Góc nhìn: Lê Ngọc Tuyết Mai
Thời gian: 3 năm trước
----------
NHẬT KÍ HỒI PHỤC KÍ ỨC
----------
[Ngày 1]
Ngày đầu tiên tỉnh dậy, tôi chẳng hiểu vì sao mình lại nằm trên giường bệnh. Vừa mở mắt, cảm giác nửa choáng váng nửa bình thản bao trùm toàn bộ tâm thức tôi. Thân thể cứng đờ như lâu ngày không chuyển động, và trên tay tôi còn được gắn nhiều các thể loại dây, ống y tế nữa. Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó thật hỗn loạn trong đầu nhưng khi cố đào sâu tìm hiểu thì chỉ có cơn chóng mặt ập tới. Nhưng lạ lùng thay, mọi thứ vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, tôi không hề hoảng loạn tí nào, ngược lại chỉ thấy thật nhẹ nhõm đến khó tin như không hề có phiền muộn điều gì.
Sau khi tôi tỉnh dậy, có một vị tự xưng là bác sĩ của tôi bước vào. Vị bác sĩ ấy bảo rằng tôi đã trải qua một vụ tai nạn giao thông vào vài ngày trước và đã được đưa đến đây cứu chữa. Thì ra đó là nguyên do. Nếu bình thường thì hẳn mọi người sẽ kinh ngạc về điều ấy lắm nhưng không hiểu sao tôi lại khác, tôi chỉ đơn thuần chấp nhận nó như một điều hiển nhiên mà không dò hỏi thêm gì nhiều.
Mọi điều quanh tôi hiện vẫn đang còn mơ hồ và phản xạ của tôi lại rất chậm chạp, thiếu chính xác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài. Mà hình như đúng là như thế thật. Theo lời bác sĩ thì tôi đã hôn mê được vài hôm liền kể từ khi được cấp cứu sau vụ tai nạn đó rồi. Tôi đoán vì đó nên tôi mới có những biểu hiện như trên.
Ngay sau đó, tôi được đẩy đi vào các buồng khác nhau để kiểm tra. Kết quả thể chất tôi bất ngờ thay lại tốt hơn dự kiến và sẽ chỉ cần luyện tập phục hồi chức năng trong thời gian ngắn. Rất may mắn rằng tôi đã không bị thương quá nặng, chấn thương vật lí nặng nhất tôi gặp phải chỉ là gãy một vài chiếc xương nhưng sẽ nhanh chóng lành lặn.
Nhưng kết quả tinh thần lại khác, tôi được cho là đã mất trí nhớ tạm thời vì chấn động mạnh từ vụ tai nạn. Một lần nữa, tôi đón nhận thông tin "sét đánh" này một cách thản nhiên. Đó gần như là tất cả cảm xúc tôi thể hiện ra từ lúc tỉnh dậy đến giờ.
Dù gì tôi cũng đã giải thích được lí do vì sao tôi bình thản đến thế, và cũng như phần nào hiểu được sự hỗn loạn đang lang thang trong đầu. Mất trí nhớ sao? Tôi vẫn có thể phân biệt được đồ vật xung quanh, vẫn nhớ ngôn ngữ mình đang nói và tên của bản thân, Lê Ngọc Tuyết Mai. Vì vậy hẳn những điều đã ghim chặt vào tiềm thức đã không bị ảnh hưởng. Những mảnh kí ức chịu tác động là những sự việc đã xảy ra vào vài năm gần đây, cụ thể là từ lúc tôi lên cấp hai thì phải.
Khi được đẩy khỏi phòng kiểm tra, ba mẹ tôi cũng đã đến và đang ngồi chờ phía ngoài sau khi nghe tin con gái họ đã tỉnh dậy. Tôi có thể nhận ra gia đình của mình, đó là điều tốt, chỉ là họ trông có vẻ khác đi một chút so với hiểu biết của tôi, tôi đoán là vì tôi chỉ nhớ hình ảnh của họ cách đây vài năm. Khi gặp tôi, ba mẹ vui mừng ôm chầm lấy tấm thân vẫn còn yếu ớt của tôi, nhưng khi nghe về tình trạng kí ức trên thì niềm vui đã trở thành nỗi buồn. Tuy vậy, không lâu sau nét mặt của ba mẹ đã nhẹ nhàng hơn và bảo rằng sẽ giúp đỡ tôi tìm lại kí ức. Lần đầu tiên trong ngày, tôi cảm thấy một cảm xúc khác ngoài sự bình thản mà tôi không biết rõ là gì, chỉ biết là nó không tiêu cực.
Theo lời khuyên của bác sĩ và bố mẹ, tôi nên ghi chép lại những ngày tháng trị liệu như một cách thúc đẩy quá trình phục hồi kí ức. Tôi được phổ biến rằng việc chủ động ghi chép như thế này sẽ giúp bộ não nhanh chóng trở lại trạng thái hoạt động ổn định. Vì thế mà quyển nhật kí này ra đời, mong rằng mọi thứ sẽ thuận lợi.
----------
[Ngày 2]
Ngày thứ hai tỉnh dậy trên giường bệnh, sự mơ màng đã dần phai đi, thay thế bằng sự tò mò về thế giới xung quanh. Sau khi trải qua những đợt kiểm tra sức khỏe đầu ngày thì tôi lang thang quanh bệnh viện với sự hỗ trợ của chị y tá cùng chiếc xe lăn, tôi đã thử nhìn ra cửa sổ và dạo quanh các kênh truyền hình như một cách để tìm hiểu về thế giới.
Đã có nhiều thứ thay đổi so với vài năm trước, có lẽ "tôi" trong quá khứ đã từng biết qua nên bây giờ nhìn lại thì dù có vẻ mới mẻ nhưng hoàn toàn không bất ngờ tí nào. Nhờ vậy mà tôi đã nhận ra một điều, tìm hiểu về các vật dụng xung quanh có thể giúp tôi "đánh thức" một phần kí ức về vật dụng đó.
...
----------
[Ngày 7]
Đã một tuần tôi liền tôi thức dậy trên chiếc giường bệnh ở đây, kí ức thì vẫn thế, hồi phục thêm được một chút qua những vật dụng mà ba mẹ tôi mang đến. Tôi được ba mẹ kể rằng "tôi" rất đam mê văn học, vì vậy mà họ đã mang đến cho tôi nhiều sách mà "tôi" đã từng yêu thích. Đa số trong đó đều là các tập thơ hoặc sách nghiên cứu về văn học.
Tôi đã dành gần như cả ngày hôm nay để xem qua các cuốn sách ấy. Dù "tôi" khi trước luôn phấn khích mỗi khi đọc những quyển này (theo lời kể của ba mẹ) nhưng hiện tại tôi lại chẳng hiểu được những gì được viết. Thơ thì ít chữ, không rõ ràng gì cả, văn thì lại dùng những từ ngữ "cao siêu" và nói về những chủ đề khó hiểu. Tôi nhanh chóng bị quay cuồng trong những con chữ ấy và cảm thấy mọi thứ thật phức tạp.
Tuy vậy khi đọc những dòng chữ này, tôi lại có cảm xúc gì đấy khó tả, một sự "ấm áp" lạ thường như bản thân đã tìm thấy nơi dành cho chính mình. Khi nhận ra thì bản thân tôi đã vô thức nâng niu những quyển sách ấy như một vật quý giá. Tôi sẽ giữ gìn chúng vì rất có thể nó sẽ là chìa khóa quan trọng cho sự hồi phục của tôi. Cất gọn gàng chồng sách bên cạnh chậu hoa trên chiếc bàn gỗ trong phòng, tôi đã xác định được mục tiêu cho bản thân. Yêu văn thơ thêm một lần nữa.
...
----------
[Ngày 13]
Hôm nay đặc biệt hơn một chút, đã có vài người bạn của tôi đến thăm, và cả cô giáo chủ nhiệm nữa. Tôi xin lỗi vì không thể nhớ gì nhiều về họ nhưng hình như các bạn và cô đều hiểu cho hoàn cảnh của tôi. Dẫu lúc đầu vẫn có nỗi sầu bao trùm bầu không khí, nhưng rồi mọi người đã cùng nhau kể cho tôi những câu chuyện khi trước, nhờ vậy mà tôi đã phần nào hiểu thêm về "bản thân".
...
Cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc, cũng đã trễ và mọi người cũng đã về. Trước khi đi thì họ đã chúc tôi mau khỏe để nhanh chóng trở về lớp học. Cô chủ nhiệm cũng bảo rằng nhà trường sẽ hỗ trợ tôi bắt kịp lại với các bạn trong thời gian này nên tôi không cần quá lo lắng. Sắp tới ngoài những liệu trình hồi phục chức năng và kiểm tra sức khỏe theo lịch thì tôi sẽ bận rộn hơn một chút để tự ôn lại kiến thức ở lớp.
Dù sao thì hôm nay cũng rất vui, mong mọi người sẽ lại đến chơi với tôi.
----------
[Ngày 30]
Đã tròn một tháng rồi sao? Những ngày ở đây nhưng một bản án đeo đày, sự cô đơn là tất cả cảm xúc còn xót lại khi ba mẹ và bạn bè rời đi. Không thể kể hết sự hoang vắng bủa vây quanh mình mỗi thời khắc nơi đây. Chỉ một mình lủi thủi trên căn phòng phản phất mùi thuốc khử trùng. Căn phòng tuy nhỏ nhưng khi đã một mình ở đây suốt thời gian dài thì bức tường cạnh bên trông cũng thật xa xôi.
Tôi như một loài sinh vật đơn bào nhỏ bé, đi lạc vào đại dương mênh mông rộng lớn mà hoang vắng. Trôi lênh đênh trên dòng nước siết giữa bầu trời đen mù mịt, tôi cảm tưởng như mình sẽ bị sự cô đơn ấy nuốt chửng và trở nên điên loạn bất cứ lúc nào.
Chiếc giường tôi nằm đã từng rất êm ái nhưng giờ lại hóa cứng, mền thì tựa xiềng xích trói chặt linh hồn tôi vào nỗi cô độc bi ai. Tất cả hợp lại khiến tôi rơi xuống đáy vực sâu thẩm đến mức không thấy tia nắng nào rọi tới. Một ám ảnh đầy kinh hãi.
Tôi phải làm gì để thoát khỏi nơi đây? Phải làm gì để tìm lại được tự do vốn có của con người? Phải làm gì để trở lại làm một "tôi" của trước kia?
----------
[Ngày 70]
Sau hơn hai tháng, tôi đã chính thức được xuất viện. Thể chất đã phục hồi gần như hoàn toàn nhưng kí ức thì không. Dù tôi đã nhớ được nhiều thứ hơn nhưng vẫn còn vô vàn điều cần tôi mở khóa. Quan trọng nhất là con người trước kia của tôi, niềm đam mê văn học vẫn hoàn toàn mờ mịt như lớp sương mù dày đặc cản trở tôi tìm lại chính mình.
Ít nhất thì kể từ mai tôi đã có thể quay lại trường lớp, chính thức thoát khỏi sự cô đơn đeo bám tôi suốt thời gian qua. Ba mẹ tôi đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ để mừng tôi về lại nhà, mọi thứ thật ấm áp.
...
----------
[Ngày 365]
Vậy là đã tròn một năm kể từ ngày hôm đó, quả thật tôi đã trải qua thật nhiều điều và những điều đó đều được ghi lại trong nhật kí này. Một hành trình thật dài mà thoáng thôi đã đến được đây.
Căn phòng của tôi ở nhà vẫn được tôi giữ nguyên vẹn từ khi trở về từ bệnh viện đến giờ. Tôi làm vậy để tôn trọng "tôi" khi trước và cũng như chuẩn bị sẵn sàng cho kí ức trở về vào một ngày nào đó. Nhưng riêng hôm nay, tôi sẽ treo lên một ít đồ tôi thích như một cách để ghi dấu cho cuộc hành trình tìm hiểu bản thân này.
...
----------
[Ngày 1xxx]
Tôi vừa hoàn thành xong lớp mười một với thành tích xuất sắc!
Để đi được đến đây tôi đã phải cố gắng rất nhiều đấy, nhất là khoảng phải vừa ôn lại vô số kiến thức đã quên, vừa học bài mới. Mỗi ngày bài tập càng khó hơn nhưng để bắt kịp với mọi người thì tôi đã quyết mình phải thật cố gắng. Nói không phải để khoe cơ mà tôi cũng tự hào về bản thân lắm đấy nhé!
Còn một điều nữa, năm học sau, tức lớp mười hai, tôi sẽ chuyển trường! Tôi biết đây là quyết định khó khăn và nhiều thách thức, tuy vậy khi được biết rằng ngôi trường mới rất có thề sẽ giúp tôi tìm lại niềm đam mê văn học đang ngủ quên thì tôi không thể nào bỏ lỡ cơ hội này được.
Đó là một ngôi trường quốc tế, Trường Quốc tế Gò Vấp, được ghi nhận là một trong những trường lớn và hiện đại nhất ở Thành phố Hồ Chí Minh này. Ngoài ra thì tôi cũng được giới thiệu rằng ở đây đã luôn nổi tiếng trong việc giúp đỡ học sinh tìm hiểu về những gì bản thân yêu thích. Đó chính là điểm mấu chốt khiến tôi quyết tâm chuyển đến đây. Cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy tia hi vọng cho mục tiêu của mình rồi!
...


0 Bình luận