Thiên Ngoại Lai: Tàn Ảnh
Lục Trầm Uyên
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1: Dấu Tàn Ảnh

Chương 2: Rừng Sầu Huyết.

0 Bình luận - Độ dài: 3,507 từ - Cập nhật:

Hắn mở mắt. Không phải vì muốn, mà vì tầng ký ức dưới da vừa rung lên như một tiếng chuông vô hình. Ánh sáng đầu tiên hắn thấy không phải là ánh sáng mà là một lớp đỏ thẫm phủ lên mọi thứ, như thể thế giới này đang bị nhuộm bằng máu đã khô.

"Mùi?" Thật kì lạ, hắn tự hỏi cái thứ mùi hôi tanh của máu đã biến đi đâu mất rồi.

Mặt đất dưới lưng hắn không cứng, cũng không mềm. Có lẽ nó chỉ đang thở, trong mỗi lần hắn cử động lớp đất lại rung nhẹ như đang phản hồi lại sự tồn tại của hắn. Lá cây trên cao không có màu xanh, chúng mang sắc đỏ sẫm, viền đen và không rơi xuống, chúng chỉ đứng yên, như thể đang quan sát.

Hắn bước đi, từng bước chân hắn chậm rãi, hắn chẳng biết tại sao mình lại chậm như vậy, có lẽ hắn đang làm theo một thói quen đã quên ư? Không, chỉ là mặt đất nhộn nhịp theo hắn không cho phép hắn nhanh hơn.

Không gian xung quanh rộng rãi nhưng không hề có gió. Không hề thấy nhưng hắn lại cảm nhận được không khí đang chuyển động. Một nhịp thở đều đặn, không thuộc về sinh vật nào, không thuộc về hắn.

Mùi sắt gỉ len vào mũi, không nồng, nhưng đủ để khiến hắn nhớ lại một điều gì đó không rõ ràng, không hoàn chỉnh, chỉ là một cảm giác: từng có người chết ở đây.

"A!" Lục Huyết như vấp phải không khí, hắn tự ngã xuống. Hắn ngồi một lúc, hắn nhận ra thứ hắn vấp phải chính là kí ức. Một kí ức về mùi máu, chính xác cái thứ mùi sắt gỉ len vào mũi hắn là mùi tanh hôi của máu, từ ban đầu hắn đã nghe ra nhưng chỉ là không còn nhớ.

Hắn ngồi dậy. Cơ thể không đau, nhưng không còn nguyên vẹn. Tay phải hắn mang màu tro, các khớp chuyển động như thể vừa được ghép lại. Mắt trái không còn nhìn thấy, hắn không phân biệt được thật giả nữa, đầu hắn ong ong cả lên khiến hắn không biết rằng là do lỗ tai hay do não của hắn đang dao động nữa.

Một tiếng động vang lên phía sau. Không lớn nhưng đủ để khiến hắn quay đầu. Một bóng người đứng giữa hai thân cây đỏ thẫm, áo choàng dài chạm đất, tay cầm một nhánh cây đang cháy âm ỉ.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Giọng nói không mang theo đe dọa. Nhưng cũng không mang theo thiện ý. Nó như một câu hỏi được lặp lại nhiều lần, đến mức không còn cảm xúc. Hắn dừng suy nghĩ mình lại một chút, để nhớ xem dáng người quen thuộc này là ai.

Hắn không đáp. Nhưng ánh mắt hắn dõi theo từng chuyển động của bóng người kia.

"Ta thấy ngươi rơi xuống. Ừm.. không đẹp lắm đâu. Nhưng sống được là giỏi rồi."

Bóng người bước tới. Ánh sáng từ nhánh cây cháy hắt lên khuôn mặt một gương mặt không có tuổi, không có giới tính rõ ràng, nhưng mang theo một nét gì đó vừa mệt mỏi vừa tỉnh táo.

"Ta là Mộc Linh, giới thiệu vậy thôi chứ cũng không cần nhớ tên ta. Vốn dĩ không một ai nhớ đâu."

Hắn vẫn không nói. Trong vô thức, tiềm thức như bảo hắn phải làm điều gì đó, tay phải hắn khẽ động, như thể đang chuẩn bị vẽ một ký tự.

"Không cần phòng thủ! Ta không phải người xấu, ta không ăn ký ức của người khác. Ta chỉ giữ lại những gì bị rơi vãi xuống đây."

Mộc Linh ngồi xuống một gốc cây bị cháy đen. Nhánh cây trong tay vẫn cháy, nhưng không tỏa nhiệt. Chỉ là một ánh sáng để không gian không hoàn toàn chìm trong tối. Lục Huyết bây giờ mới vừa lên tiếng, giọng hắn kì lạ đến cực thể.

"Mùi khét. Nó đâu rồi?"

Mộc Linh vẫn nhìn hắn, nhưng không có một chút dao động nào. Có vẻ cô ta không nghe thấy hắn nói chăng. Cô ta không hề mở miệng, lạ thay, tiếng của cô ta lại lần nữa vang lên.

"Ngươi bị xóa rồi. Ta thấy dấu vết của ngươi, tên của ngươi, giao ước của ngươi. Chỉ là vẫn còn một mảnh ký ức chưa bị bóp méo."

Hắn nhìn xuống tay mình. Mảnh ký ức ấy nằm giữa lòng bàn tay không phát sáng, không rung động, chỉ là một hình ảnh: một mái hiên gỗ, một đêm mưa, một ánh mắt không rõ buồn hay giận.

"Ngươi nhớ ai đó."

Giọng Mộc Linh không mang theo tò mò. Chỉ là một xác nhận. Mộc Linh cô ta quả thật khiến Lục Huyết có hơi khó chịu, tự ý làm những gì cô ta thích, không hề nghe và trả lời câu hỏi của hắn, cô ta chỉ đơn thuần là nói và nói. Lục Huyết chậc lưỡi.

"Chậc! Khó chịu thật."

"Ngươi từng hứa sẽ không quên."

Hắn ngẩng đầu, dáng vẻ có hơi ngơ ngác, không phải hắn định phản bác. Đơn giản hắn chỉ chờ mà thôi. Mộc Linh nhìn hắn, cô cười nhẹ. Không phải tiếng cười của người vui. Mà của kẻ đã quá quen với việc không ai giữ được lời hứa.

"Ta từng nghe về một người như ngươi. Từng giữ giao ước. Từng bị xóa. Từng rơi xuống đây."

Hắn không nói. Nhưng ánh mắt hắn không còn trống rỗng, như đã nhớ, đã nhìn ra được gì đó. Mộc Linh vẫn một dáng vẻ như vậy, cô vắt chéo chân ngồi đó nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt cô khẽ động, rồi cô nói tiếp.

"Người đó từng đi tìm một cô gái, tên cô ấy là Lữ Lệ Câm. Ngươi có biết không?"

Không gian rung nhẹ. Tầng ký ức vừa phản hồi, Lục Huyết thấy trái tim mình khẽ động, nhưng lại không cảm nhận được là từ đâu, ở bên trái hay bên phải ở trên hay dưới, hắn ngờ vực bất giác hỏi.

"Rốt cuộc trái tim ở chỗ nào?"

Mộc Linh đứng dậy. Nhánh cây cháy trong tay tắt lịm, không để lại tro. Mộc Linh lúc này cúi xuống dưới cầm lên một nhánh cây khác, chưa cháy. Cô thổi một cái, nhánh cây đó đã nhem nhóm lửa, cô dùng đầu nhọn của nhánh cây ấy chọt chọt vào ngực trái của Lục Huyết hơi hướng về giữa ngực. Cô ấy nói tiếp không hề có ý trả lời Lục Huyết.

"Ta biết cô ấy ở đâu, ngươi có định đi gặp cô ấy không?"

Lục Huyết dùng tay hất mạnh cành cây đang dính vào ngực mình, Mộc Linh theo quán tính ngã về phía bên phải một chút, khẽ rên lên một tiếng. "Ây da". Hắn không quan tâm cho lắm, chỉ đứng dậy, có chút không vững vàng, hắn tí nữa lại té xuống lần nữa.

Mộc Linh dáng vẻ hơi tức giận đứng lên mà quay đi, áo choàng quét nhẹ mặt đất, để lại một vệt sáng tím nhạt.

"Tên không biết thương hoa tiếc ngọc này, ta nói ngươi biết ngươi không phải người đầu tiên. Nhưng rất có thể là người cuối cùng không đi đến đó được!"

Hắn không đáp. Nhưng trong mắt hắn, một điều gì đó vừa sống lại. Đó không phải ký ức, mà là mục đích. Hắn như vừa nghĩ ra điều gì đó khó tin. "Mục đích ư? Nó là gì?" Không đợi hắn suy nghĩ xong, mặt đất đã di chuyển.

Và rừng Sầu Huyết bắt đầu chuyển động. Mặt đất dưới chân hắn không ngừng rung nhẹ. Hắn bắt đầu ổn định thân thể, bước đi của hắn nhẹ nhàng nhưng cứng cáp khó ngã. Mỗi lần hắn đặt chân xuống, một mảnh ký ức lại bay lên từ lớp đất đỏ thẫm, xoay một vòng giữa không trung rồi tan biến, nó không để lại hình ảnh, không để lại âm thanh, chỉ để lại một cảm giác

"Từng có ai đó đã bước qua đây? Nhưng người đó quen thuộc thật." Hắn lại nhớ lại gì đó, một kí ức vốn không tồn tại bên trong hắn.

Mộc Linh đi trước, áo choàng dài quét nhẹ mặt đất, để lại một vệt sáng tím nhạt, Lục Huyết không nhìn về phía trước mà cứ luôn đưa mắt nhìn vào vết sáng tím nhạt ấy, cảm thấy như có gì đó thật quen thuộc.

Không gian xung quanh không có gió, nhưng lá cây vẫn chuyển động, vì ký ức đang trôi. Những chiếc lá đỏ thẫm rung nhẹ, như thể đang thì thầm với nhau bằng ngôn ngữ của những điều đã bị lãng quên.

"Ngươi không nên nhìn vào chúng quá lâu." Giọng Mộc Linh vang lên, không lớn, nhưng đủ để kéo hắn ra khỏi dòng ký ức đang trôi quanh.

"Tại sao?" Một trong số những lần hiếm hoi hắn đáp lời của cô.

"Chúng sẽ cho ngươi thấy những gì ngươi không muốn nhớ."

Hắn lại không đáp. Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng chiếc lá. Một chiếc rơi xuống, không chạm đất, mà tan giữa không trung, chúng để lại một hình ảnh mờ nhạt: một người đàn ông không có mặt, đứng giữa một vòng xoáy ký ức, tay giơ ra, nhưng không ai nắm lấy.

"Ngươi thấy rồi đấy."

Mộc Linh dừng lại, quay đầu, ánh mắt lóe lên dưới lớp mũ trùm.

"Thật ra khu rừng này không lưu trữ kí ức, nó chỉ là một chiếc gương phản lại những gì đã qua mà thôi."

"Vậy chẳng phải đó là kí ức sao? Nó là những gì đã qua mà?"

"Không, một thứ mình chưa trải qua thì không phải kí ức, nó chỉ là ảnh chiếu."

Hắn lại im lặng, bước chân hắn nhanh hơn, hắn bước tới trước. Tay phải khẽ động, vẽ một ký tự giữa không khí, hắn định giữ lại gì đó. Từ ký tự ấy, một vòng xoáy nhỏ hiện ra, hút lấy những mảnh ký ức đang bay quanh, khiến không gian lắng xuống.

"Quả nhiên ngươi từng được huấn luyện."

Giọng Mộc Linh không mang theo ngạc nhiên. Giống như là cô đang xác nhận một điều hơn, có lẽ cô đã từng thấy ảnh chiếu của Lục Huyết qua các mảnh vỡ ở đây, thực sự cô còn biết về hắn nhiều hơn là hắn bây giờ.

"Ngươi từng là Người Giữ."

Hắn không nói. Ánh mắt cũng không khẳng định, cũng không phủ định. Chỉ thầm ghi nhận những gì thuộc về hắn qua Mộc Linh. Hắn đã hiểu, cô ta biết rất nhiều về hắn.

"Vậy ngươi cũng từng nghe về cô ấy."

Mộc Linh quay đi, lần này cô nhảy chân sáo. Lục Huyết nhìn một màn này, ánh mắt hắn mở to ra, khẽ run như nhớ lại điều gì đó đã chôn sâu vào trong hắn. Áo choàng rung nhẹ, như thể đang phản hồi lại chính những gì hắn vừa nhớ.

"Lữ Lệ Câm!"

Không gian rung nhẹ. Hắn bước nhanh hơn. Mặt đất dưới chân bắt đầu đổi màu từ đỏ sang xám, từ xám sang tro. Những mảnh ký ức bay lên không còn tan biến, mà kết lại thành hình một chiếc ghế đá, một cuốn sách không có chữ, một ánh mắt trắng đục.

"Có lẽ ta đã từng gặp cô ấy."

"Khi nào?"

Giọng Mộc Linh trầm xuống, không phải vì xúc động mà là vì có thứ gì đó đang ép buộc cô phải như vậy, tất cả xung quanh đang méo mó dần, giống như thể đang chóng mặt vậy, nhưng bước chân lại vững.

"Không lâu, cũng không rõ. Nhưng đủ để ta biết cô ấy không thuộc về nơi này."

Hắn dừng lại. Một mảnh ký ức bay tới, chạm vào trán của hắn, không phát sáng, không rung động, chỉ là một câu nói như gió thoảng qua tai: "Ta sẽ không quên ngươi." Nhưng câu nói ấy bị bóp méo như không gian xung quanh, đã đổi thành: "Ta chưa từng biết ngươi." Lục Huyết ngơ ngác cố nhớ về câu trước khi bị bóp méo nhưng thật vô vọng. Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

"Ngươi từng hứa."

Giọng Mộc Linh vang lên phía sau, không rõ là giễu cợt hay thương xót, bởi giọng nói đã bị bóp méo thành không còn bình thường nữa.

"Nhưng ngươi bị xóa."

"Ta đã từng bị xóa?" Hắn cố nhớ, nhưng thứ hắn thấy được chỉ là một dây thần kinh đang căng cứng trên đầu mình, một cơn đau nhói thoáng qua.

Một sinh vật lặng lẽ bước qua, nó thậm chí không có hình dáng, không có mặt. Chỉ là một lớp ký ức kết lại thành hình người, cao bằng một đứa trẻ, đầu đội một chiếc mũ làm từ vỏ cây. Nó không nhìn hắn. Nhưng khi đi ngang qua, nó để lại một vệt sáng tím nhạt y hệt như Mộc Linh.

"Chúng là những kẻ từng bị xóa. Chỉ còn bản thể."

"Vậy.. chúng đang đi đâu?" Lục Huyết không thể nhịn được tò mò mà hỏi thẳng ra.

Mộc Linh lắc đầu tỏ vẻ không biết, cô giơ tay. Từ tay hắn, một mảnh ký ức bay ra, xoay tròn giữa không trung, rồi tan biến. Không hoàn toàn, một trong số chúng như mảnh vỡ bị nghiền thành cát mà rơi xuống mặt đất từ từ hình thành một thứ gì đó vô dạng

"Ngươi sẽ giống chúng nếu như ngươi không tìm được cô ấy."

"Ta sẽ dẫn ngươi đến lối đi."

Giọng Mộc Linh không còn mang theo giễu cợt, nó là một lời hứa.

"Nhưng ngươi phải nhớ: không ai giữ được mình nguyên vẹn khi bước qua."

Hắn gật đầu, hắn đã xác nhận rằng hắn không còn gì để mất. Và rừng Sầu Huyết lại bắt đầu đổi hình. Không gian xung quanh lại méo mó hơn cả, tất thảy đều bị bóp méo không còn xoay vòng như khi nãy mà lạ tụ lại thành từng lốc xoáy.

Mặt đất dưới chân hắn bắt đầu đổi hình theo. Không còn là lớp đất đỏ thẫm rỉ máu, mà là một tầng ký ức đông đặc, phản chiếu ánh sáng xám tro từ những mảnh vỡ bay quanh. Mỗi bước chân đặt xuống đều khiến không gian rung nhẹ, như thể chính thế giới đang kiểm tra xem hắn có xứng đáng bước tiếp.

Mộc Linh đi trước, cô ấy vẫn nhảy chân sáo có điều đã không còn quay đầu lại kiểm tra hắn có còn đó hay không, giọng nói vẫn vang lên đều đặn cứ như là làm theo khuôn mẫu chứ không còn lạ hướng dẫn nữa.

"Ngươi sắp đến nơi cô ấy từng để lại dấu vết."

Mặc cho Mộc Linh không quay đầu lại Lục Huyết vẫn gật đầu một cái. Không gian xung quanh bắt đầu co lại. Những thân cây đỏ thẫm biến mất, thay bằng những cột ký ức kết lại.

Không phải đá, không phải gỗ, mà là những đoạn ký ức bị đóng băng. Trên mỗi cột là một hình ảnh mờ nhạt: một bàn tay giơ ra, một ánh mắt không rõ cảm xúc, một câu nói không hoàn chỉnh, một bóng hình quen thuộc nhưng xa lạ.

"Đây là nơi những kẻ bị xóa từng cố nhớ lại."

"Nếu ta không tìm được cô ấy, thì sẽ trở thành một phần trong này?"

Thay cho Lục Huyết, lúc này Mộc Linh lại im lặng không đáp. Mộc Linh dừng lại trước một khe nứt giữa hai cột ký ức. Không có cửa. Không có lối. Chỉ là một khoảng trống không có hình, không có ánh sáng, không có trọng lực. Cô ấy nghiêng người, đưa cả bàn tay mình vao bên trong như thể kiểm tra thứ gì đó. Rồi khi cô ấy rút tay về, giọng nói đều đều lại vang lên.

"Ngươi phải bước qua đó một mình, đừng sợ hãi, quay đầu lại vẫn chỉ là một kết quả. Đi tiếp, mới thấy cơ hội cho ngươi."

Hắn lại lần nữa không đáp. Nhưng ánh mắt dõi theo khe nứt đen tuyền ấy, trong lòng nhen nhóm một điều gì đó khiến hắn bồi hồi mà khó chịu, hắn biết đó không phải vì sợ, mà vì tầng ký ức trong hắn đang phản hồi lại hắn.

Một mảnh ký ức bay tới, chạm vào tay hắn. Không phát sáng. Không rung động. Chỉ là một hình ảnh: một cô gái đứng giữa cơn mưa, mắt trắng đục, tay giơ ra, nhưng không ai nắm lấy. Hắn vương tay mình ra thật nhanh, gấp gáp như bản năng muốn nắm lấy tay cô ấy vậy, nhưng đổi lại là sự thất vọng, bàn tay hắn không thể bắt lấy tay của cô gái đó, nó xuyên qua hoàn toàn.

"Ngươi từng hứa sẽ không quên, ta nhớ mình đã nói điều này một lần rồi."

Giọng Mộc Linh vang lên phía sau, không rõ là nhắc nhở hay cảnh báo.

"Vì vậy ta muốn nhắc ngươi, điều gì cũng có thể quên nhưng ngươi không thể quên một điều, ngươi chính là: Người Giữ."

Lục Huyết chững lại như thể đã nhận ra điều gì đó vậy, hắn bước tới. Tay phải giơ lên, vẽ một ký tự giữa không khí như thể để mở lối cũng như thể để giữ lại bản thể ban đầu của hắn. Từ ký tự ấy, một vòng xoáy hiện ra, bao quanh người hắn, ngăn không cho tầng ký ức xâm nhập.

Khe nứt phản hồi. Không bằng âm thanh, mà bằng chuyển động của âm thanh, làn sóng liên tục va đập vào vòng xoáy bao bọc hắn. Không gian phía sau bắt đầu đổi hình, hắn thấy rõ một hành lang không có tường, không có trần, chỉ là một dòng ký ức chảy ngược.

"Ngươi sẽ thấy những gì cô ấy để lại, ta không chắc chắn, chỉ là ta nghĩ vậy."

Mộc Linh lùi lại, ánh mắt có chút tò mò nhìn sâu vào bên trong.

"Vì vậy, ngươi phải tự bước vào đó. Môt mình."

Không nói gì cả, hắn để hành động thay cho lời nói của mình, bước chân đã đặt xuống khe nứt. Không gian liền đổi màu. Thứ đổi không phải là ánh sáng phản chiếu màu sắc, mà là cảm giác. Mỗi bước chân đặt xuống đều khiến tầng ký ức rung nhẹ, như thể chính thế giới đang cố giữ lại điều đã bị xóa.

Một hình ảnh hiện ra phía trước. Nó mờ mờ, gần như không thể thấy được, nhưng hắn cảm nhận được rất rõ, chỉ không nhận ra mình cảm nhận bằng điều gì, hắn thấy một bóng người đứng giữa một vòng xoáy ký ức, tay cầm một cuốn sách không có chữ, ánh mắt hướng về phía hắn mà nhìn.

"Ngươi từng gọi tên cô ấy. Không chỉ một, mà rất nhiều lần. Ngươi có chăng còn nhớ?"

Giọng nói vang lên từ chính hình ảnh. Hắn không chắc, nhưng chí ít hắn cảm nhận được vậy, cũng nghĩ như vậy.

"Chỉ là ngươi không còn nhớ!" Giọng nói vang lên có chút to tiếng, mang theo âm điệu tức giận.

Hắn bước tới, càng bước càng nhanh, gần như là hắn chạy loạn. Hắn muốn bước tới hình ảnh đó, nhưng càng bước tới nó càng xa dần. Hắn không bỏ cuộc, hắn biết rằng mình phải tiến tới, tăng tốc lên mức nhanh nhất, hắn vẽ ra một kí tự, kí tự ấy đeo bám vào chân hắn khiến hắn đột nhiên nhanh như chim bay, chạm tới hình bóng ấy.

"Nhưng ta sẽ không quên ngươi…" Giọng nói ấy nhỏ dần.

Không gian bắt đầu co lại. Hình ảnh phía trước tan biến, để lại một vệt sáng tím nhạt không hề phát sáng, có lẽ nó chính là dấu vết của Lữ Lệ Câm.

"Ngươi đã thấy rồi sao?"

Giọng Mộc Linh vang lên phía sau.

"Ngươi đã bước vào nơi cô ấy từng đứng."

"Đó là nơi cô ấy từng đứng?"

Hắn quay lại. Kì lạ, hắn không thấy ai, thậm chí là không thấy một thứ gì, không có Mộc Linh, không có rừng Sầu Huyết. Hắn chỉ thấy một vệt sáng kéo dài về nơi vô định. Nó có lẽ là một lối đi. Hắn bước những bước vô định về phía vô định ấy, để lại một câu hỏi chưa được trả lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận