“Sao mày lại ở đây? Mày đáng ra phải đi từ 2 ngày trước rồi cơ mà!?”
Kẻ mặc áo gió đen gằn giọng hỏi, thanh kiếm trên tay hắn vẫn toả ra sát khí khổng lồ.
Phía bên kia, sắc đỏ thẫm từ từ biến mất, dần dần đến mất dạng, chỉ còn những đốm nhỏ màu đỏ li ti trôi trong không khí.
“Ngươi điều tra kỹ phết đấy nhỉ?”
“Hừ”
Chợt, hắn thấy người thanh niên Velgar bật cười. Đoạn, cậu ta đưa tay phải lên, lòng bàn tay mở ra và hướng lên trên.
“Thanh kiếm đó, đưa ta đi. Ma cụ nguy hiểm như vậy đáng ra phải được phong ấn dưới Ma Tháp mới phải.”
“Thanh kiếm này? Còn lâu đi! Mày nghĩ tao sẽ đưa mày Ma cụ này dễ thế sao?”
“Ừm, không được rồi.”
Dứt lời, lòng bàn tay của cậu ta hiện lên ngọn lửa xanh. Không khí xung quanh như bị nén lại, ngột ngạt đến khó tin.
Ma lực toả ra từ ngọn lửa khủng khiếp đến mức một pháp sư bậc 1 như Merlin cũng dù đứng từ khoảng cách xa cũng cảm nhận được.
“Người đó… ít nhất cũng phải là bậc 6 trở lên.”
“Bậc 6 thôi ư?”
Issac Mortefi cất tiếng, cắt ngang lời nói của Merlin.
“Không… có lẽ phải là bậc 8!”
-------------------------------------------------------------------------
Ngọn lửa xanh bùng lên, bao quát toàn bộ không gian xung quanh cậu thanh niên Velgar và tên mặc áo gió đen.
“Đây là…” – Hắn lẩm bẩm.
Không mất quá nhiều thời gian, hắn liền biết được loại ma thuật này là gì.
Ma thuật bậc 2: “Tường lửa”!
Nhưng, thần chú này đã được Velgar biến hoá, khiến tường lửa giờ đây giống như một chiếc lồng giam kín hắn bên trong.
Thanh kiếm trong tay hắn toả ra ma lực màu đen tuyền, muốn cắt xuyên qua ngọn lửa. Tuy nhiên, ma lực của nó nhanh chóng biến mất.
“Cái gì!?”
Cậu thanh niên Velgar bật cười, khuôn mặt thể hiện rõ sự khinh thường.
“Mày…”
Hắn đã hiểu ra, tại sao Ma cụ trong tay hắn lại không thể hoạt động.
Đó là do biến hoả của ma thuật “Tường lửa”! Velgar đã thay đổi cách mà ngọn lửa duy trì sự cháy. Thay vì sử dụng oxy để duy trì sự cháy, giờ nó đang sử dụng ma lực để duy trì!
Mà với ngọn lửa khủng khiếp như vậy, lượng ma lực toả ra từ Ma cụ trong tay hắn cũng rất nhanh sẽ bị ngọn lửa nuốt mất.
“Mày nghĩ tao không phát hiện ra được sao?”
“Hửm?”
Tên mặc áo gió màu đen sử dụng ma thuật bậc 4: “Tường hấp thụ”. Xung quanh hắn lập tức xuất hiện lớp ma lực màu xanh mờ mờ ảo ảo có khả năng cách nhiệt, cách điện, hấp thụ chấn động và phản đòn.
Hắn không chần chừ mà trực tiếp lao xuyên qua bức tưởng lửa đang bao quanh hắn và Velgar, nếu còn chần chừ, ma thuật của hắn sẽ nhanh chóng bị hấp thụ và hắn sẽ toi đời!
Ngay khi vừa xuyên qua bức tường lửa, hắn chạy nhanh về phía tên hầu cận lúc trước.
“Báo cho Thủ lĩnh! Tên thiếu gia nhà Velgar đang ở đây!”
Không một lời đáp lại, tên hầu cận nhanh chóng bay đi.
Issac Mortefi trông thấy điều đó từ xa, anh vốn định đuổi theo tên hầu cận đó, nhưng suy đi tính lại thì anh đành từ bỏ ý nghĩ ấy.
Bởi hắn cũng có hình xăm của đám “Nguyệt Lang” trên tay. Do đó, hướng hắn đang đi khả năng cao là căn cứ chính của “Nguyệt Lang”. Mà càng về gần căn cứ, khả năng tên thủ lĩnh phát hiện ra anh cũng cao hơn.
Người thanh niên Velgar thấy vậy cũng không cản. Cậu ta giơ tay ra phía trước, hướng về tên mặc áo gió đen đang cầm thanh kiếm.
Chợt, tầm mắt hắn mờ đi. Không gian xung quanh hắn liền biến dạng, màu sắc của cảnh vật bỗng trở nên đậm dần, đỏ càng thêm đỏ, xanh càng thêm xanh!
Cảnh tượng trong mắt hắn nhanh chóng trở nên vặn vẹo, méo mó!
Hắn nhanh chóng nhận ra hắn đã dính hiệu ứng của ma thuật bậc 4: “Ảo giác”.
“Chết tiệt! Ma thuật bậc 4 lại có hiệu quả khoa trương thế này!”
Đúng lúc đó, từ lồng ngực hắn truyền ra ánh sáng trắng. Hiệu ứng của ma thuật bậc 4 nhanh chóng biến mất.
Mồ hôi ướt đẫm trên trán, hắn không dám quay người lại, bởi hắn biết quay lại lúc này đồng nghĩa với cái chết.
Mặt khác, cậu thanh niên Velgar chỉ liếc nhìn tên hầu cận kia một cái, sau đó quay lại nhìn kẻ đang cố gắng chạy trốn trước mặt.
“Ồ, người có cả bùa sao?”
Velgar cất tiếng. Cậu ta cất từng bước về phía hắn. Tuy đang bay trên không, nhưng cách Velgar bước đi như thể có một tấm sàn vô hình dưới chân cậu ta.
Tên mặc áo gió đen cũng không chỉ chạy. Hắn vừa di chuyển vừa tạo ra những quả cầu lửa, mũi tên đen tuyền phóng về phía kẻ đang đuổi theo đằng sau.
“Thảo nào ta cảm nhận được ma lực kỳ lạ từ người ngươi. Hoá ra là bùa chú. Nhưng cũng chỉ vậy thôi, xem ra người hết đồ chơi rồi.”
Tên mặc áo gió đen quay lại nhìn người thanh niên đang bước tới chỗ hắn. Đoạn, không gian xung quanh hắn tối sầm lại, Velgar đang bước đến chỗ hắn bỗng nhiên biến mất.
Cả cơ thể hắn mất cảm giác được tác động bởi trọng lực. Không gian xung quanh hắn tĩnh lặng đến nỗi hắn có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Hắn bước lên, bước qua bước lại, song vẫn chỉ cảm thấy rằng bản thân như thể đang lơ lửng trong không gian.
“Thứ này là gì!?”
Chợt, hắn nhận ra một điểm kỳ lạ.
Ma cụ trên tay hắn đã biến mất!
Ngay lúc đó, hắn bỗng cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó chèn lên. Dù không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong bóng tối vô tận, nhưng hắn cảm nhận được bản thân như thể đang bị một bức tường vô hình chèn ép.
Hắn phải thu cơ thể lại, không thể chống lại lực ép do bức tường ấy gây ra.
Dần dần, bức tường ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần, đến mức hắn bắt đầu cảm nhận được cơn đau kinh khủng từ xương gãy, thịt nát.
Cứ như thế, hắn cảm nhận từng cơn đau một, rồi bị ép đến mức tử vong.
-------------------------------------------------------------------------
Bên ngoài, người thanh niên Velgar lặng lẽ nhìn quả bóng đen trước mặt nhỏ dần, rồi thu nó về tay cậu.
Quả bóng đen cứ nhỏ dần, rồi biến mất trong lòng bàn tay của cậu ta. Sau đó, từ lòng bàn tay cậu toả ra vô số đốm sáng nhỏ, bay đi tứ phía.
“Xong.”
Cậu ta đưa mắt nhìn vào ma cụ trên tay: một thanh kiếm đen tuyền.
“Thứ này…”
Cậu cảm nhận được thanh kiếm như thể đang ăn mòn ma lực của cậu, muốn tham lam nuốt hết ma lực khổng lồ đó. Như thể một con dã thú đang đói bụng, dường như là tác dụng phụ cho việc sử dụng.
Nhưng, nó cũng sớm bị ma lực khổng lồ ấy áp chế, không thể tiếp tục ăn mòn nữa.
“Có ý thức sao? Xem ra ma cụ này không tầm thường.”
Dần dần, sắc đen tuyền trên thanh kiếm biến mất, hiện ra sau đó là sắc bạc của lưỡi kiếm.
Merlin chứng kiến tất cả bằng ma thuật “Phóng đại” từ phía xa.
“Tôi chưa từng thấy ma thuật nào như vậy trước đây…”
Issac Mortefi nghe vậy cũng mau chóng hỏi lại:
“Chưa từng? Trong tất cả những cuốn sách cậu từng đọc cũng không có miêu tả?”
“Vâng, kể cả trong sách cũng chưa từng nhắc đến ma thuật nào như vậy.”
“Vậy sao… có khả năng nó là một ma thuật độc nhất do cậu ta tự tạo ra.”
“Có thể lắm.”
Chợt, Velgar trong mắt cậu đột nhiên biến thành một bóng đen, sau đó biến mất. Ngay lập tức, Merlin nghe thấy giọng nói của cậu ta.
“Này.”
Merlin giật mình, ma thuật “Phóng đại” lập tức bị huỷ bỏ.
Người thanh niên tóc màu nâu đen cùng đôi mắt đỏ thẫm xuất hiện trước mặt cậu.
“Từ khi nào mà-“
“Cho cậu này. Giữ cẩn thận.”
Cậu ta ném cho cậu một thanh kiếm đã được tra vào bao.
“Hở? Này, khoan-“
“Gặp sau.”
Chưa kịp nói hết câu, hình dạng của cậu ta lại lập tức biến mất.
“Hả…”
Issac Mortefi đứng bên cạnh cũng không khỏi ngỡ ngàng. Cứ như thể trước mặt họ vừa rồi là một hồn ma chứ không phải con người vậy.
“Cảm… ơn.”
Merlin lẩm bẩm, đôi mắt cậu hướng xuống thanh kiếm trên tay.
Bao kiếm màu đen tuyền không có gì đặc sắc. Merlin rút thanh kiếm ra khỏi bao, nhìn thấy sắc bạc trên thân nó toả ra ánh sáng trắng dưới ánh mặt trời.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” – Issac hỏi.
“Tôi không biết… Nhanh quá…”
“Trình độ như vậy quả thật quá cường đại rồi…”
Sau một hồi ngơ ngác, hai người quyết định quay trở lại xe ngựa.
“M-mọi chuyện ổn chứ?”
“Ừ…”
Trong xe, Issac và Merlin nhìn thấy mọi người đều co rúm lại vì sợ hãi. Không ai trong số họ là không bàng hoàng dù không ra khỏi xe ngựa trong suốt khoảng thời gian vừa rồi.
Sau đó, Merlin kể lại những gì đã nhìn thấy cho mọi người nghe. Ai nấy đều không khỏi thán phục trước pháp sư mạnh mẽ vừa xuất hiện giải cứu họ.
“Mà… cậu ta trông quen quen…” – Issac nói.
“Anh từng gặp ai giống vậy rồi sao?”
“Không, chỉ là từng được nghe miêu tả ngoại hình thôi. Cậu ta có rất nhiều điểm tương đồng với miêu tả về thiếu gia nhà Velgar: Liam char Velgar.”
“Chưa từng nghe qua…”
“Tên người rừng như cậu thì nghe được cái gì?”
Merlin Liszt nghe câu đó không nói gì, lặng lẽ tạo một khối băng nhét vào gáy Issac.
Kỳ lạ là Issac lại chẳng có lấy chút phản ứng gì, cả người anh chỉ hơi run lên, sau đó cũng chẳng còn gì khác.
“Hầy…”
“Mà, dù sao thì…”
Merlin nhìn vào thanh kiếnm mà người thanh niên kia đưa cho, cảm thấy nó không có bất cứ thứ gì đặc biệt.
Issac Mortefi cũng chúi đầu vào xem cùng.
“Đó là thanh kiếm của tên tấn công chúng ta sao?”
“Ừ… tôi vốn tưởng nó là ma cụ, nhưng xem ra chẳng có chút dấu hiệu gì?”
“Để lát nữa thử nghiên cứu xem.”
Merlin nói, sau đó lấy trong túi ra một số cuốn sách.
“Để coi... chỗ nghiên cứu ma cụ…”
-------------------------------------------------------------------------
“Mừng cậu trở về, cậu Velgar. Cậu có bị thương ở đâu không?”
Trong chiếc xe ngựa sang trọng, người thanh niên tóc nâu đen trở về qua đường cửa sổ.
“Để cô chờ rồi, Alri. Tôi không bị thương. Cho xe ngựa chạy tiếp đi.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Sau đó, chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh một lần nữa.
“Cậu chủ, cậu vừa đi đâu vậy?”
“Giải quyết một số công chuyện thôi. À, Alri này.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ta vừa gặp một người. Có lẽ, sắp tới sẽ có vài chuyện khá thụ vị tại Niflem đấy.”
Cậu ta nở một nụ cười mỉm, tựa hồ mong chờ điều gì đó.


0 Bình luận