Dáng Hình Thi Ca
Trần Quang
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 3: Bất ngờ tại lớp học

0 Bình luận - Độ dài: 2,313 từ - Cập nhật:

Vác một cái bụng no căng, tôi định rằng sẽ đi bộ tà tà lên lớp học nhưng khi nhận ra năm nay phòng học sẽ ở tận tầng bảy thì tôi từ bỏ ý định ấy. Không phải vì sức tôi không đi bộ nổi mà vì hôm nay là ngày đầu tiên ở lớp mười hai nên không phải việc đến lớp sớm sẽ có tốt hơn sao?

Lợi chỗ nào ư? Giành được chỗ ngồi tốt chẳng hạn. Tôi có thể chọn một bàn gần cửa sổ để vừa có thể ngắm mây trời thanh bình vừa tránh ngồi ngay giữa lớp, nơi chắc chắn sẽ phải giao tiếp với rất nhiều người. Khi vào năm học chính thức khả năng cao chúng tôi sẽ bị giáo viên chủ nhiệm đổi vị trí chỗ ngồi, nhưng vì tôi không phải kiểu người sẽ gây rối hay ồn trong lớp nên cũng ít bị chuyển, nhờ vậy mà tôi luôn được ngồi ở chỗ đầu năm tự chọn. Do đó mà tôi hướng mình đến khu vực thang máy của trường để đến lớp nhanh hơn.

Vì là trường quốc tế nên cơ sở vật chất cũng theo đó được trang bị hiện đại và đầy đủ hơn đa số trường công lập ở ngoài. Tất nhiên là đi kèm với một mức học phí cao rồi. Tuy tôi vẫn thích đi bộ hơn vì sẽ có thêm thời gian để nhìn ngắm xung quanh và tập thể dục nữa nhưng nói thật đôi khi có thang máy cũng tiện thật. Như hôm nay chẳng hạn, nếu không có thang máy thì chắc tôi cũng chẳng có khả năng di chuyển từ căng tin đến tầng bảy nhanh đến thế. Chỉ trong vài giây tôi đã đến tầng tôi cần, việc bình thường vốn cũng cần ít nhất ba đến năm phút nếu đi bộ.

"Hm, xem nào, phòng 7.13 à, hẳn là ở phía bên kia."

Lần mò theo dãy hành lang, đi ngang biết bao khung cửa sổ đóng mở, tôi vừa dòm ngó các phòng học, vừa tìm kiếm khu vực lớp của mình. khung cảnh quanh trường vẫn chẳng có nhiều sự thay đổi so với lúc tôi còn học lớp mười một cách đây vài tuần trước. Nói thẳng ra là y chang, xem ra nhà trường vẫn chưa bắt đầu tân trang lại mọi thứ trước khi năm học mới bắt đầu, điều mà họ đã duy trì thực hiện suốt những năm qua để tạo môi trường học lí tưởng cho nhiều học sinh.

Sau một hồi đi bộ thì cuối cùng tôi cũng đã đến lớp. Bên trong lớp có vẻ đã khá đông đúc và ồn ào, đến tận ngoài hành lang còn nghe thấy tiếng xì xào của mọi người. Đa số các giọng nói đều khá thân quen, dù tôi chẳng thường hay trò chuyện với họ nhưng tất nhiên tôi vẫn phải giao tiếp khi làm bài tập nhóm rồi.

Giờ tôi mới nhận ra nếu trong lớp đã nhộn nhịp như thế thì tức là khả năng cao kế hoạch của tôi đã đổ vỡ, mọi người có thể đã lấy hết chỗ ngồi đẹp (đối với tôi) rồi. Dù vậy tôi vẫn mong sẽ còn một chỗ nào đó gần cửa sổ còn sót lại. Bước vào lớp với tâm trạng vừa mong chờ vừa có phần lo lắng và...

"!"

Bất ngờ thay, toàn bộ số bàn học cạnh cửa sổ đều còn trống, điều chưa từng có tiền lệ trước đây. Các bạn trong lớp thường chọn những chỗ ngồi ở gần trung tâm lớp để tiện trao đổi với hội nhóm của họ, tuy vậy vì vẫn có những người thích chỗ gần cửa sổ giống tôi, và số lượng chỗ cũng có hạn nữa nên chẳng bao giờ việc giành lấy vị trí cạnh cửa sổ lại dễ dàng như hôm nay.

Tôi gần như chết lặng hết một lúc, điều này đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Ngạc nhiên, bất ngờ, khó hiểu là những cảm xúc tôi đang trải qua cùng lúc. Bị dẫn dắt bởi sự tò mò vốn có của loài người, tôi thử nhìn quanh lớp để tìm kiếm nguyên nhân cho sự kì lạ này. Mọi thứ trong lớp trông có vẻ rất bình thường, các hội nhóm vẫn tụ tập với nhau như thường ngày, bàn ghế vẫn xếp y như cũ. Tiếp tục nhìn lớp học và...tôi đã tìm thấy sự đặc biệt.

Ngoài các hội nhóm nhỏ thường thấy rải rác quanh phòng học ra thì ở ngay cạnh dãy bàn cửa sổ còn một nhóm khác nữa. Nhóm này khác biệt ở chỗ số lượng thành viên...quá đông!? Gần như là nửa lớp. Thật ra cũng không có quy định nào về số lượng học sinh trong một nhóm chơi chung với nhau, nhưng thường con số chỉ loanh quanh đâu có ba đến năm người một hội thôi, hơn chục người như kia quả là chưa thấy bao giờ.

Hội nhóm...hay tôi nên gọi là “tập đoàn” nhỉ? Bỏ qua, sao cũng được, “họ” đang tụ tập lại quanh một chỗ ngồi, có lẽ người ngồi đó là thủ lĩnh của nhóm này thì phải. Người đó dù là ai thì chắc chắn cũng không phải dạng vừa khi có thể kết nối được số lượng người khổng lồ ấy lại với nhau, trong đó có cả những người vốn lúc trước không ưa gì nhau nữa. Dù thường chẳng để ý đến những cuộc nói chuyện của lớp nhưng vì lần này ồn ào hơn mọi khi nên tôi cũng có thể nghe thấy vài điều.

"Oaaa dễ thương quá! Cậu chăm sóc da bằng gì thế?"

"..."

"Này này, lúc trước cậu học ở đâu vậy?"

"..."

"Nè nè..."

Khi tôi tiến lại gần xem thử vì tò mò thì bất ngờ thay, vị “thủ lĩnh” đang bị vay quanh và hỏi dồn dập đó lại chính là cô gái xinh đẹp tôi gặp ở nhà ăn khi nãy. Cô nàng tay thì cầm hộp sữa rỗng, miệng thì đang cố trả lời đống câu hỏi từ các bạn, trông ai cũng hào hứng vì sự xuất hiện của cô gái ấy.

"Thì ra bạn ấy là học sinh lớp mình sao?" Tôi thầm nghĩ.

Tôi khá ngạc nhiên, bởi số lượng lớp mười hai trong khối cũng không ít, tầm bốn lớp thì phải, và số lượng học sinh cũng đông nên việc cô ấy được xếp đúng vào lớp tôi cũng thật khó tin. Nghĩ lại thì cũng khá hợp lí đấy chứ, một người với vẻ ngoài quá đỗi xinh đẹp như cô ấy là nguyên nhân cho sự “đoàn kết” của lớp cũng không quá khó hiểu. Mọi người có thể đã vì điều này mà chẳng mảy may để tâm đến chuyện chiếm chỗ ngồi. Thôi thì điều này cũng không có gì xấu, nhờ vậy mà cô nàng sẽ nhanh chóng kết được nhiều bạn bè. Dù sao thì tôi cũng không thuộc về thế giới nhộn nhịp ấy nên cũng lờ đi và xem như chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Tư Phong?"

"Vâng?!"

Bỗng giọng nói ngọt dịu và êm đềm tựa mặt hồ trong vắt đến mức có thể soi gương, cô ấy gọi tên tôi. Tôi giật thót và vô thức đáp lại.

"Sao cô ấy lại gọi mình cơ chứ?" Tôi tự hỏi trong lo lắng.

"Và sao cô ấy lại biết tên mình?"

Tôi không nhớ lúc đó chúng tôi đã xưng tên với nhau vì chỉ nghĩ là một cuộc trò chuyện ngắn thôi nên không cần thiết phải biết tên đối phương. Khi nhìn thẳng đến nơi tiếng gọi phát ra, tôi nhận ra ngay cô nàng đang gặp rắc rối, hẳn là vì bị hỏi dồn dập như thế.

"Đún-đúng là cậu rồi, câ-cậu ra kia một lát với tớ được khô-không?"

Khi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô nàng đã kéo tôi ra khỏi lớp, để lại tiếng xì xào đằng sau.

[Hm? Họ quen biết nhau sao?]

["Ểhh? Tớ không biết đấy.]

Tiếng bàn tán chỉ dừng lại khi tôi và cô ấy đã hoàn toàn khuất khỏi lớp.

"Xi-xin lỗi vì đột ngột kéo cậu ra đây."

"Không sao đâu, nhưng mà bạn có việc gì cần mình sao?"

"Khô-không hẳn, ch-chỉ là hộp sữa...tớ chưa cảm ơn cậu, và cũng xin lỗi vì đột nhiên chạy mất."

Cô ấy nói với giọng lắp bắp, cúi đầu xuống cố che đi khuôn mặt thì vẫn chưa bớt đỏ đi chút nào mà còn ngày càng tăng lên.

"Khô-không có gì, mình không để tâm đến chuyện đó đâu, bạn không bị đói nữa là được rồi."

"..."

"Nhưng sao bạn lại biết tên mình?"

Vì thấy sự cô nàng đang khá khó xử nên tôi chuyển chủ đề.

"À...cái đó...là do lúc nhận hộp sữa, tớ cũng cầm luôn tờ giấy dính trên đó, và trong đó c..."

Không để cô nàng dứt câu, tôi đã vội kiểm tra lại cặp, quả thực tờ giấy đã biến mất. Tôi đoán là khi lôi hộp sữa ra tôi đã vô ý kéo cả tờ giấy ấy theo và đưa cho cô nàng mà không nhận ra.

Thật xấu hổ.

Tôi không phiền nếu như bị thấy tên trên tờ giấy, tuy nhiên nội dung trong đó thì khác. Nhỡ cô ấy đọc và nghĩ tôi là một kẻ tự cao và lập dị thì sao? Nỗi sợ ấy cứ bám lấy tôi một hồi lâu.

"Xi-xin lỗi! T-tớ lỡ đọc mất rồi."

"Khô-không, chỉ là nó hơi xấu hổ."

"Xấu hổ sao? Tớ thấy nó rất thú vị đấy chứ?"

"Hả?"

Gì cơ? Bài thơ ấy, thú vị á? Thơ của tôi thú vị á? Lần đầu tôi được nghe một câu như vậy từ một người đồng chăng lứa, thật khó tin. Tôi đã từng được khen vì viết thơ rồi nhưng chỉ toàn là từ những người lớn tuổi hơn thôi, và đa phần là các cô chú trung niên hoặc vài cụ già trong khu căn hộ. Có thể tôi chỉ đang nghe nhầm mà thôi...

"À thì...cậu biết đấy, khi trước tớ cũng thích thơ, chỉ là vì điều gì đó mà tớ không bao giờ cảm nhận trọn vẹn được nên đã dần không còn hứng thú nữa, dù vậy không hiểu sao bài thơ này lại khiến tớ thấy thú vị."

Cô ấy giống mình? Cũng thấy thơ thú vị ư? Dù chỉ là khi trước? Tôi không tài nào tin vào những gì mình đã nghe. Một người bằng tuổi mình vẫn còn thấy thơ ca thú vị, một người mà tôi chưa bao giờ gặp được trước đây. Dù cô nàng bảo đã mất dần hứng thú nhưng việc cô ấy từng thích thôi cũng đã khó tin rồi.

"À thì...mình rất vui khi bạn thích nó, nhưng đừng kể với ai nhé!"

"Dù không biết tại sao nhưng nếu cậu yêu cầu thì tớ sẽ không nói ai đâu."

"Nếu không còn việc gì thì về lớp thôi, giáo viên sắp đến rồi."

"Chỉ..."

"Chỉ?"

"Chỉ một chút nữa thôi..."

Có vẻ là cô nàng bề ngoài thì hòa đồng với mọi người nhưng vẫn còn ngại ngùng lắm. Hẳn sẽ muốn tách ra một lúc để nghỉ ngơi.

"Ừm, được thôi, mình sẽ ở đây đến khi cậu vào lớp."

"Ừm."

"..."

"Này Phong này, chúng mình kết bạn nhé?"

"H-hả?"

Kết bạn sao? Nào giờ tôi gần như chả lúc nào được ai ngỏ lời làm bạn, lại còn là một cô gái nữa chứ. Mà sao lại là tôi? Không phải mọi người trong lớp đều thú vị hơn tôi sao? Sau khi tự nhéo vào mặt mình để chắc rằng bản thân đang không mơ tôi mới đáp.

"Bạn á? Với một kẻ lập dị như mình ư? Bạn chắc chứ?"

"Lập dị sao? Tớ hoàn toàn không thấy cậu như vậy, cậu đối xử với mình rất tốt mà."

"À thì..."

"Cậu thấy đấy, các bạn trong lớp cũng thân thiện nhưng tớ không phù hợp với nơi ồn ào như thế. Tuy nói chuyện với họ rất vui, tớ vẫn thấy họ có chút gì đó không thật lòng..."

Phải rồi nhỉ, với một cô gái dễ thương như cô ấy thì hẳn sẽ có nhiều người muốn bắt chuyện, nhưng rất có khả năng họ muốn bắt chuyện chỉ về vẻ ngoài của cô mà thôi. Cô ấy hẳn đã biết trước về việc này rồi.

"Vậy làm bạn với tớ nhé, tớ là Lê Ngọc Tuyết Mai."

Đến giờ tôi mới nhận ra tôi vẫn chưa biết tên cô cho đến lúc này. Mai ư? Quả là một cái tên mĩ miều. Nếu có con tôi sẽ đặt cho nó cái tên như th...Hả?! Tôi đang nghĩ cái gì thế này?! Đừng nói là Phong đây mất trí chỉ vì có người muốn kết bạn nhé?!

"Ừ-ừm, c-còn mình là Trần Dạ Tư Phong, mong bạn chiếu cố."

"Tớ cũng mong cậu chiếu cố! Hi hi.”

Lần đầu trong ngày tôi thấy cô ấy cười tươi như vậy. Nụ cười của Mai thật sự tỏa nắng, nhờ vậy mà cô nàng đã xinh nay còn rạng rỡ hơn rất nhiều. Nhờ nụ cười đó mà tôi vơi đi toàn bộ sự căng thẳng từ nãy đến giờ. Một lúc sau, chúng tôi quay lại lớp khi Mai đã sẵn sàng.

Vậy là thật bất ngờ và thật tình cờ, vào ngày nhập học lớp mười hai, tôi đã có người bạn đầu tiên, Lê Ngọc Tuyết Mai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận