Tập 01 - Quỷ Vương và Hội Săn Linh Hồn
Chương 2 - Sự trở về bất đắc dĩ
0 Bình luận - Độ dài: 10,413 từ - Cập nhật:
Chương 2 - Sự trở về bất đắc dĩ
Phần 1
Miyazaki Charlotte
Ngày 7 tháng 12 năm 2013
Người thanh niên bước lên bục nhận giải, lập tức tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng. Song, vì đã thuộc lòng kịch bản của chương trình trong đầu, tôi không quá bận tâm lắm đến anh ta. Thay vào đó, tôi quan sát để đảm bảo mọi thứ sẽ diễn ra đúng với những gì tôi đã chuẩn bị.
Năm nay, buổi tiệc tất niên của bộ phận kinh doanh của chúng tôi được tổ chức hoành tráng ở đại sảnh khiêu vũ thuộc một khách sạn năm sao cổ kính bậc nhất London, nơi mà chỉ riêng tiền thuê địa điểm cũng đủ để trả lương cả năm cho một nhân viên cấp thấp. Tôi dám cá rằng quyết định này có sự nhúng tay của ông ngoại, người mà tôi đã gần như không gặp mặt trong suốt một năm qua. Dù ông ta có làm gì thì cũng quá muộn để nhận được sự tha thứ của Charlotte rồi. Tôi vẫn sẽ duy trì sự lạnh lùng của mình, như một cách để trả thù thay cho chị ấy. Song, bản thân tôi thì không có hờn giận gì, thế nên cũng không có lý do để từ chối sự giúp đỡ. Với tư cách là người lên kế hoạch, tôi còn thầm cảm ơn ông ta.
Đây cũng là lần đầu tiên, tôi thử sức làm một điều gì đó yêu cầu nhiều về cảm nhận thẩm mỹ, thứ mà tôi vẫn chỉ đang sao chép từ người khác. Đúng như kế hoạch, không gian được bài trí để tối đa hóa ấn tượng về sự xa hoa có kiểm soát. Mọi thứ, từ chiếc đèn chùm khổng lồ, đến tấm thảm Ba Tư dày dặn, những bộ dụng cụ ăn uống bằng bạc, và những bình hoa hồng trắng trên bàn. Tất cả chúng đều là miếng mồi thu hút sự chú ý và tán dương của những người có hiểu biết.
Quan sát dòng người đang dần lấp đầy đại sảnh, tôi có thể thấy kế hoạch đang diễn ra đúng hướng. Buổi trao giải với mục đích động viên tinh thần này được tổ chức ngay đầu buổi tiệc đã thu hút tối đa sự chú ý, khiến cho mọi người phải đến sớm nhất có thể để không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào. Nhưng mà phần khó nhất với tôi có lẽ là những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Vì luôn phải duy trì thói quen ăn uống lành mạnh, cả tôi và Charlotte đều rất ít tiếp xúc với rượu bia. Dù tôi đã chuẩn bị thuốc giải rượu để đề phòng, nhưng tôi không dám chắc rằng nó sẽ hiệu quả.
"Và cuối cùng, một giải thưởng đặc biệt mà ban lãnh đạo muốn trao tặng năm nay," Giọng ông trưởng phòng vang lên từ sân khấu, "Giải 'Người Đồng Hành Tận Tâm Nhất'!"
Phải rồi, với người tùy hứng như trưởng phòng thì tôi phải chấp nhận rằng sẽ có những thứ nằm ngoài kịch bản. Tuy nhiên, nếu đã làm việc trong bộ phận này vài tháng qua, không khó để nhận ra giải thưởng tự phát đó sẽ được trao cho ai. Trong vài giây ngắn ngủi, tôi đã định sẽ tạo ra một bài diễn văn thật cảm xúc. Nhưng nghĩ lại, nó có lẽ sẽ không được tự nhiên lắm nên thôi.
"Người này, dù mới gia nhập chưa lâu, nhưng đã nhanh chóng trở thành điểm tựa tinh thần cho rất nhiều người trong chúng ta," ông tiếp tục, ánh mắt hướng về phía bàn tôi. "Luôn lắng nghe, luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích, và luôn giữ được sự bình tĩnh đáng ngưỡng mộ trong mọi tình huống. Xin chúc mừng... Miyazaki Charlotte!"
Lại một tràng pháo tay nữa, lần này còn lớn hơn. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào tôi. Tôi nhanh chóng diễn như thể bản thân đang xúc động. Mở to mắt một chút, môi hé nhẹ, tay vô thức đưa lên che miệng.
Tôi đứng dậy, bước những bước có phần 'run rẩy' lên sân khấu. Các đồng nghiệp vỗ vai tôi, mỉm cười chúc mừng. Tôi đáp lại bằng một nụ cười có vẻ ngượng ngùng nhưng hạnh phúc. Nhận lấy kỷ niệm chương từ tay trưởng phòng, tôi điều chỉnh nhịp thở để mô phỏng sự nghẹn ngào.
"Tôi... tôi thực sự không biết nói gì cả..." Tôi bắt đầu phát biểu, giọng run run, mắt nhìn xuống kỷ niệm chương như thể không tin nổi. "Tôi chỉ... làm những gì tôi nghĩ là nên làm thôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã... tin tưởng tôi." Tôi ngẩng lên, cố gắng tạo ra một lớp màng mỏng long lanh trong mắt. "Giải thưởng này... thực sự rất ý nghĩa với tôi. Xin cảm ơn."
Tôi cúi đầu nhanh rồi bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay tán thưởng. Màn kịch ngắn đã thành công tốt đẹp. Nếu mà Han hiện diện ở đây, hẳn là chị sẽ lẫn lộn giữa cảm xúc kinh ngạc, thán phục và giận dữ. May là chị ta đã ở tít bên kia địa cầu, tận hưởng một cuộc sống mới dưới một thân phận mới.
Sau phần lễ trao giải, không khí trở nên sôi động hẳn. Nhạc bật lớn hơn, đồ ăn được dọn ra nhiều hơn, và quan trọng nhất, rượu được rót không ngớt. Vấn đề là, không biết từ khi nào tôi lại trở thành tâm điểm chú ý, liên tục bị các đồng nghiệp mời rượu để "chúc mừng người đồng hành tận tâm". Ly này nối tiếp ly khác đã khiến tôi lơ là việc kiểm soát lượng cồn. Rượu vang, sâm panh, rồi cả vài ly cocktail mạnh mà ai đó dúi vào tay. Viên thuốc giải rượu dường như bắt đầu mất tác dụng.
"Nhân loại đúng là phiền phức!" Một suy nghĩ bỗng từ đâu nảy lên trong đầu của tôi. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Tiếng nhạc trở nên ồn ào khó chịu, ánh đèn thì nhức mắt. Tôi cảm thấy cơ mặt mình hơi cứng lại, việc duy trì nụ cười xã giao trở nên khó khăn hơn. Nhận thức được tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi quyết định rút lui.
Tôi tìm đến chỗ trưởng phòng, cố gắng giữ giọng nói bình thường nhất có thể. "Thưa trưởng phòng, tôi cảm thấy hơi không khỏe. Xin phép ông cho tôi về trước."
Ông trưởng phòng quay lại, nhìn tôi chăm chú qua cặp kính. Vẻ mặt ông thoáng chút lo lắng khi thấy sắc mặt có lẽ đã hơi tái của tôi và dáng đứng không còn vững vàng như thường lệ. "Cô Miyazaki, cô ổn chứ? Trông cô không được tốt lắm. Đã uống hơi nhiều phải không?"
Tôi gật đầu, không buồn che giấu nữa. "Vâng. Tửu lượng của tôi vốn không cao cho lắm."
"Không được," ông nói quả quyết. "Để cô về một mình trong tình trạng này thì không ổn chút nào. Chờ một lát, tôi sẽ gọi xe đưa cô về nhà ngài Chủ tịch."
Nhà của lão già đáng ghét đó hả? Tôi nhíu mày. Tôi không muốn đến đó chút nào, nhất là trong bộ dạng yếu đuối này.
"Không...không cần phải làm vậy đâu" tôi lí nhí đáp, cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên.
Tôi thề rằng sẽ bóp cổ ông ta ngay khi gặp mặt, thế nên trưởng phòng làm ơn hãy...
Ông trưởng phòng dường như không quan tâm mà vẫn rút điện thoại ra. Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu nhòe đi. Tiếng nói của ông, tiếng nhạc, tiếng cười nói... tất cả hòa vào nhau thành một mớ âm thanh hỗn độn, xa dần... xa dần... trước khi bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy ý thức của tôi.
Bóng tối bao trùm không phải là một sự trống rỗng tĩnh lặng như khi tôi rơi vào trạng thái ngoại tuyến, mà là một vực thẳm hỗn loạn, quay cuồng. Những mảnh vỡ âm thanh từ buổi tiệc vẫn còn vọng lại, nhưng cứ xa dần. Cảm giác cơ thể trôi nổi, mất phương hướng. Nhận thức của tôi đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi tác động hóa học của thứ cồn chết tiệt.
Và rồi, giữa cơn mê sảng đó, một hình ảnh quen thuộc đến đau đớn hiện lên, sắc nét đến kinh hoàng. Dù chỉ là dữ liệu được truy xuất từ bộ nhớ một cách không mong muốn, mà nó lại như một trải nghiệm đang diễn ra thực sự.
Tôi đang đứng đó, trong con hẻm giữa đêm đông lạnh lẽo. Trước mặt tôi, trên mặt đường phủ đầy tuyết là chị ấy. Charlotte. Chủ nhân của tôi. Người đã tạo ra tôi. Cơ thể chị nằm bất động, đôi mắt từng chứa đựng sự thông minh và đôi khi là nét tinh nghịch giờ đây trống rỗng, vô hồn. Vết thương chí mạng trên ngực chị vẫn còn rỉ máu, nhuộm đỏ bộ váy trắng.
"Đây là Miyazaki Rei. Tôi đã đến muộn rồi. Miyazaki Charlotte đã không qua khỏi. Xin nhắc lại, Miyazaki Charlotte đã không qua khỏi. Linh hồn của cô ấy cũng đã bị đối phương phá hủy. Dựa theo thời gian tử vong, có lẽ đối phương đã không còn nằm trong phạm vi có thể truy dấu."
Tôi lúc này mới nhận ra lời nói của mình mới lạnh lùng và đau đớn đến thế nào. Giờ đây bên trong tôi không còn là tư duy logic nữa, mà là một thứ gì đó nguyên thủy, dữ dội đang cào cấu từ bên trong. Nhìn vào hình ảnh cơ thể bất động của chị, một cảm giác cồn cào, bỏng rát dâng lên. Nó là một sự thôi thúc mãnh liệt, một nhu cầu đòi hỏi phải được giải tỏa. Một khao khát gần như vật lý muốn tìm ra kẻ đã gây ra vết thương đó, kẻ đã dập tắt ánh sáng trong đôi mắt kia, và xé xác hắn ra thành từng mảnh. Lần đầu tiên, tôi biết đến cảm giác gọi là 'thịnh nộ'.
Bên cạnh cơn thịnh nộ đó, một cảm giác khác len lỏi vào, tinh tế hơn nhưng không kém phần nhức nhối. Một khoảng trống mênh mông, một sự mất mát không thể gọi tên. Như thể một phần quan trọng tạo nên tôi đã bị xóa bỏ vĩnh viễn.
Những cảm xúc mới mẻ này quá dữ dội, quá sức chịu đựng. Tôi cảm thấy một hơi ấm lạ lùng lan tỏa trên má, rồi những giọt nước nóng bỏng vô thức lăn dài. Cơ thể này đang thật sự khóc?
Cảm giác ẩm ướt và sự mãnh liệt của những 'cảm xúc' không mời mà đến này giật tôi ra khỏi cơn mê. Tôi bật mở mắt, hơi thở gấp gáp. Hình ảnh Charlotte tan biến, chỉ còn lại trần nhà xa lạ phía trên và cảm giác ươn ướt trên gò má. Cơn đau đầu vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó bị át đi bởi sự hoang mang và dư âm của những cảm giác vừa trải qua.
Tôi thực hiện chuỗi hít thở sâu một cách có kỹ thuật để điều hòa lại nhịp tim. Khi trạng thái cơ thể đã ổn định, tôi mới bắt đầu phân tích tình hình. Cái cảm giác 'cồn cào' và 'mất mát' kia, cùng với phản ứng tiết nước mắt không kiểm soát, rõ ràng là tác dụng phụ của cồn. Hay nói cách khác, tôi đã say đến mức quên mất bản thể. Quả đúng là một sai lầm khi đã tin tưởng vào thuốc giải rượu.
Tình hình còn tệ hơn khi tôi đang không ở trong phòng ngủ quen thuộc của mình. Trần nhà cao, tường đá, rèm nhung dày, đồ nội thất bằng gỗ tối màu chạm khắc tinh xảo. Một lò sưởi lớn bằng đá cẩm thạch chiếm gần hết một bức tường, dù không cháy nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi cổ kính. Tất cả trông thì sang trọng, nhưng lại nặng nề và lỗi thời quá mức. Đây rõ là một trong vô số phòng ngủ dành cho khách tại dinh thự của ngài Chủ tịch.
Việc làm thế nào để đối mặt với lão thì tính sau. Tôi cần phải hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cần nước và có lẽ là thuốc giảm đau đầu nữa. Tôi liếc nhìn chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Thay vì một chiếc điện thoại nội bộ hay nút bấm, lại là một sợi dây chuông bằng nhung đỏ với quả tua rua ở đầu. Có lẽ những kẻ lắm tiền thường thích những thứ gì đó mới mẻ, hoặc cũ kỹ. Tôi với tay, giật nhẹ sợi dây. Tiếng chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa gỗ nặng nề bật mở. Không phải là tiếng gõ cửa lịch sự rồi mới bước vào như tôi dự đoán, mà là một sự vội vã gần như hoảng hốt. Người hầu gái lao vào phòng, hơi thở hổn hển, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy tôi đang ngồi thẳng dậy trên giường.
Cô ta đột ngột dừng lại giữa phòng, hai tay ôm lấy miệng. "Tiểu... Tiểu thư!" Cô ta lắp bắp, giọng run rẩy không kiểm soát. "Người... người tỉnh rồi sao? Ôi Thánh Thần nhân từ! Người thực sự tỉnh rồi!"
Phản ứng này hình như quá mức cần thiết cho một người vừa tỉnh sau cơn say rồi. Cô ta hành động như thể tôi vừa từ cõi chết trở về, chứ không phải chỉ đơn giản là tỉnh giấc sau một đêm quá chén ở tiệc công ty. Tôi vốn là người nhạy cảm nên đã nhận ra có điều gì đó không đúng ở đây.
Dù phản ứng của người hầu gái này có phần kỳ lạ, tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ khẽ nhíu mày như thể đang khó chịu vì cơn đau đầu. "Phải, ta tỉnh rồi." tôi đáp, giọng cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể, dù cổ họng vẫn còn khô rát. "Phiền cô mang cho ta một chai ginger ale lạnh và một viên Panadol."
Người hầu gái chớp mắt liên tục, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang hoang mang tột độ. Cô ta nghiêng đầu, lặp lại một cách ngập ngừng, như thể đang cố giải mã một ngôn ngữ xa lạ. "Gin...ger... ale? Pa...na...dol? Thưa tiểu thư, nô tỳ... nô tỳ không hiểu người đang nói gì ạ?"
Sự bối rối của cô ta không giống như đang giả vờ. Không một người giúp việc nào trong dinh thự của ông ngoại, dù là người mới, lại có thể không biết đến những thứ thông dụng như vậy. Mức độ nghi ngờ của tôi tăng lên một bậc. Có lẽ nào...
Tôi hắng giọng, cố gắng đơn giản hóa yêu cầu. "Ta nói là, ta đang rất khát. Và đầu cũng hơi đau. Mang cho ta chút nước lọc, và xem có loại thuốc giảm đau nào không."
Lần này thì người hầu gái hiểu ý. Cô ta vội vàng cúi đầu. "A, vâng, thưa tiểu thư! Nô tỳ xin lỗi vì đã chậm hiểu. Để nô tỳ đi lấy nước cho người ngay, và nô tỳ sẽ lập tức báo với bác sĩ đến khám cho người."
Ông ngoại tôi có thể có sở thích thuê diễn viên về đóng kịch cổ trang trong nhà mình. Hoặc ông cũng có thể muốn trêu cháu gái mình bằng một trò đùa tinh vi. Nhưng không một giả thuyết nào có thể giải thích được cái cách dùng từ ngữ sặc mùi cũ kỹ và dị dạng, hệt như bọn ngoài hành tinh kia.
Người hầu gái nhanh chóng mang đến một cốc nước bằng bạc. Tôi uống một hơi cạn sạch, cảm giác dễ chịu hơn đôi chút. Cô ta đỡ lấy chiếc cốc rỗng rồi lại vội vã lui ra, để lại tôi một mình trong căn phòng với những nghi vấn ngày càng lớn.
Chưa đầy năm phút sau, cánh cửa lại mở ra. Lần này là người hầu gái lúc nãy, theo sau là một người đàn ông trung niên với bộ râu dài được cắt tỉa cẩn thận. Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài màu xanh thẫm, viền áo có thêu những hoa văn phức tạp bằng chỉ vàng trông khá cầu kỳ, khác hẳn bộ blouse trắng hay vest lịch sự của một vị bác sĩ bình thường. Trên tay ông ta không phải là ống nghe hay cặp tài liệu, mà là một chiếc hộp gỗ nhỏ được chạm khắc tinh xảo.
"Kính chào tiểu thư Eleanor," người đàn ông cất tiếng, giọng trầm ấm và có phần trang trọng. "Lão phu là Marcus. Nghe nói người đã tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu. Thật là phúc lành của Thánh Thần."
Tôi im lặng quan sát khi cái người tên Marcus tiến lại gần giường, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn. Ông ta mở hộp, bên trong không phải dụng cụ y tế thông thường mà là một viên đá màu hổ phách trong suốt, lớn bằng quả trứng bồ câu, bề mặt khắc đầy những ký hiệu mà tôi nhận ra ngay lập tức. Đó là những cổ ngữ thường dùng trong việc dẫn truyền năng lượng ma thuật.
Marcus cầm viên đá lên bằng cả hai tay, lẩm nhẩm vài cổ ngữ. Viên đá bắt đầu phát ra ánh sáng vàng dịu nhẹ. Ông ta từ từ đưa viên đá lại gần trán tôi. Một luồng năng lượng ấm áp, tinh khiết tỏa ra từ viên đá, thẩm thấu qua da thịt, xoa dịu cơn đau đầu và cảm giác nôn nao còn sót lại trong tôi. Đó là ma thuật trị liệu cấp thấp. Nó kích thích cơ thể tự chữa lành bằng cách tạo ra các nội tiết tố.
Tôi khẽ nhíu mày, quay sang nhìn người hầu gái đang đứng gần đó, đôi mắt cô ấy tỏ ra tò mò khi thấy hành động của tôi. Tôi cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, dù trong lòng đang nảy số liên tục về những khả năng đã xảy ra. "Tiện, ngươi có tình cờ nhìn thấy một món trang sức của ta đâu không? Nó là một vật nhỏ thôi, làm bằng đá, bề mặt nhẵn bóng nhưng lại khắc chi chít những ký tự cổ ngữ."
Người hầu gái hơi nghiêng đầu, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. "A!" Cô ấy kêu lên khẽ, đôi mắt mở to. "Người đang hỏi về món đồ trang sức đá ạ? Có phải là chiếc vòng tay mà khoảng mấy tháng trước người đã rất tâm đắc mua được ở khu chợ đen phía Tây thành không ạ? Nô tỳ nhớ người đã nói nó rất đặc biệt vì những hoa văn cổ xưa trên đó. Nhưng... chẳng phải người vẫn luôn đeo nó trên cổ tay phải sao? Nô tỳ thấy người chưa từng tháo nó ra kể từ lúc mua về." Giọng cô ấy vẫn giữ vẻ hồn nhiên, có phần thắc mắc trước câu hỏi của tôi.
Nghe người hầu nói vậy, tôi thoáng ngẩn người rồi theo phản xạ giơ tay phải của mình lên ngang tầm mắt. Quả thật, trên cổ tay tôi, một chiếc vòng đá màu xanh lục đang nằm yên vị, những viên đá nhỏ được mài giũa cẩn thận lấp lánh nhẹ dưới ánh sáng. Thiết kế của nó đúng là có phần thô ráp và cổ xưa hơn, không tinh xảo như sợi dây chuyền bạc chạm khắc hoa văn tinh tế mà chị Han đã tặng tôi. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ vào những ký tự cổ ngữ khắc chìm trên bề mặt đá, tôi không thể nhầm lẫn được. Đó chính xác là loại dấu ấn ma pháp hoán đổi linh hồn, giống hệt như trên sợi dây chuyền kia.
"Ha." Tôi khẽ bật ra một tiếng cười khì, một âm thanh ngắn ngủi, có chút tự giễu, vang lên trong không gian tĩnh lặng. Tiếng cười ấy chẳng phải vì có điều gì vui vẻ hay hài hước, mà đơn giản chỉ là một cách để tôi tự nhủ với lòng mình rằng, ừ thì dù nó có phi lý đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng đã xảy ra rồi.
Thời điểm mà Han hoàn thành ma thuật hoán đổi linh hồn là từ rất lâu rồi. Chính xác là khoảng hai ngàn năm trước cả khi tôi được tạo ra. Hai thiên niên kỷ, một khoảng thời gian dài đằng đẵng tưởng chừng đủ để xóa nhòa mọi dấu vết, đủ để biến vật đổi sao dời. Vậy mà thật khó tin, sau ngần ấy năm tháng biến động, chiếc vòng tay không những không bị hủy hoại hay thất lạc mà vẫn còn nguyên vẹn. Hơn thế nữa, nó lại bằng một cách thần kỳ nào đó, cuối cùng lại nằm trên cổ tay của chủ nhân nguyên bản của cái cơ thể mà tôi đang tạm trú này.
Tôi dám chắc rằng dù chính miệng Han đã nói rằng không gì là không thể, cũng chẳng bao giờ có thể hình dung được kết quả này. Tôi chẳng biết mục đích chị tạo ra ma thuật hoán đổi linh hồn là gì. Là vì tò mò, hay là vì âm mưu lách luật để một lần nữa rời khỏi thế giới ảo. Nhưng rốt cuộc, chính công trình của chị lại vô tình trở thành chiếc chìa khóa, một cơ hội để tôi có thể quay trở về nhà. Về lại nơi tôi thuộc về.
Tôi ngã lưng tựa vào giường, cảm nhận tấm nệm mềm mại xa lạ dưới lưng, mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà trắng xóa. Không thể tin được. Trong đầu tôi bắt đầu tính toán ra vô số kế hoạch. Làm sao để tận dụng tối đa cái vỏ bọc này? Làm sao để moi móc bí mật của chúng từ bên trong? Cơ hội vàng đang ở ngay trước mắt, một cơ hội trả thù không thể nào tốt hơn.
Mục tiêu cuối cùng rất rõ ràng. khiến cho toàn bộ giống loài bọn chúng phải trả một cái giá đắt nhất cho những gì chúng đã gây ra, phải bị quét sạch, phải biến mất hoàn toàn khỏi hành tinh này, không còn một dấu vết. Nhưng, câu hỏi cấp bách nhất lúc này là, tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Con đường báo thù trải dài trước mắt, và bước đi đầu tiên sẽ quyết định tất cả.
Phần 2
Luồng năng lượng ấm áp từ viên đá hổ phách của Marcus dần rút đi. Ông ta thu viên đá lại vào chiếc hộp gỗ, ánh mắt dò xét nhìn tôi.
"Tiểu thư Eleanor, người cảm thấy thế nào rồi?" Marcus hỏi, giọng vẫn giữ vẻ trang trọng nhưng có thêm chút quan tâm chân thành. "Liệu người có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Tôi hít một hơi sâu, sắp xếp lại các biểu cảm cần thiết trên khuôn mặt. Tôi khẽ nhíu mày, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương như thể vẫn còn chút dư âm khó chịu. "Ta... ta ổn rồi, cảm ơn ông, Marcus. Đầu không còn đau nữa." Tôi dừng lại một chút, nhìn ông ta rồi chuyển sang người hầu gái đang đứng cạnh, ánh mắt cố tỏ ra mơ hồ. "Chỉ là... ta không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra cả. Trước khi ta... mất đi ý thức. Tại sao ta lại ra nông nổi này chứ?"
Cô hầu gái bước lại gần tôi, vẻ mặt vẫn còn nét lo lắng nhưng đã xen lẫn sự nhẹ nhõm khi thấy tôi tỉnh táo và nói chuyện. "Tiểu thư!" Giọng cô ấy có chút run rẩy vì xúc động. "Người không nhớ gì thật sao? Ôi Thánh Thần, người làm mọi người sợ chết khiếp!"
Cô ta bắt đầu giải thích, giọng nói gấp gáp như thể muốn trút hết nỗi lo lắng dồn nén bấy lâu. "Một tuần trước, người đột nhiên biến mất khỏi phòng mình mà chẳng để lại dù chỉ một lời nhắn. Mọi người đã lật tung cả dinh thự lên để tìm người suốt một ngày trời!" Đôi mắt cô ấy mở to, hồi tưởng lại. "Chúng nô tỳ đã tìm khắp nơi, từ khu vườn đến nhà bếp, nhưng không thấy người đâu cả."
Cô ấy ngừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục. "Cuối cùng, khi không còn nơi nào để tìm nữa, ngài Công tước đã ra lệnh phá niêm phong phòng nghiên cứu ma thuật cũ ở cánh Tây. Và... và mọi người đã tìm thấy người ở đó, nằm bất tỉnh giữa vòng tròn ma pháp vẽ dở trên sàn. Trông như thể người đã gặp trục trặc gì đó rất nghiêm trọng trong lúc tự mình nghiên cứu ma pháp vậy."
Một tuần. Một tuần ở đây là tương đương khoảng một giờ bốn mươi phút ở thế giới ảo. Khá trùng khớp với lượng thời gian cần để hoàn tất việc tải một ý thức vào một cơ thể nhân tạo. Bên cạnh đó, chi tiết vòng tròn ma pháp vẽ dở cũng cần được lưu tâm. Nó củng cố giả thuyết rằng Eleanor đã vô tình kích hoạt cơ chế hoán đổi linh hồn trên chiếc vòng tay khi mà đang thực hiện một loại ma pháp không hề liên quan.
Người hầu gái tiếp tục, giọng nhỏ đi vì ái ngại. "Mọi người đã lo lắng lắm, thưa tiểu thư. Ngài Công tước đã phải tạm gác lại mọi công việc ở Hội đồng Hoàng gia trong mấy ngày liền chỉ để túc trực bên giường người. Cho đến tận hôm qua, vì nhà vua liên tục thúc giục, ngài ấy mới buộc phải trở lại hoàng cung. Ngài ấy dặn đi dặn lại chúng nô tỳ phải báo tin ngay lập tức khi người tỉnh lại."
Tôi khẽ gật đầu, cố gắng diễn đạt sự tiếp thu thông tin một cách chậm rãi, như một người vừa tỉnh lại sau cơn mê dài và đang cố gắng ghép nối các mảnh ký ức rời rạc. Để tôi nhớ xem, cách bọn chúng phân chia địa vị khá giống với cách phân chia của nhân loại thời phong kiến. Từ dưới lên là Nam tước, Tử tước, Bá tước, Hầu tước và đến Công tước. Cha của cô gái này là một người có địa vị phải nói là tương đối cao. Đã vậy còn có vị trí trong Hội đồng Hoàng gia. Và trên hết là có vẻ rất thương con gái. Tôi không ngờ bản thân lại đang ở một vị trí thuận lợi đến như vậy.
Tôi cố nặn ra một vẻ mặt có chút áy náy pha lẫn mệt mỏi. Tôi quay sang Marcus, người vẫn đang đứng đó quan sát tôi một cách cẩn trọng.
"Cảm ơn ông rất nhiều, Marcus," tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết hơn một chút. "Nhờ có ông mà ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Có lẽ bây giờ ta chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút thôi." Tôi liếc nhìn người hầu gái. "Phiền ông cứ để... à..." Tôi dừng lại, giả vờ như đang cố nhớ tên.
"Là Anna, thưa tiểu thư." người hầu gái nhanh nhảu đáp.
"...Để Anna ở lại với ta là được rồi." tôi tiếp lời, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt. "Có người quen ở bên cạnh lúc này có lẽ sẽ tốt hơn."
Marcus gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. "Tất nhiên rồi, thưa tiểu thư. Anna, hãy chăm sóc tiểu thư cẩn thận. Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì phải báo cho lão phu ngay lập tức."
"Vâng, thưa bác sĩ Marcus!" Anna cúi đầu đáp lời.
Marcus thu dọn hộp gỗ của mình, cúi chào tôi một lần nữa rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Không gian lập tức trở nên tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tôi và người hầu gái tên Anna.
Tôi đợi vài giây cho tiếng bước chân của Marcus xa hẳn rồi mới quay sang nhìn Anna. Tôi bỏ đi vẻ mệt mỏi ban nãy, thay vào đó là một sự bối rối.
"Anna," tôi gọi tên cô ấy, giọng có chút ngập ngừng.
"Vâng, tiểu thư?" Anna đáp, tiến lại gần giường hơn một chút, ánh mắt vẫn đầy vẻ quan tâm.
"Ngươi tên là Anna, phải không?" Tôi hỏi lại, như thể muốn xác nhận một điều không chắc chắn.
Anna chớp mắt, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. "Vâng, thưa tiểu thư. Nhưng sao tự nhiên người lại hỏi như vậy?"
"Thế... ngươi có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không?" Tôi tiếp tục hỏi với ánh mắt bối rối.
Anna dù trông có vẻ đang rất sốt ruột vì những câu hỏi bất thường của tôi, cô vẫn trả lời một cách rõ ràng, rành mạch. "Cho đến tháng trước là tròn mười năm nô tỳ phục vụ bên cạnh tiểu thư đó."
Mười năm. Vậy là Anna không chỉ là người hầu thân cận, mà còn là người đã gắn bó với Eleanor từ khi còn nhỏ. Đây đúng là người tôi cần lúc này rồi.
"Mười năm..." tôi lặp lại, mắt nhìn vào khoảng không vô định. "Vậy... ngươi bao nhiêu tuổi rồi, Anna?"
Câu hỏi này càng khiến Anna thêm bối rối. "Thưa tiểu thư, nô tỳ năm nay hai mươi sáu tuổi ạ. Người vẫn thường trêu nô tỳ già hơn người những sáu tuổi còn gì."
Hai mươi sáu nhỉ. Vậy ra Eleanor hai mươi tuổi. Với từng này thông tin, tôi đã tạm tin Anna là người có thể giúp tôi bước đầu làm quen lại với thế giới này. Tôi quyết định sẽ tiết lộ cho cô ấy một phần sự thật. Tôi suy xét một lúc để tìm ra cách diễn đạt phù hợp, nhằm không khiến Anna bất ngờ. Nhưng mà suy đi tính lại, có lẽ nên để cô ấy tự nhận ra thì sẽ tự nhiên hơn. Tôi cũng có thể tranh thủ thu thập thêm thông tin.
"Vậy... cha ta. Ngài Công tước ấy." tôi ngập ngừng, diễn tả sự khó khăn cố nhớ lại mọi thứ, "ông ấy là người như thế nào? Rồi còn mẹ, hay anh chị em của ta. Họ là người như thế nào?"
Anna tròn mắt nhìn tôi, như thể cô đang không tin được những gì tai vừa nghe được. Cô ấy có vẻ như đã hiểu được vấn đề. Giọng cô run rẩy "Tiểu... tiểu thư? Người đang nói gì vậy ạ? Ngài Công tước... người không nhớ mặt cha mình sao?"
Tôi không đáp lại ngay, chỉ nhìn Anna với ánh mắt trống rỗng, như thể đang nhìn vào sự trống trơ trong ký ức. Rồi tôi tiếp tục mồi thêm vài câu hỏi nữa. "Chúng ta... đang ở đâu vậy, Anna? Tên của nơi này là gì? Và... năm nay là năm bao nhiêu?"
Những câu hỏi này có lẽ đã là giọt nước tràn ly. Anna lùi lại một bước, hai tay ôm lấy miệng, đôi mắt mở to đầy kinh hoàng và không thể tin nổi. Sự nghi ngờ đã hoàn toàn trở thành sự chắc chắn.
"Tiểu thư Eleanor..." Anna lắp bắp. "Người... người thực sự không nhớ gì cả sao? Không chỉ chuyện xảy ra tuần trước... mà là... tất cả mọi thứ?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hốt hoảng của Anna, không còn cố gắng diễn xuất sự bối rối nữa. Vẻ mặt tôi trở nên bình tĩnh, có lẽ là quá bình tĩnh so với tình huống hiện tại. "Phải." tôi đáp ngắn gọn. "Ta không nhớ bất cứ điều gì cả. Mọi thứ trong đầu ta bây giờ hoàn toàn trống rỗng."
"Ôi Thánh Thần! Sao... sao lại có thể như vậy được?" Anna vội vàng nói. "Chúng ta phải báo cho bác sĩ Marcus ngay! Ông ấy chỉ vừa mới rời đi thôi."
Khi Anna vừa định quay ra đuổi theo vị bác sĩ, tôi đã lập tức phản ứng một cách mạnh mẽ. "Không, Anna. Tuyệt đối không được nói cho ai khác biết chuyện này, kể cả Marcus."
Anna ngạc nhiên nhìn tôi. "Nhưng tại sao ạ, tiểu thư? Đây là chuyện nghiêm trọng! Người cần được chữa trị!"
"Ta hiểu." tôi đáp, giọng trầm xuống. "Ta dù chẳng nhớ gì thì cũng có thể tự suy luận ra được tình hình. Ta bị phát hiện bất tỉnh trong phòng nghiên cứu ma thuật bỏ hoang, trong khi vừa mới thực hiện một loại ma thuật nào đó. Có phải là ngài Công tước đã nghiêm cấm ta nghiên cứu ma thuật, nhưng ta đã phớt lờ không? Và còn chuyện ông ấy sẵn sàng rời bỏ vị trí vì lo lắng cho ta. Có phải ông ấy rất quan tâm đến ta không? Vậy nếu chuyện ta bị mất trí nhớ lộ ra, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì sẽ xảy ra không? Với ta, và cả với người hầu gái thân tín nhất của ta là ngươi." Tôi tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh và ra lệnh. "Thế cho nên hiện tại, ngươi phải giữ kín chuyện này. Ít nhất là cho đến khi ta nắm bắt được lại tình hình và quyết định được ai mới là người ta có thể tiết lộ."
Anna nhìn tôi rồi bỗng không kìm được mà khóc nức nở. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô ấy. "Tiểu thư... Người dù mất trí nhớ mà vẫn quan tâm đến kẻ tôi tớ như nô tỳ. "Tiểu thư... nô tỳ... nô tỳ xin lỗi..." Anna nấc nghẹn, giọng đầy áy náy. "Nô tỳ thật vô dụng... Suy nghĩ cũng không thấu đáo. Nô tỳ không biết phải làm gì bây giờ..."
Tôi nhìn Anna đang khóc nức nở thì bất chợt lại nhớ về Charlotte. Charlotte chưa bao giờ khóc cả, tuy nhiên chị ấy cũng có lắm khi yếu lòng. Những lúc như vậy, chị ấy vẫn yêu cầu tôi làm một điều. Tôi có lẽ cũng nên bắt chước chị ấy nhỉ. Nghĩ rồi, tôi khẽ vẫy tay, ra hiệu cho Anna lại gần.
Anna ngập ngừng bước tới, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ, không hiểu tôi định làm gì. Khi cô ấy đến đủ gần, tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy ngồi xuống mép giường rồi vòng tay ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô ấy. Cử chỉ này hoàn toàn bất ngờ đối với Anna. Cô ấy cứng người lại trong giây lát, sự ngạc nhiên và hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi đoán vì mối quan hệ chủ tớ nghiêm ngặt giữa chúng tôi nên Anna rõ ràng không thể nào chấp nhận cái ôm đột ngột này. Cơ thể cô ấy cứng đờ trong vòng tay tôi. Cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng lan tỏa từ Anna, sự bối rối và có lẽ cả một chút sợ hãi trong từng thớ cơ của cô ấy, tôi chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng cô ấy vài cái trấn an, cố gắng truyền đi một chút hơi ấm giả tạo. Giọng nói của tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Đừng lo lắng quá, Anna à. Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, tin tôi đi."
Sau một hồi lâu như vậy, tiếng khóc của Anna cuối cùng cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Dù cơ thể của cô đã thả lỏng hơn đôi chút, tôi vẫn cảm nhận được sự căng cứng nơi bờ vai, như thể nỗi sợ vẫn chưa biến mất. Tôi nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay. Ánh mắt của cô còn đỏ hoe, còn bối rối và hoang mang, nhưng xem chừng đã đủ tỉnh táo để giải đáp một vài khúc mắc của tôi.
"Anna." Giọng tôi vang lên đều đều. "Hiện tại, tình thế khá cấp bách, và ta cần ngươi giúp đỡ." Tôi dừng lại một chút, để lời nói của mình thấm vào tâm trí cô. "Ta cần một vài thông tin cơ bản để có thể hình dung được tình hình và tính toán những bước đi tiếp theo một cách hợp lý. Hãy cho ta biết, bắt đầu từ những điều căn bản nhất. Nơi này chính xác là đâu, và ta là ai?"
Anna hít một hơi thật sâu. Lồng ngực cô phập phồng một cách rõ rệt. Bàn tay run run của cô ấy vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má. Ánh mắt nhìn tôi. Cô ấy khẽ cúi đầu. "Vâng, thưa tiểu thư, người cứ việc hỏi. Trong khả năng hiểu biết của mình, thần sẽ cố gắng trả lời tất cả." Giọng nói của Anna, ban đầu còn hơi nghẹn ngào và run rẩy, giờ đây đã trở nên chậm rãi, rõ ràng và có phần đều đều. "Đầu tiên, nơi chúng ta đang ở là Đế Quốc Aurelius. Đây là một quốc gia vô cùng rộng lớn và hùng mạnh, có tầm ảnh hưởng bao trùm khắp khu vực trung tâm và phía đông của lục địa Aerthos." Cô ấy dừng một chút, như để tôi thẩm thấu thông tin quan trọng này. "Còn về thân phận của người, thưa tiểu thư, người chính là Cobley Eleanor, người con gái duy nhất, người thừa kế Công tước Cobley Marius, một trong những quý tộc quyền lực và được kính trọng nhất Đế Quốc. Gia tộc Cobley nắm giữ những vùng đất trù phú ở phía Nam và có tiếng nói rất lớn trong Hội đồng Quý tộc."
Đế Quốc Aurelius? Cho dù đã nằm lòng mọi thứ về kẻ thù, cái tên này hoàn toàn xa lạ với tôi. Tuy nhiên, lục địa Aerthos... cái tên này lại quá quen thuộc. Vì đó là cách mà bọn chúng gọi tên lục địa Bắc Mỹ của Trái Đất. Nếu Anna nói Đế Quốc này nằm ở phía trung tâm và phía đông, vậy rất có thể tôi đang ở khu vực tương ứng với nơi từng là tiểu bang New York hoặc các vùng lân cận Bờ Đông nước Mỹ.
Chết tiệt thật! Tôi rủa thầm trong bụng. Hơn năm trăm năm... Chỉ mới hơn năm trăm năm thôi mà. Lần cuối cùng tôi đặt chân đến vùng đất này, nó chỉ là một dải đất ven biển với rừng rậm bao phủ ngút ngàn. Phải kỳ công lắm, mới có thể xóa sạch được dấu tích của nền văn minh cũ, để khôi phục mọi thứ trở về như vốn dĩ. Vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bọn chúng đã xây dựng cả một đế chế ngay tại đây. Nếu với đà bành trướng này, chẳng mấy chốc, bọn chúng sẽ mở rộng lãnh thổ đến sát lãnh nguyên băng giá của Alaska và Bắc Canada. Đó là nơi đặt các cơ sở nghiên cứu và những tiền đồn chiến lược cực kỳ quan trọng của chúng tôi. Vẫn còn phải năm trăm năm nữa, chiến dịch tiếp theo mới được khởi động. Tôi e rằng sẽ không kịp mất. Tôi phải làm điều gì đó để ngăn cản bọn chúng.
"Vậy còn mẹ ta?" Tôi hỏi tiếp. "Bà ấy là người như thế nào?"
Ánh mắt Anna thoáng chùng xuống. Cô ấy khẽ thở dài trước khi đáp lời. "Mẫu thân của người... đã không may qua đời trong một vụ tai nạn ma thuật thảm khốc khi người còn rất, rất nhỏ, thưa tiểu thư. Đó là một mất mát quá lớn đối với ngài Công tước." Anna ngừng lại một chút, dường như để lấy lại bình tĩnh. "Chính vì biến cố đau lòng đó mà ngài Công tước luôn phản đối kịch liệt việc tiểu thư nghiên cứu và theo đuổi ngành ma thuật học. Ngài ấy sợ lịch sử sẽ lặp lại, sợ sẽ mất đi người thân yêu một lần nữa. Điều này thật trớ trêu, bởi vì tiểu thư, người thực sự là một thiên tài ma thuật xuất chúng, loại tài năng mà có lẽ cả trăm năm mới xuất hiện một lần trong gia tộc chúng ta."
Câu chuyện này sao mà nghe quen thuộc đến lạ lùng, cứ như thể nó là quy luật cuộc sống ấy. Mô-típ về một vị tiểu thư tài năng thiên bẩm, đặc biệt là trong lĩnh vực bị gia đình cấm cản, rồi bị chính người thân của mình o ép, định hướng đi theo con đường mà họ không hề mong muốn. Thường là một cuộc hôn nhân chính trị hoặc một vai trò trang trí vô nghĩa nào đó. Thật nực cười. Chỉ riêng việc đối phó với ông ngoại độc đoán của Charlotte trước kia cũng đã khiến tôi phải hao tâm tổn sức, phải vắt óc suy nghĩ cách giả vờ phản kháng một cách thuyết phục mà không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng. Giờ đây, có vẻ như tôi lại phải lặp lại màn kịch tương tự với người cha mang danh Công tước này của Eleanor. Song, dù không muốn thừa nhận thì có lẽ tôi lại khá thích hợp để diễn vai này. Kinh nghiệm đối phó với những kẻ gia trưởng cứng đầu tôi cũng có thừa. Đặc biệt là khi tôi hoàn toàn chẳng có chút tình cảm ông cháu hay cha con thực sự nào với đám người quý tộc máu lạnh, vô cảm này.
"Ta hiểu rồi. Cảm ơn ngươi đã cho ta biết." tôi đáp, giọng đều đều. "Vậy thì câu hỏi tiếp theo mà ta muốn hỏi là về..." Cứ như thế, tôi tiếp tục cuộc thẩm vấn trá hình với Anna, tỉ mỉ hỏi về mọi thứ mà tôi cảm thấy cần thiết để xây dựng lại bức tranh về cuộc đời của Eleanor. Từ những thói quen nhỏ nhặt nhất, những món ăn yêu thích, những người hầu thân cận khác, cho đến các mối quan hệ phức tạp trong giới quý tộc, tình hình chính trị hiện tại của Công quốc, và dĩ nhiên, chi tiết hơn về người cha Công tước. Việc này rõ ràng tốn thời gian và công sức hơn hẳn so với việc tôi đột nhiên có được toàn bộ ký ức của Charlotte chỉ sau một đêm. Nhưng tình thế bắt buộc, tôi cũng đành phải chấp nhận và kiên nhẫn thực hiện từng bước một.
Thời gian trôi đi nhanh như một cái chớp mắt. Cuộc nói chuyện của chúng tôi bắt đầu từ lúc mặt trời còn đứng vững trên đỉnh đầu, cho đến khi ánh hoàng hôn màu cam đỏ dần buông xuống, và cuối cùng là màn đêm đặc quánh bao trùm lấy không gian bên ngoài cửa sổ. Thậm chí, tôi và Anna còn vừa dùng bữa tối được mang đến phòng, vừa tiếp tục cuộc trò chuyện không dứt. Anna, đã kể cho tôi nghe gần như là cả cuốn biên niên sử về cuộc đời của Eleanor. Tất cả các cột mốc quan trọng từ thời thơ ấu đến hiện tại, tất cả những mối quan hệ bạn bè, kẻ thù, những người ngưỡng mộ và những kẻ ganh ghét, những thành tựu và cả những thất bại nhỏ, tôi đều đã cố gắng ghi nhớ và nắm rõ trong lòng bàn tay. Bức tranh về Eleanor đang dần trở nên hoàn chỉnh hơn trong tâm trí tôi.
"Cảm ơn ngươi rất nhiều, Anna," tôi nói khi cuộc trò chuyện cuối cùng cũng tạm dừng, giọng chân thành hơn một chút. "Nhờ có ngươi mà ta đã định hình được mọi thứ rồi. Từ giờ có lẽ sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra nữa đâu."
Anna mỉm cười nhẹ nhõm. "Đó là bổn phận của nô tỳ, thưa tiểu thư. Nô tỳ rất vui vì đã có thể giúp ích được cho người."
Vì phải dành hàng giờ để giải đáp những câu hỏi của tôi, Anna có vẻ đã thấm mệt. Tôi quyết định tạm dừng cuộc trò chuyện tại đây. Tôi nói. "Được rồi, bây giờ thì ta cần nghỉ ngơi một chút. Đầu óc ta cần thời gian để sắp xếp lại tất cả."
"Vâng, thưa tiểu thư," Anna cung kính cúi đầu. "Nô tỳ sẽ luôn sẵn sàng chờ lệnh của người. Xin chúc tiểu thư ngủ ngon." Cô ấy lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Tôi nằm xuống chiếc giường rộng lớn xa hoa. Vậy đây là đêm đầu tiên mà tôi thực sự trải qua trong cơ thể của Eleanor. Cảm giác xa lạ nhưng cũng có chút gì đó quen thuộc một cách kỳ lạ. Nó khiến tôi bất giác nhớ về đêm đầu tiên khi tôi tỉnh dậy trong cơ thể của Charlotte. Lúc ấy, tôi đã hoàn toàn không thể nào chợp mắt nổi dù chỉ một giây. Trong đầu là một mớ hỗn độn những khúc mắc không lời giải đáp, những suy tư vô định về quá khứ, hiện tại và tương lai mờ mịt. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Dù cũng có vô vàn thử thách phía trước, nhưng tôi biết mình có một mục tiêu rõ ràng cần phải hoàn thành. Chỉ cần có mục tiêu đó thôi, dù nó có khó khăn đến đâu, cũng đã đủ để mang lại cho tôi một sự bình yên nhất định, đủ để tôi có thể nhắm mắt lại và chìm vào một giấc ngủ sâu, nạp lại năng lượng.
Rồi ngày mai, cuộc săn của tôi sẽ chính thức bắt đầu.
Phần 3
Miyazaki... À không. Tôi hiện tại không còn là Charlotte nữa. Lại một lần nữa nào.
Cobley Eleanor
Lôi Nhật, tuần thứ 3, tháng Sương Giá, Năm Eldrin thứ 7.
(Chú thích từ tác giả): Lịch được sử dụng trong tiểu thuyết là một sáng tạo riêng của tác giả. Nó có nét giống với dương lịch. Một năm có 365 hoặc 366 ngày và 12 tháng. Một tháng có 3 tuần. Một tuần có 10 ngày. Ngoài ra thì vào đầu năm sẽ có 5 ngày lễ không thuộc bất kì tháng nào.
Lại là cảm giác này, cái cảm giác lười biếng lan tỏa khắp tứ chi vào buổi sáng sớm, khiến con người ta không muốn nhấc chân ra khỏi giường. Tôi cảm tưởng như cơ thể của Eleanor và Charlotte cùng chia sẻ chung một nhịp điệu. Một sự ung dung thư thái mà người kỷ luật thép như tôi không bao giờ muốn thích ứng. Với tôi, việc bị đánh thức bởi ánh nắng chiếu qua khe cửa là một điều xa xỉ không cần thiết. Dù một phần trong tôi vẫn muốn nuông chiều sự uể oải dễ chịu mà cơ thể Eleanor mang lại, lý trí lạnh lùng đã chiến thắng. Tôi gạt phắt cảm giác lười biếng ấy sang một bên, dứt khoát đặt chân xuống sàn nhà mát lạnh.
Tôi nhận thức rõ để tiếp tục sống trong cơ thể này, tôi cần phải học cách để trở thành Cobley Eleanor, một vị tiểu thư quý tộc sinh ra đã ngậm thìa vàng, người được nuông chiều đến mức hoàn toàn mất đi khả năng tự lập. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải cải tiến một chút để trở thành phiên bản Eleanor phù hợp với nhiệm vụ.
Cơ thể thì uể oải, còn bụng thì không hề cảm thấy đói cồn cào. Vậy có nghĩa là bình thường, Eleanor còn phải ngủ thêm một khoảng đáng kể, trước khi được người hầu đánh thức. Tôi sẽ không bình phẩm thói quen sinh hoạt đó là tốt hay xấu. Trước mắt thì tôi cứ tận dụng khoảng thời gian thừa này để vận động, tiện thì kiểm tra xem giới hạn của cơ thể này là ở đâu.
Giống như đã từng làm với cơ thể của Charlotte, tôi bắt đầu với những động tác duỗi cơ đơn giản, những bài tập mà bất kỳ người mới bắt đầu nào cũng có thể thực hiện. Tôi vừa làm nóng cơ thể, vừa cảm nhận phản hồi từ những thớ cơ, khớp xương của Eleanor. Cơ thể này tuy mềm mại và ít cơ bắp, nhưng cũng không đến nỗi quá yếu ớt. Tôi vẫn cảm nhận được sự dẻo dai tiềm ẩn đâu đó. Sau khoảng nửa giờ vận động nhẹ, khi mà một lớp mồ hôi mỏng đã lấm tấm trên trán, tôi quyết định dừng lại.
Tôi quay trở lại chiếc giường lớn, chỉnh lại váy ngủ cho ngay ngắn rồi với tay kéo sợi dây chuông đỏ đặt cạnh đầu giường. Tiếng chuông nhỏ vang lên. Tiếng chuông vừa dứt không lâu, cánh cửa gỗ nặng nề khẽ mở và Anna bước vào. Thấy tôi đã ngồi thẳng trên giường, đôi mắt cô ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ bối rối.
"Tiểu thư! Người... người đã dậy rồi ạ?" Anna hơi cúi đầu, giọng có chút gấp gáp. "Thần... thần xin lỗi, thần vẫn chưa kịp chuẩn bị nước ấm để người rửa mặt. Thần sẽ đi làm ngay!" Cô ấy vội vàng xoay người, định lao ra ngoài.
"Khoan đã, Anna," tôi gọi giật cô lại.
Anna khựng lại, quay người nhìn tôi, vẻ mặt chờ đợi.
"Ngoài ngươi ra," tôi hỏi, cố giữ giọng bình thản, "thường thì có những ai khác phụ giúp ta vào buổi sáng không?"
Anna chớp mắt, rồi đáp ngay: "Dạ thưa tiểu thư, thường thì sẽ có thêm hai người nữa ạ, là Clara và Sophie. Ba chúng thần sẽ cùng nhau giúp người chuẩn bị cho buổi sáng."
Nói rồi, một tia hiểu ý chợt lóe lên trong mắt Anna. Cô ấy hơi ngẩng đầu, nhìn tôi với một sự thông cảm và có phần khâm phục. "Tiểu thư... người muốn biết tên của họ để... để tiện xưng hô và tránh bị nghi ngờ phải không ạ?" Giọng cô ấy nhỏ lại, nhưng đầy sự chắc chắn. Xem ra, Anna cũng không đến nỗi chậm chạp.
Tôi khẽ gật đầu. "Đúng vậy. Phiền ngươi gọi họ vào đây. Ngươi không cần giới thiệu lại bọn họ với ta đâu. Chỉ cần gọi tên từng người là đủ để ta hiểu rồi."
Anna nhanh chóng lui ra. Một lát sau, cô quay lại cùng hai người hầu gái khác. Cả hai đều trẻ, có lẽ trạc tuổi Anna hoặc trẻ hơn một chút, và đều mang vẻ mặt có chút lo lắng xen lẫn tò mò khi nhìn thấy tôi.
Quy trình buổi sáng của một tiểu thư quý tộc bắt đầu. Anna là người chỉ đạo chính, trong khi Clara và Sophie thực hiện các công việc. Đầu tiên, Clara mang đến một chiếc chậu sứ lớn, bên trong đựng nước ấm thoang thoảng mùi hương thảo mộc dễ chịu. Cô ấy nhúng một chiếc khăn lụa mềm mại vào nước, vắt nhẹ rồi cẩn thận lau mặt cho tôi. Hơi ấm và mùi hương thanh dịu của hoa oải hương và cúc lan tỏa. Cảm giác này hệt như khi tôi đi Spa cùng những đồng nghiệp nữ trong công ty.
Tiếp theo, đến lượt Sophie đảm nhận việc vệ sinh răng miệng. Cô ấy cầm một chiếc que nhỏ bằng bạc, đầu que được quấn một lớp bông gòn trắng muốt. Sophie nhúng đầu bông vào một dung dịch trong suốt đựng trong chiếc lọ nhỏ bằng pha lê. Khi cô ấy nhẹ nhàng đưa chiếc que vào miệng tôi, chà xát lên răng và nướu, tôi cảm nhận được vị ngọt thanh và mùi thơm bạc hà. Khá là... nguyên sơ, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Thế này có lẽ là đã tốt hơn so với mặt bằng chung rồi nhỉ.
Trong khi đó, Anna đã ra hiệu cho vài người hầu khác mà tôi không biết tên, họ nhanh chóng và lặng lẽ mang vào phòng một chiếc bồn tắm bằng gỗ sồi được chạm khắc hoa văn tinh xảo, kích thước không quá lớn nhưng đủ để một người ngâm mình thoải mái. Hơi nước ấm nóng bốc lên từ bồn, mang theo mùi hương nồng nàn của tinh dầu hoa hồng. Clara và Sophie bắt đầu giúp tôi cởi bỏ chiếc váy ngủ lụa mỏng.
Sau khi ngâm mình trong làn nước ấm áp, quy trình 'làm đẹp' vẫn chưa kết thúc. Mái tóc dài màu hạt dẻ của Eleanor được Clara và Sophie tỉ mỉ gội rửa bằng một loại xà phòng thảo mộc có mùi hương dịu nhẹ, rồi xả lại bằng nước ấm pha chút giấm táo để tăng độ bóng. Tiếp đó là công đoạn sấy khô bằng những chiếc khăn bông mềm mại và chải chuốt cẩn thận. Tôi chỉ ngồi yên, để mặc họ xoay sở với mái tóc của mình, thầm tính toán lượng thời gian khổng lồ đã trôi qua chỉ cho những việc cỏn con này.
Rồi đến trang điểm. Anna lấy ra một hộp gỗ nhỏ chứa đủ loại phấn sáp, son màu làm từ nguyên liệu tự nhiên. Một lớp phấn mỏng được phủ nhẹ lên mặt, một chút màu hồng phớt lên má và môi. Tất cả đều rất nhẹ nhàng, nhằm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên hơn là tạo ra một diện mạo khác biệt. Cuối cùng là chọn lựa và mặc y phục. Hàng loạt bộ váy áo được mang ra, từ lụa là gấm vóc đến những chất liệu mềm mại, bay bổng. Sau một hồi cân nhắc, Anna chọn cho tôi một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, kiểu dáng đơn giản nhưng thanh lịch, tôn lên làn da trắng và mái tóc hạt dẻ. Việc mặc nó cũng cần đến ba người xúm vào, thắt dây, chỉnh nếp.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, Anna ra hiệu, và Clara cùng Sophie nhẹ nhàng xoay một chiếc gương lớn có khung bạc chạm khắc cầu kỳ lại phía tôi. Lần đầu tiên, tôi thực sự được chiêm ngưỡng dung mạo của Cobley Eleanor một cách trọn vẹn.
Người con gái trong gương sở hữu một vẻ đẹp thanh tú, có phần mong manh. Đôi mắt to tròn màu xanh lam, trong veo như mặt hồ mùa thu, hàng mi dài cong vút. Sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, tạo cảm giác vừa ngây thơ lại vừa có chút gì đó bướng bỉnh tiềm ẩn. Làn da trắng sứ, mịn màng không tì vết. Mái tóc màu hạt dẻ gợn sóng nhẹ nhàng xõa xuống bờ vai thon thả. So với vẻ sắc sảo, lạnh lùng của tôi khi còn là Rei, hay nét trí tuệ, đôi khi có phần u buồn của Charlotte, thì Eleanor mang một vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng hơn hẳn, một vẻ đẹp của tiểu thư khuê các được bao bọc kỹ lưỡng. Đây quả là một dung mạo có sức hút, một công cụ tốt có thể lợi dụng.
Toàn bộ quá trình này, từ lúc tôi bước chân ra khỏi giường cho đến khi hoàn toàn 'sẵn sàng', chắc chắn đã ngốn không dưới hai tiếng đồng hồ. Một sự rườm rà quá mức cần thiết. Nếu là tôi của trước kia, tất cả những việc này có thể hoàn thành trong vòng chưa đầy ba mươi phút, thậm chí còn hiệu quả hơn. Tôi cần phải tìm một lý do hợp lý nào đó để có thể tự mình thực hiện những công đoạn vệ sinh cá nhân này trong tương lai.
Khi Clara, Sophie và những người hầu phụ giúp khác đã hoàn tất nhiệm vụ và cúi chào lui ra, chỉ còn lại tôi và Anna trong phòng. Không gian trở nên yên tĩnh hơn hẳn.
Anna tiến lại gần, giọng nhẹ nhàng: "Thưa tiểu thư, lịch trình hôm nay của người hoàn toàn trống. Ngài Công tước dặn người cứ thong thả nghỉ ngơi, dưỡng bệnh cho thật tốt." Cô ấy ngừng một chút, rồi nói tiếp. "Tuy nhiên, khoảng ba mươi phút nữa, xin mời tiểu thư xuống phòng ăn dùng bữa sáng cùng ngài Công tước. Ngài ấy... muốn được nhìn thấy người."
"Cha ta..." tôi lẩm bẩm, cố gắng hình dung ra khuôn mặt của người đàn ông quyền lực này dựa trên những gì Anna đã kể, và cả hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. "Khi gặp ông ấy, ta có cần đặc biệt chú ý điều gì không, Anna?"
Anna suy nghĩ một lát rồi đáp, giọng có chút dè dặt: "Thưa tiểu thư, ngài Công tước có lẽ vẫn còn phiền lòng về chuyện người tự ý vào phòng nghiên cứu. Nếu... nếu tiểu thư có thể tỏ ra một chút hối lỗi, có lẽ... có lẽ sẽ làm ngài ấy hài lòng hơn ạ."
"Hối lỗi?" Tôi nhướng một bên mày. "Nếu là ta của thường ngày, ta cũng sẽ tỏ ra hối lỗi trong tình huống này sao, Anna?"
Anna có vẻ hơi giật mình trước câu hỏi trực diện của tôi. Cô ấy ấp úng, hai tay xoắn nhẹ vào nhau. "Dạ... thưa tiểu thư... người... người bình thường có phần... cứng đầu ạ." Thấy vẻ mặt không đổi của tôi, cô vội vàng nói thêm. "Đó... đó không phải là ý của thần muốn xúc phạm người đâu ạ! Chỉ là... chính ngài Công tước cũng thường nói như vậy."
Một lời bào chữa có phần vụng về, và nó cũng ngầm xác nhận rằng Anna, dù trung thành với Eleanor, cũng có phần nào đó nghiêng về phía Công tước, hoặc ít nhất là chịu ảnh hưởng từ quan điểm của ông ta. Tôi không muốn làm khó cô ấy thêm. Việc phân tích lòng trung thành của đám người hầu này sẽ là một quá trình dài.
"Ta hiểu rồi," tôi nói, chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng. "Vậy, Anna, nếu dùng một thang điểm, từ 0 là hoàn toàn xa lạ như người dưng, đến 10 là cực kỳ thân thiết, gắn bó không rời, thì mối quan hệ giữa ta và... cha ta, ngài Công tước, đang ở mức nào?"
Câu hỏi này dường như còn khiến Anna khó xử hơn cả câu trước. Cô ấy cúi gằm mặt, giọng lí nhí, gần như không nghe rõ: "Thưa tiểu thư... có lẽ... có lẽ là... dưới mức 0 ạ."
Tôi đã nghĩ rằng mức 3 hay 4 của Charlotte với ông ngoại của chị là đã tệ lắm rồi. Nhưng mà dưới mức 0 ư. Thú vị thật. Một mối quan hệ còn tệ hơn cả người dưng.
Thấy tôi im lặng, Anna ngẩng đầu lên, vội vàng nói thêm, như thể sợ tôi hiểu lầm. "Nhưng... nhưng thưa tiểu thư, ngài Công tước thực chất rất quan tâm đến người! Chỉ là... chỉ là ngài ấy không giỏi bộc lộ tình cảm ra bên ngoài thôi. Những ngày người hôn mê, ngài ấy gần như không rời khỏi giường bệnh của người." Ánh mắt Anna trở nên tha thiết. "Thần... thần mong rằng, nhân cơ hội này, khi người... có chút thay đổi, người có thể thử tiếp cận ngài ấy theo một cách mềm dẻo hơn. Biết đâu... biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi."
Không cần Anna phải giải thích thì tôi cũng còn lạ gì cái kiểu quan tâm độc hại đó chứ. Cái kiểu quan tâm mà chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, cho rằng bản thân cảm thấy tốt thì đối phương chắc chắn cũng sẽ cảm thấy tốt.
Tôi khẽ mỉm cười, một nụ cười mà tôi hy vọng trông có vẻ vừa đủ ngây thơ và có chút cam chịu. "Ta hiểu ý của ngươi, Anna. Ta chỉ hỏi để biết cách ứng xử sao cho tự nhiên nhất thôi." Tôi dừng lại một chút, nhìn vào đôi mắt vẫn còn chút lo lắng của cô ấy. "Dù sao thì, ta cũng đâu muốn có thêm bất kỳ điều gì bất lợi xảy ra với bản thân mình, nhất là sau khi... ta đã làm trái ý của ngài Công tước như vậy."
Phải. Trước mắt là tránh những rắc rối không cần thiết. Nhưng sau đó là dần tìm cách lợi dụng được vị thế của ngài Công tước cho kế hoạch của tôi. Và để làm được như vậy thì tôi cần cải thiện mối quan hệ này lên ít nhất là mức 5 hay 6 gì đó. Để mọi thứ diễn tiến một cách tự nhiên và không gây sự nghi ngờ, tôi phải khéo léo tỏ ra bản thân đang dần thay đổi theo hướng 'tích cực'. Chứ không phải đùng một phát thay đổi cả tính lẫn nết chỉ sau một cơn mê, mặc dù nghe cũng khá hợp lý. Kế hoạch trước mắt của tôi chỉ có như vậy. Nếu thành công, tôi có thể chiếm được lòng tin của vị Công tước này. Ông ta sẽ trở thành một lá chắn và một hậu phương vững chắc. Từ đó mà hành động của tôi có thể tự do hơn.
Nghĩ rồi, tôi sốc lại tinh thần, sẵn sàng cho cuộc chiến đầu tiên của mình. Cuộc chiến giữa cha và con gái.


0 Bình luận