Một cảm giác gì đó trong Lục Huyết vừa dấy lên, hắn quay đầu lên nhìn, ánh mắt hắn dừng lại trên dòng chữ vừa được viết. Mực còn chưa khô hẳn nhưng người đàn ông đã khép cuốn sổ lại, như thể ký ức về hắn đã thực sự biến mất, không một ánh nhìn, không một lời tiễn, nó là một sự im lặng không đến từ không gian mà đến từ trí nhớ.
Hắn siết chặt viên đá lục giác trong tay. Ánh sáng bạc trên bề mặt viên đá bắt đầu dao động, không đều, như một nhịp tim đang lạc nhịp dần. Cảm giác lạnh từ viên đá lan ra khắp lòng bàn tay, rồi thấm vào từng khớp ngón tay. Hắn không nói gì, đơn thuần là quay người lại và bước ra khỏi Trạm Gác Thứ Hai.
Bên ngoài, gió từ phía Thánh Vực thổi ngược về mang theo mùi tro và một thứ mùi khác, cái mùi của ký ức bị đốt cháy, nó không xộc thẳng lên mũi mà chỉ dai dẳng đọng lại trong không khí. Không gian phủ một lớp sương mỏng, ánh sáng từ các tinh thạch trên vách đá đã chuyển sang màu xám tro.
Mỗi bước chân của hắn đều nặng nề như thể ký ức vừa mang theo đang bắt đầu len lỏi vào từng góc tâm trí hắn, đặt bản thân chúng vào trong từng ngóc ngách khoảng trống sẵn có bên trong thân thể hắn khiến cho tinh thần tâm trí hắn đè nặng lên cả cơ thể vốn đang mờ ảo của hắn.
Hắn không biết tên ký ức đó, cũng không biết ai đã tạo ra nó. Kể từ khi nó bắt đầu được hắn cho phép tiến vào cơ thể của hắn, trong tâm trí của hắn, hắn đã biết rằng nó đang sống trong hắn và nó đang gọi, một tiếng gọi không lời đáp, xa xăm cực kì.
Vùng đất phía trước là một thung lũng thấp, nơi từng có một cộng đồng nhỏ sinh sống. Những ngôi nhà đá nằm rải rác, mái ngói bạc phủ đầy rêu, tường loang lổ như thể đã bị thời gian cào xé. Nơi đó không có tiếng người hay tiếng động vật, hờ hững chỉ có tiếng gió và tiếng viên đá rung nhẹ trong tay hắn vang vọng không gian xung quanh đây.
"Đây rồi, có lẽ trong ngôi nhà phía trước sẽ có câu trả lời." Hắn nắm chặt lấy viên đá lục giác đang không ngừng phát ra từng nguồn sáng chói lóa, nó đang cảm ứng được kí ức.
Hắn dừng lại trước ngôi nhà đầu tiên, chiếc cửa khép hờ he hé khung cảnh ở trong. Bên trong, ánh sáng mờ nhạt từ một viên tinh thạch treo trên trần chiếu xuống bàn ăn. Trên bàn, một bát cơm đã khô cứng, đôi đũa đặt lệch như thể ai đó vừa đứng dậy giữa bữa ăn.
Trên ghế, một người đàn ông ngồi bất động, đầu gục xuống bàn. Mái tóc bạc lòa xòa che gần hết khuôn mặt, tay trái ông ta nắm chặt một mảnh giấy tay phải buông thõng với các ngón tay đã tím tái. Lục Huyết tiến lại gần, ánh mắt không rời khỏi bàn tay đang nắm mảnh giấy. Hắn cúi xuống, rút mảnh giấy ra khỏi tay người đàn ông.
Nét chữ nguệch ngoạc, như được viết trong cơn hoảng loạn. Mực đã nhòe ở vài chỗ, nhưng vẫn đọc được:
"Tôi đã thấy thần ở trong giấc mơ. Tôi đã thấy ngài… đấng tối cao… ngài không có mắt, ngài cũng không có miệng. Nhưng tôi đã nghe thấy tiếng của ngài, ôi… tiếng vọng từ vị chúa của tôi… tôi đã nghe rồi… ngài đã gọi tên tôi... cho dù đó không phải là tôi của tôi, tôi vẫn cảm nhận được ngài đang gọi tên tôi, dẫn tôi đến thiên đàng… ôi chúa của tôi… tôi cảm ơn ngài rất nhiều."
Lục Huyết siết chặt mảnh giấy. Cảm giác lạnh từ viên đá truyền lên cổ tay, rồi lan ra khắp cánh tay. Hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mở hé của người đàn ông, đôi mắt đã cứng đờ đi không có ánh nhìn là một màu xám đục, như thể ông ta đã nhìn thấy quá nhiều thứ không nên thấy và đã mất đi không lâu, ít nhất là không quá nửa ngày.
Hắn rời khỏi ngôi nhà, bước sang căn thứ hai. Cửa mở toang, bản lề gỉ sét kêu lên một tiếng khẽ khi hắn đẩy nhẹ. Hắn cẩn thận hơn một chút, hắn thò đầu vào bên trong trước để xem xét tình hình, trong lòng hắn đang có một linh cảm kì lạ dấy lên. Hắn thấy một người phụ nữ nằm trên giường, tay ôm chặt một chiếc mặt nạ bạc. Trên mặt nạ, các ký hiệu nhỏ đang mờ dần như thể là ký ức nằm gọn bên trong đó đang bị xóa bỏ.
Hắn nhanh chóng chạy lại, sợ rằng bản thân sẽ không kịp thấy được những kí ức sắp sửa bị mất đi, hắn cúi xuống bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào mặt nạ. Một hình ảnh vụt hiện lên trong đầu: người phụ nữ đứng giữa cánh đồng, nước mắt chảy ngược lên trời. Trên bầu trời, một vết nứt mở ra và từ đó có những giọt lệ bạc rơi xuống, không giống như mưa, nó có lẽ giống như một gam màu trong bảng màu sắc vốn không tồn tại quẹt một đường dài trên bầu trời trong xanh.
"A! Thứ gì thế này?" Hắn hét lên trong đau đớn, hai tay ôm lấy đầu mình khuỵu cả hai chân quỳ xuống dưới mặt đất, luồng kí ức đó đang không ngừng tạo ra những phản ứng khác nhau trong cơ thể hắn.
Viên đá trong tay phát sáng mạnh hơn, ánh sáng bạc chuyển sang màu xám tro. Hắn cảm thấy một cơn đau nhẹ chạy dọc sống lưng từ một phần ký ức vừa bị chạm tới. Khi cơn đau hắn dịu lại thì cũng là lúc mà hai nguồn kí ức dần hòa nhập dung hợp lại với nhau.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Nhẹ, đều, không vội vàng, hắn theo thói quen quay đầu lại.
Một cô bé đứng đó, khoảng mười hai tuổi tóc đen dài đến thắt lưng, mắt to nhưng không có tròng. Chỉ là hai hố đen sâu hoắm, giống hệt đứa trẻ trong ký ức ở dưới khe nứt. Da cô bé trắng nhợt như thể chưa từng tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Áo choàng xám bạc phủ kín người, tay trái cầm một mảnh đá nhỏ, hình tròn, bề mặt khắc đầy những ký hiệu tượng trưng cho những kí ức ở bên trong viên đá đó. Hắn chưa kịp nói, thì cô bé đã hỏi trước.
"Kì lạ như vậy, một người có thể mang trong mình nhiều kí ức như vậy sao? Chẳng lẽ anh là người được gửi đến đây?"
Giọng nói của cô bé không run, không sợ. Chỉ có một sự trống rỗng như thể cảm xúc đã bị rút cạn từ lâu, hắn thầm nghĩ không lẽ cô bé này cũng giống như hắn, từng là ai đó và cũng từng bị lấy đi những thứ mà mình đã từng là.
Lục Huyết cẩn trọng dò xét, hắn không trực tiếp trả lời ngay. Hắn nhìn vào mảnh đá trên tay cô bé, hắn thấy các ký hiệu trên đó bắt đầu chuyển động, giống hệt những ký hiệu trên hình thể dưới khe nứt. Hắn đã hiểu đôi chút về cô bé trước mặt, hắn hỏi.
"Này cô bé, chỉ là suy nghĩ nhất thời của anh thôi. Nhưng cô bé này, có phải em đã từng mơ thấy thần hay không? Hay đơn giản hơn là đã gặp thần?"
"Em không mơ, cũng không gặp. Em chỉ biết trong tâm trí của em từ lúc em nhớ rằng em tồn tại trên thế giới đã có một khoảng trống mang hình dáng của vị thần mà mọi người nhắc đến."
Cô bé bước tới, giơ tay ra. Mảnh đá trong tay cô phát sáng nhẹ một màu ánh sáng bạc nhạt nó không quá chói nhưng rõ ràng thật, hắn đưa tay ra ý định lấy viên đá trong tay cô bé nhưng cô bé đã rụt tay lại rồi cúi xuống đặt nó vào dưới mặt đất đang dần mờ nhạt như thể nó đã biến chuyển thành một khoảng không gian khác.
"Em đã thấy mọi người mơ, họ luôn miệng nhắc về vị thần nào đó đã gọi tên họ, họ mỉm cười rồi họ khóc trong sung sướng. Họ đã mất đi với không một lí do nào, em thấy họ rất thanh thản khi ra đi. Nhưng em lại thấy buồn khi không một ai gọi tên họ, cả vị thần mà họ xem là đấng tối cao, em nghe rằng ông ta gọi lên một cái tên lạ lẫm nhưng ai cũng nhầm là tên của họ cả. Em nhớ hết." Cô bé nói tiếp, cô ngồi xổm xuống, một tay cô bé quàng qua hai đầu gối để choàng lại giữ thăng bằng, một tay cô bé giơ ra ngón trỏ đang liên tục vẽ ra những vòng tròn đè lên nhau hệt như một kí tự nhưng rất vô nghĩa trong mắt người không biết như Lục Huyết.
Hắn cúi xuống không còn quan tâm đến cái kí hiệu kì lạ mà cô bé đang vẽ nữa, hắn đặt viên đá lục giác cạnh mảnh đá tròn. Ánh sáng từ hai viên đá hòa vào nhau, tạo thành một luồng sáng bạc rực rỡ. Trong ánh sáng đó, một hình ảnh hiện lên: một vùng đất bị xé toạc, nơi những giọt lệ của thần rơi xuống, và những người mang ký ức không thuộc về mình bắt đầu biến mất khỏi thực tại, ánh mắt của những người đó thanh thản, cơ thể thả lỏng trôi theo cột ánh sáng rơi xuống từ bầu trời cao chót vót, miệng luôn nhe răng mỉm cười trông thấy là một dáng vẻ thật sự đang rất hạnh phúc.
Cô bé nhìn vào hình ảnh, rồi nói khẽ:
"Anh có thể nhận ra không, vị thần ấy không dùng tiếng nói mà dùng nước mắt để gọi lên những người ấy, ông ta tựa như đang gọi tên nhưng em có thể cảm nhận đang thứ dao động là kí ức."
Lục Huyết siết chặt viên đá. Hắn biết: điều đang xảy ra không phải là hiện tượng, mà là một lời triệu hồi. Hắn chỉ không biết lý do mà vị thần ấy lại triệu hồi những người không mang kí ức mà ông ta cần để làm gì. Đúng như những gì cô bé đó nói, Thần Lệ không gọi tên, ông ta là đang gọi lên những kí ức bị chôn vùi vào hư không vô cùng tận.
Hắn đứng dậy, nhìn về phía cuối làng nơi có một vết nứt lớn đang mở ra giữa lòng đất, và ánh sáng bạc từ đó đang lan dần lên bầu trời, trông dáng vẻ rất yếu ớt. Hắn bước đi về phía đó nhưng chợt nhớ ra cô bé, hắn quay đầu lại vẫn thấy cô bé đứng im ở đó. Nhìn thấy cô bé trong bộ dạng như thể đang là hiện thân của một kí ức hóa hình không khỏi làm Lục Huyết nhớ đến Mộc Linh, hắn mở lời:
"Em có thể dẫn đường không, cô bé?"
Cô bé gật đầu, trong ánh mắt sâu hoắm của cô bé dường như lúc này đang mang theo ý cười, cô bé trong mắt hắn lúc này cũng đang dần trở nên rõ ràng hơn với gương mặt không còn mờ ảo như trước, nền da bắt đầu hồng hào bớt đi. Cô bé nhảy chân sáo đến bên cạnh Lục Huyết, cô bé nhón chân khẽ nói:
"Em chắc rằng anh không biết nên em sẽ nói cho anh, anh hoàn toàn có thể đi nhưng khi anh đi đến đó anh sẽ không còn là người được gửi đến, anh sẽ mất đi vai trò của mình, em không biết hậu quả cho việc đó là gì nhưng em biết vai trò của anh sẽ được thay thế.
"Vai trò?" Lục Huyết nhíu mày, ánh mắt như chứa hàng vạn câu hỏi nhìn vào cô bé.
Cô bé ấy gật đầu đáp lại thay cho lời khẳng định của cô, cô bé nói tiếp:
"Và vai trò ấy của anh sẽ là người bị gọi."
Lục Huyết không đáp, hắn đã biết rồi, hắn không cần hiểu bởi vì bây giờ hắn hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, một lựa chọn duy nhất, bước về phía trước. Hắn bước theo cô bé, về phía vết nứt nơi lệ thần đã bắt đầu rơi xuống thế giới này, gây ra bao tội ác.
Lục Huyết bước theo cô bé, lòng bàn tay vẫn siết chặt viên đá lục giác. Ánh sáng bạc trên bề mặt đã ổn định trở lại nhưng không còn dịu nhẹ như trước. Nó sắc hơn, lạnh hơn, như thể đang phản ứng với một tầng ký ức sâu hơn đang đến gần, cũng là dấu hiệu cho một thứ mạnh mẽ hơn tất thảy và nguy hiểm hơn mà hắn từng trải qua.
Con đường dẫn ra khỏi làng không có dấu chân. Cỏ mọc cao đến đầu gối, phủ đầy sương xám, mỗi bước chân của hắn đều để lại một vệt ẩm, nhưng chỉ vài giây sau, vết đó biến mất như thể mặt đất đang tự xóa đi dấu vết của người sống.
Cô bé đi trước, dáng người nhỏ nhưng bước chân đều đặn. Áo choàng xám bạc quét nhẹ qua cỏ, lạ thay lại không phát ra một tiếng "xào xạc" nào phát ra cả. Mái tóc đen dài rũ xuống lưng, nó lặng lẽ bay bổng giữa dòng không gian này, mượt mà lượn quanh tựa tơ hồng khiến Lục Huyết hai mắt nhăn nhó như thể đang nhớ lại gì đó mà hắn đã từng quên lảng đi, hắn thử hỏi:
"Này, cho anh hỏi là em tên gì?"
Lục Huyết hỏi, giọng không lớn nhưng đủ để phá vỡ sự im lặng đang bao trùm.
Cô bé không quay lại, chỉ trả lời bằng một giọng đều đều.
"Em không có tên, em được người trong làng này nhặt nuôi từ nhỏ. Khi em biết nhớ, em chỉ nhớ rằng mình được gọi là Đứa Không Mơ."
Lục Huyết bất ngờ, hắn cảm thấy một điều gì đó bí ẩn đằng sau đó, hắn hỏi tiếp: "Vì em đã không mơ thấy thần?"
"Này anh gì đó ơi, anh có nghĩ nhiều quá không vậy, những người dân này chưa khi mơ đến thần thì sao có thể biết đến sự tồn tại của thần cơ chứ. Đúng như cái tên, em chỉ là không thể mơ được thôi bởi vì em nghĩ rằng em chính là một giấc mơ đang tồn tại giữa hiện thực."
Hắn im lặng, đó không phải câu trả lời hắn mong muốn, không biết tại sao hắn nghĩ vậy cũng không biết tại sao hắn hỏi vậy, hắn trừng trừng hai mắt mở to ra, hắn phát hiện ra bản thân không quen cô bé này, chỉ là kí ức không phải của hắn đang ẩn trong hắn đang nhớ lấy cô bé này, còn hắn chỉ là theo dòng kí ức đó mà thực hiện.
Hắn không hiểu tại sao một kí ức đã biết cô bé lại không thể nhớ cô bé mà phải thông qua hắn để nhớ lại, là kí ức muốn hòa làm một với hắn hay là muốn nuốt chửng lấy hắn… hay đơn giản hơn là nó là một kí ức không hoàn thiện đang không ngừng hoàn thiện lấy bản thân qua chất xúc tác là bản thân hắn. Đang chìm trong một bầu trời suy nghĩ rộng mở, hắn không để ý rằng bản thân đã đến trước vết nứt cho đến khi cô bé giơ ngang cánh tay nhỏ bé của mình để chắn đôi chân đang tiến về phía trước của hắn.
"Anh trai, đừng đi nữa. Đến rồi."
Phía trước, một vách đá hiện ra bị xé toạc ở giữa tạo thành một khe nứt lớn. Ánh sáng bạc từ bên trong khe hắt ra rất chói khiến không khí xung quanh trở nên đặc quánh. Một mùi quen thuộc trở nên nồng nặc hơn có lẽ đó chính là… mùi tro, nó đang dần nồng hơn mỗi bước sâu vào bên trong vết nứt, trộn lẫn với mùi kim loại và một thứ mùi khác, đó là mùi của ký ức một thứ mùi mà hắn của bây giờ đang có thể rõ ràng nhận ra.
Cô bé dừng lại trước khe nứt, rồi quay lại nhìn hắn. Đôi mắt không tròng vẫn sâu hoắm nhưng lần này có một tia gì đó lóe lên, đó vẫn không phải là ánh sáng, nó giống như một ký ức vừa được kích hoạt.
"Anh trai, anh có thể vào đó. Nhưng anh có thể mang theo một phần của em không?"
"Phần nào?"
Cô bé giơ tay ra. Trên lòng bàn tay là mảnh đá tròn, các ký hiệu trên đó đã ngừng chuyển động, ánh sáng bạc trên bề mặt mảnh đá đó đã tắt, chỉ còn lại một màu xám tro của mảnh đá nguyên bản, cô bé nhìn lên thẳng vào đôi mắt của Lục Huyết, ánh mắt của cô bé không như đang cầu xin, nó đơn giản là nhìn thẳng vào hắn, ánh nhìn mạnh đến nỗi gần đến mức có thể nuốt trọn hắn vào trong hai đôi mắt sâu hoắm đó.
"Em không thể vào trong đó, ngoài anh ra có lẽ không ai có thể vào và những thứ đi cùng anh cũng vậy. Em có thể tách một phần kí ức của mình ra và em tin rằng nó cũng có thể theo anh đi vào trong đó."
Lục Huyết nhận lấy mảnh đá, đặt cạnh viên đá lục giác. Một luồng khí lạnh tràn ra như thể cả hai ký ức đang hòa vào nhau. Hắn cảm thấy một cơn đau nhẹ ở thái dương, rồi một hình ảnh hiện lên: cô bé đứng giữa làng, xung quanh là những người đang khóc, như mọi kí ức khác hắn đã thấy nước mắt của họ không rơi xuống đất, chúng hóa thành một màu bạc rồi chuyển hắn bay ngược lên bầu trời rồi tan dần trong những ánh mây đậm đặc.
"Như anh đã thấy đó, khoảnh khắc đó là khi lần đầu tiên lệ thần rơi."
Giọng cô bé vang lên.
"Không ai biết vì sao, chính em cũng vậy, em chỉ thấy sau đêm đó, người đầu tiên tự sát là bà của em. Bà mơ thấy thần, bà nói thần gọi tên bà… nhưng… có mỗi một mình em biết đó không phải tên của bà, đó chỉ là một kí ức mang tên gọi mà thôi."
Lục Huyết nghe chứ không trả lời, hắn bắt đầu bước vào khe nứt sau khi cô bé nói xong. Không gian bên trong không tối nhưng cũng không sáng. Ánh sáng bạc từ các vết nứt trên vách đá chiếu ra, hắn không nhận ra thứ ánh sáng đó là gì nhưng hắn có thể chắc chắn đó không phải là từ ánh mặt trời, một điều rất kì lạ… nó thật sự rất giống ánh mặt trời, nó cũng có những chiếc bóng phản chiếu lại khi ánh mặt trời bị vật nào đó che khuất, lạ thay đó không đơn thuần là một chiếc bóng đen thông thường.
Nó tạo thành những hình thù kỳ lạ trên mặt đất mang một màu không xác định, theo cảm nhận của Lục Huyết, khi anh sờ tay vào đó thị nó luôn phản ứng lại, nó có lẽ là những kí ức. Mỗi hình thù được tạo ra là mỗi một ký hiệu, nó không phải chữ, không phải hình. Chúng dường như những đoạn ký ức bị xé rời, rồi ghép lại một cách méo mó không tuân theo một trật tự luật lệ nào.
Hắn đi sâu vào, từng bước một. Không khí đặc quánh, mỗi lần hít thở đều như đang nuốt vào một phần ký ức không thuộc về mình đỡ hơn những lần trước là nuốt tro vào bên trong. Viên đá trong tay phát sáng mạnh hơn, ánh sáng bạc chuyển sang màu tím nhạt màu của ký ức đang bị cưỡng ép lấy đi.
Phía cuối khe nứt là một căn phòng đá, không có cửa, không có trần. Trên tường hiện hữu hàng chục chiếc mặt nạ bạc được treo thành hàng. Mỗi mặt nạ đều có ký hiệu riêng, nhưng tất cả đều có một điểm chung: không hề có mắt, miệng, chỉ có một vết nứt ở giữa trán.
Lục Huyết tiến lại gần, đặt viên đá xuống mặt đất, ở viên đá từng luồng ánh sáng phát lên sáng chói và dần lan ra, chạm vào các mặt nạ. Một mặt nạ rung nhẹ, rồi rơi xuống đất, hắn cúi xuống đưa tay nhặt lên.
Ngay khi tay chạm vào mặt nạ, một giọng nói vang lên trong đầu.
"Ngươi đã từng mang tên này, kẻ được gọi."
Hắn không còn chần chừ nữa, gần như ngay lập tức hắn nhắm mắt để nhìn hình ảnh của mảnh kí ức đó, hắn thấy một hình ảnh hiện lên. Hắn đứng giữa Thánh Vực, ở đó không khí đen như mực đặc quánh tựa như một tầng không gian chưa từng được tồn tại, hắn đã nhớ Thánh Vực đó nơi mà đã sinh ra hắn cũng là nơi đã giết đi hắn, hắn đã thấy một kí ức dường như hắn đã từng nhìn qua, trong đó có một người một đứa trẻ nhìn hắn và nói:
"Ngươi là người giữ lệ."
Hắn mở mắt. Mặt nạ trong tay đã bắt đầu nứt, các ký hiệu luôn đứng im trên đó bắt đầu chuyển động, rồi tan biến. Viên đá lục giác trong tay hắn phát sáng mạnh, rồi cũng vụt tắt. Kéo theo đó một cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn lập tức quỳ xuống, hai tay ra sức đập mạnh lên đầu để át đi cơn đau ấy. Trong đầu hắn, hàng chục giọng nói vang lên cùng lúc.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi đã từng nhớ."
"Ngươi đã từng quên."
"Ngươi đã từng khóc."
"Ngươi đã từng gọi tên thần."
Hắn gào lên nhưng không có âm thanh, mọi âm thanh như nghẹn ứ lại trong tâm trí của hắn và não là một căn phòng đang chứa đựng tất cả điều đó và dường như nó đã gần đạt tới giới hạn dần dần đã xuất hiện những vết nứt nhỏ trong đó. Những sợi ánh sáng bạc từ các mặt nạ bắt đầu rơi xuống, từng cái một như những giọt lệ thần đang rơi từ bầu trời ký ức chữa lành cho những vết nứt đó khép kín lại, những giọng nói cũng dần vơi đi rồi nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi hết hẳn.
Khi cơn đau dịu lại, hắn từ từ mở mắt, ập vào mặt là một bầu trời trong xanh đến lạ thường, một màu xanh dịu nhẹ nhưng chói chang đã lâu rồi hắn không cảm nhận được. Căn phòng đá giờ đây đã biến mất, còn lại khe nứt phía trước mặt và có cô bé đứng đó, tay cầm viên đá tròn.
"Anh đã thấy rồi, anh đã thấy chúng những chiếc mặt nạ mang trong mình kí ức của tất cả."
Lục Huyết đứng dậy, ánh mắt không còn hoang mang một sự trầm tĩnh đến lạ thường bao trùm lên cả cơ thể hắn như thể hắn vừa được trao một phần ký ức của thần linh mà không thể trả lại, cho dù không phải của thần linh thì nó cũng đã từng là của vô vàn người được thần linh tiếp nhận và giờ đây hắn nắm tất cả trong vùng chứa kí ức của bản thân nhưng hắn vẫn không thể tìm thấy kí ức của bản thân, bắt buộc bây giờ hắn phải tiếp tục đi tìm những người có liên quan, không chậm trễ hắn liền quay mặt sang nói với cô bé.
"Anh phải gặp những người còn sống để hỏi về một số thứ."
Cô bé gật đầu.
"Họ không còn mơ, họ vẫn chưa chết và họ nhớ tất cả cũng biết về những gì mà sắp sửa được đưa tới, đó chính là anh, họ vẫn ở đó để chờ đợi anh chờ đợi một thứ mà họ cần, đừng hỏi vì sao em biết những điều đó. Vì em là kí ức."
Lục Huyết không ngạc nhiên, hắn hướng mắt lên bầu trời trong xanh ngoài kia đưa hai tay vịn lên hai vạch tường bên cạnh để bước ra khỏi khe nứt, ánh sáng bạc từ viên đá lục giác trong tay đã dịu lại, nhưng vẫn giữ nhịp dao động đều đặn. Cô bé đứng chờ hắn bên mép đá, tay vẫn cầm viên đá tròn, ánh mắt không tròng nhìn thẳng vào hắn như thể đang dò lại từng ký ức vừa được trao.
"Em không nên nghi ngờ anh, đúng là anh đã thấy rồi. Nhưng không hẳn là tất cả, nó còn thiếu, đúng chứ?"
Giọng cô bé vang lên như một lời nhắc nhở. Hắn gật đầu, không nói gì trong khi cơn đau trong đầu đã lắng xuống, những dư âm của những giọng nói lại một lại nữa dấn lên vang vọng đâu đó trong tâm trí hắn, khiến hắn không yên tĩnh nổi.
"Vì vậy anh càng phải đi gặp những người còn sống qua giấc mơ đó, là con người chứ không phải kí ức như em."
Cô bé dứt khoác quay người thể hiện rằng đã hiểu, dẫn hắn đi qua một lối mòn nhỏ giữa hai vách đá. Cỏ mọc cao, phủ đầy sương nhưng không che được những dấu chân mờ nhạt, dấu chân của những người từng đi qua đây, rồi không bao giờ có dấu chân quay lại.
Họ đến một khu nhà đá nằm sâu trong lòng thung lũng. Không gian ở đây khác hẳn phần còn lại của làng: không có mùi tro, không có ánh sáng bạc, nó là một sự tĩnh lặng tuyệt đối, gần như nơi này đã bị tách khỏi thế giới bên ngoài.
Cô bé dừng lại trước một cánh cửa gỗ, rồi gõ nhẹ ba lần. Không có tiếng trả lời, nhưng cửa tự mở ra, hé lộ một căn phòng nhỏ, ánh sáng từ viên tinh thạch treo trên trần chiếu xuống một bàn tròn. Quanh bàn là ba người: một cụ già, một người đàn ông trung niên, và một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi.
Cả ba đều quay lại nhìn hắn. Ánh mắt họ không hoảng sợ, không tò mò chỉ có một sự trống rỗng giống hệt ánh mắt của cô bé, họ khẽ gật đầu tựa hồ như họ đã đợi Lục Huyết ở đây rất lâu và hắn cuối cùng cũng tới theo kế hoạch của họ vậy.
"Nếu anh được cô bé dẫn đến đây thì chắc rằng anh đã là người mang theo những kí ức đó ra ngoài thành công rồi, đúng chứ?"
Cụ già lên tiếng, giọng khàn nhưng rõ. Mái tóc trắng rối bù, da nhăn nheo, nhưng đôi mắt vẫn còn ánh sáng, cái thứ ánh sáng của người từng biết quá nhiều.
"Anh giống chúng tôi, cũng đã thấy thần khóc?"
Người đàn ông trung niên hỏi, tay đặt trên bàn, các ngón tay gõ nhẹ theo một nhịp điệu không rõ, có lẽ là một bài nhạc mà ông ta yêu thích chăng, Lục Huyết không rõ chỉ biết nó thật quen thuộc rồi nhíu mày cố nhớ lại đó là giai điệu nào.
"Anh có nhớ tên mình không?" Thiếu nữ bất chợt hỏi, giọng nhẹ như hơi thở, nhưng từng chữ đều như được khắc lên không khí, động lại không tan như thể nó đã biết thành một dòng kí ức được lưu trữ có thể nhìn vào mà nghe lại.
Lục Huyết không trả lời bất cứ một ai. Hắn đặt viên đá lục giác lên bàn, ánh sáng bạc từ đó lan ra, chạm vào các ngón tay của ba người. Không ai rút tay lại cũng không một ai phản ứng, để đó là một sự rung nhẹ trong không khí như thể những ký ức đang được gọi dậy.
"Anh đã thật sự thấy thần không phải ở trong mơ, anh đã thấy trong ký ức."
Cụ già gật đầu, rồi quay sang người đàn ông.
"Anh kể đi."
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu nói, giọng đều đều như đang đọc lại một đoạn ký ức đã được ghi sẵn như thể một cái đài radio đang đọc lại chiếc đĩa được đưa vào.
"Tôi mơ thấy thần ba lần. Lần đầu, ngài đứng giữa cánh đồng, không có mắt, không có miệng. Nhưng tôi nghe thấy tiếng ngài gọi tên tôi. Nhưng lạ thay, tôi có thể nhận ra đó không phải là tên tôi, tôi giật mình thức giấc trong nước mắt."
"Lần thứ hai, tôi thấy ngài đứng giữa làng. Mọi người quỳ xuống, khóc miệng thì nhe răng cười to, những giọt nước mắt cũng đầy hạnh phúc nhưng lạ thay nước mắt không rơi xuống đất chúng bay lên như thể trọng lượng bị đảo ngược, rồi tan biến trong các tầng mây hoặc là đi lên quá cao để có thể nhìn thấy bằng mắt thường."
"Lần thứ ba, tôi không còn thấy ngài nữa tôi lại thấy chính mình, nhưng có một điều làm tôi rất băn khoăn tôi nghĩ đó không phải tôi, tôi nghĩ nó là một phiên bản khác của tôi, tại vì nó không giống tôi, đó là điều mà tôi cảm nhận được. Để chứng minh thì không thể, nhưng để nói tôi cảm nhận được gì thì tôi đã cảm nhạn được người đó là một người không có ký ức. Một người chỉ tồn tại để nhớ thần."
Thiếu nữ tiếp lời, giọng cô không thay đổi nhưng ánh mắt bắt đầu dao động, hiện lên một chút gì đó để có thể gọi là "con người" đúng nghĩa.
"Còn tôi thì không mơ thấy thần, tôi đã mơ thấy một giọt lệ. Nó rơi từ bầu trời, xuyên qua tôi, rồi biến mất. Sau đó, tôi không còn nhớ tên mình, tôi quên mất mẹ tôi, ba tôi và những gì tôi đã trải qua trước khi mơ giấc mơ đó thứ xót lại trong tôi chỉ là những gì tôi trải qua từ khoảnh khác đó và... giọt lệ."
Cụ già đặt tay lên viên đá, ánh sáng bạc từ đó lan ra, chạm vào các nếp nhăn trên da ông.
"Chúng tôi không tự sát, bởi vì chúng tôi không bị gọi. Những người đã chết vốn không chọn cái chết, họ chỉ là đã không còn nhận ra họ là ai nữa, họ đã hoàn toàn biến thành một phiên bản khác đó, một phiên bản tồn tại chỉ để giữ lấy kí ức của thần và phục vụ cho giọt lệ của ngài ấy. Với bọn họ, đó chính là sự viên mãn, sự giải thoát khỏi thống khổ."
Lục Huyết nhìn vào ba người. Họ không giống những người sống sót. Họ giống như những ký ức còn sót lại không thuộc về ai, nhưng vẫn tồn tại ở đây, cũng không phải là kí ức hoàn toàn giống như cô bé. Hắn có thể nhận ra bọn họ vốn đã mất đi một phần của họ rồi, và phần đó chính là thứ họ gọi là phiên bản khác, mất đi nó, họ vẫn còn là họ chẳng qua là không còn là chính mình mà thôi.
"Anh mang gì đến đây?"
Cụ già hỏi, giọng trầm hơn.
"Ký ức."
Lục Huyết đặt viên đá tròn của cô bé cạnh viên đá lục giác. Ánh sáng từ hai viên đá hòa vào nhau, tạo thành một luồng sáng bạc rực rỡ. Trong ánh sáng đó, một hình ảnh hiện lên: một vùng đất bị xé toạc, nơi những giọt lệ thần rơi xuống, và những người mang ký ức không thuộc về mình bắt đầu biến mất khỏi thực tại.
Cả ba người nhìn vào hình ảnh, không nói gì. Rồi cụ già lên tiếng.
"Đó là nơi bắt đầu của tất cả, nhưng theo ta thì đó chưa phải nơi kết thúc."
Người đàn ông gật đầu.
"Chúng tôi từng nghĩ thần là một giấc mơ, nhưng ngài mà chúng tôi biết chỉ là một kí ức đang khóc than, một kí ức không trọng vẹn và không có chủ, nó muốn được nhớ." Thiếu nữ thì thầm.
"Và khi ngài được nhớ, chúng tôi không còn là chúng tôi nữa, chúng tôi và ngài được hòa làm một, chúng tôi và ngài cùng nhau đi đến nơi ngài sống. Đó là những gì mà tôi biết được từ miệng của những người đã tuân theo nước mắt và đi theo thần."
Lục Huyết cảm thấy viên đá trong tay rung mạnh, một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
"Ngươi đã mang ký ức, nhưng ngươi chưa bị gọi."
Hắn siết chặt viên đá. Cơn đau ở thái dương lại trỗi dậy, nhưng lần này không dữ dội. Và nó giống như một lời nhắc hơn là một lời cảnh báo.
"Anh phải đi đến nơi lệ thần rơi lần đầu, có lẽ chỉ có nơi đó mới giúp anh biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra như thế nào và nguyên nhân ở đâu và rốt cuộc nguồn kí ức của thần mang vì sao lại khóc."
Cụ già nói, ánh mắt không còn trống rỗng. Một tia sáng lóe lên, đó là tia sáng của người sắp trao lại ký ức cuối cùng cho kẻ mà người đó giao phó.
"Ở đó, anh sẽ thấy được những điều mà chúng tôi không dám nhớ. Hãy đi đi, đừng quay lại."
Lục Huyết đứng dậy, viên đá trong tay phát sáng mạnh hơn, hắn định hỏi xem cụ thể nơi đó là ở đâu thì cô bé bỗng nhiên bước tới, đặt tay lên cánh tay hắn, một cảm giác lạnh lẽo tràn qua khắp người hắn, đi qua từng mảnh xương, từng giọt tinh huyết rồi đi đến đại não khiến toàn thân hắn tê lên một cái, có lẽ cô bé vừa làm gì đó để sốc lại tinh thần cho hắn, hắn ngẩng đầu nhìn cô bé, cô bé nói:
"Em sẽ dẫn anh đi đến đó, hãy theo em." Giọng nói đã thay đổi, dường như đã mang thêm một vài cảm xúc khiến cho lời nói dịu dàng hơn tất thảy.
Hắn gật đầu, rồi buông thả một tay xuống để cô bé nắm lấy. Họ cùng nhau quay người đi về nơi mà họ muốn đến, không cả ngoảnh đầu lại nhìn. Phía sau, ba người vẫn ngồi đó, ánh sáng bạc từ viên đá vẫn lan ra, nhưng đã không còn rực rỡ. Chỉ còn lại một màu xám tro, một thứ màu của những ký ức đã được trao đi.


0 Bình luận