Tập 01 - Quỷ Vương và Hội Săn Linh Hồn
Chương 5 - Giải quyết vấn đề theo cách của người lớn.
0 Bình luận - Độ dài: 6,530 từ - Cập nhật:
Chương 5 - Giải quyết vấn đề theo cách của người lớn.
Phần 1
Phong Nhật, Tuần thứ nhất, Tháng Sinh Sôi, năm Eldrin thứ bảy.
Mới đó mà đã gần một tuần đã trôi qua, kể từ ngày tôi tỉnh lại trong thân xác Eleanor Cobley, một tiểu thư quý tộc với cuộc sống tưởng chừng ngập tràn nhung lụa. Một tuần tĩnh lặng nhất mà tôi từng trải qua. Vì ngoài những buổi học cưỡi ngựa nhàm chán là những bữa tiệc trà lê thê với các họ hàng. Thời gian ý nghĩa nhất là những buổi tối tôi lén lút chế tạo vài thứ vũ khí thô sơ từ dụng cụ ma thuật trong mật thất, hoặc đọc sách để mở mang kiến thức. Còn thử thách nhất cùng lắm là phải cân nhắc từng cử chỉ, lời nói, suy nghĩ sao cho giống Eleanor.
Sống trong cơ thể Eleanor, tôi mới hiểu Rei và Charlotte giống nhau đến nhường nào. Charlotte, người gần như sống cả đời với những cảm xúc bị dồn nén, đã học được cách kiểm soát chúng một cách tối đa, hệt như một cỗ máy. Nhưng Eleanor thì khác. Không bị áp đặt quá chặt chẽ bởi người cha quá bận rộn, cảm xúc của cô ấy phát triển tự do như hoa dại. Còn tôi đang cố gắng dùng lý trí để cắt tỉa bớt những cảm xúc không cần thiết nhưng vẫn phải đảm bảo không ai nhận ra sự khác biệt.
Tuy nhiên, cảm xúc không phải là hoàn toàn vô dụng. Chẳng hạn như, lúc này tôi đang cảm thấy bất an mơ hồ. Linh tính mách bảo khoảng thời gian yên bình sắp kết thúc, một cơn bão đang âm thầm hình thành và chuẩn bị ập đến. Linh tính là thứ con người không thể lý giải, huống hồ là một AI như tôi. Tôi vẫn chưa ở trong cơ thể Eleanor đủ lâu để biết linh tính có đáng tin hay không, nhưng có lẽ cũng chẳng cần chờ đợi lâu để kiểm chứng.
Sáng nay, như thường lệ, sau khi tập thể dục cường độ cao trong phòng ngủ, tôi lại trải qua 'nghi thức' chăm sóc cơ thể buổi sáng. Việc dành hàng giờ để được hầu hạ mỗi sáng là điều thiết yếu của mọi tiểu thư quý tộc. Tôi không thể thay đổi nên đành chấp nhận.
Sau khi được 'giải thoát' khỏi các hầu gái, tôi bước đến bên cửa sổ, may mắn vẫn còn chút ánh nắng ban mai. Tôi ngồi trên ghế bành bọc nhung ngoài ban công, nhấc tách trà hoa cúc mật ong Anna đã chuẩn bị sẵn, hít hà hương thơm ngọt ngào. Vị trà ấm nóng lan tỏa, xua tan cái lạnh buổi sớm. Tôi lật giở từng trang báo, cố gắng đọc thong thả như một tiểu thư quý tộc thực thụ. Tờ nhật báo Đế Quốc hôm nay không có gì đặc biệt. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức ngắm nhìn những bông hồng trong vườn đang khoe sắc.
Tôi đã dần học cách tận hưởng cuộc sống theo cách của Eleanor, học cách sống chậm lại, quan sát và lắng nghe. Với tôi, đây là những kiến thức, những trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, là thứ mà Rei hay cả Charlotte đều không thể hiểu hết được. Tôi cần thời gian để đánh giá, để biết liệu nó có thật sự cần thiết hay không. Bởi, trong logic của tôi, mọi thứ tồn tại đều có giá trị lợi dụng của riêng nó.
Ví dụ như việc tôi đang đọc thứ mà Eleanor vẫn thường coi là rác rưởi này vậy. Toàn tin giật gân câu khách, khó phân biệt thật giả. Mắt tôi lướt qua những dòng tít ngớ ngẩn. Nào là bê bối tình ái của Công tước vùng Aubergine với một nữ diễn viên kịch, nào là lời đồn đại về giáo phái Serpent's Kiss đang âm mưu lật đổ Hoàng đế, rồi cả những bài viết về tiên tri mơ hồ của bà đồng mù xứ nào đó ở Châu Âu. Một bài báo khác lại vẽ vời về loài hoa ma thuật nở rộ trên đỉnh núi Aconcagua ở Nam Mỹ, thứ hoa được cho là có thể chữa bách bệnh.
Là người thường xuyên đọc báo điện tử, tôi vốn chẳng lấy gì làm lạ khi có người sẵn sàng viết ra những chuyện hoang đường nhất, và càng không có gì lạ khi có người sẵn sàng tin vào những câu chuyện đó. Dù vậy, thông tin hữu ích thì không bao giờ là không có. Ví dụ như bài viết nhỏ về phiên đấu giá sắp tới của Hội Thương Gia Aureus. Trong danh sách vật phẩm, có một số được cho là được khai quật từ các tàn tích mà Quỷ Vương đã bỏ lại.
Với hiểu biết của mình, tôi cũng không mong rằng sẽ tìm được thứ gì có giá trị. Có khi một thứ tầm thường như đá chặn giấy lại bị thổi phồng thành thứ có sức mạnh hủy diệt cũng nên. Mà, biết đâu đấy lại xảy ra viễn cảnh ngược lại thì sao. Thế nên có lẽ tôi không nên bỏ qua cơ hội này.
"Thánh nữ Elara của xứ Lythos đột ngột qua đời. Thế giới ma thuật thương tiếc một tài năng trẻ."
Tôi lại bất chợt bị thu hút bởi một dòng tiêu đề giật tít khác. Bên dưới tiêu đề là bức chân dung sống động về người được nhắc đến. Nét vẽ tỉ mỉ đến từng sợi tóc bạch kim gợn sóng, đôi mắt tím oải hương sâu thẳm, và nụ cười thanh tao phảng phất nét u buồn.
Là Charlotte?
Không... Không phải.
Trong một khoảnh khắc, tôi lại bị ảo giác người này là Charlotte, dù nhìn kỹ cũng không thấy điểm chung nào. Ánh mắt cô ta tuy ánh lên sự thông tuệ, nhưng lại thiếu đi vẻ gì đó lém lỉnh của Charlotte. Nụ cười cũng không có sự ấm áp, chân thành. Vậy mà, tâm trí tôi đã hẫng một nhịp. Có lẽ tôi vẫn còn ám ảnh về cái chết của cô ấy. Hình ảnh Charlotte nằm bất động giữa vũng máu, đôi mắt mở trừng trừng, cứ bám riết lấy tâm trí tôi. Thế nên bất kỳ thông tin nào liên quan đến một cô gái chết trẻ đều khiến tôi sốt sắng, như cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng mong manh.
Bài báo ca ngợi Elara như một thiên tài ma thuật hiếm có, xuất thân từ vương quốc Lythos nhỏ bé, một quốc gia nổi tiếng với truyền thống ma thuật cổ xưa. Cô được miêu tả là một ngôi sao sáng trong giới học thuật, với nhiều thành tựu đáng nể trong việc giải mã cổ ngữ và những đóng góp cho học viện ma thuật hoàng gia. Bài báo còn liệt kê chi tiết các công trình nghiên cứu của cô, từ việc phục dựng thần chú thất truyền đến việc phát triển ứng dụng ma thuật mới. Thậm chí, còn có lời đồn đại cô đã chạm đến "căn nguyên của ma thuật", một sức mạnh tối thượng mà bất kỳ pháp sư nào cũng khao khát.
Gì thế này? Đầu óc tôi quay cuồng với những suy nghĩ kỳ lạ. Đây có lẽ nào là Eleanor ở cái vũ trụ song song, nơi mà cô ấy được tự do theo đuổi ma thuật? Thật nực cười! Làm sao có thể có sự trùng hợp kỳ lạ đến vậy?
Đang miên man trong những giả thuyết hoang đường, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo tôi trở về thực tại. Anna bước vào với dáng vẻ quen thuộc. Bộ đồng phục hầu gái trắng đen được là ủi phẳng phiu, mái tóc nâu hạt dẻ được búi gọn gàng. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ ở cô. Đôi mắt xanh biếc thường ngày luôn ánh lên vẻ vui tươi nay lại ẩn chứa nỗi lo lắng. Cô khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, dè dặt gần như thì thầm, và tôi nhận ra một sự run rẩy rất khẽ.
"Thưa tiểu thư Eleanor...", Anna ngập ngừng, ánh mắt né tránh. "Ngài Công tước... muốn gặp tiểu thư ở phòng làm việc."
Tôi khẽ nhướng mày, cố gắng giữ giọng bình thản. "Cha ta sao?" Tôi hỏi lại, vô thức mân mê mép váy. "Có chuyện gì quan trọng vậy, Anna? Trông cô có vẻ căng thẳng."
Anna mím chặt môi, nhìn tôi với vẻ lo âu không giấu diếm. "Thần... thần cũng không rõ, thưa tiểu thư. Cha thần... tức ngài quản gia Bertram, chỉ dặn thần truyền lời, nói rằng ngài Công tước muốn gặp người ngay lập tức." Cô ngừng lại, rồi nói thêm, giọng nhỏ đến mức tôi phải dồn hết sự tập trung mới nghe rõ. "Và... ngài Bertram có vẻ khá nghiêm nghị. Thần e rằng... có lẽ liên quan đến chuyện ở quán trà hôm trước... hoặc... một vấn đề nghiêm trọng hơn."
Một tia lo lắng thoáng qua trong tôi. Có khi nào đây chính là điều linh tính mà Eleanor mách bảo? Mấy hôm trước, ở quán trà, tôi đã vô tình khiến một nhóm tiểu thư quý tộc mất mặt. Chuyện cũng không có gì to tát, chỉ là một trò đùa nho nhỏ. Ngoài chuyện đó ra, tôi cũng không nghĩ ra điều gì khác có thể khiến Công Tước tức giận đến mức triệu tập tôi gấp gáp như vậy. Những chuyện va chạm kiểu này nhan nhản trong giới quý tộc, chẳng lẽ ông ta không hiểu? Trừ khi… có kẻ nào đó cố tình thêm mắm dặm muối.
Tôi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. "Ta hiểu rồi, Anna." Tôi đáp, giữ cho giọng điệu đều đều. "Hãy giúp ta chuẩn bị. Ta sẽ đến gặp cha ngay bây giờ." Dù là chuyện gì thì tôi cũng mong nó đừng quá phức tạp và tốn thời gian của tôi.
Tôi theo Anna đến phòng làm việc của Công tước. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề mở ra, tiếng kẽo kẹt nhỏ như một tiếng thở dài mệt mỏi. Căn phòng rộng lớn hơn tôi tưởng, được bài trí trang trọng đến mức lạnh lẽo. Những kệ sách cao chạm trần, chất đầy sách bìa da cũ kỹ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Một chiếc bàn làm việc bằng gỗ đồ sộ chiếm trọn một góc phòng. Những bức tranh phong cảnh treo trên tường. Không gian thoang thoảng mùi gỗ đàn hương pha lẫn mùi giấy cũ.
Anna có vẻ lo lắng, bàn tay khẽ run khi chỉnh lại nếp váy cho tôi. Tôi đặt tay lên mu bàn tay cô ấy. Đó chỉ là một cử chỉ an ủi nhỏ, nhưng cũng là để nhắc nhở cô ấy bình tĩnh. "Không sao đâu, Anna." Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Anna cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui ra. Cánh cửa gỗ đóng lại với một tiếng 'cạch' nhỏ, để lại tôi một mình đối diện với người đàn ông quyền lực đang ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế bành lớn. Tiếng tí tách đều đặn của chiếc đồng hồ quả lắc đặt ở góc phòng càng làm tăng thêm vẻ nặng nề trong sự tĩnh lặng.
Công tước Marius ngước nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh ẩn sau cặp kính gọng vàng. Ông ta đặt một lá thư lên bàn. Giọng nói đều đều, không chút cảm xúc: "Eleanor, con giải thích thế nào về chuyện này?"
Cái nhìn ấy, cái giọng điệu ấy… Không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Nó giống hệt lão trưởng phòng kinh doanh thời tôi mới chân ướt chân ráo bước vào công ty của ông ngoại Charlotte. Lão ta lúc nào cũng tìm cách soi mói, bắt bẻ tôi, chỉ vì cái mác “cháu gái của chủ tịch tập đoàn ”. Tôi nhớ có lần lão ta ném cả xấp tài liệu dày cộp, lộn xộn lên bàn tôi, rồi hất hàm ra lệnh: “Giải quyết đi”. Giống hệt cái cách Công tước Marius đang làm với tôi bây giờ. Lá thư được đặt xuống kêu cộp một tiếng khô khốc. Tôi liếc nhìn phong thư, dấu niện sáp đỏ chói lọi in hình con chim ưng của gia tộc Bellington.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong tôi. Eleanor đang kích động. Cô ấy dường như chỉ muốn xé nát bức thư mà chẳng cần quan tâm xem bên trong đó viết gì. Đối lập với cơn bão đang gào thét bên trong, tôi vẫn bình tĩnh khẽ nhếch mép. Tôi tiến lại gần, bình thản cầm lá thư lên. Dấu ấn của gia tộc Hầu tước Bellington trên bìa thư vẫn còn nguyên vẹn. Có vẻ lại giống như một trong vô số lá thư khiếu nại từ khách hàng mà tôi từng đọc. Tôi tò mò không biết gia tộc quyền lực thứ nhì Đế Quốc có điều gì bất mãn. Tôi cẩn thận mở thư ra. Chữ viết bên trong nắn nót, hoa mỹ, nhưng lại chứa đựng những lời lẽ cay độc, đầy tính vu khống. Và quả nhiên là liên quan đến cái vụ ở tiệm cà phê. Một nhóm tiểu thư quý tộc, đứng đầu là Lavinia Bellington, tố cáo tôi lăng mạ, sỉ nhục, và thậm chí đe dọa tính mạng của họ, khiến họ bị khủng hoảng tâm lý nghiêm trọng.
Mặc dù không ngạc nhiên, tôi vẫn vờ nắm chặt tay, khiến lá thư nhàu nát một phần, như thể hiện sự tức giận. Tôi gấp lá thư lại, đặt lên bàn, rồi ngước nhìn thẳng vào Công tước Marius. "Thưa cha," tôi lên tiếng, giọng đều đều, "con không làm những chuyện đó. Họ đang vu khống con."
Tôi quan sát nét mặt Công tước. Khuôn mặt khắc khổ, hằn sâu dấu vết thời gian, đôi mắt xám tro nhìn tôi chăm chú, sắc bén. Ánh nhìn ấy dường như muốn bóc tách từng lớp vỏ bọc, xuyên thấu vào tâm can tôi. "Eleanor, con đừng nói dối." Giọng ông ta trầm thấp, đều đều, nhưng mang theo sức nặng của sự thất vọng. "Có nhiều nhân chứng đã nhìn thấy con ở quán trà hôm đó. Cả cận vệ của ta nữa." Ông ta đập mạnh tay lên lá thư. Tờ giấy mỏng rung lên khe khẽ.
Nếu là Eleanor thật, có lẽ lúc này, một cuộc chiến tranh lạnh lẽo sẽ nổ ra giữa hai cha con. "Thế ngài từng hỏi đám cận vệ vô dụng của ngài có trực tiếp vào bên trong quán để quan sát hay không? Để biết tại sao con lại làm như vậy?" Giọng nói giận dữ của Eleanor vang lên trong đầu tôi.
Tôi có thể hình dung ra cảnh tượng đó, một màn đấu khẩu căng thẳng với những lời lẽ chí mạng, những cái nhìn như muốn thiêu đốt đối phương. Và kết cục… Tôi chán nản khi phải tưởng tượng đến những hình phạt Eleanor sẽ phải gánh chịu. Việc đóng giả giống Eleanor rất quan trọng đấy, nhưng tránh những rắc rối không cần thiết còn quan trọng hơn.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức hương hoa hồng. Nhưng bên trong, cảm xúc của Eleanor đang cuộn trào như một cơn sóng thần.
Tôi đặt tách trà xuống, giữ giọng đều đều. "Thưa cha, con đã ở quán trà hôm đó, nhưng con không hề nói chuyện với họ dù chỉ một câu. Con và họ còn chẳng có lấy một lời chào xã giao với nhau. Vậy sao con có thể làm những chuyện họ tố cáo?"
"Còn về chiếc bánh kem...", tôi thở dài, cúi đầu để lọn tóc vàng óng che khuất ánh mắt. Một tia chán nản giả tạo thoáng qua. "Con xin lỗi, thưa Công Tước. Con đã hành động thiếu suy nghĩ. Con chỉ muốn bí mật gửi một món quà chào hỏi kèm theo một trò đùa vui. Nhưng có lẽ cách làm của con hơi quá đáng." Tôi khẽ cắn môi, vẻ mặt hối lỗi.
"Có lẽ trò đùa của con đã khiến các tiểu thư hiểu lầm là một hành động khiêu khích. Để rồi họ phải bịa chuyện như vậy." Giọng tôi nhỏ nhẹ, pha chút rụt rè. Tôi ngước nhìn Công Tước, ánh mắt thoáng nét van nài. "Con sẽ viết thư giải thích và xin lỗi họ. Họ chắc chắn sẽ hiểu."
Công tước Marius im lặng, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp. Tôi cảm nhận được sự nghi ngờ, nhưng đồng thời cũng có chút tò mò, chút ngạc nhiên. Rồi ông ta thở dài, giọng nói có phần mệt mỏi. "Ta chưa quyết định có nên tin lời con hay không. Nhưng ta sẽ không để chuyện này trôi qua dễ dàng. Con hãy về phòng suy nghĩ lại hành động của mình đi."
Tôi cúi đầu chào Công tước rồi quay người rời khỏi thư phòng. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề đóng lại sau lưng, ngăn cách tôi với ánh mắt dò xét của Công Tước. Trước khi nó đóng lại hoàn toàn, tôi vẫn có thể nhìn thấy hình bóng Công tước Marius, gương mặt với những suy tư nặng trĩu.
Phần 2
Trở về phòng, tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, như thể cuộc gặp gỡ với Công tước Marius chỉ là một buổi trà chiều nhạt nhẽo. Khép cánh cửa gỗ nặng nề lại, tôi tựa lưng vào đó, hít một hơi thật sâu. Hương gỗ thoang thoảng xen lẫn mùi sáp ong đánh bóng, tạo nên mùi hương quen thuộc, an lòng. "Mệt cho cô rồi, Eleanor." Tôi thầm nhủ.
Giờ thì, tôi phải giải quyết hậu quả của vụ bánh kem "đẫm máu". Nghĩ lại thì đáng lí ra tôi nên hành động thông minh hơn, chứ không nên hùa theo cảm xúc của Anna. Giờ thì hậu quả này lại quay lại và giáng lên đầu của tôi. Đã vậy gia tộc Bellington là một gia tộc có danh tiếng và quyền lực. Xử lí không khéo thì chuyện bé sẽ lại bị xé ra to mất.
Bỗng có tiếng gõ cửa khe khẽ. Tôi mở cửa. Anna đứng đó, gương mặt lo lắng, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, làn da trắng của cô ấy càng thêm xanh xao. Tôi đoán cô ấy sẽ học được bài học từ vụ việc này, ví dụ như cái giá phải trả khi để cơn nóng giận lấn át lý trí.
"Tiểu thư," Anna cúi đầu, giọng nghẹn ngào, "Người không sao chứ? Chuyện lá thư tố cáo đó..." Giọng cô ấy nhỏ dần, như thể sợ hãi điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi đưa tay ra, đặt nhẹ lên vai Anna. Cử chỉ này hoàn toàn không giống Eleanor, nhưng tôi không quan tâm. Lúc này, tôi chỉ muốn trấn an cô ấy.
Tôi nhìn Anna, nhẹ nhàng kéo cô ấy vào phòng rồi đóng cửa lại. "Yên tâm đi, Anna." Tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ta sẽ tự giải quyết được. Ngươi tin ta chứ?" Tôi mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả bản thân tôi cũng không chắc là thật hay giả. Nhưng ít nhất, nó cũng khiến Anna bớt lo lắng hơn một chút.
Anna ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh nước. Cô gật đầu, một cái gật đầu yếu ớt. "Thần tin tiểu thư."
Tôi bước đến chiếc bàn gỗ sồi bóng loáng trong phòng ngủ, ngồi xuống, ngón tay lướt nhẹ trên mặt bàn trơn nhẵn. "Sự nóng giận luôn đi kèm với hậu quả," tôi nói với Anna, giọng nói đều đều. "Cho dù đối phương có đáng ghét đến đâu, kết bạn vẫn hơn gây thù chuốc oán." Miệng thì nói vậy, chứ tôi biết lúc thực hiện thì lại là một vấn đề không đơn giản.
Anna dường như cũng hiểu được tâm tư của tôi. Gương mặt cô vẫn còn vương nét lo lắng. "Nhưng thưa tiểu thư," cô ấy lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, "họ đã vu khống người, hãm hại người. Sao người có thể kết bạn với họ được?"
"Không dễ. Nhưng cũng không phải là bất khả thi." Tôi mỉm cười bí hiểm. Lấy từ hộc bàn một tập giấy viết thư màu kem ngà cùng một cây bút lông vũ được chế tác tinh xảo, tôi bắt đầu viết. "Ta sẽ cho ngươi thấy." Đầu ngọn bút lướt nhẹ trên mặt giấy, những dòng chữ nắn nót dần hiện ra.
Trong những tình huống như thế này, biện minh hay giải thích cho sai phạm là hành động tối kỵ. Nó không những không giải quyết vấn đề mà chỉ càng làm nó thêm trầm trọng. Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng xua tan cảm giác khó chịu vẫn còn sót lại trong lòng.
Tôi viết thư cho từng người trong nhóm đặc biệt là với Lavinia Bellington. Từng nét chữ được gọt giũa cẩn thận, từng câu từ được cân nhắc kỹ lưỡng.
"Gửi tiểu thư Lavinia Bellington. Tôi viết thư này để bày tỏ sự hối lỗi chân thành về những gì đã xảy ra tại quán trà chiều hôm qua. Tôi không hề có ý định đe dọa hay sỉ nhục cô và các tiểu thư khác. Có lẽ cách hành xử của tôi đã vô tình gây ra sự hiểu lầm đáng tiếc này. Tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến cô và các tiểu thư phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực. Mong cô rộng lượng tha thứ cho sự thiếu sót của tôi."
Với những tiểu thư khác, tôi cũng dùng những lời lẽ tương tự. Mỗi lá thư đều được tôi viết một cách hoa mỹ, trau chuốt và đậm chất quý tộc. Tôi không quên hứa hẹn về một món quà đền bù nếu họ chịu đến tham dự tiệc trà tại dinh thự Cobley. Tôi không tiếc tiền bạc hay công sức để mua chuộc lòng tin của họ. Bởi tôi biết, với những cô gái trẻ nông nổi, ham vật chất này, chỉ cần một chút quà cáp là đủ để khiến họ quên đi mọi thù hận.
Sau khi viết xong, tôi đưa những lá thư cho Anna. "Hãy gửi những lá thư này đến cho họ. Và hãy nói với họ rằng ta muốn mời họ đến dinh thự Cobley dùng trà chiều vào ngày mai. Ta muốn đích thân xin lỗi họ."
Anna nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Cô ấy có lẽ không ngờ tôi lại chọn cách giải quyết mềm mỏng như vậy. "Tiểu thư," cô nói, giọng run run, "Người chắc chắn về việc này chứ ạ?"
Tôi mỉm cười nhẹ. "Đúng vậy, Anna. Rồi ngươi sẽ thấy." Tôi nhìn Anna, ánh mắt thoáng qua một tia quyết đoán. Tôi không chỉ muốn xoa dịu cơn giận của họ, mà còn muốn biến họ thành những con tốt hữu ích trong kế hoạch của mình. Và tôi tin rằng với cách này, tôi sẽ thành công.
Phần 3
Ngày hôm sau, ánh nắng buổi trưa muộn rọi xuống khu vườn xinh đẹp của dinh thự Cobley. Tôi ngồi bên bàn trà dưới bóng cây sồi cổ thụ. Khăn trải bàn trắng tinh khôi nổi bật trên nền cỏ xanh mướt. Bộ ấm trà bằng sứ thượng hạng cùng những đĩa bánh ngọt nhỏ xinh, được trang trí cầu kỳ, bắt mắt, được đặt ngay ngắn trên bàn. Hương trà thơm ngát lan tỏa, hoà quyện cùng hương hoa cỏ thoang thoảng.
Tôi lật giở từng trang tiểu thuyết ngôn tình, ánh mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ, nhưng tâm trí chẳng hề để tâm đến những câu văn sến súa, thứ mà các tiểu thư quý tộc đang phát cuồng.
Hôm nay, tôi mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, đơn giản nhưng thanh lịch do Anna lựa chọn. Mái tóc hạt dẻ được búi cao gọn gàng, tôn lên khuôn mặt thanh tú. So với vẻ kiêu kỳ thường thấy của Eleanor, tôi cố ý tỏ ra trầm tĩnh, chín chắn hơn.
Tôi nhấp một ngụm trà hoa cúc mật ong, cố gắng giữ vẻ mặt thư thái. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, nhưng tâm trí tôi lại rối như tơ vò. Quá trình "trưởng thành trong nhận thức" mà tôi đang diễn, đang diễn ra nhanh hơn dự kiến, nhanh đến mức đáng báo động. Tôi không còn hành động giống Eleanor. Tôi đang bị động giải quyết các vấn đề theo logic cá nhân. Trông thì như đang tối ưu hóa hành động, nhưng thực ra lại đang ngán chân chính mình.
Công tước Marius, cha của Eleanor, dù bề ngoài ông ta tỏ ra lạnh lùng, xa cách, nhưng tôi cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt xám lạnh lẽo ấy. Một người cha, dù có vô tâm đến đâu, cũng sẽ nhận ra những thay đổi dù là nhỏ nhất ở con gái mình.
Kế hoạch ban đầu của tôi là hàn gắn tình cảm với Công tước, lợi dụng ông ta làm lá chắn cho những toan tính sau này. Nhưng mọi thứ không đơn giản. Thứ gì đạt được quá dễ dàng thì cũng dễ dàng sụp đổ. Tôi cần thời gian, có thể là sáu tháng, một năm, hoặc hơn nữa, để xây dựng một mối quan hệ vững chắc, không thể lay chuyển. Sự thay đổi trong tính cách của Eleanor sẽ được tôi ngụy trang dưới lớp vỏ bọc của sự trưởng thành.
Đến lúc đó, tôi sẽ không còn là Miyazaki Rei, cũng không còn là Miyazaki Charlotte, mà chính là Eleanor Cobley, con gái của người quyền lực bậc nhất Đế Quốc Aurelius. Và khi đó, kế hoạch thật sự của tôi mới chính thức bắt đầu.
Nhưng mà trước mắt thì, đã lỡ phóng lao rồi thì phải đâm theo lao thôi. Tôi chỉ thầm cầu mong việc tôi làm ngày hôm nay sẽ không bị công tước quá chú ý.
Một lát sau, tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại từ xa, rồi dần lớn hơn, báo hiệu sự xuất hiện của vị khách đầu tiên. Cỗ xe ngựa sơn son thếp vàng của gia tộc Bellington dừng lại trước cổng dinh thự. Tiểu thư Lavinia Bellington bước xuống xe.
Hai hôm trước, tôi chỉ có một cái nhìn thoáng qua nên không mấy ấn tượng. Nhưng bây giờ, quan sát kỹ hơn, cô ta kiêu sa, lộng lẫy như một nữ thần. Chiếc váy dài màu đỏ rực ôm sát thân hình đồng hồ cát, khoe trọn những đường cong quyến rũ. Mái tóc vàng óng ả được búi cao cầu kỳ, điểm xuyết những viên ngọc trai lấp lánh. Khuôn mặt trang điểm kỹ càng, sắc sảo, toát lên vẻ quý phái. Hình tượng chú mèo con miệng còn hôi sữa trong đầu tôi hoàn toàn tan biến.
Chỉ có tiểu thư Lavinia Bellington chấp nhận lời mời. Những cái tên còn lại, có lẽ vì e ngại vướng vào cuộc chiến ngầm giữa tôi và Lavinia, đã khéo léo thoái thác. Thật ra, tôi cũng chẳng mặn mà gì với đám tiểu thư chỉ biết dựa hơi người quyền lực. Lavinia mới là đối tượng tôi nhắm đến.
Tôi ngồi im lặng bên bàn trà, quan sát Anna dẫn khách mời tiến lại gần. Khi ánh mắt Lavinia chạm phải tôi, một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên môi cô ta. Cô ta tiến về phía tôi, từng bước chân như muốn nghiền nát những bông hoa dại bé nhỏ ven đường. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tiểu thư Cobley. Tôi đã đến, theo lời mời của người mà cô nhờ viết thư hộ."
Thái độ ấy không khiến tôi khó chịu, trái lại, tôi thích nó. Vì nó tiết kiệm thời gian và công sức. Một kẻ rõ ràng dễ đối phó hơn khi không đeo mặt nạ giả tạo. Nó giúp tôi dễ phán đoán hơn.
Tôi mỉm cười nhẹ, vừa đủ thân thiện: "Chào cô, tiểu thư Bellington. Tôi đã đợi cô từ lâu rồi. Mời cô ngồi." Tôi ra hiệu cho Anna rót trà cho khách, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lavinia.
Lavinia ngồi xuống, chiếc váy đỏ xòe rộng như một đóa hoa nở rộ. Ánh mắt cô ta vẫn đầy nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng mím chặt, tạo nên một vẻ đẹp sắc sảo nhưng cũng đầy nguy hiểm.
"Tôi đã đọc lá thư của cô," tôi nói, giọng đều đều. "Và tôi hiểu tại sao cô lại tức giận. Tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến cô và các tiểu thư hiểu lầm." Tôi dừng lại, quan sát phản ứng của cô ta.
Lavinia nhướng mày, ánh mắt sắc bén: "Chỉ vậy thôi sao? Cô nghĩ một lời xin lỗi là đủ bù đắp à?"
Tôi mỉm cười nhẹ. "Tất nhiên là không. Tôi biết một lời xin lỗi là không đủ. Nhưng tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội để giải thích." Tôi rót thêm trà cho Lavinia, tay khẽ run, cố tình để lộ vẻ lo lắng.
Tôi bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra tại quán trà, nhưng theo một cách có lợi cho mình hơn. "Thực ra, hôm đó tôi và Anna vô tình nghe được hết những lời bàn tán của cô và các bạn." Tôi cố tình dừng lại, quan sát phản ứng của Lavinia. Cô ta hơi nhướn mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. "Tôi không hề khó chịu, thực sự đấy. Ngược lại, tôi còn thấy…khá buồn cười."
Tôi nhấp một ngụm trà, giả vờ suy nghĩ. "Những lời đồn đại đó, nói sai hoàn toàn thì cũng không phải." Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất cần. "Chỉ là tôi không ngờ việc bỏ bê hình tượng bản thân lại khiến mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Tôi thầm phục những tiểu thư luôn nỗ lực giữ gìn hình ảnh. Còn tôi…" Tôi thở dài, lắc đầu. "Có lẽ tôi đã quá lơ là."
Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên khóe môi Lavinia. "Cô đang diễn kịch đấy à? Chắc là Công tước đã gây sức ép. Cô muốn làm hòa để xoa dịu tình hình, phải không?"
Tôi giữ nguyên nụ cười nhẹ. "Tiểu thư Bellington, tôi sẽ không phung phí tiền bạc cho những kẻ tôi ghét." Tôi đặt tách trà xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước.
Lavinia, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. "Vậy thì cô giải thích thế nào về chiếc bánh kem đó?"
"Về chiếc bánh kem…" Tôi nhìn Lavinia, ánh mắt chân thành. "Tôi chỉ xem nó như một trò đùa hơi quá trớn. Tôi không hề có ý định đe dọa hay sỉ nhục ai cả. Chỉ là…lúc đó tôi hơi bốc đồng." Tôi cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi. "Tôi thực sự xin lỗi nếu trò đùa của tôi đã khiến cô khó chịu."
Tôi thở dài. "Tôi… tôi chỉ muốn gây ấn tượng với cô." Tôi nói nhỏ nhẹ. "Tôi biết cô là người có ảnh hưởng lớn. Tôi… tôi ngưỡng mộ cô. Tôi muốn làm bạn với cô. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Nên tôi đã làm một việc ngu ngốc." Tôi cúi đầu, giả vờ hối hận. "Tôi biết mình đã sai. Tôi đã hành động thiếu suy nghĩ. Tôi hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi."
Lavinia im lặng, ánh mắt dò xét nhìn tôi. Rồi cô ta khẽ cười khẩy. "Cô muốn làm bạn với tôi? Đừng đùa nữa, Cobley. Cô nghĩ mình xứng đáng sao? Nhìn lại cô xem. Danh tiếng của cô thì bê bối khắp kinh thành. Làm bạn với cô, chỉ khiến tôi bị cười nhạo thôi."
Trong giới quý tộc, việc hạ mình xin lỗi đã là giới hạn cuối cùng mà danh dự cho phép. Tuy nhiên, nếu ngay cả sự nhún nhường này vẫn chưa đủ, nếu họ vẫn tiếp tục khiêu khích, thì tôi sẽ cho chúng thấy đâu mới là giới hạn thật sự.
Tôi hít một hơi thật sâu, đặt tách trà xuống, mỉm cười chân thành. "Tiểu thư Bellington, tôi biết mình không hoàn hảo. Tôi biết những gì tôi đã làm đã khiến cô tổn thương." Tôi dừng lại, quan sát phản ứng của Lavinia. Cô ta vẫn ngồi yên, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào tôi. "Nhưng tôi đang cố gắng thay đổi. Tôi thật sự muốn chuộc lại lỗi lầm. Và tôi tin rằng, nếu cô cho tôi một cơ hội, cô sẽ không phải hối hận."
"Thay đổi?" Giọng Lavinia sắc lạnh. "Cô nghĩ thay đổi dễ dàng vậy sao? Cô nghĩ chỉ cần nói vài lời xin lỗi là có thể xóa bỏ hết lỗi lầm sao? Cô quá ngây thơ rồi, Cobley."
Bức tường phòng thủ của Lavinia xem ra rất kiên cố. Nhưng tôi vẫn sẽ kiên trì đến cùng.
"Tôi không nghĩ vậy." Tôi đáp lại bình tĩnh. "Tôi biết những lỗi lầm của mình không thể dễ dàng xóa bỏ. Tôi không mong cô tha thứ ngay lập tức. Nhưng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sửa chữa. Tôi chỉ hy vọng cô cho tôi cơ hội để chứng minh điều đó."
"Chứng minh? Bằng cách nào?" Lavinia cười nhạt. "Bằng cách tiếp tục diễn kịch trước mặt tôi sao? Tôi không có thời gian cho những trò hề của cô đâu, Cobley." Cô ta đứng dậy, xoay người, chiếc váy lụa đỏ lướt trên cỏ.
"Khoan đã!" Tôi nói nhanh, níu kéo cô ta. "Chúng ta có thể làm bạn bí mật. Không ai cần biết về mối quan hệ của chúng ta. Cô vẫn có thể giữ hình tượng hoàn hảo. Còn khi chỉ có hai ta," tôi hạ thấp giọng, "chúng ta có thể thoải mái là chính mình, chia sẻ những bí mật. Hơn nữa," tôi nói thêm, giọng điệu đầy ẩn ý, "nếu chúng ta là bạn, tôi có thể giúp cô rất nhiều việc. Tôi là con gái của Đại Công Tước. Miễn là trong khả năng, tôi sẽ giúp cô."
Lavinia dừng bước, quay người lại. Ánh mắt lóe lên tia tò mò, nhưng vẫn còn chút khinh miệt. "Cô vẫn còn nhớ mình là con gái của Đại Công Tước sao? Thế nhưng điệu bộ van xin thảm hại của cô thì không thể hiện chút tương xứng nào. Thật là khó coi."
Tôi đứng phắt dậy. "Tôi không quan tâm!" Giọng tôi kiên định. "Tôi chỉ muốn có một người bạn thật sự! Chứ không phải là mấy kẻ nịnh bợ tôi chỉ vì địa vị." Tôi nhìn thẳng vào mắt Lavinia.
Lavinia nhìn tôi kinh ngạc. Tranh thủ lúc cô ta đang phân vân, tôi lập tức câu kéo sự thương hại. Giọng tôi sụt sịt, ánh mắt long lanh. Tôi kể: "Sau cái chết của mẹ, tôi đã suy sụp. Tôi lao đầu vào nghiên cứu ma thuật, vì tôi cho rằng đó là di sản duy nhất của mẹ. Tôi bỏ bê tất cả, kể cả bản thân. Tôi sống như một cái bóng, cô độc giữa thế giới xa hoa này. Cho đến khi… vụ tai nạn xảy ra. Khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy sự lo lắng của cha, của Anna, tôi mới nhận ra… mẹ tôi, dù có yêu thích ma thuật đến đâu, bà vẫn luôn dành thời gian cho gia đình, cho bạn bè. Bà ấy có những người bạn thực sự. Còn tôi… tôi chẳng có ai cả."
Câu chuyện đã có tác dụng. Lavinia không nói gì, nhưng vẻ mặt đã dịu đi. Tôi tiếp tục: "Tôi tự hỏi… liệu có quá muộn để thay đổi? Liệu… tôi có thể có được một người bạn thực sự? Một người mà tôi có thể tin tưởng, chia sẻ mọi điều?" Tôi nhìn Lavinia, ánh mắt van nài. "Tiểu thư Bellington, tôi biết mình không xứng đáng làm bạn với cô. Nhưng… tôi thực sự rất cần một người bạn. Một người có thể hiểu tôi, chấp nhận tôi."
Lavinia nhìn tôi đầy phức tạp. Tôi biết những lời nói đã chạm đến cô ta. Cô ta đang dao động. "Cô… cô thực sự nghĩ vậy sao?" Giọng Lavinia nhỏ nhẹ.
Tôi gật đầu, nước mắt lưng tròng. "Tôi thực sự nghĩ vậy. Tôi biết mình đã sai khi gửi chiếc bánh kem đó. Tôi đã sai khi không quan tâm đến cảm xúc của cô. Tôi đã sai khi sống khép kín. Tôi mệt mỏi rồi. Tôi muốn thay đổi. Tôi muốn trở thành một người tốt hơn. Và… tôi cần cô giúp tôi."
Lavinia nhìn tôi một lúc lâu. Sự đề phòng trong ánh mắt cô ta dần tan biến. Cô ta thở dài, vuốt nhẹ mái tóc. "Tôi… tôi không biết nữa."
Xem ra kế hoạch đã tiến triển tốt. Cuối cùng, Lavinia quay lại nhìn tôi, ánh mắt đã bớt lạnh lùng. "Nếu những gì cô nói là sự thật… Thì tôi đã hiểu lầm cô rồi. Tôi xin lỗi vì đã quá lời."
Tôi mỉm cười nhẹ. "Không sao đâu, tiểu thư Bellington. Tôi hiểu."
"Nhưng…" Lavinia ngập ngừng. "Tôi vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng cô. Ai biết được cô đang nghĩ gì?"
"Tôi hiểu." Tôi đáp chân thành. "Tôi biết tôi cần phải chứng minh cho cô thấy tôi đã thay đổi. Tôi sẽ không làm cô thất vọng."
Lavinia nhìn tôi, ánh mắt có chút dịu dàng. "Tôi hy vọng vậy." Rồi cô ta mỉm cười, khiến khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn. "Được rồi, Cobley. Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Chúng ta sẽ làm bạn. " Cô ta nhướn mày, vẻ tinh nghịch. "Nhưng việc chúng ta kết bạn có thể gây ra không ít rúng động. Thế nên, chúng ta sẽ dùng biệt danh. Biệt danh của tôi sẽ là… Lily. Còn cô?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm. "Vậy… tôi sẽ là… Charlotte."
"Charlotte." Lavinia, hay giờ là Lily, lặp lại, giọng trầm ngâm. "Vừa hay lại là một cái tên phổ biến. Vậy… bạn tâm thư của tôi," Lavinia nói vui vẻ. "Chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ?"


0 Bình luận