Dị dung
Cú lừa thế kỉ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới mới

Chương 11: Cơn phẫn nộ

1 Bình luận - Độ dài: 3,070 từ - Cập nhật:

Khi Vy lao tới cuối hành lang, đôi ủng sẫm màu bỗng chốc dừng lại trước khung cảnh tàn bạo đến khó tin. Một mùi tang nồng và ẩm ướt, phả thẳng vào mặt cô như cái tát dữ dội từ hiện thực. 

Hơi thở cô nghẹn lại trong lòng ngực.

Ánh đèn dầu bên ngoài trạm hắt vào qua khe cửa, trải dài thành dải sáng lờ mờ trên sàn, chiếu thẳng lên một thân thể bé nhỏ đang nằm sõng soài bên dưới.

“... Bon.”

Cậu nằm đó, gò má teo hóp áp lên nền gạch lạnh lẽo. Một cánh tay yếu ớt với ra phía trước, ngón tay cào xuống mặt sàn hòng muốn bám víu tia hy vọng cuối cùng. Máu tuôn ra qua kẽ ngón tay đang bịt cổ, trườn xuống như con rắn đỏ thẫm, bò ngoằn ngoèo qua những khe gạch xám.

John đứng cách đó vài bước, trong tay hắn là mảnh thủy tinh sắc lẹm nhuốm máu, óng ánh từng giọt nhỏ đều xuống sàn gạch, hòa quyện cùng lớp màu đỏ thẩm đang loang rộng xung quanh. 

Vy mím chặt môi, cổ họng muốn gào thét nhưng chẳng thể phát ra âm thanh nào. Mọi thứ đều dừng lại trong nhận thức của cô, chỉ có nhịp tim còn đang đập liên hồi.

Bon cố ngẩng đầu nhìn về phía cô. Đôi mắt cậu tìm thấy khuôn mặt quen thuộc trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Miệng cậu mấp máy muốn nói gì đó, nhưng máu cứ ồ ạt dâng lên, dập tắt mọi lời thì thầm cuối cùng.

Đến khi mới định thần lại, Vy lao tới chỗ Bon. Cô đổ người xuống bên cậu, tay quờ lấy khuôn mặt đang lạnh đi từng chút một. Gò má Bon mềm nhũn, ẩm ướt và nhợt nhạt dưới tay cô.

“Nguyễn Minh Hoàng. Làm ơn đừng chết!” Cô thốt lên một cái tên, cái tên mà cậu từng nhắc tới khi cả hai lần đầu gặp nhau.

Dù vậy, Bon không đáp, chỉ còn thân thể gầy gò đang co giật nhẹ rồi lịm hẳn. Chẳng có phép màu nào xảy ra.

Vy cúi đầu xuống, trán tựa vào vai cậu. Mái tóc rũ phủ ngang đôi gò má đầy nước mắt. Máu thấm qua tà áo choàng, nhuộm vào hai tay cô, len lỏi giữa những ngón tay gầy guộc đang run rẩy.

Dưới ánh đèn nhạt bên ngoài trạm, hai chiếc bóng đổ dài xuống sàn, kéo dài méo mó, quấn lấy nhau như hai con người đang tìm kiếm hơi ấm ít ỏi ở một nơi xa lạ.

“Cô nên ra khỏi đây sớm thì hơn, bọn chúng có thể đến bất kì lúc nào.” Hắn nhìn cô nói.

“Đồ khốn!”

John chưa kịp hiểu chuyện gì thì một luồng lực mạnh mẽ từ nắm tay nhỏ bé ấy đã găm thẩng vào gò má. Âm thanh khô khốc vang lên kéo theo cơn nhức nhối lan toả khắp xương quai hàm.

Cả cơ thể hắn mất thăng bằng, ngã ngửa về sau. Lưng đập mạnh vào cánh cửa gỗ nặng trịch, khiến bản lề kêu lên một tếng rầm chói tai. 

Đôi mắt John mở to vì kinh ngạc. Cơn hoảng loạn bên trong Vy đã lùi dần cho sự xâm lấn từ thứ sắc lạnh hơn – thứ sức mạnh tuyệt vọng chỉ xuất hiện khi con người mất đi điều quý giá nhất.

“Mày có còn nhân tính không?” Nước mắt cô ứa ra, trườn dài trên gò má, nóng rát nhưng không đủ để thiêu cháy cơn uất nghẹn trong ngực.

Hắn khẽ đưa tay chạm vào vết đau, cảm nhận cơn tê dại từ gò má. Mảnh thủy tinh trong tay rơi xuống sàn, kêu lách cách giữa vũng máu đang loang.

Thân hình yếu đuối phải lẩn trốn dưới bộ đồ nam tính đấy đang đứng trước hắn. Bàn tay cô siết chặt thành nắm, run rẩy theo từng hơi thở dồn dập. 

“Nhân tính?” John bật cười, âm giọng chế giễu vang vọng giữa lối vào nồng nặc mùi máu. “Là cái quái gì nếu chúng ta bị thiêu sống trên giàn cọc?”

Hắn cầm lại mảnh vỡ trên sàn, chậm rãi đứng thẳng dậy. Nguồn sáng vàng lờ mờ từ đèn đường ngoài khe cửa trạm hắt vào, chẻ đôi khuôn mặt hắn thành hai nửa. Một nửa chìm trong bóng tối xế chiều, một nửa lạnh lẽo quan sát cô gái với sức mạnh nhất thời sinh ra từ phẫn nộ.

Trước đôi mắt vô cảm đó, Vy mới chợt nhận ra. Rằng John khác hẳn với mọi người mà cô biết ở thế giới cũ. Thực tại tàn khốc không khiến hắn thay đổi, bởi chính ngay từ đầu, hắn vốn đã thế. Con quái vật mà các bạn trong lớp cô hay gọi mỗi khi có kẻ sát nhân được tung lên báo đài. Bằng cách nào đó, Vy thấy được mạch tâm tưởng bệnh hoạn ẩn sâu dưới lớp vỏ bọc bình thản của người đàn ông này.

“Mày… thứ quái vật.” Cô vô thức thốt lên cái danh xưng mà đôi tai hắn đã chai sờn để có thể nghe được.

“Vy.” John không cười, chỉ nhẹ nhàng buông ra tên cô. Dưới tròng mắt đen ngòm của hắn, không còn là người bạn hiểu rõ về con người John của thế giới cũ, chỉ là một sinh vật đang kêu gào sự ngu dốt của mình hệt bao kẻ khác.

Con người chiến đấu khi đối mặt với cái chết, hay ít nhất là cảm giác bị đe dọa dẫn đến cái chết. Bởi đó là điều mà mọi dạng sống sẽ làm. Đó chính là bản chất của sự sống. John không nhận thức được tâm trí hắn đang cố bao biện cho hành động giết chóc.

Rồi hắn nhởn nha đáp:

“Cô cần thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn. Đừng để cảm xúc lấn áp. Ngay lúc này cô chẳng thể giúp được ai, kể cả Bon.”

Giọng điệu của John cố giữ vẻ trung dung trước hoàn cảnh này càng khiến cô buồn nôn.

“Mày!” Vy lại vung thêm nắm đấm, nhưng lần này John đã cản được chỉ bằng cú vung tay vào cổ tay cô. Nhẹ nhàng và bình thản đến mức hắn tự hỏi sức lực mạnh mẽ ban nãy đến từ đâu.

“Giờ thì…” Hắn ung dung nói. “Bọn binh lính sẽ sớm trở về thôi. Nếu cô muốn hai chúng ta bị bắt tại trận thì cứ việc.”

Vy nghiếng chặt răng trong đau đớn. Lý trí mách bảo rằng cô không thể để cảm xúc nuốt chửng mình vào lúc này. Thế nhưng, ngọn lửa căm hận đã kịp khắc sâu vào trong tâm trí. Với cô, John bây giờ không hơn gì một con quái vật khoác lớp hình hài của bọn thợ săn người chuyển sinh.

Cô lùi lại một bước, ánh nhìn vẫn ghim chặt vào hắn, như thể muốn đốt cháy từng đường nét trên gương mặt kia. Rồi chẳng nói thêm lời nào, Vy sải bước qua hắn. Tiếng bản lề kêu nhẹ, để lại John một mình giữa căn phòng ngột ngạt mùi hăng nồng của máu và khói thuốc.

Hắn hít một hơi sâu, ngước nhìn xung quanh, quan sát cơ thể đỏ sẫm bên dưới, một bàn dài ở góc tường với vài dụng cụ “văn phòng” đặt bên trên và một chiếc áo khoác binh lính trên giá đỡ. Ở đây chẳng có đồng hồ để hắn nhận biết rõ thời gian hiện tại. Dù John cần phải gấp rút chạy khỏi trạm, hắn vẫn đảm bảo rằng những dấu vết hiên ngang dọc hành lang không tố giác hắn.

John vội vã chạy đến bên bàn, chụp lấy chiếc áo khoác binh lính khỏi giá đỡ. Mùi xạ hương hòa với khói thuốc quyện vào khứu giác nhưng chẳng đáng bận tâm. Hắn nhanh chóng dùng lực xé toạc phần lót bên trong áo. Từng mảnh vải được xoắn lại, quấn chặt dưới đế giày tạo thành lớp đệm dày cộm. Khi hắn bước ra hành lang, từng bước chân kéo lê khẽ khàng, hòng để lớp vải cọ xuống nền gạch xóa đi dấu bùn đã in hằn từ trước.

Một vài đoạn vẫn còn loang loáng trơn trượt dấu ủng của Vy, John không muốn cô bị bắt rồi khai tên hắn. Vì thế hắn quyết định lùi lại vài bước, kéo lê chân theo hướng ngược, chì mạnh lớp vải xuống nền cho đến khi không còn phân biệt rõ bất kì dấu vết nào.

Nhịp thở bắt đầu mất kiểm soát, hắn biết rõ mình đang đua với thời gian, song lại tuyệt nhiên không hoảng loạn. Những kí ức quen thuộc ùa về dưới dạng thước phim cắt đoạn. Bình tĩnh, quan sát hiện trường và phá hết dấu vết để lại. 

Khi vị trí hắn chuyển từ sảnh vào cho đến cuối hành lang, nền gạch phía sau đã trở nên bầy nhầy vết bùn, bất kỳ dấu vết nào của hắn và Vy đã được loại bỏ. 

“Cuối cùng.” John cúi xuống, nhìn vào gã lính đang nằm bất động trước cửa phòng thẩm tra. Chiếc bụng bên dưới của gã làm căng phồng quân phục lên xuống theo mỗi hơi thở. John ngồi xuống bên cạnh, đâm mạnh mảnh vỡ sắc nhọn vào cổ gã, hệt như hắn đã làm với Bon. 

Không có tiếng kêu gào thét hay vùng vẫy kháng cự, chỉ còn mỗi đống thịt ngập máu nằm sõng soài trên sàn. 

“Xin lỗi mẹ.”

HÌnh ảnh bà Magret bất chợt ùa về. Nụ cười hiền hòa, bàn tay ấm áp, cùng những lời khuyên về đức hạnh giữa một đời tưởng chừng bình yên đã khiến hắn thoáng quên mất mình từng là ai. 

Hắn không tuân theo lời bà dạy, Và có lẽ… sẽ chẳng bao giờ kể cho bà nghe về những gì đã xảy nay lúc này.

Phòng thẩm tra ngập trong mùi sắt gỉ và khói dầu cũ kỹ. Dưới ánh đèn dầu treo lủng lẳng trên trần, hắn tìm thấy một xấp tài liệu nằm hớ hênh, viền giấy hơi cong lại vì ẩm. Hắn thoáng liếc qua những dòng chữ dày đặc, xen lẫn ký hiệu bảo mật quốc gia và dấu đỏ nhạt màu. 

Bỗng có tiếng động nhẹ ập đến từ phía sau khiến tim hắn siết lại. Có lẽ là cơn gió thoáng qua, giọt nước rơi xuống hay bất cứ thứ gì đang cố nhắc nhở hắn về tình trạng gấp rút hiện tại. John quyết định đem toàn bộ xấp tài liệu ấy theo bên mình, lao ra khỏi trạm gác. 

***

Dưới buổi hoàng hôn kéo dài như lớp sơn đỏ quạch tráng lên cả thành phố, nhóm lính của Kaine bước chậm rãi dọc phố cảng Rotterdia. Mùi muối biển quyện cùng hương cá khô từ những sạp hàng cuối ngày vẫn còn vương vất trong không khí, thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi mùi thức ăn quá xế từ các quán ăn đang dọn dẹp. Tiếng sóng vỗ lẫn tiếng hò gọi xa dần khi họ tiến sâu vào những con đường hẹp hơn, nơi dân buôn và thủy thủ bắt đầu chào hỏi bằng nhiều cái gật đầu vội vã.

“Chào ngài.”

“Buổi tối vui vẻ.”

“Chúc buổi tối vui vẻ.”

Kaine bước thong thả giữa đám lính, mắt quét dọc hai bên đường. 

“Mọi người cũng thế.” Gã mỉm cười nói.

Bầu không khí hòa hợp đến lạ thường giữa người dân và quân lính sẽ chẳng tồn tại nếu Kaine không đến Rotterdia làm chỉ huy. Trước khi gã đến, dân phố cảng đều coi binh lính như kẻ ngạo mạn đầy quyền lực, tay lăm lăm súng ống. Họ từng đàn áp vụ biểu tình ở bến cảng. Thời điểm người dân đứng lên hòng chặn dãy thuyền lương thực bị giáo hội trưng thu, binh lính đã nỗ lực đập tan tia hy vọng vừa le lối ngay lập tức bằng bạo lực thuần túy. Trong lòng mọi người chỉ tràn đầy oán hận âm ỉ, chực chờ bùng lên.

Tất cả thay đổi khi Ngụy Đạo Tín Sư Kaine được điều tới. Khác hẳn những kẻ trước, gã chỉ huy công tư phân minh. Từ ngày gã đặt chân đến Rotterdia, phố cảng không còn lo cảnh dân bị đánh đập vô cớ hay những cơn đói kéo dài. Chính sách thoáng trong việc nhập hàng từ bên ngoài giúp cảng tấp nập tay buôn xứ xa hơn, dân chúng tiếp cận được nhiều vật dụng hiện đại.

Và thế là, nơi từng lặng lẽ ghét cay ghét đắng chính quyền nay lại chào đón người chỉ huy của họ bằng lời chào thân thiện.

Khi nhóm lính đi đến đoạn đường vắng vẻ cách xa trung tâm phố cảng, một tên lính bên cạnh gã nói:

“Bọn chúng đang vui vẻ dù biết được lũ báng bổ đang sống nham nhở bên cạnh sao?”

“Thế phải làm căng thẳng lên? Chỉ khiến dân hoang mang hơi thôi.”

Âm thanh ồn ào xung quanh gã tắt dần, chỉ còn cuộc trò chuyện giữa đám lính cấp dưới, làm thế nào để bắt được bọn báng bổ hiệu quả, và làm thế nào để cân bằng được lòng dân theo đó.

Bước chân họ chậm lại khi rời khỏi khu chợ, nơi mái ngói dày đặc bắt đầu thưa dần, nhường chỗ cho những hàng cây xanh hoang dại. Con đường phía trước kéo dài trơ trọi dưới ngọn đèn đường loe lét.

Gã phụ trá Sebastian đi đầu đoàn, lặng lẽ hít một hơi, mắt hướng về trước. Khi đến sát cửa trạm gác hướng tay phải, gã bỗng ngây người, đồng tử nheo lại vì lo lắng. Những bước chân phía sau cũng chậm theo. Ánh nhìn mọi người đổ dồn về nửa khuôn mặt gã.

“Có chuyện gì à?” Tên chỉ huy Kaine hỏi.

“Chuyện lớn rồi.”

Kaine chưa kịp dừng chân bên cạnh Sebastian thì một mùi tanh sắc xộc thẳng vào, nồng đến mức gã che mũi theo phản xạ. Gã cảm nhận được điều chẳng lành sau gáy.  

Vài tên lính cũng ngây người theo. 

“Cái quái gì thế?”

“Máu… rất nhiều máu.”

Bọn họ nhanh chóng rút khẩu súng lục ổ xoay khỏi bao da, nòng súng run rẩy hướng về cửa trạm gác.

Sebastian liếc nhanh về Kaine, vẻ cảnh giác dâng cao. Không ai nói thêm lời nào, chỉ còn tiếng bước chân nặng nề nối tiếp nhau. Mỗi bước lại vang dội hơn trong khoảng sân vắng, như đang bước vào dạ dày loài thú hoang vừa gặm nhấm con mồi sau bữa ăn.

Kaine dẫn đầu, khi gã chạm nhẹ vào cánh cửa, không gian tiền sảnh dần mở rộng trong tầm nhìn gã. Cửa không khóa. Không có bóng lính gác nào ra chào, cũng chẳng có tiếng gọi quen thuộc từ bên trong. Sự im lặng này khiến nỗi lo lắng ùa về như thác lũ.

Ánh sáng nhạt nhòa từ bên ngoài tràn vào, để lộ ra hình hài thi thể xa lạ được tô điểm bởi những vòng xoắn đỏ thẫm. Vệt đỏ ấy chảy dài ra khỏi cửa, len vào từng kẽ gạch lát, thấm vào đế giày của Kaine.

“Kẻ nào đây?” Sebastian vô thức hỏi, dù chẳng ai rõ câu trả lời.

Đôi mắt tinh tườm của Kaine lướt nhanh theo những vệt bùn trên sàn. Chúng tạp nham mùi đất lẫn vào lớp cát ẩm vùng ven biển. Kỳ lạ thay, không có bất kỳ dấu giày nào để lại. Tất cả đều bị quét mờ, nhòe nhoẹt.

Kaine nuốt xuống một tiếng chửi, rồi tiếp tục tiến về phía hành lang dẫn tới phòng thẩm tra. Nỗi lo lắng ban đầu giờ biến thành một dạng chờ đợi đến nghẹt thở. Gã đoán từng có cuộc ẩu đả tại đây vài tiếng, hoặc vài phút trước. Vết bùn nhầy vẫn còn mới.

Cánh cửa phòng thẩm tra hé mở, bị kẹt lại bởi thứ vật cản quen thuộc. Một tên lính với phần đầu chắn ngang lối vào. Làn da tái nhợt căng bóng, lấm tấm vệt đỏ thẫm chiếm trọn khuôn mặt. Cổ gã bị đâm một nhát sâu bằng đầu sắc nhọn, mép vết thương khép gọn ở một phía nhưng rách toạc ở phía còn lại, nơi hung khí đã xoáy mạnh rồi rút ra. Máu không còn phun nhưng vẫn rỉ đặc sệt, chảy men theo hõm xương đòn, thấm ướt cả tấm áo đồng phục. 

Nỗi lo giờ đã bị cuốn phăng đi, thay vào đó là một sức nóng dâng trào từ lồng ngực, len vào từng tiếng thở. Máu gã sôi sùng sục, từng mạch máu đập dữ dội dưới da. Mỗi thớ cơ trên vai, trên cánh tay đều căng lên như dây cung. Gã không chỉ mất người, gã bị thách thức, bị xé toạc quyền kiểm soát ngay trong chính lãnh địa của mình.

Phẫn nộ tràn lên, nhưng không bùng nổ ồn ào. Nó cuộn lại, cô đặc, lặng lẽ hệt những đám mây đang dồn dập tích tụ thành bão.

Bỗng có tiếng gọi gã vang lên từ phía sau:

“Ngài Kaine! Ở đây!”

Sebastian đang đứng cạnh cánh cửa nặng màu gỗ sẫm, một bàn tay ghì chặt khung cửa, bàn tay kia ám chỉ vội vã. Gã bước nhanh tới, tiếng giày khẽ dội lên nền sàn lạnh.

Phía sau cánh cửa mở hé, tia sáng mờ vàng bên ngoài không chiếu tới, có một khoảng tường tróc sơn. Trên nền đất, một vật nhỏ nằm trong mảng tối. 

“Khăn lau?”

Món đồ có kích thước hình vuông cỡ lòng bàn tay, bốn góc viền xanh còn mới tươm. Kaine cúi xuống, nhặt nó lên từ tốn như món bảo vật quan trọng.

Gã đưa khăn lên gần mặt, khẽ hít một hơi. Mùi thơm lúa mạch nhè nhẹ phảng phất hơi men của bia còn tồn đọng qua ngày. 

Khóe môi Kaine cong lên, tạo thành một đường cong sắc như lưỡi dao.

“Tìm thấy mày rồi.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận