Mưa lớn trút xuống từ những tầng mây xám xịt, dội lên mái kính hòng cuốn trôi lớp sương mờ sót lại trong không khí. Từng giọt nước vỡ tách rồi hợp lại thành dòng, chảy men theo khung cửa sổ.
John đứng bất động ở giữa hành lang, vai hơi rũ xuống. Hắn dõi theo bóng dáng uy nghi vừa khuất sau dãy phòng. Gã đàn ông tóc vàng với nụ cười điềm tĩnh và ánh mắt đến rợn người. Kaine đã rời đi. Nhưng cảm giác an toàn không vì thế mà quay lại. Trái lại, một cơn rùng mình lặng lẽ len vào lồng ngực hắn, để lại một cảm giác mơ hồ về sự an toàn của chính bản thân.
“Chết tiệt.”
Hắn quay gót, bước trở lại sảnh chính. Ánh sáng từ những ô cửa kính màu rực rỡ trên cao giờ đây nhạt nhòa sau tấm màn mưa nặng hạt. Dưới không gian nặng nề nhưng thoáng mát ấy, hắn bắt gặp bà lão thủ thư, hoặc người có chức vụ tương tự.
Bà vẫn ngồi nguyên chỗ cũ kể từ lúc Ilya chào hỏi. Khuôn mặt bà già nua nhưng không hề lẫn thẫn. Cặp kính bạc mờ đi bởi hơi nước, phản chiếu ánh sáng dịu của căn phòng. Ánh mắt già cỗi bên dưới tròng kính tròn ấy thoáng liếc nhìn hắn rồi lại quay về trang sách dày cộm trên bàn.
John đến gần quầy sảnh. Hắn giữ giọng thấp, lịch sự hỏi:
“Tôi muốn mượn chìa khóa phòng kiến thức Ma thuật.”
“Ta vừa đưa chìa cho Kaine rồi.”
Tiếng giấy lật sột soạt vang lên khô khốc trong tai khiến hắn vô thức tặc lưỡi.
“Cậu vẫn có thể vào phòng Ma thuật nếu cửa đã mở. Quan trọng là phải đăng ký ở đây trước.”
Bà khẽ đẩy quyển sổ về phía hắn. Một tờ giấy dày dặn màu vàng xỉn hiện ra, với hàng dài những cái tên, địa danh mà hắn chưa từng nghe tới, cùng các mốc giờ chi chít chen lẫn giữa những dòng chữ đen, cuối mỗi hàng là các dấu vân tay đỏ thẫm khác nhau. Sau đó bà chỉ vào cây kim chích nhỏ bằng đồng xỉn màu bên cạnh, đầu nhọn bọc sơ sài trong lớp vải xám đã nhuốm những đốm đỏ.
“Điền thông tin cá nhân vào xong mới đóng dấu.”
John nhíu mày, không giấu được vẻ khó hiểu.
“Cái này là?”
“Dấu vân tay để xác minh. Phòng Ma thuật là khu vực nhạy cảm.” Bà lão trả lời như thể đó là điều hiển nhiên, chẳng màng tới phản ứng của hắn.
John cúi nhìn cây kim. Một thoáng phân vân lướt qua ánh mắt của hắn. Nếu mục đích chỉ là xác minh danh tính, thì việc dùng mực để lấy dấu vân tay có vẻ hợp lý hơn nhiều. Trong thế giới này, không có xét nghiệm ADN hay cơ sở dữ liệu sinh trắc. Cây kim ấy chắc chắn đã xuyên qua không biết bao nhiêu lớp da, dùng đi dùng lại mà chưa hề sát trùng.
“Sao thế?”
Hắn phải thừa nhận rằng thế giới này lạc hậu hơn hắn nghĩ.
“À… ừ. Thôi vậy.”
John rút tay lại.
“Ngài Kaine đã vào phòng Ma thuật nhỉ? Cũng đóng dấu…”
Chữ viết tay của gã hiện lên rõ ràng ở cuối trang sổ vàng.
“Nãy bà nói rồi, quên mất.”
Dù có tìm được cuốn sách hữu ích đến đâu, hắn cũng sẽ phải đối diện Kaine một lần nữa.
Đầu hắn giờ đây bập bềnh như con thuyền nhỏ giữa sóng dữ, tâm trí hắn là tay thủy thủ bất lực, còn gã Kaine là cơn thịnh nộ giáng xuống từ Thiên Chúa. Thoát được cuộc chạm mặt ấy không mang lại chút nhẹ nhõm nào, nó chỉ khiến cơn sóng ngầm trong lòng hắn thêm cuộn trào. Khoảng khắc yên bình ban sáng cùng mẹ con Tiel giờ đã bị cuốn phăng đi bởi cuộc gặp mặt trùng hợp đến khó tin này.
John thầm rủa, cổ họng khô đắng. Cảm giác như cả thành phố cảng này không còn chỗ cho hắn thở, khi gã kia cứ lẩn quẩn như một bóng ma.
“Lần sau ghé.” Hắn mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt bà lão.
Màn mưa đan chéo thành từng lớp bên ngoài cửa sổ, xối xả dội xuống những mái ngói thấp phủ rêu xanh. Dưới làn nước chảy ồ ạt xuống lòng đất kia, đâu đó vang vọng tiếng chuông rỉ của một con tàu vừa rời bến. Những âm thanh, những hình ảnh tạp nham khó chịu mà hắn nghĩ bản thân đã quen thuộc. Sự hiện diện của gã ta khiến bóng tối sâu thẫm trong người hắn trỗi dậy.
Hắn vội quay về nơi Ilya đang đọc sách. Bước chân đều đặn nhưng không giấu nổi nét hối hả trên khuôn mặt. Cánh cửa gỗ sơn lớp dầu mới được đẩy ra, để lộ không gian sáng đèn với hay dãy kệ sách cao ba tầng và một cô gái ngồi cuối phòng.
“Nãy anh đi đâu vậy?” Ilya liếc nhìn hắn từ cuối dãy phòng, cô đóng sách lại, với ngón tay út thay thế cho bookmark. “Em mới vừa đọc xong chương một, phải nói là tuyệt vời anh ạ.”
Hắn chọn đại một quyển trên kệ, rồi tiến đến ngồi cạnh cô.
“Chỉ, xem thử thư viện này có gì.”
Cô nghiêng đầu, chống cằm bằng mu bàn tay. Đôi mắt phản chiếu ánh đèn trần sau hàng mi dài.
“Anh có tin vào tình yêu định mệnh không?” Ilya nhìn hắn, cô nói tiếp. “Kiểu như... hai người ở hai địa vị cách biệt hoàn toàn, chỉ nhìn nhau một lần là biết chắc, họ sinh ra để dành cho nhau ấy.”
“Không.” John đáp ngắn gọn. “Thứ đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi.”
“Biết ngay mà. Tính anh luôn như vậy. Em vừa đọc một chương kể về mối tình ngang trái giữa một hoàng tử nước thuộc địa và cô gái phụ bếp ở nước xâm lược. Nghe hơi kỳ phải không? Nhưng em thấy rất hay. Cô tìm cách tống anh ta vào tù vì tội sinh sống trái phép suốt một trăm trang đầu tiên, vậy mà đến cuối lại vì nhau mà phản bội tất cả.”
Nụ cười của cô khiến lòng hắn thấy thoải mái hơn.
“Theo cô, tình yêu có tồn tại giữa những người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau không?”
“Ể?” Cô không nghĩ hắn quan tâm đến vấn đề này. ”Ừm, không tồn tại làn ranh trong tình yêu. Bất kể giới tính, độ tuổi hay thế giới, ý em là địa vị như anh nói. Miễn con người còn sống, họ sẽ luôn cho và nhận được tình yêu từ người khác.”
Cô dừng lại một chút. Hắn có cảm giác như câu nói ấy không chỉ hướng về một triết lý chung chung, mà còn đang dò xét phản ứng của hắn.
“Anh John.” Cô khẽ gọi tên. “Sẽ không ai trên thế giới cô đơn đâu. Anh có nghĩ giống em chứ? Một nửa tình yêu của anh có lẽ đang đâu đó ngoài thế giới rộng lớn kia… hoặc gần hơn anh nghĩ.”
John nhếch môi. Không rõ là nụ cười hay chỉ là phản xạ vô thức của cơ mặt.
“Cô lạc quan thật đấy. Ước gì tôi cũng được như thế.”
“Hừm, mặt anh lúc nào cũng nhăn nhó hết.” Ngón tay thanh mảnh của cô kéo lên hai bên gò má hốc hác của hắn. “Cười tươi lên.” cô nói, rồi tự cười, đôi mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.
“Đấy, anh cười rồi.”
“Vậy à?”
Ilya gật đầu. Đôi má hồng lên không rõ vì vui hay vì ánh đèn trần phản chiếu. Một khoảng lặng ngắn trôi qua, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô nghiêng người với tay vào chiếc túi vải đặt bên ghế.
Từ bên trong, Ilya lấy ra một mẩu bánh nhỏ được gói cẩn thận trong lớp vải lót. Bánh đã nguội, nhưng vẫn còn thơm mùi bơ. Cô bẻ lấy một phần nhỏ, sau đó bất ngờ đưa lên gần môi hắn.
“Anh thử xem.”
John chớp mắt. Khoảnh khắc ấy khiến hắn ngập ngừng trong chốc lát, nhưng rốt cuộc hắn cũng cúi nhẹ đầu, đón lấy. Vị bánh vỡ ra giòn tan trong khoang miệng. Không quá ngọt, chỉ vừa đủ để đánh thức vị giác, mùi bơ lan đều trong vòm họng.
“Thế nào?” Ilya nhìn hắn hỏi, không giấu được sự hồi hộp.
Hắn nuốt xuống, chậm rãi.
“Ngon hơn mẻ trước em làm.”
Câu nói ấy khiến tim cô loạn lên một nhịp khẽ.
“Nếu… nếu mưa tạnh.” cô nói, đôi mắt nâu sẫm liếc ra khung cửa sổ còn đọng nước. “Anh có thể ghé qua nhà em không?”
“Trưa nay thì tôi rãnh.”
“Sáng nay em có nướng thêm. Còn một mẻ bánh lớn lắm. Em muốn anh ăn thử, lúc còn nóng thì mới ngon.”
Cô không nói rằng mình đã nghĩ đến hắn lúc chuẩn bị bột, cũng không kể rằng mẻ bánh đầu tiên bị cháy vì mải nghĩ về sách cho buổi đọc hôm nay. Dù vậy, hắn vẫn ngờ ngợ đoán được.
Họ ngồi đó, giữa ánh đèn vàng dịu và tiếng mưa gõ đều trên mái kính thư viện. Không còn những câu hỏi ngọt ngào về tình yêu hay thế giới, cuộc trò chuyện rẽ vào những đề tài thường ngày. Bánh mì ở quán góc phố, người bán hoa nói chuyện bằng giọng địa phương lạ lẫm, mùi vải phơi nắng trong con hẻm nhỏ cạnh nhà. Ilya kể về một lần suýt ngã vì trượt chân trên bậc thềm ẩm, hắn kể lại câu chuyện vặt nào đó về cậu bé Tiel vụng về, chỉ để cô cười khúc khích.
Cơn mưa ngoài kia bắt đầu ngơi. Từng hạt thưa dần theo thời gian. Qua ô cửa sổ ghép bằng những mảnh kính đa sắc màu, ánh sáng lấp lánh rọi vào căn phòng. Sắc trời dần sáng lên, không còn xám xịt như tấm màn ẩm ướt mà chuyển thành thứ màu bạc trong veo của sau mưa, khi mọi bụi bặm vừa được rửa trôi khỏi phố cảng.
Họ đứng dậy gần như cùng lúc. Ilya phủi nhẹ váy, chỉnh lại dây buộc tóc, rồi bước theo hắn ra khỏi phòng sách cổ. Bước chân vang lên chầm chậm trên nền thảm đỏ. Khi họ ra đến sảnh, bà lão thủ thư vẫn ngồi yên ở vị trí cũ, chậm rãi lật một trang sách cũ kĩ.
“Chìa khóa của bà đây.”
“Nào rãnh hãy ghé nữa nhé. Cả cậu nữa chàng trai.”
“Chắc rồi.”
Khi cánh cửa nặng nề mở ra, luồng không khí lạnh tràn vào mang theo mùi đá ướt, mùi kim loại của máng xối và đâu đó là mùi khói than chưa tan hết từ xưởng rèn gần thư viện.
Ilya hít một hơi dài, cô dang đôi tay ra, đón nhận làn gió mới của phố cảng.
“Tuyệt thật. Ở trong thư viện lâu quá khiến em thấy hơi ngột ngạt.”
Trên bậc tam cấp cuối cùng, John dừng chân lại. Hắn không run, nhưng cổ tay buông thõng, hơi siết lại theo phản xạ. Trước mặt là con phố lát đá ẩm ướt, phản chiếu mờ nhòe những dáng người đang vội vã trở lại công việc thường ngày. Bánh xe gỗ nghiến lên mặt đường, để lại những vệt nước đen loang dọc theo rãnh thoát. Xa hơn là tường gạch đỏ của các cửa hàng lốm đốm bóng nước. Từng giọt nước còn đọng lại trên mái ngói lấp lánh như những hạt pha lê nhỏ dưới cái nắng nhẹ.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kéo dài đủ lâu để quãng đường về nhà không còn đáng kể. Khi đến ngã tư thứ hai, gió đổi chiều mang theo mùi quế, vani và táo nướng. Ilya và hắn bước chậm lại, dừng hẳn trước một căn nhà gạch hai tầng. Mái nhà lợp ngói xám, tường gạch đã bạc màu theo năm tháng và hơi ẩm thành phố cảng. Mặt tiền nhà hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho một khung cửa gỗ và ô cửa sổ kính nhỏ loang hơi nước, phía trên treo tấm biển gỗ mộc đề tên tiệm bằng nét chữ tay đơn sơ, sơn trắng đã bong tróc gần nửa.
"Về rồi đây." Cô nói, rồi đẩy cửa bước vào trước.
Nhà của Ilya không lớn, khoảng bằng nửa chiều ngang của quán bia bà Magret. Phía trước là một gian bán bánh nhỏ, cửa kính vuông chia nhiều ô như tổ ong, bên trong bày biện những khay gỗ với bánh quy, bánh tart, và vài loại bánh mì ngọt xếp gọn gàng. Góc bên phải gồm một quầy thu ngân. John quen gọi thế ở thế giới cũ dù chỉ gồm một chiếc bàn tròn, một ly sứ trắng, ghế gỗ thấp và loại bàn tính làm bằng khung tre.
Hắn đã đến đây vài lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Ilya trực tiếp mời hắn. Hắn còn nhớ mang máng phía sau tấm rèm thuê hoa đơn sơ là gian bếp và lò nướng bằng gạch đỏ.
“Mẹ ơi, mẹ có nhà không?”
Cả hai bước vào trong nhà. Cô ngó xung quanh xem có dấu hiệu nào chứng tỏ mẹ mình đang ở nhà không. Sau đó cô quay sang nhìn hắn, bất giác thở dài.
“Chắc bà ấy bận mua nguyên liệu.”
Ilya mỉm cười, giấu không nổi niềm vui nhỏ trong lòng. Đêm qua, cô đã nhờ mẹ ra chợ đến tận trưa mới về, lấy cớ là cần ở nhà một mình để tự làm bánh. Bà ban đầu ngờ vực, nhưng chỉ một thoáng đã hiểu ý. Bà không hỏi thêm mà chỉ gật đầu, bảo sẽ tranh thủ ghé tiệm cá tươi gần cảng.
“Anh đợi em chút.” Cô cúi xuống tháo dây giày, chiếc váy dài quẹt lên sàn gỗ đã sờn. “Anh ngồi ghế đợi, em sẽ cho anh xem mẻ bánh. Em tâm đắc lắm đấy.”
Nói xong, cô vội tiến vào trong, biến mất sau tấm rèm hoa.
Khi chỉ còn một mình, hắn đưa mắt nhìn quanh khung cảnh dần trở nên thân thuộc. Trên tường treo một tấm bảng gỗ nhỏ ghi công thức pha trà và gợi ý bánh ăn kèm. Hắn nhận ra nét chữ nắn nót từng đường cong của Ilya, với các hình xoắn ống và trái tim được tô đỏ ở bốn góc bảng. Bên cạnh là hai chiếc đinh gỉ cắm chênh vênh, phần đầu được bôi lớp keo dày nhằm tránh người khác va phải. Trên đó đang mắc hai chiếc tạp dề: Một cái vừa vặn cho vóc người mảnh khảnh, chiếc còn lại rộng hơn, phần dây đeo đã sờn và nhạt màu vì dùng nhiều năm. Cả hai đều vương bột mì trắng mờ, như thể chưa kịp giũ sạch sau mẻ bánh gần nhất.
John biết rõ ai cũng có nỗi đau giấu kín trong lòng, không chỉ riêng mình hắn.
Ilya cũng giống như Tiel, cô lớn lên mà không có hình bóng người cha bên cạnh. Cha cô mất khi cô còn chưa đủ tuổi để nhớ trọn khuôn mặt ông. Theo lời bà Magret kể lại, ông là một thợ làm bánh cần mẫn, dáng người gầy gò, luôn khoác chiếc tạp dề sẫm màu. Ilya khi ấy còn quá nhỏ để hiểu cái chết là gì, chỉ nhớ mẹ cô đã lén vào góc bếp khóc suốt mấy đêm liền. Cô lớn lên giữa mùi bơ nướng và tro, thay cho hơi ấm bàn tay người cha mà mình chưa từng được nắm. Trong ký ức mơ hồ nhất, hình ảnh về ông không phải là một gương mặt, mà là tiếng ho sặc sụa trong đêm, mùi thuốc thảo dược đắng ngắt và âm thanh mưa rơi lộp cộp trên mái nhà vào những ngày ông nằm liệt giường vì bạo bệnh.
Trong lúc hắn ngồi thẫn thờ trên ghế thì cánh cửa lại mở ra. Một người đàn ông bước vào tiệm. Vóc dáng gầy gò, khoác chiếc áo choàng cũ đến mức vải sờn trắng ở phần gấu. Mép áo co rúm, vài chỗ còn thấy rõ những đường khâu vá vụng về bằng chỉ sậm màu không trùng tông. Dưới lớp áo lộ ra chiếc quần dài bó ống phủ kín đôi chân gầy tong teo, hai ống quần ướt đẫm bùn loãng tới tận đầu gối.
“Ilya vừa vào trong. Cậu cần gì?” Hắn liếc người vừa bước vào, ánh mắt thoáng dò xét.
Cậu ta đứng sững ở ngưỡng cửa một lúc, như thể còn lưỡng lự trước khi bước hẳn vào. Mái tóc lòa xòa màu nâu đen che gần hết trán, vài lọn bết lại vì nước mưa và dầu, xõa qua mắt. Dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt từ khe cửa, gương mặt cậu hiện rõ vẻ tiền tụy, hốc hác cùng hai quầng thâm mắt trũng sâu. Đôi môi khô nẻ, nứt nẻ đến bật máu ở khóe, mím lại thành một đường nghiêm nghị, nhưng không che được cơn đói cồn cào. Cậu hít một hơi sâu, nhìn chăm chăm về các dãy bánh trưng bày rồi vô thức nuốt nước bọt.
“A.”
“A?”
“Ư… a.” Đôi tay gầy guộc ấy quơ qua lại trong không khí, sau đó chỉ vào dãy bánh trên kệ.
John khẽ liếc lên cổ cậu ta, thứ khiến hắn dừng ánh mắt lại lâu hơn bình thường. Một vết sẹo dài, mảnh, chạy chéo qua yết hầu như một nhát cắt chí mạng từng bị ngăn lại đúng lúc. Đó không phải loại sẹo lồi thường thấy sau phẫu thuật. Nó quá thô, như thể bị cứa bằng một sợi dây mảnh sắc lẹm, sâu đến mức thịt gần như bị tách ra làm hai. Da ở đó tái nhợt hơn vùng lân cận, gồ ghề và hơi vặn vẹo.
Cậu ta im bặt. Cứ thế đứng lặng một hồi nhìn hắn, không rõ đang muốn điều gì. Rồi trong thoáng chốc, cậu ta nở nụ cười. Đôi môi nứt nẻ mấp máy vài từ:
“Mày tên Khôi phải chứ?”
John khựng lại.
“Tao biết mày.”
Cảm giác như thể có ai vừa giựt sợi dây thòng lọng quấn quanh cổ hắn. Hơi thở hắn chậm lại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Tay hắn đặt trên cạnh bàn, khớp ngón tay vô thức siết lại. Một chiếc ly sứ trên mặt quầy khẽ rung lên, phát ra tiếng lạch cạch nhỏ đến mức khó nhận ra giữa âm thanh rì rầm của phố cảng bên ngoài.
“Nói gì đi chứ.” Cậu ta sốt ruột hỏi.
Cái tên ấy vốn chẳng phải thật. Chỉ là một cái danh xưng hắn lượm đại trong đống mối quan hệ ở thế giới cũ, đủ để xưng hô với kẻ cùng hoàn cảnh. Nhưng dù là giả, nó vẫn được giữ kín.
Vậy thì… tên này là ai?
Từ cách ăn mặc, cái dáng đi liêu xiêu, đến ánh mắt có phần mơ màng nhưng lại găm thẳng vào hắn như thể đã đợi sẵn cơ hội. Tất cả không giống một người tình cờ ghé tiệm mua bánh.
Sau một hồi suy xét, John cũng bình tĩnh lại. Hắn nhoẻn miệng cười.
“Mày thuộc nhóm của Vy à?”
Chỉ có hai kẻ trên thế giới này biết được cái tên gỉa ấy, hoặc ba nếu bao gồm Vy.
“Thằng Phong làm chủ. Ừ. Mày đúng.” Mỗi câu nói ra khiến khuôn mặt cậu nhăn lại vì cơn đau rát vùng họng. Vết thương ngay cổ vẫn còn âm ỉ do di chứng để lại.
“Tao chẳng nhiều thời gian. Nên nói thẳng. Mày nê–”
“Khoan đã.”
John lập tức đứng lên làm cậu bất ngờ lùi về sau, hắn nhanh chóng đóng cách cửa ngoài lại, khóa chốt gỗ. Sau đó lén nhìn qua tấm rèm hoa phía sau lưng, đảm bảo Ilya không ở gần.
“Tao không biết mày là ai. Nhưng đừng lôi tao vào nguy hiểm.” John tức tối quát kẻ đối diện. “Nhóm chuyển sinh hay cái quái gì đấy kệ chúng mày. Được chứ? Tao đã từ chối gia nhập rồi. Từ bây giờ về sau, chúng ta không dính líu gì cả.”
Áp lực tỏa ra từ John khiến cậu sợ hãi thu mình lại. Nhưng trước cái nhìn đe dọa ấy, cậu vẫn cắn răng chịu đựng, thốt lên những nỗi uất ức trong lòng.
“Tao cũng muốn vậy.” Hắn run cầm cập, cơn nghiện ngập đang dần trỗi dậy từ huyết quản. “Cùng tao. Thoát ra khỏi đây. Đến một nơi khác. Bọn chúng là lũ khốn mọi rợ.”
“Gã tên Kaine ấy và bọn–”
“Không.” Cậu ta ho khan, cắt quãng đi sự hiểu lầm tai hại của John. “Ý tao. Ba tên khốn ấy. Vy, Phong và Minh. Bọn chúng đang âm mưu hủy diệt cả phố cảng.”
“... Họ làm gì?”
Cậu ta nhìn hắn, ánh mắt chớp liên hồi nhằm giữ bản thân tỉnh táo.
“Vy đang giữ Ma cụ. Khả năng hồi sinh người chết. Với nó, một thằng điên chuyển sinh đã chết tại phố cảng này, sẽ được sống lại một lần nữa. Gã sẽ dùng dị năng mình thiêu rụi tất cả.”
Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể John. Nếu điều cậu ta nói là thật, thì không chỉ hắn mà cả mẹ con Tiel, Ilya cũng sẽ bị liên lụy.
Mỗi món Ma cụ mang trong mình năng lực đáng sợ và nỗi u ám tột cùng, phản chiếu đúng bản chất đen tối của kẻ chuyển sinh quá cố.
“Tao không muốn chuyện đó xảy ra lần nữa… Bạn gái tao… trong lúc bọn tao trốn khỏi đám lính, Phong đã đẩy em ấy ra làm mồi nhử. Họ trói em vào cọc giữa quảng trường.”
Cậu ta siết chặt hai tay, toàn thân run lên, giọng nghẹn lại giữa hơi thở đứt quãng.
“Chẳng lẽ?”
“Và rồi… và rồi… tao đứng trong đám đông… chỉ biết nhìn. Em nghiến răng chịu đựng khi lửa bắt đầu bén lên.” Đôi mắt cậu rưng rưng, cố gắng kìm nén không khóc. “Lửa đã nuốt hết cả mọi thứ trên em. Tao... tao không làm gì được. Tao chỉ đứng đó... như một thằng hèn.”
John chỉ biết lắng nghe câu chuyện của cậu ta.
Trong khoảng khắc ấy, hắn không biết phải nói gì. Lời buộc tội này quá bất ngờ để hắn có thể tiếp thu được. Hắn đã từng gặp Vy, từng nhìn thấy ánh mắt thấu hiểu, giọng nói điềm tĩnh, và cả cách cô ta cho lời khuyên chân thành. Phong cũng vậy. Hơi thô lỗ, nóng nảy, nhưng chưa từng cho thấy điều gì đáng ngờ ngoài sự chán đời và cộc cằn.
John muốn phản bác, muốn bật ra câu “Không thể nào” cho nhẹ người, nhưng cổ họng lại cứng đờ.
Một nỗi lo mơ hồ bắt đầu len lỏi vào người hắn. Nhẹ nhàng như làn khói, nhưng lại mang theo mùi ám khét của điều gì đó sắp sửa cháy. Nó bò dọc sống lưng, cắm rễ trong ngực, rồi từ từ lan ra như những nhánh gai độc nhức nhối.
Lý do gì Vy không đồng ý kể về kế hoạch? Tại sao bọn họ lại muốn hắn gia nhập nhóm chuyển sinh? Điều gì sẽ xảy ra nếu chính hắn biết mọi thứ nhưng vẫn từ chối hợp tác?
“Xin lỗi vì bắt anh đợi lâu. Mẹ cất lọ sốt ở trong phòng làm em kiếm mãi.” Lời nói thánh thót cất lên từ phía sau rèm.
Ilya hất chiếc rèm thuê hoa sang một bên, để lộ ra mẩu bánh mì dài vừa được hâm nóng trên khay. Cô tươi cười nhìn hắn… và nhìn người đàn ông đứng gần cửa vào.
“Bon, cậu làm gì ở đây?”
“Hai người quen biết sao?” Hắn bất ngờ hỏi.
“À, vâng. Bon bị thương ở họng nên không nói được. Cậu ấy hay ghé tiệm em xin các mẩu bánh còn sót lại trong ngày.” Nhận thấy thái độ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, cô thầm vui mừng. “Đừng nói anh đang ghen nhá John.”
“Ừm, Ilya. Tôi cũng khá đói, cô làm thêm vài mẻ bánh nữa được không? Thực sự.”
“Hở? Ừ, được chứ? Nhưng bắt anh đợi thêm thì cũng–”
“Ổn mà. Giờ tôi đói quá.” Hắn nhanh chóng cắt lời cô, cố nở nụ cười tự nhiên.
“Được rồi. Vậy anh tiếp đãi Bon giúp em nhé.” Nói xong cô vội đặt khay xuống bàn, mời hắn ăn, sau đó bước vào nhà bếp.
Không khí bỗng chùng xuống, cả hai im lặng không nói gì. Cho đến khi cậu tên Bon cất tiếng trước.
“Mày nói ngôn ngữ xứ này lưu loát thật.”
“Bây giờ tao vẫn chưa tin mày.” Hắn nhìn thẳng vào Bon, không giấu nổi vẻ khó chịu trong lòng. “Mày không tới đây chỉ để xin bánh nhỉ?”
“Ừ. À không. Đó cũng là lý do.” Bon một lần nữa nuốt nước bọt, lần này chiếc bánh giòn nóng hổi trên khay đang thu hút sự chú ý của cậu.
John ném ổ bánh mì nghi ngút khói lên không trung, xoay vài vòng trước khi nằm gọn gàng trong đôi tay gầy guộc thiếu ăn của Bon. “Về rồi ăn. Nói mau đi, không Ilya lại đến.”
“Tao… ” Bon ngập ngừng, nhìn ổ bánh trong tay như muốn tìm dũng khí từ hơi nóng tỏa ra.
“Tao muốn mày giúp tao đánh cắp Ma cụ từ tay Vy.”
“Gì?”
“Tao biết mày có qua lại với ả. Có vẻ thân thiết. Tao nghĩ, nếu là mày, mày có thể tiếp cận được. Chỉ cần bán nó trên chợ đen. Hai chúng ta sẽ kiếm được khối tiền, sống sung túc về sau. Mày cũng đâu muốn, trốn chui trốn lủi.”
John im lặng một lúc lâu, ánh mắt dõi theo Bon nhưng chẳng thực sự nhìn vào cậu ta. Những lời vừa rồi vẫn còn vang vọng trong đầu hắn.
“Vậy, họ sẽ bỏ trốn như nào?”
Nhận ra được nỗi nghi ngờ đang lớn dần trong hắn, Bon cười đắc thắng, cậu quyết định kể tất cả. “Một con tàu chở hàng tên Vespera. Giấy tờ giả đã làm xong hết rồi, trên tàu còn có một tên thương nhân thuộc nhóm Sekai hỗ trợ. Trước khi trời sáng hẳn, bọn nó sẽ lẩn đi trong sương mù.”
“Ra thế.”
“Vậy… mày thấy thế nào?”
John ngẩm nghĩ một hồi, bèn lắc đầu từ chối.
“Không.”
“Sao cơ?” Bon sững người.
“Tao không muốn dính vào chuyện của mày.”
“Nhưng tại sao?” Giọng Bon cao lên, bàn tay cầm ổ bánh run cầm cập. “Chỉ cần mày, chỉ cần mày đồng ý, tụi mình có thể thoát khỏi cái nơi khốn nạn này!”
Lần này hắn quyết định im lặng.
Vài giây trôi qua, khuôn mặt của Bon dần chuyển sang căm phẫn, cậu ta trừng mắt nhìn hắn, lực nắm tay dần siết lại.
“Đồ khốn!” Cậu gắt lên, định bước tới nhưng ngay lập tức khựng lại, ho dữ dội. Máu trào ra từ khoang họng, lan rộng qua từng kẽ răng đã ố vàng.
“Mày nên rời đi thì hơn.”
Bon đứng thở dốc, từng tiếng khò khè rền rĩ như lưỡi dao cùn kéo qua cổ họng. Cậu khịt mũi, gạt tay vết đỏ dưới cằm, nuốt trọn vị máu tanh đang loang ra miệng.
Biết mình không còn gì để nói nữa, Bon quay bước về phía lối ra. Bóng lưng cậu lảo đảo như sắp đổ, nhưng vẫn cố gượng thẳng.
Trước khi bóng hình gầy gò ấy dần khuất khỏi tầm mắt John, cậu ta buông một câu cuối.
“Vậy thì cùng nhau chết chung.”
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng.
***
“Trời ạ, chẳng ngờ em lại mất cả buổi chỉ để thử trộn hai loại gia vị mới.” Ilya bật cười khe khẽ, đôi tay nâng khay chứa đầy ấp bánh còn nóng hổi, hương thơm ngọt lịm lan nhẹ trong gian bếp. Cô chầm chậm bước đều ra ngoài, mong đợi tình yêu sẽ mau chớm nở thông qua con đường ăn uống, để rồi nhận ra.
“Anh ấy… đâu rồi?”
Cả hai đã biến mất.


3 Bình luận