• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Non

Chương 5: Ervin! Anh về rồi!

0 Bình luận - Độ dài: 2,450 từ - Cập nhật:

Tôi cảm nhận được chúng, những ánh sáng ấy. Chúng đang đi vào nhãn cầu tôi, chập chờn từng chút, cho đến khi tôi mở toang đôi mắt này ra. Thứ đầu tiên tôi thấy là màu xanh của rừng pha lẫn sắc nắng len lỏi qua kẽ lá đang rung rinh theo gió. 

Tôi vẫn nằm trên cỏ, chẳng nhúc nhích gì nổi. Nhưng cơ thể tôi không hiểu sao lại thấy thật dễ chịu. Những vết thương không còn đau, đầu óc không còn choáng váng. Nhấc cổ lên nhìn kỹ lại, tôi thấy toàn thân được một lớp hào quang nhỏ bao bọc. Rồi tôi nhìn qua trái, thấy một anh chàng điển trai với mái tóc dài bạc óng, vận bộ đồ tu sĩ đang quỳ đó, nhắm mắt và chấp tay cầu nguyện. Có vẻ như anh ta là trị liệu sư và đang hồi phục cho tôi.

Chợt một khuôn mặt khác chắn ngang tầm nhìn của tôi:

"Lô nhóc, dạo này vẫn khỏe chứ?" - Người đó nói bằng chất giọng ấm áp của mình.

Tôi nheo mắt. Cái mặt vuông vức lấm tấm mụn này, cái mái đầu vàng cắt ngắn hơi rối nhẹ này, đôi mắt cháy rực như lửa, cặp lông mày đậm, trán cao và cả cái cằm lởm chởm vài cọng râu ngắn cạo không kỹ. A!

"Ervin! Anh về rồi!"

"Ờ, anh đây. Tranh thủ hồi phục lại rồi kể anh xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà chú em lại phải săn Orc một mình thế này."

"Ừm."

Đây là Ervin, một trong những người bạn thân thiết thuở nhỏ của tôi. Anh lớn hơn tôi bốn tuổi. Cả hai đều chung ước mơ trở thành một mạo hiểm giả hàng đầu. Lúc tôi mới vào nghề, chính anh ấy đã dìu dắt và dạy tôi những thứ cốt lõi nhất, chiến thuật săn Orc cũng là do anh ấy dạy cho. Để mà nói thì anh ấy vừa là một người anh, một người bạn, một người thầy. Tính cách anh ta đôi khi cợt nhả, nhưng cũng đầy quyết tâm.

"Hửm? Trông anh có vẻ thân với nhóc ấy nhỉ" - Một cô gái, có vẻ là đồng đội Ervin, hỏi anh ấy.

"Đệ ruột đấy."

Tôi quay qua nhìn. Gương mặt và ngoại hình cô ấy lọt vào tầm mắt của tôi. Tóc cô đỏ rực, buộc kiểu đuôi ngựa. Dáng mảnh mai. Chiều cao cũng thường. Gương mặt trái xoan. Môi mỏng. Tóm lại là đẹp kiểu phổ thông. Xét theo cái áo choàng cùng chiếc mũ phù thủy và cây trượng đó, cô ấy hẳn là một pháp sư.

"Anh thiếu tinh tế khủng khiếp luôn ấy Ervin, chẳng lần nào biết giới thiệu gì. Chào em, chị là Kathy, đồng đội của Ervin." - Cô ấy nói.

"Chào chị ạ. Em là Alter."

"Ừm, mà Ervin này, về vụ việc..."

Rồi họ quay qua bàn bạc công việc. Tôi có nghe, nhưng chẳng hiểu gì. Mà tôi có quên gì không nhỉ? Chết! Ủy thác của tôi. Tôi vội nhìn quanh. Có những người đồng đội khác của Ervin cũng đang ở đây. Khi thấy xác con Orc với cái bụng như bị thú hoang ăn nham nhở thì tôi hoảng lên. Định ngồi dậy xem thì bị cơn đau nhức toàn thân cản lại.

"Nằm yên nào. Cần một chút nữa em mới được cử động." - Anh trị liệu sư nói.

"Xin lỗi ạ. Ervin này, con Orc em săn được..."

"Con này ấy hả?" - Ervin chỉ tay vào con Orc.

"Ừ."

"Hồi nãy anh với mọi người hoàn thành ủy thác xong, đang trên đường về thì thấy em đang nằm cạnh nó. Lúc đó có mấy con cáo hoang đang ăn nội tạng nó, anh đuổi chúng đi rồi."

Nội tạng nhiễm ma lực thì không ăn được nên bỏ cũng không sao. Phần thịt bụng nhiều mỡ chắc cũng chăm chước được.

"Vậy mấy phần thịt khác còn ổn không? Em đã dùng độc nhện Gigantuar khi đấu với nó nên chắc thịt chưa phân hủy nhỉ? Với cả giờ này quá trưa chưa ạ? Lần này mà giao thịt trễ là chết em mất thôi."

"Bình tĩnh nào cô bé, còn nguyên. Giờ này cũng chưa trưa quá đâu. Thôi để anh lóc thịt nó ra giúp chú luôn nhé. Bọn anh cũng có nước thánh để thánh tẩy độc đây. Coi như là quà cho chú đó."

"Cảm ơn nhiều. Dạng ủy thác thu thập nguyên liệu kiểu này công nhận tốn công thật."

Tôi tiếp tục hồi phục trong khi quan sát anh ấy xử lý mớ thịt Orc. Đôi tay rắn chắc của anh ấy điêu luyện vô cùng. Anh dò tới mỗi phần khớp, cắt xuống. Mấy tảng thịt cứ thế thành từng khúc hình trụ ngọt xớt, trong khi thịt và xương Orc có mềm quái đâu. Phần thịt ức gần nội tạng anh cũng xử lý rất gọn gàng. Một anh chàng da ngăm to con, mặt góc cạnh với bộ râu rậm và mái đầu trọc cũng tới phụ, góp phần tăng tiến độ gấp bội. Hai người họ lóc hầu hết thịt xong, Ervin đi tới chỗ túi đồ. 

Là một tổ đội không nhỏ, thường phải tham gia những ủy thác dài ngày nên họ có mang theo những chiếc ba lô lớn chứa hành lý. Ervin lấy ra một cái nồi lớn, đổ nước thánh vào rồi bắt ngâm những khúc thịt. Độc tố dần phân giải, thịt cũng theo đó từ màu tím tái trở về đỏ tươi. Đúng là mạo hiểm giả lành nghề có khác. Toàn bộ quá trình gọn gàng quá mức.

Hồi phục xong, tôi cảm ơn anh trị liệu sư rồi đến phụ Ervin và anh to con da ngăm kia lột da lưng con Orc làm bao đựng thịt. Dù tôi không hẳn là lành nghề nhưng cũng giúp được chút ít. Bọn tôi vừa làm vừa tám chuyện.

"Dạo này anh thế nào rồi? Có ghệ chưa thế? Chắc cũng hạng Adamantium rồi nhỉ?"

"Chời ơi, gái gú quái gì tầm này. Anh mới lên Kim Cương gần đây thôi, còn cách khoảng Adamantium xa lắm, phải nỗ lực nhiều nữa."

Kim Cương? Dễ hiểu thôi. Với phước lành Chiến Ý thì đạt được hạng cao như vậy khi còn trẻ cũng không lạ.

"Nhanh gớm. Thiên tài có khác."

"Có gì đâu. Mà hai bác vẫn khỏe chứ? Còn cô em gái Amy của chú chắc cũng sắp phụ giúp gia đình việc nội trợ được rồi nhỉ?" - Ervin hỏi.

"Cha mẹ em thì vẫn bình thường thôi. Tình hình nhà em cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc con Amy nó đến thủ đô học nội trú rồi. Cụ pháp sư Megan bảo nó có năng khiếu ma pháp, với nó cũng sáng dạ nữa."

"Thế à? Để xem nào... năm nay con bé khoảng mười một nhỉ? Tương lai nghe có vẻ sáng lạng phết."

Tôi thở dài ngao ngán.

"Nó thì sáng chứ em chả sáng nổi. Cả nhà phải chi tiêu tằn tiện lại vì nó cả."

"Vẫn kẹt xỉ như mọi khi nhỉ. Vậy công việc chú thế nào? Hạng gì rồi?"

Tôi tặc lưỡi. Không hiểu sao mà một câu hỏi bình thường lại có thể trở nên nặng nề đến thế.

"Đồng."

Nói xong mặt tôi xụ xuống. Thấy thế, Ervin vỗ vai tôi an ủi:

"Thôi, buồn làm gì. Cấp Đồng mà có thể một mình săn một con Orc thì không phải ai cũng làm được đâu. À mà đúng rồi, sao chú lại đi săn một mình? Đồng đội chú đâu?"

Tôi tranh thủ bỏ nốt vài tảng thịt cuối với phần đầu con Orc vào cái bao da vừa lột.

"Nói đơn giản thì ngắn mà tâm sự chi tiết thì dài, để vừa đi vừa nói."

Rồi tôi, Ervin và anh da ngăm đứng dậy. Chúng tôi sửa soạn hành lý rồi chuẩn bị lên đường về thị trấn.

"À quên chưa giới thiệu với chú, đây là Grim, một "tấm khiên" cực ấm áp của cả đội." - Ervin chỉ ngón cái vào anh chàng da ngăm ân cần vừa giúp tôi - "Tay nghề nấy ăn của anh ta không đùa được đâu, mỗi tội khá ít nói."

"Còn anh là Daniel, hân hạnh được gặp em." - Anh trị liệu sư cũng tự giới thiệu.

Tôi lần lượt bắt tay hai người. Sau đó thì Ervin tiếp lời:

"Còn nhỏ Deane nữa, trinh sát kiêm cung thủ của đội bọn anh. Hẳn là nhỏ đang nấp trong một cái cây nào đó gần đây. Thông cảm nhé, nhỏ chẳng thích xuất hiện trước mặt người lạ đâu."

Giới mạo hiểm giả cũng khá nhiều thể loại người kỳ quặc, nên tôi cũng chẳng thấy gì lạ hay phiền hà. Thôi tranh thủ đi cho kịp.

"Giờ thì... đi nhé." - Tôi nói.

"Đi. Giờ thì kể cho anh xem chú đã phải trải qua những gì nào?"

Rồi chúng tôi lên đường. Có Grim và Ervin đi trước dọn cỏ, dọn cây mở đường nên tôi khá thoải mái để kể. Tôi đi sát sau lưng Ervin, tỉ tê từ đầu tới cuối chuyện tôi bị từ chối thế nào, những xích mích đã bùng nổ thế nào, và cả tình cảnh tôi trở nên thảm hại thế nào. Lúc đầu, thi thoảng mọi người cũng có bình luận mấy câu đùa đùa, nhưng đến khi tông giọng của tôi trở nên trầm hẳn thì chẳng ai nói gì nữa. Tôi cứ thế kể, bằng giọng thản nhiên nhất có thể.

"Đại khái là thế đấy. Lần nữa cảm ơn mọi người nhiều. Nếu không có mọi người giúp đỡ thì chắc em bỏ nghề bà nó rồi."

Ervin quay lại nhìn tôi và nhẹ nhàng nói:

"Mệt quá, có gì đâu mà phải khách sáo mãi thế. Thôi thì chuyện không vui cũng qua rồi, chú cũng đủ điều kiện lên bạc rồi, giờ lo cải thiện để mà chuẩn bị cho kỳ thi thăng cấp đi kìa."

"Em biết."

"Với chú thử chủ động tìm đồng đội mới xem."

"Nhưng mà... khó quá. Tình hình này còn ai nhận em vào đội nữa..."

"Cứ thử hỏi vài lần xem. Nếu không được thì... vào đội anh, thế nào?"

"Ê ê Ervin, anh có ngáo không vậy? Muốn giết thằng bé à?" - Kathy xen vào.

Mà đúng vậy thật, nếu phải đi thực hiện mấy ủy thác tầm bạch kim thì tôi xác định chết không toàn thây, chẳng ai bảo vệ nổi. Tôi biết Kathy không có ác ý gì hết.

"Đùa thôi mà." 

Ervin gãi đầu cười nhẹ. Trong khi chị pháp sư hậm hực tiếp lời.

"Đùa thì cũng vừa vừa. Đây  là chuyện nghiêm túc đấy. Alter này, tốt nhất thì em vẫn nên tìm cho mình một tổ đội đi. Dược phẩm không giống như ma pháp cường hóa. Nó chỉ nên được dùng khi khẩn cấp, vì nó có tác dụng phụ và có thể gây lờn thuốc. Hiểu chưa hả?"

"Vâng."

Nếu đây đã là lời khuyên của những mạo hiểm giả có nghề thì chắc tôi cũng nên nghe theo.

Chúng tôi tiếp tục băng rừng. Thi thoảng cũng có gặp vài ma vật cấp thấp, nhưng với thực lực của tổ đội Ervin thì chỉ cần chưa tới năm phút đã xong. Chưa kể Grim còn tốt tính đến mức xách hộ tôi bao thịt Orc cả chặng đường. Thành ra tôi quá rảnh, chỉ có việc đi thôi, nhưng tốc độ vẫn suýt không theo kịp họ.

Về đến thị trấn, chúng tôi tạm biệt nhau. Tôi hướng tới nhà hàng Ba Con Heo, còn họ thì ghé một nhà dân nọ để giao thảo dược và xác nhận hoàn thành ủy thác. 

"Nhanh còn về nghỉ nào."

Tôi xách cái bao thịt Orc lên. Nó nặng kinh. Tôi vác bao thịt, vừa đi vừa thở như trâu giữa cái nóng điên đảo của mặt trời đứng bóng. Tôi nhớ đường đến nhà hàng. Cũng chẳng xa mấy đâu, nhưng chả hiểu sao hôm nay nó cứ như kèo dài thườn thượt ra, khiến tôi phải ngồi nghỉ giữa chừng tận ba lần nên thành ra từ sớm thành muộn.

Đến chỗ cửa sau nhà hàng, tôi gõ cửa, thầm cầu trời cho chủ nhà hàng dễ tính một chút. Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.

"Cháu tới giao thịt Orc theo ủy thác ạ." 

"À, vào trong đi cháu."

Tôi nghe theo, xách bao thịt lê bước vào trong. Bên trong là một gian bếp tấp nập, mọi người đang bận rộn làm việc. Có một ông bác râu rậm với thân hình tròn trịa đang vừa làm, vừa lớn tiếng chỉ đạo những người khác, trông có vẻ là bếp trưởng. Người phụ nữ tới gọi ông ấy. Ông quay qua nhìn tôi, giao lại việc cho người khác rồi đi rửa tay, trước khi bàn về ủy thác với tôi. Ông mở đầu bằng một câu than phiền:

"Lề mề khiếp, cũng may cho chú mày là khách chưa tới đấy. Đâu, lấy thịt ra cho ta xem qua nào."

Tôi lúc này cũng oải lắm rồi, nhưng vẫn phải cố để không cảm thấy khó chịu mà làm theo. Cũng may là có nước thánh của đội Ervin cho nên mấy miếng thịt trong khá tươi ngon. Ông bếp trưởng nhìn qua một lượt, để lên cân cân thử. Rồi ông ta trả tiền tôi và ký xác nhận hoàn thành ủy thác. Chợt một người nhân viên thông báo với ông rằng các vị khách đặt thịt Orc đã tới.

"Má nó chứ! Phải bắt khách chờ mới khổ. Cậu đem ra cho họ món gì tạm đi. Còn mày, thằng nhóc! Yếu kém vậy thì lần sau đừng có lãnh ủy thác của tao giùm. Làm trễ nãi thật sự." - Ông ta gắt.

Tôi cố nhịn. Mang theo đống hổ lốn vừa vui, vừa buồn, vừa mệt, vừa nhẹ nhõm trong đầu, tôi rời khỏi quán. Phải gắng gượng lắm tôi mới đủ sức tới hiệp hội làm nốt thủ tục rồi về nhà trong tình trạng kiệt sức hoàn toàn. Thôi thì để hôm khác rồi tính vụ tìm tổ đội. Chiều nay chắc phải nghỉ xả hơi.

Ngay khi đầu chạm vào gối, lưng chạm vào giường, tôi thiếp đi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận