Dị dung
Cú lừa thế kỉ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới mới

Chương 10: Máu và nước mắt

0 Bình luận - Độ dài: 5,433 từ - Cập nhật:

Tòa nhà nhỏ vuông vức xây bằng đá xanh, mái lợp ngói đỏ còn mới, nằm ở cuối đoạn phố giáp mép khu dân cư Rotterdia. Trước cửa được ốp bằng gạch vuông, lác đác vài vệt nước mưa còn đọng lại. Hai cột cờ hình rắn uốn lượn gắn mỗi bên cổng vào, bay phất nhẹ trong làn gió mát rượi. Cạnh cột là một băng ghế đá dài, nơi một binh lính gác ca ngồi duỗi chân, tay đặt lơ đãng lên thành ghế. 

“Chào.”

“Ồ, chào anh.”

Tên lính đứng lên ngay khi có một xe ngựa đến tấp vào lề đường. Theo thói quen, gã sẽ dắt súng bên hông nhằm tỏ vẻ thị uy, ngước cao đầu, nhìn tay thương nhân đang mỉm cười trên yên ngựa.

“Có gì trong đó?”

“Vài lưới đánh cá tôi mới nhập về, hàng bên ngoài rất tốt nên anh cứ yên tâm.”

“Ừ.”

Tên lính gật gù, chỉnh lại thắt lưng cho ngay ngắn để trông có vẻ trang nghiêm hơn trước người đàn ông khoác áo lụa này. Gã bước lại gần, liếc sơ qua phần mui xe phủi bạt, rồi quay sang tay thương nhân. 

“Để xem đã.”

Tay thương nhân thở khẽ một tiếng, ông mau chóng xuống ngựa và bật các dây siết hai bên sau xe, tiếng cách vang lên, tấm bạt cũng được mở toang. Bên trong là những tấm lưới to cuộn tròn, có chỗ còn dính vài mảnh vỏ sò nhỏ. Mùi nước biển hăng hắc xộc ra khiến tên lính hơi nhăn mặt.

“Lưới mới hả?” Gã lính hỏi trong khi cúi đầu quan sát gần hơn, tay chạm nhẹ vào một cuộn, cảm nhận chất liệu của các đoạn dây gai thô cứng.

“Hàng đạt chuẩn, bền gấp đôi mấy loại hay xài ở bờ biển. Đánh cá mùa chuyển gió rất hợp.”

Tên lính hiểu rõ mấy lão thương nhân toàn làm quá sản phẩm của mình lên, gã cũng chẳng thèm bận tâm đến, miễn có thể chứng tỏ gã không lười biếng trong mắt dân chúng là được.

“Có giấy nhập không?”

“Anh đợi chút.”

Từ khi được điều về trạm gác, gã vẫn tin rằng chỉ cần túc trực đủ lâu, làm đúng nhiệm vụ thì sẽ được cấp trên để mắt. Biết đâu một ngày, có thể đứng cạnh vị chỉ huy Kaine lạnh lùng luôn gây ấn tượng mỗi lần xuất hiện. Nghĩ đến điều đó, lưng gã lại thẳng hơn một chút.

Dù thực tế chẳng mấy đổi thay, gã vẫn kiểm hàng ngày hai ba lần, tiếp chuyện dân buôn, ghi sổ thuế và gõ đầu mấy đứa trẻ con phá rối. Kẻ chuyển sinh cứ vài tháng lại xuất hiện một lần, nhưng lại bị tóm trước khi gã được điều động. Những cuộc truy bắt trong mơ vẫn là chuyện của các nhóm lính khác, hoặc chỉ tồn tại qua lời kể khoe mẽ từ đám đồng nghiệp tại quán rượu mỗi đêm. 

“Nhanh lên, đây không rãnh.”

Gã bắt đầu thấy hơi bực. Đã mấy tháng trôi qua, ngoài gió biển và mùi cá ươn, chẳng thứ gì khiến tim gã đập nhanh như lần làm tình cùng hai cô gái điếm.

Lần này biết đâu. Gã tự nhủ với chính mình.

“Đây.”

Sau khi kiểm tra sơ sài, gã chỉ biết thở dài ngao ngán làm tay buôn giật thót, tưởng có bất trắc gì trên phiếu giấy nhập hàng.

“Qua.”

“... Cảm ơn anh.”

Tay thương nhân đánh ngựa lao đi trong vội vã, dù không làm gì sai trái nhưng ánh mắt đám lính canh không bao giờ dễ chịu trong mắt người buôn.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Tên lính tặc lưỡi, nheo mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đang khuất dần sau khúc rẽ, bánh xe lăn lộc cộc trên mặt đá ẩm ướt, để lại vệt bùn loang giữa lề đường. Một phần trong gã âm thầm mong đợi bất ngờ xảy ra, vụ buôn lậu hay có kẻ báng bổ ấn nấp dưới đống hàng chuyển đến chẳng hạn. Bất cứ điều gì cũng được, miễn là đủ để gã lao vào, chứng tỏ giá trị của mình. 

Dù vậy, phố cảng vẫn lặng lẽ trôi như mọi khi. Nhịp sống quen thuộc lặp đi lặp lại trong cái vòng luẩn quẩn của thủ tục và tẻ nhạt, chẳng để lại cho gã thứ gì ngoài cảm giác bực tức. Sự nhàm chán bám theo tên lính nhỏ bé ấy hệt lớp bụi mặn của gió biển, dai dẵng không buông.

“Khi nào được thăng chức đây.”

Tên lính hắng giọng, khẽ nhún vai, đoạn quay bước về chiếc ghế đá cũ bên cửa trạm. Cái ghế ấy đã bạc màu vì mưa gió, phần chân ghế mòn kêu cọt kẹt mỗi khi gã thả người xuống. Với gã, đó là nơi nghỉ dưỡng duy nhất khỏi những giờ canh gác tẻ nhạt chẳng dẫn đến đâu.

Ngay lúc gã xoay người thì một mùi lạ len vào mũi, ngai ngái và hơi chua, tanh tưởi như chất thải ngâm lâu ngày dưới biển. Gã quay lại, thấy một thằng nhãi đang bước loạng choạng về phía trạm. Quần áo nó rách bươm như lôi từ bãi rác lên, từng mảnh vá chi chít, chồng chất lên nhau nhằm che lấp những vết rách lớn trên áo. Chúng ẩm mùi, bám chặt vào cơ thể gầy gò không chút mỡ. Đầu tóc nó bết lại từng lọn, dính bùn đất và thứ hỗn hợp tạp nham gì đó gã không rõ, đôi chân trần run lên từng hồi, mỗi bước đi đều lấm tấm vệt nước bẩn phía sau. 

Thằng nhãi co ro, hai tay ôm lấy khuỷu, răng va vào nhau lập cập không ngừng. Gã lính khịt mũi, khẽ bĩu môi, bụng nghĩ chắc chỉ là một thằng lang thang vô gia cư như trăm đứa khác quanh khu cảng này. Còn chẳng đáng nằm trong bảng báo cáo hàng ngày nữa.

Gã quyết định quay phắt đi, tay đã chạm vào mép ghế.

“Này.”

Giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau, tuy không lớn nhưng đủ sức thu hút sự quan tâm tối thiểu của gã.  

“Biến khỏi đây đồ nhãi ranh, ở đây không phát cơm từ thiện, cũng không phải chỗ trú cho bọn bốc mùi như mày.”

Gã vung tay xua đuổi, miệng lầm bầm vài câu tục tĩu mà gã học được từ mấy tên say xỉn. Nhưng rồi…

“Tao là kẻ báng bổ mà chúng mày đang tìm.”

Gã khựng lại.

Không khí đột ngột đông cứng dưới gáy gã, thứ âm thanh đơn điệu của phố cảng: tiếng nước nhỏ giọt từ mái ngói, tiếng chim hải âu kêu rền vang hay tiếng gió lùa qua tán lá, bỗng trở nên lặng thinh.

“Mày… Mày có nghe không?” Cậu bực tức khi thấy tên lính chẳng chịu phản ứng gì.

Gã nhanh chóng bật người như một con thú được tháo xích.

Tay phải quẹt mạnh bên hông, khẩu súng dài bật ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào trán thằng nhãi còn đang run rẩy. Ống thép lạnh lẽo run nhẹ theo hơi thở phấn khích của gã.

“Quỳ xuống mau! Đặt tay về phía trước!” Ánh mắt gã lóe lên một thứ men hoang dại mang tên vui sướng khi thấy cậu âm thầm vâng lời gã. 

“Đừng, đừng bắn!” Cậu thét lên trong sợ hãi khiến tên lính càng phấn khích, rồi câu nói tiếp theo dẫn cảm xúc gã hân hoan hơn bao giờ hết. “Tao biết những kẻ báng bổ khác đang ở đâu.”

“Thật?”

Cậu gật đầu đáp.

Tên lính giữ khẩu súng chĩa thẳng, từng bước một tiến lại gần phía sau thằng nhãi. Đôi giày da dẫm lên vũng nước cạn tạo nên âm thanh lép nhép chậm rãi.

“Tao sẽ không chạy đâu.”

“Im mồm.”

Không vội, gã lôi từ thắt lưng ra một dây da cũ, tước nhỏ hai đoạn rồi siết mạnh quanh cổ tay đối phương. Động tác quen đến mức chính gã cũng không nhận ra bàn tay mình đang làm việc trơn tru đến kỳ lạ. Đã lâu lắm rồi gã không được trói ai, vậy mà các khớp ngón tay vẫn nhớ, cẩn thận siết chặt theo từng vòng.

“Mày sẽ rất bận rộn hôm nay đấy.”

Gã kéo dây da, giật thằng nhãi đứng dậy, lôi xệch về phía cửa. Đôi chân mềm nhũn của cậu run rẩy trên nền gạch ướt. Khi sắp bước lên bậc thềm cao dẫn vào trong, chân cậu hụt xuống, cả thân hình chực đổ về phía trước nhưng sợi dây căng ngang đã kịp giữ lại. Tên lính giật mạnh, kéo cậu ngược về phía mình như đang dắt một con chó ngoan ngoãn, miệng không buồn nói một lời.

Cánh cửa gỗ nặng nề rít lên khi mở ra.

“Vào.”

Sàn nhà lát gạch thô ngấm ẩm, khiến mỗi bước giày nện xuống đều phát ra tiếng lẹp xẹp nặng nề. Căn phòng ngoài không lớn, nhưng đủ để ba bốn người ngồi trực suốt đêm. Mùi ẩm mốc lẫn khói thuốc lá thoang thoảng ngay từ ngưỡng cửa.

Một chiếc bàn gỗ dài lệch hẳn một bên, mặt bàn lấm tấm vết đen của mực và nến cháy dở. Trên đó là vài xấp tài liệu viết tay, một tẩu thuốc còn đang cháy âm ỉ bên cạnh ly thiếc chứa loại rượu rẻ tiền. Chiếc áo khoác binh lính vắt chỏng chơ trên giá đỡ phía tường, vai áo dính chút tro và mép túi còn thò ra một tờ tiền giấy nhăm nhúm.

Tên lính không dừng lại lâu. Gã kéo thằng bé về phía cánh cửa nhỏ cuối hành lang, qua bên cạnh một giá treo vũ khí thấp, nơi vài khẩu súng hỏa mai đang dựng chéo, cạnh đó là xô nước và khăn lau súng sẫm màu mỡ bò.

“Tiếp nào, ở cuối đường.” Giọng gã chắc nịch.

Phòng thẩm vấn nằm sau lớp cửa thứ hai, nặng và kín hơn. Bên trong tối và thấp trần, chỉ có một chiếc đèn dầu treo từ móc sắt trần nhà, ánh sáng vàng yếu ớt hắt bóng lên vách vôi trắng. Một bàn gỗ đóng thô giữa phòng, một chiếc ghế có dây da trói sẵn, lưng tựa thấp, cũ đến mức phần vai ghế sờn cả gỗ. Đối diện là hai chiếc ghế sang trọng hơn, được lót bằng vải nhung đen êm dịu.

“Đau quá!” Cậu thét lên.

Gã lính nhếch mép khi nghe tiếng thét yếu ớt ấy, tay nắm chặt tóc, kéo thằng nhãi lại sát bức tường phía cuối phòng thẩm tra.

“Mày dựa vào đó, dang rộng chân ra.”

Cậu cắn môi, run lẩy bẩy nhưng quyết không chống trả, lưng dán chặt vào bức tường lạnh. Tấm tường vôi ngả vàng phía sau còn vương những vệt tay nắm, vết giày đạp, cả dấu bụi mịn từ đèn dầu bốc khói. Trên cao, một mảnh bản đồ cũ xé dở được ghim lệch bằng chiếc đinh gỉ, các rìa giấy cong queo vì ẩm. Dưới góc trái có treo ngay ngắn vài tấm huy chương bằng đồng được đánh bóng cẩn thận mỗi ngày, viền đen đỏ, phía dưới là dòng chữ khắc:

“Ghi công Ngụy Đạo Tín Sư Kaine, người đã góp công tiêu diệt năm kẻ báng bổ tại phố cảng Rotterdia.”

Tấm huy chương nằm lặng lẽ giữa ánh sáng lờ mờ của căn phòng, nhưng với gã lính thì đó là biểu tượng rực rỡ nhất trong đời. Gã đã nhìn nó mỗi ngày suốt mấy tháng nay, tự nhủ rằng tên mình sẽ được hãnh diện đứng bên cạnh ngài ấy.

Rồi tên lính nhoài người tới, bàn tay thô ráp bắt đầu lục soát trong khi tưởng tượng được đồng nghiệp ca tụng.

Sau vài giây kiểm tra qua loa, gã gật gù, lùi lại nửa bước.

“Giờ thì, ngồi xuống ghế. Tao lấy cung.”

Cậu chần chừ một lúc, sau đó chậm rãi lê bước đến chiếc ghế duy nhất có dây da, chân ghế cọt kẹt dưới mặt sàn khi cậu ngồi xuống. Cậu co rúm người, như thể đang ngồi trên bàn mổ vậy. Hai tay bị trói phía trước vẫn ôm sát vào cơ thể, còn ánh mắt thì chẳng chịu nhìn thẳng.

Gã lính nheo mắt lại. Dưới ánh đèn dầu mờ, gã thấy cổ thằng nhãi có một vết sẹo lồi chạy chéo từ xương quai xanh tới tận mang tai. Cậu cứ vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ, móng tay cáu bẩn chạm vào lớp da nhăn nhúm ấy, hệt một thằng nghiện tìm kiếm chút khoái cảm từ nỗi đau cũ.

Tên lính khịt mũi. “Mày trông khác gì thằng sắp chết không? Còn chưa bị ai lôi cổ đi hỏa thiêu đã tự hủy mình trước rồi.” Gã tiếp tục, mở giọng chế giễu. “Ngu thật đấy. Mày tên gì nhãi ranh?”

“... Bon.”

“Bon?” 

“Ừm.”

Trong đầu, gã đã bắt đầu nghĩ đến đoạn mở đầu cho bản báo cáo chiến công. Có lẽ sẽ ghi: Tên đối tượng tự khai danh tính là Bon, có biểu hiện rối loạn tâm trí, không có hành vi chống đối. Trên cổ xuất hiện vết sẹo lớn, nhiều khả năng do hành vi tự gây thương tích. 

“Có gì minh chứng cho mày là kẻ báng bổ không?”

“Không, nhưng… Tao, tao lẩn trốn từ rất lâu.”

“Gì?” Gã bất ngờ, không nghĩ tên bẩn thỉu này có thể qua mặt được vị chỉ huy đáng kính.

“Mùa thu năm trước, tao… gặp tai nạn, rồi mở mắt thì thấy đã ở đây rồi.”

Gã lính chớp mắt, tay vuốt cằm theo phản xạ. Thứ khiến gã chú ý hơn lại không phải lời khai, mà là cách Bon nói. Từng câu trôi ra rành rọt, lưu loát, chẳng khác gì một đứa bản địa. 

“Mày học tiếng bọn tao kiểu gì? Nghe không khác gì dân phố cảng cả.”

“Có một gia đình cưu mang, bọn họ là người tốt thật sự.” Bon vô thức mỉm cười, nụ cười chân thành nhất kể từ lúc bạn gái cậu mất.

Tên lính khựng lại một nhịp, rồi tay nhanh nhẹn rút từ túi áo ra quyển sổ tay nhỏ đã sờn góc, cùng một cây bút lông nhỏ. Gã vui vẻ chấm vào lọ mực trên bàn, ghi lại toàn bộ lời khai, mũi hơi chun lên đầy hứng thú, lòng thầm nghĩ nếu mình đưa thông tin này lên cấp trên thì chẳng mấy chốc được trọng dụng.   

“Gia đình đó đang ở đâu?” Giọng gã trở nên gấp gáp.

Bon nghẹn ngào, móng tay cào cấu không ngừng cẳng tay. “... Họ đã tự tử. Tất cả là lỗi của chúng mày.” Cậu hít thở sâu, cố kìm nỗi căm phẫn trên khuôn mặt. Bon biết bây giờ dù có làm gì cũng đã quá muộn.

“Tự sát cả? Ra vậy.”

Gã nhớ lại thời điểm mùa đông năm ngoái, gã từng theo chân ngài Kaine đi thị sát khu dân cư, một chuyến đi vừa để thể hiện uy quyền, vừa là cái cớ để binh lính lục tung ngóc ngách phố cảng. Thời điểm đó, lệnh truy quét tìm Ma cụ thất lạc đang được đẩy mạnh, kẻ nào có hành vi khả nghi đều bị theo dõi.

“Tao nhớ rồi.” Gã bật dậy, bước đến tủ sắt thấp, lục tung đống tài liệu được xếp bằng dây thừng mỏng. Sau vài giây, gã kéo ra một tập giấy nhỏ, bên mép có dấu niêm mực đỏ. Đôi mắt lướt nhanh từng dòng chữ, nhanh chóng dừng lại ở một đoạn quen thuộc.

“Ngài Kaine nhân từ đã tránh cho gia đình kia kết cục hành quyết, vì không tìm thấy Ma cụ. Nhưng chúng nó thật biết điều nhỉ? Tiếp tục sống chỉ chịu dày vò lương tâm. Tao có lời khen.”

Bon bất ngờ đập tay lên bàn, nước mắt và phẫn nộ dồn lại trong tiếng gào nhỏ bé ấy:

“Không! Họ không bao giờ… Chúng mày toàn nghi ngờ vô căn cứ. Nếu không, thì bọn tao đã sống hạnh phúc rồi!”

“Bon.” Lời gã vang to, khiến cậu im bặt ngay lập tức. Sau đó gã chộp lấy cằm cậu, siết chặt lại. “Thường dân tụi mày nên biết thân biết phận. Tao nhớ rõ, cái lão Luc gì đó từng giúp đỡ gia đình mày rất tận tình. Nhờ hắn mà cả khu đó không còn dám khinh thường nhà mày như trước.” Gã nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng muốt, sau đó tiếp tục. “Mà giờ hắn chết rồi. Chắc tụi mày đau lòng lắm nhỉ? Vì tấm khiên thịt cuối cùng cũng chẳng còn.”

“... Không, không phải.”

Bon cố lắc đầu, ánh mắt đầy oán hận ghim thẳng vào tên lính. Cậu không nói thêm câu nào nữa nhưng đôi mắt đỏ ngầu kia đã thể hiện tất cả. Gã thấy vậy cười toe toét, cảm giác áp chế một kẻ bề dưới lại khiến gã hả hê hơn bao giờ hết.

Nhận thấy nét yếu đuối dần ngự trị trên khuôn mặt Bon, gã thở dài, buông tay ra. 

Có lẽ thằng nhãi này vẫn chưa thức tỉnh dị năng. Vì dù trong đầu từng mường tượng về dị năng với chút tò mò, gã không hề sẵn sàng đối diện với một thứ gì vượt ngoài sức tưởng tượng. 

“Vào chủ đề chính nào… Đồng bọn của mày ở đâu?” Đầu bút khẽ chạm vào mép giấy trắng tinh, sẵn sàng tiếp nhận những con chữ có thể khiến cuộc đời gã nở hoa từ bây giờ.

Bon không trả lời ngay. Cậu chỉ cúi đầu xuống, hai bàn tay bị trói phía trước đan vào nhau, nếp nhăn xuất hiện trên vầng trán cao. Cậu đang lưỡng lự, có lẽ cậu chưa thực sự muốn kết thúc tất cả.

“Chúng… Có thằng tên Phong, Minh,... một con ả tên Linda. Và…” Bon nhớ lại cậu trai vừa gặp ban nãy. “John.” 

Chiếc bút trên tay tên lính hơi lạch đi một chút, nhưng mau chóng chỉnh lại thẳng. “Bốn đứa.” Gã ồ lên trong lòng, chẳng ngờ được có cả một tổ báng bổ tồn tại sâu trong phố cảng nhỏ Rotterdia. Nếu may mắn bắt sống từng đứa một thì tấm huy chương trên tường sẽ không còn nằm đó đơn độc nữa.

“Bọn chúng đang ở đâu?” Giọng gã dịu đi đầy trông chờ.

“Trước khi tao nói ra.” Bon dừng lại, đôi mắt lặng lẽ trôi qua mặt bàn gỗ, qua cây bút lông, và qua lớp giấy mỏng manh sắp chứa tội danh của những kẻ đồng hương. Cậu ngước thẳng lên, hít một hơi dài hòng dìm tất cả sự do dự xuống đáy họng. “Hãy giết tất cả bọn chúng, không chừa sống một ai.”

“Tất nhiên rồi.” Gã phì cười, không ngờ câu nói trên lại phát ra từ một kẻ báng bổ.

Sau đó Bon kể ra mọi chuyện, giọng Bon khàn đặc, từng chữ đang lách qua cuống họng rát bỏng và trầy xước của cậu.

Bon bắt đầu từ lúc mới đến, cái ngày định mệnh mà cậu sẽ không bao giờ quên. Cậu kể về Phong, người đầu tiên bắt chuyện với cậu bằng tiếng mẹ đẻ. Và Vy, người con gái luôn giải tỏa căng thẳng bằng việc hút hàng tá điếu thuốc mỗi ngày. Rồi đến thằng đàn anh Minh, kẻ hay cằn nhằn bằng tông giọng sặc mùi vùng miền.

“Tao không rõ bọn chúng, ra lẩn trốn tại rìa phố cảng. John thì… anh trai của tên nhóc bán bia nhỉ?”

“Phải.”

Bon thừa nhận cậu đã theo dõi John nhiều ngày nay. Chẳng phải đề hại hắn, chỉ đơn giản vì không thể lý giải được cảm giác thân quen mỗi khi thấy hắn lo lắng giữa đám đông. Có lẽ vì hắn cũng như cậu, là kẻ lạc loài bị vứt sang thế giới này. Cho đến khi bạn gái Bon bị thiêu sống trên cọc, cậu mới sững người, nhận ra rằng chẳng đáng dành sự quan tâm cho kẻ khác, khi chính bản thân và người cậu yêu chưa lo xong.

“Con ả bị thiêu hôm qua thì sao?”

“... Em ấy.”

Nước mắt dần tích tụ hai bên khóe, cậu muốn khóc nhưng đã kìm lại.

Mọi thứ luôn quá sức chịu đựng với Bon – một cậu bé chỉ mới bước sang tuổi mười sáu, chưa kịp hiểu hết thế nào là tuổi trẻ đã bị thế giới này bóp nghẹt ước mơ. Cậu chẳng làm hại ai, chưa từng có thứ dị năng kinh tởm nào cả, nhưng vẫn bị săn đuổi như một con thú hoang. Chỉ vì cậu là “kẻ báng bổ”, cái danh xưng lố bịch ấy đã định đoạt luôn cả mạng sống của cậu, dẫu cho tâm hồn cậu chẳng khác gì bao đứa trẻ bình thường.

“Tên Chantana, người Thái.”

Bon từng muốn chết. Khi mọi thứ dồn dập sụp xuống như một đợt lũ dữ. Sự thù ghét, ánh mắt nghi kỵ, những người cậu tin tưởng lần lượt ra đi. Bon đã từng đứng trên vách cao, muốn gieo mình xuống vực sâu biển cả. Nhưng rồi cô ấy đến, mang theo hơi ấm thân quen của thế giới cũ. Để rồi cuối cùng bị đồng đội phản bội, thiêu sống tại trung tâm quảng trường.

“Tao chỉ hỏi đảm bảo. Hiện tại đang có kẻ nào sẵn sàng cưu mang mày?”

“Không… Họ chẳng còn nữa.”

Bon nhớ người mẹ già cần mẫn, thường khâu vá suốt đêm trong ánh đèn vàng vọt. Đôi mắt đỏ hoe vì thức khuya, giọng ấm áp mỗi lần khuyên bảo cậu. Nhớ người cha vẫn về nhà mỗi tối muộn, hai bàn tay thô ráp sờ lên mái tóc cậu trong khi dạy cậu cách đối nhân xử thế. Nhớ từng đĩa cơm chan canh nóng hổi, mùi nước mắm pha tỏi mà nay chỉ cần ngửi thoảng qua trên phố thôi cũng đủ khiến tim cậu thắt lại. Nếu được lựa chọn, Bon thà quay về cái thế giới nghèo khó ấy còn hơn. Ở đó, cậu chưa bao giờ cô đơn.

Nhưng lựa chọn không nằm trong tay Bon.

Mùa thu năm ngoái, Bon đã chết. Một cái chết đau đớn tột cùng. Hôm ấy, cậu dừng lại giữa con phố lớn để gỡ sợi dây vướng vào chân chú mèo nhỏ. Chiếc xe tải từ đâu lao vút đến, trở phanh không kịp. Cơ thể cậu bị cuốn vào dưới bánh xe thép, xương sườn gãy vụn, nội tạng bị ép vỡ như bọc nước rách toạc. Hơi thở cậu biến thành kim châm xiên qua cuống họng, máu loang rộng ra dưới nền đất lạnh. Bon nằm thoi thóp như vậy suốt nửa tiếng, trong cơn đau đớn cùng cực mà chẳng lời nào có thể diễn tả được.

“Câu hỏi cuối.” Gã lính dừng bút, hướng ngòi về phía ô vuông trống duy nhất trên mặt giấy. “Tên thật mày là gì?”

Bon đáp:

“Nguyễn Minh Hoàng.”

***

Sau một hồi tra khảo, tên lính giờ đây rất thỏa mãn, gấp sổ tay lại, nét chữ nguệch ngoạc của gã đã chi chít kín mấy trang đầu, một bản tường trình mà theo gã là hoàn hảo đến từng dấu chấm, đủ để khiến bất kì vị chỉ huy nào cũng phải chú ý. Gã liếc nhìn Bon lần nữa, mắt cậu vẫn long lanh ánh nước, đôi tay yếu ớt đan chặt vào nhau dưới sợi dây da siết chặt.

“Tao đánh giá cao vì mày chịu hợp tác. Khác với tụi kia, tao hiếm khi giết ai đó ngay lập tức. Mọi thứ đều phải có quy trình.”

Tên lính luyên thuyên đủ điều dù chẳng cần Bon để ý đến. Tay gã túm lấy bốn sợi dây da dày nối từ thành ghế gỗ, quấn vòng quanh thân Bon, kéo chặt bằng một nút thắt đã luyện tập hàng trăm lần tại thao trường. Dây siết mạnh đến mức chiếc ghế ọp ẹp cũng kêu lên một tiếng rên nhỏ. Bon nhắm mắt lại, không phản kháng, mặc cho làn da nơi cổ tay bắt đầu lằn đỏ.

“Ngồi đó chờ, tao sẽ nói tốt cho mày với ngài, đảm bảo được cái chết nhẹ nhàng nhất có thể.”

Tên lính chỉnh lại thắt lưng theo thói quen, rũ nhẹ lớp bụi bám trên áo khoác, chuẩn bị rời đi. Trong lòng gã không ngừng than thở, tất cả đều do ngài Kaine cùng mấy tên lính cấp cao rủ nhau đến thư viện sáng nay. Tên đồng nghiệp cùng trực ca ghét cay ghét đắng việc đọc sách, nhưng lại giả vờ hào hứng đi cùng hòng trốn việc canh gác trạm nhạt nhẽo. Trong khi gã bị bỏ lại với đống giấy tờ thủ tục, sổ báo cáo, thuế má thương lái… và một món quà trời ban này.

Giờ chỉ còn mình gã túc trực trạm, chỉ mình gã gánh trên vai trách nhiệm mang tin trọng đại này đi báo. Gã hít vào một hơi thật sâu, tay siết chặt khẩu súng bên hông như nắm lấy vinh quang đang chờ phía trước.

“Mày bỏ trốn cũng vô nghĩa thôi.”

“Tao không.”

“Tốt.”

Ngay khi gã mở cánh cửa phòng thì đột nhiên.

Xẹt!

Cả cơ thể tên lính khựng lại trong một nhịp thở. Một luồng điện lạnh ngắt chạy xuyên qua đốt sống cổ, lan dọc khắp các tế bào thần kinh. Mắt gã trợn trừng, miệng mở ra không kịp tạo thành tiếng, toàn thân co giật một cách thảm hại như con rối bị cắt đứt khỏi tay người điều khiển.

Cơ thể tên lính ấy đổ sập xuống, cánh tay vô lực kéo theo khẩu súng trượt khỏi thắt lưng, va vào nền sàn trắng. Hơi thở cuối cùng của gã dồn thành một tiếng khò khè co nghẹt, rồi lịm dần.

“Vy, Vy phải chứ?” 

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng dây da ghế thỉnh thoảng rít khẽ dưới từng cử động run rẩy của Bon. 

“Ra đi! Tao, tao biết mày đang trốn.”

Dưới ánh đèn dầu mỏng, Bon nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước – nơi ánh sáng bị bẻ bong một cách kì quái. Không phải là bóng đổ, cũng chẳng phải ảo ảnh do mệt mỏi gây ra. Có gì đó đang chuyển động chậm rãi giữa không trung, gần như không thể phân biệt được nếu không chú ý quan sát thật kỹ. Ánh sáng quanh cửa vào bỗng nhiên bị bóp nhẹ, méo mó trong một phạm vi nhỏ hẹp giống như mặt nước bị ngón tay chạm vào, gợn lên những nhiễu xạ gần như vô hình. 

Thứ dị năng của Vy chằng khác nào con tắc kè. Nó không khiến cơ thể cô biến mất hoàn toàn, mà giúp bẻ cong ánh sáng, điều chỉnh cách mọi thứ phản chiếu quanh mình. Như thể chính cô ta đang đeo một lớp áo choàng làm từ thủy tinh lỏng, khiến hình hài trượt ra ngoài nhận thức của người khác.

Bon khẽ nuốt nước bọt, dõi theo chuyển động mờ nhạt đang tiến lại gần. Dù đã từng chứng kiến Vy ẩn thân bằng dị năng này, nhưng lần nào cũng khiến tim cậu giật thót. Không gian phía trước cong vẹo nhẹ, ánh sáng tán xạ như qua một tấm kính mỏng bị hơ lửa. Và rồi, giọng cô cất lên:

“Tại sao?”

Từng đường nét dần bóc tách ra khỏi lớp ngụy trang trong suốt. Đôi ủng sẫm màu đạp lên sàn gạch, dính bết vài giọt bùn khô. Gấu váy len tối màu phập phồng nhẹ theo chuyển động.

“Trả lời đi Bon!” 

Khi gương mặt hiện rõ hẳn, Bon lập tức cảm nhận luồng khí lạnh vô hình ập tới. Gò má cô hốc hác hơn trước, đôi mắt đen sâu kia nhìn chằm chằm vào Bon.

“Tụi mày đã giết em ấy.”

“Không, chúng ta–”

“Làm bảo mẫu tụi mày suốt từng ấy thời gian qua khiến tao mệt rồi!” Bon tức giận quát, cơn bức bối trong lòng nó chực trào, thổi bay tất cả mọi sự lo lắng, sợ hãi vốn có.

“Chantana, em ấy chẳng đáng chịu kết cục như vậy!” Nó gào lên, mặc kệ cơn đau đớn giằng xé vùng họng. 

Ngón tay Vy siết chặt cán cây chích điện. Một phần trong cô thôi thúc ra tay, kết thúc cơn điên loạn trước mặt. Nhưng rồi, cô lại nhớ đến người bạn thân ngoại quốc ấy.

“Tại chúng mày...”

Môi dưới cô mím chặt, ánh mắt không còn dữ dội như trước nữa mà trĩu xuống. Cô bị nhấn chìm bởi ký ức mà bản thân cố tình chối bỏ. Bon gào lên lần nữa, âm thanh vang vọng giữa những bức tường lạnh, xộc vào tai cô như nhát dao khắc vào trái tim rắn rỏi của mình.

Chantana…

Cái tên ấy khiến lòng cô nhói buốt. 

Hình ảnh Vy đang chạy trốn, tay vẫn còn bám lấy vạt áo Phong khi cả nhóm đang hoảng loạn tìm lối thoát trong con hẻm tối mờ. Tiếng vó ngựa, tiếng súng nổ, tiếng hô “Có kẻ báng bổ!”... mọi thứ đột ngột đổ vỡ.

“Đêm đó…”

Cô chỉ biết chạy, chạy vì bản thân mình. Chỉ đến khi được an toàn, cô mới ngồi bệt xuống đất thở phào, nhưng mau chóng nhận ra: “Chantana đâu?”

Ánh mắt căm phẫn của Bon đang hỏi thay cô câu hỏi ấy. Vy cắn chặt răng, cúi đầu tránh ánh mắt cậu như thể chỉ một giây đối diện nữa thôi, lớp mặt nạ mạnh mẽ của cô sẽ rơi toạc xuống, để lộ một Vy yếu đuối và nhu nhược hơn bất kỳ ai trong nhóm.

“Nhưng ít nhất.” Cô quyết tâm, bỏ cây chích điện vào túi, bước đến bên Bon bị trói chặt trên ghế. “Hãy sống, vì mọi người.” 

Cậu thấy Vy đang khóc, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Khi nút dây cuối cùng được tháo rời khỏi cổ tay, Bon vẫn ngồi yên một lúc, hai tay lặng lẽ rũ xuống bên hông, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt đứng đối diện. Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy điều gì đó nứt vỡ trong đôi mắt Vy, một thứ gì đó giống nỗi đau, sự dằn vặt, nhưng lại quá muộn màng để có thể chuộc lỗi. 

Bon lưỡng lự, rồi lại quyết tâm. Dù thế nào đi nữa thì sự thật vẫn không đổi. Em ấy đã chết. 

Cậu bật dậy bất thình lình, phóng ra khỏi căn phòng. 

“Chờ đã!” Vy cố gắng đuổi theo nhưng quá trễ.

Nếu đây là thế giới không có lối thoát... thì cứ để tất cả chết chung với cậu.

Ở ngưỡng cửa trạm gác, một bóng người đã chờ sẵn từ lúc nào. Cơn gió thổi qua lớp áo màu tro, kéo theo mùi tàn thuốc trôi nổi trong không khí. 

Bon lao ra khỏi phòng thẩm tra, hơi thở đứt quãng, bước chân loạng choạng trên hành lang hẹp. Dù tim đập loạn và đôi chân rã rời, cậu vẫn cố cắm đầu chạy thục mạng, cho đến khi chợt nhận ra ở cuối hành lang, có một người đàn ông đang đứng đó.

“Tránh ra.” Bon hét lên, thân hình gầy gò ấy bất chấp tất cả, lao thẳng về phía trước.

Và rồi…

Phập.

Một vệt kim loại lóe lên. Mảnh lưỡi thủy tinh vỡ, bén và mỏng, cắm thẳng vào vết sẹo lồi trên cổ Bon, sau đó được rút ra ngay lập tức.

Bon khụy gối. Cơ thể cậu co giật, bàn tay mảnh khảnh ôm lấy cổ họng trong tuyệt vọng. Nhưng máu... máu không ngừng phun ra. Ồ ạt. Nóng rát và đỏ sẫm. Nhuộm cả nền gạch trắng bạc màu dưới chân.

John không nói một lời.

Chỉ đứng đó.

Ánh mắt vô hồn dõi theo một sinh mạng đang tắt dần.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận