Hồi kí của Bí Ngẫu Pháp S...
Mèo nhỏ chỉ muốn ngủ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi thứ nhất: Vương quốc Sona

Chương 4: Vương quốc Sona

0 Bình luận - Độ dài: 2,093 từ - Cập nhật:

“Aizzzz…”

“Dậy rồi à, Merlin?”

Khi vừa mở mắt, cậu vẫn thấy khung cảnh như cũ. Issac Mortefi ngồi bên cạnh, đối diện là 3 mạo hiểm giả đang gục mặt ngủ, du ca Gilbert thì đang trò chuyện với người đánh xe, còn một người khác thì cũng đang ngủ.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” – Merlin vừa nói vừa nhìn ra bầu trời xám ngoài xe.

“Cỡ 3 tiếng gì đó. Haha, cậu bị phản phệ, cộng thêm cạn kiệt Ma lực nên ngủ như vậy cũng phải thôi.”

Merlin ngồi dậy, lấy một tay xoa lên thái dương. Lúc này đây, cậu đang cảm thấy đầu mình nhức nhói, tựa hồ đang có một đàn ong bay trong đầu.

“Chúng ta đến đại lục trung tâm rồi. Không cần phải lo có cướp hay đám dị giáo gì nữa đâu.”

“Tuyệt thật…”

Nói rồi, Issac đưa cho cậu thanh kiếm được người thanh niên tóc nâu đen đưa cho khi trước.

“Trả này.”

“Cảm ơn. Anh phân tích xong rồi sao?”

“Không phân tích được. Xem ra có một lớp phong ấn ngăn tôi khỏi việc phân tích.”

“Ra vậy…”

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Merlin đã thử phân tích thanh kiếm mà cậu nhận được. Song, kết quả là nó rút toàn bộ ma lực của cậu, khiến cậu phải để lại chuyện phân tích cho Issac.

Về cơ bản, vòng phép thường được khảm trải dài khắp ma cụ, khiến việc sử dụng ma cụ dễ dàng hơn. Đó là với ma cụ hiện tại, chỉ cần truyền ma lực vào thì vòng phép sẽ lập tức được kích hoạt giống như một mạch điện. Còn đối với một số ma cụ cổ đại, vòng phép thường được khảm ở một điểm. Việc này khiến nó khó sử dụng hơn do phải tập trung ma lực vào một điểm trên ma cụ, nhưng hiệu quả đầu ra lại rất cao.

“Có một phong ấn sao?”

“Ừm, tôi có xem thử mấy cuốn sách của cậu, nhưng cũng không tìm ra cách.”

“Tiếc thật.”

“Xem ra công thức của phong ấn đó khá phức tạp, tên kia quả thật không tầm thường. Nếu như có mấy trang thiết bị như ở trường Niflem thì có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.”

“Ừm… vậy khi nào đến Niflem tôi sẽ thử nghiên cứu sau vậy.”

Merlin nhìn thanh kiếm trên tay, chỉ đành cất nó vào trong túi ma thuật của mình. Có lẽ sau khi đến Sona, cậu sẽ thử tìm một nơi phân tích ma cụ này thử xem.

“À mà, thanh kiếm đó tốt lắm đấy. Dù không sử dụng được phép thuật của nó, nhưng độ bền và độ sắc bén phải thuộc hạng 2 trở lên.”

“Xem ra cũng không tệ.”

Không giống như pháp sư được phân thành 15 cấp, ma cụ được phân thành 10 cấp cơ bản. Từ cấp 9 đến 6 là bậc sơ cấp, từ cấp 5 đến 3 là trung cấp, còn từ 2 đến 0 là cao cấp. Riêng cấp 0 có thể gọi là thần cụ.

Tuy nhiên, đa số thần cụ đã bị giáo hội thu giữ sau Chiến tranh Hắc Quang 134 năm về trước, hiện tại các pháp sư chỉ có vỏn vẹn 5 thần cụ.

Một lúc sau, xe ngựa dừng lại.

“Chúng ta đến trạm nghỉ rồi. Mời các vị xuống xe.”

Nghe thấy vậy, những người đang ngủ cũng dần tỉnh dậy. Tất cả mau chóng xuống xe, sau đó lần lượt vào nhà trọ để dùng bữa và ngủ lại qua đêm.

………………………………………………………

“MẤT RỒI?”

“Thưa thủ lĩnh, tên Velgar đó sau khi giết Kier thì lấy mất ma cụ của hắn, tôi không thể làm gì hơn.”

“Chết tiệt! Hắn đáng ra phải khởi hành từ 2 ngày trước rồi mới phải. Ấy vậy mà giờ hắn lại xuất hiện ở đây!”

Thủ lĩnh băng Nguyệt Lang – Forem gằn giọng chửi rủa.

“Chiến lợi phẩm thu được từ tàn tích “Ánh Bạc” cứ như vậy mà mất đi, không thể để hắn thích gì được nấy như vậy được.”

 Hắn đứng phắt dậy, ánh mắt thể hiện rõ sự tức giận.

“Tập hợp “Lục ẩn sĩ”, ta sẽ cho tên Velgar đó biết hắn đã chọc vào ai. Dù lần này có chút miễn cưỡng, nhưng nếu tiêu diệt được hắn, thì sau này sẽ ít kẻ cản đường hơn.”

“Đã hiểu.”

Tên thuộc hạ mặc áo gió đen đang định rời đi, bỗng bị tên thủ lĩnh gọi lại:

“Quay lại đây.”

“Vâng?”

Vừa quay mặt lại, hắn liền bị bàn tay của Forem nắm lấy mặt, sau đó ấn vào tường đá.

“Nghe cho rõ đây, Velgar, tao biết mày đã làm gì đó với tên này, và mày đang xem. Mày nghĩ tao không biết sao?

“Tao nhất định sẽ giết mày, Liam char Velgar ạ. Mày cứ chờ đi.”

Đoạn, Forem thấy tên thuộc hạ trước mặt hắn nở nụ cười bí hiểm, sau đó toàn thân hắn ánh lên ngọn lửa.

Bùm!

Toàn thân hắn phát nổ, máu thịt chẳng còn lấy một mẩu.

Sau vụ nổ, Forem đứng đó nhìn vệt đen trên tường, thầm nhủ:

“3 tháng nữa.”

…………………………………………………………….

4 ngày sau, tại vương quốc Sona.

Merlin lập tức bị cảnh tượng trước mắt choáng ngợp.

Người người dàn trải trên con phố. Có người đang hát, có người đang bán hàng rong, có người lại thong thả thưởng thức bữa sáng. Tiệm giả kim, may vá, vũ khí,… ở khắp nơi, xe ngựa thì đâu đâu cũng thấy.

Khung cảnh khác hẳn ngôi làng của cậu!

“Lần đầu thấy khung cảnh như vậy sao nhóc? Haha.”

“Phil… anh thôi trêu tôi hộ cái. Lần thứ 2 rồi đấy.”

“Được rồi, được rồi.”

Sau một lúc lâu, cả bọn đã đến hiệp hội Mạo hiểm giả thành phố Triet.

Theo lời giới thiệu của Issac, không tính lâu đài ở trung tâm vương quốc, Sona được chia làm 4 thành phố chính, tương ứng với 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Tinre mà Issac nhắc tới là thành phố phía Tây, Triet là thành phố phía Đông, Dougle là phía Bắc, còn Mirilin là phía Nam.

Xuống khỏi xe ngựa, Merlin hít một hơi sâu, cảm nhận không khí náo nhiệt của thành phố Triet.

“Thế nào, hào hứng chứ?”

“Vâng.”

Issac Mortefi lấy hành lý xong thì cũng xuống khỏi xe, đứng bên cạnh cậu.

“Đi nào, tôi dẫn cậu đi làm căn cước công dân.”

“Có thứ như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nhóc nhà quê.”

“Này… Hết Phil đến anh hả?”

“Ha ha, được rồi. Về cơ bản, căn cước công dân rất quan trọng. Nó cho người khác biết thân phận, tên, tuổi, nơi sinh,… của cậu. Khi giao dịch, buôn bán, hay làm các thủ tục, người ta thường xuyên phải sử dụng căn cước công dân.”

“Ra vậy…”

“Ngoài ra, nếu cậu muốn cập nhật lại thông tin trên căn cước, cứ đến Hiệp hội Mạo hiểm giả của thành phố là được.”

“Cảm ơn anh.”

Sau đó, Issac dẫn Merlin vào trong Hiệp hội Mạo hiểm giả.

………………………………………………

“Mời anh điền thông tin của bản thân vào đây.”

Merlin Liszt nhận lấy tấm giấy da dê, bắt đầu điền thông tin cá nhân của mình vào.

Sau khi điền xong, cậu đưa tấm giấy da dê cho người tiếp tân. Nhận được tấm giấy da dê chứa thông tin cá nhân, người tiếp tân đi vào khu vực phía sau quầy, và Issac thì bảo cậu ra ngồi chờ một lúc.

“Biết uống rượu không?”

“Tôi không. Không muốn uống đâu.”

“Hể… đúng là phí tuổi xuân.”

“Làm như thể tửu lượng của anh ghê gớm lắm ấy. Hôm trước uống rượu với mấy người kia, anh làm có 5 chén đã say rồi.”

Issac cứng họng, không nói thêm gì nữa. Cuối cùng, họ quyết định gọi 2 ly cà phê.

Sau một lúc, người tiếp tân đưa cho Merlin tấm căn cước công dân làm từ vật liệu giả kim cứng cáp, nhỏ gọn.

“Hừm… cậu mới 16 tuổi.” – Issac lẩm bẩm khi ngó vào.

“Thì sao?”

“Không có gì.”

………………………………………………………..

Tại trường Niflem, thành phố Tiren.

Cánh cửa xe ngựa sang trọng mở ra, bước xuống là người thanh niên tóc màu nâu đen và đôi đồng tử đỏ.

“Hoan nghênh cậu, Liam char Velgar.”

Trước mặt cậu, một người đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi, ra bắt tay với cậu. Liam cũng chẳng ngại, đưa tay ra bắt lấy tay người kia.

“Rất vui được gặp ông, hiệu trưởng.”

“Tôi cũng vậy. Để tôi dẫn cậu đi xung quanh.”

“Nhờ ông.”

Liam char Velgar cất bước. Theo sau cậu là người quản gia Alris.

………………………………………………………..

Sau một buổi sáng loanh quanh ở Triet, Merlin cùng Issac đến Tinre trên một chuyến xe ngựa phổ thông.

Đến nơi, việc đầu tiên họ làm là đi kiếm một quán ăn để dùng bữa trưa. Mà nói đến việc tìm quán ăn, Merlin dám khẳng định Issac Mortefi đây biết không ít địa điểm.

Không ngoài dự đoán, anh dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ, có kiểu trang trí khá cổ kính, nhưng khá ấm cúng và không quá ồn ào.

Vừa bước vào, người chủ quán đang lau mấy chiếc ly có mái tóc đã dần ngả bạc nhìn lên hai người, ánh mắt dừng lại ở Issac có mái tóc màu trắng.

“Ồ, Issac. Về rồi à.”

“Chào bác Ian. Cháu mới về sáng nay.”

“Ra thế. Ngồi đi, cậu thanh niên này là ai đây?”

Nói rồi, Ian nhìn Merlin.

Thấy thế, Merlin đang định ngồi xuống liền cúi thấp người một chút, tự giới thiệu bản thân.

“Cháu là Merlin Liszt, mới đến Tinre hôm nay ạ. Anh Issac đã giúp đỡ cháu suốt quãng dường đi.”

“Hô, vậy cũng coi như là quen biết rồi.”

Nói xong, Ian lấy ra một tờ giấy đưa cho Issac.

“Cậu không kiêng gì chứ?” – Issac hỏi.

“Không.”

“Được rồi.”

Sau đó, Issac gọi hai phần cá nướng, thịt bò xào, một bát súp nấm Thuỷ Tinh và một ít rau ăn kèm.

Xong xuôi hết, anh đưa lại tờ giấy cho Ian. Người đàn ông có mái tóc ngả bạc gật gù rồi đi vào khu vực bếp ở đằng sau quầy.

“Đảm bảo cậu sẽ thích cho xem.”

“Hể, tôi mong chờ đấy.”

Lúc này, Merlin nhìn quanh. Cậu thấy mọi người trong quán đều đang ăn uống, nói chuyện, hoặc đọc báo và uống cà phê, hay có người lại ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đường phố.

Hồi còn ở làng Mont, Merlin chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Căn bản là vì ngôi làng nhỏ không có quán ăn, mọi người chủ yếu tự nấu bữa sáng ở nhà.

Sau một lúc, hương thơm bốc lên lọt vào chiếc mũi của Merlin, khiến bụng cậu đột nhiên kêu gào dữ dội hơn. Không lâu sau đó, từng đĩa thức ăn được bê lên.

“Cứ ăn đi, tôi trả tiền cho.” – Issac nói.

“Anh cũng hào phóng ghê nhỉ?”

“Vậy thôi không trả cho cậu nữa.”

“… Được rồi, tôi ăn đây.”

Merlin nói, sau đó cặm cụi ăn đồ ăn ngon trước mặt.

“Rất vừa miệng… thịt bò và cá nướng rất mềm, nêm nếm vừa phải. Súp nấm cũng rất đậm đà, làm mình có cảm giác muốn gọi bát nữa…”- Vừa ăn, cậu vừa nghĩ.

Sau khi xử lý xong xuôi đồ ăn, hai người nán lại dùng hai tách trà, sau đó mới chào tạm biệt Ian và bước ra khỏi quán.

“Lễ nhập học phải ngày mai mới bắt đầu. Tôi dẫn cậu đi tìm chỗ ở.”

“Cảm ơn anh.”

Đứng bên đường, Issac vẫy tay, bắt một chiếc xe ngựa.

Không mất nhiều thời gian, họ đã đến một nhà trọ ở phía Nam thành phố Tinre.

“Nơi này có cơ sở vật chất khá tốt đấy. Giá cả cũng phải chăng, đồ ăn thì cũng ở mức ngon miệng.”

“Anh đã nghĩ đến việc làm hướng dẫn viên chưa?”

“Khi nào tôi già đã.”

Sau một hồi thăm hỏi, Issac quay qua nói với Merlin đang ngồi ở một bàn ăn.

“Hết phòng rồi.”

“Chịu thật…”

“Hừmmmmm…”

“Hay là ta-“

“Qua chỗ tôi đi.”

Merlin chợt im lặng.

“Hả?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận