168 Ngày Ôm Súng Bên Cậu
Vô Doãn Hà Vokar
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 5: Hoa Tuyết Rơi Bên Đồi

Chương 31: Thành Bang Norvirks

0 Bình luận - Độ dài: 2,384 từ - Cập nhật:

Cuộc phục kích vừa rồi cho thấy, tình hình trị an ở phía bắc đã rơi vào trạng thái mất kiểm soát, giờ đây Kyra và Alanta đã nói với nhau và quyết định sẽ đưa thêm thật nhiều drone đi theo lần này. Lần này là các drone tự hủy đã được Agatha để xuất trước đó cộng với một số drone liên lạc. Ở Nanha họ chỉ có thể kịp thời gửi vài chục drone tự hủy đến và một vài drone liên lạc.

Dù gì cả đoàn cũng đã bị chậm lại, họ quyết định lập trại, đợi tiếp tế rồi sau đó mới tiếp tục di chuyển tiếp. Lúc này một tuyến đường tiếp tế cũng đã được triển khai từ Nanha đến trại. Từng chiếc xe liên tục chạy qua chạy lại giữa hai nơi, chuyến về chở người bị thương, chuyến đi chở tiếp viện và tiếp tế.

Trên tuyến đường này đều đã được người của các quân đoàn chia nhau ra để canh giữ. Cứ vài chục bước chân là lại có một người đứng canh, vài trăm bước chân thì lại có một chiếc xe tải hoặc một chiếc Skoda. Xung quanh các tuyến đường đều được drone trinh sát quan sát liên tục.

Lúc này ở một lán trại, Rasva đang điều khiển một drone trinh sát, cậu vừa nhìn lên màn hình hiển thị, vừa vẽ lại bản đồ. Từng bức bản đồ một được phát họa rất chi tiết, từ độ cao địa hình, sông hay suối và từng cánh rừng một. Trong lúc đó cậu phát hiện rằng nếu tiếp tục đi theo những hướng này thì rất có thể đoàn xe sẽ bị phục kích nữa. Tình hình trị an đang rất tệ, các nhóm cướp có thể đã lập nhiều ổ mai phục quanh Norvirks và Nanha.

Tuy vậy cậu thấy có một con đường khá an toàn, nó đi qua những đồng cỏ lớn, không rừng rậm, đồi thoải và hơn nữa là không thể bị phục kích. Với lợi thế tầm xa vốn có của Nanha thì bọn họ hoàn toàn có thể dễ dàng đẩy lùi hoặc thậm chí là hủy diệt bất kỳ cuộc tấn công nào.

Cậu nhanh chóng đề xuất tuyến đường này với Alanta và những người khác. Thật chất là ngay cả trước khi cậu đề xuất, Yrasi đã có nói về việc đổi qua tuyến đường đó rồi. Như vậy, một cách may mắn cả đoàn xe đều đã đồng ý chuyển đường mà không gặp quá nhiều trở ngại.

Sáng hôm sau, những đợt tiếp tế cuối cùng đã đến, những người bị thương cũng đã về đến nơi trị thương. Đoàn xe bắt đầu khởi hành, khi này Senvana không cho Rasva lại xe nữa, cô ôm chặt lấy Rasva rồi nói:

-Rasva cậu có sợ độ cao không?

-Tớ nghĩ là không nhưng mà có chuyện gì sao?

Bỗng Senvna dùng phép kéo cả hai bay lên trên trời cao, Rasva bất ngờ hỏi:

-Senvana, tại sao cậu lại dẫn tớ bay lên cao vậy?

Cô chỉ lặng lẽ trả lời:

-Ở dưới đó quá nguy hiểm, ở trên cao như vậy thì tớ sẽ dễ bảo vệ cậu hơn. Với lại dù gì, cậu cũng muốn nhìn cảnh vật từ trên cao như thế này mà đúng chứ?

Cách họ không xa, Thành Norvirks đã hiện lên, dù chỉ là một cái chấm nhỏ xíu trong đôi mắt của cả hai nhưng khoảng cách mà họ còn sẽ phải đi sẽ còn rất dài. Lúc này Rasva nghe được tiếng gió, tiếng gió thổi rất lớn nhưng cậu nhớ rằng khi mà còn ở dưới mặt đất, gió không thổi lớn như thế này.

Cậu cảm giác có điều gì đó không đúng, dường như gió đang thổi hướng về phía thành Norvirks.

-Senvana, ở thành Norvirks đang có giao tranh, lượng ma lực đang chảy về phía đó.

Rasva vừa dứt lời thì cô liên ngay lập tức dùng phép nhìn xa, lần này rất nhiều vòng phép hiện ra trước mắt cô, hình ảnh trong mắt cô cứ phóng to dần về phía thành Norvirks, cô thấy có vài ba vụ nổ, những chớp sáng và rồi những tia phép bắn từ nhiều phía về phía thành Norvirks.

-Có lẽ là vậy, Rasva, tớ thấy có nhiều tia phép, vụ nổ ở trước thành Norvirks. Cậu mau báo lại cho mọi người ở dưới đi.

Rasva nhanh chóng thông báo qua điện đàm xuống dưới cho mọi người biết, một lúc sau thì từ điện đàm cậu bỗng nghe một giọng nói:

-Tôi là Yrasi, cậu thấy có xảy ra một cuộc chiến trước thành Norvirks sao? Cậu có thấy là thành dựng cờ đen không?

Lúc này Senvana trả lời lại:

-Không, không có cờ đen, họ vẫn dựng cờ xanh như thường lệ.

Yrasi chỉ cười rồi nói:

-Vậy thì đó không phải là một cuộc chiến đấu, là những pháp sư của chúng tôi đang luyện tập đó, hai cô cậu đúng là tinh mắt thật, từ xa như vậy mà cũng có thể phát hiện ra động tĩnh.

Đoàn xe cứ đi tiếp, mặc dù thời gian dự kiến là nửa ngày nhưng vì sư an toàn cho cả hai bên đoàn xe của Nanha phải giữ tốc độ ngang với tốc độ của đoàn xe Norvirks. Tới giữa trưa họ đã tới được cánh đồng, cánh đồng này rất rộng lớn, trên nó nhiều con suối đang chảy, tiếng nước chảy rất lớn và dù cho đang ở trên cao thì Rasva vẫn có thể nghe được chúng.

Tới cuối ngày hôm đó đoàn xe đã kịp về tới Norvirks, trời cũng vừa sập tối, Senvana và Rasva hạ cánh xuống trước cổng thành. Từ đằng sau họ đoàn xe dần hiện lên. Trên bờ tường, những ngọn đèn lần lượt được thấp lên và từ sau cổng thành, cảnh cửa dần được hé mở ra.

Yrasi đi lên trước, gặp và nói chuyện với một số chỉ huy tại cổng thành rồi sau đó anh ra hiệu cho cả đoàn đi vào thành. Cổng thành không quá lớn nên họ đã phải mất một thời gian khá lâu để cho đoàn xe của Norvirks vào trong thành trước tới lượt họ bước vào.

Hai bên đường là những người dân hiếu kỳ, có người là tản dân mới đến có người đã sống ở đây từ lâu. Đôi mắt tò mò của họ nhìn vào những thứ mà họ cho là những quái vật thép của Nanha. Khi này ở tuyến đường chính một người lính Norvisk cưỡi ngựa chạy đến dẫn đường cho đoàn xe tới được tòa lâu đài chính.

Tới nơi đoàn xe phải đi qua một vòng cua tròn lớn trước khi tới được cổng của tòa lâu đài. Bên trong tòa lâu đài là một khoảng sân rất lớn vừa đủ để cho đoàn xe có chỗ đậu. Bước ra chào đón họ là một người đàn ông trung niên và một chàng trai khá trẻ. Lúc này Alanta cũng vừa bước xuống, cô bước ra trước đoàn để làm đại diện gặp mặt

Người đàn ông kia lên tiếng trước

-Chào mừng các vị đã đến với Norvirks, Thành Bang lớn nhất ở phía bắc Avernyst. Ta là Amair

Alanta trả lời lại một cách đầy trân trọng:

-Rất hân hạnh được gặp ông, Amair, tôi là Alanta đến từ thành bang Nanha.

Amair bất ngờ quay qua hỏi chàng trai bên cạnh:

-Thành Bang Nanha? Ta đã bỏ qua một cuộc vui nào rồi sao, Levo?

Levo trả lời lại, giọng trầm và nhẹ:

-Thưa ngài, thành bang Nanha có thể mới được thành lập nên thông tin vẫn chưa đầy đủ ạ.

-Vậy ngươi thử nói xem, Nanha, rốt cuộc họ là những con người như thế nào? - Amair giọng đầy hào hứng hỏi.

-Thưa ngài, theo thông tin hiện tại, họ là những người đã giải vây cho quân ta khỏi Sacthea ở gần dãy Nanha đồng thời cũng đã giúp họ đánh bại Sacthea và bắt sống rất nhiều tù binh ạ. - Levo trả lời

Vừa nghe xong thì Amair ngay lập tức cúi đầu trước Alanta rồi nói:

-Cảm ơn Nanha các cô đã giải cứu người của chúng tôi, tôi cứ sợ họ sẽ không thể quay trở về được.

Alanta nhắm mắt và trả lời:

-Amair, bọn tôi rất vui khi mà được giúp đỡ Norvirks, tôi tin rằng sau sự kiện này chúng ta có lẽ đã chung một kẻ thù. Liệu ông sẽ đồng ý thành lập liên minh với bọn tôi chứ?

Amair cười lớn rồi nói:

-Tôi rất vui vì có thể có thêm được bạn bè như thế này dù gì một trơ trọi giữa lãnh nguyên thì cũng rất buồn. Nhưng mà khoan đã, trời tối rồi, rất lạnh, không thể để những khách quý ngày hôm nay đứng ngoài chịu lạnh được.

-Người đâu, mau chuẩn bị chỗ nghỉ cho khách! Đừng để họ phải chịu lạnh đêm nay!

Nói rồi những người hầu từ phía sau lưng ông ngay lập tức cúi đầu nhận lệnh rồi chạy đi về phía tòa lâu đài. Amair lên tiếng:

-Mọi người đi đường xa có lẽ cũng mệt rồi, mau lên đi, ta có một căn phòng khách rộng lắm ngoài ra còn có mấy căn phòng lớn có ghế đệm nữa, đủ cho tất cả mọi người nghỉ ngơi trong lúc người hầu chuẩn bị phòng.

Cả đoàn đi dần lên những bậc thang của tòa lâu đài. Trước mặt họ là nơi mà họ chưa từng thấy, bên trong tòa lâu đài rộng đến mức độ mà họ không thể tin được, một số người bắt đầu xì xầm bàn tán về độ rộng của tòa lâu đài, những hành lang dài hun hút, những cánh cửa sổ khổng lồ đầy hoa văn cho tới cả những phù điêu, hình vẽ, thảm lót.

Tất cả chúng đều thể hiện một cuộc sống xa hoa mà họ chưa từng thấy, chưa từng nghe và chưa từng biết. Rasva đi cạnh Senvana, cậu kéo áo cô và hỏi thầm:

-Lúc còn ở phía Nam thì cậu sống ở trong những chỗ rộng tới mức vô lý như thế này hả?

Senvana ngượng ngùng trả lời:

-Chỗ tớ ở rộng hơn thế này nhiều... Rasva sau này có cơ hội thì tớ sẽ dẫn cho cậu xem chỗ ở của tớ.

Rasva vui thầm hỏi:

-Thật sao? Chỗ rộng hơn cả chỗ này nhưng mà... Tại sao cậu lại ở chỗ rộng đến vậy?

Senvana lắc đầu rồi thì thầm trả lời:

-Tớ cũng không biết nữa, lúc mới sinh ra là tớ đã sống ở chỗ như vậy rồi. Thật tìn thì tớ không thích mấy nơi như vầy lắm, không gian nhỏ, yên ắng và có cậu thì tớ thích hơn.

Lúc này ở đầu của đoàn người thì Amair bỗng nói với Levo:

-Trên mặt của con gái người ta có gì sao mà cậu nhìn hoài vậy?

Levo lúc này quay lên quay xuống, ánh mắt cậu không thể thoát khỏi khuôn mặt của Alanta trả lời:

-Thưa ngài là do tôi chưa từng thấy cô gái nào có tóc trắng tới như vậy mà lại có thể vừa nhắm mắt vừa di chuyển.

Amair cười nhẹ rồi trả lời:

-Levo, cậu nên đi đây đó nhiều hơn rồi, tóc trắng không hiếm ở miền bắc này đâu với lại vừa nhắm mắt vừa di chuyển cũng không phải là việc khó, ta cũng làm được, cậu cũng vậy nếu như chịu khó luyện tập khả năng cảm nhận của cậu.

Alanta lên tiếng nói:

-Tôi được sinh ra ở trong một mỏ ma thạch và kể từ đó tôi có tóc trắng như thế này, có thể cậu nên đi tham quan những nơi đó, cậu sẽ thấy có rất nhiều người cũng tóc trắng giống như tôi.

Tới một ngã giao hành lang, Amair lên tiếng:

-Ở lối đi hai bên này là tới chỗ các phòng nghỉ tạm, mỗi căn phòng có 3 tầng rất chắc chắn các mọi người có thể nằm nghỉ thoải mái.

Nói rồi ông quay qua Alanta và lên tiếng nói:

-Còn ở phía trước là phòng khách, ở đó phía bên đại diện của Norvirks chúng tôi và Nanha các cô sẽ nói chuyện, sau khi xong thì các cô sẽ có phòng nghỉ riêng gần với người của mình ở cuối hai lối đi kia.

Sau khi đã hướng dẫn đầy đủ, Alanta, Kyra và Soko rời đi tới phòng khách cùng với Amair, trong khi đó mọi người còn lại sẽ đi tới phòng nghỉ. Lúc này Senvana bỗng lên tiếng, cô ngượng ngùng nói với Amair:

-Amair, ngài có chỗ nào mà nó riêng tư cho bọn tôi một chút được không?

Amair cười nhẹ rồi nói:

-Ra là đôi chim sẻ của Nanha sao, lại đây, để ta nói với các cậu một chỗ này.

Hai người lại gần và nghe những lời chỉ dẫn thầm thì của Amair. Qua đó họ biết được chỉ cần quẹo trái đi thẳng hết hành lang ra tới ban công rồi đi qua cầu thang bắt lên trên là một chỗ không ai tới, đó là nơi để cây cỏ mọc um tùm tự nhiên, ở giữa có một căn gác bằng đã nhỏ có thể làm chỗ ngủ cho cả hai.

Quả thật là vậy, họ đi theo chỉ dẫn của Amair và tới được nơi đó, ở đây không có một ai, chỉ có tiếng dế kêu và trăng sáng rọi xuống. Lúc này Rasva nghi vấn hỏi:

-Amair thật sự tốt đến thế sao? Ông ấy sẵn sàng dành cho chúng ta một chỗ riêng như vậy?

Senvana trả lời:

-Tớ cũng nghĩ vậy đấy nhưng có lẽ chỉ là ông ấy muốn tạo ấn tượng tốt nhất với chúng ta thôi dù gì sau này cả hai cũng sẽ trở thành đồng minh mà.

Kết Thúc Chương 44: Thành Bang Norvirks

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận