Hồi kí của Bí Ngẫu Pháp S...
Mèo nhỏ chỉ muốn ngủ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi thứ nhất: Vương quốc Sona

Chương 5: Ngây thơ

0 Bình luận - Độ dài: 2,042 từ - Cập nhật:

Thành phố Tinre, 16 giờ chiều.

Trước mặt Merlin là một ngôi nhà cấp 3 phổ thông, bên ngoài có 2 chậu cây Mặt Trăng màu trắng, còn lại trông rất bình thường, không có điểm gì quá đặc sắc.

“Merlin?”

“Hả?”

“Cậu ngại đấy à?”

“Tôi không.”

Merlin bày ra vẻ mặt bình thản, nhưng Issac biết thực chất là cậu đang ra vẻ là bản thân ổn.

“Chắc chứ?”

“Thực ra là… có chút.”

“Hể~”

Bước vào trong, Issac liền gọi lớn:

“Con về rồi.”

Ngay sau đó, trong nhà vang lên vài tiếng lục đục, rồi tiếng bước chân. Cuối cùng, 2 vị mẫu phụ của Issac bước ra.

“Mừng con về. Đây là?” – Người phụ nữ trung niên lên tiếng.

Thấy vậy, Merlin liền nhanh chóng cúi đầu, đoạn trả lời:

“Cháu là Merlin Liszt. Xin lỗi đã làm phiền ạ. À… cháu…”

Thấy Merlin có vẻ lúng túng, Issac mau chóng cắt ngang.

“Con gặp Merlin ở đại lục Nam. Lúc đến Tinre thì nhà trọ hết phòng nên con bảo thằng bé đến đây ở tạm cũng được.”

“Anh…”

Merlin nuốt lời “Anh gọi là là thằng bé!?” lại, cố gắng không để bản thân thể hiện cái tính bốc đồng của mình trước mặt 2 vị phụ huynh của Issac.

Dường như đọc được suy nghĩ của Merlin, Issac quay lại nhìn cậu. Trên mặt anh nở một nụ cười châm chọc.

“Anh chờ đấy…” – Merlin thầm nghĩ.

“Ra thế…” – Người đàn ông trung niên đáp trong khi đang vuốt cằm, tỏ vẻ suy nghĩ.

Sau đó, ông ấy lại lên tiếng:

“Bác là John Mortefi. Còn đây là vợ bác Julia Mortefi.

“Cháu vào nhà đi. Cứ tự nhiên nhé.”

“Cháu cảm ơn.”

Sau khi hai vị phụ huynh đi vào trong nhà, Merlin mới đạp chân Issac một phát.

“Tôi không đau đâu.”

“Tôi biết. Cho bõ tức thôi.”

Issac dẫn Merlin lên lầu, vừa đi vừa nói:

“Vừa hay có một phòng cho khách ở, nhưng mà hơi bụi bặm tí nên sẽ phải dọn dẹp chút đấy.”

“Đã hiểu.”

Anh mở cửa căn phòng ở cuối dãy hành lang tầng 2.

Nhìn vào bên trong, Merlin thấy căn phòng cũng khá đầy đủ: Một chiếc giường, một chiếc bàn, tủ quần áo và giá treo đồ. Như vậy là đã đủ để dùng rồi.

“Cậu cứ tự nhiên nhé. Cần gì gọi tôi.”

“Cảm ơn anh.”

Sau đó, Issac rời đi, để lại Merlin trong căn phòng bụi bặm.

“Để coi…”

Cậu đặt hành lý xuống, sau đó nhìn một lượt quanh phòng. Tuy xung quanh bụi bặm, song cũng không quá đáng kể, ước tính tầm 15 đến 20 phút là có thể dọn dẹp xong căn phòng này.

Cậu không chần chừ lâu, lập tức bắt tay vào việc.

----------------------------------------------------------------------------

Vù vù!

Cơn cuồng phong quét qua khu vực sàn đá rộng lớn, khiến tầm nhìn từ ngoài bị giảm đi đáng kể.

Đúng lúc đó, một tia sét loé lên, theo sau là quả cầu lửa với uy lực khủng khiếp.

Vụ nổ lớn xảy ra, toàn bộ sàn đấu bị che lấp bởi khói đen và những tia lửa cam đỏ.

Sau khi làn khói đen dần tan đi, để lộ hình ảnh một nữ pháp sư có mái tóc màu đen và đôi mắt màu vàng tinh xảo.

“Kết thúc! Người chiến thắng là Lilith Evans!”

Sau lời tuyên bố của trọng tài, từ khán đài truyền đến tiếng vỗ tay.

Nữ pháp sư Lilith Evans và đối thủ của cô cúi đầu chào khán giả, sau đó đi về phía đường hầm, dần dần biến mất.

“Cậu thấy sao, cậu Velgar?”

“Ừm, khá hài lòng. Cơ sở vật chất, trang thiết bị, chất lượng giảng dạy,… đều phù hợp với tiêu chí của tôi. Có điều…”

“Có điều?”

Liam char Velgar quay qua nhìn vị hiệu trưởng.

“Hi vọng trường có thể cải thiện chất lượng của phòng nghiên cứu và thí nghiệm. Theo tôi thấy, vẫn còn thiếu sót nguyên vật liệu và một số trang thiết bị đã khá cũ rồi.”

“Cảm ơn góp ý của cậu, cậu Velgar.”

Liam gật gù, sau đó ra lệnh cho nữ quản gia Alri phía sau đi chuẩn bị đồ đạc.

“Nhìn chung, đây là một ngôi trường tốt, rất tốt. Tôi đánh giá cao, và cũng hiểu lý do vì sao nhiều người muốn theo học ở đây. Haha, đúng là ngôi trường mơ ước của các pháp sư mà.”

“Cậu quá lời, đó là vinh dự của chúng tôi.”

Nói rồi, hiệu trưởng mỉm cười với cậu.

--------------------------------------------------------------------

“Phù, xong.”

Không mất quá nhiều thời gian, Merlin Liszt đã hoàn thành việc dọn dẹp căn phòng.

Nhìn căn phòng sạch sẽ trước mặt, cậu không khỏi có cảm giác thành tựu. Ngay sau đó, cậu mau chóng sắp xếp đồ đạc quanh phòng.

Merlin ngồi xuống giường, sau đó là nằm luôn ra. Lúc này đây, cậu mới bắt đầu thấy cơn mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể.

Đoạn, cậu lại ngồi dậy, với tay lại chiếc túi ma thuật của bản thân, lấy ra vài cuốn sách.

Lúc này, điều cậu muốn làm nhất là học để chuẩn bị cho việc học tập tại Niflem. Nói gì thì nói, bản thân cậu cũng hiểu rõ nó là một ngôi trường danh giá, chắc chắn sẽ có rất nhiều những người cùng tuổi cậu nhận được nền giáo dục tiên tiến, có nền tảng tốt. Về khoản này, cậu không thể bì lại bọn họ.

Bên cạnh đó, bản thân Merlin cũng không có phòng thí nghiệm hay có nhiều cơ hội để luyện tập ma thuật. Tất cả những gì cậu học được cho đến bây giờ đều là thông qua sách vở. Cũng chính vì thế mà cậu vẫn chỉ là một pháp sư bậc 1.

Một lúc sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.

“Issac đây. Merlin, đi chợ không?”

“Hả? Để xem…”

Cậu dừng lại một chút để suy nghĩ. Merlin vốn định không đi vì chưa dọn dẹp xong căn phòng. Nhưng nghĩ đến việc sau này bản thân sẽ phải tự đi mua đồ, và căn phòng chưa dọn có thể để sau, cho nên cậu mau chóng đáp lại:

“Được thôi.”

“Tôi đợi dưới nhà nhé.”

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân trên sàn gỗ cùng tiếng cọt kẹt khe khẽ.

Merlin mau chóng hoàn thành nốt công việc dang dở, sau đó mau chóng xuống dưới nhà.

Issac Mortefi đã đợi sẵn ở cửa, cất giọng nói:

“Bọn con đi đây.”

“Đi cẩn thận nhé.” – Từ trong nhà truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ.

Bước ra đến ngoài, bầu trời đã dần ngả sang màu cam, người đi đường cũng thưa thớt dần. Merlin theo Issac đi về phía bên phải, nơi ở cuối con đường có loáng thoáng tiếng người huyên náo.

“Ta đi mua chút rau củ, tiện thể mua thịt bò và bánh mì luôn.” – Issac nói.

-----------------------------------------------------------------------

“Của cháu đây.”

“Cháu cảm ơn.”

Merlin Liszt cầm lấy túi bánh mì từ người bán hàng, sau đó quay lại chỗ Issac Mortefi.

“Về thôi.”

“Không vội, tôi đi thăm một người trước.”

“Ehhhh… được rồi…”

Cậu theo sau Issac Mortefi, đi xuyên qua đám đông huyên náo đang trao đổi. Chẳng mất bao lâu, họ dừng lại tại một tiệm trà.

Issac tiến lên gõ cửa.

Ngay sau đó, từ trong nhà vang lên tiếng kẽo kẹt, như thể có ai đó đang bước trên sàn nhà đã lâu không tu sửa lại.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên với khuông mặt hiền từ, mái tóc đã dần ngả màu bạc xuất hiện trước mặt anh.

“Issac đấy à.”

“Chào bác, Misol.” – Issac đpá lại với một nụ cười.

“Ha ha, một năm rồi không gặp, vào đi.”

“Cháu xin phép.”

Sau đó, Issac nhìn về phía Merlin, ra hiệu rằng cậu cũng có thể đi theo sau, rồi mới tiến vào trong cửa tiệm. Merlin thấy vậy cũng lập tức theo sau.

Đi vào bên trong, Issac và Misol không hề đi ra phòng khách để trò chuyện, mà hai người bọn họ đi về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa bạc màu.

Merlin không hiểu, cho nên cậu đành im lặng.

Issac đứng trước cửa hồi lâu, sau đó, anh mới đẩy cửa đi vào. Cả quá trình không một tiếng trò chuyện nào được cất lên.

Bước vào trong, anh thấy một cậu nhóc với mái tóc màu lam, ánh mắt thẫn thờ như mất đi linh hồn ngồi tựa vào bức tường đầy vết cào xước. Vết sơn tường bị bong tróc, cả căn phòng không có cửa sổ.

“Đây là William, một đứa trẻ lang thang.”

“Sao lại ra nông nỗi này…”

Issac không di chuyển, tiếp tục cất lời.

“Từ khi sinh ra, Độc nhất của nhóc này vốn đã vượt trội hơn người, cộng thêm lượng ma lực dồi dào không kém gì các pháp sư cấp 3.

“Tuy nhiên, lượng ma lực ấy lại không ôn hoà. Chúng xung đột với nhau, tạo ra biến dị, cuối cùng xung đột với Độc nhất. Kết quả là, William rơi vào trạng thái điên loạn, ma lực bộc phát, khiến cho căn nhà nơi cậu bé sống biến thành một đống đổ nát.

“Cuối cùng, thằng bé trở thành kẻ lang thang đầu đường xó chợ, rồi được bác Misol nhận nuôi về.”

Merlin im lặng không nói lên lời.

Việc ma lực xung đột với nhau và với chính Độc nhất của bản thân xảy ra khi mà cơ thể của một sinh vật có quá nhiều nguồn ma lực lạ, không đồng nhất. Bên cạnh đó, việc xung đột giữa các công thức của Độc nhất trong “thế giới thức” cũng là một vấn đề mà không một pháp sư hay con người nào muốn gặp phải. Cũng tức là, hoặc là khi sinh ra có quá nhiều ma lực lạ xâm nhập, hoặc là từ trước khi sinh ra đã có ma lực lạ rồi.

Ấy vậy mà, bằng một cách nào đó mà cậu nhóc William vẫn sống. Có lẽ sau một khoảng thời gian xung đột, các ma lực khác nhau trong cơ thể cậu đã tự chiết lọc.

“Cậu nhóc vẫn sống quả là kỳ tích.” – cậu nói.

“Phải, nếu là người khác, có lẽ đã chết rồi. Tuy nhiên, Độc nhất của cậu bé là loại mạnh mẽ. Nó đã giữ cho cơ thể của nhóc này không sụp đổ, cũng đã trung hoà một phần ma lực. Tuy nhiên, lúc ấy thì tâm lý của William đã sớm điên loạn rồi.”

------------------------------------------------------------------------

Rời khỏi tiệm trà, Issac và Merlin đi thẳng về nhà Mortefi.

Đứng trước căn nhà của Issac, Merlin trầm ngâm.

“Sao anh lại dẫn tôi đi thăm nhóc William?”

Nghe được câu hỏi đó, Issac quay đầu nhìn Merlin. Trong con mắt màu đỏ tựa máu tươi của anh chẳng phảng phất chút cảm xúc gì.

“Vì cậu ngây thơ quá, Merlin ạ.”

“Hả?”

“Vì cậu quá ngây thơ, nên tôi mới dẫn cậu đi.”

Issac quay người lại đối diện với Merlin.

“Niflem là ngôi trường danh giá. Đương nhiên, tỉ lệ cạnh tranh cũng rất cao, và môi trường học tập cũng cực kỳ khắc nghiệt. Nếu cậu cứ ngây thơ như thế, sẽ không thể sinh tồn trong môi trường ấy đâu.

“Cậu phải hiểu rằng, để vươn lên đến đỉnh cao, thủ đoạn, mưu mẹo luôn tồn tại trong suy nghĩ. Và không phải ma thuật, ma lực lúc nào cũng tốt. Cậu thấy đấy, nhóc William là một kẻ mạnh mẽ, nhưng cậu nhóc lại vì xung đột ma lực mà điên loạn.

“Cho nên, Merlin à, một khi cậu đã bước vào Niflem, nguy hiểm và rủi ro luôn thường trực bên cậu.”

Anh nhìn Merlin.

Trong dải ánh sáng cuối cùng trên thế giới, Merlin không nói một lời nào.

Đằng xa, ánh hoàng hôn tắt dần.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận