bé Arnold lúc ấy cho dù vẫn chưa hiểu vài từ nâng cao.

Ngày 15 tháng 8 năm 1865, khi này Arnold đã 10 tuổi. Lần đầu tiên cậu động đến súng thật là vào một buổi chiều, khi có một con sói đột nhập vào nông trại cậu lúc đó với lấy khẩu Winchester đã cũ của bố và chỉ với một viên đạn duy nhất, viên đạn ấy xuyên thủng con mắt của con sói khiến nó đau đớn mà bỏ chạy. Thời điểm đó là quãng thời gian mọi người gán cho Arnold thêm một biệt danh nữa là “The First Philip”.

[Sau này, có một người tên Bennett Edward Philip hay Phantom of Whitechapel, cậu ta dựa trên biệt danh này của Arnold mà gọi mình là The Second Philip, cậu là một xạ thủ thiên tài của Anh quốc vào những năm từ 17/11/1951 đến khi mất vào 6/1/1956 lúc 4:02 sáng. Cậu mất khi vừa tròn 19 tuổi bởi bệnh cảm, nhưng tài năng thì không có gì đo đếm được, bởi chỉ trong vài năm ngắn ngủi hoạt động trên chiến trường, và vài nhiệm vụ nhỏ lẻ, Philip đã giết được 1997 mạng người.]

Ngày 27 tháng 4 năm 1866, lúc bấy giờ Arnold 11 tuổi. Gia đình Grimm đang dần tuột dốc không phanh, bởi một đợt dịch đã tước đi hơn một nửa đàn ngựa trong trang trại. Từ đó, nhà Grimm phải bán đất dần để trả nợ, khiến bà Olivia mắc chứng bệnh trầm cảm nặng bà qua đời vào ngày 19 tháng 6 năm 1866 mà không kịp kể câu chuyện cuối cùng cho Arnold vào giây phút cuối đời.

Ngày 7 tháng 10 năm 1868, Arnold đã 13 tuổi. Gia đình Grimm chính thức phá sản, nông trại bị ngân hàng tịch thu hai phần ba, tài sản của dòng họ chẳng còn bao nhiêu. Người ta cứ mãi xì xầm không ngưng:

- Nhà Grimm bây giờ chỉ còn là cái tên của ngày xưa mà thôi…

Arnold nghe rõ mồn một, cậu gần như rơi vào một hố sâu không đáy khi ấy việc một đứa trẻ 13 tuổi làm được là nhìn bố mình dần mệt mỏi bởi những chai rượu độc, Arnold trong thời gian qua luôn cố gắn học tập để có thể mau lớn và giúp gia đình nhưng đã quá muộn rồi.

Điều này cũng dẫn đến việc, Eliza Monroe cô con gái xinh đẹp của một người bạn tên Joseph Monroe của bố cậu, người mà đã từng có hôn ước với Arnold. Cô ấy đã đang và luôn nói là sẽ luôn yêu cậu cho dù thân thế cậu có ra sao, nhưng gia đình của cô chứng kiến tình trạng của nhà Grimm hiện giờ liền cắt đứt hôn ước của hai người lẫn cấm cản Eliza gặp mặt Arnold.

Mùa đông ngày 2 tháng 1 năm 1874, Arnold đã lên 19 tuổi. Ngày hôm nay, ông Edmund Grimm qua đời do bị đột quỵ lúc từ sáng sớm. Arnold chỉ đứng trước mặt những người dưng, mặc thì tỏ ra thương sót nhưng lòng thì khinh bố cậu ra mặt, trời hôm đó âm u như tâm trạng của Arnold vậy khi mọi thứ kết thúc. Anh đứng trước mộ của bố mình, rồi rưng rưng nước mắt nhìn vào ngôi mộ lạnh tanh ấy.

Trong lúc tiến hành chôn cất ông Edmund Grimm, cậu nghe thấy vài tên nói về một thứ gọi là mỏ “Vàng xa” ở đâu đó khắp nước Anh này nhưng cũng có thể là ở đâu đó trên thế giới. Arnold dần nhớ lại hai ngọn lửa mà ngày xưa mẹ thấp lên trong cậu.

Buổi chiều hôm ấy, khi mà trời chuyển sang cam Arnold nhìn lên trời.

- Người ta gọi cái này là hoàng hôn. Chà… nó giống một cái lò sưởi từ thiên nhiên hơn. - Arnold nói.

Lúc đó Arnold đứng kế bên con ngựa già của gia đình, Nó là Mr Jambless nó hiện tại 17 tuổi rồi da có một màu trắng pha lẫn trong đó vài đốm xám to.

“Ôi! Trông thật giàu kinh nghiệm làm sao…” - Bố cậu khi xưa lúc mới nhận con ngựa này phải thốt lên về ngoại hình của Mr Jambless.

Khi đó tay Arnold cầm một khẩu Mauser 1871, mà bố cậu mua 3 năm trước từ một kẻ người Đức để tự vệ mà chẳng bao giờ có dịp dùng, cậu chậm rãi sờ lên khẩu súng có tuổi đời 3 năm, yên đã được lắp lên lưng Mr Jambless.

“Bịch!!!”

Cậu leo lên lưng con ngựa già, cậu hít một hơi sâu đôi mắt nhắm lại. Để cho gió mát luồng vào phổi cậu, sau đó Arnoud giơ cao tay lên.

- Gia đình, ta sẽ lấy lại thanh danh cho gia tộc bằng chuyến đi này. Vì con cháu, ta sẵn sàng đi xuyên thế giới cho đời sau.

Nói xong, cậu lên đường đi tim mỏ “Vàng xa” kế hoạch của Arnold là, cậu sẽ đi từ York hay Yorkshire đến cây cầu Tadcaster và tạm nghỉ ở Sherburn in Elmet.

Ngày 2 tháng 1 năm 1874, lúc 17:51. Arnold Grimm ngồi yên trên Mr Jambless, lòng anh lặng trĩu có lẽ việc cứ đi thẳng về phía trước chẳng giúp gì mấy cho công cuộc tìm mỏ “Vàng xa”.

“Cọc!!!” “Cọc!!!”

Tiếng móng ngựa cứ phát đi phát lại trong không gian yên ắng, dần dà nó gần như là một bản nhạc ru ngủ bất kì ai nghe được.

“Mình có lẽ nên đi về phía cây cầu Tadcaster, nơi đó chắc sẽ là một nơi khởi đầu khá ổn cho chuyến hành trình dài này… ” - Arnold nghĩ.

Đến 20:16 tối, Arnold dựng tạm một đốm lửa trại để nghỉ ngơi, thả Mr Jambless đi ăn, cậu ngồi cạnh đốm lửa nóng phập phùng.

- Đồ ăn… mình giờ chẳng còn gì để ăn cả. - Arnold than thở.

Một tiếng thở dài được tạo ra, Arnold đứng dậy tiến về phía Mr Jambless đương gặm cỏ, tay anh nhẹ nhàng lục cái túi treo hai bên hông của Mr Jambless, con ngựa già không quan tâm lắm nó vẫn thon thả gặm từng miếng cỏ khô dưới chân.

Anh lấy ra từ cái túi da một bộ bút mực và nguyên quyển sách da, quyển sách này có tuổi đời cũng tương đối lậu rồi thành ra các trang giấy đều đã ngả màu vàng, nó được mẹ anh mua khi Arnold vừa tròn 8 tuổi mà tới giờ này mới có dịp dùng.

- Sau 11 năm quyển sách này, vẫn mang cho mình cảm giác trẻ con khi ấy... - Arnold nói.

Anh dùng bàn tay vuốt ve quyển sách để cảm nhận “người bạn của tri thức”.

“Vù!!!” “Vù!!!”

Tiếng gió hú hét tựa đang rên rỉ, làm những làn gió lạnh lẽo ôm vào người Arnold Grimm, anh đặt bút lên trang giấy cũ đầu tiên của quyển sách. Từ đây Arnold nhanh chóng lấp đầy dòng đầu tiên bằng thứ chữ vừa tinh tế vừa mang đôi chút sự mơ mộng, bỗng Arnold ngưng tay lại.

Là một ảnh hình của Eliza xuất hiện trong đầu anh, tác động của nó dễ dàng làm chàng cao bồi bất động đôi ba giây, không biết anh đã thật sự buông bỏ Eliza hay ngày càng nhớ cô sâu đậm hơn, dù vậy thì Arnold trong giây lát đứng dậy lên ngựa và đi tiếp cuộc hành trình này. Anh là loại người mà bạn khi tỏ ra thân thiện một chút là sẽ có thể được anh xem là bạn rồi nhưng trường hợp này thì đã quá mức của từ “bạn” rồi, nó là một thứ gì đó.

Mr Jambless hiện vẫn là một con ngựa đang trong quãng thời gian phong độ của mình dù nó đã 17 tuổi rồi, và sẽ chỉ có đúng ba loại người quan tâm tuổi của một con ngựa một là chủ trang trại nuôi ngựa hai là chủ con ngựa hay người cưỡi nó cuối cùng là bạn của con ngựa.

Đến Sáng 6:20 ngày 3 tháng 1 năm 1874, sau hơn 10 km Arnold lằng lặng đi trong đêm cùng Mr Jambless thì cuối cùng bóng hình của cây cầu khổng lồ Tadcaster đã dần lộ ra ngay trước mắt.

Arnold thở dài vừa cưỡi ngựa nhưng không vội vừa cầm trên tay bút và sách, nói chung là anh vẫn đang bình tĩnh bởi việc được dạy cưỡi ngựa từ lúc 6 tuổi đã rèn luyện cho Arnold một thứ tính, tính tỉ mỉ cũng do Arnold luôn nghi là khi tới cầu gặp cái gì thì, Mr Jambless khi ấy vẫn đủ sức phi nhanh nhất có thể với mã lực tối đa hoặc giảm đi một ít.

Một việc Arnold vẫn chưa quên trong lúc đi đến gần cổng cầu Tadcaster là quan sát xung quanh, lỡ như anh vô tình bỏ qua mỏ "Vàng xa" thì sao. Arnold chăm chú quan sát một lúc mới đi nhấn nhá tiếp vài bước,

"Cạch!!!"

Tiếng mà sẽ phát ra mỗi khi lưng anh đập vào khẩu mauser 1871, cũng do Arnold để nó nằm chéo trên lưng thôi. 

Đến 7:19 sáng ngày 3 tháng 1 năm 1874, Arnold càng lúc càng tiến gần hơn tới cây cầu Tadcaster.

“Thú thật thì đây là lần đầu, mình ra khỏi phạm vi tính từ 100 mét vuông của nông trại ngựa dưới sự quản lí do gia đình mình tại York, cây cầu này tráng lệ làm sao… mình nghĩ nếu như không thể quay lại thì sao không ghi chép lại nó nhỉ?" - Arnold nghĩ.

Anh vừa tiếp cận cây cầu Tadcaster, cùng với đó anh cũng viết từng dòng chữ kèm với một ít sự mơ mộng vào trang giấy của quá khứ trong quyển sách da màu nâu dày cộp, trước phần cổng của một cây cầu to đến mức hai từ vĩ đại có khi còn chẳng đủ mô tả sự đồ sộ pha chút uy nghiêm của nó.

- Tôi nghe nói mỏ “Vàng xa” ở tận bên Hoa Kỳ lận đấy, hay là ở nước Anh này nhỉ?

- Thôi đi, gia đình tôi vẫn đủ tiền sống đấy, có khi cố tìm rồi mất mạng oan thì chỉ khổ gia đình. Tôi đinh đinh rằng chỉ có mấy tên bị dồn vào đường cùng mới đi tìm cái mỏ như mơ đó thôi.

- Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ chúng ta vẫn còn may mắn chán chê khi chưa phải đi tìm cái mỏ đó.

Một vài thương nhân trò chuyện, hai người vừa ngồi trên xe ngựa nói chuyện với nhau họ lần lượt là hai người thương nhân từ Manchester và London, nay đến cầu Tadcaster để vào Sherburn in Elmet để làm vài việc buôn bán.

Bọ mang tên lần lượt là D. Cirken và Lanchots W. Donney, ngoại trừ Cirken độc thân ra thì Lanchos có một cô vợ tên Merlin cả hai vừa cưới nhau vào mùa đông năm ngoái. Và Arnold ta chỉ nghe được một nửa thôi.

“Tôi phải đi đâu tiếp đây...” - Arnold thầm nghĩ.

Nhưng anh luôn biết chắc rằng “Đôi mắt của một kẻ tuyệt vọng luôn là kim chỉ nam cho kẻ đó”.

“Bụp!!!!”

Arnold nhẹ nhàng đóng quyển nhật ký lại, anh cất nó vào túi của Mr Jambless. Arnold Grimm dần nhận ra một điều… là gần như giờ này chẳng còn ai nhắc đến gia tộc Grimm nữa. Cảm thấy như gia tộc, gia đình mình lại bị chà đạp danh dự, Arnold lên một viên đạn cho khẩu mauser 1871 của mình.

“Cách!!!”

Một tiếng nhẹ tênh vang lên nhưng cũng là lúc Arnold chuẩn bị cho mọi trận chiến… bước xuống khỏi con ngựa già, Arnold ôm lấy Mr Jambless cố gắng để cho nó hiểu, bây giờ nó là người thân duy nhất của Arnold Grimm này.

Như có thần giao cách cảm con ngựa thấy vậy liền dùng đầu đẩy Arnold ra một bên, cậu leo lên yên ngựa hít một hơi sâu giờ đây… khi mà bước qua cái cổng cầu Tadcaster thì cậu chính thức thoát khỏi York thoát khỏi những bóng ma khi xưa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận