Dị dung
Cú lừa thế kỉ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới mới

Chương 01: Phương thức chuyển sinh

0 Bình luận - Độ dài: 2,555 từ - Cập nhật:

Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã không giống những đứa trẻ khác.

Trong cái cô nhi viện xập xệ ở rìa thành phố, nơi tiếng khóc lẫn tiếng cười vang lên xen lẫn mỗi ngày, hắn vẫn lớn lên giữa lòng tốt. Có bà vú già hay kể chuyện và xoa đầu, có mấy đứa bạn từng chia nhau miếng bánh ngọt vụng trộm trong bếp, có đứa từng khóc thay hắn khi hắn bị phạt oan.

Hắn biết rõ tình thương là gì, thậm chí còn từng nhận được không ít.

Nhưng hắn hiếm khi tin vào nó.

Cứ như thể trong hắn có sẵn một mạch nước ngầm lạnh lẽo, sinh ra đã hoài nghi, đã ngờ vực. Khi người lớn ôm nhau với quần áo xộc xệc, hắn quan sát. Khi đám trẻ cùng nhau nhận lỗi thay cho một đứa, hắn chỉ lặng im ghi nhớ trong đầu ai là người dễ nhờ vả nhất.

Với hắn, lòng tốt không phải bản năng, mà là một dạng tín hiệu cần được giải mã.

Những câu chuyện cổ tích bà vú kể mỗi đêm là một ví dụ rõ ràng. Trong khi đám bạn mơ màng ngủ với nụ cười trên môi sau chuyện chú rùa kiên trì thắng thỏ, hay anh chàng tiều phu được ban thưởng nhờ lòng thành thật, thì hắn chỉ thấy nực cười.

Câu chuyện hắn nhớ mãi và cũng là thứ khiến hắn phấn khích lần đầu tiên trong đời – "Cây khế".

Người em nghèo khổ, hiền lành, chịu khó chăm sóc cây khế cho đến ngày chim thần xuất hiện, hái khế ăn rồi trả công bằng vàng. Người em thành giàu có, trong khi người anh vì tham, đòi mang bao to hơn để lấy thật nhiều vàng, cuối cùng bị rơi xuống biển mà chết.

Tất cả đều cho rằng đó là cái kết hợp lý. “Ai bảo tham quá.”

Hắn thì không.

“Ngu mới chết.” hắn nghĩ. “Tham mà khôn thì vẫn sống, thậm chí sống tốt.”

Nếu hắn là người anh, hắn không đảm bảo mình sẽ có kết cục đẹp, nhưng chắc chắn tốt hơn gã anh trai tham lam ngu ngốc đó.

Từ đó về sau, những câu chuyện cổ tích với hắn chỉ là trò tiêu khiển đơn thuần. Hắn không muốn trở thành thỏ, cũng không muốn làm rùa. Hắn chọn làm kẻ đứng bên ngoài đường đua, điều khiển cả hai rồi thu tiền bán vé cá cược.

Thời gian trôi, những câu chuyện ấy bị vùi sâu trong lớp bụi ký ức, nhưng cái logic lạnh lùng trong chúng thì vẫn ở lại, phát triển như một nhánh rễ đen tối, âm thầm nuôi dưỡng cách hắn nhìn đời.

Và rồi ở tuổi hai mươi hai, hắn đứng giữa sân trường đại học kỹ thuật danh tiếng nhất miền Nam. Trong tay hắn là tấm bằng loại xuất sắc, phần thưởng cho sự kiên trì và nỗ lực theo năm tháng. 

Lễ phục vừa trả lại phòng công tác sinh viên, hắn bước qua cánh cổng sắt đã bong tróc của ngôi trường già cỗi ấy, với nụ cười nhẹ nhõm lẫn chút gì đó giống hy vọng.

Hắn không dự tính kế hoạch dài hạn cho tương lai. Nếu có thì không dành cho mấy thứ phi lý như “nghi lễ triệu hồi” hay “chuyển sinh sang thế giới khác”.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ một đêm thứ bảy.

Một đêm mà đáng lý ra sinh viên đại học sẽ dùng để ngủ sớm, hoặc ít nhất cũng điều chỉnh lại sơ yếu lý lịch cho chỉn chu hơn.

Hắn thì không. Hắn thức muộn như thói quen, như bản năng ăn sâu từ còn trên ghế nhà trường. Thậm chí có lần hắn dành cả hai mươi đêm thức trắng chỉ để học một ngôn ngữ lạ hoắc trên mạng xã hội.

Đêm nay hắn lướt web như thường lệ. Nhưng không phải mấy trang tin tức hay diễn đàn công nghệ.

Hắn đang ở phần sâu hơn của mạng lưới – Dark web, nơi mọi thứ đều có thể được mua nếu biết chỗ tìm.

Chỉ là đôi lúc xuất hiện kí tự Latinh khiến hắn phải sử dụng trình dịch thuật thông minh.

Tay phải hắn rê chuột, tay trái cầm ly cà phê nguội. Trang hắn đang xem là một nhánh của Silk Road tái bản, nơi những người chơi không tên tuổi rao bán mọi thứ từ vũ khí cũ thời Liên Xô đến hộ chiếu giả in bằng mực thật.

Hắn đang cân nhắc một khẩu Glock cũ, chỉ để thử cảm giác cầm một vật thật sự có trọng lượng sinh tử.

“Thôi vậy.”

Hắn gạt tab đó đi như gạt một ý nghĩ ngu xuẩn vừa kịp lóe lên.

Ngay lúc ấy, hắn lướt qua một đường dẫn kỳ lạ, không phải quảng cáo, không phải chào mời. Chỉ một đoạn văn ngắn: “Mệt chưa? Còn tin rằng thế giới này là tất cả sao? Click nếu muốn hơn thế.”

Với bản tính tò mò, hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ.

Trang chuyển tới một diễn đàn gần như vô danh, một hội nhóm kín được che giấu bằng nhiều lớp proxy, tên là “Beyond Waking ;; Những Kẻ Không Còn Muốn Thức.”

Fanpage có vẻ cổ, chỉ đơn giản một đống html và css nhàm chán. Màu nền đen, chữ trắng, phông serif kiểu những năm 90 khiến hắn thở dài, tự tin mình còn thiết kế UI đẹp hơn thế.

Ở đó không có hình mèo, cũng chẳng có meme.

Chỉ có hàng trăm bài viết liệt kê những nghi lễ đã được hội kín thử qua.

“Thật vô nghĩa. Mình đang làm quái gì thế này.” Hắn vô thức thở dài, chuẩn bị tắt laptop và đi ngủ thì đột nhiên, một bài ghim trên đầu với lượt bình luận rất cao, nhưng thời gian đăng là ba mươi năm trước.

“Lỗi hiển thị à?”

Thậm chí, bài viết đó còn được xác thực bởi hàng trăm bình luận từ những tài khoản lạ hoắc, tất cả đều nhất quán đến đáng ngờ.

"Ritual for Soft-Reboot: Hướng dẫn tái khởi linh hồn www. dành cho những kẻ không muốn sống tiếp theo cách cũ."

Tiêu đề nghe giống như trò đùa của một đứa coder rảnh rỗi nào đó đang khủng hoảng hiện sinh giữa đêm. 

Nhưng hắn vẫn nhấp vào vì tò mò.

Trang tải chậm, như thể cố tạo không khí. Màn hình nháy lên rồi hiện ra một đoạn mô tả, viết bằng giọng văn khô khốc, lạnh lùng, không chút màu mè:

“Mục đích. Đưa linh hồn rời khỏi lớp vỏ hiện tại, tái tạo trong một thực tại khác tương ứng với ước muốn tiềm thức sâu nhất.”

“Cảnh báo. Không thực hiện nếu còn vướng bận gia đình, tài sản, danh tiếng. Không thực hiện nếu không sẵn sàng để chết. Không thực hiện nếu không có trí nhớ mạnh.”

“Yêu cầu. Một căn phòng có khóa, không có gương. Một viên đá obsidian thô, không đánh bóng. Ba ml máu gà đen non chưa gáy lần đầu. Một đoạn tóc của chính ngươi, sau khi không gội đầu trong 24 tiếng. Tro của giấy khai sinh, giấy tốt nghiệp hoặc bất kỳ loại giấy tờ nào ràng buộc danh tính ở thế giới này. Một mẩu giấy ghi câu hỏi mà chính ngươi không dám trả lời. Một vòng máu vẽ bằng hắc mai rừng hoặc dịch tương đương, thay bằng siro dâu cũng được nếu đủ đậm.”

“Chà.”

Hắn gập tay suy nghĩ. Càng đọc càng thấy giống trò troll công nghệ dành cho mấy đứa emo mộng mơ. Nhưng chính cái giọng điệu cứng nhắc, không cố gắng thuyết phục, không kêu gào huyền bí ấy lại khiến hắn thấy có gì đó khác.

Hắn nhìn đồng hồ hiển thị gần không giờ sáng.

Ngày mai là chủ nhật. Ngày mốt mới là ngày đi làm đầu tiên.

Và hắn thì chẳng có ai ràng buộc trong căn chung cư thuê này.

Danh tiếng? Chưa có.

Tài sản? Một cái laptop đời mới nhất và cái bằng kẹp nhựa.

Gia đình? Hắn lớn lên từ cô nhi viện.

Chết? Còn xa, nhưng nếu đây là trò nhảm, cùng lắm là thức khuya một đêm.

Rồi hắn đứng dậy, mở Google Maps tìm siêu thị còn mở cửa. 

“Eleven.” Một siêu thị cực phổ biến nơi hắn sống.

Hắn không vội, mặc áo khoác dài tay lên mình, đi xuống thang máy, dắt xe ra ngoài chung cư, tới địa điểm quen thuộc.

Hắn bước thẳng vào quầy thực phẩm trẻ em, vơ lấy chai siro màu đỏ đậm nhất, không cần biết có vị dâu thật hay chỉ là hương liệu công nghiệp.

“Siro, check.”

"Tóc chưa gội... check.” 

Tiếp theo là tro từ giấy tờ.

Hắn về lại căn hộ, lôi cái bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ra. Tấm bằng in mực xanh, ép lụa vàng, hắn từng nghĩ sẽ đem đóng khung treo lên tường.

“Không ổn lắm.”

Hắn cần thăng tiến, cần có việc làm tốt nên tấm bằng vẫn còn giá trị hiện tại.

Rồi hắn mở ngăn kéo, lôi ra một thứ mà người ta thường quên đi sau khi đổi thẻ căn cước công dân – chứng minh nhân dân cắt góc. Mép giấy nhựa đã tróc nhẹ, ảnh mờ đi theo năm tháng. Một đoạn ký ức từ hồi cấp hai ùa về.

Đặt tấm chứng minh nhân dân vào chiếc tô sứ trắng IKEA, châm lửa. Tàn giấy và nhựa ép bị cháy xém khét lẹt, bốc khói nâu xám quẩn quanh như thể một danh tính sắp bị xoá khỏi thế giới này.

“Giờ thì.” 

Phức tạp hơn là viên đá obsidian. Không phải thứ có thể mua ở tiệm tạp hoá.

Hắn gõ “obsidian thô” lên Shopee, Tiki, rồi cả vài chợ đá quý online. 

Toàn đá mài, đánh bóng bóng loáng như mông trẻ sơ sinh.

“Không dùng được.”

Chợt hắn nhớ ra gần nhà có một tiệm đá phong thủy treo biển đỏ chót “Tâm linh thực chứng. Đá khai mở luân xa, kích thích tài vận.” Trước đây mỗi lần đi ngang, hắn đều cùng đám bạn cười khẩy, đoán già đoán non rằng trong đó toàn mấy viên đá Trung Quốc nhập lậu rồi đội giá lên gấp mười.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hắn không cần luân xa hay tài vận. Hắn cần obsidian thô, và đó là nơi duy nhất hắn biết có thể tìm.

Tiệm chỉ mở sau sáu giờ sáng.

Hắn ngả người lên chiếc giường nệm mỏng, đầu vẫn ong ong tiếng lửa cháy khi đốt giấy tờ. Đôi mắt nhắm lại, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lặp lại một câu hỏi. 

“Nếu mình thật sự biến mất… thì có ai quan tâm không?”

Và sáng hôm sau, khi bình minh mới ló dạng, tiếng gà bắt đầu gáy.

Ngay khi một lão già mở cánh cửa kéo bằng cây thép dài, hắn đứng trước cửa tiệm, ra sức phụ lão.

Ông chủ ngái ngủ sau khi được giúp đỡ quay đầu sang, liếc từ đầu đến chân.

"Cậu kiếm gì vậy?"

"Obsidian thô. Không đánh bóng. Kích cỡ vừa đủ để… đặt vào giữa vòng siro dâu."

Ông chủ không hỏi thêm, cũng chẳng tỏ vẻ nghi ngờ.

Mười phút sau, hắn rời đi với viên đá đen sần sùi nằm trong hộp nhung, và một câu tiễn khách đầy lạnh lẽo.

"Cẩn thận khi gọi sai thứ không nên gọi."

Buổi tối hôm đó, gió không thổi, trời không trăng. Căn chung cư thuê nằm ở tầng tám im lặng như tờ. 

Hắn đã khóa cửa. Dán kín gương trong nhà tắm bằng băng keo đen. Laptop tắt Wi-Fi, rút sạc, pin cũng đã cạn.

Tập tài liệu ghi chú được lưu lại dưới dạng ảnh, vì trang web nơi bài viết kia xuất hiện đã biến mất ngay sau khi hắn bấm "SAVE". Một dòng chữ đỏ nhạt như máu khô hiện lên lúc đó "Bạn đã bắt đầu."

Trên màn hình, ghi chú thứ nhất:

“Mở đoạn âm thanh dưới đây với âm lượng chính xác 77 decibel.”

Hắn chép lại sóng âm vào phần mềm xử lý tín hiệu số, đo cường độ rồi phát qua loa ngoài. Âm thanh vang lên như tiếng rì rầm giữa hai tầng thực tại, không phải nhạc, không phải giọng nói. Nó giống tiếng ai đó thì thầm từ bên kia bức tường.

Tiếp theo, hắn đặt viên đá obsidian vào giữa sàn nhà, nơi vòng siro dâu đã được vẽ kín bằng tay trái. Màu đỏ đậm óng ánh như máu đông, ánh lên dưới đèn ngủ mờ nhạt.

Một chiếc tô thủy tinh đặt kế bên, trong đó có thứ chất lỏng đen sánh. Mùi tanh nồng của máu gà khiến dạ dày hắn nhộn nhạo.

Hắn lôi một sợi tóc đã chuẩn bị sẵn, tự mình nhét vào miệng, nhai, rồi nuốt.

"Tự kết nối với thể xác."  Lời hướng dẫn viết.

Sau đó, trộn máu gà non với tro của giấy chứng minh nhân dân, đổ chúng vào chính giữa vòng siro, trên viên đá obsidian. Chỉ một ít đủ để vẽ lên ký hiệu cuối cùng. Một hình xoắn ốc mở ngược chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ rìa viên đá.

Cuối cùng, hắn lấy mẩu giấy đã chuẩn bị từ trước, trên đó ghi vỏn vẹn một câu:

“Có ai thực sự quan tâm nếu ngày mai tôi biến mất không?”

Hắn đọc to. Mắt không chớp, giọng hơi run.

Gió bắt đầu thổi. Dù cửa sổ vẫn đóng chặt.

Và hắn chờ đợi.

Năm phút.

Mười phút.

Hai mươi phút.

“Rãnh háng thật.” Hắn thầm chửi rủa.

Rồi đột nhiên, một tiếng cạch vang lên từ trong góc tối căn phòng như chốt cửa nào đó bị bật ra, không rõ từ trong hay ngoài. 

Viên đá obsidian rung nhẹ. Vòng siro dâu bắt đầu sủi bọt, sủi lên từng hạt khí nhỏ hệt nước sôi.

Hắn nuốt nước bọt, theo bản hướng dẫn, ngồi xếp bằng đối diện vòng tròn, đặt hai tay lên đùi và nhắm mắt.

“Không được mở mắt trong 77 giây.”

“Không được nghĩ về quá khứ.”

“Không được rút tay khỏi đùi, dù nghe thấy tiếng gọi tên mình.”

Bóng tối bên trong mí mắt hắn bỗng chốc trở nên sâu hơn. Không phải vì nhắm mắt, mà vì có ai đó...

…Đang nhìn chằm chằm từ hướng đối diện.

Thứ gì đó trong hắn bùng nổ. Dịch dạ dày trào lên cổ họng, hắn vội nuối xuống. Cơn đau đầu đột ngột ập đến.

Trước khi hắn kịp la thét thì mọi thứ, từ tứ chi, toàn thân, suy nghĩ, tiếng thở,... tất cả đều trở nên vô hình, không tồn tại.

Rồi, hắn ngửi thấy mùi. Không còn là máu, siro, hay tro giấy. Mà là mùi đất ẩm, rễ cây cổ thụ và máu tươi vừa thấm vào lá rụng.

“Mẹ ơi, có người ngất xỉu bên ngoài.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận