• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Tuyết

11 Bình luận - Độ dài: 2,143 từ - Cập nhật:

Mùa đông phủ lên thành phố Loran một tấm chăn trắng lạnh buốt. Những bông tuyết rơi không ngừng từ bầu trời xám xịt, lấp lánh yếu ớt dưới ánh đèn đường vàng vọt. Dưới lớp tuyết dày, tiếng xe cộ và bước chân vội vã của dân công sở mới tan làm vẫn vang vọng, hòa lẫn với tiếng chuông đồng hồ từ tháp Loran xa xăm, như nhắc nhở thời gian không bao giờ ngừng trôi.

Không ai để ý đến một bóng hình nhỏ bé đang chạy bạt mạng giữa cơn bão tuyết, như một con thú hoang đang bị săn đuổi.

Luneth, cô gái chỉ vừa chớm mười sáu, co rúm người trong lớp áo rách nát. Mái tóc bạch kim bù xù, sáng lấp lánh như ánh trăng, bay lòa xòa che đi đôi mắt xanh nhạt đầy sợ hãi. Đôi chân trần gầy guộc lảo đảo trên nền tuyết, mỗi bước như giẫm lên hàng ngàn mũi kim băng giá.

Hơi thở cô phả ra từng làn khói trắng, gấp gáp, mỏng manh, như thể chính mạng sống của cô đang tan biến vào không khí lạnh lẽo. Cái đói cồn cào trong dạ dày và cái lạnh thấu xương khiến cô cảm thấy mình có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Chết cóng, hoặc có thể là chết đói. Cả hai đều đang rình rập.

Phía sau, tiếng bước chân nặng nề dẫm mạnh trên tuyết đuổi theo. Một gã đàn ông mập ú cùng chiếc tạp dề bẩn thỉu dính đầy dầu mỡ quấn quanh cơ thể to béo, đang gào thét giữa đêm đông:

“Đứng lại mau con ranh kia! Đừng để tao bắt được mày!” 

Giọng hắn khàn đặc, đầy giận dữ, vang vọng qua từng góc phố. Khuôn mặt dữ tợn cùng thân hình to lớn của hắn khiến cho người đi đường phải né qua một bên cho hắn đi. Tên mập này là chủ của một tiệm ăn gần đó, kẻ vừa phát hiện một đứa vô gia cư bẩn thỉu dám cả gan trộm chiếc bánh bao thơm ngon nhưng rẻ tiền từ quầy hàng của mình.

Luneth cắn chặt môi, không dám quay đầu. Đôi môi nứt nẻ rướm máu, nhưng cô không cảm nhận được đau. Phần vì cái lạnh của thời tiết và cô không có quần áo tử tế, phần vì nỗi sợ bị tên chủ cửa hàng bắt được lấn át đi cảm giác đau.

Cô không hiểu tại sao gã lại tức giận đến vậy – chỉ là một chiếc bánh bao, thứ mà hắn vứt đi hàng ngày do không bán được hết. Còn đối với cô, nó là cả sự sống.

Cô lách qua đám đông, đôi chân trần nhỏ bé giẫm lên lớp tuyết dày đặc, rồi đột ngột rẽ vào một con ngõ hẹp, tối tăm. Cô chạy đến cuối hẻm, tìm một góc khuất bên thùng rác, cuộn mình lại như một con mèo hoang. Bàn tay tím tái bịt chặt miệng, ngăn không cho tiếng thở gấp thoát ra, dù tim cô đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực.

Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi giây dài như một thế kỷ. Tiếng chửi rủa của gã đàn ông vang vọng từ xa, những bước chân nặng nề dẫm nát tuyết. Luneth nhắm mắt, cơ thể run rẩy. Mỗi tiếng chửi, tiếng bước chân của hắn lại làm cho cô giật mình.

Cô nhớ đến những ngày trong nhà thờ, nơi sơ Agnes từng ôm cô vào lòng, thì thầm rằng cô không phải quái vật, dù mái tóc bạch kim khiến người đời nhìn cô như phù thủy. Trước đây cô được nhận nuôi trong nhà thờ, được ăn ngon mặc đẹp. Nhưng một ngày nọ, sơ Agnes chết, và nhà thờ cũng sụp đổ trong ngọn lửa mà chẳng rõ lý do.

Cô bị bỏ lại, không ai nhận nuôi, vì “phù thủy” không xứng đáng với tình yêu. Chỉ có cái đói, cái lạnh, và sự sống mong manh là bạn đồng hành của cô.

Tiếng bước chân của gã đàn ông nhỏ dần, rồi biến mất. Luneth mở mắt, hơi thở chậm lại. Cô run run lần vào lớp áo rách, lấy ra chiếc bánh bao đã bị bóp nát trong cuộc chạy trốn. Đôi mắt xanh nhạt mở to, lấp lánh như mặt hồ đóng băng. Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má xám xịt vì lạnh.

Cô cắn một miếng to, vị bánh nguội lạnh tràn ngập trong miệng, nhưng với cô, nó như một phép màu. Đã bao lâu rồi cô chưa được ăn thứ gì không phải rác rưởi? Cô không nhớ.

Cô vừa ăn vừa khóc, hai tay vội lau những giọt nước mắt nhưng chẳng thể ngừng lại. Miệng cô nhai từng chút một, cố gắng kìm hãm cơn đói mà nuốt từ từ, như thể nếu ăn nhanh quá thì hương vị ngọt ngào này sẽ biến mất mãi mãi.

Một ký ức chợt thoáng qua, sơ Agnes từng làm bánh mì cho cô, mỉm cười bảo rằng cô thông minh, rằng cô sẽ tìm được con đường của mình. 

“Nhưng con đường nào sẽ cho một kẻ bị cả thế giới ruồng bỏ như con bước lên đó chứ?” - Luneth nghĩ.

Cô nuốt miếng bánh cuối cùng. Cô vẫn sống, ít nhất là bây giờ. Nhưng cái lạnh đang trở lại, và cô cần một nơi để giữ ấm trước khi bị chết cóng.

Luneth lê bước đến thùng rác gần đó, đôi tay lạnh cóng lục lọi, kéo ra một mảnh vải cũ kỹ, bẩn thỉu, chẳng khác gì cái giẻ lau. Nhưng với cô, nó là cả một kho báu. Đôi mắt Luneth lấp lánh, mừng rỡ vì đây là mảnh vải lớn nhất cô tìm được trong mấy ngày gần đây. 

Cô trải mảnh vải xuống nền đất cứng, nằm co ro, kéo nó phủ lên cơ thể gầy gò. Gió đêm rít qua con ngõ, lạnh như lưỡi dao vô hình cứa vào da thịt. Cô nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ, dù chỉ là một giấc ngủ chập chờn.

Chỉ cần quên đi cái đói, cái lạnh, và cả cuộc đời tàn nhẫn này để đến với một giấc mơ đẹp, nơi cô còn đang được nuôi dưỡng dưới nhà thờ và trong vòng tay của sơ Agnes.

Nhưng số phận không để cô yên.

Tiếng bước chân vang lên, dừng ngay trước nơi cô nằm. Luneth mở bừng mắt, tim như ngừng đập. Gã chủ tiệm ăn đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.

Không để cô kịp phản ứng, hắn đá mạnh vào bụng cô. Cơn đau quặn thắt như một con rắn siết lấy nội tạng. Cô gập người, miệng há ra nhưng không thể kêu lên.

“Mày nghĩ mày trốn được tao hả? Một cái bánh bao mười ngàn đồng đó con khốn! Không làm mà đòi có ăn à? Loại như mày chỉ có nhặt rác mà ăn thôi!” - Hắn gào lên, tiếp tục giáng những cú đá không thương tiếc. 

“Chết đi phù thủy! Chết đi!”

Hắn túm cổ áo rách nát của cô, nhấc bổng lên, rồi ném mạnh xuống nền tuyết. Cơ thể Luneth đập xuống đất, mọi thứ mờ đi. Đôi mắt cô lờ đờ, không còn thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của hắn. 

Cô muốn khóc, muốn cầu xin, nhưng cô biết chẳng ai nghe.

Chẳng ai từng nghe.

Hắn đánh cô, từng cú đấm, từng cú đá, như thể cô không phải con người mà chỉ là một thứ để trút giận. Luneth co mình lại, đôi tay yếu ớt che lấy đầu, nhưng cơ thể nhỏ bé không thể chịu nổi.

Cô nghĩ đến sơ Agnes, đến những lời thì thầm dịu dàng, và tự hỏi liệu có một nơi nào đó không có đau đớn. Máu nhỏ xuống nền tuyết, đỏ thẫm trên lớp trắng tinh khôi.

Cuối cùng, hắn dừng lại, thở hổn hển.

“Lần sau còn dám bén mảng đến chỗ tao thì chính tao sẽ giết mày!” -  Hắn khinh bỉ nhổ nước bọt, rồi quay đi, bỏ mặc cô trên nền tuyết nhuốm máu.

Luneth nằm đó, bất động. Cái lạnh dần bao bọc lấy cơ thể cô, nhưng lần này có gì đó khác với những lần trước, nó mang theo một sự bình yên kỳ lạ. Cô mỉm cười yếu ớt, đôi mắt mờ dần.

Ít nhất thì, cô đã ăn một bữa cuối cùng, một bữa ăn thịnh soạn mà cô nghĩ mình sẽ không phải trở thành một con ma đói sau khi chết. Bông tuyết rơi, đậu lên đôi mắt đã khép chặt, phủ lên cơ thể nhỏ bé một lớp chăn trắng lạnh lẽo.

Nhưng rồi, trong bóng tối, cô mở mắt. Không còn đau đớn. Không còn cái lạnh gào thét. Chỉ có một màn đêm sâu thẳm bao quanh cô, và từ đâu đó, một giọng nói mơ hồ vang lên, không rõ là nam hay nữ. “Ngươi chưa xong đâu, Luneth”.

Tôi tỉnh dậy trong bóng tối. Không phải bóng tối của bầu trời, mà là một màn đêm đặc sệt, đặc quánh như bùn lầy, phủ kín cả cơ thể, len vào từng kẽ phổi. 

Lạnh. 

Không giống cái lạnh tôi từng biết - nó không táp vào da thịt nữa, mà như thể ngấm thẳng vào xương, vào tủy. Tôi không cử động được. Không cảm nhận được gió, không ngửi thấy mùi gì. Không có gì ngoài tiếng rít.

Phải rồi… tôi chết rồi. Và đây là địa ngục.

Tôi từng nghe họ nói vậy - những người đi ngang qua tôi mỗi ngày, che mũi vì mùi hôi từ lớp vải tôi mặc. Những đứa trẻ thì cười há lên: “Con nhỏ ăn mày, chết đi là xuống địa ngục nha!”

Còn người lớn thì lạnh nhạt hơn. Họ không cười, nhưng ánh mắt họ như nói rằng tôi là vết nhơ, là rác rưởi. “Sống không làm được gì, chết cũng chẳng ai tiếc.”

Tôi tin họ. Tin đến tận cùng.

Tôi không khóc. Địa ngục thì khóc được cái gì? Tôi nghĩ có lẽ nơi này sẽ có lửa, tiếng la hét, lưỡi dao nung đỏ, quỷ dữ với móng vuốt đẫm máu. 

Một ánh sáng mờ nhòe len qua khe hở nào đó như ngọn đèn sắp tắt. Tôi cố nhúc nhích. Đầu tiên là ngón tay, có gì đó gồ ghề, sần sùi, như xiềng sắt. Tôi giật mình. Thử lắc cổ tay. Tiếng leng keng vang lên, nhỏ thôi, nhưng rõ ràng. Tay tôi bị xích. Cả chân cũng vậy.

Tôi không biết mình nên sợ hay nên thấy nhẹ nhõm. Nếu đây thật sự là địa ngục… thì cũng đúng thôi. Tôi chưa từng làm gì tốt. Tôi từng ăn cắp. Tôi từng nguyền rủa người khác trong đầu. Tôi từng ước ai đó chết đi để mình được sống.

Tôi gồng người, cố đứng dậy. Cái nền dưới chân rung lên theo từng chuyển động, khiến tôi mất thăng bằng. Mỗi khi tôi xoay người, có thứ gì đó dưới chân lại lắc lư. Tôi không hiểu. Mình đang ở đâu?

Khi tôi vừa đứng được, phần lưng vẫn còn đang cong như con tôm, thì đầu đập mạnh vào một thứ gì đó khá cứng. Tôi khụy xuống. 

Gỗ. Tôi sờ xung quanh. Gỗ bao quanh tôi. Trên đầu, hai bên. Tôi sờ tiếp, tay cào vào song. Không nhầm được, tôi bị nhốt trong một cái lồng. Một cái lồng gỗ.

Tôi hít một hơi. Không khí bụi bặm, mùi rơm rạ, mùi sắt hoen gỉ. Lồng... và mặt đất thì cứ rung lắc không ngừng như đang trôi nổi trên mặt nước, hoặc như...

Tiếng gì đó vang lên, nghe như tiếng vó ngựa. Bên dưới tôi không phải mặt đất, mà là một chiếc xe. Một cỗ xe ngựa. Và tôi bị nhốt trong lồng bị che kín, bị xích tay chân. Tôi không biết mình đang bị chở đi đâu.

Tôi muốn la lên, nhưng cổ họng khô đến mức chỉ phát ra một tiếng rít khẽ. Nhưng dù có la lên được nữa thì cũng làm gì có ai đến cứu tôi? Không có chàng hoàng tử nào thay vì cứu công chúa lại đi cứu một con nhóc vô gia cư như tôi cả.

Tôi chỉ biết ngồi yên một chỗ, hai tay ôm lấy mình, cố đoán xem... Địa ngục này sẽ còn kéo dài bao lâu? Và tôi sẽ phải chịu những hình phạt gì sau khi sống một cuộc sống chẳng làm được điều gì có ích?

Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

AUTHOR
Main khổ như c hó, còn ng viết chắc đang ngồi cười khanh khách :.))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
:)) ko có cười 🥲
Xem thêm
Fact: Bạn chỉ cần đọc tóm tắt và có thể nhảy qua chap 2 luôn mà không cần đọc chap này
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Đọc cho cảm xúc chứ😑
Xem thêm
AUTHOR
hay vậy bạn! Chuyển biến hay thật, tui tim cái nhá. Chờ bạn mấy chương sau.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
cám ơn quý độc giả nhìu ạ🤩
Xem thêm
AUTHOR
Ổn phết. Nhưng mà đang ở ngôi ba xong tự nhiên bay sang ngôi một rồi:(
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
quý độc giả thích ngôi ba hơn hả 😶
Xem thêm
Eyyy khúc đó đang vô mạch cảm xúc kiểu thương hại lắm luôn xong tự dưng ông kia nói câu: "Không làm mà đòi có ăn" phát cái đứt mạch cảm xúc luôn🫠
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
tất cả là tại thầy H giấu tên hả 🙂
Xem thêm
@HaZu0109: yé! Bây giờ đối với tôi nó như 1 câu joke nên ghép vô bối cảnh này thì sẽ cảm thấy khựng ngay🫠
Xem thêm