Suốt một tuần sau đó, tôi cố gắng rèn luyện thể lực bằng việc chạy bộ buổi sáng, rèn sức mạnh bằng những bài tập như chống đẩy, nâng vật nặng vào buổi chiều. Hết lần này đến lần khác tôi muốn bỏ cuộc khi mà cơ bắp cứ như bị xé toạc, đốt cháy, đau đớn khủng khiếp. Dù vậy, tôi vẫn cố. Chỉ là tôi không đủ động lực, kỷ luật và quyết tâm để duy trì đều đặn. Bữa nào sung sức thì tôi tập, không thì nghỉ, đi giải trí bằng tiểu thuyết ở thư viện hoặc ghé quán nào đó làm tí thịt, tí bia.
Tôi nản và mệt. Nhưng tôi lại không muốn từ bỏ hoàn toàn, nếu vậy thì hai năm làm mạo hiểm giả, bao nhiêu lần vào sinh ra tử sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả. Và quan trọng nhất, tôi ghét phải đến lò rèn mỗi ngày như một cái máy, cả đời chỉ cắm đầu vào những thứ vô vị rồi chết già ở đâu đó mà chẳng ai biết.
Công việc mạo hiểm giả cũng chẳng có tiến triển. Rất hiếm khi tôi tìm được một nhiệm vụ ngon và vừa tầm. Đa phần thời gian tôi đều phải vào hầm ngục nhặt nhạnh từng chút điểm đóng góp để mong sớm ngày lên Bạc. Ban đầu, để được theo nghề mạo hiểm giả, tôi đã phải thỏa thuận với cha mẹ, rằng sẽ lên Bạc trong vòng hai năm rưỡi, bằng không sẽ đến lò rèn học việc. Thời hạn đó sắp đến, trong khi tôi thì vẫn đang dậm chân tại chỗ. Quá hai năm rưỡi mà vẫn không chịu đến lò rèn thì họ sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà là cái chắc.
Cứ thế, tôi mắc kẹt.
Tình thế bí bách quá nên tôi đã thử tìm tổ đội vài lần, nhưng chẳng thấy tổ đội nào có vẻ là đang cần người, dù cần thì cũng chẳng cần Đỡ Đòn. Mà liệu ai sẽ tuyển một thằng như tôi chứ? Liệu... có còn cơ hội nào để tôi tiếp tục giấc mơ của mình?
May mắn thay. Hôm nay, ngay lúc này, cơ hội đó đã đến với tôi. Nó đang ngay trên tay tôi, ủy thác săn một con Orc trưởng thành với phần thưởng tận một đồng vàng và ba đồng bạc, yêu cầu tối thiểu bậc Đồng, hoàn thành trong buổi sáng. Thật sự là một ủy thác trong mơ với người bậc thấp, không uổng công tôi dậy sớm đến đây.
Tôi hí hửng xếp hàng chờ xác nhận ủy thác, lòng dâng lên bao hi vọng. Chỉ cần hoàn thành tốt ủy thác này thôi là đủ điểm thăng cấp Bạc. Việc còn lại chỉ là chờ đến đợt sát hạch thăng cấp thôi. Lên Bạc xong thì cứ trì trạc đến lúc trưởng thành và ra ở riêng. Khi đó tôi sẽ đến một thị trấn, một thành phố lớn tìm tổ đội, thế là cuộc đời sang trang.
Đang mơ mộng về tương lai sáng rực phía trước thì bỗng tờ giấy ủy thác bị giật lấy khỏi tay tôi. Là Tain. Xui thế, mắc quái gì hôm nay thằng này cũng đến sớm vậy? Thằng đểu cáng ấy, bằng vẻ mặt gợi đòn, nó đọc sơ qua ủy thác rồi cầm tờ giấy phẩy phẩy trong khi miệng xổ ra một tràng đầy khó nghe, tất nhiên, vẫn bằng cái giọng giễu nhại đặc trưng:
"Nhiệm vụ này mày gánh nổi không đấy bê-đê? Là một con Orc trưởng thành đấy, mày có bị ảo tưởng không vậy?"
"Không phải việc của mày! Tao nhất định sẽ hoàn thành ủy thác đó!"
Tôi với tay định giật lại nhưng không thành.
"Thôi, để vụ này cho bọn tao. Đi hầm ngục tâm sự với bọn Slime đi nhé."
"Ủy thác đó là cả tương lai của tao đấy! Đừng có đù..."
"Hả? Mày thực sự định tranh ủy thác với bọn tao á?"
Tôi khựng lại. Rồi tôi nhìn đám đồng đội cũ của mình, đám đang đứng xa xa. Không ai định can ngăn cả. Giờ, phải làm sao đây? Nếu để mất ủy thác đó, con đường tôi phải đi từ đây sẽ càng gian nan hơn. Nhưng nếu tranh chấp, tôi lấy gì mà thương lượng với bọn nó? Tiền, quyền, danh tiếng, tôi chẳng có gì. Đánh nhau chỉ khiến tình hình tệ hơn, thậm chí bị hiệp hội phạt, lúc đó thì sự nghiệp coi như chấm dứt hoàn toàn.
Tôi bất lực.
Chưa bao giờ tôi bất lực như lúc này. Tôi chẳng biết phải làm gì ngoài quay đi, cúi gầm mặt, cố nén chặt những giọt nước mắt chứa đầy uất ức. Tay tôi nắm chặt. Thậm chí đến việc nén nước mắt tôi cũng không làm được. Chúng cứ chực trào ra.
Bốp!
Một cú đấm thẳng vào má phải tôi, khiến tôi choáng váng, ngã ra đất. Chắc chắn rồi, còn ai ngoài thằng Tain nữa. Nó giành được ủy thác rồi thì mắc gì đánh tôi? Tôi ngẩng đầu nhìn nó. Và trước mắt tôi là tờ ủy thác. Hình như thằng Tain vừa quăng tờ ủy thác vào mặt tôi.
"Đó là lý do tao ghét cay ghét đắng mày đấy! Thằng yếu đuối như mày, đừng có dùng thứ quyết tâm nửa mùa ấy để mong được người khác thương hại! Bọn tao vốn đã có ủy thác ngon hơn rồi. Đi săn Orc rồi chết mẹ mày đi, thằng bê-đê!"
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi, nhập bọn với đám đang chờ nó, rồi cả đội cũng quay lưng bỏ đi. Tôi cầm tờ ủy thác, môi mím chặt. Tôi gượng dậy và tiếp tục xếp hàng chờ xác nhận nhiệm vụ giữa lác đác vài tiếng cười giễu cợt, vài tiếng hóng chuyện xôn xao. Vẫn là những thủ tục như mọi khi. Xác nhận ủy thác xong, tôi bắt đầu đi chuẩn bị mọi thứ cho công cuộc săn Orc.
Được rồi. Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa. Chẳng có gì đáng để nghĩ nhiều nữa, ngoài ủy thác này ra.
Tôi chạy vội về nhà, lục lại cái sổ tay ghi chú của mình. Sau khi xem qua một lượt các bước, tôi gom tiền đến một cửa tiệm nọ, nơi chuyên bán các vật dụng, trang thiết bị cho các cuộc săn. Ở đây, tôi mua một ít độc nhện Gigantuar, một loại độc rất dính vào kim loại, có độc tính cực mạnh kèm hiệu ứng tê liệt, và giấy thấm hương, loại giấy giúp tăng khả năng tỏa hương. Kế đến tôi ghé hàng dược phẩm, mua một lọ dược phẩm Cường Hóa Giác Quan, một lọ Cứng Cáp, một lọ Kháng Độc và một lọ Nhanh Nhẹn. Tổng vốn hết ba đồng bạc và hai đồng đồng.
Có hai cách săn Orc. Cách một là đi hầm ngục. Cái hầm ngục tôi thướng tới thì xuống tầng ba là có. Mà thôi bỏ đi. Cách thứ hai là săn ngoài tự nhiên. Dựa theo những ghi chú về địa điểm có Orc trong sổ tay, tôi rời thị trấn, qua làng và hướng tới khu rừng. Đứng trước cánh rừng đang nắm giữ sự nghiệp bản thân, tôi nhắm mắt, hít thở, chuẩn bị tinh thần.
Tôi lấy lọ dược phẩm Cường Hóa Giác Quan và lọ Kháng Độc ra uống cạn một hơi. Vị cũng không tệ, chua chua ngọt ngọt. Lọ Cường Hóa Giác Quan vừa giúp tôi phát hiện lũ Orc dễ hơn, vừa để biết đường mà tránh thú hoang hay ma vật khác. Lọ Kháng Độc để tránh rắn, rết, nhện độc. Kế đến tôi lấy lá cây, cỏ dại chất thành đống rồi nhảy lên, lăn qua lăn lại. Tuy hơi bẩn nhưng làm vậy có thể giúp át đi phần nào mùi cơ thể.
Sau cùng tôi ôn lại các bước trong kết hoạch một lần cuối, trước khi thẳng tiến vào rừng bằng những bước chân cẩn trọng. Tôi cúi thấp người, vừa đi vừa đảo mắt liên tục, tai bắt trọn những tiếng động lạ.
Thành thật mà nói thì để một mạo hiểm giả bậc Đồng như tôi đối đầu trực diện với một con Orc trưởng thành, khỏe mạnh là việc gần như bất khả thi. Với thân hình to tướng, sức mạnh khổng lồ cùng khứu giác cực nhạy, nó sẽ nghiền nát tôi chỉ trong vài phút. Nhưng phục kích một con Orc thì khác. Nếu chuẩn bị bài bản và đầy đủ thì độ khó sẽ giảm đi đáng kể.
Càng ngày tôi càng tiến sâu vào rừng. Cứ khoảng mười bước chân, tôi lại nhẹ nhàng dùng kiếm khắc lên một thân cây, hoặc bẻ cành làm dấu để tránh lạc đường.
"Ái!" - Tôi khẽ giật mình.
Có con rắn. Tôi chộp lấy nó, rút kiếm, khẽ khàng cắt đứt đầu nó. Con rắn này có thân nhỏ, trên mình nó là nhiều đốm hoa văn với hai màu đỏ đen. Rắn Lim à. Loài này độc không mạnh lắm nên kệ vậy. Tôi tiếp tục cuộc săn.
Hơn một tiếng đã trôi qua. Khi sự kiên nhẫn đã liên tục bị bào mòn đến giới hạn trong cái tĩnh lặng gò bó và những vết côn trùng cắn khó chịu, cuối cùng tôi cũng tìm ra con mồi. Đầu heo, bụng bự chảng, da xanh lá đậm, đúng chúng rồi. Một nhóm ba con cầm chùy gỗ đang di chuyển. Khoảng cách giữa tôi và chúng tầm ba mươi bước chân. Trông có vẻ chúng cũng đang đi săn.
Thường thì Orc hay đi một mình. Ba con tụ lại ngẫu nhiên thì tất nhiên không săn được. Nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị cho trường hợp này rồi.
Tôi cúi người thấp hơn nữa và chậm rãi lùi lại vài bước, canh hướng gió để chọn một vị trí phù hợp. Tôi mở túi lấy ra hai lọ dược phẩm còn lại, Cứng Cáp và Nhanh Nhẹn, nốc thật nhanh. Kế đến tôi lấy tiếp ra một tờ giấy thấm hương. Tôi dùng kiếm cứa nhẹ tay trái rồi thấm nhẹ vài giọt máu lên giấy, đưa về hướng đám Orc.
Mùi hương dưới tác dụng của giấy thấm hương cứ thế theo gió tỏa ra nhanh chóng. Hai con bắt đầu hít hít mũi. Thấy không ổn, tôi dùng tay che mùi, vội vàng lùi lại. Phải căn khoảng cách. Cứ lùi khoảng vài ba bước là tôi lại thử thả mùi. Đến khi chỉ có đúng một con ngửi được, tôi bắt đầu dẫn dụ nó.
Con Orc, với trí tuệ thấp kém và tính bầy đàn lỏng lẻo của mình, cứ như vậy mà bị mùi máu dắt đi. Đám còn lại cũng chẳng để ý, cứ thế bỏ đi. Vậy là cá cắn câu rồi. Tiếp tục, tiếp tục như vậy. Định kỳ tôi lại thấm thêm máu vào giấy. Cứ thế, đến khi đủ xa để không đánh động đám kia, tôi che mùi, ngừng lại một nhịp, cẩn thận dò xét xung quanh để đảm bảo sẽ không có biến số gì lớn xảy ra.
Không có gì. Hoàn toàn ổn. Và bước cuối cùng, tôi rút kiếm, tắm lưỡi kiếm bằng độc. Con Orc sẽ không ngửi thấy đâu, vì mùi máu người đã làm bản chất ma vật trong nó mê muội rồi. Tôi cường hóa đôi chân của mình bằng ma lực. Rồi tôi co chân chuẩn bị cho một cú phóng, hạ thấp thanh kiếm, chờ con Orc vào tầm. Con Orc gần mùi máu thì kích động và đi nhanh hơn. Tôi để mảnh giấy thấm máu xuống đất để đánh lạc hướng, sau đó lặng lẽ tìm một góc thích hợp.
Giờ thì bắt đầu thôi. Nào. Máu mày thích đó. Gần hơn. Gần hơn. Tôi đang ở bên trái con Orc. Sắp vào tầm rồi. Một chút nữa. Ngay!
Tôi phóng khỏi bụi bằng tốc độ tối đa, vụt qua sau lứng nó, để lại một nhát kiếm cắt đứt dây chằng ở chân nó. Máu tóe ra, kèm theo một tiếng rống dữ dội. Nó khụy xuống. Lập tức tôi xoay người bồi thêm nhiều nhát vào lưng nó. Nó nổi điên, xoay người vung chùy. Quá chậm. Tôi cúi người né dễ dàng, rồi trả đòn bằng ba phát chém tiếp tục vào hông. Chợt con Orc vùng dậy, dùng tay trái gạt tôi ra. Trước khi tôi kịp lấy tấm khiên đang mang sau lưng ra đỡ, nó giáng chùy. May là tôi né được. Tôi lui ra, giữ khoảng cách.
Vậy là chân nó đã hồi phục hoàn toàn. Tôi lấy khiên ra. Con Orc, lúc này đã điên lên, lao tới bằng từng bước chân chấn động của nó. Nó giơ cao cây chùy, giáng xuống. Quá dễ đoán. Tôi né nhẹ, trả một đòn chém vào bụng nó, rồi lại lui ra. Lại một tiếng rống đầy phẫn nộ. Nó bước lên tung một đòn quét ngang, nhưng vẫn chỉ trúng không khí. Nó vừa mất đà là tôi liền sấn tới, đâm vào bụng nó một phát. Nó vụt lại. Phát này không né được nên tôi giơ khiên đỡ và nương người theo hướng lực. Vậy nhưng tôi vẫn bị đánh bay đi cả mét, khiên lõm vào. Sơ hở là chết ngay chứ đùa.
Tôi nhanh chóng trở lại tư thế chiến đấu. Con Orc lại điên cuồng lao lên. Tôi cứ né, rồi trả đòn, né, rồi trả đòn. Trận chiến mau chóng trở nên một chiều khi độc phát huy tác dụng. Những cú vụt chùy không còn quá mạnh. Thừa thắng xông lên, tôi tiếp tục để lại trê người con quái hàng tá những phát chém.
Thấy thời cơ đến, tôi lách người né phát chùy đang giáng xuống, rồi nhắm ngay cổ nó, lao vào tung đòn kết liễu. Tiếc là nhát chém hơi nông. Vì chút vội vàng đó, tôi ăn trọn một tát bằng mu bàn tay trái con Orc. Tôi văng ra, hộc máu. Không sao, vẫn ổn. Tôi chuẩn bị cho pha đột kích tiếp theo.
Nhưng... có gì đó không ổn. Cơ thể tôi có hợi nặng hơn bình thường thì phải. Và còn hơi chóng mặt nữa. Là độc rắn Lim! Dược phẩm Kháng Độc hết thời gian tác dụng rồi!
Bốp! Tôi ăn thẳng một chùy giữa bụng. Nội tạng như bung bét. Tôi bay chẳng khác nào trái bóng, lăn ra đất. Tôi gượng dậy, hộc cả đống máu, thở hổn hển. Tình hình không ổn, con Orc vẫn đang trụ được. Nó đang lao đến. Còn tôi thì yếu đi nhiều rồi. Nhiễm độc và cả dính chấn thương thế này thì tôi ăn nó kiểu gì? Phải chạy thôi! Ủy thác thất bại rồi.
Chạy?
Tôi lộn vài vòng né cú giáng chùy tiếp theo. Tôi thấy nó, mặt con Orc giờ tái xanh, nó thở dốc, cố đứng vững. Nó bước về phía tôi, chậm lắm. Nhưng sức nó vẫn quá kinh khủng. Chắc không đánh nổi. Hồi phục xong tôi sẽ chạy được. Mạng sống của tôi vẫn cứu được.
Chạy?
Tôi khựng lại giữa trận chiến, chờ đợi cơ thể đang hồi phục, trong khi những cơn mâu thuẫn tràn ngập đầu óc.
Chạy á? Tôi vừa nghĩ cái quái gì vậy? Không đâu! Tuyệt đối không! Bình tĩnh lại! Vẫn còn khả năng thắng. Chiến đấu đi! Tại sao? Tại sao lại chiến đấu? Không biết nữa. Cơ thể tôi tự vậy. Nó thúc tôi. Rằng chiến đấu đi! Chiến đấu tiếp đi!
Con Orc rất gần tôi. Đúng lúc nó sắp ra đòn, tôi quăng mạnh chiếc khiên vào giữa mặt nó, khiến nó choáng váng một chốc. Lập tức tôi lao tới như mũi lao, chém một nhát mạnh nhất có thể vào bụng nó rồi lăn ra xa giữ khoảng cách. Con Orc lại đến. Tôi né. Không kịp. Độc làm tôi chậm lại. Chùy giáng xuống, giã nát cẳng chân trái tôi, xương vỡ vụn. Tôi cắn răng nén đau, cơ mặt như gồng lên. Cơ tay cũng gồng, chém liên tục bốn năm nhát vào bụng con vật, trong khi mồm liên tục la hét không kiểm soát. Rồi tôi ăn một chùy vào vai phải. Xương lại gãy. Đau, đau kinh khủng, dù rằng con Orc đã yếu đi rất nhiều. Bằng chút tỉnh táo sót lại, tôi kịp dồn ma lực vào chân phải và đạp nó một phát, lợi dụng phản lực để xích ra xa. Con Orc cũng bị đẩy lùi nhẹ. Nó sặc máu lia lịa. Khả năng hồi phục của nó đến giới hạn rồi. Nhưng nó không chịu chết. Nó lại bước tới, dù chậm chạp. Tôi đứng đó. Mặt mày tôi xây xẩm. Tôi cố giữ tỉnh táo, cố để không ngã. Cơ thể tôi rã rời.
Đến cực hạn rồi chăng? Chưa. Chưa đâu! Tôi vẫn cử động được.
Tôi lại bước lên. Con Orc cũng thế. Cả hai cùng rống lên. Nó vung chùi, lại một đòn từ trên xuống. Tôi dồn sức vào tấm thân nặng trĩu và toàn bộ lực tập trung cho cú né. Tôi né được. Suýt soát. Với cái vai nát, tôi nén đau, tung những nhát kiếm bằng toàn bộ sinh mạng vào cái bụng béo đầy thương tích trước mặt. Một nhát, hai nhát, ba nhát. Chợt, tôi ăn lại một chùy thẳng vào đầu. Thời gian như ngừng trôi. Chỉ có những dòng suy nghĩ hỗn loạn vẫn vắt chân mà chạy.
Mắt tôi mờ đi. Sắp ngất chăng? Thua? Không đâu! KHÔNG!!! Tôi cắn môi đến chảy máu. Cơn đau tát tôi tỉnh. Bằng tất cả những gì còn lại, tôi vung kiếm. Một vết chém xiên. Tôi tắm trong máu con Orc. Nó ngã ra, hấp hối. Tôi bước tới. Một bước. Hai bước. Bốn bước. Tôi đâm kiếm vào đầu con Orc. Cứ thế, nó không động đậy gì nữa. Tôi ngã ra bên cạnh, thốt lên hai tiếng:
"Thắng rồi."
Cuối cùng thì tôi cũng thắng. Mệt quá. Tôi cảm nhận được... từng hơi thở của mình... cứ theo máu trào ra. Thân thể như muốn tan thành nước.
Cảm nghĩ sau trận chiến?
Ừ. Tôi biết bản thân tôi là một thằng phế vật, nhưng lại chẳng hiểu gì để mà cải thiện. Dù vậy, tôi tuyệt đối không thể phản bội bản thân thêm nữa. Hình ảnh một tôi ngày bé cứ hiện lên. Và những ước muốn đã nung nấu bao năm cứ hiện lên. Một lần, chỉ một lần bất lực thôi, là quá đủ rồi. Đó chính là giới hạn của sự phế vật này!
"Khụ khụ!"
Vài cú ho xen vào dòng cảm nghĩ. Ngực tôi đau khủng khiếp. Tôi đuối. Đuối quá đuối! Và rồi không kịp nghĩ gì thêm, mọi thứ trước mắt tôi tối sầm lại.


1 Bình luận