• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Quỷ Vương và Hội Săn Linh Hồn

Chương 4 - Chỉ là một đám nhóc con thôi mà.

0 Bình luận - Độ dài: 4,937 từ - Cập nhật:

Chương 4 - Chỉ là một đám nhóc con thôi mà.

Phần 1

Quang Nhật, Tuần đầu tiên, Tháng Sinh Sôi, Năm Eldrin thứ bảy.

Cỗ xe ngựa lăn bánh chậm rãi trên con đường lát đá gồ ghề. Người đánh xe điều khiển ngựa khéo léo, duy trì tốc độ vừa phải để không quá xóc nảy. Qua ô cửa kính trong suốt, tôi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát dọc hai bên đường, mang lối kiến trúc Gothic Âu cổ đặc trưng. Mái vòm nhọn hoắt vươn lên trời cao. Bức tường đá dày cộm, sẫm màu vì thời gian, toát lên vẻ uy nghiêm, cổ kính. Xen kẽ giữa những mảng tường thô ráp là ô cửa sổ kính màu lấp lánh sắc rực rỡ.

Dòng người qua lại góp phần tạo nên bức tranh sống động, gợi nhớ một thời đại đã qua. Đàn ông trong bộ lễ phục cầu kỳ, áo choàng dài đen tuyền, mũ phớt nghiêng nghiêng, tay cầm gậy chống gỗ mun bóng loáng. Phụ nữ trong những chiếc váy dài thướt tha, nhiều lớp vải xếp nếp tạo nên vẻ sang trọng, quý phái. Cảm giác như tôi đang trở về London thế kỷ 16 trong phim ảnh và sách báo.

Anna ngồi đối diện, khẽ vén rèm cửa sổ, miệng không ngừng giới thiệu những cửa hàng sang trọng hai bên đường: "Thưa tiểu thư, kia là tiệm vải lụa 'Ngàn Sao', nổi tiếng với những loại lụa thượng hạng, đặc biệt là lụa dệt từ tơ tằm ánh trăng cực kỳ quý hiếm. Còn kia là tiệm trang sức 'Ngọc Bích Hoàng Gia', nơi trưng bày những món trang sức đắt giá nhất kinh thành, hầu hết được chế tác từ đá quý nhập khẩu."

Tôi gật đầu, đáp lại bằng những tiếng "ừm" ngắn gọn, ánh mắt vẫn dán chặt vào những con phố tấp nập.

"Thành Aureus thật phồn hoa, thưa tiểu thư!" Anna, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào về nơi mình sinh ra. Cô nhìn tôi như chờ đợi sự đồng tình.

Tôi buột miệng mà nói ra suy nghĩ của mình: "Hoạt động kinh tế ở đây có vẻ rất phát triển. Nhưng thu nhập bình quân đầu người so với các thành phố khác cũng không cao hơn là bao. Chứng tỏ sự phân hóa giàu nghèo rất lớn. Hẳn là đâu đó trong thành phố này vẫn tồn tại những xóm nghèo."

Anna khẽ giật mình, có lẽ không quen với việc tôi hiểu biết những vấn đề này. Cô mỉm cười gượng gạo: "Dạ, thưa tiểu thư. Kinh thành Aureus là trung tâm kinh tế của Đế Quốc, nơi tập trung những thương nhân giàu có và quyền lực nhất. Điều đó cũng dễ hiểu. Tuy nhiên, những chuyện này… có lẽ không phù hợp để nói chuyện xã giao."

Tôi nhướng mày: "Tại sao không phù hợp? Ta là người thừa kế gia tộc Cobley, cũng là hôn thê của Hoàng tử. Những kiến thức này rất bình thường với ta."

Anna vẫn có chút đắn đo: "Nhưng các tiểu thư khác, e là không thể theo kịp, hoặc thậm chí không có khái niệm gì về những vấn đề này."

Tôi nhẹ nhàng nói: "Ta không chủ động bắt chuyện với ai bằng những chủ đề ngoài tầm hiểu biết của họ. Tuy nhiên, ta có thể sẽ bắt chước những kẻ thích tỏ ra sành điệu, hiểu biết. Nhìn thấy một kẻ giây trước còn ba hoa về bản thân, giây sau lại bị bẽ mặt bởi kẻ giống mình, cũng thú vị đấy."

Anna tái mặt, giọng run rẩy: "Tiểu… tiểu thư. Từ khi nào mà người lại… đáng sợ như vậy?"

Dựa theo những gì phân tích ở Eleanor, tôi cứ tưởng cô ấy tuy học rộng tài cao nhưng cũng kiêu kỳ, ngạo mạn, thậm chí tinh ranh, xảo quyệt. Suy cho cùng, cô ấy là tiểu thư của gia tộc quyền quý, được nuông chiều từ bé. Hơn nữa, cô ấy không chịu lép vế trước bất kỳ ai, kể cả cha hay hôn phu. Nhưng xem chừng tôi đã diễn hơi quá. Tôi thở dài nhìn Anna rồi cố gắng làm dịu giọng nói, pha chút ân cần: "Ta chỉ đùa thôi, Anna. Đừng lo lắng. Ta biết cách cư xử sao cho phù hợp."

Anna nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn chút lo lắng, nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ nhõm: "Vâng, thưa tiểu thư. Thần tin tưởng người." Nụ cười của cô ấy khiến tôi an tâm hơn.

Cỗ xe dừng lại trước một cửa hàng sang trọng. Mặt tiền được trang trí bằng đá cẩm thạch trắng và vàng, lấp lánh dưới ánh nắng. Ô cửa sổ kính lớn trưng bày những bộ váy áo lộng lẫy, được thiết kế tinh xảo, tỉ mỉ. Bên trên cửa ra vào là tấm biển vàng khắc tên cửa hàng: "Maison de la Mode". Tên cửa hàng được viết bằng phông chữ cổ điển, toát lên vẻ sang trọng, quý phái.

"Thưa tiểu thư, chúng ta đã đến nơi rồi ạ." Anna nói, giọng vui vẻ. "Đây là cửa hàng thời trang nổi tiếng nhất kinh thành, không phải quý tộc nào cũng có thể đặt chân vào. Chỉ những người có địa vị cao, hoặc được giới thiệu đặc biệt mới có thể mua sắm tại đây. Ngài Công tước đã gửi thư, dặn họ chuẩn bị những bộ trang phục đẹp nhất cho người."

Bảo sao quy mô cửa hàng này lại nhỏ hơn so với những cửa hàng sang trọng khác. Vị trí cũng không nổi bật, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ vắng người. Hóa ra là họ chỉ tiếp khách có chọn lọc, tập trung vào chất lượng. Tôi đoán tay nghề của thợ may ở đây chắc phải tầm cỡ thế giới.

Tôi bước xuống xe, chân chạm xuống thảm đỏ được trải sẵn. Anna dìu tôi vào cửa hàng. Bên trong, không gian rộng rãi hơn tôi tưởng, được bài trí sang trọng với ghế sofa bọc nhung đỏ, bàn nhỏ gỗ mun bóng loáng, và thảm Ba Tư dày dặn, họa tiết tinh xảo. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những bộ váy áo được trưng bày trên ma-nơ-canh gỗ, tạo nên không gian đẳng cấp và ấm cúng. Hương thơm tinh dầu thoang thoảng, tạo cảm giác thư thái, dễ chịu.

Một người đàn ông trung niên với bộ vest đen lịch sự đã nhanh chóng tiến lại gần và cúi đầu chào: "Kính chào tiểu thư Cobley. Hân hạnh được đón tiếp người. Tôi là Pierre, chủ cửa hàng. Hôm qua Công tước Marius đã gửi thư dặn tôi chuẩn bị những bộ trang phục tốt nhất. Xin mời tiểu thư đi theo tôi."

Pierre dẫn tôi và Anna đến một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn những bộ váy áo. Hầu hết là váy dạ hội lộng lẫy, đính đá quý lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cũng có vài bộ váy dạo phố trông thanh lịch. Tất cả đều được thiết kế tinh xảo, tỉ mỉ, thể hiện sự đẳng cấp và sang trọng.

Tôi nhìn những bộ trang phục, trong lòng không khỏi bất ngờ. Số lượng này dư sức lấp đầy tủ quần áo vốn đã rất lớn của Eleanor. Giá trị của chúng chắc chắn là con số khổng lồ. Công tước Marius thực sự đã chi rất nhiều tiền cho hình phạt này. Như thể ông ta muốn chắc chắn Eleanor phải là bông hồng lộng lẫy nhất trong mọi buổi giao lưu sắp tới.

Tôi quay sang Anna: "Anna, ngươi hãy chọn giúp ta vài bộ trang phục phù hợp. Ta không rành về thời trang, cũng không biết kiểu dáng nào hợp với mình."

Anna mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Vâng, thưa tiểu thư. Hãy để thần lo. Thần biết tiểu thư hợp với kiểu dáng nào nhất." Cô ấy bắt đầu lựa chọn, tỉ mỉ xem xét từng bộ trang phục, không chỉ nhìn bằng mắt mà còn sờ chất liệu vải.

Trong khi Anna đang bận rộn, tôi lặng lẽ quan sát Pierre. Tôi mỉm cười nhẹ, vừa đủ tự nhiên.

"Ông Pierre," tôi bắt chuyện, "cửa hàng của ông có những loại vải nào đặc biệt không? Ta muốn may vài bộ trang phục theo ý mình."

Pierre hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Với nguồn cung cấp vật liệu dồi dào nhất Đế Quốc, chúng tôi tự tin sẽ luôn làm hài lòng bất kỳ yêu cầu nào của tiểu thư.  Tiểu thư cứ thoải mái nói ra nhu cầu."

Sự tự tin của Pierre giúp tôi đỡ phải suy nghĩ xem yêu cầu của mình có quá đáng không. Tôi nói với giọng thản nhiên: "Ta muốn tìm loại vải có khả năng chống lại ma thuật. Loại có thể hấp thụ hoặc phản xạ năng lượng ma thuật."

Pierre tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu thư… người muốn tìm loại vải đó để làm gì ạ?"  Ông ta có vẻ bối rối.

Tôi mỉm cười, viện lý do: "Mặc dù đám cảnh vệ của Công tước đã cố gắng không làm phiền đến việc mua sắm của ta, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn rất khó chịu. Ta muốn có chút riêng tư, nên có lẽ ta nên bắt đầu bằng việc tự bảo vệ bản thân…" Tôi lấp lửng, để Pierre tự hiểu. Tôi muốn xem ông ta phản ứng thế nào.

Sau vài giây suy nghĩ, Pierre mỉm cười: "Thưa tiểu thư, tôi hiểu mối quan tâm của người. Quả thực, đối với những người có địa vị và tầm ảnh hưởng như tiểu thư, sự riêng tư và an toàn là rất quan trọng. May mắn thay, chúng tôi có một số loại vải đặc biệt có thể đáp ứng yêu cầu."

Để Anna lại phòng thay đồ cùng nhân viên, Pierre dẫn tôi đến khu vực khác sâu bên trong cửa tiệm. Nơi đây có nhiều kệ tủ, trưng bày đủ loại vật liệu may mặc. Từ cuộn chỉ đủ màu sắc to bằng cánh tay, đến phụ kiện vàng bạc đá quý lấp lánh, và cuộn vải với màu sắc, kết cấu khác nhau. Ông ta cẩn thận mở từng cuộn vải, vừa giới thiệu vừa giải thích đặc tính.

"Đây là 'Lụa Ánh Trăng' nổi tiếng, dệt từ tơ tằm ánh trăng quý hiếm. Loại lụa này khá phổ biến trong giới quý tộc, nên chắc tiểu thư cũng biết đặc tính của nó. Nó không chỉ mềm mại, thoáng mát, mà còn hấp thụ năng lượng ma thuật, tạo thành lớp bảo vệ vô hình, đồng thời tự phục hồi khi bị hư hại nhẹ. Tuy nhiên, khả năng phòng ngự chỉ ở mức trung bình, e là không chống đỡ được ma pháp cao cấp." Ông ta vuốt ve tấm lụa màu bạc óng ánh, ánh mắt đầy tự hào.

Pierre tiếp tục trải tấm vải xanh đậm, ánh kim tuyến như bầu trời đêm đầy sao: "Còn đây là 'Vải Gai Tinh Tú', dệt từ sợi cây Gai tinh tú, chỉ mọc ở vùng nóng ẩm phía Nam. Loại vải này phản xạ năng lượng ma thuật, khiến bùa chú và ma pháp bị bật ngược trở lại. Nó có độ bền cao, chịu va đập mạnh, và chống cháy. Tuy nhiên, kết cấu hơi cứng, không mềm mại như lụa, và không tự phục hồi."

Cuối cùng, Pierre mở cuộn vải đen tuyền hệt màu Vanta Black, không phản chiếu chút ánh sáng nào. "Và đây là 'Nhung Hắc Ám', dệt từ tơ nhện bóng đêm, sinh vật chỉ được nuôi đặc biệt trong môi trường nhân tạo. Loại vải này hấp thụ hoàn toàn năng lượng ma thuật, khiến người mặc vô hình trước ma pháp dò tìm và theo dõi. Tuy nhiên, nó rất hiếm và đắt đỏ, cần được bảo quản đặc biệt, tránh ánh sáng mặt trời trực tiếp."

Tôi chăm chú lắng nghe, ánh mắt lướt qua từng cuộn vải. Những loại vải này quả thực rất đặc biệt. Tuy nhiên, mỗi loại đều có nhược điểm. Vừa phải đẹp, vừa bảo vệ tối đa, chắc ngoài giáp nano thì chẳng có gì khiến tôi hài lòng. Song, vẫn phải nghĩ cách. Mặc dù kế hoạch chi tiết chưa được định hình, thì một bộ giáp kháng phép vẫn rất cần thiết.

"Ông Pierre," tôi nói, giọng suy tư, "tôi muốn đặt may vài bộ trang phục đặc biệt, kết hợp những loại vải này lại. Ông có giấy bút không?"

Pierre nhìn tôi có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy giấy vẽ và bút chì: "Tất nhiên, thưa tiểu thư. Xin mời."

Tôi nhận giấy bút, bắt đầu phác thảo. Vì Eleanor biết vẽ nên tôi không cần che giấu. Những nét vẽ nhanh chóng, dứt khoát hiện ra. Một mẫu váy dạ hội khá chung chung, bên ngoài là Lụa Ánh Trăng, bên trong là Nhung Hắc Ám. Tôi thiết kế thêm lớp Vải Gai Tinh Tú giấu bên trong lớp lụa, ở những vị trí trọng yếu như bụng, ngực và lưng, tạo thành giáp bảo vệ kín đáo.

Tiếp theo, tôi phác thảo bộ váy dạo phố, cũng với sự kết hợp tương tự. Tôi còn thiết kế thêm chiếc mũ rộng vành kết hợp cả ba loại vải, dùng như tấm khiên khi cần.

Tôi vẽ thêm vài bộ, mỗi bộ đều kết hợp ba loại vải, vừa đảm bảo tính thẩm mỹ, vừa tối ưu hóa khả năng phòng ngự. Tôi còn ghi chú cẩn thận về chất liệu, màu sắc, kiểu dáng.

Pierre đứng bên cạnh, chăm chú quan sát, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang thán phục: "Tiểu thư… người thực sự là một thiên tài. Những thiết kế này… thật hoàn hảo. Tôi chưa từng thấy ai kết hợp những loại vải quý hiếm này một cách hài hòa và tinh tế như vậy."

Tôi mỉm cười nhẹ, đặt bút xuống: "Ta chỉ có chút ý tưởng thôi. Ta mừng vì ông không nghĩ ta điên rồ khi kết hợp cả ba loại vải đắt đỏ này vào cùng một bộ trang phục."

Đó là sự thật. Cho dù là cửa hàng chỉ tiếp khách VIP, thì vẫn thật điên rồ khi thiết kế váy áo đắt đỏ một cách không cần thiết như vậy. Vì nếu không phải tôi, con gái Công tước giàu có và quyền lực bậc nhất Đế quốc, thì còn ai mua nổi ngoài Hoàng tộc.

Pierre thừa hiểu, nhưng vẫn cười lớn: "Không hề, thưa tiểu thư. Ngược lại, tôi vô cùng khâm phục tài năng và sự sáng tạo của người. Tôi tin những bộ trang phục này sẽ khiến người trở thành tâm điểm." Ông ta dừng lại, rồi nói thêm, giọng điệu có chút tò mò: "Nhưng cho phép tôi được hỏi, tại sao tiểu thư lại muốn may những chiếc túi nhỏ bên dưới váy và cả bên trong đồ lót nữa? Phải chăng người muốn giấu thứ gì đó?"

Tôi cười trừ, cố gắng giữ nét mặt tự nhiên: "Thứ mà phụ nữ muốn giấu dưới lớp váy áo thì có thể là gì chứ? Chẳng lẽ ông chưa từng nghe đến câu 'bí mật của phái đẹp' sao?" Tôi nháy mắt tinh nghịch, hy vọng câu trả lời đủ xua tan sự nghi ngờ của Pierre.

Pierre bật cười: "Tiểu thư thật hài hước. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đảm bảo những bộ trang phục được may hoàn hảo nhất, đúng theo ý muốn."

Khi tôi quay lại phòng chọn đồ, Anna đã chọn xong vài bộ và vẫn đang tiếp tục. Dám cá là không chỉ mình tôi nghĩ rằng tất cả những bộ ở đây đều không hơn kém nhau, và nếu chọn đại một bộ thì Eleanor vẫn rất đẹp. Tuy nhiên Anna dường như không nghĩ đơn giản như vậy. Nói thật là tôi cũng không biết cô ấy nghĩ gì. Chỉ biết là phải mất hai tiếng rưỡi, bao gồm cả thời gian thử đồ, thì Anna mới hài lòng.

"Ông Pierre," tôi nói sau khi Anna chọn xong, "phiền ông gửi những bộ trang phục này đến dinh thự Công tước Cobley. Còn những thiết kế của tôi, khi nào ông có thể bắt đầu may?"

"Chúng tôi sẽ bắt tay vào may ngay, thưa tiểu thư." Pierre đáp. "Khoảng một tuần nữa sẽ hoàn thành. Chúng tôi sẽ gửi đến dinh thự ngay khi có thể."

"Tốt lắm." tôi tỏ ra hài lòng. "Vậy chúng tôi xin phép."

Tôi và Anna rời khỏi Maison de la Mode, bước ra con phố tấp nập. Ánh nắng chói chang khiến tôi hơi nheo mắt. Tôi đưa tay che nắng, nhìn Anna: "Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu, Anna?"

Anna mỉm cười: "Thưa tiểu thư, chúng ta sẽ đến tiệm trang sức Ngọc Bích Hoàng Gia mà sáng nay thần có giới thiệu. Ngài Công tước cũng đã gửi thư, dặn họ chuẩn bị những món trang sức đẹp nhất cho người."

Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Trang sức sao? Hy vọng sẽ có thứ gì đó thú vị.

Phần 2

Tiệm trang sức Ngọc Bích Hoàng Gia nằm ngay mặt tiền con phố chính, tỏa ra ánh sáng lấp lánh từ những viên đá quý được trưng bày trong tủ kính. Không gian bên trong sang trọng không kém gì Maison de la Mode, với những bức tường được trang trí bằng nhung đỏ và đèn chùm pha lê lộng lẫy. Chủ tiệm, một phụ nữ trung niên quý phái, niềm nở đón tiếp và giới thiệu những bộ trang sức tinh xảo nhất.

Tôi không quá quan tâm đến đá quý hay thiết kế cầu kỳ mà muốn tìm những món đồ thực dụng hơn.  Tuy nhiên, khác với quần áo đa dạng công năng tùy vào môi trường và mục đích sử dụng, trang sức thường chỉ để làm đẹp. Dù vẫn có những loại trang sức hữu dụng với tôi, nhưng tôi cần một cái cớ thuyết phục đám cận vệ của Công tước để vào cửa hàng ma đạo cụ. Vậy nên tôi đành ngồi yên, để Anna lựa chọn trang sức theo gu thẩm mỹ của cô ấy.

Sau khi mua sắm xong, Anna đề nghị đến quảng trường thành phố, nơi có quán trà nổi tiếng với tầm nhìn đẹp. Tôi đồng ý. Quán trà nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, có ban công rộng rãi nhìn ra quảng trường nhộn nhịp. Chúng tôi chọn một bàn gần ban công để ngắm nhìn toàn cảnh. Dòng người qua lại như mắc cửi, tạo nên một bức tranh sống động. Âm thanh rao hàng, cười nói, tiếng nhạc cụ đường phố hòa quyện, tạo nên không khí đặc trưng.

Anna gọi một ấm trà hoa hồng và một đĩa bánh ngọt đặc biệt. Hương trà thơm ngát lan tỏa, hòa quyện cùng mùi bánh ngọt ngào, tạo nên cảm giác thư thái. Chúng tôi vừa nhâm nhi trà bánh, vừa lặng lẽ quan sát dòng người bên dưới.

Tôi đưa một miếng bánh nhỏ lên miệng, chậm rãi thưởng thức. Vị ngọt ngào của kem tươi hòa quyện cùng vị chua nhẹ của dâu tây và độ giòn tan của vỏ bánh, tạo nên hương vị tuyệt hảo. Có lẽ Anna đã đúng, đây chính là loại bánh Eleanor yêu thích. Cơ thể tôi phản ứng và tiết ra những nội tiết tố hạnh phúc, tạo nên cảm giác vui vẻ, thỏa mãn.

Anna mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Tiểu thư thấy bánh ngon không ạ?"

"Rất ngon," tôi đáp, không giấu diếm sự hài lòng. "Cảm ơn ngươi đã giới thiệu món bánh này, Anna."

Anna cười rạng rỡ. "Không có gì đâu ạ. Thần rất vui vì tiểu thư thích nó."

Chúng tôi tiếp tục thưởng thức trà bánh, lặng lẽ quan sát dòng người qua lại trên quảng trường. Ánh nắng chiều vàng nhẹ nhàng chiếu xuống hàng cây xanh tươi, tạo nên khung cảnh yên bình. Bỗng cánh cửa quán bật mở, một nhóm tiểu thư quý tộc ăn mặc lộng lẫy bước vào. Những bộ váy áo bằng lụa là sặc sỡ, đính đầy kim cương lấp lánh, cùng với những chiếc mũ rộng vành điệu đà, thu hút sự chú ý của tôi. Tiếng cười nói rôm rả của họ như chim én ríu rít. Họ chọn một bàn gần chúng tôi, và tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện.

"Các cô đã thấy bộ sưu tập váy mới nhất của Maison de la Mode chưa? Nghe nói tuyệt đẹp đến mức phát ngất." Một tiểu thư tóc vàng óng ả nói, giọng điệu hào hứng pha chút kiêu kỳ, phe phẩy chiếc quạt lông vũ, ánh mắt lấp lánh không kém gì kim cương trên váy áo.

"Hình như cô chưa biết gì. Sáng nay có người thấy xe ngựa của gia tộc Cobley đi vào con ngõ nhỏ phía sau Maison de la Mode. Bộ sưu tập váy đó chắc đã rơi vào tay Eleanor rồi. Chắc chắn cô ta sẽ lại khoe khoang khắp nơi. Lúc nào cũng làm như mình là người duy nhất sở hữu những thứ đẹp đẽ." Một tiểu thư tóc nâu hạt dẻ nói, giọng điệu châm chọc pha lẫn chút ghen tị, nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén liếc về phía cửa ra vào.

"Ha, ta cũng nghĩ vậy. Cô ta lúc nào cũng thích làm màu, gây sự chú ý. Cứ như thể cả thế giới phải xoay quanh cô ta." Một tiểu thư tóc đỏ rực như lửa cười khẩy, giọng the thé, nghịch ngợm chiếc vòng ngọc trai, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Cơ mà nếu vậy thì cô ta đang quay trở lại hoạt động như trước. Không biết cô ta lại đang âm mưu điều gì nữa." Tiểu thư tóc vàng nói, giọng điệu có chút lo lắng.

"Thật sao? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô ta chút nào. Người đâu mà đanh đá khó gần, lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai bảo. Đến cả hôn phu cũng không chịu nổi." Tiểu thư tóc nâu nói, giọng điệu đầy thương cảm.

"Đúng đấy. Kiêu ngạo, ngỗ nghịch, không coi ai ra gì. Nếu không là con gái Công Tước thì làm gì có cửa mà tiếp cận Đại Hoàng tử yêu quý của chúng ta. Ấy thế mà cô ta chẳng nhận ra mình may mắn, lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu, bất mãn." Tiểu thư tóc đỏ nói thêm, giọng điệu đầy phẫn nộ.

"Đúng vậy. Thật không biết điều. Được sinh ra trong gia đình quyền quý, được ngưỡng mộ, vậy mà vẫn không hài lòng." Tiểu thư tóc vàng tán thành, giọng điệu khinh bỉ.

Anna ngồi bên cạnh, sắc mặt trở nên khó coi khi nghe những lời đó. Hai gò má cô ửng đỏ, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Cô nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc. Tôi cảm nhận được sự tức giận của cô ấy, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục thưởng thức bánh ngọt.

Tôi khẽ đặt tay lên tay Anna, ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh bằng một ánh mắt trấn an. "Bình tĩnh nào, Anna. Ta cũng tò mò muốn biết họ sẽ nói gì tiếp theo. Đôi khi nghe lén cũng thú vị lắm chứ."

Tôi khẽ nhấp một ngụm trà, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ. Có vẻ do hôm nay tôi ăn mặc giản dị hơn, cùng với chiếc mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt, nên đám tiểu thư kia không nhận ra tôi chính là Eleanor, người mà họ đang bàn tán. Họ cứ thế buôn chuyện về tôi, nào là kiêu ngạo, ngỗ nghịch, khó gần, nào là không biết điều, không coi ai ra gì.

Thực ra, tôi không hề tức giận hay khó chịu mà còn thấy hơi buồn cười. Những cô tiểu thư này, với tôi, chỉ là một lũ nhóc tì chưa đủ nhận thức, chưa trải qua sóng gió cuộc đời, nên mới thản nhiên phán xét người khác. Quan sát họ nói xấu sau lưng, cảm giác như đang xem một lũ mèo con cắn vào tay mình. Hơi nhột, nhưng cũng khá đáng yêu.

Tôi thầm nghĩ, nếu họ biết người họ đang nói xấu đang ngồi ngay bên cạnh, không biết họ sẽ phản ứng thế nào. Nhưng tôi không định tiết lộ thân phận. Tôi muốn xem họ sẽ còn nói gì nữa, muốn xem bộ mặt thật của những con người 'quý tộc' này. Biết đâu, tôi lại tìm được thông tin hữu ích.

Tôi quay sang Anna, thấy cô ấy vẫn cau mày, vẻ mặt không vui. Tôi lại khẽ vỗ vai cô ấy, nói nhỏ: "Đừng bận tâm đến họ, Anna. Chỉ là một lũ trẻ ranh chưa hiểu chuyện thôi. Chúng ta cứ mặc kệ họ."

Anna nhìn tôi, ánh mắt vẫn còn chút tức giận, nhưng rồi cũng gật đầu nhẹ. Cô ấy hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Vâng, thưa tiểu thư. Nhưng thần vẫn thấy khó chịu khi nghe họ nói xấu người như vậy."

Tôi mỉm cười. "Đừng lo, Anna. Sẽ có lúc họ phải trả giá cho những lời nói của mình."

Cuộc trò chuyện của nhóm tiểu thư vẫn tiếp tục, chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác một cách ồn ào, vô nghĩa. Nào là bộ trang sức kim cương mới của tiểu thư này, nào là bữa tiệc tối qua tại dinh thự công tước nọ, nào là anh chàng quý tộc mới đến. Họ nói xấu người này, khen ngợi tiểu thư kia. Những lời nói ra vào mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cứ như thể thế giới chỉ xoay quanh thú vui phù phiếm của họ.

Tôi khẽ thở dài. Quay sang Anna, tôi nói nhỏ: "Anna, ta nghĩ chúng ta nên về thôi."

Anna nhìn tôi, đôi mắt nâu to tròn vẫn còn chút tức giận. "Nhưng thưa tiểu thư Eleanor, chúng ta cứ thế mà bỏ về sao? Họ đã nói xấu người một cách quá đáng..." Giọng Anna có chút run rẩy vì phẫn uất. Cô siết chặt tay, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế.

Điệu này, nếu tôi không làm gì thì có lẽ Anna sẽ mất ngủ. Tuy nhiên, tôi vẫn không muốn trực tiếp ra mặt. Sau một lúc suy xét, tôi mỉm cười, đặt tay lên tay Anna, nhẹ nhàng xoa dịu. "Bình tĩnh nào, Anna. Ta không cần phải hạ mình xuống ngang hàng với họ. Chúng ta có cách khác để dạy cho họ một bài học." Ánh mắt tôi lóe lên tia tinh quái.

Tôi gọi bồi bàn đến, một chàng trai trẻ với mái tóc đen gọn gàng và bộ đồng phục trắng tinh. Tôi cúi xuống, nói nhỏ vào tai anh ta vài câu. Anh ta gật đầu lia lịa, vẻ mặt hiểu ý, rồi nhanh chóng rời đi. Một lát sau, anh ta quay lại với một chiếc bánh kem vani trắng muốt, tròn trịa, bên trên phủ lớp kem tươi dày mịn. Trên lớp kem trắng tinh, dòng chữ 'Chúc ngon miệng' được viết bằng siro dâu tây đỏ tươi như máu, nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy, trông khá kinh dị. Để thêm phần hoành tráng và rùng rợn, trên bánh còn cắm chi chít nĩa bạc sáng loáng, dính đầy siro dâu tây đỏ quạch, trông như những thanh kiếm nhỏ đẫm máu.

Chiếc bánh được đặt xuống giữa bàn nhóm tiểu thư. Anh ta cúi đầu, nói nhỏ với họ: "Các vị tiểu thư, tiểu thư Cobley Eleanor gửi tặng các vị món bánh này và chúc các vị ngon miệng. Cô ấy cũng đã thanh toán tất cả, bao gồm cả rượu vang và bánh ngọt, và xin phép được về trước."

Nhóm tiểu thư nhìn chiếc bánh với vẻ mặt ngạc nhiên, rồi nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc. Họ không hiểu tại sao Eleanor, người họ vừa nói xấu, lại gửi bánh và thanh toán hóa đơn. Nhưng rồi khi nhận ra ý nghĩa của chiếc bánh, ai nấy đều tái mặt. Khuôn mặt họ trắng bệch, nụ cười tắt ngấm, thay vào đó là vẻ kinh hãi.

Anna, ngồi bên cạnh tôi, chứng kiến cảnh tượng đó, không nhịn được cười. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự ngưỡng mộ. "Tiểu thư, người thật thông minh. Đây đúng là một cách dạy dỗ họ tuyệt vời. E là sau hôm nay, họ sẽ không dám nói xấu người nữa."

"Chỉ là cách mà trẻ con đấu trí với nhau thôi. Chứ người lớn chả ai lại làm thế." Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. "Đi thôi, Anna. Đêm nay có lẽ chúng ta sẽ ngủ ngon hơn." Tôi đứng dậy, khoác áo choàng, và cùng Anna rời khỏi quán, để lại phía sau những tiếng xì xào bàn tán đầy hoang mang và sợ hãi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận