Không gian xử án nằm giữa lòng Thánh Vực, nơi không có gió, không có thời gian, không có sự sống. Mái vòm cao vút được dựng bằng ký ức đông cứng, phản chiếu ánh sáng trắng nhợt nhạt từ những tầng ký ức phía trên. Mỗi bước chân vang lên như tiếng kim loại rơi xuống đá lạnh, không có hồi âm, không có cảm xúc.
Hắn bị dẫn vào giữa vòng kết giới. Không có xiềng xích, không có lính gác, nhưng không thể rời đi. Dưới chân hắn là một vòng tròn khắc bằng ký tự cổ, từng nét như đang rỉ máu. Những ký tự ấy không nằm yên, chúng chuyển động chậm rãi, như đang dò xét từng mảnh ký ức còn sót lại trong hắn.
Phía trước là Hội Đồng Ký Ức, có mười hai thực thể không có mặt, không có tên, chỉ có những lớp áo choàng phủ đầy tro ký ức. Họ không nhìn hắn, nhưng hắn biết mình đang bị nhìn. Không phải bằng mắt, mà bằng những tầng ký ức đã bị bóc tách.
Một giọng nói vang lên, không rõ từ ai, không rõ từ đâu. Nó không mang theo âm sắc, chỉ là một tiếng vọng lạnh lẽo.
"Ngươi bị kết án phản nghịch."
Không gian rung nhẹ. Những ký tự dưới chân hắn phát sáng, rồi đổi màu từ đỏ sang đen, từ đen sang xám, từ xám sang vô hình.
"Ngươi đã phá vỡ giao ước của Thánh Vực."
Hắn không đáp. Nhưng tay phải hắn khẽ động. Một mảnh ký ức chưa bị xóa rung lên trong lòng bàn tay không phải để phản kháng, mà để giữ lại. Ánh sáng từ mảnh ký ức ấy khiến một trong mười hai thực thể khựng lại, áo choàng rung nhẹ.
Một thực thể khác giơ tay. Từ tay hắn, một luồng khí ký ức bay ra, xoáy thành hình lưỡi dao, lao thẳng về phía hắn. Không có tiếng hét. Không có cảnh báo. Chỉ là một hành động mang tính cưỡng chế.
Hắn giơ tay trái lên. Một vòng xoáy ký tự hiện ra, chắn lấy luồng khí. Va chạm không tạo ra ánh sáng, mà tạo ra một tiếng rạn như thể chính ký ức đang bị nứt.
"Ngươi không có quyền phản kháng."
Giọng nói vang lên lần nữa, lần này mang theo trọng lượng. Những ký tự dưới chân hắn bắt đầu siết lại, như một vòng xiềng xích vô hình. Hắn quỳ xuống. Không phải vì đau, mà vì tầng ký ức đang ép buộc bản thể.
Một thực thể bước tới. Áo choàng của hắn không chạm đất, nhưng để lại vệt tro ký ức mỗi khi di chuyển. Hắn giơ tay, đặt lên trán người bị kết án.
"Ngươi sẽ bị xóa ký ức."
Từ lòng bàn tay hắn, một luồng sáng trắng bắn ra, xuyên thẳng vào trán. Hắn gồng người, nhưng không hét. Mắt hắn mở to, không phải vì sợ, mà vì đang cố giữ lại một hình ảnh, một mái hiên gỗ, một đêm mưa, một ánh mắt không rõ buồn hay giận.
"Ngươi sẽ bị trục xuất khỏi Thánh Vực."
Không gian bắt đầu co rút. Mái vòm phía trên rung nhẹ, những mảnh ký ức đông cứng bắt đầu rạn. Một cột sáng đen hiện ra phía sau hắn, không phải để chiếu sáng, mà để nuốt lấy. Từ đó, những sợi ký ức bay ra, quấn quanh người hắn như những con rắn không có hình.
Hắn vùng dậy. Tay phải giơ lên, vẽ một ký tự giữa không khí, không phải để tấn công, mà để giữ lại. Từ ký tự ấy, một vòng xoáy hiện ra, hút lấy những sợi ký ức đang siết chặt hắn.
Một thực thể hét lên. Không phải bằng miệng, mà bằng tầng ký ức. Cả không gian rung chuyển. Những thực thể còn lại giơ tay, đồng loạt bắn ra những luồng khí xóa ký ức.
Hắn bị đánh bật. Vòng xoáy vỡ vụn. Mảnh ký ức trong tay hắn rơi xuống, phát sáng lần cuối, rồi tan thành tro.
"Ngươi đã phản bội."
Giọng nói cuối cùng vang lên, không mang theo giận dữ, không mang theo thương xót. Chỉ là một xác nhận.
"Ngươi sẽ không còn tên."
Cột sáng đen nuốt lấy hắn. Không có tiếng nổ. Không có ánh sáng. Chỉ có một sự biến mất như thể chính thế giới đã từ chối ghi nhớ hắn.
Và hắn rơi xuống.
Không phải vào đất. Không phải vào hư vô.
Mà vào tầng ký ức bị xóa.
Không có đáy. Không có phương hướng. Không có trọng lực. Hắn rơi qua một khoảng không không thuộc về thế giới, cũng không thuộc về hư vô. Mọi thứ xung quanh đều là ký ức bị xé rách, những mảnh vỡ bay lơ lửng, không có hình, không có tiếng, nhưng mang theo cảm giác bị từ chối.
Cột sáng đen đã biến mất. Nhưng dư âm của nó vẫn bám vào da hắn, như một lớp tro không thể rửa sạch. Mỗi lần hắn cố mở mắt, một mảnh ký ức lại chui vào. Không phải của hắn, mà của những kẻ từng bị xóa. Một người đàn ông không có mặt, một đứa trẻ không có tên, một cô gái không có cái chết.
Hắn không hét. Không thể hét. Miệng hắn đã bị bóp méo bởi tầng ký ức. Tay hắn không còn là tay, chỉ là những đường nét bị kéo dài, như thể chính bản thể đang bị viết lại.
Một tiếng cười vang lên. Không lớn. Không rõ ràng. Nhưng mang theo một nhịp điệu kỳ quái.
"Ngươi rơi đẹp đấy."
Giọng nói không thuộc về tầng ký ức. Nó mang theo sự sống, một thứ không nên tồn tại ở đây.
Hắn quay đầu. Không phải bằng cổ, mà bằng ý niệm. Một bóng người hiện ra nhỏ, gầy, mặc áo choàng vá chằng và đen trắng, đầu đội một chiếc mũ hình con mắt đang nhắm.
"Ngươi là ai?"
Giọng hắn không vang ra ngoài. Nhưng bóng người kia nghe thấy.
"Ta là kẻ gom ký ức rơi vãi. Không ai nhớ tên ta, nên ta tự gọi mình là Nhặt."
Bóng người xoay một vòng giữa không trung, để lại một vệt sáng màu tím nhạt. Không gian xung quanh rung nhẹ, như thể tầng ký ức đang khó chịu với sự hiện diện của hắn.
"Ngươi không nên ở đây. Ngươi bị xóa rồi."
Hắn không đáp. Nhưng ánh mắt hắn vẫn dõi theo từng chuyển động của kẻ tên Nhặt.
"Ngươi đang bị tầng ký ức xé rách. Nếu không làm gì, ngươi sẽ bị phân mảnh."
Nhặt giơ tay. Từ tay hắn, một mảnh ký ức bay ra, không phải để cứu, mà để minh họa. Mảnh ký ức ấy chạm vào một vết nứt trong không gian, rồi tan thành những chữ cái không có nghĩa.
"Thấy chưa? Đó sẽ là ngươi nếu ngươi không làm gì."
Hắn cố gắng cử động. Tay phải hắn co lại, vẽ một ký tự giữa không khí. Ký tự ấy không phát sáng, nhưng rung nhẹ như một lời gọi.
Tầng ký ức đáp lại. Một luồng khí xám bay tới, quấn quanh người hắn, như thể đang kiểm tra xem hắn còn là ai.
"Ngươi từng giữ giao ước."
Giọng nói vang lên từ chính tầng ký ức. Không có nguồn. Không có mục đích. Chỉ là một tiếng vọng.
"Ngươi từng được chọn."
Nhặt bật cười.
"Ồ, tầng ký ức vẫn nhớ ngươi. Thú vị thật."
Hắn không quan tâm. Tay trái hắn giơ lên, vẽ thêm một ký tự. Lần này là ký tự giữ lại. Từ đó, một vòng xoáy hiện ra, bao quanh bản thể hắn, ngăn không cho những mảnh ký ức lạ xâm nhập.
Nhặt lùi lại, ánh mắt lóe lên dưới chiếc mũ hình con mắt.
"Ngươi biết cách giữ mình. Không tệ."
Không gian bắt đầu co lại. Những mảnh vỡ xung quanh tụ lại thành một dòng chảy, không phải nước, mà là ký ức lỏng. Dòng chảy ấy cuốn lấy hắn, kéo hắn về một hướng không xác định.
"Ngươi sắp rơi vào tầng thấp hơn."
Giọng Nhặt vang lên lần cuối, không còn mang theo tiếng cười.
"Ở đó, không ai giữ được tên mình."
Hắn không đáp. Nhưng trong mắt hắn, một điều gì đó vừa được giữ lại, không phải ký ức, mà là ý chí. Dòng chảy ký ức cuốn hắn đi. Không có ánh sáng. Không có tiếng động. Chỉ có một cảm giác: bị xé rách, bị viết lại, bị từ chối.
Và hắn rơi xuống. Lần này, không phải vào tầng ký ức. Mà vào một nơi có mùi máu.
Không có tiếng động khi hắn chạm đất. Không có ánh sáng. Không có sự chào đón. Chỉ là một cú va chạm khiến tầng ký ức trong hắn rung lên như một chiếc chuông bị nứt. Mặt đất không cứng. Không mềm. Nó thở như thể chính nơi này đang sống bằng những ký ức bị rỉ máu.
Hắn nằm đó, không cử động. Không phải vì đau, mà vì bản thể chưa kịp định hình lại. Mắt hắn mở ra, nhưng không thấy gì. Không phải vì tối, mà vì ánh sáng ở đây không dành cho kẻ bị xóa.
Không gian xung quanh mang mùi sắt gỉ. Không phải máu, nhưng giống máu. Lá cây không có màu xanh. Chúng mang sắc đỏ thẫm, như thể từng chiếc lá là một mảnh ký ức đang phân hủy. Gió không thổi. Nhưng không khí vẫn chuyển động từng nhịp, từng lớp, như thể đang dò xét kẻ vừa rơi xuống.
Một tiếng rạn vang lên phía xa. Không lớn. Không rõ. Nhưng đủ để khiến hắn cố gắng cử động. Tay phải hắn co lại, chạm vào mặt đất. Lớp đất không lạnh. Không ấm. Nó rung nhẹ, như đang phản hồi lại sự tồn tại của hắn.
Một sinh vật lặng lẽ bước qua. Không có hình. Không có mặt. Chỉ là một lớp ký ức kết lại thành hình người, cao bằng một đứa trẻ, đầu đội một chiếc mũ làm từ vỏ cây. Nó không nhìn hắn. Nhưng khi đi ngang qua, nó để lại một vệt sáng tím nhạt không phải ánh sáng, mà là một lời cảnh báo.
"Ngươi không nên ở đây."
Giọng nói vang lên từ chính mặt đất. Không có nguồn. Không có âm sắc. Chỉ là một tiếng vọng.
"Ngươi đã bị xóa."
Hắn không đáp. Nhưng trong ngực hắn, một mảnh ký ức rung nhẹ. Không phải để phản kháng. Mà để giữ lại.
Một cơn gió nhẹ lướt qua. Không mang theo không khí, mà mang theo hình ảnh một mái hiên gỗ, một đêm mưa, một ánh mắt không rõ buồn hay giận. Hắn không nhớ tên người đó. Không nhớ tên mình. Nhưng hắn nhớ rằng mình từng hứa.
Một tiếng động nữa vang lên. Lần này gần hơn. Một nhánh cây rơi xuống, không tạo ra tiếng va chạm, mà tạo ra một tiếng thở. Từ nhánh cây ấy, một mảnh ký ức bay lên, xoay tròn giữa không trung, rồi tan biến.
Hắn cố gắng ngồi dậy. Cơ thể không đau. Nhưng không còn là của hắn. Tay trái hắn dài hơn bình thường. Da hắn mang màu tro. Mắt hắn không còn nhìn thấy màu, chỉ là những lớp ký ức chồng lên nhau, không phân biệt được thật giả.
Một bóng đen lướt qua phía xa. Không phải người. Không phải thú. Chỉ là một bản thể chưa hoàn chỉnh. Nó không tiến lại gần. Nhưng để lại một dấu vết, một vệt máu không có mùi, không có nhiệt độ, nhưng khiến mặt đất rung nhẹ.
"Ngươi đang bị theo dõi."
Giọng nói vang lên từ chính tầng ký ức. Không phải để cảnh báo. Mà để xác nhận.
"Ngươi không còn là ngươi."
Hắn đứng lên. Không vững. Nhưng không ngã. Mỗi bước chân đặt xuống đều khiến mặt đất phản hồi không bằng âm thanh, mà bằng ký ức. Những mảnh vỡ bay lên, xoay quanh hắn, như thể đang kiểm tra xem hắn còn giữ được gì.
Một mảnh ký ức chạm vào trán hắn. Không phát sáng. Không phát lạnh. Chỉ là một câu nói: "Ta sẽ không quên ngươi." Nhưng câu nói ấy bị bóp méo, đổi thành: "Ta chưa từng biết ngươi."
Hắn nhắm mắt. Không phải để trốn. Mà để nhớ, nhớ những gì không còn.
Một tiếng cười vang lên phía xa. Không lớn. Không rõ. Nhưng mang theo một nhịp điệu kỳ quái.
"Ngươi rơi đẹp đấy."
Giọng nói quen thuộc. Nhưng không thuộc về tầng ký ức. Hắn quay đầu. Không phải bằng cổ, mà bằng ý niệm.
Nhặt đứng đó, tay cầm một chiếc lọ làm từ ký ức đông đặc. Trong lọ là một mảnh ký ức đang phát sáng không phải của hắn, nhưng có hình ảnh hắn.
"Ta nhặt được ngươi rồi."
Hắn không đáp. Nhưng ánh mắt hắn dõi theo chiếc lọ.
"Ngươi không nên để lại nhiều dấu vết thế."
Nhặt cười, rồi biến mất vào một vết nứt trong không gian.
Hắn đứng đó, giữa rừng Sầu Huyết, không có tên, không có ký ức, không có ai gọi. Nhưng hắn vẫn tồn tại. Và tầng ký ức đang chờ hắn tỉnh lại.


0 Bình luận